Dương Thần

Chương 234: Luyện Hóa Lôi Kiếp Cao Thủ! (Thượng)




- Lần này mặc dù không đoạt được Càn Khôn Bố Đại thế nhưng cũng là đại hoạch toàn thắng. Tù binh hai vạn, đại hạm hai trăm chiếc, thậm chí ngay cả trấn quốc đại hạm của Vân Mông là Mông Thần hiệu cũng bị bắt giữ. Quả thật đây là chiến tích khổng lồ mà từ lúc khai quốc đến giờ chưa từng có. Không biết khi hoàng thượng nhận được văn thư báo tin thắng lợi thì cao hứng đến mức nào đây?

- Lúc này chắc hẳn tin tức đã lan truyền khắp Ngọc kinh thành. E rằng nhà nhà người người cũng đã đốt pháo ăn mừng rồi.

- Chiếc Mông Thần hiệu này thật là lớn. Ta thấy mười chiếc ngũ nha đại hạm của chúng ta cũng không lớn bằng một nửa kích thước của nó. Nhìn này, trên sàn thuyền là một lớp da thép, rất cứng rắn, không biết là loại thép gì.

- Mông Thần hiệu này lớn thì rất lớn, chắc chắn cũng rất chắc chắn, cho dù đi đến biển bắc, đánh tới băng sơn, e rằng cũng không gặp phải bất cứ chuyện gì cả. Tuy nhiên di chuyển lại quá chậm chạp, phải tốn rất nhiều sức lực để điều khiển.

- Sao phải quan tâm nó là loại thép gì. Bất luận nó chậm hay không chậm thì vẫn là thuộc sở hữu của triều đình. Tóm lại lần này chúng ta lập được công lớn rồi. Sau khi Hầu gia gửi văn thư báo tin chiến thắng, triều đình sẽ dựa vào danh sách để thưởng công cho chúng ta. Chỉ hy vọng có thể thưởng cho ta một chức tước vị. Ta đây đi theo Hầu gia đánh giặc vài năm, cũng tích trữ được chút ít tiền bạc, sau khi được phong tước sẽ lui về dưỡng già, không phóng binh cưỡi ngựa nữa. Ở bên ngoài Ngọc kinh thành tìm một nơi có phong thủy thật tốt, mua mấy cái trang viên, mười mấy nha đầu, cưới bảy tám cô vợ. Cuộc sống như vậy chẳng khác nào thần tiên đây.

Trên chiếc trấn quốc đại hạm khổng lồ Mông Thần hiệu, rất nhiều quan lại cấp bậc chỉ huy sứ đang hưng phấn bàn luận.

Đây là lúc khải hoàn trở về. Toàn bộ hạm đội của Vô Địch hầu được quét sạch tất cả sát khí vốn có, khắp nơi tràn ngập sự hưng phấn sôi nổi.

Ngay cả những cao thủ không bao giờ nói cười tùy tiện, giết người như nghóe, khi đối mặt với một thắng lợi lớn như vậy, đoạt được nhiều chiến lợi phẩm như vậy, cũng không kìm được mà trở nên hớn hở, ai ai cũng nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp sắp tới.

Lần này, hạm đội của Vô Địch hầu tiến đến Mãng Hoang, đánh bại hạm đội của Vân Mông quốc, bắt được nhiều tù binh nô lệ. Hơn nữa còn bắt giữ được vô số hàng hóa ở trên đại hạm Vân Mông, gần như mỗi một người binh lính trong hạm đội đều có được chỗ tốt.

Tuy nhiên, khác với sự hưng phấn sôi nổi của các chỉ huy sứ và tướng quân; lúc này, ở tầng cao nhất của Mông Thần hiệu đại hạm, những nhân vật cao tầng của hạm đội, bao gồm chủ soái, tướng quân, thậm chí là cả cao thủ cấp quỷ tiên, đều tụ tập đầy đủ ở đây. Bọn họ dường như đang thương lượng một chuyện trọng yếu gì đó.

Trong lúc những người này đang thương lượng, bên ngoài được canh giữ bởi những người thân mặc khôi giáp màu vàng, tay cầm trường thương. Bọn họ chính là Càn Khôn Long Vệ, người nào cũng giống như những chiến thần toàn thân được đúc từ vàng nguyên chất.

