Dương Thần

Chương 386: Cát Tường Thiên!




Ta đã sớm nghe nói rằng lần này Tinh Nguyên Thần Miếu phát động thánh chiến, giáo hoàng tuyên bố thần dụ rằng, hễ là cao thủ tham gia thánh chiến lần này, ít nhiều gì cũng được Nguyên Khí Đại Thần gia trì thần lực, xem ra tôn Nguyên Khí Đại Thần này không hề đơn giản chút nào.

Nguyên Khí Thần chính là vị thần chí cao vô thượng trong tâm linh của hơn trăm quốc gia nơi Tây Vực, được vô số người thờ phụng suốt mấy nghìn năm qua.

Hồng Dịch cũng sớm biết được rằng tôn Nguyên Khí đại thần này chỉ sợ từ lâu đã cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí, rất có thể đã trở thành một thứ tồn tại sánh ngang với Mộng Thần Cơ cũng nên.

Sau khi khẽ vung tay phong ấn mười kỵ binh đang xung phong lao đến vào trong Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới, mười kỵ sĩ này, cả người lẫn ngựa đều đông cứng chẳng khác gì ruồi nhặng kẹt trong hổ phách.

Mặc dù cơ thể không thể động đậy, thế nhưng cỗ thần lực có màu sắc hỗn độn trên người bọn họ lại không bị phong ấn hàng phục! Liên tục phát ra những tiếng gào thét kịch liệt.

Tiếng gào thét như núi cao, như biển rộng, như ngục sâu!

Thần lực trên người của mười kỵ sị này mãnh liệt tụ hội lại cùng một chỗ, sau đó loáng thoáng kết thành mộ pho tượng không rõ mặt mũi bên trong Quang Minh Thai Tàng Đại Kết Giới. Pho tượng này là một đại hán, chỉ có nửa trên hình người, nửa dưới là vùng khói mây tựa như đuôi rắn lại tựa như đuôi rồng.

Toàn bộ cơ thể của đại hán này đều có màu sắc hỗn độn, cơ bắp cuồn cuộn, lưu sướng vô cùng, thậm chí so với chiến thần còn thực chất, tự nhiên hơn nhiều.

Hồng Dịch nhìn cơ bắp trên người đại hán này, ý niệm trong đầu gần như không cần nghi ngờ, liền biết ngay đại thần này là do vận chuyển một lực lượng khổng lồ của nguyên khí thiên địa mà thành, lực lượng này so với chiến thần còn kinh khủng hơn nhiều, một loại lực lượng vượt qua sự tồn tại thực thể!

Đây là một hư ảnh của Nguyên Khí Đại Thần!

Thần linh có dáng dấp nửa trên là người, nửa dưới tự long tự xà.

Ngao...Ngao ngao...

Bị giam giữ bên trong đại kết giới, hư ảnh của Nguyên Khí Đại Thần do thần lực hóa thành, đầu tiên là phát ra một trận gào thét đầu uy nghiêm, sau đó giống như phát hiện ra bản thân bị giam giữ trong đó, lực lượng phong ấn mình cực kỳ cường đại, khó có thể đột phá. Vì thế liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, sau đó đặt trước ngực, ngâm xướng ra từng đợt chú văn tựa như xuất xứ từ thời viễn cổ.

- Nguyên khí của viễn cổ...Ta chính là hóa thân của ngươi, ngươi - ta sinh ra vạn vật...Ngươi - ta diễn hóa xuất ra lôi đình...Ngươi - ta sinh dục ra nhân linh...

Đây là một loại "linh văn" thượng cổ của Tây Vực, hiện giờ ngay cả những bậc đại học vấn gia tinh thông cổ kim cũng không biết được hàm nghĩa của loại Linh Văn này.

Tại Tây Vực, loại linh văn này được mang làm Thần Ngữ.

Từng cỗ từng cỗ thanh âm từ trong miệng phiên bản thu nhỏ của Nguyên Khí Thần truyền ra bên ngòai, ngay cả Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới cũng không ngăn được âm thanh truyền ra xung quanh.

Bỗng nhiên Hồng Dịch chợt cảm thấy thần niệm của mình có xu thế lập tức bị tan rã.

