Hám Thiên cung ở trong tay Thiện Ngân Sa bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng răng rắc như bị vỡ vụn.
Sau đó ánh mắt của hai chiếc đầu thú ở hai mút Hám Thiên cung chợt loé lên rồi dần dần trở nên ảm đạm.
- Không ngờ Hồng Huyền Cơ lại có thể phá huỷ bốn mũi Vô Cực tiễn kia rồi!
Thiện Ngân Sa thấy vậy liền thở ra một hơi thật dài, dường như đang nuối tiếc khi thấy thứ thần khí này bị huỷ hoại.
- Tu vi của hắn quả thật rất kinh khủng, tuy nhiên vẫn không thể giết chết được ta!
Hồng Dịch vung tay lên, từ giữa hư không bỗng xuất hiện một vết nứt, để cho Thiện Ngân Sa mang Hám Thiên cung và năm mũi Vô Cực tiễn còn lại đi vào bên trong.
Lúc này Hồng Dịch cùng hơn ba mươi người đã ở trên đỉnh một ngọn núi cao cao cách chỗ ban nãy hơn năm mươi dặm.
Ngọn núi này hoàn toàn trơ trụi, bốn phía xung quanh bên dưới là những vách đá nhẵn bóng, thỉnh thoảng có những nhánh cây nhỏ vươn ra từ trong các khe núi, cách mặt đất chừng hơn mười trượng, không một ai có thể với tới được.
Xa xa trên đỉnh núi này, Hồng Dịch đang lặng lẽ mặc vận thần hồn, có thể mơ hồ nhìn thấy Thu Nguyệt tự cùng mộ phần của mẫu thân nằm cách đó không xa. Những luồng khí tức dương cương phần phật thổi bốn phía xung quanh, cho dù gió đêm mạnh đến mấy cũng không thể xua tan được, cùng lắm chỉ làm cho những luồng khí tức này hơi dao động thôi.
Lúc này bóng dáng của Hồng Huyền Cơ cũng đã biến mất, chỉ để lại Thu Nguyệt tự trong đống đổ nát cùng những mảnh núi đá, cỏ cây bắn tung toé bốn phía xung quanh.
- Mẫu thân trên trời có linh thiêng, khi nhìn thấy ta và Hồng Huyền Cơ giao đấu trước phần mộ của người, không biết người cảm thấy vui mừng hay là than thở đây? Ôi!
Hồng Dịch thở dài một tiếng, giọng nói phảng phất trong gió đêm mang theo một cỗ thê lương vô cùng khiến cho người khác thấy lạnh lẽo trong lòng.
Đúng vậy, nhìn trận đại chiến kinh thiên động địa của hai phụ tử này, ngay cả Xích Truy Dương, Chu đại tiên sinh, Lôi Liệt cũng đều trở nên trầm mặc, không nói lên lời, trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Trận đại chiến này của hai phụ tử tuy rằng không phân thắng bại, thế nhưng đây quả thực là một trận đánh làm trái điều tối kỵ nhất của luân lý đạo đức từ xưa đến nay.
Tuy nhiên những người có mặt nơi này không ai có thể hiểu thấu được nỗi lòng của Hồng Dịch. Trong lòng của hắn tràn ngập một cỗ thương tâm không nói nên lời. Phụ thân của mình lại hại chết mẫu thân, thân làm nhi tử, có thù mà không báo được. Đạo lý ẩn chứa bên trong chuyện này có lẽ từ nghìn xưa đến nay chỉ e rằng không một ai thực sự có thể minh bạch một cách thấu đáo được.
- Nếu như ta không giết Hồng Huyền Cơ, thì chỉ sợ rằng hắn sẽ giết chết ta! Ta giết Triệu Phi Dung cũng bởi vì ả ta muốn giết ta. Ta giết Yến Chân Tông cũng bởi vì hắn muốn giết ta. Ta giết Ngô Văn Huy cũng bởi vì hắn muốn phế võ công của ta.
Hồng Dịch đưa mắt nhìn về xa xăm, khẽ cau mày, dường như đang lâm vào trầm tư.
