Dương Thần

Chương 266: Sự Nguy Hiểm Của Việc Hợp Nhất Tam Kinh




- Trên bề mặt những bản văn thư công báo này còn có mùi vị của bột chì? Thật là kỳ quái, là những bản khắc bằng chì sao?

Hồng Dịch cầm lấy một đống công báo văn thư của triều đình, nội các, lục bộ, liền lập tức phát hiện ra đây đều được in ấn thuần chất một màu, cẩn thận ngửi qua còn phát hiện ra một loại mùi hăng hắc của bột chì.

Hễ là người tu luyện đạo thuật thì đều từng trải qua giai đoạn nung chì đốt thuỷ ngân, vì thế tự nhiên sẽ rất mẫn cảm với bột chì.

Phải biết rằng muốn in ấn một bản văn thư thì trước hết phải cần có một tấm gỗ, sau đó khắc các kiểu chữ lên trên, nhúng tấm gỗ vào mực rồi mới ấn lên giấy. Những thứ được in ấn như vậy đều là thư tịch quan trọng hay những kiệt tác của thánh hiền. Còn đám công báo văn thư của triều đình hàng như thế này, hàng ngày đều thay đổi, nếu cứ in ấn như vậy, thứ nhất là quá mức lãng phí, thứ hai là không có thời gian mà làm. Đó là lý do vì sao khi các sĩ phu triều đình, quý tộc hay các thương nhân muốn nắm bắt đựơc các chính sách của triều đình, ước đoán đường lối sắp tới của triều đình đều đến những nơi chuyên sao chép để mua lại loại văn thư này.

Hồng Dịch vừa nhìn thấy những công báo này liền nhận ra có điểm kỳ quái.

- Giai đoạn đầu ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Tuy nhiên gần đây ta bỏ ra một số tiền lớn nên cũng nghe được chút ít tin tức. Hình như Vô Địch hầu mời các đạo sĩ Phương Tiên đạo dùng chì để làm các ký tự riêng biệt, sau đó xếp thành các phiến lớn, rồi dâng lên cho hoàng thất, khiến cho công việc in ấn các loại văn thư công báo hàng ngày trở nên tiện lợi hơn rất nhiều, không cần phải có người sao chép lại, vì thế nội vụ hoàng thất đã đặc biệt thành lập Công Báo bộ, mỗi ngày in ra hơn mười vạn bản công báo, phát đi khắp các nơi, hoàn toàn bán hết trong vòng một trăm dặm xung quanh kinh thành, vẻn vẹn có thể tiêu thụ trong một ngày. Ta thầm tính một chút, nếu làm như vậy, hàng năm nội khố sẽ kiếm đuợc hơi mười vạn ngân luợng, tương đương với thuế thu nhập một năm của một tỉnh nhỏ đấy.

Mộ Dung Yến vừa ngắm nghía huyết văn cương châm nhỏ bé tinh xảo như một sợi lông đang nằm trong lòng bàn tay vừa nói. Đối với việc quản lý tài vụ, tin tức tình báo, Mộ Dung Yến thực sự đã trở thành một đại lão bản rồi.

- Những ký tự riêng lẻ bằng chì sao? Sắp thành các bản khối? Phương pháp của tên Vô Địch hầu này quả thật có chút kỳ lạ mới mẻ, thảo nào Mộng Thần Cơ cũng bị hắn lay chuyển?

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng hiểu rõ thứ toan tính này là thứ gì.

- Tuy nhiên dùng chì làm chữ, sắp xếp thành bản để in ấn, trong dân gian e rằng khó có thể làm được, bởi lẽ về cơ bản không có nhiều khối chì như vậy, không bằng dùng vật khác thay thế thì tốt hơn. Tuy nhiên loại bản in này vừa xuất hiện thì chỉ sợ rằng sau này thư tịch trong thiên hạ sẽ trở nên cực kỳ thịnh hành, có thể nói đây là một việc rất tốt, khó có thể đoán trước được lợi ích do nó mang lại. Thế nhưng những thứ này e rằng sẽ khiến cho một vài sĩ phu công kích mà thôi. Phải biết rằng, dùng những chữ viết riêng biệt để in ấn rất phiền phức. Nếu như vừa dùng nó để in các loại thư tịch xuân đồ, rồi lại dùng để in ấn thư tịch của thánh hiền, có thể nói điều này rất bị kiêng kỵ, cực kỳ dễ bị công kích. Không biết các quan văn ngự sử có tố cáo Vô Địch hầu không nhỉ?