- Vô lượng quang, vô lượng thọ! Quá khứ di đà! Hiện thế như lai! Vị lai vô sinh!

Hồng Dịch vừa nghe từng đợt ngâm xướng kinh văn cổ xưa kia liền biến sắc, ngay lập tức từ trong mi tâm của hắn tuôn ra một chùm thần niệm, càng lúc càng nhiều, mãnh liệt bay lượn xung quanh Quang Minh Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới.

Thế nhưng tại khoảnh khắc này!

Rầm!

Trong tiếng ngâm xướng của Nguyên Khí Thần, lực lượng càng lúc càng lớn, toàn thân căng phồng lên, một sự bành trướng kịch liệt có xu hướng khiến cả vũ trụ bùng nổ, phát tán ra một cỗ lực lượng lớn vô cùng.

Trong thoáng chốc Quang Minh Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới bị nổ nát bấy.

Sau đó mười kỵ sĩ cả người lẫn ngựa đều từ trong đại kết giới thoát ra bên ngoài. Cỗ hỗn độn nguyên khí liền bao vây quanh thân thể bọn họ, hình thành một tầng khải giáp.

Ngay cả Hỏa La mã cũng được hỗn độn nguyên khí bao phủ lấy.

Trong nháy mắt, mười kỵ binh này giống hệt như biến thân thành hỗn độn cự ma, trong tay cầm Huyết Phù loan đao, lần thứ hai xông về phía Hồng Dịch mà lao tới.

- Quang Minh Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới lại không thể phong ấn được cỗ thần lực này sao?

Hồng Dịch hơi sửng sốt, chín vòng hào quang phía sau gáy cấp tốc chớp động, Chân Không Đại Thủ Ấn thoáng chốc mãnh liệt bay ra, chắn ngang trước mặt đám kỵ sĩ kia, một quyền bổ tới, thi triển Không Đà quyền ấn.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm.

Liên tục mười âm thanh nổ lên, mười kỵ binh kia sau khi bị một chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn đánh trúng, tất cả đều bị đập bay về phía sau, rơi mạnh xuống mặt đất, lõm sâu vào trong đống cát.

Cùng lúc đó, hỗn độn khải giáp trên thân thể bọn họ ngay khi vừa tiếp xúc với màn ánh sáng của Chân Không Đại Thủ Ấn liền tản ra một cỗ khói xanh, lượn lờ giữa không trung, sau đó lại biến thành Nguyên Khí Đại Thần dưới hình dạng nửa thân dưới tự long tự xà, nửa thân trên là đại hán cường tráng.

- Chiến thần!

Thần niệm Hồng Dịch mãnh liệt vận chuyển, chiến thần trong tay cầm Đại Tắc Thần Đao. Một đao bốc lên cao, bổ về phía trước.

Phốc phốc phốc phốc!

Ánh đao dữ dội cuồn cuộn lao tới, nhanh chóng cắt Nguyên Khí Thần mảnh nhỏ, cùng lúc đó Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng, một lần nữa mang thần niệm tuôn ra, kết cấu thành Quang Minh đại kết giới, phong ấn Nguyên Khí Thần vào tron đó.

Nguyên Khí Thần lần này bị phong ấn bên trong dường như lực lượng trở nên yếu hơn rất nhiều, không cách nào tiếp tục ngâm xướng thần ngữ linh văn cổ xưa như lúc trước nữa.

- Ngũ Lôi Chính Pháp!

Thiện Ngân Sa thấy Hồng Dịch dùng Chân Không Đại Thủ Ấn cùng Đại Tắc Thần Đao làm suy yếu lực lượng của Nguyên Khí Thần, phong ấn đối phương một lần nữa, năm ngón tay liền xòe ra, từ đầu ngón tay lập tức bắn ra mười tia điện chớp.

Mười tia điện chớp này tựa như có hình cong cong, mang theo những tiếng xẹt xẹt của lửa điện, làm cho người mới nhìn qua tưởng rằng uy thế thần niệm của cao thủ vượt qua ba lần lôi kiếp, nhìn thấy mà khiếp đảm.

Thật ra đây là đạo thuật mà Thiện Ngân Sa mô phỏng theo lôi đình thiểm điện mà thi triển ra.

