Dịch: lieu
Dịch truyện mà thỉnh thoảng gặp những bình luận đả kích cũng bùn quá!:022:
- Không biết Thiên Long đạo chủ có chuyện gì muốn nói?
Hồng Dịch nhìn thấy Hồng Huyền Cơ và Công Dương Ngu xuyên qua hư không, tiến vào trong Hoàng Thiên Ngọc Tỷ rồi biến mất, hắn biết rằng bằng vào tu vi hiện giờ của mình sợ rằng khó cót thể đuổi kịp được, hơn nữa không khéo còn gặp phải đủ loại ám toán. Vì thế vừa nghe thấy thanh âm của long nữ liền dừng lại, cả người lơ lửng giữa không trung, lần thứ hai cùng vị Thiên Long đạo chủ đầy thần bí này nói chuyện.
Từ đầu chí cuối Hồng Dịch hoàn toàn không dám thiếu cảnh giác đối với vị long nữ này, tuy rằng đối phương không có tu vi sáu lần lôi kiếp, linh hồn xé rách hư không như Đại Chu thái tổ, Vũ Văn Mục, Kiền đế Dương Bàn, giáo chủ Tinh Nguyên Thần Miếu, những bậc kiêu hùng cự phách, thế nhưng chỉ cần bằng vào thân thể người rồng cùng thanh pháp bảo thần kiếm kia thì cũng đủ thực lực để nói chuyện.
Vừa rồi nàng ta không ngờ dám dùng cứng đối cứng với Hồng Huyền Cơ, điều đó cũng đủ nói rõ thực lực của nàng.
Hồng Huyền Cơ thậm chí cố kỵ nàng ta còn nhiều hơn Vũ Văn Mục một ít.
- Ta chỉ muốn nhắc nhở Hồng huynh một câu, không nên đuổi theo. Hồng Huyền Cơ hiện giờ có một thân thể gần như bất tử, cho dù là cả Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng khó có thể phá được Hoàng Thiên Thủy Long Khải. Trừ phi bản thân có đại trí tuệ, đại nhân ái, đại dũng khí, đại chính trực, trở thành tồn tại ngang hàng với trung cổ chư tử, cầm trong Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, phát huy ra uy lực cực mạnh thì mới có thể chém nát kiện thần giáp kia, đoạt lấy tính mệnh của Hồng Huyền Cơ. Vừa rồi sở dĩ hắn không muốn cùng Hồng huynh giao chiến chỉ sợ là Kiền đế Dương Bàn xuất hiện chuyện gì đó khẩn cấp, phải vội vàng xuyên qua hư không bỏ trốn, chứ không phải là sợ Hồng huynh đâu.
Long nữ đứng thẳng đứng giữa không trung, màn ánh sáng trên người nhất thời trải dài ra, hóa thành một con đường ánh sáng dài đến hơn mười dặm, thân thể của nàng đứng trên con đường ánh sáng, Huyết Lan Vi Hoa Khải giáp nhanh chóng thu lại, biến thành một đóa hoa tường vi đỏ như máu, cài ở trên mái tóc, cả người tản ra một cỗ khí tức phiêu nhiên xuất trần.
Lịch Huyết Sắc Vi Kiếm cũng được nàng cất đi, hai tay trống trơn, không còn bất cứ một sát khí nào.
Tuy nhiên Hồng Dịch vừa rồi cũng chứng kiến được võ học tinh diệu cường đại không gì sánh được của nàng, trong lòng cũng vô cùng kiêng kỵ. Nữ tử này là địch hay là bạn Hồng Dịch cũng không nắm chắc.
- Điều này tự nhiên ta cũng biết, bản thân mặc Thiên Mang Giác Thần Khải, đối với kiện thần giáp Hoàng Thiên Thủy Long Giáp cũng có chút cảm nhận sâu sắc.
