Dương Thần

Chương 305: Thiên Tử Phong Thần!




Hồng Dịch không ngờ lại nhằm ngay khi hoàng thượng giá lâm, toàn lực phóng thích huyết tinh của bản thân, hơn nữa luồng tinh khí này tựa như lang yên, thẳng tắp xuyên thủng bầu trời! Đây chính là rõ ràng là dốc toàn lực thi triển, thể hiện thực lực chân chính của võ thánh.

Tuy rằng hiện tượng "tinh khí lang yên" đầy hung mãnh như thế này chỉ có đỉnh cấp võ thánh mới có được, mà tu vi võ đạo hiện giờ của Hồng Dịch giỏi lắm mới chỉ là một sơ cấp võ thánh, khí huyết của bản thân về cơ bản không thể tạo ra hiện tượng tinh khí lang yên của một đỉnh cấp võ thánh được!

Thế nhưng lúc này Hồng Dịch đã luyện thành Chiến Thần Ma Kinh, hơn nữa còn dùng pháp môn Tinh Nguyên Thượng Thai, mang chiến thần tồn tưởng ở huyệt khiếu Não Thần, dung hợp vào trong huyết khí. Bằng vào hỗn hợp giữa khí huyết của chiến thần và một lượng lớn chân võ quyền ý, tự nhiên có thể tạo thành cảnh giới nửa giả nửa thật như vậy.

Lần này, khi vừa phóng xuất ra võ đạo quyền ý của bản thân, Hồng Dịch liền lập tức thu lại, khí huyết nội liễm, tồn tưởng ở trong huyệt khiếu, cả người nên bình thường, tinh thần không lộ ra ngoài, trông chẳng khác gì một thư sinh văn nhược.

Thế nhưng hơn mười võ cử nhân đứng bên cạnh hắn đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ, trong ánh mắt lộ ra sự kinh khủng vô cùng.

Điều này càng thể hiện sự đáng sợ của Hồng Dịch, tinh khí phóng xuất ra ngoài, tựa như lang yên, xông thẳng lên trời cao, nói phóng là phóng, nói thu là thu, thu phóng tuỳ tâm, quả thực đã đạt tới cảnh giới "thần hoá".

Hơn một nghìn võ cử nhân ở đây, có người nào không phải là nhân vật lợi hại, tinh thông võ đạo? Đương nhiên bọn họ hiểu hành động vừa rồi của Hồng Dịch thể hiện điều gì!

Đây chính là thực lực của đỉnh cấp võ thánh!

Trong toàn bộ lãnh thổ Đại Kiền, cao thủ đỉnh cấp đại tông sư có rất nhiều, có lẽ ngay cả cảnh giới bán võ thánh, có tâm linh hoặc thể xác tiến nhập thánh cảnh, cũng không ít.

Còn về dạng cao thủ sơ cấp võ thánh, cả thể xác lẫn tâm linh đều đột phá giống như Ngô đại quản gia, Phong công công, tuy rằng ít, thế nhưng cũng không hiếm như lông phượng sừng lân.

Tuy nhiên đỉnh cấp võ thánh lại hoàn toàn khác biệt.

Tiêu chí của đỉnh cấp võ thánh chính là tinh khí như lang yên, thẳng tắp xuyên thủng bầu trời. Quỷ tiên nhìn thấy cũng phải tránh từ rất xa. Cảnh giới như vậy cũng nói lên rằng, người này chỉ cách nhân tiên một bước rất nhỏ.

Nói một cách khác, những cường giả như vậy mới có hy vọng tiến nhập vào cảnh giới nhân tiên. Loại võ thánh này mới có thể được xưng là thánh nhân chân chính, có thể trấn áp vận mệnh quốc gia, còn các loại khác chẳng qua chỉ là giả thánh nhân mà thôi.

Tròn hai mươi năm qua, trong Đại Kiền chỉ có ba người như vậy. Một là Hồng Huyền Cơ, một là Thần Uy vương Dương Thác, ngoài ra còn có Vô Địch hầu.

Hiện giờ đã xuất hiện thêm một người nữa.

Như vậy sao có thể không khiến đám người ở đây không khiếp sợ được?

Lúc này, không chỉ riêng hơn một nghìn võ cử nhân, mà ngay cả đám vương công quý tộc đứng hai bên cũng cảm thấy khiếp sợ đến cực độ, tất cả đều đứng bật dậy, nhìn về phía Hồng Dịch đang đứng giữa sân.