Vừa mới ban nãy, khi động thủ với Hồng Huyền Cơ, trong tâm của Hồng Dịch không hề có nửa điểm do dự, thế nhưng lúc giao đấu xong, trong lòng hắn cũng sinh ra đủ loại cảm xúc ngổn ngang. Thứ cảm xúc này không phải là thứ mặc cảm đạo đức khi động tay động chân với phụ thân thân sinh ra mình, mà chỉ là do hắn cảm thấy sự việc này quá mức kỳ diệu, cảm thấy cảnh đời quá mức éo leo khúc khuỷu mà thôi.
Mẫu thân đã khuất núi, phụ thân lại muốn giết chết mình, hiện giờ chỉ có duy nhất vị cữu cữu (anh của mẹ) thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, thế nhưng mơ hồ sau này chỉ sợ rằng sẽ trở thành đối thủ của bản thân.
Thân nhân xung quanh đều là địch nhân, loại trải nghiệm này quả thực khiến cho Hồng Dịch cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười đây. Trong lòng hắn lúc này bỗng nhiên cảm thấy thế sự nhân sinh thật vô lý hoang đường.
- Hồng Dịch, không nên suy nghĩ nhiều nữa! Trong mắt của những kẻ tu đạo như chúng ta, tình cảm của thế nhân thực ra rất đạm bạc. Đến lúc chàng thi giải chuyển thế thì chàng sẽ hiểu rõ điều này thôi. Chúng ta là một trong những quỷ tiên trong thiên hạ, đã siêu thoát thế tục, đối với con người, chỉ có hai loại, một là bằng hữu, một là địch nhân, ngoài ra không còn hạng người nào khác cả.
Thiện Ngân Sa thấy Hồng Dịch thở dài, không nhịn được đành cất giọng nói.
- A Dịch, huynh đang suy nghĩ về quan hệ phụ tử với Hồng Huyền Cơ sao? Cùng lắm thì huynh chuyển thế đi, bỏ lại thân xác này cho Hồng Huyền Cơ giết, coi như là trả lại cho hắn! Giao thân xác trả lại cho hắn thì tất cả coi như thanh toán sạch sẽ, về sau tìm hắn đánh một trận, giết chết hắn, đến lúc đó hắn còn gì để nói nữa! Người trong thiên hạ còn gì để nói huynh nữa!
Đúng lúc này đại kim chu lanh lảnh kêu lên.
- Chuyển thế kiếp này sao.
Hồng Dịch nghe Thiện Ngân Sa và đại kim chu nói, sau đó cẩn thận suy nghĩ mới nói:
- Đối với con người chỉ có hai loại, một loại là bằng hữu, một loại là địch nhân sao? Bất chấp đạo đức đại nghĩa, bất chấp ân oán tình cừu hay đạo lý chính tông của đạo gia từ thời thượng cổ "ở hiền gặp lành, ác giả ác báo" sao? Tâm của ta tức là thiên ý, người làm ngược với tâm của ta là nghịch thiên sao? Loại tâm cảnh này nếu như ta thi giải chuyển thế nhiều lần thì biết đâu có thể hiểu được. Tuy nhiên lúc này ta vẫn chưa nên thi giải, mọi nhân tình thế thái của kiếp này tốt nhất phải tự bản thân chấm dứt tất cả, bằng không sẽ vô công vô đức, sao có thể chuyển thế, đi đến kiếp sau được. Tâm niệm không thông sướng, chỉ sợ tu vi khó có thể tăng tiến thêm được. Chúng ta là người tu đạo, tu công đức chứ không tu phúc đức! Ta không quan tâm người trong thiên hạ nói ta ra sao! Chuyện tình của kiếp này thì phải giải quyết trong kiếp này! Phải khiến cho Hồng Huyền Cơ phải gánh chịu hậu quả của việc hắn đổi trắng thay đen, đảo lộn trái phải!
Nói xong Hồng Dịch liền vung tay lên một cái.
- Chúng ta trước khi trở về phải sửa sang lại mộ phần, mang tro cốt của mẫu thân ta lên, tìm một nơi phong thuỷ tốt an táng lại cho người.