Hồng Dịch suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả của việc này, không ngừng nghiền ngẫm suy đoán. Trong nháy mắt, một ý nghĩa bỗng loé lên trong cảm giác của hắn, dường như đã nắm bắt được vấn đề trọng yếu của việc này. Trong tâm hắn khẽ động, tựa hồ cảm thấy loại chuyện này còn ẩn chứa nhiều biến hoá quan trọng bên trong.

- Nhìn một chiếc lá rơi liền biết mùa thu đến. Nhìn nhật nguyệt biết được âm dương. Thượng cổ thánh hiền nhìn một việc là có thể biết được biến hoá của nó sau năm trăm năm nữa. Tuy rằng thời gian quả thực biến hoá không ngừng, thế nhưng những bậc đại thánh, hiền nhân chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ cân nhắc thì có thể nắm bắt được một vài điểm trọng yếu trong đó. Ta mặc dù không có thứ năng lực như vậy, thế nhưng sự tình phía sau đại khái cũng đoán ra được vài phần.

Hồng Dịch đối với sự việc này bất ngờ động tâm, nhanh chóng nắm bắt được những điểm trọng yếu, từ đó suy đoán được những phát sinh sau này. Đối với loại ý cảnh này Hồng Dịch cũng cảm thấy rất hài lòng.

Phải đọc sách, dưỡng khí, tu đạo minh tâm suốt một thời gian dài thì người đọc sách mới có thể đạt tới một loại cảnh giới cực cao như thế này.

- Vô Địch hầu không ngờ lại có những suy nghĩ mới lạ kỳ diệu như vậy sao? Lẽ nào hắn cũng tu luyện đến cảnh giới cực cao, nhạy bén nắm bắt được những sự việc sẽ phát sinh trong tương lai sao? Không có khả năng! Cảnh giới của hắn còn chưa đạt tới loại trình độ như vậy! Đây là thứ cảnh giới mà chỉ có thánh hiền năm trăm năm xuất hiện một lần mới có được! Hắn hiện giờ ngay cả nhân tiên cũng chưa luyện thành thì sao có thể đạt tới được!

Hồng Dịch suy nghĩ một chút, thế nhưng cũng không đi đến kết luận gì cả. Hắn cũng không tin rằng Vô Địch hầu vừa tiếp xúc với các loại văn thư in ấn ở các địa phương mà nhạy bén nắm bắt được tình thế, từ đó dùng chì đúc thành các ký tự riêng biệt, hơn nữa còn nắm bắt được biến hoá của tương lai đến như vậy. Loại nhạy bén linh hoạt, sự thấu triệt tương lai, đạo tâm đạt tới cảnh giới có thể nắm bắt được sự biến hoá của thời gian như vậy thì ngay cả nhân tiên cũng không làm nổi.

Nếu như đã không hiểu rõ được vấn đề này thì cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều làm gì.

Hắn liền đưa tay lật xem những công văn ở trên bàn.

Đống công báo, văn thư đặt ở trên bàn ghi lại những tin tức từ mùa thu đến giờ. Tiếp tục lật xuống dưới lại bắt gặp những công văn được viết tay, rất dễ nhận thấy rằng những bản công văn được in bằng chì được nội vụ của hoàng thất bắt đầu tiến hành từ mùa thu.

