Dương Thần

Chương 373: Mộng Thần Cơ Đáo Thử Nhất Du!




Đây là lần thứ hai Hồng Dịch nhìn thấy Thần Uy vương Dương Thác.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị Thần Uy vương uy danh lẫy lừng này, đó là ở trong ký ức của Truy Điện. Khi ấy Thần Uy vương là một người tòan thân mặc áo giáp sắt vô cùng hung tợn, tay cầm búa lớn, lấy bộ binh chống lại kỵ binh hạng nặng của Hỏa La quốc, hơn nữa chỉ một lần xông pha liền tách đôi quân đội đối phương, tiêu diệt tòan bộ.

Nghe phong hiệu Thần Uy vương này, người khác đều tưởng đây là một dũng tướng vương gia cao lớn, chẳng khác nào thiên thần thiết tháp, thế nhưng không một ai lại ngờ rằng, hắn là giống hệt như một thiếu niên mang phong độ của kẻ trí thức, chẳng khác nào một người biết trú nhan thuật cả.

Thần Uy vương Dương Thác, hai mươi năm trước, khi mới ba mươi tuổi đã bước chân vào cảnh giới võ thánh, là tiểu hoàng thúc của đương triều thiên tử. Hiện giờ đã gần năm sáu mươi tuổi, thế nhưng trông không khác gì thiếu niên hai mươi, mày râu nhẵn nhụi.

Điều này khiến cho kẻ khác mới nhìn qua tuyệt đối sẽ không cho rằng hắn là đại tướng thống lĩnh quyền binh, mà chỉ là một gã công tử phong lưu ăn chơi trác táng mà thôi.

Chỉ có ánh mắt của Thần Uy vương là thâm trầm như biển lớn, lúc nào cũng lóe lên ánh tinh quang. Trông tựa như ánh mắt của loài hùng ưng trên bầu trời, thả sức bay lượn, cao cao tại thượng, khiến kẻ khác phải sinh ra một sự kính nể vô tận.

Đỉnh cấp võ thánh, trụ cột quốc gia.

- Trạng nguyên công, Á Thánh đã đến!

Thần Uy vương thấy Hồng Dịch mang bội kiếm, thân mặc Ô Kim cà sa, đầu đội mũ cao, khí tức sĩ phu phiêu dật, đang từ bậc thang bước lên, vì thế không khỏi mỉm cười, dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng nói.

Giọng nói này tuy rằng nhẹ nhàng, thế nhưng lại lơ lửng lượn lờ giữa khoảng không, từng từ từng chữ tựa như sinh vật sống, truyền vào lỗ tai con người, tiến nhập vào sâu trong linh hồn.

Đây là lực uy hiếp của đỉnh cấp võ thánh.

Tuy nhiên mới chỉ nói được một câu, Thần Uy vương Dương Thác lập tức ngừng lại, nhìn lên thân thể của Hồng Dịch. Tựa hồ phát hiện ra thứ chí bảo cổ quái gì đó mà khiếp sợ, ngạc nhiên đến cực điểm.

Cỗ thân thể này của Hồng Dịch là cỗ thân thể nhân tiên sau khi luyện hóa hòan toàn quyền ý tinh thần của Vô Địch hầu. Cỗ nhân tiên phân thân này sau khi được Hồng Dịch chiếm lấy sự lưu động của khí huyết, cải thiện cơ bắp, lập tức tương mạo của nó trở nên cực kì giống với Hồng Dịch.

Đây cũng là năng lực của nhân tiên, cải tạo cơ bắp, biến hóa tướng mạo, đó cũng không phải là ảo thuật mà là năng lực cải biến thực sự.

Hồng Dịch sau khi cải biến cỗ thân thể này, dáng dấp của nó so với vóc người ban đầu của bản thân hòan tòan không khác biệt, người ngòai nhìn vào cũng không nhận ra được.

Đây chẳng khác nào một phân thân bên ngòai của hắn cả.

