Gió càng lúc càng mạnh, mưa rơi càng lúc càng xối xả.
Trong gió thảm mưa sầu, một vài vệ sĩ thân mặc khôi giáp đứng sát chân tường, đưa mắt nhìn nhau, có thể thấy được đối phương sắc mặt xám xịt, toàn thân run rẩy, thế nhưng lại không dám dậm chân làm nóng người, điều hòa khí huyết trên người.
Những vệ sĩ này đều là những cao thủ đỉnh cấp võ sư.
Thế nhưng cho dù thân thể bọn họ cường hãn đến đâu, khí huyết có sung mãn đến mức nào, dưới mưa gió giữa trời đông giá rét này, đứng suốt một thời gian dài không nhúc nhích, trên người lại mặc khôi giáp nặng đến sáu bảy mươi cân, hông mang đao, tay cầm trường thương, quả thật vẫn khó chịu cùng cực, toàn thân y phục ướt đẫm, vậy mà từ đầu đến cuối không được nhúc nhích chút nào.
Quy củ của tuần phủ Thủy Dương tỉnh cũng cực kỳ nghiêm khắc, võ sư hộ vệ đứng gác, phải đứng thành một hàng thẳng đứng, thân thể như cọc gỗ, chỉ cần nhúc nhích nửa điểm, để cho Hồng Khang đại nhân bắt gặp được thì nhất định sẽ bị dùng phiến gỗ đánh cho nứt da nát thịt.
Ở phía xa xa, mười mấy nha hoàn đứng dưới mái hiên, xếp thành một hàng dài, mang theo các hộp thức ăn, ô tán, còn có cả lò than.
Bọn họ chuẩn bị mang một chút rượu và thức ăn đưa đến lương đình ở trên đảo nằm chính giữa hồ nước.
Ở đằng xa, tòa lương đình trên đảo đang chìm trong mưa gió, như ẩn như hiện, trông vô cùng tĩnh lặng, không phát sinh bất cứ chuyện gì. Từ tòa lương đình hiện lên bóng của Ngô đại quan gia và Hồng Khang đang trò chuyện rất vui vẻ.
- Ngươi nhìn xem, đây chính là chỗ tốt khi được làm quan đấy. Khang đại nhân đang ở trong lương đình thưởng thức trà, còn chúng ta phải đứng ở dưới mái hiên này chuẩn bị đồ ăn thức uống, đám thị vệ kia còn phải đứng dưới mưa gió đến xám xịt cả mặt mũi, cử động cũng không dám cử động.
Đúng lúc này, một tiểu nha đầu tay cầm hộp đựng thức ăn, oán giận nói một câu.
- Tiểu Lỵ, ngươi muốn chết sao! Ngươi mới tới không biết quy củ sao! Nhanh tay thu thập hộp thức ăn một chút, đừng để canh nóng bắn tung tóe ra ngoài. Lần trước Tiểu Như cũng chỉ bởi vì lúc sửa soạn thức ăn, đánh vỡ một chén trà của Khang đại nhân, liền bị rút gân tay, sau đó trói gô vào phòng chứa củ, sau ba ngày ba đêm thì chết đói.
Một tiểu nha hoàn vội vàng ngăn tiểu nha hoàn đang oán giận than thở kia.
Đội nha hoàn này cũng im lặng, không ai lên tiếng.
- Nghe nói vị Khang đại nhân này coi dân chúng như cá thịt, thu bạc thuế gấp tám lần, khiến cho dân chúng trong thôn chúng ta phải bán nữ nhi. Nhà của ta chính vì không nộp nổi thuế mà đem ta bán đi, sau đó bị hắn mua về đây. Không những thế, hắn còn thường hay mang khỉ còn sống, bổ đầu ra lấy não tủy ra ăn, hoặc là mang dê mẹ đang mang thai, mổ bụng lấy bào thai ra, dùng sưỡi tươi để chưng cách thủy lên mà ăn. Làm như vậy không sợ có ngày bị ngũ lôi đánh sao! Hy vọng rằng lão thiên gia hạ một đạo sấm sét xuống, đánh chết tên Khang đại nhân này đi là tốt nhất!