- Hả? Ngày hai mươi lăm tháng chín, Lý Thần Quang nhận chỉ dụ (lệnh vua), tiến vào nội các. Ngày hai mươi tháng mười, Vô Địch hầu đại thắng biên cương, chém đầu ba nghìn quân giặc, bắt được mười tám tướng lĩnh cấp cao của kỵ binh Thiết Phù Đồ. Triều đình phái Hoà thân vương tiến về tiền tuyến động viên quân đội, những tướng sĩ lập công đều được phong thưởng. Quốc khố tiêu phí bảy mươi vạn ngân lượng. Ngày mùng năm tháng mười một, Vô Địch hầu đại phá thuỷ sư của Vân Mông quốc trên biển, chém đầu hơn vạn tên giặc, bắt sống hai vạn tù binh, bắt giữ được trấn quốc đại hạm của đối phương là Mông Thần hiệu. Hoàng thượng vui mừng, toàn triều chấn động. Hoàng thượng ban cho Vô Địch hầu được mang họ Dương. Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu bị tập kích trên biển, do đại tướng Vân Mông quốc là Tất Thấp Hoa giết chết, hi sinh oanh liệt vì tổ quốc, hoàng thượng vô cùng thương tiếc, ban thưởng vàng ngọc để trấn an gia đình. Ngày mùng một tháng mười hai, hoàng thượng thấy trời đổ tuyết lớn, liền hạ lện cho các châu, các tỉnh, các phủ, các huyện điều động lương thực, cứu tế nạn dân.

Hồng Dịch nhìn từng câu từng chữ trong những công báo của triều đình, nắm bắt tất cả mọi sự việc lớn nhỏ, biến động quan lại phát sinh trong triều đình kể từ sau khi hắn rời khỏi Ngọc kinh. Đọc qua từng bản công văn một, dần dần hắn đại khái cũng hình dung ra hoàn cảnh cũng như tình huống hiện giờ bên trong triều đình.

- Tất Thấp Hoa này quả nhiên là mạo nhận quân công! Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu rõ ràng là do ta giết chết mà! Tuy nhiên loại chuyện này thực sự không thể nhận được! Thế nhưng sợ rằng trong lòng của Vô Địch hầu cũng đã nắm rõ được việc này, tuyệt đối không thể để cho hắn tóm được bất cứ điểm yếu nào!

Hồng Dịch nhìn thấy trong công báo của binh bộ ghi lại việc Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu hy sinh oanh liệt cho tổ quốc, trong lòng liền biết ngay việc để cho Thiện Ngân Sa để lộ ra chút ít tin tức bí mật đã thu được kết quả.

Hiện giờ chuyện tập kích giết chết khâm sai cũng không sợ bị kẻ khác vạch trần nữa, tuy nhiên tốt nhất vẫn phải phòng bị một vài kẻ cố ý dòm vào.

Keng! Keng! Keng!

Trong lúc Hồng Dịch chăm chú suy nghĩ về những bản công văn này thì bên ngoài truyền đến một loạt những âm thanh đao kiếm va chạm dữ dội. Bên ngoài có hai bóng người tới lui nhanh như gió, giao đấu qua lại, nhìn ra liền thấy đao ảnh lấp lánh mang theo huyết khí dương cương mãnh liệt, từng đợt kình phong dữ dội thổi ập đến. Hồng Dịch hiện giờ đang ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy được mùi huyết khí phát ra từ trên cơ thể của hai đại tông sư cao thủ đang giao đấu bên ngoài.

- Ừm, vẫn chưa phải là võ thánh, còn chưa thành công trong việc hoán huyết, đó cũng là nguyên nhân khiến cho hai người trong lúc kịch liệt giao đầu, huyết khí dương cương còn tản ra thứ mùi nồng đậm của mồ hôi. Nếu như là võ thánh thì khí tức tản ra sẽ là một cỗ hương thơm thoang thoảng.

Hai người đang giao đấu bên ngoài chính là hai thầy trò Xích Truy Dương và Kiền thúc.

Cao thủ chưa luyện thành võ thánh thì chưa thành công trong việc luyện tuỷ hoán huyết, cho dù là đại tông sư thì lúc kịch liệt giao đấu, khi huyết khí dương cương dâng lên sẽ tản ra một thứ mùi vị nồng đậm của mồ hôi.