Vốn lẽ, tu vi võ đạo của Hồng Dịch cũng không phải là kém. Tuy rằng là sơ cấp võ thánh, thế nhưng có thể khống chế được khí huyết hùng hậu của nhân tiên phân thân, thu liễm vào bên trong, so với người thường không khác biệt gì cả. Nếu không phải là cường giả tuyệt đỉnh thì về cơ bản hòan tòan không thể nhận ra được.

Thế nhưng Dương Thác là hạng người nào đây? Hắn từng tu luyện qua không biết bao nhiêu môn võ thuật, đọc không biết bao nhiêu loại bí tịch, nhãn quang thuộc loại lợi hại nhất thiên hạ. Đồng thời bản thân hắn cũng là một nhân vật dừng chân tại cửa khẩu đỉnh cấp võ thánh khá lâu, chỉ còn một bước nữa là đột phá lên cảnh giới nhân tiên, đạt đến nghiệp vị nhân tiên. Vì vậy, chỉ cần liếc mắt qua một cái liền nhìn thấu thân thể của Hồng Dịch, do đó không khỏi cảm thấy thất kinh!

Hắn không thể giống như thích khách, tu luyện thành tính cách trầm mặc ít nói, mà là bậc vương giả được thai nghén từ trong đầu dao mũi kiếm đầy khốc liệt.

Ngay khi ánh mắt của Thần Uy vương vừa lóe lên, thì lập tức trong ánh mắt của một số ít người đang ngồi trong đại điện cũng bắn ra những tia sáng dị dạng, tuy nhiên chỉ chốc lát liền trở lại như thường.

Trong đó thậm chí có ba người, ánh mắt không hề dao động, dù chỉ là một cái.

Bọn họ giống hệt như những tảng đá lạnh lẽo, mắt có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không hề cảm giác được chút khí tức nào từ đối phương.

- Ba người kia thật lợi hại, mỗi một người đều gần như vượt qua cả Tinh Nhẫn hòa thượng. Chắc hẳn bọn họ là ba đại thái thượng trưởng lão của Thứ Đạo Minh, còn bốn người kia là bốn đại trưởng lão còn lại mà Yến Khai nói. Thứ Đạo Minh, năm đại trưởng lão, ba đại thái thượng trưởng lão, đều là võ thánh. Cỗ lực lượng như vậy thật sự là quá mức kinh khủng. Thảo nào Đại Kiền thái tổ cực kỳ kiêng kỵ Thứ Đạo Minh, mang Thứ Châu sửa thành Xích Châu.

Hồng Dịch nhìn thấy đội ngũ như vậy, thần niệm trong linh hồn cũng phải nhảy lên vài cái.

Có thể khiến cho sử sách viết thành liệt truyện lưu truyền, quả nhiên là khác với những hào môn thế gia thông thường. Thiên hạ lớn như vậy có mấy hào môn thế gia được lịch sử coi trọng?

Mặc dù chỉ là tám đại võ thánh, thế nhưng vẫn khiến cho thần niệm của Hồng Dịch tóat lên một tia lạnh lẽo. Bọn họ không phải là loại võ thánh dùng Địa Nguyên Linh Đan cưỡng ép đề thăng mà thành giống như Vô Địch hầu, mà là những võ thánh hàng thật giá thật, do bản thân khổ tu, rèn luyện kiếm thuật mà thành.

Loại võ thánh như vậy là đáng sợ nhất. Huống chi bọn họ còn là một đám thích khách?

- Không biết trong Thứ Đạo Minh có cao thủ tu luyện đạo thuật không nhỉ? Minh chủ của Thứ Đạo Minh là ai? Tại sao không có mặt ở đây?

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt lại đưa sang nhìn về phía hai vị đạo sĩ đứng bên cạnh Thần Uy vương Dương Thác.

