Dương Thần

Chương 312: Bắt Gọn!




- Tên chiến thần kia, dám cản đường của ta sao! Đỡ lấy một đạo Hạo Thiên Cương Phong cực mạnh của ta đây!

Hồng Dịch vừa hơi nắm được Thần Ưng vương liền lập tức dùng Chân Không Đại Thủ Ấn, tóm lấy toàn bộ thần niệm cùng thần hồn của đối phương.

Cùng lúc đó đám người Ưu Lộ Lai Đặc, Thạch Địch vương tử cùng phân thân của Kim Chu pháp vương tranh thủ bay vụt lên trời, thế nhưng ngay lập tức bị chiến thần chặn lại.

Ưu Lộ Lai Đặc tràn đầy tự tin, cầm Hạo Thiên phiến quạt mạnh một cái, tức khắc có một luồng Hạo Thiên Cương Phong phần phật thổi ra từ Hạo Thiên phiến.

Ù ù!

Đạo Hạo Thiên cương phong này thổi thẳng về phía thân thể của chiến thần.

Ngao ngao ngao ngao!

Chiến thần bị luồng gió này thổi vào liền gầm lên liên hồi, cả người xoay tròn như bông vụ.

Nhìn thấy chiến thần nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tránh khỏi bị phân giải, biến thành tro bụi, hai mắt của Hồng Dịch liền loé lên, tinh quang bắn ra bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm vào thân thể của chiến thần, từ miệng phun ra một chữ cực kì trầm trọng.

Chữ này chính là chữ "Tắc" (稷)!

Đột nhiên thân thể của chiến thần lập tức dừng lại, cả người tựa như cột trụ chống trời, không hề bị ảnh hưởng bởi Hạo Thiên Cương Phong.

Cùng lúc đó, trên tay chiền thần bỗng xuất hiện một thanh đại đao cực dài, lưỡi đao hình răng cưa, sống đao rất lớn, tựa như một cái ván cửa, dài đến hơn một trượng, trên thân đao ẩn ẩn hiện hiện những hoa văn hình bông lúa, lương thực.

Thanh thần đao vừa xuất hiện trên tay chiến thần không ngờ lại giống hệt như Đại Tắc Thần Đao dùng trong cuộc thi chọn võ tiến sĩ!

Cách cách cách cách!

Thanh Đại Tắc Thần Đao trên tay của chiến thần hình như bành trướng lên, hiện ra sự màu mỡ vô cùng vô tận cùng sức nặng trầm trọng của đất đai. Sau đó thanh đao bổ xuống, đón lấy đạo Hạo Thiên Cương Phong kia.

Một đao này vừa bổ xuống lại tựa như định phong châu (ngọc trấn gió), luồng Hạo Thiên Cương Phong kia dưới uy lực một đao này liền tiêu thất không thấy bóng dáng tăm hơi!

Hạo Thiên cương phong do Hạo Thiên Phiến của Khổng Tước vương phát ra, vốn dĩ có lực lượng sát thần diệt phật, không ngờ trong nháy mắt bị phá tan.

- Không hay rồi, đây là thứ đạo thuật gì vậy! Chiến Thần Ma Kinh của hắn sao lại hung mãnh đến như vậy? Đây là thứ đao gì vậy? Là thứ ý niệm gì đây?

Ưu Lộ Lai Đặc lúc đầu thấy chiến thần vốn cầm một cây đại chuy trên tay, thế nhưng bỗng nhiên lúc này lại biến thành một thanh đao. Thanh đại đao này không biết dùng loại thần niệm gì ngưng tụ lại mà có vẻ nặng nề không gì sánh được!

Trong lúc gấp gáp, nàng liên tục bắn ra hai luồng Hạo Thiên Cương Phong, thế nhưng vẫn như cũ, tiếp tục bị một đao của chiến thần phá tan.

- Hả? Ưu Lộ Lai Đặc, pháp bảo của công chúa có thể phá được chiến thần của hắn đấy! Mau đưa Hạo Thiên Phiến cho ta!

