Dương Thần

Chương 380: Đại Chu Thái Tổ!




Rốt cuộc đây là loại khải giáp gì vậy? Bình sinh ta chưa từng gặp qua thứ nào như vậy. Kiên cố như đào thần mộc trải qua vạn năm bị sét đánh cũng còn kém rất rất xa so với kiện Thiên Mang Giác Thần Khải này.

Sau khi đẩy Vô Địch Hầu vào Càn Khôn Bố Đại, Hồng Dịch liên tục thở hổn hển, cuối cùng mới khôi phục lại thể lực. Sau đó trên mặt hắn cũng hiện ra vẻ hoảng sợ kinh hãi.

- Tử Mẫu Phích Lịch Hỏa Luân Kiếm, chín kiếm hợp nhất, uy mãnh đến bậc nào đây? Trong lúc liên tiếp phát nổ, đủ để có thể phá sập một tòa núi nho nhỏ, biến núi đá thành cát bụi. Thế nhưng khi nổ trên Thiên Mang Giác Thần Khải của Vô Địch Hầu thì chỉ hơi chao đảo vài cái, khiến cho thân thể hắn mất thăng bằng đôi chút, trong khi đó chất sừng trên thần khải, ngay cả một mảnh vụn cũng không bong ra.

- Hơn nữa lúc trước khi ta độ lôi kiếp mùa hạ, cũng mang theo Tiên Đô Ngọc Hoàng, hấp thu khí tức của sấm sét, chứa ở trong đó. Hiện giờ mang phóng ra, phối hợp với Thần Tiêu đạo Lôi Pháp của Thiện Ngân Sa mà vẫn không lay chuyển được, chỉ một chiêu đó thôi cũng khiến quỷ khốc thần sầu, vậy mà kiện Thiên Mang Giác Thần Khải kia vẫn như trước, không hề có chút tổn hại nào.

Càng lợi hại hơn chính là, lực lượng nhân tiên của Hồng Dịch, dùng thanh thần kiếm tuyệt thế vô song do hỏa đan nung luyện thần thạch mà thành chém xuống, Thiên Mang Giác Thần Khải vẫn không chút xây sát nào, ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại.

Hồng Dịch đến lúc này cũng không tài nào tưởng tượng ra nổi, trên thế giới này còn có thứ gì có thể phá hủy kiện khải giáp của chiến thần này nữa.

- Lôi pháp của ta hiện tại đã đại thành, phối hợp với Tiên Đô Ngọc Hoàng lại càng tăng thêm sức mạnh. Uy lực của sấm sét trong Tiên Đô Ngọc Hoàng cực mạnh, dưới một kích như vậy, bất cứ một ai cũng chịu không nổi. Không ngờ tên Vô Địch Hầu kia vẫn sống sờ sờ ra đấy. May mà chúng ta dùng hai Chân Không Đại Thủ Ấn phối hợp với nhau, đẩy hắn vào trong Càn Khôn Bố Đại, nếu không, quả thật hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

Thiện Ngân Sa cũng còn sợ hãi trong lòng.

Phải biết rằng từ sau khi Thiện Ngân Sa hấp thụ xong phân thân của đại phá hư thần, Chân Không Đại Thủ Ấn đã luyện tới đại thành, uy lực cực lớn. Cùng phối hợp với Hồng Dịch, hai đại thủ ấn, tương trợ mà công kích, chỉ sợ rằng ngay cả cao thủ năm lần lôi kiếp cũng phải tạm thời tránh né.

Vậy mà vẫn không cách nào hủy hoại được Thiên Mang Giác Thần Khải, tuy nhiên may mà cũng đẩy được Vô Địch Hầu vào trong Càn Khôn Bố Đại, đối phương cũng xem như là cá trong chậu rồi.

Hai người ngược lại đều thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng là hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Sau khi mặc Thiên Mang Giác Thần Khải vào, không ngờ lại có năng lực nhìn xuyên qua không gian, khi Càn Khôn Bố Đại của ta đến sát vành biên giới của đại thiên thế giới, Vô Địch Hầu liền nhờ đó mà cảm giác ngay ra được, thật sự là quá thần kỳ.

Hồng Dịch gật đầu.

- Hả? Kia là?

Ngay khi hai người vừa thở phào một hơi, ngón tay của Thiện Ngân Sa chỉ về phía xa xa, trên khuôn mặt khe khẽ cười lạnh.

Bởi lẽ ở phía xa xa, một chùm ánh sáng lấp lánh đang lượn lờ bay đến, phát ra những tiếng xẹt xẹt xẹt xẹt của lửa điện khiến người ta thấy mà giật mình.