Hai đạo nhân bên cạnh Thần Uy vương Dương Thác rõ ràng là cao thủ đạo thuật, thân thể cũng đạt tới cảnh giới đại tông sư, thế nhưng linh hồn ẩn sâu bên trong, Hồng Dịch cảm thấy bọn họ cũng cực kỳ cường đại, không hề thua kém Kim Chu pháp vương.

Bằng vào đám người đang có mặt ở đây, chỉ cần vạch ra kế hoạch chu đáo, thì hạng cao thủ hai lần lôi kiếp như Hồng Lăng lão tổ, nhân lúc không đề phòng cũng có thể giết chết trong chớp mắt. Thậm chí ngay cả là Hồng Huyền Cơ cũng có thể bị giết chết!

Loại lực lượng như vậy, tuy rằng không bằng lực lượng võ đạo của Đại Thiện Tự năm đó, cũng không có nhân tiên, thế nhưng không khác biệt là mấy.

Năm đó lực lượng võ đạo của Đại Thiện Tự, ngọai trừ Ấn Nguyệt hòa thượng là nhân tiên ra, còn có tứ đại thiên vương là đỉnh cấp võ thánh, ngoài ra còn có hơn mười bồ tát sơ cấp võ thánh, sáu mươi, bảy mươi võ đạo tông sư, hơn năm trăm đại la hán đỉnh cấp tiên thiên.

Tuy nhiên chỉ dưới sự ủng hộ của Thứ Đạo Minh, Thần Uy vương Dương Thác mới có thể ở nơi Tây Vực hiểm ác đáng sợ này mà thành lập được quân đội, chống cự lại Tinh Nguyên Thần Miếu Hỏa La cùng các quốc gia khác.

Phải biết rằng, tòan bộ Tây Vực có đến mấy trăm quốc gia, một đại thánh địa, thần miếu. Tự bản thân bọn họ có một nền văn hóa rực rỡ truyền thừa từ cổ xưa, cao thủ tầng tầng lớp lớp, hàng năm luôn xâm lược biên cương. Nếu như chỉ bằng vào sức lực của một mình Thần Uy vương thì hòan tòan không chống lại được. Giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần Miếu, có thể giết chết Thần Uy vương một nghìn lần là ít.

Đừng nói đến Thần Uy vương là đỉnh cấp võ thánh, cho dù là đỉnh cấp nhân tiên thì e rằng cũng không có thuật phân thân. Trừ phi Thần Uy vương là Mộng Thần Cơ.

Tất nhiên, hiện giờ bên cạnh Thần Uy vương có nhiều thích khách võ thánh ẩn tàng trợ giúp như vậy, thì cho dù là giáo hoàng đến đây cũng phải suy xét đến chút hậu quả khi bị ám sát.

Năm đó, Tiêu Trường Phong của Phương Tiên đạo, lôi kiếp cao thủ, bị tứ đại thiên vương của Đại Thiện Tự chớp lấy thời cơ, liên thủ hống lên một tiếng, lập tức hồn phi phách tán. Bị một tiếng hống đã như vậy rồi, nếu như bị một thanh kiếm thật sự, dùng thứ kiếm thuật thượng cổ truyền thừa đâm trúng thì khó có lường trước được.

Huống chi, tứ đại thiên vương của Đại Thiện Tự, nếu luận về ám sát, ẩn nấp, ẩn nhẫn, còn rất rất xa so với những người chuyên tu luyện về chúng như ở đây.

Đổi lại là Hồng Dịch, nếu như hắn là giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần Miếu, đã biết được bên cạnh Thần Uy vương có nhiều người ẩn nấp như vậy, chắc chắn sẽ không lộ diện đến đây giết người.

- May là đám người này chỉ kết thành liên minh với Thần Uy vương, cũng không phải là thủ hạ của Thần Uy vương, nếu không, thậm chí là cả Kiền đế Dương Bàn cũng phải đau đầu mất thôi.

Rất nhiều ý niệm liên tục xoay chuyển trong đầu Hồng Dịch, vừa suy nghĩ, hắn vừa bước lên bậc thang, đi vào khỏanh sân rộng phía trước.