- Hiện giờ chúng ta không nên trở lại mộ phần! Rất có thể Hồng Huyền Cơ đang ẩn nấp đâu đó quanh đấy! Lỡ xảy ra chuyện gì chúng ta nhất định sẽ bị hắn tập kích! Hắn thực sự đã tu luyện thành nhân tiên rồi, quyền ý có thể bao phủ hơn mười dặm, ánh mắt trấn trụ, thần ý xuất ra cũng đủ để đánh tan thần hồn của quỷ tiên!
Thiện Ngân Sa vội vàng ngăn cản ý định của Hồng Dịch.
- Hồng Huyền Cơ nếu như suy bại đến mức phải ẩn núp đánh lén thì cũng không có gì phải sợ hắn nữa! Vừa rồi trong lúc ta cùng hắn đấu pháp, ta cảm thấy hắn vẫn chưa thi triển toàn lực. Ta đoán rằng hiện giờ tình hình trong kinh thành khá căng thẳng, rất có thể sẽ phát sinh một mối nguy hiểm đáng sợ! Hắn không thi triển toàn lực là tránh bị ta đánh thương, thực lực suy giảm! Huống hồ hiện giờ hắn biết ta đã tu thành quỷ tiên, cùng lắm cũng chỉ tiêu diệt được thân thể của ta, khó có thể diệt được thần hồn của ta. Quan trọng hơn chính là hắn thực sự ta đến Võ Ôn Hầu phủ giết chết mụ tiện nhân Triệu phu nhân kia.
Ban nãy Hồng Dịch hướng về phía Hồng Huyền Cơ nói rằng muốn đi giết chết Triệu phu nhân, tất nhiên sẽ khiến cho Hồng Huyền Cơ sợ ném chuột vỡ đồ.
Tuy nhiên Hồng Dịch không ngốc đến mức lao đến thẳng Võ Ôn Hầu phủ giết chết Triệu phu nhân. Không nói đến việc trong Võ Ôn Hầu phủ sợ rằng còn có cao thủ khác ẩn tàng, thì việc giết chết Triệu phu nhân sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, e rằng rất bất lợi. Huống chi bản thân giết người sẽ phải đánh nhau kịch liệt, lỡ tay làm tổn thương người ngoài. Giết thù nhân là việc thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng đả thương người vô tội hoàn toàn không phải là ý muốn của Hồng Dịch! Càng không tốt chính là trong triều đình Đại Kiền chắc chắn là có cao thủ, bản thân khi xuất thủ chắc chắn sẽ gây nên động tĩnh quá lớn, nếu như bị kẻ khác để ý thì tất cả kế hoạch sau này đều rất khó có thể thực hiện được.
Trong Ngọc kinh vốn là nơi tàng long ngoạ hổ (tiềm tàng cao thủ). Ở trong lòng Ngọc kinh thành, trực tiếp lao thẳng đến phủ đệ của một trọng thần triều đình, giết chết chính thất phu nhân, loại việc này một khi lan truyền ra ngoài, thiên hạ tuy rộng lớn cũng không có chỗ nào cho Hồng Dịch dung thân, còn nói gì đến việc phụ trợ Ngọc thân vương nữa.
Tuy nhiên Hồng Dịch cũng biết, lời này là nhằm vào Hồng Huyền Cơ, tạo thành một mối uy hiếp lớn cho hắn, khiến cho hắn thời thời khắc khắc luôn phải lo lắng đề phòng!
Hồng Dịch vừa nói vừa vận khởi lực lượng của bảy tôn thần linh, mang mọi người bay lên không trung, hướng về phía mộ phần phóng đi.
Quả nhiên ở nơi đó, xung quanh phần mộ đã hoàn toàn không có một ai, Hồng Huyền Cơ đã rời đi, trên mặt đất chỉ còn lác đác những mảnh vụn của bốn mũi Vô Cực tiễn gãy lìa.
Vô Cực tiễn hoàn toàn bị phế bỏ.