- Đến tốt lắm. Đây là Chu tam thái tử. Lần trước lúc chúng ta độ lôi kiếp, hắn cũng độ qua tầng lôi kiếp thứ ba, thiếu chút nữa thôn phệ thần niệm của nàng. Lần này ta khiến cho hắn một đi không trở lại! Vừa vặn là lúc ta đang định dùng Âm Dương Hỗn Động Đại Trận để tiêu trừ ký ức của Vô Địch Hầu, cần một lực lượng lớn làm nguyên liệu. Thiêu đốt thần niệm linh hồn của cao thủ ba lần lôi kiếp như hắn quả thực vô cùng tốt.

Hồng Dịch phất tay một cái, đột nhiên trong lúc đó, từ trên thân thể tuôn ra trên dưới chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối thần niệm, tiếp đó hóa thành Hiện Thế Như Lai Phật, mãnh liệt lao về phía Chu tam thái tử.

- Hỏng bét, lần này đúng là đụng phải thiết bản rồi. Không ngờ Vô Địch Hầu lại cứ như vậy bị thu thập....Không đúng...Vô Địch Hầu sao có thể dễ dàng bị thu thập như vậy. Tuy rằng hắn bị giam giữ trong Càn Khôn Bố Đại, thế nhưng bằng vào lực lượng cường đại của Thiên Mang Giác Thần Khải, lẽ ra có thể thóat thân được chứ. Nhưng mà tên Hồng Dịch này thâm sâu khó lường, rất có khả năng còn thủ đoạn nào khác nữa.

Suy nghĩ của Chu tam thái tử cấp tốc xoay chuyển.

Vừa rồi khi hắn bay đến, Vô Địch Hầu trong nháy mắt bị hỏa dược, lôi điện luân phiên oanh kích, sau đó dưới hai chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn, liền bị đẩy vào trong Càn Khôn Bố Đại. Mọi sự việc đều được hắn nhìn thấy.

Thế nhưng cảnh này lại dọa hắn tòan thân mồ hôi đầm đìa.

Ngay cả khi hắn là cao thủ ba lần lôi kiếp, là nhân vật truyền thuyết, thế nhưng một khi đấu pháp với một người như Hồng Dịch thì hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.

Trong khoảnh khắc, ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển cực nhanh, lập tức hình thành một loại phản xạ sáng suốt, ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách.

- Ta phải nhanh chóng chạy thôi, báo cho thái tổ biết! Mang thái tổ trở lại, như thế mới có thể cứu được Vô Địch Hầu ra! Cho dù phải quấy nhiễu sự tu luyện của thái tổ thì cũng đành phải chịu thôi!

Ý niệm khẽ động, thân thể của Chu tam thái tử mãnh liệt xoay ngược lại, rồi bất thình lình rơi xuống, bay nhanh về phía sau.

Thế nhưng Hồng Dịch sao có thể để hắn đi như vậy được?

Trong nháy mắt, Như La Đại Phật mãnh liệt phủ xuống, nhân tiên phân thân gầm lên một tiếng kinh thiên động địa!

Sóng âm chấn động dữ dội, phát ra những tiếng ầm ầm, nện thẳng vào Chu tam thái tử khiến cho thân thể hắn văng ra xa tựa như con diều đứt dây.

Đạo thuật của Chu tam thái tử, so với Hồng Lăng lão tổ còn cường đại hơn rất nhiều. Trong tiếng cự hống cường liệt của nhân tiên, thân thể không ngờ không bị tiêu tán, mà vẫn duy trì được hình thể, chẳng qua tốc độ phi hành loáng thoáng bị chậm đi mà thôi.

- Còn muốn chạy sao?

Ngay khi tốc độ của Chu tam thái tử giảm xuống, Như Lai Đại Phật của Hồng Dịch lại lao đến, lăng không đánh ra một chưởng mang theo một cỗ chưởng lực, sóng không khí cực lớn phóng ra. Bàn tay khổng lồ do thần niệm hóa thành xen lẫn với lực lượng cường đại của Chân Không Đại Thủ Ấn, trực tiếp oanh kích về phía trước.

Ầm ầm!

Chân Không Đại Thủ Ấn mang theo oai lực của Hiện Thế Như Lai đại phật, hung hăng nện lên trên thân thể của Chu tam thái tử.

- A!