- Thần Uy vương, Hồng Dịch có lễ!

Hồng Dịch đi lên bậc thang liền chắp tay chào.

- Trạng nguyên công không cần đa lễ.

Thần Uy vương thấy tình cảnh trước mắt, cũng không ra tay chấn nhiếp Hồng Dịch, trái lại bản thân lại hơi giật mình một chút, ánh mắt không khỏi khẽ động, sau đó mới cất giọng nói.

Vốn lúc đầu hắn sắp xếp thế trận như vậy là có ý định cực kỳ rõ ràng, đó là muốn xé chút da hổ của Thứ Đạo Minh, khiến cho Hồng Dịch biết được thực lực của hắn cường đại đến thế nào.

Tuy nhiên hiện giờ kế hoạch này rõ ràng là thất bại.

Thế nhưng hắn cũng không phải là nhân vật bình thường. Kế hoạch vừa thất bại, lập tức thu lại ý niệm xung động nổi lên trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ điều khác.

- Đây là hai vị chân nhân Thiên Huyễn và Vạn Tượng. Sáu mươi năm trước, Vạn Tượng môn bị Tinh Nguyên Thần Miếu hủy diệt, hai vị chân nhân này bị hạ độc thủ. Trong một lần ta đem binh công phá một đại thần miếu liền cứu ra được. Hiện giờ hai vị chân nhân này là tham tướng trong Thần Uy quân của ta, đạo thuật cao thâm, được hoàng thượng ban cho tước vị là nhất đẳng bá.

Thần Uy vương Dương Thác giới thiệu cho Hồng Dịch một chút về hai đạo nhân bên cạnh hắn.

- Thiên Huyễn, Vạn Tượng? Là Vạn Tượng môn từng cực kỳ hưng thịnh một thời? Thiên Huyễn Vạn Tượng Đồ của Vạn Tượng môn là một đại kỳ trân, trong điển tịch của Đại Thiện Tự có ghi lại rất nhiều về thứ bảo vật này.

Ý niệm trong đầu Hồng Dịch lập tức lóe lên, những ghi chép về pháp bảo trấn phái cũng như đạo thuật của Vạn Tượng môn nhanh chóng hiện lên trong óc hắn.

- Gặp qua trạng nguyên công.

Hai đạo nhân Thiên Huyễn, Vạn Tượng nhìn Hồng Dịch rồi đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt thể hiện một thứ biểu tình cổ quái, rất dễ nhận thấy bọn họ cũng nhìn ra được khí huyết trên thân thể của Hồng Dịch quá mức không lồ, quá mức kinh thiên động địa, hơn nữa còn có một loại uy nghiêm vô cùng, có thể khiến cho linh hồn từ trong cơ thể bọn họ bị đẩy ra bên ngòai.

Nhân tiên cao thủ, khí huyết cực kỳ đậm đặc, đến gần quỷ tiên, áp bức của khí huyết lại càng nồng đậm hơn, có thể trực tiếp mang linh hồn của đối phương bức bách ra bên ngòai.

Nói theo cách của người phàm thì đây chính là "bị uy nghiêm hù dọa bay mất linh hồn nhỏ bé".

Nếu như là lôi kiếp cao thủ, thần hồn thuần dương thì không thể bức bách ra ngòai được.

Thiên Huyễn, Vạn Tượng tuy rằng pháp lực tinh thâm, thế nhưng vẫn không phải là lôi kiếp cao thủ.

- Lẽ ra chiến sự ở Sa Châu đang lúc căng thẳng, bản vương cũng không muốn rời khỏi chỗ Thần Uy quân trấn giữ, cũng may là có pháp bảo của hai vị Thiên Huyễn và Vạn Tượng là Thiên Huyễn Vạn Vật Đồ, mới có thể ngày đi ngàn dặm, thế nên cũng không đáng lo ngại gì lắm. Sở dĩ bản vương vội vàng đến đây là vì muốn cùng trạng nguyên công thảo luận qua một chút về tình hình chiến sự của Tây Vực.