Còn võ thành thì hoàn toàn không có thứ mùi này, khi cơ thể vận động đến cực hạn cũng chỉ toả ra một làn hương thơm thoang thoảng mà thôi.

Điều này là do cơ thể khi hoán huyết thành công, mọi tạp chất trong máu đều được luyện hoá hoàn toàn, lấy mới thay cũ. Đây cũng là dấu hiệu của khi đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh.

Hồng Dịch đã ở trong quân doanh một thời gian khá dài cho nên đối với loại mùi vị này đã sớm quen thuộc rồi.

Xích Truy Dương cầm trong tay một thanh bạch cốt chiến đao! Thanh bạch cốt chiến đao này là mài từ răng của một con cá mập trắng trên trăm năm mà thành, chính là một thứ thần binh lợi khí của Xuất Vân quốc.

Còn Kiền thúc trong tay cầm một loại binh khí cong cong giống như một chiếc móc câu. Trên thân của thứ binh khí này lấp lánh hoa văn, là thứ hoa văn xếp thành hàng giống như bậc thang, không ngờ thanh binh khí này lại được đúc từ thiên thê văn cương của Vân Mông quốc! Tuy nhiên thanh binh khí này có kiểu dáng không giống như chiến đao của Vân Mông, Hồng Dịch nhớ lại các loại binh khí được ghi chép lại trong Võ kinh, dường như cũng không có thứ gì giống như vậy cả.

Hai đại tông sư tới lui như gió, binh khí va chạm giữa không trung phát ra một loạt những âm thanh chấn động, toé ra vô số đốm lửa nhỏ, không khí xung quanh dường như đang gào khóc, khí lưu như bị bổ xé thành từng mảnh vụn.

- Ừm, huyết khí dương cương của một cao thủ võ đạo linh nhục hợp nhất đã đạt tới cảnh giới đại tông sư cũng đủ để phá vỡ thần hồn của một cao thủ hiện hình. Nếu như là đỉnh cấp đại tông sư ngưng tụ ra quyền ý thì kể cả là một cao thủ phụ thể đại thành e rằng cũng không thể làm gì được.

Hồng Dịch nhìn hai thầy trò Xích Truy Dương đang giao đấu, so chiêu, trong lòng thầm suy nghĩ.

Trải qua một năm rèn luyện, nhãn quang của Hồng Dịch hiện giờ đã vượt hẳn khi xưa, những hiểu biết về võ thuật, đạo thuật đều được cảm thụ một cách cực kỳ sâu sắc trong tâm.

Phù!

Đúng lúc này hai người bên ngoài liền thu đao lại, thân thể đứng ưỡn thẳng ra, từ trong miệng phun ra một đạo khí lưu thật dài, tạo thành một luồng khí trắng giữa gió lạnh.

- Kiền thúc, thanh câu của lão gọi là gì vậy?

Hồng Dịch thấy hai thầy trò sau khi giao thủ đấu võ xong liền đứng dậy đi tới mái hiên, hỏi.

- Đúng rồi, sư phụ, con cũng chưa từng thấy qua thứ binh khí nào như vậy. Thứ binh khí này gần đây người mới có được sao?

Xích Truy Dương cũng hỏi.

- Ừ, đây là thứ tiểu thư ban cho ta lúc chuyển tài sản ra ngoài. Nghe nói ở biên giới Vân Mộng quốc, nơi tiếp giáp với Tây Vực, có một bộ lạc tên là "Ngô", thứ binh khí này là do bộ lạc đó chế tạo đấy, không biết gọi là gì thế nhưng rất sắc bén cứng rắn, sử dụng rất tuyệt.

Kiền thúc vội vàng nói.

- Hả? Thật sự có một bộ lạc tên là "Ngô" sao? Lẽ nào thứ binh khí này chính là Ngô câu mà Vô Địch hầu nhắc đến trong thơ sao? Tuy nhiên thứ binh khí này ngay cả gọi là đao cũng không xứng, Vô Địch hầu lại gọi là kiếm, thực sự không thể chấp nhận được.