- Các ngươi chắc chứ? Chuyện này có liên quan đến Xuất Vân quốc sao? Chuyện này quá mức quan trọng, tình báo không thể có nửa điểm sai sót được. Nói đi.

Ngồi ở chính giữa khoang thuyền là một thiếu niên, thân mặc cẩm y, đầu đội tử kim quan, mặt giống như bạch ngọc, trên tay cầm một thanh chiết phiến, trông chẳng khác nào một thiếu niên vô cùng anh tuấn trong Ngọc kinh thành.

Thiếu niên này không phải là ai khác, mà chính là Vô Địch hầu.

Lúc này hắn đã cởi bỏ quân trang, thu liễm sát khí, thống soái khí, biến thành một tài từ tài hoa phong lưu.

Trong lúc lắng nghe, từ đôi mắt hắn bắn ra ánh sáng tựa như thiểm điện, toàn thân dong dỏng cao chẳng khác nào tinh thiết.

- Hầu gia. Tin tức tiểu nhân thu được không hề sai. Hạm đội của Phục Ba quân Tiêu đại soái đến Thần Phong quốc bán nô lệ và Ô Ma Kỳ Lân mã, rồi đổi lấy một chiếc đào thần đại hạm, sau đó tiến ra biển. Ngay khi tiến vào đoạn hải vực từ Thần Phong quốc đến Xuất Vân quốc thì mất tích. Mà cùng lúc đó, những hiệu buôn của công chúa Xuất Vân quốc, Thiện Ngân Sa, lại tiến hành giao dịch với quân tuần tra biển của Tinh Hải quân. Bọn họ mua hai chiếc đào thần đại hạm, để lại đủ loại manh mối. Sợ rằng việc này với việc hạm đội của Phục Ba quân biến mất không khỏi có liên quan, thậm chí ngay cả Tĩnh Hải quân cũng thoát không khỏi có quan hệ.

Tên thám tử này vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một quyển sổ gấp rồi đưa cho Vô Địch hầu xem qua.

Thiếu niên Vô Địch hầu này gấp chiếc quạt trong tay lại, tiếp lấy tình báo, hơi liếc qua một chút, giống như đã nhớ toàn bộ tin tức tình báo. Sau đó nhắm mắt lại, nghĩ ngợi một lát, rồi nói:

- Ngươi nói lại những tin tức trong này một lượt để mọi người cùng nghe qua.

- Dạ!

Tên thám tử này lập tức thuật lại tin tức cho mọi người xung quanh nghe một lượt.

Trong khoang thuyền hiện giờ có Tiêu Ảm Nhiên, Trương Bá Hằng, Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Như, Thần Ưng vương, năm đại quỷ tiên. Ngoài ra còn có Vệ Thái Thương, Ngô đại quản gia, hai đại võ thánh. Hơn nữa còn có ba người mặc soái bào, trông không hề qua loa đại khái chút nào, tản ra khí phách của đại tướng thống lĩnh mười vạn đại binh.

Từ trên thân thể ba đại tướng này tỏa ra thứ khí độ ung dung tự tại, uy nghiêm hơn Nhan Chấn rất nhiều.

Họ chính là ba đại soái hải quân của Đại Kiền. Trấn Hải tướng quân Nhạc Đoạn Hành, Định Hải tướng quân Kỷ Băng Dương, Bình Hải tướng quân Liễu Quân Đao.

Ba đại thống soái thủy sư này đều là những đại tướng nổi danh giống như Nhan Chấn của Tĩnh Hải quân hay đại soái Tiêu Thiên Nghiêu của Phục Ba quân. Ở trong quân đội của triều đình, bọn họ đều là những chư hầu uy danh hiển hách một phương. Quyền thế trên tay bọn họ không khác khác gì so với quyền thế của tuần phủ các tỉnh.

Lúc này, Vô Địch hầu triệu tập đầy đủ mọi người chính là để điều tra về việc hạm đội của đại soái Tiêu Thiên Nghiêu tại sao lại vô duyên vô cớ mất tích như vậy.