Hồng Dịch mang linh hồn trở về trong thân thể, toàn bộ Thiên Mang Giác Thần Khải cấp tốc thu lại, hóa thành một chấm đen ngưng tụ trước mi tâm, sau đó biến mất không thấy đâu, nhất thời Hồng Dịch có một loại cảm giác huyết nhục tương thông, tựa như kiện thần khải này trở thành một bộ phận trong cơ thể mình.
Đây là hiện tượng huyết nhục dung hợp với thần khải trong lúc giao chiến kịch liệt với Hồng Huyền Cơ ban nãy.
Đối với thực lực của Hồng Huyền Cơ, Hồng Dịch cũng cảm thấy phải giật mình.
Nhân tiên phân thân!
Thiên Mang Giác Thần Khải!
Thương Mang Thần Thương!
Vô Gian Sát Đạo!
Hơn nữa bản thân Hồng Dịch đã dung hợp toàn bộ quyền ý của bản thân, tạo thành một cỗ quyền ý tinh thuần của riêng mình, đủ để dùng cứng đối cứng giao chiến với một kiêu hùng cự phách như Đại Chu thái tổ.
Thế nhưng đối với Hồng Huyền Cơ vẫn hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, linh hồn đạo thuật bốn lần lôi kiếp, trước mặt Hồng Huyền Cơ thậm chí một cơ hội để xuất thủ cũng không có. Dùng linh hồn chống lại cơ thể nhân tiên đúng là loại chuyện ngu xuẩn nhất.
Mãi cho đến khi Hồng Dịch từ trong ngàn cân treo sợi tóc, linh hồn dung hợp với Càn Khôn Bố Đại, từng khối thần niệm đạt tới cảnh giới xé rách hư không, đạt được Hiện Thế Như Lai Kinh tổng cương, mạo hiểm ngưng tụ Như Lai Pháp Thể, phối hợp với nhân tiên phân tiên, đến tận khi đó mới thoát được thế hạ phong.
Đặc biệt Như Lai Pháp Thể nếu không phải có Quá Khứ Kinh phối hợp, đạt được năng lực bất tử bất diệt thì cũng đã bị Hồng Huyền Cơ đánh nát thành bột phấn.
Cho dù là như thế, hắn cũng hoàn toàn làm gì được Hồng Huyền Cơ.
- Trừ phi bản thân thực sự vượt qua năm lần, sáu lần lôi kiếp, mang hai vạn ba nghìn một trăm tám mươi bốn khối thần niệm ngưng luyện toàn bộ đến cảnh giới sáu lần lôi kiếp đỉnh cấp. Sau đó mang mười đại pháp ấn trong Như Lai Kinh tổng cương tu luyện, tìm hiểu tiên thể, chân chính luyện ra Như Lai Pháp Thần thì mới có thể thực sự chống lại Hồng Huyền Cơ, thậm chí có thể chiếm được thế thượng phong, bằng vào sức mạnh áp đảo hắn.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Việc cấp bách trước mắt cần phải tu luyện hai con đường.
Con đường thứ nhất là vượt qua sáu lần lôi kiếp!
Con đưonừg thứ hai là tu luyện võ đạo, tham ngộ thành nhân tiên, chân chính nắm giữ nhân tiên phân thân.
Hai con đường này sau khi tu luyện thành công, phối hợp lại thì cho dù là Hồng Huyền Cơ mặc Hoàng Thiên Thủy Long Giáp, Hồng Dịch cũng đủ tự tin có thể áp đảo chế trụ hắn!
Thậm chí sau khi đạt tới loại cảnh giới này rồi, Hồng Dịch cho rằng bản thân có thể chống lại thần tạo hóa bảy lần lôi kiếp.
Ý nghĩ của Hồng Dịch vô cùng rõ ràng, cũng giống như Kiền đế Dương Bàn vạch ra con đường rõ ràng cho mình, con đường tu luyện của bản thân cũng chia làm hai giai đoạn.
Sau khi có được Hiện Thế Như Lai Kinh tổng cương, con đường tu luyện của Hồng Dịch trở nên rõ ràng một cách dị thường.
Phù...