Thiện Ngân Sa hiện giờ tuy rằng chỉ vượt qua một lần lôi kiếp, thế nhưng Thần Tiêu đạo Lôi Pháp cũng đã đại thành. Đặc tính của Thần Tiêu đạo Lôi Pháp chính là sau khi vượt qua lôi kiếp, uy lực của lôi pháp sẽ tăng lên rất lớn.

Vào thời điểm mười tia điện chớp cong cong kích vào thân thể của mười kỵ sĩ, lập tức mười kỵ sĩ Tây Vực này liền phát ra những thanh âm đau đớn, cơ thịt tòan thân co rút, thân thể co giật tựa như bị chuột rút, sau đó miệng sùi bọt mép mà hôn mê bất tỉnh.

Mười kỵ sĩ này đều là cường giả võ đạo đã tiếp cận với cảnh giới tiên thiên, thân thể cường hãn, khí huyết cường đại. Thế nhưng sao có thể ngăn cản được một kích của cao thủ một lần lôi kiếp? Nhất là dưới tình huống cơ thể của bọn họ bị tước đoạt thần lực.

Hồng Dịch khẽ gật đầu. Chân Không Đại Thủ Ấn chụp tới, màn ánh sáng rực rỡ nhẹ nhàng nhấc cả người lẫn ngựa của mười kỵ sĩ kia lên, đẩy vào trong Càn Khôn Bố Đại qua vết nứt giữa hư không.

Những người này đều là những quý tộc, kỵ sĩ tinh nhuệ trong các đại thần điện của Tây Vực Tinh Nguyên Thần Miếu. Bắt được một người như vậy, theo quân công của Đại Kiền thì đó là một công cực lớn. Tuy rằng Hồng Dịch cũng không để ý nhiều đến loại quân công này, thế nhưng cũng hoàn toàn không muốn người của triều đình nói rằng mình không lập được quân công.

- Ngày hôm nay các ngươi lưu lại đây hết cho ta! Thập nhị bát điện hạ chắc hẳn là một vương tử. Hôm nay dám xông đến chỗ ta, coi như là ác mộng của các ngươi vậy, cho dù Nguyên Khí Thần đích thần đến đây cũng vô dụng.

Hồng Dịch sau khi tóm mười kỵ sĩ đẩy vào trong Càn Khôn Bố Đại, liền mỉm cười, Chân Khôn Đại Thủ Ấn vung lên, biến hóa thành một bàn tay rộng đến một mẫu, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ "Vạn".

Uy lực của Chân Không Đại Thủ Ấn, ngay cả cao thủ ba lần lôi kiếp như Chu tam thái tử cũng bị cường ngạnh bắt đi mất ba nghìn khối thần niệm, là thứ lực lượng mà đám kỵ sĩ kia tuyệt đối không thể chống cự lại được.

Trong đám kỵ sĩ kia, kẻ duy nhất có khả năng cử động là vị thập nhị bát điện hạ kia. Nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn lăng không nện xuống, vị vương tử này gầm lên một tiếng, thanh loan đao thật lớn phất vải xuất ra, vẽ thành một đạo lửa điện thật dài cắt ngang qua đại thủ ấn, đạo đao quang này không ngờ lại mang theo uy thế hung hãn ngang tàng.

- Tuyệt thật, là đỉnh cấp đại tông sư, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến nhập vào cảnh giới võ thánh! Thảo nào không bị Chân Không Đại Thủ Ấn trói buộc, chẳng qua chỉ như vậy có thể là đối thủ của ta sao?

Hồng Dịch khẽ tán thưởng một tiếng, võ đạo kinh nghiệm của người này không hề thua kém bản thân, thế nhưng về phương diện lực lượng lại chênh lệch quá xa.

Lúc Chân Không Đại Thủ Ấn nện xuống, Hồng Dịch hoàn toàn không lưu tâm đến đạo đao quang kia, trong lòng bàn tay chợt lóe lên, một màn ánh sáng dập dềnh bao phủ lấy đạo đao quang kia vào bên trong, sau đó mang toàn bộ tất cả đám kỵ sĩ kia, thậm chí là cả cồn cát nhỏ kia nhấc lên không trung.