Đúng lúc này, thanh âm của Kim Chu pháp vương từ bốn phương tám hướng truyền tới. Tổng cộng có đến bảy giọng nói, điều này chứng tỏ tên "vua đánh lén" này có đến bảy phân thân.

Thanh âm kia vừa vang lên, từ đám cây cỏ xung quanh bỗng có những luồng ánh sáng màu vàng kim bay vụt lên không trung. Sau đó một luồng thần niệm cường đại xuất hiện, dao động trong không gian, khiến cho cả bầu trời trở nên run rẩy!

Trong nháy mắt, trên bầu trời bỗng xuất hiện một lão giả thân cao mười trượng, trên người mặc một chiếc kim bào, đầu đội mũ miện màu vàng. Lão giả này đứng giữa đất trời, tản ra một loại khí phách uy phong, trấn áp thiên địa.

Đặc biệt trong tay hắn đang cầm Hạo Thiên phiến. Cây Hạo Thiên phiến này trong tay hắn liền to ra hơn gấp trăm lần, thân quạt lấp lánh ánh sáng, hiện ra một cỗ uy lực không gì sánh được.

- Ha ha ha ha. Kiện pháp bảo này của Khổng Tước vương quả nhiên là lợi hại, bên trong ngưng tụ lực lượng bản mạng thần hồn của hắn, hơn nữa còn có lực lượng thần hồn của không ít quỷ tiên từng bị hắn giết, thậm chí bên trong còn phong ấn cả Thiên Cực Cương Phong trên chín tầng trời. Lẽ ra kiện pháp bảo này không một ai có thể sử dụng được, thế nhưng hiện giờ bị kẻ khác hoàn toàn luyện hoá rồi! Vị Hàn Nguyệt nữ thần bên cạnh Vô Địch hầu kia quả nhiên không hổ danh là thần ánh trăng, không ngờ có thể luyện hoá được lạc ấn của Khổng Tước vương. Kiện pháp bảo này hôm nay rơi vào tay ta thì đủ để phát huy toàn bộ lực lượng vốn có! Ta bất chấp ngươi là chân nhân của phương nào, đạo thuật cường đại ra sao, hôm nay bản vương quyết cùng ngươi đấu đạo thuật một phen!

Thân thể chân chính của Kim Chu pháp vương hiện ra, trong tay cầm một cây Hạo Thiên phiến thật lớn, cúi đầu xuống nhìn Hồng Dịch.

- Ngươi muốn truy sát ta tận chân trời góc biển sao? Để hôm nay ta nhìn xem rốt cục ngươi có bản lĩnh gì!

Lúc này Kim Chu pháp vương cũng bị Hồng Dịch chọc giận.

Bởi lẽ cách nói của Hồng Dịch quá mức cuồng vọng.

- Ồ?

Thần niệm của Hồng Dịch khẽ động, chiến thần lập tức biến mất, sau đó cỗ thần niệm cường đại ở trên bầu trời liền trở về trong thân thể của hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Kim Chu pháp vương cùng cây Hạo Thiên Phiến cực lớn ở trên bầu trời.

- Trong thiên hạ bát đại yêu tiên chỉ có Khổng Tước vương, Thiên Xà vương, Bạch Viên vương là đã vượt qua lôi kiếp. Ta vốn cho rằng Kim Chu pháp vương ngươi từ xưa đã trốn ở Nhu Nhiên hơn hai mươi năm, sống vụng trộm tựa như rắn chuột. Năm đó khi Đại Thiện tự bị tiêu diệt, ngươi lại đến ăn trộm, thu được không ít chỗ tốt! Bằng vào những thứ này tưởng rằng ngươi đã có thể vượt qua lôi kiếp rồi, thế nhưng thật không ngờ ngươi lại không dám đi độ lôi kiếp, tự phong ấn thần hồn của chính bản thân mình, không dám sử dụng toàn lực. Hiện giờ có được Hạo Thiên phiến trong tay, đủ có thể mang toàn bộ âm khí của thần hồn bản thân ẩn tàng đi, đồng thời cũng có thể phát huy ra lực lượng cường đại nhất, chỉ có như vậy ngươi mới dám đánh với ta một trận phải không?