Đây là một việc lớn không thể không tra rõ ngọn ngành, cũng không thể tra xét một cách công khai trước mắt công chúng.

Chủ soái của Phục Ba quân, Tiêu Thiên Nghiêu, chưa nói đến việc trên người mang theo tước vị bá tước nhị đẳng, mà bản thân quân chức của hắn cũng là quan lớn một phương. Một vị quan lớn mang theo hạm đội cùng một lượng lớn tài vật mất tích, một khi truyền ra ngoài, quả thực khiến cho triều đình nổi lên sóng gió.

Hơn nữa, trên thuyền của đối phương còn có là long kỳ, thượng phương bảo kiếm, kim bài, ngang với một vị khâm sai.

Còn nữa, cao thủ Phương Tiên đạo Tiêu Thiểu Nam, tam đẳng bá tước, được triều định ban thưởng danh hiệu Thiếu Dương chân nhân, cùng mười tám cao thủ đạo thuật của Thần Kiếm doanh, bảy vị phó chỉ huy sứ của Ngạn doanh, cộng thêm hơn một ngàn binh lính. Tất cả đều biến mất không tung tích. Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được.

Là chủ soái của đại quân ra biển chinh chiến lần này, Vô Địch hầu không thể không có một sự giải thích thỏa đáng cho triều đình.

Bằng không, cho dù hắn quyền cao chức trọng đến mấy, được hoàng thượng vô cùng sủng ái thì cũng sẽ bị chết chìm trong một đống tấu chương vạch tội của các ngự sử. Hoàng thượng muốn bênh vực cũng không có lý do.

- Chư vị thấy thế nào? Chuyện này trăm triệu lần không thể bỏ qua được, phải điều tra rõ ngọn ngành.

Ánh mắt của Vô Địch hầu từ từ quét ngang qua mọi người bên dưới.

Ở đây mặc dù đều là cao thủ quỷ tiên, mỗi một người đều là nhân vật tung hoành thiên hạ. Thế nhưng dưới ánh mắt của Vô Địch hầu cũng đều hiện ra bộ dáng có chút bồn chồn.

Ngô đại quản gia nhắm hai mắt lại, dường như đang dưỡng thần. Còn hai chòm mi dài của Vệ Thái Thương đang khẽ rung rung, không biết suy nghĩ điều gì.

Hai mẹ con cao thủ cấp quỷ tiên là Dao Thanh Tuệ, Dao Nguyệt Như cũng không nói lời nào. Bọn họ là Dao Trì phái trên giang hồ, lần này đến đây chẳng qua là chỉ giúp đỡ hải quân Đại Kiền việc lớn vừa rồi, tất nhiên sẽ không muốn ôm đồm những việc không liên quan.

Tiêu Ảm Nhiên đột nhiên nói:

- Nếu như có quan hệ với Xuất Vân quốc, thì Hầu gia lập tức đem binh đổ bộ lên đảo quốc của Xuất Vân, bắt sống quốc vương của bọn chúng, áp giải về triều đình hỏi tội. Hừ! Người khác thì không biết, chứ ta thân là tông chủ của Phương Tiên đạo, sao lại không biết công chúa Thiện Ngân Sa của Xuất Vân quốc chính là Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên. Nhất định là do yêu vật này hạ độc thủ. Hầu gia, bất luận thế nào, dựa vào tình báo, thì Xuất Vân quốc là hiềm nghi lớn nhất. Chúng ta mang binh đổ bộ lên Xuất Vân quốc đi. Xuất Vân quốc chỉ là một đảo quốc nhỏ bé, nhân khẩu chưa đến trăm vạn, binh lực cũng chỉ đến hai vạn. Chúng ta muốn tiêu diệt chúng quả thực rất dễ dàng đấy.

- Chuyện này tuyệt đối không thể được.