Hồng Dịch khe khẽ vuốt ve thân câu sắc bén của chuỗi "Ngô câu" này, luồng khí lạnh từ lưỡi câu truyền đến khiến cho lỗ chân lông trên da tay của hắn co rút lại, khiến cho cả bàn tay nổi da gà.

- Đúng là một thanh lợi khí, so với Trảm Sa còn sắc bén hơn nhiều, tuy nhiên so với Toái Diệt đao, Bát Hoang thần kích thì còn kém hơn rất nhiều.

Hồng Dịch mang "Ngô câu" đưa cho Kiền thúc.

Sau đó hắn ngồi xuống rồi đàm luận bàn bạc với Mộ Dung Yến về chuyện buôn bán hàng hoá.

Mộ Dung Yến hiện giờ nắm trong tay một tuyến thương nhân hàng hoá khổng lồ, ví dụ như từ Đại Kiền buôn bán muối, trà, đồ sứ, tơ lụa đến Vân Mông, rồi từ đó mua về một lượng lớn ngựa, đồ da, dao kéo, nô lệ mang về Đại Kiền Thiên Châu trung thổ thông qua một vài tuyến đường, thậm chí còn có cả thương đội.

Hiện giờ nàng ta đã thoát ly khỏi gia tộc Mộ Dung, không ai biết trong tay nàng ta nắm giữ bao nhiêu của cải? Những thứ tài vật này khẳng định sẽ rất hữu dụng khi dùng để trợ giúp Ngọc thân vương tranh quyền đoạt vị.

Phải biết rằng tranh đoạt quyền vị ở Ngọc kinh thành, không phải bằng những trận đấu pháp của người tu đạo, cũng không bằng những trận đấu sinh tử của kẻ luyện võ. Hầu hết dưới mọi tình huống đều khó có thể thi triển vũ lực, đây là quy tắc của cuộc chơi, bất cứ ai cũng không thể phá bỏ được.

Tất nhiên nếu như hiện giờ Hồng Dịch là một nhân vật cường đại như Mộng Thần Cơ thì sẽ có khả năng để phá vỡ quy tắc này, khiến cho hoàng đế khó chịu, thậm chí có thể làm một số chuyện tình như ám sát chẳng hạn.

Hồng Dịch nhất tâm nhị dụng, vừa thương lượng bàn bạc với Mộ Dung Yến, đồng thời cũng vừa phân hoá một tia thần hồn tiến vào bên trong tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại.

Bên trong tiểu thiên thế giới, Thiện Ngân Sa vẫn ngồi trên một chiếc đài đá, mặc vận thần hồn tu luyện.

Cùng lúc đó xung quanh thân thể của nàng xuất hiện rất nhiều hư ảnh mờ nhạt, trong đó có Dạ Xoa vương, La Sát vương, Tu La vương, Kim Cương vương, thậm chí còn có Huỷ Diệt Minh Vương!

Đồng thời ở chính giữa thấp thoáng có một pho tượng Quá Khứ đại phật hiện ra.

Còn phía đối diện với đại phật là một pho tượng mang dáng dấp của một vị đạo tôn, toàn thân có sấm sét quấn quanh, ánh mắt giống như đang bao phủ khắp chúng sinh bên dưới.

Pho tượng đạo tôn này chính là gốc rễ của Thần Tiêu đạo Lôi Pháp, Thần Tiêu Đạo Tôn.

Bên cạnh Thần Tiêu đạo tôn còn có một pho tượng thân người mặt chim, sau lưng còn có một cặp cánh dài, đây chính là tượng của Lôi Thần Cự Linh.

Càng khiến cho Hồng Dịch cảm thấy kinh ngạc hơn chính là ngoại trừ những vị thần linh mà Thiện Ngân Sa quan tưởng ra này, không ngờ lại có cả một pho tượng mang hình dạng của thượng cổ chiến thần, trên đầu có hai chiếc sừng cong hình xoắn ốc, tay cầm cự chuỳ.