Hồng Dịch cười cười nói.

Kim Chu pháp vương chưa hề độ qua lôi kiếp, thế nhưng thần hồn lực của hắn hiện giờ lại cực kì cường đại. Khi thần hồn của hắn tuôn ra, ào ạt dữ dội tựa như thuỷ triều, kể cả bên dưới có tông chủ Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên, Tiêu Vân Phong, Dao Nguyệt Đình, ba đại quỷ tiên này cùng liên thủ cũng không đánh lại hắn.

Có thể nói hắn đã đạt tới cực hạn của quỷ tiên!

Âm khí đậm đặc như vậy, theo lẽ thường đã đủ để dẫn sấm sét từ trên bầu trời đánh xuống bản thân.

Trong một vài tiểu thuyết bút kí có ghi rằng, khi trời xảy ra dông tố, bỗng nhiên có sấm chớp đánh xuông những cây cao lớn, khi đó các loại rắn rết, côn trùng sống trong thân cây đều bị thiêu chết. Điều này cũng giống như nhiều yêu quái khi tu luyện đạo thuật tới một trình độ cực kỳ tinh thâm sẽ hấp dẫn sấm sét từ hư không đánh xuống.

Hiện giờ tu vi của Kim Chu pháp vương đã đạt tới cảnh giới cực hạn, gần như không cần phải ở trong thời tiết giống tố cũng có thể dẫn phát sấm sét tụ tập lại. Đó cũng là nguyên nhân vì sao lão ta phải phong ấn chính thần hồn của mình, hơn nữa còn phải tách thần hồn ra làm bảy phần, có như vậy mới không hấp dẫn sấm sét, tránh tình trạng bị sấm sét đánh xuống mà đột tử.

Thần hồn lực của Kim Chu pháp vương hiện giờ, so với một cao thủ lôi kiếp như Hồng Dịch, có thể nói là ngang ngửa, không chênh lệch là mấy.

Hiện giờ Kim Chu pháp vương vận dụng toàn bộ lực lượng, lẽ ra đã khiến cho trên bầu trời ngưng tụ sấm sét, thế nhưng lại được Hạo Thiên phiến che giấu. Từ trong Hạo Thiên Phiến tản ra một luồng thần niệm thuần dương, trung hoà toàn bộ âm khí bên trong thần hồn của lão, hơn nữa còn khiến cho đạo thuật của lão tăng lên một bậc, có thể dùng từng luồng thần niệm của bản thân điều hoà âm dương mà thi triển pháp thuật.

- Tuy rằng ngươi luyện thành Quá Khứ Di Đà kinh của Đại Thiện tự, thế nhưng muốn truy sát ta khắp chân trời thì khó lắm đấy! Ta muốn xem xem ngươi làm thế nào để truy sát ta!

Kim Chu pháp vương nhếch miệng cười.

- Quá Khứ Di Đà Kinh là đệ nhất luyện thần thuật của Đại Thiện Tự! Tuy có khả năng bảo vệ thần hồn bất diệt, thế nhưng lại không có phương pháp công kích nào quá lợi hại. Chân Không Đại Thủ Ấn của ngươi hiện giờ đang ngăn chặn Thần Ưng vương, không thể phân chia lực lượng. Ta muốn rời khỏi nơi này, chẳng lẽ ngươi có thể cản trở được sao! Ta cho ngươi biết thế nào là uy lực chân chính của Hạo Thiên phiến!