Bình Hải tướng quân Liễu Quân Đao lập tức nói:

- Tiêu chưởng giáo. Ngươi quản lý đạo môn, sợ rằng còn không hiểu chuyện quốc gia. Xuất Vân quốc nhân khẩu tám mươi vạn, binh lực cũng chưa đến hai vạn. Chúng ta tất nhiên là tiêu diệt được. Thế nhưng hiện giờ quốc sách của Đại Kiền ta, hoàng thượng lấy nhân nghĩa để hàng phục các nước láng giềng, không phải đụng đến binh đao. Sau khi chúng ta diệt Xuất Vân quốc thì các nước ở trên biển sẽ nghĩ thế nào đây? Chỉ sợ Thần Phong quốc cũng cảm thấy bất an. Còn cả Lưu Châu? Bạch Vũ? Nhật Mục? Lưu Hạ? Các quốc gia này sẽ nghĩ thế nào đây? Chỉ sợ bọn họ sẽ đồng lòng cùng đối kháng lại với Đại Kiền ta. Điều này ảnh đến tình hữu nghị bang giao của hoàng thượng với các nước đó, các văn thần, ngự sử trong triều e rằng sẽ dâng tấu chương trách tội. Bọn ta cũng sẽ bị cách chức bắt giam thôi.

- Vậy thì làm thế nào bây giờ? Nhi tử Tiêu Thiểu Nam của đại sư huynh ta, hiện giờ không biết sống chết thế nào. Chết một cách không minh bạch như vậy, còn có cả bảo vật trấn phái của Phương Tiên đạo chúng ta, Tiên Đô Ngọc Hoàng, cũng biến mất luôn?

Tiêu Ảm Nhiên rõ ràng là người sốt ruột nhất.

Tiêu Thiểu Nam là con trai của đại sư huynh hắn. Cũng là nhân vật trẻ tuổi có hy vọng nhất tu thành quỷ tiên. Bây giờ mất tích, quá nửa là đã chết, còn mang theo cả Tiên Đô Ngọc Hoàng. Loại tổn thất này Phương Tiên Đạo không cách nào chịu nổi.

- Điều này cũng không phải là không có khả năng. Thế nhưng trước mắt không có chứng cớ, đúng là không thể hưng binh hỏi tội Xuất Vân quốc được.

Ánh mắt của Vô Địch hầu lóe lên, dường như đang ngẫm nghĩ vấn đề gì đó.

- Như vậy đi, Vệ công, Ngô công, Trương đại tổng quan, Thanh Tuệ chủ, Nguyệt Đình cô nương, cùng với ba vị tướng quân Trấn Hải, Bình Hải, Định Hải, mang hạm đội trở về Đại Kiền. Ta và Thần Ưng vương cùng Tiêu tông chủ mang theo một con thuyền đến Xuất Vân quốc, gặp vị quốc vương của Xuất Vân, để làm rõ ràng sự việc lần này.

Vô Địch hầu suy nghĩ một lúc rồi đưa ra chủ ý.

- Hầu gia nghe từ lâu đã nghe đến danh tiếng của một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Ngân Sa vương, chắc hẳn cũng muốn nhìn qua nàng ta là một nữ tử như thế nào phải không? Muốn so sánh với Hương Hồ vương Nguyên Phi thì như thế nào phải không?

Thần Ưng vương đột nhiên nói.

Vô Địch hầu sau khi quyết định chủ ý, một lần nữa lại xòe chiếc quạt trong tay ra phe phẩy.

.............

Lúc này, ở trong Xuất Vân quốc. Hồng Dịch và Ngân Sa cũng không quan tâm đến những chuyện phát sinh trên biển.

Dù sao biển khơi quá mức rộng lớn, cho dù thần hồn của hai người cường đại gấp mười lần thì cũng không thể ngày nào cũng phân hóa thần hồn dò xét khắp vạn dặm hải vực, không thể nắm bắt được đủ các loại chuyện trên biển.

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa lúc này đang tu luyện đạo thuật. Bọn họ muốn dung hợp giọt máu Tà Thần cướp đoạt được, sau đó chờ thời cơ độ lôi kiếp.

Khối thủy tinh to bằng nắm tay kia, hiện giờ đang trôi lơ lửng giữa không trung, được thần niệm của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cùng quấn xung quanh.

Đại Kim Chu thì đang đứng ngây ngốc ở trung tâm. Ngoài miệng còn vương vãi rất nhiều vết bơ sữa, trên thân mình còn có cả nước trà sữa. Rất dễ nhận thấy nàng ta vừa mới ăn xong, còn mới tắm rửa xong.