Chu tam thái tử kêu lên một tiếng thảm thiết, cùng lúc đó, thân thể hắn thoáng chốc nổ tung thành hơn một nghìn khối thần niệm. Đồng thời, mỗi một khối thần niệm của hắn khi trúng chưởng của Hồng Dịch đều phát ra một chùm khói xanh, tựa như một tấm da trâu bị que sắt nóng đỏ ủi qua.

Hơn một nghìn khối thần niệm, bị Chân Không Đại Thủ Ấn nện trung, tòan bộ thần niệm trong phạm vi lòng bàn tay đều phát ra khói xanh. Đó là hiện tượng khi ký ức bên trong thần niệm bị khuấy động đến cực điểm.

Thần linh lực, tín ngưỡng cuồng nhiệt, đối với linh hồn mà nói đều gây ra sự thương tổn cực kỳ lớn. Huống chi hiện giờ Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch đã đại thành, quả thực có thể khiến cho ký ức bên trong thần niệm của đối phương bị hỗn loạn đến cực điểm, sau đó xóa đi hoàn toàn.

- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi chờ đấy Hồng Dịch!

Hơn một nghìn khối thần niệm bị Hồng Dịch tóm lấy, phát ra những chùm khói xanh, cùng lúc đó hơn sau nghìn khối thần niệm còn lại của Chu tam thái tử rít lên những tiếng điên cuồng, rồi tựa như đàn châu chấu, hướng về bốn phương tám hướng, bay đi cực nhanh, hơn nữa phương hướng lại không đồng nhất, khiến cho Hồng Dịch về cơ bản hoàn toàn không thể truy kích được.

- Ngươi nghĩ rằng có thể chạy bao xa! Không có đường thóat! Linh Hồn Qua Toàn!

Một vòng lốc xoáy thật lớn phủ xuống, phát ra lực hút cực mạnh về bốn phía.

Hơn hai nghìn khối thần niệm của Chu tam thái tử lại bị cường ngạnh hút vào trong vòng lốc xóay. Hắn lần thứ hai lại tru lên đầy thảm thiết.

Hồng Dịch vung mạnh tay một cái, mang toàn bộ đám thần niệm còn lại hút vào trong vòng lốc xoay. Nhưng đúng lúc đó, ở phía sau, từ bên trong Càn Khôn Bố Đại truyền ra những tiếng gầm thét phá hoại của Vô Địch Hầu, lập tức cắt đứt nguồn trợ lực của hắn đối với Linh Hồn Qua Tòan.

Chớp lấy khoảnh khắc này, bốn nghìn khối thần niệm còn lại của Chu tam thái tử điên cuồng bay tản ra khắp bốn phương tám hướng, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, muốn đuổi cũng không kịp.

- Đáng tiếc! Để tên này chạy mất, hậu hoạn vô cùng!

Ba nghìn khối thần niệm trong suốt rơi xuống tay Hồng Dịch.

Bên trong một vài khối thần niệm còn hóa thành khuôn mặt đầy dữ tợn luôn miệng chửi bới của Chu tam thái tử. Lập tức Hồng Dịch dùng Chân Không Đại Thủ Ấn vây quanh, ánh sáng chớp lóe lên, những khối thần niệm kia lại tuôn ra một chùm khói xanh rồi nhanh chóng biến thành những khối thần niệm ba lần lôi kiếp tinh thuần nhất.

Hồng Dịch sau khi thở dài một tiếng, cũng không quan tâm đến Chu tam thái tử đã chạy mất, lập tức liền chui vào bên trong Càn Khôn Bố Đại.

Lúc này bên trong Càn Khôn Bố Đại đã hòan tòan thành một mảnh hỗn loạn, trời long đất lở.

Vô Địch Hầu bị khóa lại bên trong màn ánh sáng của Càn Khôn Bố Đại, những mũi gai xương quanh người liên tục rung lên, trường thương múa lượn, liên tục gầm rống, quyền ý tinh thần điên cuồng tản ra bốn phía mang theo một cỗ chiến thần anh linh cùng những luồng sóng âm dữ dội, từng vòng từng vòng lan tỏa, chấn nát toàn bộ màn ánh sáng.

Lúc đầu xung quanh chu vi thân thể hắn, màn ánh sáng trong suốt cực kỳ đậm đặc, thế nhưng trải qua sự vùng vãy rít gào của hắn, lại trở nên thưa thớt loãng dần.

Thậm chí xuyên qua màn ánh sáng kia còn có thể nhìn thấy đại thiên thế giới bên ngòai.