- Thần Ưng vương, ngươi đúng là một phế vật! Chỉ một chiêu đã bị đối phương huỷ diệt thân thể, bắt lấy thần hồn! Cùng ngươi đứng trong thiên hạ bát đại yêu tiên quả thực là một sự sỉ nhục đối với ta! Từ này về sau yêu tiên trong thiên hạ cũng chỉ còn bảy mà thôi!

Kim Chu pháp vương nhìn thần hồn của Thần Ưng vương đang dãy dụa bên trong Chân Không Đại Thủ Ấn liền mở miệng mắng một câu.

- Thần Ưng vương đúng thật là một phế vật!

Tay của Hồng Dịch khẽ động, Chân Không Đại Thủ Ấn đang cầm thần hồn của Thần Ưng vương liền rung nhẹ, sau đó biến thành bảy vòng hào quang, ngưng tụ phía sau gáy Hồng Dịch. Còn thần hồn của Thần Ưng vương nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó biến thành một điểm nhỏ màu đen nhánh, rồi bị hút vào trong những vòng hào quang kia.

Trong vòng hào quang, thần hồn của Thần Ưng vương lúc này trông chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé đang giãy dụa giữa một chiếc hồ khổng lồ, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, loại cảm giác trầm luân vĩnh cửu này khiến cho toàn bộ đám người đang có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Tiêu Ảm Nhiên, Tiêu Vân Phong, Dao Nguyệt Đình chứng kiến cảnh như vậy liền cảm thấy lạnh cả người.

Dù sao việc giết chết một yêu vương, hơn nữa còn mang thần hồn của đối phương tống vào trong sự trầm luân của hào quang ánh sáng, loại cảnh tượng như vậy khiến cho bất cứ quỷ tiên nào cũng cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa vừa rồi bọn họ nghe thấy Hồng Dịch không ngờ lại tu luyện được một trong như pháp môn luyện thần kỳ bí nhất của Đại Thiện Tự, Quá Khứ Di Đà Kinh, trong lòng mỗi người đều cảm thấy chấn động không gì sánh được!

Lẽ ra, bản vô thượng bí tịch này lập tức khiến cho người trong thiên hạ tranh đoạt dữ dội, thế nhưng hiện giờ, trong đầu của đám người này không hề có bất cứ thứ ý niệm tranh đoạt gì cả, trái lại ai ai cũng sợ bị giết người diệt khẩu.

Thái Thượng Đan Kinh, Huyền Thiên Hắc Ám Lục đều là những bản vô thượng mật điển, thế nhưng không một ai có suy nghĩ muốn tranh đoạt. Bởi lẽ người sở hữu những thứ điển tịch này có thực lực quá cường đại, cường đại đến mức khiến cả thiên hạ phải tôn kính, khiếp sợ, không dám tranh đoạt.

- Đạo tại trời. Kim Chu pháp vương, thần hồn của ngươi tuy rằng cường đại, thế nhưng thần niệm bản thân lại không hề vững chắc, ngươi chưa lĩnh ngộ được pháp tắc của trời đất. Chúng ta là người tu đạo, trau dồi đạo tâm, không ẩn cư nơi sơn dã mà phải tu luyện giữa dân gian thiên hạ. Ngươi cho rằng cầm Hạo Thiên phiến thì có thể chống lại được ta sao? Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là sức nặng của "Tắc" nhé!

Nói xong, thần niệm của Hồng Dịch chợt loé lên. Chiến thần vừa biến mất trong nháy mắt liền hiện ra.

Trong tay chiến thần là thanh Đại Tắc Thần Đao. Lúc này thanh đao dường như trở nên nặng nề hơn lúc trước rất nhiều, nặng đến mức có thể đè nát vạn vật.

- Xã tắc, xã tắc!

- Chữ Xã (社) là đại diện cho đất đai.

- Chữ Tắc (稷) là đại diện cho ngũ cốc lương thực.

- Vạn dân trong thiên hạ dùng đất đai của chính mình trồng nên những loại cây lương thực ngũ cốc, khi đó thiên hạ sẽ thái bình!