Nghĩ đến đây, Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm nghĩ.
- Đợi sau khi vượt qua sáu lần lôi kiếp, võ đạo tu luyện thành nhân tiên, hai lực lượng kết hợp thì không phải sợ bất cứ kẻ nào. Cho đến lúc đó sẽ đến địa cung của Đại Thiện Tự, hàng phục long hồn của Thái Thủy Sơn, đoạt lấy Như Lai Cà Sa. Đến lúc đó, bản thân ta mặc Như Lai Cà Sa, nhân tiên phân thân mặc Thiên Mang Giác Thần Khải, linh hồn dung hợp long phách, như thế mới có thể vượt qua bảy lần lôi kiếp. Đến khi đó ta không còn phải sợ Mộng Thần Cơ nữa.
- Hồng huynh đang suy nghĩ điều gì vậy?
Long nữ nhìn thấy Hồng Dịch nói xong liền trầm ngâm một hồi lâu, không nhịn được cất giọng hỏi.
- Đương nhiên là đang suy nghĩ làm thế nào để tăng thực lực lên.
Hồng Dịch cũng không hề giấu diễm, ánh mắt thu lại nói.
- Tông chủ gọi tại hạ lại là có chuyện gì? Hay là muốn giữ chân ta?
- Tăng thực lực lên, đây là suy nghĩ của bất cứ kẻ tu đạo, luyện võ nào.
Long nữ nói.
- Ta gọi Hồng huynh lại cũng không phải muốn giữ chân Hồng huynh, chỉ là muốn Hồng huynh giúp ta một chuyện mà thôi.
- Chuyện gì?
Hồng Dịch nhíu nhíu mày nói.
- Ta gần đây tu luyện thần thông, tích súc lực lượng, đã đạt tới sát đỉnh cấp lôi kiếp lần thứ năm, chỉ cần có cơ hội là vượt qua sáu lần lôi kiếp, tuy nhiên tầng lôi kiếp thứ sáu hung hiểm không gì sánh được, ta lại không có thần thông Quá Khứ Kinh như của Hồng huynh, tự nhiên rất dễ dàng bị đánh tan thành tro bụi. Điều này cũng không đáng lo lắm, chỉ sợ có kẻ độc ác, thừa cơ hãm hại, đoạt đi thần niệm của ta.
Long nữ thở dài một tiếng rồi nói.
- Cô nương muốn ta làm hộ pháp giúp, chống đỡ địch nhân bên ngoài?
Hồng Dịch vừa nghe lập tức hiểu được long nữ muốn nói gì.
Tầng lôi kiếp thứ sáu hung hiểm không gì sánh được, xác suất bị đánh tan thành tro bụi là cực lớn, hơn nữa cho dù miễn cưỡng thoát được kiếp nạn thì cũng suy yếu đến cực điểm, lúc này đáng sợ nhất là bị kẻ khác thừa cơ hãm hại.
Lôi kiếp càng cường đại, sau khi vượt qua càng suy yếu.
- Đúng vậy, Hồng huynh là bậc chí thành quân tử, lực lượng cường đại, nếu như đáp ứng giúp hộ pháp giúp ta vượt qua lần lôi kiếp này, thì ta cũng cực kỳ yên tâm mà đạt toàn bộ tính mệnh trên tay Hồng huynh,
Ánh mắt của long nữ nhìn về phía Hồng Dịch.
- Cô nương sáng lập Thiên Long phái, thực lực cường đại, thực lực ảnh hưởng đến toàn bộ Vân Mộng Quốc, sánh ngang với Huyền Thiên Quán, có thủ hạ hộ pháp chẳng lẽ tông chủ lại sợ không thể vượt qua lôi kiếp sao?
Hồng Dịch nói một mạch.