Rầm rầm...

Một đụn cát nhỏ diện tích lên tới mấy dặm bị Hồng Dịch nhấc bổng lên không trung, hiện ra khí thế uy mãnh đến cực điểm.

Lần này ngay khi chụp lấy đội kỵ binh kia, bỗng nhiên từ trên thân thể của thập nhị bát điện hạ chợt bộc phát ra một chùm âm thanh, tiếp đó một cỗ nguyên khí hỗn độn cực lớn cuồn cuộn tuôn ra, không ngờ lại hình thành Nguyên Khí Thần, so với lúc trước còn lớn hơn gấp ba lần!

Nguyên Khí Thần này khuôn mặt rõ nét, ở cằm có một chòm râu thật dài, ngòai ra còn có hai chòm mọc ở hai bên má, trong tròng mắt lưu chuyển hỗn độn, chốc chốc lại sinh ra một vụ nổ hỗn độn nho nhỏ, sinh ra ánh sáng cùng sao trời, còn có cả một khối hình cầu xanh thẳm, trên khối cầu này là đất đai, sông núi, cùng rất nhiều người sinh sống.

- Nguyên Khí Thần thật lợi hại! Hóa thân không ngờ lại nhiều như vậy!

Đối với tình huống này Hồng Dịch không dám chậm trễ, thân thể khẽ động, từ mi tâm bắn ra một khối nhãn cầu, sau đó toàn bộ thân thể được bao phủ trong Thiên Mang Giác Thần Khải, những gai xương nhọn hoắt dữ tợn nhô ra, mũi thương lập tức vung lên, đâm về phía Nguyên Khí Thần.

Thiên Mang Giác Thần Khải hóa thành một đường chỉ đen, chỉ trong chớp mắt liền mang cả thân thể của Hồng Dịch lẫn thần thương đâm thẳng vào trái tim của Nguyên Khí Thần, mũi thương xoáy mạnh.

Rắc rắc.

Nguyên Khí Thần còn chưa kịp thể hiện thần uy của bản thân liền bất thình lình bị tập kích ám sát.

Hồng Dịch vung tay lên, một tòa Quang Minh Đại Kết Giới thật lớn liền nhanh chóng phong ấn tôn Nguyên Khí Thần kia lại.

- Phù.

Sau khi liên tiếp phong ấn hai phân thân của Nguyên Khí Thần xong, Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài. Tiếp đó phất nhẹ tay, mang Càn Khôn Bố Đại, Chân Không Đại Thủ Ấn cùng toàn bộ kỵ binh ẩn vào trong hư không.

Đúng lúc này, đột nhiên Thiện Ngân Sa quát lên một tiếng.

- Ai?

Tâm linh Hồng Dịch khẽ động. Tại nơi chân trời ở phía rất xa, bờ cát bên dưới tựa như đang chấn động, tiếp đó một tiếng cười đùa uyển chuyển vang lên, tiếng cười này khiến cho người nghe thoải mái vô cùng, sau đó một vòng ánh sáng tròn màu trắng xuất hiện trên bầu trời.

Trong vòng ánh sáng tròn trắng bạc tựa như thủy ngân, một nữ hài chui ra. Nữ hài mặc váy trắng, sau lưng có hai chiếc cánh trắng tựa như thiên nga, hai má mũm mĩm, cánh tay tựa ngó sen, mềm mại non nớt đến mức tựa như muốn tích ra nước.

Vòng ánh sáng này không nằm ở phía sau gáy giống như vòng ánh sáng của Chân Không Đại Thủ Ấn, mà nó nằm ở trên đỉnh đầu, mang theo một loại vị đạo cát tường, an khang.

- Hì hì, Hồng Dịch. Ta là thần linh của Huyền Thiên Quán, Cát Tường Thiên, Tinh Mục chắc hẳn đưa hình của ta cho ngươi xem qua rồi nhỉ. Đám người kia đã truy tung ta suốt ba ngày ba đêm rồi, ta không vẫn không tìm được cơ hội thoát thân. Không ngờ rằng đám người này lại chọc vào ngươi, thật sự là đáng thương . Cho ngươi thu lấy thần lực của Nguyên Khí Thần trên người bọn họ đấy. Ấy, một thiếu niên như ngươi lại có Thiên Mang Giác Thần Khải vậy? Ngươi làm sao lại kiếm cho mình một kiện thần khải lợi hại như vậy?