Thấy tình huống như vậy, ai ai cũng cảm thấy rét run trong lòng, từ sâu trong nội tâm đều cảm thấy lực lượng của nhân tiên quả thật thâm sâu khôn lường.
Hồng Dịch cũng không nhìn qua bốn mũi Vô Cực tiễn này, hắn đi thẳng đến trước mộ phần của mẫu thân, ánh mắt hừng hực như hoả diễm, sáng long lanh.
Sau đó Hồng Dịch cúi người xuống, ba quỳ chín lạy, đốt nến thơm, lặng lẽ dãi bày mọi chuyện trong lòng. Ước chừng khoảng nửa canh giờ mới đứng dậy, cầm lấy một cái cuốc đất, từ ven hai bên xới đất trên phần mộ lên.
Hồng Dịch là đại cao thủ cấp đại tông sư, thể lực mạnh mẽ, khai quật phần mộ cũng không tốn sức lực nhiều, chỉ chốc lát sau, phần mộ hoàn toàn được đào lên, bên trong lộ ra một chiếc bình trắng bằng gốm.
Chiếc bình gốm trắng này được chôn rất lâu trong bùn đất nên cũng bị bao phủ một tầng màu vàng đất.
Nhìn thấy chiếc bình gốm trắng này, Hồng Dịch nhẹ nhàng dùng tay phủ qua, trong lòng không nén nổi một cỗ bi thương, ngay cả bản thân đã là quỷ tiên, siêu thoát sinh tử, hắn vẫn không kìm được những giọt lệ lăn đầy trên khuôn mặt.
Bên trong chiếc bình gốm trắng này chính là tro cốt của mẫu thân hắn.
Tám năm trước, tro cốt bên trong chiếc bình này chính là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành mới hai lăm, hai sáu tuổi, ôn nhu, từ ái, điềm tĩnh, ưu nhã, văn chương xuất chúng.
Lúc này chỉ còn lai một nắm tro tàn, an giấc nghìn thu trong lòng đất lạnh lẽo, làm bạn với cỏ cây đá núi. Trước mộ phần ngay cả một bóng người đến thăm viếng cũng không có.
- Mẫu thân, người yên tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày nhi tử sẽ bắt Hồng Huyền Cơ quỳ xuống trước mặt người, nhận lỗi với người! Đồng thời nhi tử sẽ lôi mụ tiện nhân Triệu phu nhân kia đến đây, giết chết mụ ta trước phần mộ của người, báo thù cho người!
Đưa tay vuốt ve chiếc bình gốm một hồi lâu, Hồng Dịch lại thở dài một tiếng, rồi cất vào trong Càn Khôn Bố Đại.
- Đi thôi! Quay về Lục Liễu sơn trang! Hôm nay ta mệt mỏi quá rồi!
Đoàn người liền trở lại Lục Liễu sơn trang!
.............
Ngọc kinh thành, trong phủ đệ của Võ Ôn Hầu.
Trong Lang thư ốc.
Hồng Huyền Cơ, một thân cẩm y, đầu đội tử kim quan, cằm không râu, trông vừa giống một đại học vấn gia, vừa giống như một văn nhân phong lưu anh tuấn, đang ngồi trên ghế.
Hắn vẫn bất động.
Lúc này trời đã về khuya, bên ngoài khung cửa sổ ánh trăng lặng lẽ chiếu vào phòng, gió đêm lành lạnh hiu hiu thổi khiến cho cảnh vật trở nên thê lương ảm đạm.
Tuy bên ngoài thê lương ảm đạm, thế nhưng bên trong thư phòng lại toả ra ánh nến dịu dàng, hồng tụ thêm hương ( ý chỉ mỹ nữ mặc trang phục diễm lệ bồi người thư sinh đọc sách lúc đêm khuya).
Điều người đọc sách hâm mộ nhất là gì?
Đó không phải là động phòng hoa chúc, cũng không phải là đề tên bảng vàng. Mà đó là vào lúc đêm khuya vắng vẻ, châm vài ngọn nến hồng, đốt hương thơm, rồi được mỹ nhân đứng bên cạnh bồi bạn, mài mực cho ngươi, khêu đèn cho ngươi.