- Kim Huấn Nhi. Muội hiểu rõ rồi chứ? Dung hợp thần hồn lực của một lôi kiếp cao thủ. Đây là chuyện từ lúc thiên địa sơ khai đến này chưa từng xảy ra. Hơn nữa nếu lỡ ra chúng ta không luyện hóa được, hoặc thần hồn của tên thánh giả Đồ Nguyên này còn một tia thần niệm ẩn núp trong đó, thì muội sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục đó. Ta cùng Ngân Sa cũng không dám dung hợp vào. Muội phải nhớ rõ điều này đấy.

Sau khi mang Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn ra ngoài, Hồng Dịch vuốt ve hai thứ bảo vật của Đào Thần đạo này, rồi quay về phía đại kim chu đang đứng ngẩn người ở bên cạnh.

- Chuyện tốt như vậy, sao lại không muốn? Làm nhanh, làm nhanh nào!

Đại kim chu nhảy lên chồm chồm, thân thể bóng loáng lấp lánh màu vàng lóe lên, khiến cho nước sữa trà bắn tung tóe khắp nơi.

- Muội thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Không phải là kích động nhất thời chứ? Gia tăng thực lực vốn phải trải qua muôn vàn khổ cực tu luyện thì mới có thể an toàn, ổn định.

Thiện Ngân Sa nhìn đại kim chu, giống như đang nhìn thấy một hài tử tinh nghịch, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười.

- Ngân Sa tỷ tỷ. Muội sớm quyết định rồi. Nếu muội phải một mình tu luyện, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tuy luyện đến phụ thể, đừng nói là đến phụ thể đại thành, phân thần hóa niệm. Còn cả sinh tử bình chướng, cảnh giới quỷ tiên ở phía sau nữa. Huống chi quỷ tiên khó luyện như vậy, chỉ sợ muội tu luyện cả đời cũng không được mất thôi. Tuổi thọ của loài kim chu cũng không dài, nhiều nhất chỉ hơn hai, ba mươi năm thôi. Muội bây giờ cũng đã bảy tám tuổi rồi. Nếu như đột phá được quỷ tiên thì lập tức có thể ngẩng cao đầu rồi. Gia gia của muội cũng vì điều này mới muốn thi triển đạo thuật, di hồn của muội ra, biến muội thành người bình thường đấy. Nhưng khi biến thành người bình thường rồi thì không thể tu luyện được nữa. Hôm nay có cơ hội như thế này, tại sao không thử qua một lần? Nhanh nào, nhanh lên một chút nào!

Đại kim chu lại nhảy lên một lần nữa. Lớp da màu vàng cũng nhíu lại khiến cho người khác cảm thấy nàng ta giống như đang chau mày ủ rũ, lộ ra vẻ lo lắng.

Di hồn là một loại đạo thuật phụ thể. Kim Chu pháp vương thi triển di hồn cho Kim Huấn Nhi cũng là bởi vì sợ đến lúc nàng ta hết thọ nguyên mà không tu luyện đến cảnh giới quỷ tiên. Vì thế cũng chỉ có thể di dời hồn phách, cưỡng chế nhập vào một thân thể khác.

Tuy nhiên sau khi di hồn, Kim Huấn Nhi sẽ biến thành người bình thường, không thể tu luyện được nữa, pháp lực càng ngày càng suy yếu, cuối cùng tiêu tán mất. Thế nhưng so với việc sau khi tuổi thọ thân thể của kim chu sau khi hết, thần hồn chỉ còn cách chờ chết thì còn tốt hơn rất nhiều.

- Được rồi. Trước hết chúng ta hấp thu giọt máu Tà Thần này. Sau khi thần hồn lực tăng lên nhiều, thì sẽ luyện hóa hoàn toàn thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên, để cho đại kim chu cưỡng chế hấp chu.

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa trao đổi ánh mắt một cái.

Rắc!

Viên đá thủy tinh phong ấn giọt máu Tà Thần liền vỡ tan. Một giọt máu mang theo luồng khí tức cường đại, cổ xưa, điên cuồng tản ra. Giọt máu này treo lơ lửng giữa không trung, sau đó phân làm ba phần. Hai trong ba phần chia nhau bay về phía mi tâm của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.