- Lòng người gian trá, thế đời hiểm ác đáng sợ, ta có rất nhiều đệ tử đạo thuật cao thâm, vũ học hùng hậu, nhưng đối với ta lại không hề trung tâm như vậy, huống hồ ta còn có rất nhiều địch nhân. Thậm chí cho dù là bằng hữu, dưới những sự cám dỗ cực lớn, ai dám chắc sẽ không hạ độc thủ sau lưng. Cơ nghiệp Thiên Long phái của ta to lơn như vậy, bảo tàng phong phú như vậy, tuyệt không thua kém bất cứ thánh địa nào, cho dù là quý tộc của Vân Mộng quốc, không một ai không đỏ mắt nhìn chằm chằm vào.
Long nữ hờ hững nói, thế nhưng sự hung hiểm, độc ác trong đó cũng dần hiển lội ra.
Thói đói ngang trái, lòng người gian trá, hiểm ác đáng sợ như gió địa ngục.
- Được rồi, ta nhận lời với cô nương. Cô nương quả thực là lý do để lo lắng.
Nghe long nữ nói, Hồng Dịch gật đầu, trong giọng nói lộ ra một cỗ khí khái của kẻ lo việc nghĩa.
Đúng vậy, tuy rằng hiện giờ Hồng Dịch và long nữ, hai người là bạn hay địch còn chưa rõ ràng, nhưng nếu như Hồng Dịch nhận lời làm hộ pháp cho long nữ thì chắc chắn hắn sẽ làm được, tuyệt đối sẽ không làm cái việc nuốt chửng bảo vật, âm thầm tính toán với đối phương.
Về điểm này, bất cứ là một ai cũng đều biết đây là nhân phẩm của Hồng Dịch.
Sở dĩ long nữ gọi Hồng Dịch lại, thương lượng về chuyện này cũng là nhờ ánh mắt của nàng vô cùng chuẩn xác.
Huyền Thiên quán chủ, Thiên Xà vương muốn trao đổi điển tịch với Hồng Dịch, Cát Tường Thiên muốn cùng Hồng Dịch giao dịch, đây đều là do Hồng Dịch rất ngay thẳng. Một khi đáp ứng chuyện gì đó tuyệt đối sẽ không có bất cứ gian trá xảo quyệt nào. Trong giới tu đạo, cá lớn nuốt cá bé, cho dù là giữa đạo lữ với nhau cũng phải thận trọng đề phong, Mộng Thần Cơ giết chết Văn Hương thánh nữ là một ví dụ điển hình, Hồng Huyền Cơ hãm hại Mộng Băng Vân cũng là một minh chứng.
- Nói như vậy là Hồng huynh nhận lời với ta rồi sao?
Long nữ nghe Hồng Dịch nói, sắc mặt trở nên vui vẻ.
- Tại hạ chỉ nói, nếu như ta nhận lời với cô nương, ta sẽ làm được. Tuy nhiên chúng ta không thân quen, cô nương là người Vân Mông, ta là người Thiên Châu Đại Kiền, hai bên vốn đối địch, ta làm sao có thể nhận lời cô nương được? Tuy nhiên ta tuyệt đối sẽ không nhân lúc cô nương độ lôi kiếp mà hãm hại đâu. Về chuyện này cô nương hoàn toàn có thể yên tâm.
Hồng Dịch ngẩng đầu lên, mỉm cười, chắp tay lại nói.
- Nếu như tông chủ không còn việc gì khác, ta xin cáo từ.
- Ách! Hồng huynh xin dừng bước.
Long nữ vội vàng nói.
- Hồng huynh khi độ lôi kiếp ta cũng có thể hỗ trợ thủ hộ.
- Ồ?
Hồng Dịch xoay người lại nhìn long nữ một hồi rồi lắc đầu nói
- Cô nương từng nói qua, lòng người gian tra, lúc ta độ lôi kiếp, nếu cô nương thủ hộ lại càng khiến ta cảm thấy lo lăng thêm. Cô nương tin được ta thế nhưng ta không thể tin được cô nương. Bởi lẽ cô nương không có đạo đức quân tử như tại hạ.
Những lời này của long nữ, nghe qua có vẻ hai bên bình đẳng, thế nhưng thật ra Hồng Dịch lại cảm thấy vô cùng không thích hợp, bản thân là quân tử thế nhưng lại khó có thể tin tưởng kẻ khác cũng là bậc quân tử.
Lòng hại người không thể không đề phòng, không thể không đề phòng lòng người. Một người quân tử, nếu như bất cứ một ai cũng tin tưởng rằng đó cũng là bậc quân tử thì kẻ đó không còn là quân tử nữa, mà là một thằng đầu đất.
Quân tử thông minh, cẩn thận, đề phòng cẩn thận, không thể làm quân tử thối giống như người tốt.
- Nếu như vậy ta cùng Hồng huynh thực hiện một giao dịch! Hồng huynh thấy Sắc Vi Huyết Lân Khải trên người ta như thế nào?
Ánh mắt của long nữ hơi lóe lên, mỉm cười nói.
- Kiện khải giáp này dường như được chế tạo từ một lân phiên kỳ quái, kết hợp với các loại thiên tài địa bảo mà thành, thần diệu phi phàm, tuy rằng còn rất rất xa mới bằng Thiên Mang Giác Thần Khải, Hoàng Thiên Thủy Long Khải, thế nhưng so với Huyền Hoàng Khải mà Công Dương Ngu mặc thì còn thần diệu hơn một ít.
Hồng Dịch ngẩng đầu nhìn đóa hoa tường vi đỏ rực như máu cài trên tóc của long nữ.
- Đây là vẩy rồng, bằng vào lửa của những vì sao trên chín tầng trời nung luyện, dùng tinh hồn của rồng làm chất phụ trợ mới chế tạo thành. Chỉ có áo giáp được chế tạo từ vẩy rồng thì mới có thần lực, mới có thể kết hợp với máu huyết trên thân thể, bao trùm lấy toàn thân. Hoàng Thiên Thủy Long Giáp chính là một con rồng thời cổ đại biến hóa mà thành. Còn Thiên Mang Giác Thần Khải cũng là được chế tạo từ sừng của thượng cổ thiên long.
Long nữ nói.
- Nếu như Hồng huynh có thể thủ hộ giúp ta độ lôi kiếp, ta sẽ cũng cấp cho Hồng huynh một ít vẩy rồng, thậm chí là cả tinh thạch do linh hồn của rồng sau khi chết hóa thành cùng một số phương pháp luyện khí bí truyền, giúp cho Hồng huynh có thể luyện chế thần khải!
- Rồng sau khi chết, linh hồn biến thành tinh thạch?
Hồng Dịch khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi.
Quỷ tiên sau khi vượt qua lôi kiếp, linh hồn thần niệm ở trong trung thiên thế giới, nguyên khí lưu giữ, cũng giống như thể xác bị hóa thạch, sẽ hóa thành Nguyên Thần Thiên Tinh Thạch. Thế nhưng Hồng Dịch không ngờ rằng rồng sau khi chết linh hồn cũng hóa thành tinh thạch.
Khắp thiên hạ này chưa một ai từng gặp qua rồng chứ đừng nói là nhìn thấy tinh thạch do linh hồn của rồng sau khi chết hóa thành.
Nghe đến đây, trong lòng Hồng Dịch không khỏi sinh ra một tia hiếu kỳ. Không biết linh hồn tinh thạch của rồng cùng thần niệm của tiên nhân có giống nhau hay không? Linh hồn của rồng sẽ cường đại đến mức nào đây?
- Đúng vậy!
Long nữ khẽ vung tay, lập tức xuất ra một tấm vải gấm nho nhỏ. Tấm vải gấm này không biết được dệt từ thứ gì, không phải tơ, không phải gai, tấm vải gấm sáng rực, lấp lánh quang hoa.
Rõ ràng đây là một pháp bảo chứa tiểu thiên thế giới bên trong. Tuy nhiên Hồng Dịch cũng nhìn ra kiện pháp bảo này không thể bằng Càn Khôn Bố Đại, thậm chí còn không bằng Tạo Hóa Hồ Lô.
Long nữ sau khi lấy túi gấm này xong, từ trong túi gấm liền tỏa ra một tia sáng màu hồng. Từ trong tia sáng hồng này liền xuất hiện một tinh thể hình thoi, cực kỳ dài, dài đến ba bốn tấc, hình dạng tựa như lưỡi kiếm, thẳng tắp, sắc bén vô cùng, có một mặt, so với hình dạng của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng có chút tương đồng.
Chẳng qua thanh trường kiếm bằng tinh thạch này tuy rằng bốn mặt có ánh sáng lấp lánh thế nhưng hoàn tòan không có chút khí tức gì, thế nhưng lại tản ra một cỗ lực lượng cường đại.
- Thứ này là do linh hồn thần niệm của rồng sau khi chết biến thành sao? Không ngờ lại có hình dạng giống như kiếm? Lại có bốn mặt? Thảo nào người cổ đại thường ví quân tử như rồng. Thì ra linh hồn thần niệm của rồng lại có hình dạng như thế này.
Hồng Dịch vừa nhìn qua liền biết thanh trường kiếm tinh thạch này hoàn toàn không phải là thần niệm của con người.
- Phẩm đức của rồng!
Hồng Dịch nhìn thấy liền cảm thán một tiếng.
Nhìn Hồng Dịch than một tiếng, long nữ liền mang thanh thần niệm này tung lên, bay vụt đi, khi đến trước mặt Hồng Dịch thì tốc độ giảm bớt, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung. Hồng Dịch đưa tay ra mò mẫm, liền cảm thụ được lực lượng trong đó. Lực lượng bên trong vô cùng tinh thuần, nếu như luyện thành phi kiếm chỉ sợ rằng sẽ có được một thanh đệ nhất thần kiếm.
Thậm chí dùng thần niệm dung nhập vào cũng có thể khiến cho linh hồn cường đại không gì sánh được.
- Hồng huynh, thế nào? Quân tử trọng nghĩa, thế nhưng cũng coi trọng tiền tài. Ta biết dưới trướng Hồng huynh có không ít cao thủ, thiên hạ gần đây lại nổi sóng gió, nếu như có biến cố phát sinh, Hồng huynh cũng phải thành lập một thế lực to lớn, duy trì sự an bình của thiên hạ. Bằng không nếu chỉ dựa vào đạo thuật ngang trời của Hồng huynh thì cũng chỉ có thể tự lo cho bản thân mà thôi. Hồng huynh nếu như có thể chế tạo một loại thần khải cho thủ hạ sử dụng, như vậy trong tương lai nhất định có thể bảo vệ thiên hạ, bảo vệ bách tính.
Long nữ nói.
- Hồng huynh xem Phương Viên, Đường Hải Long kia, có ai không phải là thiên tài trẻ tuổi, xuất sinh trong một môi trường vô cùng cường đại, vậy mà ai chẳng có dã tâm bừng bừng, ai không phải là hạng người muốn nắm lấy thiên hạ. Loạn thế xuất anh hùng, trong tương lai thiên tài sẽ không ngừng xuất thế, không ngừng có kỳ ngộ. Hồng huynh nghĩ thế nào về việc nào?
- Thật không nghĩ ra cô nương lại là một thuyết khách cao minh đến như vậy. Nếu đã thế tại hạ đành phải đáp ứng giúp cô nương hộ pháp độ lôi kiếp.
Hồng Dịch nói.
- Hay, có một câu của Hồng huynh, ta rất yên tâm. Ta sẽ quay về tông phái, chuẩn bị một chút, khi thời điểm đến ta sẽ thông báo với Hồng huynh.
Long nữ nghe thấy Hồng Dịch nhận lợi, thần thái dường như trở nên thoái mái hơn rất nhiều. Sau đó liền vung tay lên, con đường ánh sáng dưới trên lập tức bắn nhanh đi, cả người biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ lưu lại thanh long hồn tinh thạch ở lai nơi này.