Đây chính là thượng cổ chiến thần trong điển tịch chí cao của Vu Quỷ đạo "Chiến thần ma kinh"!

Tình huống hiện giờ rất dễ nhận thấy rằng Thiện Ngân Sa tu luyện nhiều ngay bên trong Càn Khôn Bố Đại, muốn đem ý cảnh trong ba đại kinh thư là Quá Khứ kinh, Thần Tiêu Đạo Ngũ Lôi kinh, Chiến Thần Ma kinh, toàn bộ dung hợp lại, đạt tới một cảnh giới cực cao.

- Nàng quả thực quá hấp tấp rồi! Việc tu luyện cũng như nước chảy thành mương rạch, phải từ từ chậm rãi! Nếu như cứ mạnh mẽ tịnh tiến như vậy sợ rằng không phải là chuyện tốt! Tuy nhiên Thiện Ngân Sa cũng có kinh nghiệm tu luyện suốt ba trăm năm, chắc rằng cũng có thể thực sự mang ý cảnh của ba cuốn kinh thư này dung hợp một thể mà không phát sinh bất cứ sự xung đột nào.

Hồng Dịch nhìn thấy cảnh như vậy, trong lòng cũng biết được rằng, ba kinh thư hợp nhất vô cùng khó khăn, nếu thực sự dung hợp được thì cực kỳ tốt, nếu như không dung hợp được thì lập tức khiến cho thần niệm xảy ra xung đột, tẩu hoả nhập ma, nhẹ thì bị biến thành người thường, nặng thì hồn phi phách tán.

Phải biết rằng toàn bộ đạo thuật đều là do các ý niệm cường đại trong đầu hình thành nên, một khi ý niệm tán loạn thì đạo thuật coi như cũng bị phế đi. Điều này hoàn toàn khác biệt so với võ thuật.

- Hơi động lòng trần, lập tức rơi xuống phàm trần!

Quỷ tiên cũng không phải là thứ tồn tại hoàn hảo như mọi người vẫn tưởng.

- Không ổn!

Ngay trong lúc Hồng Dịch đang suy nghĩ thì bất thình lình toàn bộ năm đại ma thần đều mở mắt ra, trở nên sống động vô cùng! Cùng lúc đó pho tượng chiến thần kia dường như cũng giống như sống dậy, hai mắt nhìn chòng chọc vào Thiện Ngân Sa.

- Đây là dấu hiệu của sự tẩu hoả nhập ma!

Hồng Dịch không hề nghĩ ngợi, lập tức vung mạnh tay lên, từng luồng ánh sáng trong suốt từ trên bầu trời hạ xuống, nhanh chóng vây hãm những ma thần này!

Cùng lúc đó, Thiện Ngân Sa đang ngồi trên đài đá cũng mở mắt ra, khôi phục lại tinh thần, ý niệm trong đầu khẽ động, ngay lập tức phong vân biến đổi, từng luồng thiểm điện lớn hình sấm sét từ mi tâm của nàng cuộn cuộn phóng ra ngoài, tiêu diệt toàn bộ những ma thần xung quanh.

Phù!

Thiện Ngân Sa thở ra một hơi thật dài.

- Vừa nãy thực sự quá nguy hiểm, nếu như không có chàng giúp đỡ thì e rằng ta đã tẩu hoả nhập ma rồi!

- Hợp nhất ba kinh văn, quả thực quá mức nguy hiểm! Tốt nhất là không nên thử!

Hồng Dịch cũng run giọng nói.

- Quá Khứ kinh của nàng còn chưa lĩnh ngộ được đạo tâm của quá khứ, chưa đạt đến được cảnh giới chân như bất biến, vì thế tốt nhất là không nên tìm cách hợp nhất ba kinh văn này! Thần hồn của ta giờ đã gần đến cảnh giới bất diệt, khi nào có cơ hội thì cứ để ta thử tu luyện trước cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.