Một vài nha hoàn nghĩ thầm trong lòng.
Ầm!
Đúng lúc này, đột nhiên từ hòn đảo ở giữa hồ phát ra một tiếng vang nhỏ, nghe giống như tiếng sấm rền.
Tiếp đó hồ nước chấn động, những chiếc cầu nổi vốn mịt mù lờ mờ trong mưa gió đột nhiên giống như bị một bàn tay ma quỷ bóp nát, gãy lìa thành rất nhiều mảnh.
- Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!
Hộ vệ phát hiện ra động tĩnh liền chạy tới.
Mấy nha hoàn đưa mắt ra nhìn, trên mặt hiện ra sự kinh hãi tột độ.
- Chẳng lẽ Khang đại nhân thật sự bị trời phạt? Chẳng lẽ lão thiên có mắt?
Ngay vào lúc này, từ tòa lương đình trên đảo ở giữa hồ bỗng vang lên thanh âm của Hồng Khang khiến cho trên khuôn mặt của mấy nha hoàn kia hiện lên sự thật vọng vô cùng, thế nhưng ngay lập tức các nàng mang sự thất vọng dấu vào trong lòng, không dám thể hiện ra ngoài.
- Tuần phủ đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Rất nhiều hộ vệ mang thuyền con đi tới tòa lương đình ở chính giữa hồ, lúc này bọn họ mới phát hiện ra được tòa lương đình trên hòn đảo ở trung tâm hồ gần như bị phá nát hoàn toàn, tất cả đều bị phá hủy, còn đại nhân của bọn họ, tuần phủ Thủy Dương tỉnh, lúc này lại ướt sũng như chuột lột.
- Các ngươi không cần hỏi nhiều, cũng không được nhiều lời. Chuyện hôm nay, kẻ nào tiết lộ ra bên ngoài nửa điểm, ta sẽ cho kẻ đó sống không quá năm nay.
Hồng Khang dùng một loại thanh âm khàn khàn nói, khiến cho đám thị vệ xung quanh rùng mình một cái.
Vị tuần phủ Thủy Dương tỉnh này vốn lòng dạ độc ác, một tay che cả bầu trời, gần như là cả nha môn tuần phủ đều biết điều này, nếu như vi phạm lời của hắn, lập tức sẽ lọt vào họa sát thân.
Hồng Khang sau khi phân phó một câu xong, lại dùng thanh âm khàn khàn nói:
- San phẳng hòn đảo này, đám cầu nổi kia cũng phải thu dọn sạch sẽ. Chuyện ngày hôm này các ngươi tốt nhất là quên đi.
Vừa nói hắn vừa bước chân lên thuyền trở về phủ đệ, thay đổi y phục, sau đó cất giọng quát gọi tâm phúc, ra lệnh:
- Mấy ngày qua ta không thoải mái, sẽ nghỉ ngơi một vài hôm nữa, tất cả khách nhân đều không tiếp!
Mấy vị quan tâm phúc mặc dù thấy cử chỉ của Hồng Khang có chút dị thường, thế nhưng cũng không nói gì, cũng không dám chống lại.
Hồng Khang tự giam mình trong thư phòng, nhìn qua một lượt chính vụ, văn thư báo cáo, hai mắt khép lại rồi đột nhiên mở ra, mở miệng nói:
- Hồng Khang à Hồng Khang. Ngươi mang thuế khóa nuốt đến tám phần! Quả nhiên là một vị 'quan tốt'! Khó trách Thủy Dương tỉnh ở Nam Phương nổi tiếng là quê hương của cá và gạo lại có nhiều bách tính bán nữ nhi của mình đi đến như vậy. Hàng năm, đám vương công đại thần ở Ngọc kinh thành kia đều đến những cửa hàng buôn người ở Nam Phương mua không biết bao nhiêu nô phó! Dân gian bách tính, cho dù chết rét, chết đói một người, đều là lỗi của tuần phủ, thế mà ngươi vẫn dồn bọn họ vào cảnh đường cùng, phải bán nữ nhi đi! Xem ra ta thực sự muốn giết chết ngươi rồi đấy! Khó trách, thuế phú hàng năm của Thủy Dương tỉnh nộp lên cho triều đình đều là những khoản khổng lồ.