- Ha ha ha ha ha ha! Hồng Dịch! Ngươi cho rằng mang ta đẩy vào trong Càn Khôn Bố Đại là có thể khiến ta không thể thoát thân được sao? Ta hiện giờ sau khi mặc Thiên Mang Giác Thần Khải vào, lực lượng vô cùng vô tận, vậy ta liền ở trong này khiến cho trời long đất lở, cuối cùng hủy diệt hoàn tòan Càn Khôn Bố Đại. Một tiểu thiên thế giới bị hủy diệt thì tất cả những gì ở trong đó đều bị hủy diệt. Chắc ngươi cất dấu không ít kỳ trân dị bảo trong này phải không? Tất cả hủy diệt hết cho ta!

Vô Địch Hầu điên cuồng rống lên, liên tiếp phát ra những chùm sóng dao động dữ dội.

- Càn Khôn Bố Đại này vốn dĩ có mấy nghìn năm tuổi thọ. Thế nhưng trải qua sự phá hoại của ta, thọ mệnh của nó sẽ giảm xuống kịch liệt...Ta cực kỳ hiểu được cách vận chuyển của tiểu thiên thế giới.

- Tên điên này! Âm Dương Hỗn Động!

Hồng Dịch vừa xông vào, liền nhìn thấy rất nhiều vàng bạc, tơ lụa cất giấu bên trong đều bị phá hủy, thậm chí rất nhiều binh khí, áo giáp cũng bị nghiền nát thành bột phấn, vì vậy không khỏi rống lên một tiếng, lập tức phát động Hám Thiên Cung.

Âm Dương Hỗn Động Đại Trận thật lớn liền xuất hiện, phủ xuống đỉnh đầu của Vô Địch Hầu.

- Âm Dương Hỗn Động Đại Trận? Loại đạo thuật này có tác dụng với ta sao?

Vô Địch Hầu cười càng lúc càng điên cuồng.

- Hồng Dịch, chàng cần phải luyện hóa thật nhanh. Tên Chu tam thái tử chạy trốn kia, chỉ sợ có thể gọi Đại Chu thái tổ đến đây. Kẻ này thâm sâu khó lường, ba trăm năm về trước đã là cường giả độ qua năm lần lôi kiếp, hiện giờ e rằng còn lợi hại hơn nhiều. Nếu lão thực sự đến đây, bên trong lại có Vô Địch Hầu phá hoại, chúng ta chỉ sợ sẽ thất bại trong gang tấc.

Thiện Ngân Sa lo lắng nói.

- Đại Chu thái tổ sao?

Tâm niệm của Hồng Dịch trở nên căng thẳng, hắn biết tình huống đã trở nên khẩn cấp.

Bỗng nhiên liền nghiến răng một cái! Mang tòan bộ thần niệm còn lại của Hồng Lăng lão tổ cùng ba nghìn khối thần niệm của Chu tam thái tử vừa mới thu được, tất cả đều đem ra, mãnh liệt tiến nhập vào trong Hám Thiên Cung.

Ầm ầm!

Từ trên Hám Thiên Cung liên tục truyền ra những âm thanh rạn nứt.

Lực lượng của Âm Dương Hỗn Động Đại Trận thoáng chốc tăng lên gấp trăm nghìn lần. Một vòng lốc xoáy màu đen trắng cực lớn xuất hiện, gần như mang cả ký ức của Hồng Dịch mà mài mòn đi.

- Sao lại có uy lực lớn đến như vậy! Không ổn! Tập trung ngưng thần! Tham ngộ tạo hóa!

Trong nháy mắt Vô Địch Hầu liền cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn đang đè xuống trên thân thể hắn, đè vào trong đầu óc hắn, từng luồng từng luồng ký ức mơ hồ như bị thứ lực lượng nào đó rút ra khỏi xác thịt.

Tại khoảnh khắc này này, hắn lập tức buông trường thương trong tay ra, ngồi tĩnh tọa xuống mặt đất, hai tay bắt một thứ ấn quyết kỳ quái. Cùng lúc đó, trong tư tưởng của hắn trong nháy mắt liền hình thành một bức đồ tượng. Bức đồ tượng này ẩn tàng tại nơi sâu nhất trong tâm linh của hắn, không hề bị ảnh hưởng bởi bên ngòai.

Đây chính là Trấn Thần Đầu Pháp của Tạo Hóa Thiên Đạo.

Tuy rằng là võ thánh, thần niệm không thể xuất khiếu, hoàn toàn dung hợp với khí huyết của cơ thể, thế nhưng cũng không gây trở ngại gì đến việc hắn quan tưởng đạo thuật, trấn áp tâm thần. Việc suy nghĩ, quan tưởng vốn là chuyện ai cũng có thể làm.