- Nếu như vạn dân trong thiên hạ không có ruộng đất, ruộng đất không thể nuôi sống các loại cây lương thực, thì cho dù là triều đình do thượng cổ thánh hoàng cai trị cũng sẽ bị lật đổ. Thánh hoàng cũng phải thoái vị.

- Thanh Đại Tắc Thần đao này là thứ đạo thuật đựơc hình thành từ sự lĩnh ngộ của ta đối với sức nặng của một chữ "Tắc". Tuy rằng còn chưa hoàn thiện, chưa hoàn mỹ, thế nhưng cũng đủ để phá Hạo Thiên Phiến của ngươi! Hạo Thiên đạo tôn của Ngũ Hành đạo thì sao nào? Hắn có thể chống đỡ được sức nặng của "Tắc" sao?

Hồng Dịch ngạo nghễ nói. Từng câu từng chữ tựa như búa sắt, nện thẳng vào tâm linh của con người.

Từ khi Hồng Dịch đỗ tiến sĩ trong cuộc thi võ, huy động Đại Tắc Thần Đao, xuất ra một đao kinh thiên, trong lòng từ đó đến giờ vẫn luôn rèn luyện ngẫm nghĩ. Thanh Đại Tắc Thần Đao này lẽ ra cũng không phải là thứ thần binh lợi khí gì cả, hoàn toàn là pháp khí, thế nhưng khi ngưng tụ thành hình, hắn đã nghiêm khắc dùng lễ pháp thời thượng cổ, dùng ý cảnh trầm trọng của một chữ "Tắc" mà ngưng luyện lại.

Sau khi Hồng Dịch trở về, trong lúc ôn luyện văn chương, bằng vào kinh nghĩa của một câu "sấm sét sinh ra trong lòng núi, vạn vật sinh sôi phát triển" mà lĩnh ngộ ra hàm nghĩa của "Tắc" và lôi kiếp. Sau đó lại kết hợp với Chiến Thần ma kinh, hình thể hỗ trợ lẫn nhau, mang ý niệm ngang ngược bên trong cây cự chuy của thượng cổ chiên thần biến thành Đại Tắc Thần Đao.

Cứ như vậy Chiến Thần Ma Kinh rốt cục cũng tiến gần tới trạng thái viên mãn, thậm chí còn không ngừng biến đổi, dần dần hoá thân thành bậc tiên hiền thời thượng cổ được ghi lại trong Chiến Thần Ma Kinh.

Chiến thần của Chiến Thần Ma Kinh là đại diện cho ý niệm bất khuất, căm phẫn trước sự bất công, tuy nhiên cây cự chuy trong tay chiến thần lại đại diện cho sự ngang ngược, tàn nhẫn.

Bằng vào sát khí của sự hung tàn, ngang ngược để phát tiết ý niệm bất khuất trong tâm của bản thân, đây chính là "Ma đạo"!

Còn hiện giờ Hồng Dịch đã đổi thành Đại Tắc Thần Đao. Chiến Thần Ma Kinh cuối cùng đã viên mãn!

Dùng sự bất bình, dùng ý niệm bất khuất mà huy động Đại Tắc Thần Đao, để cho thượng cổ thánh hoàng hiểu rõ sức nặng của "Tắc" là như thế nào, như vậy mới là "Chính đạo"!

Lúc này, Chiến Thần Ma Kinh đã không còn là ma kinh nữa rồi!

- Đây là chính đạo, Chiến Thần Ma Kinh không còn là ma kinh, mà đã trở thành chính kinh, là kinh văn của chính đạo. Từ này về sau, cái tên Chiến Thần Ma Kinh này phải thay đổi lại, phải gọi là Chiến Thần Chính Đạo Kinh. Kinh của chính đạo, khiến cho quân vương, thần vương trong thế gian này biết thế nào là chính đạo của trời đất.

Ý niệm trong đầu Hồng Dịch bỗng nhiên trở nên thông suốt.