Thần Uy vương Dương Thác trong lúc nói cũng tỏ ra chút khách khí.

Vốn dĩ bằng vào thân phận của Hồng Dịch, hòan tòan không thể nhận được sự khách khí đến như vậy của Thần Uy vương Dương Thác. Thế nhưng tất cả đều dựa vào thực lực mà nói chuyện, Hồng Dịch hiện giờ đã biểu hiện ra một thực lực khiến người khác nhìn thấy mà rùng mình, thì cho dù là Dương Thác cũng phải thay đổi thái độ.

- Vương gia trấn thủ tại Tây Vực nhiều năm, chiến công hiển hách. Có vương gia, lũ man di Tây Vực kia sẽ không tiến được vào lãnh thổ một bước. Hai mươi năm qua, Tây Vực Sa Châu, Xích Châu đều thái bình, con đường buôn bán giao thương thông suốt, công lao của Vương gia không thể kể hết được.Trong tương lai, nếu như Hồng Dịch viết sách lập thuyết, trong sách nhất định sẽ ghi lại công lao to lớn gìn giữ biên cương của vương gia.

Hồng Dịch đối mặt với Dương Thác, từng từ từng từ nói ra, hòan tòan đều xuất phát từ nội tâm. Thần Uy vương Dương Thác bảo vệ bờ cõi, giữ gìn sự yên bình cho dân chúng, chống đỡ giặc ngoại xâm, đó là công lao lớn ngang trời.

- Ồ!

Nghe Hồng Dịch nói, khóe mắt Dương Thác cũng khẽ nhảy lên một cái. Bằng vào xưng hiệu Á Thánh của Hồng Dịch trong giới văn đàn, viết ra một bộ tác phẩm kinh điển, quả thật đúng là có khả năng lưu truyền khắp thiên hạ.

Hồng Dịch vừa nói vừa đưa mắt nhìn Thần Uy vương, ánh mắt hai người bỗng chốc trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

- Quả nhiên là có phong độ của người quân tử. Ta còn tưởng rằng, đám thanh niên đều là vênh váo hống hách, nhất là bậc anh tuấn kiệt xuất lại có thực lực cường hãn. Thế nhưng thật không ngờ, Hồng Dịch này lại khiêm tốn đến như vậy. Bằng vào sự báo đạo của Hồng Huyền Cơ, sự cường thế của Chư Thiên Sinh Tử Luân, nắm giữ chúng thần, làm sao có thể sinh ra một thiên tài kiệt xuất lại khiêm tốn như vậy nhỉ? Nhất là về phương diện thiên tài võ đạo còn có cả Vô Địch Hầu! Trong khi tên Vô Địch Hầu kia những tưởng chỉ muốn chấm mút xà xẻo Thần Uy quân của bản vương, không ngờ ngay cả phu nhân của bản vương cũng muốn đánh chủ ý! Tiếc là Vô Địch Hầu này là kẻ thâm sâu khó lường, tạm thời không làm gì được hắn.

Thần Uy vương Dương Thác thầm nghĩ trong lòng.

Phu nhân của Thần Uy vương Dương Thác, Tạ Phiên Phiên, là một nữ tử tu đạo cực kỳ thần bí.

- Trạng nguyên công, Thứ Đạo Minh chúng ta hôm nay, gồm có năm đại trưởng lão, ba đại thái thượng trưởng lão, tất cả đều vì ngài mà mở yến tiệc thiết đại. Nghe đồn rằng văn chương của ngài khiến bách thánh kinh động, thiên hạ đều biết đến. Chúng ta tuy rằng là thích khách, thế nhưng đối với học vấn, trí thức, đối với văn chương cẩm tú cũng bội phục sâu sắc. Vậy thì mọi người bày rượu lên nào.

Yến Khai nói.