Thế nhưng, ngay khi hắn đang bảo vệ toàn bộ ký ức của mình thì, tầng Thiên Mang Giác Thần Khải bao phủ toàn thân dường như uy lực yếu bớt đi một phần.

Loại khải giáp này hoàn toàn là do tâm linh duy trì.

Rắc rắc rắc rắc....

Tòan bộ những mũi gai xương xung quanh thân thể của Vô Địch Hầu đều co rụt trở lại, kiện khải giáp này liền khôi phục lại hình dạng bình thường vốn có. Tuy rằng vẫn có vẻ dữ tợn, thế nhưng không tản ra thứ khí tức sắc bén đầy sát khí cũng như khí tức hủy thiên diệt địa của chiến thần, ma thần như lúc trước nữa.

Thế nhưng, khi những mũi gai xương trên áo giáp của Vô Địch Hầu rụt lại, lực phòng hộ dường như lại càng trở nên kiên cố hơn rất nhiều. Chất sừng ở bên ngòai áo giáp liên tục vận chuyển không ngừng, tựa như từ trong bản năng đang chống lại lực hút điên cuồng của Âm Dương Hỗn Động Đại Trận.

- Kiện khải giáp này thật quá mức cường hãn, sấm sét đánh không hủy, hỏa dược nổ cũng vô dụng, ngay cả thần binh nhân tiên cũng không xuyên thấu, hiện giờ thậm chí đạo thuật nó cũng có thể chống cự được!

Hồng Dịch khiếp sợ.

Thanh Hám Thiên Cung này trong thoáng chốc đã được hắn mang mấy nghìn khối thần niệm của cao thủ hai lần lôi kiếp, ba nghìn khối thần niệm của cường giả ba lần lôi kiếp. Đây là một cỗ lực lượng có thể nói là cường đại đến đỉnh điểm! Uy lực của Âm Dương Hỗn Động đại trận lúc này lớn đến mức gần như ngay cả bản thân Hồng Dịch cũng bị ảnh hưởng.

- Không ổn!

Đúng lúc này, Thiện Ngân Sa đang ở bên ngòai Càn Khôn Bố Đại kêu lên một tiếng cảnh báo.

Hồng Dịch liền lập tức bay ra ngòai Càn Khôn Bố Đại, lập tức liền thấy cả trên bầu trời, từng luồng gió lớn phần phật thổi đến, phía xa xa có một đám mây đen kịt ùn ùn mà đến. Trong đám mây rậm rạp ấy lại có những ánh chớp vàng lóe lên, nhìn lên đã cảm thấy áp lực đang dồn tới.

Từ trong đám mây đó, Hồng Dịch đã cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được.

- Đây là thứ gì vậy? So với Huyền Thiên quán chủ và Thiên Xà vương còn cường đại hơn nhiều! Không hay rồi!

Hồng Dịch vừa nhìn qua liền biết đây là một tuyệt đỉnh cao thủ, đang thi triển đạo thuật, mãnh liệt nhằm thẳng về phía mình mà phóng tới. Loại uy thế phô thiên cái địa này quả thực hắn lần đầu mới trông thấy.

Những luồng sóng dao động tản ra từ thần niệm của đối phương gần như sánh ngang với những thần niệm bảy lần lôi kiếp mà Mộng Thần Cơ lưu lại trong Thích Khách Đường!

- Liều mạng thôi!

Hồng Dịch không chút do dự nào nữa, trong lúc đó đột nhiên giơ kiếm lên, hướng về phía nhân tiên phân thân của mình mà chém xuống. Lập tức một dòng máu tươi phun lên Hám Thiên Cung. Ngay sau đó, từ trong linh hồn của hắn, hơn hai nghìn tám trăm khối thần niệm liền bay ra ngòai, tiến nhập vào trong đó.

Bồng!

Hám Thiên Cung cuối cùng đã vượt qua cực hạn chịu đựng, nổ tung nát thành bột phấn!

Cùng lúc đó, Âm Dương Hỗn Động Đại Trận cũng nổ mạnh, vây lấy tòan bộ cơ thể của Vô Địch Hầu.

Két két, két két!

Âm Dương Hỗn Động đại trận vừa nổ tung, Thiên Mang Giác Thần Khải cuối cùng cũng tách rời khỏi thân thể của Vô Địch Hầu. Hồng Dịch vung tay một cái, liền rơi vào trong tay hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.