Hồng tụ thiêm hương dạ độc thư, đây là điều kiện đọc sách mà rất nhiều sĩ phu mơ ước có được.
Lúc này Hồng Huyền Cơ hoàn toàn được hưởng thụ rồi.
Trong lúc hắn lặng lẽ ngồi ở đó, một nữ tử vóc người thon thả, tóc mây vấn cao, hàng mi như vẽ, thân mặc một chiếc áo mỏng màu xanh biếc đứng bên cạnh hắn, nàng dùng một cây trâm bằng ngà voi vô cùng tinh xảo, khẽ gạt một chút hoa đèn ngưng kết xung quanh nến.
Phừng!
Hoa đèn nhất thời bùng lên, hương thơm tràn ngập thư phòng.
Chiếc đèn có hình dạng hoa sen, được chạm khắc từ ngọc mà thành, dầu đốt là một loại dầu thơm được trộn lẫn với mật ong cùng một số loại dược liệu, loại dầu này gọi là Thiên Hương du (du là dầu).
Loại Thiên Hương du này, một giọt giá trị ngang với một lượng hoàng kim. Bởi lẽ thứ dầu này khi cháy không hề sinh ra khói, mà còn tản ra một loại hương thơm thoang thoảng, khiến cho tinh thần trở nên tỉnh táo, cực kỳ có lợi cho thân thể.
- Huyền Cơ, sao muộn như vậy mới về, lúc này cửa thành đã đóng cả rồi. Chàng vừa ra ngoài thành sao? Chắc hẳn là đến Thu Nguyệt tự ở Tây Sơn, thăm phần mộ của Mộng Băng Vân phải không?
Nữ tử đang gạt hoa đèn này cất giọng nói mang theo chút ngữ khí đầy u oán.
- Phi Nhi, đúng là ta đi Tây Sơn. Tuy nhiên lúc trở về lại gặp phải một chuyện.
Hồng Huyền Cơ ngồi đó, trong lúc nói chuyện khuôn mặt vẫn không bọc lộ chút cảm xúc nào, giống hệt như một khối sắt lạnh lẽo.
- Chân Tông đã chết rồi. Chết ở trên biển, thần hình câu diệt.
Nữ tử này lặng lẽ nghe Hồng Huyền Cơ nói, lúc nghe xong, nàng ta liền dùng một loại ngữ khí như việc này không hề liên can gì đến mình mà nói.
- Phi Dung cũng chết rồi. Nó là nữ nhi của chúng ta! Nó bị Hồng Dịch, con của chàng với Mộng Băng Vân, giết chết đấy! Về chuyện này, Khang nhi cũng đã nói cho thiếp biết rồi! Thiếp lúc này vượt qua ngàn dặm xa xôi đến Ngọc kinh tìm chàng, hy vọng có một câu nói của chàng! Chỉ cần chàng gật đầu, thiếp lập tức có thể xách Hồng Dịch tới đây, cho dù hắn được Mộng Thần Cơ bảo hộ cũng không thể trốn thoát được!
Giọng nói của nàng ta tuy hơi to một chút, thế nhưng Hồng Huyền Cơ vẫn bất động như cũ.
Thân phận của nữ tử này chính là tông chủ của Đại La phái!
- Phi Nhi, việc của Hồng Dịch, đích thân ta sẽ tự giải quyết, nàng không nên động vào nó! Sớm muộn gì ta sẽ trả lại cho nàng một công đạo!
Hồng Huyền Cơ lặng lẽ nói, trong giọng nói đều mang theo một sự lãnh đạm hờ hững.
- Hồng Dịch kia là nhi tử của chàng, lẽ nào Phi Dung không phải là nữ nhi của chàng hay sao? Thiếp thật sự không thể hiểu nổi, chàng vì sao từ đầu đến giờ vẫn không để cho thiếp xuống tay hạ sát thủ với Hồng Dịch! Lẽ nào Mộng Băng Vân vẫn chiếm vị trí quan trọng đến vậy trong lòng của chàng sao? Không thể như thế được! Bằng không chàng không thể nào đột phá nhân tiên như thế này được! Chàng xem, bức tranh hoa mai trên vách tường chẳng phải tự tay chàng đốt rồi sao!