- Ngươi được nhiều lần biểu dương khen ngợi, vậy mà bản thân không những xin triều đình giảm miễn thuế khóa, lại còn tăng thuế.
Nhìn thấy ở trong thư phòng còn rất nhiều sổ sách chính vụ, công báo cùng với sổ sách của hơn mười huyện lệnh gửi đến, Hồng Dịch chỉ xem qua một chút liền biết được tình hình dân sinh ở Thủy Dương tỉnh.
Nhìn đám sổ sách này, Hồng Dịch tức giận đến run cả người, trong đầu có chút suy nghĩ muốn tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của Hồng Khang.
Tên Hồng Khang này, bây giờ bản thân bị một luồng thần hồn của Hồng Dịch bám vào trên người.
Vốn là, thần niệm của cao thủ quỷ tiên cũng không thể trấn áp được thần hồn của võ đạo đại tông sư, từ đó mà khống chế thân thể của hắn.
Nhất là hạng người như Hồng Khang, hắn là một cao thủ cấp bậc đại tông sư đã ngưng tụ thần hồn vào trong thân thể, vì thế lại càng không dễ bị cao thủ đạo thuật khống chế.
Thế nhưng thần hồn của Hồng Dịch quá cường đại, cường đại ngang với cảnh giới của một cao thủ 'bán lôi kiếp', trong lúc cưỡng chế phụ thể, trải qua một phen tranh đấu, hắn đã cường ngạnh trấn áp thần niệm của Hồng Khang, khiến cho mọi ý niệm của Hồng Khang không thể động đậy được, từ đó mà dành lấy quyền khống chế cơ thể của đối phương.
Mượn thân thể của Hồng Khang để dẹp yên đợt phong ba này, nghiêm cấm người trong phủ đệ của Tuần phủ tiết lộ mọi chuyện xảy ra trên hòn đảo ở trung tâm hồ nước. Sau khi hạ lệnh bắt tất cả ngậm miệng giữ bí mật, Hồng Dịch biết rằng, mặc dù không thể kín kẽ như áo tiên không thấy vết chỉ khâu, thế nhưng cũng có thể chuyện lớn hóa nhỏ, thậm chí sau này chuyện nhỏ hóa thành không có gì.
Vốn là Hồng Dịch cũng chỉ muốn dùng Âm Dương Hỗn Động đại trận mài mòn ký ức của Hồng Khang, sau đó phế đi võ công của hắn mà thôi. Thế nhưng bây giờ sau khi xem xong sổ sách báo cáo chính vụ, trong lòng Hồng Dịch liền nổi lên sát tâm với Hồng Khang.
Tên tuần phủ Hồng Khang này, thực sự khiến cho cả đất trời nổi giận, khiến cho người người ai oán.
- Nếu ta là tuần phủ một phương, nhất định phải lập lại an ninh và trật tự của nơi đó, khiến cho dân chúng không phải lo về miếng cơm manh áo, người già được chăm sóc, kẻ bệnh có thuốc uống. Cho dù triều đình thiếu tiền ta cũng phải liều chết dâng tấu chương, xin miễn giảm thuế khóa. Tuyệt đối không nuốt đến tám phần bạc thuế như thế này!
Mặc dù tức giận trong lòng, thế nhưng Hồng Dịch cũng không dự tính mượn thân thể của Hồng Khang để quản lý Thủy Dương tỉnh này.
Dù sao phụ thể một tuần phủ của triều đình, loại chuyện này một khi bị phát hiện, thì hậu quả không lường trước được. Hơn nữa chắc chắn còn rất nhiều người quen thuộc với hồng Khang, bản thân và những người đó tiếp xúc, lâu ngày cũng lộ ra chân tướng.