Tiểu cô nương với cặp cánh như thiên nga sau lưng cùng vòng ánh sáng trên đầu vừa xuất hiện, lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn vô cùng thỏai mái bắt chuyện với Hồng Dịch. Sau đó nhìn thấy bộ khải giáp dữ tợn trên người Hồng Dịch, cả người tựa như ma thần, những mũi gai xương rung lên rào rào, liền ngạc nhiên thốt lên một câu.

- Huyền Thiên Quán có bốn đại đường, Đại Hắc đường, Phá Hư đường, Ưu Nhạc đường, Cát Tường đường. Cô nương chắc hẳn là thần linh được Cát Tường đường cung phụng, Cát Tường Thiên?

Hồng Dịch nhìn nữ hài thần linh này, khẽ gật đầu.

Bốn đại thần linh của Huyền Thiên Quán, Hắc Thiên Ma Thần, Đại Phá Hư Thần đều là những thần linh có tính tình tàn nhẫn, đại diện cho sự giảo trá, hủy diệt. Thế nhưng Cát Tường Thiên, Ưu Nhạc Thiên lại đồng nghĩa với cát tường, an khang, an nhạc, tươi đẹp.

Trên thảo nguyên, rất nhiều bách tính đều cung phụng Cát Tường Thiên, cầu xin sự cát tường an khang.

Từ đó theo lý mà nói, Cát Tường Thiên là chính thần, còn Hắc Thiên Ma Thần, Phá Hư Thần đều là tà thần, Hàn Nguyệt nữ thần cũng là tà thần.

- Không phải ta nói rõ với ngươi ta là Cát Tường Thiên rồi hay sao?

Cát Tường Thiên khẽ lắc lắc đầu khiến cho những hạt ánh sáng ở vòng hào quang phía trên lấm tấm rắc xuống.

- Bốn đại thần linh của Huyền Thiên Quán không phải là bị phong ấn bên trong tiểu thiên thế giới hay sao?

Hồng Dịch hỏi.

- Cô nương làm sao ra bên ngoài được? Còn nữa, tại sao đám người kia truy đuổi cô nương?

- Là vì ta lấy thần lực của Nguyên Khí Thần trên người bọn họ, chuyển hóa thành thần lực của bản thân, tăng cường thực lực bản thân, giảm sự tiêu hao sức lực khi ngao du trong đại thiên thế giới.

- Lần này Huyền Thiên Quán Chủ cùng Tinh Mục đều thả chúng ta ra, đến tinh Nguyên Thần Miếu. Tên Phá Hư thần cùng Hắc Thiên Ma thần kia còn muốn tìm đến ngươi để gây rắc rối nữa kìa. Hồng Dịch, ngươi phải cẩn thận một chút.

Cát Tường Thiên nhìn chằm chằm vào cỗ thần lực của Nguyên Khí Thần bị phong ấn trong Quang Minh Đại Kết Giới, đôi mắt đảo tròn máy động, chẳng khác nào tiểu hài tử nhìn mứt quả hồ lô vậy.

- Cô nương muốn cỗ thần lực này sao? Nhưng mà thần lực của Nguyên Khí Thần tương đối cường đại, thậm chí chỉ là một tia thần lực cũng chỉ sợ cô nương không tiêu hóa nổi đâu.

Bỗng nhiên Hồng Dịch cười cười một tiếng rồi nói.

- A? Hồng Dịch ngươi chịu cho ta cỗ thần lực đó sao?

Cát Tường Thiên cho ngón tay vào miệng mút mút một cái, sau đó xoạch một tiếng rồi nói.

- Nếu như ngươi chịu mang cỗ thần lực đó cho ta, giúp đỡ ta luyện hóa đôi chút, ta liền nói cho ngươi bí mật của Vũ Văn thái sư?

- Bí mật của Vũ Văn thái sư? Điều này đúng là có quan hệ với Tiểu Mục.

Ánh mắt của Hồng Dịch khẽ động, nhìn về phía Cát Tường Thiên vừa mới xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.