Nữ tử được Hồng Huyền Cơ gọi là "Phi Nhi", tông chủ của Đại La phái, nhăn mày lại, tựa như cực kỳ tức giận, sau đó lập tức dịu xuống, ôn nhu nói.
- Phi Nhi, nàng từ lúc nhận được tin tức của Khang nhi xong liền để cho Chân Tông ra biển truy sát Hồng Dịch, hình như việc này cũng không hỏi qua ý kiến của ta thì phải? Nàng có điều khúc mắc trong lòng, ta cũng không muốn trách nàng làm gì.
Nhìn thấy "Phi Nhi" thở dốc mấy cái, Hồng Huyền Cơ thở dài một tiếng.
- Năm đó nàng bởi vì ta cùng Mộng Băng Vân ở cùng một chỗ, trong cơn tức giận mới gả cho Chân Tông, khi ấy nàng đã hoài thai Phi Dung, thời điểm đó ta con không trách nàng, huống chi là lúc này? Chỉ là hiện giờ nàng đừng nên nóng vội, việc của Hồng Dịch nhất định phải do tự bản thân ta giải quyết! Lúc này Mộng Thần Cơ còn chưa bị tiêu trừ, trong cung còn có yêu tiên, thái tử lại không an phận! Ôi! Thật sự là rất nhiều việc, mọi việc phải cẩn thận hành sự, không nên nóng vội. Hơn nữa nếu như nàng gặp phải Hồng Dịch thì cũng chưa chắc là đối thủ của nó.
- Huyền Cơ! Sao chàng lại bảo vệ nhi tử của chàng như vậy?
Vị tông chủ Đại La phái "Phi Nhi" này rốt cục cũng nổi giận.
- Cho dù đằng sau nó là Mộng Thần Cơ, thế nhưng hiện giờ thiếp đã vượt qua một trọng lôi kiếp, hơn nữa còn dùng "đại hoàn hồn phật hương" của Đại Thiện tự để khôi phục sự suy yếu của thần hồn. Ngoài ra trên thân còn có Liệt Thần Ngẫu, trong khi đó Cửu Hoả Viêm Long của Mộng Thần Cơ đã bị phá, thần hồn của hắn cũng bị tổn thương không nhẹ. Chẳng lẽ đến lúc này hắn còn có thể bảo vệ tên ngoại sanh (con của em gái) của hắn sao?
- Được rồi! Nói tóm lại nàng phải nhớ kỹ lời này của ta là được rồi! Hồng Dịch dù sao cũng là nhi tử của ta, việc của nó phải do đích thân ta giải quyết! Phi Nhi, nàng không cần phải tham gia vào! Ta nhất định sẽ cho nàng một công đạo!
Hồng Huyền Cơ khẽ niết lấy tay ghế, ánh mắt chợt loé lên một tia sắc bén, sau đó nói.
- Ta có điều khó xử trong lòng, sau này nàng sẽ hiểu thôi. Nhân vật như Mộng Thần Cơ không nói làm gì, cho dù là thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo kia, tuy rằng lúc này nàng đã vượt qua một trọng lôi kiếp, thế nhưng nếu như động thủ với nàng ta, thì nàng vẫn không thể chiếm được bất cứ lợi thế gì đâu. Nàng đến Ngọc kinh là tốt rồi, nếu nàng ở Nam Châu, ngược lại càng khiến ta lo lắng về sự an toàn của nàng. Hiện giờ nàng không cần trở về nữa, cứ ở trong phủ đệ của ta đi, đợi sau khi mọi việc trong kinh thành lắng xuống, triều đình xã tắc ổn định, nàng hãy trở về.
- Sự an toàn của thiếp? Ai có khả năng giết được thiếp đây?
Vị tông chủ Đại La phái "Phi Nhi" này đột nhiên bật cười.