Không một ai không nhìn thấy Hồng Dịch. Vừa nãy khi hắn phóng thích tinh khí, tất cả võ cử nhân ở xung quanh đều liên tục lùi ra phía sau, có thể nói hiện giờ xung quanh hắn là một không gian hoàn toàn trống trải, chẳng khác nào hạc đứng giữa bầy gà.

- Hả? Sao có thể như vậy được? Võ đạo của hắn không ngờ tiến triển đến trình độ như vậy rồi sao? Ba tháng trước ở Xuất Vân quốc, rõ ràng hắn mới ở cảnh giới đại tông sư. Vì sao chỉ trong ba tháng ngắn ngủi lại đạt tới thành tựu đỉnh cấp võ thánh như vậy? Gần như sánh ngang với ta? Không thể nào! Lẽ nào luyện thể thuật của Thần Tiêu đạo lại có thể lợi hại như vậy sao? Tuy nhiên nghe đồn rằng pháp môn Điện Quang Diệu Thể thuật này chính là một trong những môn thiên cổ tuyệt pháp, chắc cũng là sự thật. Thế nhưng kể cả ngươi có là đỉnh cấp võ thánh thì chẳng qua cũng chỉ là hạng chó gà mà thôi. Một phế vật được Ngân Sa vương vỗ béo như ngươi thì có thể làm nên trò trống gì?

Ánh mắt của Vô Địch hầu chợt loé lên, thế nhưng hắn cũng không đứng dậy, hai tay chỉ khẽ gõ gõ vào thành ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch.

Mãi cho đến khi Kiền đế Dương Bàn giá lâm, Vô Địch hầu mới rời khỏi chỗ ngồi, cùng với đám vương công quý tộc đứng dậy hành lễ.

- Bình thân!

Kiền đế Dương Kiền cười cười, sau đó lệnh cho đám quý tộc đứng dậy, rồi đưa mắt nhìn về phía Vô Địch hầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ưu tư phức tạp.

Sau khi tia ưu tư phức tạp này biến mất, Kiền đế Dương Bàn đưa mắt phóng ra xa, nhìn về phía Hồng Dịch đang đứng trong sân.

Nhìn Hồng Dịch, trên khuôn mặt của Kiền đế hiện lên một tia mừng rỡ.

Trong ánh mắt của Vô Địch hầu hiện lên một tia cười khẩy, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Nguyên Phi ở phía sau Kiền đế.

Ngày hôm nay Nguyên Phi cũng theo Kiền đế đến đây.

Thế nhưng Nguyên Phi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Vô Địch hầu, hàng lông mi lộ ra vẻ khinh thường, sau đó cũng giống như hoàng đế, đưa ánh mắt nhìn về phía Hồng Dịch đang đứng ở giữa sân, vành môi khẽ cong lên, thể hiện sự kinh ngạc xen lẫn sự trìu mến, lộ ra một thần thái thiên kiều bá mị.

Hôm nay Nguyên Phi mặc một bộ sa y trắng như tuyết, trên y phục có gắn theo ngọc bội, tiếng ngọc bội leng keng vang lên, băng thanh ngọc khiết, trông chẳng khác nào những viên minh châu rải rác giữa cánh đồng tuyết, vừa mang vẻ xuất trần, lại tựa như tiên nữ giáng xuống hồng trần, tản ra một thứ khí chất vô cùng quyến rũ động lòng người.

- Hoàng thượng!

Thượng thư bộ binh, lễ bộ thị lang lúc này đã chạy đến nơi, quỳ xuống trước mặt Kiền đế.

- Đại Kiền ta vốn dùng văn để chọn hiền tài, dùng văn để trị thiên hạ, thế nhưng muốn bảo vệ đất đai bờ cõi thì cũng phải có võ bị binh sự. Hiện nay Hoả La quốc đang có rục rịch động tĩnh, đóng quân ở biên giới Tây Vực, A Dục vương của Hoả La có mưu đồ xâm phạm thiên triều ta! Trẫm tất phải bắt hắn làm tù binh, chém đầu bêu xác ở ngọ môn. Hôm nay tổ chức khoa võ cử, trẫm đích thân đến đây quan sát chính là muốn hưng chấn võ phóng của Đại Kiền ta!

Nhìn thấy toàn bộ võ trường trở nên yên tĩnh, Kiền đế Dương bàn mới chậm rãi cất giọng nói. Từng câu từng chữ tựa như âm thanh của đất trời, xuyên suốt cả võ trường, ngân vang mãi không thôi.

Âm thanh như vậy khiến cho người người cảm thấy mỗi câu mỗi chữ của Kiền đế Dương Bàn tựa như vật thể thực chất, có linh tính, có sinh mệnh riêng, đang nhảy múa linh động giữa không gian.

- Ngôn xuất pháp tuỳ! Được lắm!

Hồng Dịch nghe thấy thanh âm của Kiền đế, trong lòng khẽ động, bằng vào tu vi đã vượt qua một lần lôi kiếp của hắn, hiện giờ vốn đã đứng vào hàng tuyệt đỉnh cao thủ đạo thuật trong thiên hạ! Luận về khả năng thực chiến thì hoàn toàn không e sợ cường giả tung hoành ngang dọc như Khổng Tước vương. Vậy mà lúc này, khi nghe được thứ thanh âm này, trong lòng cũng không kìm được phải rung động. Thanh âm do Kiền đế phát ra tựa như thể hiện một thứ ý cảnh "Ngôn xuất pháp tuỳ! Khống chế cả đất trời!"

Đạo thuật một khi tu luyện đến trình độ như thế này, về cở bản không cần phải dùng thần hồn xuất khiếu, trong lúc phát ngôn, trong âm thanh cũng mang theo một cỗ lực lượng cường đại của thần niệm, trực tiếp ngưng tụ nguyên khí trong hư không, hình thành các loại đạo pháp, quát ngươi chết thì ngươi phải chết, bảo ngươi vong thì ngươi phải vong.

- E rằng đạo thuật của vị Kiền đế này còn vượt trên cả Khổng Tước vương! Không biết ta và hắn giao thủ thì có mấy phần thắng đây?

Lẽ ra, bằng vào bản lĩnh thần thông của quỷ tiên thì không thể nhìn ra được tu vi nông sâu của Kiền đế, chỉ cho rằng hắn chẳng qua là một vị đế vương bình bình thường thường mà thôi. Thế nhưng với tu vi hiện giờ của Hồng Dịch, có thể nói đạo thuật của hắn trong giới tu tiên trong thiên hạ là cực kỳ cao thâm, gần như là tồn tại đứng đầu thiên hạ, cũng có thể nhìn ra chút mánh khoé của Kiền đế.

Thế nhưng Hồng Dịch vẫn không cách nào nhìn thấu tu vi của Kiền đế. Tuy nhiên những thông tin lộ ra từ thanh âm của Kiền đế cũng không hù hoạ đựơc Hồng Dịch.

- Vừa nãy khi ta phóng thích khí tức ra ngoài liền lập tức thu lại, ta tin rằng trong khoảnh khắc đó Kiền đế đã biết là của ai, thế nhưng cũng không cách nào đoán rõ bản chất của ta là đạo thuật, chỉ cho rằng ta là một cường giả tu luyện võ thuật, linh nhục hợp nhất mà thôi.

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.

- Tuy nhiên vừa rồi ta phóng xuất tinh khí một cách mãnh liệt như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho Kiền đế cảm thấy coi trọng, đồng thời làm cho đám sơ cấp võ thánh mà Vô Địch hầu gài vào cảm thấy sợ hại. Tiếp theo ta phải tham gia đọ sức dành võ trạng nguyên, nếu không làm vậy quả thực khó mà thu thập hết đựơc bọn chúng.

Hồng Dịch vừa rồi phóng thích khí tức mãnh liệt, một là để gây sự chú ý của Kiền đế, hai là làm đám sơ cấp võ thánh do Vô Địch hầu gài vào tranh đoạt võ trang nguyên cảm thấy khiếp sợ.

Thủ hạ của Vô Địch hầu, mỗi một người đều là kẻ sát nhân uống máu, là những cao thủ võ đạo tàn nhẫn, trên tay thấm đẫm vô số oan hồn. Bọn chúng là cao thủ linh nhục hợp nhất, tâm linh cứng rắn, bằng vào giết chóc mà xưng hùng, những loại người như vậy, tâm linh không có chút dao động, chẳng khác nào đám ác ma tu la uống máu người. Sau khi được phục dụng Địa Nguyên Linh Đan, lại càng thoát thai hoán huyết, biến thành chân chính võ thánh, cực kỳ khó đối phó.

Cho dù hiện giờ bằng vào cảnh giới võ đạo thì Hồng Dịch cũng không sợ những kẻ này, thế nhưng nếu như thực sự xảy ra giao đấu, muốn thu thập một người cũng rất khó khăn, huống chi lại có nhiều người đến như vậy?

Lúc này bản thân phóng xuất ra khí tức, thể hiện thực lực nửa giả nửa thật của một đỉnh cấp võ thánh, về mặt tâm lý nói chung đã trấn áp được đám người kia, đến khi thực sự giao đấu đương nhiên sẽ không còn đáng sợ nữa, phần thắng sẽ cao hơn nhiều.

Trong cuộc thi võ lần này, tuy nói rằng cao thủ như mây, thế nhưng đối với Hồng Dịch mà nói, địch thủ thực sự đáng sợ nhất cũng chỉ có mấy tên thủ hạ của Vô Địch hầu mà thôi, ngoài ra còn có một vài đệ tử của các thế gia vọng tộc là hơi đáng gờm.

Vốn dĩ cuộc thi võ chọn tiến sĩ, quốc gia mặc dù có coi trọng, thế nhưng không đến mức hoàng đế đích thân đến xem. Thậm chí đám vương công quý tộc cũng sẽ không đến đây quan sát, hơn nữa đám con cháu của những vương công quý tộc này muốn tiến vào trong quân đội cũng không cần phải trải qua thi cử, chỉ cần một tiếng là có thể sắp xếp vào bên trong.

Những thí sinh tham gia cuộc thi võ đều là những người thân mang võ nghệ, thế nhưng ít khi có người xuất thân từ các hào môn thế gia hoặc từ giới quyền quý công khanh.

Tuy nhiên lần này triều đình muốn xuất binh chinh phạt Hoả La, muốn từ trong cuộc thi võ tìm kiếm tướng tài, xoá bỏ sự thâm nhập của các thế gia, hào môn đối với quân đội.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao khiến cho giới quyền quý công khanh phải chống lại, mang một ít cao thủ võ đạo của mình đến đây, thi đậu võ tiến sĩ, tất cả đều nhằm đối nghịch với triều đình.

Đây là sự chống đối hợp tình hợp lý, ngay cả hoàng đế cũng không thể làm gì đựơc.

Hoàng đế ngươi muốn đánh phá hào môn thế gia chúng ta, muốn độc chiếm quan viên triều đình, vậy thì chúng ta ngay từ trong khoa khảo sẽ sắp xếp toàn bộ những nhân tài ưu tú của gia tộc vào triều chính, ngay cả văn tiến sĩ, võ tiến sĩ cũng là đệ tử của hào môn thế gia chúng ta, khiến cho hoàng đế ngươi muốn dùng nhân tài cho triều đình cũng chỉ có thể dùng tự bản thân mà thôi.

Đây là một loại đối kháng ngấm ngầm.

Từ sớm Hồng Dịch đã nhìn thấy rõ ràng mọi việc.

Hắn phụ trợ Ngọc thân vương, vốn lúc đầu hắn cho rằng không có kẽ hở để luồn lách, thế nhưng với xu thế trước mắt của triều đình, phong ba chuẩn bị nổi lên, các hào môn thế gia cùng triều đình đang ngấm ngầm đấu sức, như vậy có thể chớp thời cơ mà vùng dậy.

- Bắt đầu đi!

Sau khi nói xong, Kiền đế phất tay một cái, sau đó ngồi xuống long niện. Vị thiên tử Đại Kiền này, người có quyền lực tối cao trong thiên hạ, ánh mắt vẫn như trước dán chặt lên người Hồng Dịch.

Quan viên lễ bộ cùng thượng thư binh bộ liền lui xuống. Sau đó bốn phía diễn võ trường trong khu săn bắn đều vang lên trống bằng da trâu tựa như sấm nổ.

Trời đất rung chuyển, tiếng trống nổi lên bốn phương, khiến cho máu huyết trong người sục sôi, tạo nên một bầu không khí cuồng nhiệt, tanh nồng tinh khí của chiến trường.

Hơn một nghìn võ cử nhân, mỗi một người đều được phát một thớt Bảo Hoàng Câu, một thanh trảm mã đao, một cây thiết mộc ô cốt thần cung thuộc loại tốt nhất và một bó tên.

Quan ải thứ nhất của cuộc thi võ chính là cưỡi ngựa, bắn cung.

Ở xa xa phía trước là một khoảng rừng táo chua. Cây táo chua là một loại cây bụi gai, ở phía bên ngoài khoảng rừng này là một mảng ao đầm, trong ao có dựng rất nhiều bia ngắm bắn, số hiệu của mỗi thí sinh đều ứng với số đánh dấu trên mỗi bia ngắm.

Quan ải thứ nhất của cuộc thi chính là thí sinh phải cưỡi ngựa, phóng xuyên qua khoảng rừng táo chua này, ở bên ngoài mảng ao đầm kia, dừng lại tại cự ly năm trăm bước chân, ngồi trên lưng ngựa bắn trúng hồng tâm, sau đó nhanh chóng trở về.

- Đây là nơi mà các đệ tử hoàng gia thường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung sao? Rừng táo chua này, con người khó có thể xuyên qua được, bắt cưỡi ngựa phóng qua chẳng khác nào sẽ khiến toàn thân máu huyết đầm đìa hay sao?

Hồng Dịch nhìn rừng táo chua rậm rạp trước mắt, toàn bộ đều là bụi gai sắc bén, ánh mặt hơi loé lên.

Rừng cây táo chua kết thành một bức tường bụi gai, ở bên ngoài trường thi của cuộc thi văn cũng có một vòng bảo vệ như vậy.

Còn bức tường gai góc ở bãi săn bắn của hoàng gia Đại Kiền này kéo dài đến hơn mười dặm, trong đó cũng có rất nhiều khe hở, đủ cho một nghìn kỵ binh tiến nhập vào bên trong. Mảnh rừng này cũng là nơi mà đệ tử hoàng thất thường xuyên dùng để luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Hiện giờ tạm thời được sử dụng phục vụ cho cuộc thi võ.

- Chỉ riêng một bức tường gai góc này e rằng cũng khiến cho không ít người bị loại đây. Bất kể là hạng cao thủ gì, một khi tiến vào trong đó đều phải bảo vệ ngựa và cung của bản thân, trong nháy mắt vượt qua, muốn vậy người ngựa phải hợp nhất.

Hồng Dịch chớp chớp mắt nhìn về phía bức tường gai góc.

Đột nhiên, tiếng trống ngừng lại!

- Mã nhi à mã nhi, tuy rằng ngươi không phải là Truy Điện của ta, thế nhưng cũng tạm thời chấp nhận được.

Hồng Dịch nghiêng người, nhanh chóng lên ngựa, hai tay đặt lên đầu người, lập tức một luồng thần niệm cường liệt tiến vào thân thể của con Bảo Hoàng câu ở bên dưới.

Hí!

Bảo Hoàng câu bốn vó tung lên, hoá thành một chiếc bóng, vùn vụt lao thẳng vào trong bức tường gai.

Cùng lúc đó hơn một nghìn con ngựa đều ào ào nhằm thẳng vào bức tường gai phóng đi.

- Hả?

Kiền đế nhìn Hồng Dịch một người một ngựa dẫn đầu phóng về phía trước, tiến vào trong bức tường gai, tâm niệm liền khẽ động, ngón tay cựa quậy, ở giữa vùng mi chợt loé lên một tia khác biệt rất nhỏ.

- Nguyên Phi, tên Hồng Dịch cưỡi ngựa dẫn đầu tiến vào trong bức tường gai kia, nàng nói xem hắn lần này có thể đoạt được văn võ trạng nguyên hay không? Hồng Huyền Cơ có một thứ tử như vậy, đúng là có thể thừa kế y bát của hắn!

- Văn võ trạng nguyên đều là do hoàng thượng định đoạt, hoàng thượng nói ai đựơc thì kẻ đó chắc chắn là được.

Nguyên Phi nói.

- Không phải như thế, đại điển quốc gia, trẫm cũng không thể tự ý làm theo cảm tính được, nếu không sao có thể khiến cho thiên hạ tin phục được?

Hai mắt của Kiền đế khẽ đóng lại, sau đó mở ra.

- Truyền chỉ cho lễ bộ, gia phong Mộng Băng Vân làm Nghi Nam Quân, phong đất Nam Châu, quan phủ lập miếu thờ cúng! Trẫm phong Mộng Băng Vân là thần!

Kiền đế nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn bầu trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.