Ở phía đại điện nguy nga mà lộng lẫy đã sắp sẵn một chiếc bàn thật lớn bằng gỗ đàn hương, hai bên còn có ghế ngồi, đây là một buổi yến tiệc ngòai trời.

- Hôm nay dông bão vừa qua đi, gió trời còn lớn dị thường, tổ chức yến tiệc ngòai trời không hợp với đạo ẩm thực. Vì sao lại không bày yến tiệc ở trong đại điện kia nhỉ?

Hồng Dịch nhíu nhíu mày nhìn về đại điện phía trước.

Tòa đại điện này là một tòa kiến trúc được xây dựng dựa vào vách núi, là một hang động lớn được đào sâu vào lòng núi. Trông qua cực kỳ khoáng đạt rộng rãi, cũng cực kỳ thâm sâu, đưa mắt nhìn vào bên trong, ở sâu trong đại điện chỉ có một vùng bóng tối đậm đặc, người bước vào đó sẽ không cách nào phân biệt được phương hướng. Trước cửa động là một cây cột cực lớn chống đỡ cả tòa đại điện.

Phía trên đại điện có treo một tấm bảng lớn, trên đó có khắc ba chữ, Thích Khách Đường.

Ba chữ này tóat lên một cỗ khí tức đầm đìa máu tươi, thể hiện sự hả hê sảng khoái. Người vừa nhìn vào lập tức cảm giác như đích thân đâm kẻ thù, một cảm giác hào hùng tựa máu tươi tràn ngập dưới chân.

Ba đại thái thượng trưởng lão đều ngồi ôm kiếm ngôi phía trên bậc thang cạnh sườn đại điện, tựa như đang bảo vệ môn hộ của đại điện.

- Hồng huynh chắc không biết. Mở yến tiệc chiêu đãi ở ngay phía trước Thích Khách Đườn đã là một quy cách cao quý nhất rồi. Không chỉ là trưởng lão của Thứ Đạo Minh, mà bất kể là kẻ nào, chỉ cần tiến gần ba bước phía trước Thích Khách Đường, lập tức bị giết chết không cần lý do! Ngay cả bản vương cũng không ngoại lệ.

Dương Thác cười nói.

- À, thì ra là như vậy.

Hồng Dịch gật đầu, ánh mắt quét vào bên trong điện. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên mấy cột đá chống đại điện loáng thoáng có chữ viết.

Vài dòng chữ này tựa như là được vật gì đó khắc vào, tựa như sự hỗn mang của thiên đạo.

Mấy chữ này là "Mộng Thần Cơ đáo thử nhất du!"

(Mộng Thần Cơ từng dạo chơi nơi này một lần)

Bảy chữ này tóat lên một ý cảnh thiên đạo không thể địch nổi.

- Đây là thứ gì?

Hồng Dịch khe khẽ hỏi.

- Hễ là người tiến vào trong Thích Khách Đường, đi qua một vòng, không chết, lập tức nhận được một lời hứa của Thứ Đạo Minh chúng ta. Đây là những chữ mà năm đó giáo chủ Thái Thượng đạo, Mộng Thần Cơ, sau khi tiến nhập vào trong Thích Khách Đường, đi qua một vòng, tòan thân trở ra mà lưu lại. Thứ Đạo Minh chúng ta năm đó trợ giúp Đại Kiền, ám sát các tổng đốc của Đại Chu, cường hào trong thiên hạ cũng chính là vì một lời hứa này.

Đột nhiên, một thái thượng trưởng lão mở miệng nói.

Vị thái thượng trưởng lão này, ôm kiếm ngồi dưới đất, dung hòa vào khí tức của núi đá, nếu không nói một lời nào thì quả thật không một ai chú ý đến lão. Ngồi ngay trước mặt mọi người mà lại khiến cho người ta cảm thấy lão như không tồn tại.

Thế nhưng khi lão cất giọng nói, thanh âm du dương, không ngờ lại là một nữ tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.