Chiến thần như sống lại trước mặt hắn, hiện ra một phong thái vô cùng rực rỡ, những hoa văn hình bông lúa trên thân Đại Tắc Thần Đao trở nên chân thực hơn bao giờ hết.

Một đao nhẹ nhàng bổ xuống, nhằm thẳng về phía Kim Chu pháp vương. Ngay lập tức một cỗ áp lực cực kỳ trầm trọng không một ai có thể chống đỡ được dồn xuống về phía trước. Ánh sáng trên cơ thể của Kim Chu pháp vương tựa như mờ nhạt đi rất nhiều.

Sắc mặt của Kim Chu pháp vương khẽ biến đổi.

- A! Ngươi muốn dao động thần niệm của ta sao?

Đột nhiên Kim Chu pháp vương quát lên một tiếng thật lớn. Hạo Thiên Phiến trên tay đập xuống một cách dữ dội, trong hư không lập tức xuất hiện chín chín tám mươi một cột gió xoáy, những cột gió xoáy này so với đạo thuật mà Ưu Lộ Lai Đặc vừa mới thi triển thì lớn hơn gấp trăm lần.

Những cột gió xoáy bao quanh, cọ xát vào nhau. Trong lúc cọ xát, những âm thanh két két liên tục vang lên, thỉnh thoảng nhảy lên, phát ra một loạt tiếng nổ lớn. Cả bầu trời chấn động, giữa hư không xuất hiện rất nhiều hình bóng của các tiểu thiên thế giới khác, vô cùng kỳ bí.

Luồng Hạo Thiên Cương Phong lần này khi xuất ra, dường như đã xoá bỏ toàn bộ tấm màn ngăn cách giữa đại thiên thế giới và các tiểu thiên thế giới.

- Không ổn!

Tông chủ Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên, Tiêu Vân Phong, Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như đều toàn lực bảo vệ bản thân, không dám nhúc nhích.

Khuôn mặt của Hồng Dịch vẫn bất động. Đối mặt với chín chín tám mươi một cột gió xoay đang ào ào lao tới, nhìn tưởng chậm, nhưng thật ra còn nhanh hơn chớp điện kia, hai mắt của hắn vẫn bình thản không chút biến đổi.

Lúc này chiến thần không hề gầm thét nữa, thanh đao trong tay bỗng nhiên được dựng thẳng đứng lên, từ trên bổ xuống, toàn bộ cơ thể chiến thần bỗng chốc được sấm sét bao phủ, sau đó đột ngột bùng phát, Đại Tắc Thần Đao hoá thành một luồng ánh sáng cực lớn, chém thẳng về phía những cột gió xoáy.

Ánh đao này trong mơ hồ dường như tản ra một loại khí tức cường đại tựa như Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm.

Cách cách cách cách!

Tất cả những cột gió xoáy do Hạo Thiên Phiến phát ra đều bị chém nát!

Kim Chu pháp vương thét lên một tiếng chói tai. Ánh đao còn chưa chạm tới thì toàn bộ cơ thể đã nổ tung, biến thành bảy luồng âm phong, tản ra bốn phía.

Hạo Thiên Phiến lơ lửng giữa không trung, trần trụi đón lấy một đao, ngay lập tức co rút lại, trở về hình dạng vốn có, rồi lay động rơi xuống đất. Thế nhưng ngay lập tức nó bị một luồng thần niệm của Hồng Dịch cuốn lấy, thu vào trong tay.

Trong khi đó thân thể của Ưu Lộ Lai Đặc lại cảm thấy giống như bị một luồng gió ấm áp bao vây lấy, hoàn toàn không thể cử động được.

Cùng lúc ấy, đám người Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình đang đứng ở bên dưới cùng bị một luồng gió ấm hung hăng tóm lấy, vừa muốn cự động lập tức cảm thấy đất trời quay cuồng, cả người bị nhấc bổng lên bầu trời, bay khỏi Ngọc Long sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.