Hồng Dịch vẫn giữ nguyên kế hoạch đã dự tính ban đầu, để cho Hồng Khang bế quan, sau đó chừng năm bữa nửa tháng, thậm chí là sau tháng giêng, trong lúc luyện công, bất tri bất giác mà tẩu hỏa nhập ma, huyệt khiếu vỡ nát. Khi đó bản thân mình đã ở Ngọc kinh thành, cách đây đến sáu ngàn dặm rồi.
.................
Đại tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng khí trời vẫn rét căm căm, những khối tuyết đọng trên mặt đất bị gió lạnh thổi qua liền lập tức biến thành băng đá.
Sau khi lên triều buổi sớm xong, Hồng Huyền Cơ ngồi trên chiếc kiệu chóp màu xanh ngọc tám người khiêng, xung quanh được phủ kim ti trân châu, từ cổng chính hoàng cung đi ra. Vừa lúc hắn đang muốn trở lại phủ đệ thì...
- Ngừng!
Thanh âm của Hồng Huyền Cơ từ trong kiệu lãnh đạm truyền ra, đại kiệu lập tức ngừng lại.
Hồng Huyền Cơ ngồi ở trong đại kiệu, sắc mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Triệu Thiên Cương!
- Có mạt tướng!
Thủ lĩnh của một đội binh hộ vệ đi theo phía sau lập tức đi tới phía trước đại kiệu, lặng lẽ nghe phân phó của Hồng Huyền Cơ.
- Ngươi dùng kim điểu truyền thư đến tuần phủ Thủy Dương tỉnh của Khang nhi, hỏi một câu xem gần đây có chuyện gì xảy ra không, dặn nó một trước khi năm hết tết đến phải phúc đáp một câu báo bình an.
Hồng Huyền Cơ sau khi nói xong liền hạ lệnh:
- Khởi kiệu!
Đám kiệu phu nhấc chân bước trên con đường đóng băng giá lạnh, cước bộ ổn định vững vàng, quả thực so với đi thuyền còn vững chãi hơn rất nhiểu.
- Không biết Phi nhi tu luyện thế nào rồi. Nàng cùng Yến Chân Tông truy sát Mộng Thần Cơ có gặp phải chuyện gì không? Âm Dương Hỗn Động của Phi nhi đã tu luyện đến chín thành, có thể vượt qua lôi kiếp rồi, không biết nàng độ lôi kiếp chưa nhỉ?
Ở trong kiệu, Hồng Huyền Cơ nhè nhẹ vuốt chiếc ban chỉ xanh biếc ở trên tay, lông mày khẽ động, thầm nghĩ trong lòng.
.................
- Ta đến Tĩnh Hải quân để giao lại chức tuần sứ. Trên lý lịch bây giờ cũng đã có chiến công, cuối cùng cũng có thể trở về Ngọc kinh rồi! Trên đường trở về Ngọc kinh, ta sẽ tranh thủ thời gian thẩm vấn tên Ngô đại quản gia một phen!
Hải tỉnh, trong đại doanh đệ ngũ quân của Tĩnh Hải quân, bên cạnh Hồng Dịch lúc này đều là những tâm phúc tuyệt đối, đó là nhóm người Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, còn có Tinh Nhẫn hòa thượng lúc này đã để tóc dài.
Thời gian một năm đã kết thúc.
- Trở về Ngọc kinh, nếu có cơ hội, ta phải gặp qua Nguyên Phi cô nương một lần, cùng Tử Nhạc ôn lại chuyện xưa, còn có thanh huyết văn cương châm của Mộ Dung Yến nữa, cũng nên tặng cho nàng ta. Không biết ba tiểu hồ ly, tiểu Thù, tiểu Tang, tiểu Phỉ hiện giờ ở Nguyên Đột ra sao rồi? Có thời gian ta cũng phải nhìn qua các nàng một chút.
Sau khi để lại một tia thần niệm bám vào trên người Hồng Khang, thần hồn của bản thân trở về thể xác, cùng đám thủ hạ trở về đại doanh Tĩnh Hải quân, bàn giao lại tất cả mọi chuyện.
Cuối cùng cũng đến lúc trở về Ngọc kinh.