- Chàng nói rằng vị thánh nữ Thái Thượng đạo Tô Mộc kia khi cùng thiếp giao đấu thì năm ăn năm thua sao? Ngược lại thiếp muốn xem xem ả ta có bản lĩnh gì? Chàng sợ thiếp làm bị thương ả ta sao? Chẳng lẽ lúc này chàng vẫn còn tâm tư thời còn trẻ sao? Muốn sa vào vết xe đổ vớiTô Mộc như Mộng Băng Vân trước đây sao?
- Đủ rồi!
Hồng Huyền Cơ mở miệng xuất ra hai chữ, cắt ngang lời nói của tông chủ Đại La phái "Phi Nhi".
- Thôi được, thiếp không nói nữa. Tuy nhiên Dao Thanh Tuệ của Dao Trì phái cùng với hai nữ nhi của nàng ta cũng đến Ngọc kinh rồi. Các nàng sớm muộn gì cũng đến đây tìm chàng. Thiếp cũng biết Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình đều là nữ nhi của chàng. Trong đó có Dao Nguyệt Như tu vi tinh thâm, không ngờ đã đột phá bình chướng sinh tử, đạt tới cảnh giới quỷ tiên! Còn Dao Nguyệt Đình kia cũng là đỉnh cấp đại tông sư võ đạo, sớm muộn gì cũng đột phá bình cảnh, hoán huyết thành công, bước vào cảnh giới võ thánh. Hai đứa con trai trưởng của chàng, Hi nhi, Khang nhi còn kém các nàng ta rất xa.
Tông chủ Đại La phái "Phi Nhi" lại nói.
- Tất cả cũng là những sự việc năm xưa mà thôi.
Hồng Huyền Cơ khẽ nhắm mắt lại.
- Nhiều năm rồi cũng chỉ có một mình nàng dám đứng trước mặt ta đề cập đến việc này. Tuy nhiên, Phi Nhi, những lời ta vừa nói nàng phải nhớ thật kỹ, không được tìm đến Hồng Dịch gây chuyện! Hồng Dịch để tự ta đối phó, chắc chắn sẽ cho nàng một công đạo. Nếu như nàng muốn động thủ với Tô Mộc, ta cũng không ngăn cản nàng. Tuy nhiên đạo thuật của Thái Thượng đạo không thể coi thường được, điều này chắc hẳn nàng cũng phải hiểu rõ. Ta truyền cho nàng một thiên kinh văn, nàng cứ ở đây tìm hiểu thiên kinh văn này, không nên rời khỏi phủ đệ của ta.
Vừa nói Hồng Huyền Cơ vừa đưa tay cầm một cây bút lông trên bàn rồi trải giấy ra.
- Phi Nhi, mài mực cho ta nào, nhiều năm rồi nàng chưa mài mực cho ta đấy!
- Đây là...
Tông chủ Đại La phái "Phi Nhi" cầm thỏi mực thơm trên tay, trong lúc mài mực liền đưa mắt nhìn Hồng Huyền Cơ viết. Thế nhưng Hồng Huyền Cơ không viết chữ trước, mà trên giấy vẽ vẽ vài nét bút, phác hoạ hình dạng một ngôi bảo tháp tứ diện.
Chiếc bảo tháp tứ diện này tuy rằng chỉ được phác hoạ bằng vài nét bút, thế nhưng lại ẩn chứa một loại ý cảnh bao hàm cả bốn phương thiên hạ, bao trùm cả bầu trời uy nghiêm rộng lớn.
- Đây là...
- Đây là đạo thuật của Thái Thượng đạo, đáng tiếc Thái Thượng Đan Kinh không có trong tay ta, đồ hình của chiếc Thái Vũ Tháp này ta cũng chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ trong tâm mà vẽ lại, so với đồ hình chân chính trong Thái Thượng Đan Kinh còn kém rất xa. Tuy nhiên thứ này đối với nàng mà nói thì sẽ giúp cho tu vi đạo thuật của nàng tăng lên rất nhiều. Ta mang thiên kinh văn "Vũ" này viết ra cho nàng, hy vọng rằng nàng tham ngộ ra. Việc của Phi Dung không nên suy nghĩ nhiều nữa.
Giọng nói của Hồng Huyền Cơ không lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào.