Dương Thần

Chương 398: Toàn Bộ Cao Thủ Xuất Hiện!




Trong nháy mắt khi Quang Ám Đại Kết Giới cùng cột ánh sáng bạch kim va chạm, lập tức phát ra chấn động dữ dội, Hồng Dịch liền cảm nhận được sự quay trở về của nhân tiên phân thân và Chân Không Đại Thủ Ấn, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Tuy rằng lần này không hoàn toàn phong ấn được Huyết Thần, Pháp Thần, Minh Thần, Tinh Nguyên Đại Lực Thần cùng A Địch vương vương phi, nhưng cuối cùng cũng thu hồi lại được hai đại lực lượng của bản thân.

Nhân tiên phân thân, Chân Không Đại Thủ Ấn có thể nói là thủ đoạn áp rương cuối cùng của Hồng Dịch, có uy lực cực lớn.

Nếu như mất đi hai chỗ dựa lớn này, thực lực của Hồng Dịch suy giảm nghiêm trọng, hiện giờ tuy rằng vẫn là cao thủ bốn lần lôi kiếp ngạo thị thiên hạ như trước, thế nhưng bản thân hắn có vô số kẻ thù lợi hại chỉ đơn giản một Đại Chu thái tổ thôi cũng có thể hoàn toàn dễ dàng giết chết hắn.

Bằng vào thực lực sáu lần lôi kiếp của Đại Chu thái tổ, linh hồn có khả năng xé rách hư không, hơn nữa lại còn có kiện pháp bảo lợi hại như A Tị vương tọa, đối phó với một cường giả như vậy mà không có Chân Không Đại Thủ Ấn, nhân tiên phân thân thì Hồng Dịch quả thật vô cùng bất lợi.

Đó là chưa nói đến những nhân vật như Hồng Huyền Cơ, Mộng Thần Cơ.

Đại kết giới vừa tản ra, Minh Thần, Huyết Thần, Pháp Thần, Tinh Nguyên Đại Lực Thần, bốn đại thần linh đều biến thành bốn luồng thần quang, nhốn nháo lao về phía cánh cửa thiên đình, quay xung quanh tôn thần linh màu bạch kim cao lớn kia, sau đó đều tự biến thành hình thể.

Cùng lúc đó, A Địch vương vương phi cũng biến thành một luồng ánh sáng bạch kim chói lọi, mang theo Mệnh Vận Lao Lung, Trật Tự Liên Tỏa bay về phía cánh cửa thiên đình.

Bốn đại thần linh cùng vị thần bí vương phi kia đều trốn thoát.

Nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng Hồng Dịch thầm thở dài một tiếng.

- Quang Ám Đại Kết Giới đã bại lộ rồi, sau này bọn chúng ắt sẽ có đề phòng, lần sau muốn phong ấn đám thần linh kia chắc hẳn sẽ không thuận lợi như vậy nữa. Thế nhưng trong tâm của ta hiện giờ đã có thêm niềm tin có thể phong ấn bốn đại thần linh kia, chỉ cần ý niệm này còn tồn tại thì sau này không sợ không bắt được chúng. Hiện giờ tuy rằng không đánh lại, nhưng trong tương lai cũng không thể nói trước được.

Bốn đại thần linh, hai kiện thần khí hơn nữa còn có một vị A Địch vương vương phi đầy kinh nghiệm đấu pháp, một cỗ thế lực như thế cũng đủ để quét sạch thiên hạ. Ngày hôm nay nếu như không có Quang Ám Đại Kết Giới, Hồng Dịch chắc hắn đã ngã xuống rồi.

Hơn nữa cho dù bản thân có Quang Ám Đại Kết Giới, Hồng Dịch cũng không dự định tiêu diệt hoàn toàn bốn đại thần linh kia, cứ tính là phong ấn được đi chăng nữa cũng chỉ là phong ấn tạm thời mà thôi.

Vừa rồi trong khoảnh khắc khi Chân Không Đại Thủ Ấn cùng nhân tiên phân thân liên tục bị giam cầm, Quang Ám Đại Kết Giới thật ra chính là thủ đoạn tối hậu của Hồng Dịch. Nếu như chiêu này không có hiệu quả nữa thì quả thực Hồng Dịch hoàn tòan không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm, chỉ nghĩ thôi cũng đã rùng mình.

- Cát Tường Thiên, lần này đúng là phải nhận một đại nhân tình của cô nương rồi.

Hồng Dịch thầm nhớ tới tiểu tinh linh khả ái Cát Tường Thiên, trong lòng suy ngẫm, xác định ân oán.

Trận chiến kinh tâm động phách vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến lúc này đã hoàn toàn chấm dứt, Hồng Dịch biết bản thân đã mất đi cơ hội, ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách.

Thực lực của đối phương quả thực vô cùng cường đại, nếu như miễn cưỡng giao chiến thì đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Cánh cửa thiên đình vừa hiện lên, thần linh bạch kim cao lớn xuất hiện, trên tay cầm Vinh Diệu quyền trượng, thánh ca vang lên, một ngón tay vung ra liền phá vỡ đại kết giới, bốn đại thần linh trốn thóat, Hồng Dịch thì thu hồi lại được Chân Không Đại Thủ Ấn, nhân tiên phân thân. Trong khoảnh khắc giằng co đó, Hồng Dịch cũng đã đánh giá qua thực lực của đôi bên.

Vị cự thần đứng trước cánh cửa thiên đình, trong tay cầm Vinh Diệu Quyền Trượng kia rõ ràng là do một cỗ linh hồn cường đại hiển hóa thành.

Vừa rồi bất thình lình xuất hiện, không ngờ lại là linh hồn xé rách hư không, là năng lực của cao thủ sáu lần lôi kiếp.

Từ đó có thể khẳng định ràng, vị thần linh bạch kim cao lớn này chính là người thống trị tối cao của Tinh Nguyên Thần Miếu, là người thống trị tối cao của toàn bộ mấy trăm quốc gia lớn nhỏ nơi tây vực, vương trong vương, hoàng trong hoàng, hóa thân linh hồn của đại giáo hoàng.

Cùng lúc đó, gần như trong khoảnh khắc, Hồng Dịch lập tức đoán được rằng vị giáo hoàng này cũng giống như Đại Chu thái tổ, đều là cao thủ sáu lần lôi kiếp. Bởi lẽ thời gian gần đây Hồng Dịch lĩnh ngộ ra được vài thứ, sáu lần lôi kiếp cường giả, linh hồn thần niệm có thể xé rách hư không, còn bảy lần lôi kiếp cao thủ, bản thân đã đạt tới một cảnh giới thần bí đến cực điểm, hư không tạo vật.

Cửu Hỏa Viêm Long chính là một thứ tồn tại vô danh mà Mộng Thần Cơ từ trong hư không sáng tạo ra.

Sáu lần lôi kiếp, bảy lần lôi kiếp là một khoảng cách cực lớn, chính vì thế năm đó, Mộng Thần Cơ bằng vào tu vi bảy lần lôi kiếp mà có thể tung hoành thiên hạ, không một người nào có thể địch nnổi.

Năm đó Băng Phách đạo nhân của Băng Phách đạo cũng chính là tại thời điểm tu vi đạt sáu lần lôi kiếp, tích súc đầy đủ lực lượng để độ qua tầng lôi kiếp thứ bảy, thế nhưng vào phút cuối lại bị tan thành tro bụi.

Nếu không phải vậy thì hiện giờ tại Bắc Quốc, thánh địa Chân Cương môn đã đổi tên thành Băng Phách đạo rồi.

Bốn thần linh có bản lĩnh tương đương với Khổng Tước vương, ba kiện thần khí, một vị vương phi thần bí với thần niệm bốn lần lôi kiếp, hơn nữa lại còn có một vị giáo hoàng sáu lần lôi kiếp, bên trong rất có thể còn một thứ tồn tại sánh ngang với Mộng Thần Cơ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, Nguyên Khí Thần. Một cỗ lực lượng khổng lồ như vậy, nếu như Hồng Dịch còn cố chấp liều mạng thì sẽ là một việc ngu xuẩn đến mức nào đây?

Cho dù thực lực của hắn có tăng lên gấp đôi đi chăng nữa, cùng đám người kia liều mạng thì quả thật là quá mức ngu ngốc.

Từ điểm này có thể nhận thấy được Tinh Nguyên Thần Miếu có quyết tâm giết chết Hồng Dịch lớn đến thế nào.

- Đi!

Hồng Dịch vung tay ra, Càn Khôn Bố Đại liền hé mở, Chân Không Đại Thủ Ấn cuồn cuồn bao phủ bốn phía, mang theo tất cả thủ hạ, lều bạt, người, ngựa, thậm chí là cả cát vàng, tất cả đều được cho vào trong Càn Khôn Bố Đại.

Loại giao chiến ở đẳng cấp như thế này, cho dù là Tinh Nhẫn hòa thượng có xuất chiến cũng không có tác dụng.

Toàn bộ tinh nhuệ của Tinh Nguyên Thần Miếu đều xuất động, tất cả đều là cao thủ cấp bậc truyền thuyết, ngay cả giáo hoàng cũng đến đây, loại đẳng cấp giao chiến như thế này gần như có thể hủy thiên diệt địa, đỉnh cấp võ thánh không đáng một xu.

Trong nháy mắt trên mặt cát hoàn toàn trống rỗng.

Chân thân của Hồng Dịch thoáng chốc lẩn vào trong Càn Khôn Bố Đại, linh hồn bản thân thì tiến nhập vào trong nhân tiên phân thân, cùng lúc đó Chân Không Đại Thủ Ấn cũng lượn lờ xung quanh Thiên Mang Giác Thần Khải, sau đó mãnh liệt xoáy tròn, thân thể lập tức hóa thành một đường chỉ đen, phá không bay lên. Chân Không Đại Thủ Ấn cùng Thiên Mang Giác Thần Khải hỗ trợ lẫn nhau, tốc độ gần như có thể đột phá bất cứ sự trói buộc nào.

- Còn muốn chạy sao?

Bỗng nhiên lúc đó tôn thần linh bạch kim to lớn đứng ở chính giữa cánh cửa thiên đình cao đến mấy chục trượng liền phát ra một âm thanh thật to, Vinh Diệu Quyền Trượng chỉ ra một cái. Âm thanh vinh diệu tràn ngập không gian lại một lần nữa chấn động cả đấ trời.

- Nguyên Khí sinh ra thần linh, thần là vô cùng vô tận....thần là bất diệt...phản bội lại Nguyên Khí, chúng thần sẽ tước đọat vinh diệu của ngươi! Trật Tự Liên Tỏa sẽ buộc chặt ngươi! Mệnh Vận Lao lung sẽ dành sẵn cho ngươi. Ngữ ngôn của viễn cổ sẽ đánh gục ngươi ngã xuống. Ngã xuống!

Tiếng lầm rầm thật lớn, tiếng thơ ca cổ xưa tựa như vang vọng từ tín ngưỡng hơn một nghìn năm về trước, lúc này đã hội tụ thành một vầng ánh sáng chói lọi cực lớn, chiếu sáng cả đất trời.

Một vầng ánh sáng thánh khiết lộng lẫy, hùng tráng như núi cao biển rộng, thâm trầm như vực sâu thăm thẳm, mang theo khí thế phô thiên cái địa cuồn cuộn cuốn về phía Hồng Dịch.

Cùng lúc đó, bên trong vô số mảng không gian bên người Hồng Dịch cũng đều tràn ngập những luồng ánh sáng chói lọi màu bạch kim, từng luồng lớn như lau sậy, từng luồng từng luồng bao vây xung quanh Hồng Dịch.

- Đây là âm công của Tam Giới Đại Dự Ngôn sao? Quả nhiên là kinh thiên động địa, so với Vô Cực Thiên Âm của Phương Viên còn lợi hại gấp trăm ngàn lần.

Hồng Dịch cảm nhận thấy được từng mảng từng mảng ánh sáng bạch kim chói lọi tuôn đến, nặng nề chẳng khác nào thủy ngân, bản thân giống hệt như bị nhấn chìm vào một đại dương thủy ngân mênh mông, cơ thể nặng nề vô cùng, bằng vào nhân tiên phân thân cùng lực lượng của Thiên Mang Giác Thần Khải mà vẫn cảm thấy nặng nề vô cùng.

Rất rõ ràng đây là do giáo hoàng đối với Hồng Dịch cũng vô cùng kiêng kỵ. Trong nháy mắt liền thi triển ra thủ đoạn áp rương, môn đạo thuật khiến Tinh Nguyên Thần Miếu vang danh thiên hạ, lời ngâm xướng của Tam Giới Đại Dự Ngôn.

- Giáo hoàng đại nhân quả thực rất kiêng nể tên Hồng Dịch này đây!

A Địch vương vương phi đang đứng trên bậc thang dẫn đến cánh cửa thiên đình, nhìn vị thần linh bạch kim cao lớn trong tay cầm quyền trượng vừa ngâm xướng liền khiến cho chu vi trăm dặm trên bầu trời đều tràn ngập ánh sáng bạch kim lóa mắt, hình thành một tòa núi ánh sáng, một đại dương bạch kim, sóng lớn cuồn cuộn sôi trào, mãnh liệt gầm rú.

Ở trong mảnh đại dương bạch kim đó, một người toàn thân mọc đầy gai xương bén nhọn, tay cầm trường thương đang phóng nhanh xuyên qua sóng lớn, tựa như khoái thuyền phá sóng mà lướt đi, điên cuồng lao nhanh về phía trước, vượt qua muôn trùng sóng cả, những đợt sóng bạch kim cuồn cuộn tán ra hai bên, trông chẳng khác nào một con cá kiếm đang rẽ sóng lao đi trên biển lớn.

Gần như chỉ trong ba đến năm nhịp hô hấp, thân thể của Hồng Dịch đã sắp lao ra khỏi đại dương bạch kim.

- Loài người ti tiện kia, sao có thể vượt qua được bức tường của vinh diệu?

Cự thần bạch kim tay giữ chặt quyền trượng tiếp tục mãnh liệt ngâm xướng. Hải dương bạch kim bất thình lình xoắn lại, dựng thẳng đứng lên, tạo thành một bức tường cao trăm trượng, cứ thế mà ngăn cản lại thế lao đi của Hồng Dịch.

Choang choang!

Hồng Dịch đâm một thương về phía trước, mũi thương lao thẳng vào bức tường đang dâng lên, khi thương vào tường va chạm, không ngờ lại phát ra vô vàn đốm lửa.

Két két....

Một loạt những âm thanh ma sát của kim loại vang lên khiến cho Hồng Dịch cũng cảm thấy tê hết cả răng.

- Lợi hại như vậy sao?

Hồng Dịch hơi kinh hãi.

- Nếu đã như vậy ta phải quay lại mà đi thôi. Trong thiên quân vạn mã, tiến thẳng đến sào huyệt giết chết vương giả.

Thần niệm vừa chuyển, Hồng Dịch cũng không lao ra khỏi biển ánh sáng nữa, mà bất thình lình quay ngược đầu lại, huýt lên một tiếng thật dài, tiếng huýt cao vút tựa như tiếng hổ gầm hạc hót, từng luồng sóng âm dao động lan tỏa ra khắp bốn phía, toàn bộ mảnh biển bạch kim đều bị chấn nứt vỡ.

Trong tiếng huýt dài, trường thương của Hồng Dịch chỉ thẳng lên, nhằm về phía tôn thần linh đang đứng ở trung tâm cánh cửa thiên đình đang ở giữa bầu trời mà lao đến.

Con người khi bị giam hãm trong biển ánh sáng, quá nửa sẽ không nhận ra được phương hướng. Thế nhưng Thiên Mang Giác Thần Khải bản thân lại có năng lực nhìn xuyên thấu hư không. Hơn nữa, ngay khi tiếng phạm xướng lan xung quanh nhân tiên phân thân, nương theo tiếng huýt sáo của Hồng Dịch không ngờ lại làm nhiễu đi phần nào tiếng ngâm xướng của Tam Giới Đại Dự Ngôn.

Quanh thân Hồng Dịch hiện giờ được vây quanh bởi ánh sáng của Chân Không Đại Thủ Ấn cũng như những âm thanh phạm xướng, tuy rằng không thể áp chế được đối phương nhưng cũng có khả năng làm giảm bớt uy lực.

- Hả?

Nhìn thấy Hồng Dịch trong lúc huýt một tiếng dài, trường thương thẳng đứng, chỉ thẳng về phía vị trí của mình, trong nháy mắt ầm ập lao đến công kích, mũi thương mãnh liệt khuếch đại trước mắt, quyền trượng trong tay cự thần bạch kim khẽ hoảng động, lại chỉ ra một cái.

Ầm ầm!

Một bức tường bạch kim lại cuồn cuộn dâng lên, ngăn cản trước mặt Hồng Dịch.

- Vô Gian Sát Đạo!

Trường thương của Hồng Dịch vừa đâm tới liền thi triển ra tuyệt đại sát chiêu của chiến thần Thương, cả người hóa thành một luồng chỉ đen, đâm xuyên qua không gian mà tiến tới.

Phốc!

Toàn bộ bức tường bạch kim không ngờ lại bị hắn cứ thế mà đâm xuyên qua.

Bạch kim cự thần hơi đổi sắc mắt, dường như là cực kỳ kiêng sợ Quang Ám Đại Kết Giới của Hồng Dịch, Vinh Diệu Quyền Trượng trong tay liền rung lên, Vinh Diệu Thánh Ca vô cùng vô tận lại tiếp tục vang xướng lên.

Bản Vinh Diệu Thánh Ca này so với lúc nãy thì còn to, rõ ràng hơn gấp mười lần!

Ầm! Ầm! Ầm!

Từ đầu quyền trượng, một cột ánh sáng bạch kim hình trụ giống hệt như đạn pháo, lần thứ hai oanh kích điên cuồng về phía Hồng Dịch. Chỉ trong thoáng chốc liền đánh lên thân thể của Hồng Dịch, đánh cho cả Thiên Mang Giác Thần Khải cũng phải rung lên ầm ầm.

Thế nhưng Thiên Mang Giác Thần Khải lại không hề bị nghiền nát, chẳng qua thân thể của Hồng Dịch bị nện bay đi hơn mười dặm một chút.

- Pháp Thần, Minh Thần, Tinh Nguyên Thần, Huyết Thần, các ngươi mau chóng thôi động Mệnh Vận Lao Lung đi!

Bạch kim cự thần sau khi đẩy lui Hồng Dịch, nhanh chóng truyền lệnh. Ngay lập tức Mệnh Vận Lao Lung liền từ từ bốc thẳng lên, bốn đại thần linh hóa thành bốn luồng ánh sáng, tiến nhập vào trong chiếc lồng giam bằng bạch kim.

Bạch kim cự thần dùng quyền trượng chỉ một cái, Mệnh Vận Lao Lung lần thứ hai được nhấc lên, sau đó hạ xuống đỉnh đầu Hồng Dịch.

Đối mặt với Mệnh Vận Lao Lung đang hạ xuống, trên khuôn mặt Hồng Dịch lộ ra một tia cười nhạt, nhưng bất thình lình, một làn hương thoang thoảng từ trên bầu trời phủ xuống mảng đại dương bạch kim bên dưới.

Làn hương này liền lượn quanh đại dương ánh sáng một lượt rồi đột nhiên hóa thành hàng nghìn hàng vạn đóa hoa sen trắng toát, trên mỗi một đóa hoa sen này đều có một ngọn đèn vàng, gần như có kích cỡ một mẫu, không ngờ trong thoáng chốc liền nhấc bổng cả Mệnh Vận Lao Lung.

- Vân Hương Hương!

Hồng Dịch ngửi thấy làn hương thơm này liền biết ngay thánh nữ Thiên Hương giáo, Vân Hương Hương đã xuất hiện.

Hắn vội vàng mang những thần niệm vừa tuôn ra thu trở lại, tránh cho Quang Ám Đại Kết Giới phong ấn cả linh hồn Vân Hương Hương vào trong đó. Đối với vị thánh nữ Thiên Hương giáo năm lần bảy lượt giúp đỡ, nhắc nhở mình như vậy, tuy rằng có mục đích riêng thế nhưng suy cho cùng cũng là bạn chứ không phải là địch, Hồng Dịch không thể phong ấn nàng được.

- Thiên Hương bí tịch, Kim Đăng Bảo Liên! (Hoa sen đèn vàng)

Nhìn thấy cảnh như vậy, A Địch vương vương phi cau mày thốt lên một tiếng.

Trong nháy mắt khi nàng ta vừa thốt ra lời này liền lập tức nhìn thấy ở trung tâm mảng đại dương bạch kim kia bỗng xuất hiện một đám mây đen kịt.

Sau đó đám mây đen này trong nháy mắt cuồn cuộn tán ra bốn phía, không ngờ lại có xu thế nuốt chửng cả đại dương bạch kim. Ở trung tâm của đám mây đen này, một tòa vương tọa hiện ra mang theo khí thế sát phạt vô cùng vô tận phủ xuống bên dưới.

A Tị vương tọa, Đại Chu thái tổ.

Trên A Tị vương tọa, Đại Chu thái tổ đầu đội thiên bình quan bỗng nhiên xoay người lại, linh hồn trực tiếp xé rách hư không, một chiêu Đại Diệt Thần Quyền xuất ra, oanh kích thẳng về phía cánh cửa thiên đình.

Lúc này Đại Chu thái tổ vận dụng toàn bộ lực lượng, linh hồn uy mãnh không gì sánh được, cao đến hơn ba mươi trượng, quyền như đỉnh núi, trực tiếp hướng thẳng về phía giáo hoàng mà oanh kích.

- Lão gia hỏa này cũng đến đây chiếm tiện nghi sao?

Hồng Dịch nhìn thấy, trong lòng vừa định thở dài một tiếng thì bên tai liền vang lên thanh âm của Vân Hương Hương.

- Cẩn thận!

Hồng Dịch khẽ giật mình, lập tức liền nhìn thấy ở sát biên giới không gian bên cạnh, một bóng người cao đến ba mươi trượng bất thình lình chồi ra, cũng bằng một chiêu Đại Diệt Thần Quyền nện thẳng về phía mình!

Thì ra toàn bộ linh hồn của Đại Chu thái tổ không ngờ lại phân thành hai phần, cùng lúc lao về hai phía, cả giáo hoàng lẫn bản thân Hồng Dịch mà phát động công kích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.