Dương Thần

Chương 226: Cứu Tinh Nhẫn!




- Vô Địch hầu, ngươi là địch nhân lớn nhất của Vân Mông quốc chúng ta, ta tất nhiên là muốn giết chết ngươi. Ngươi nghĩ rằng đuổi hết đám thủ hạ của mình đi, muốn thể hiện sự anh hùng khí khái của mình sao? Muốn hàng phục Tinh Nhẫn hòa thượng về dưới trướng của mình sao? Ngươi quá si tâm vọng tưởng rồi! Ngươi cho rằng chúng ta sẽ đuổi theo Vũ Ô Đồng để đoạt lấy Càn Khôn Bố Đại hay sao? Càn Khôn Bố Đại quan trọng, điều này cũng không sai, thế nhưng giết chết ngươi còn trọng yếu hơn nhiều!

Từ trong kiếm sát truyền ra thanh âm lạnh như băng của Hạnh Vũ Tiên.

Kim tinh kiếm sát, uy lực vô cùng. Kiếm sát này vừa phóng tới liền hóa thành một cơn mưa kiếm vàng rực, từng luồng mưa kiếm cắt nát không khí xung quanh, uy lực so với những nỗ tiễn cường đại nhất còn mạnh hơn rất nhiều.

Làn mưa kiếm vàng rực phô thiên cái địa lao tới, quả thực ngang với hơn ngàn người cầm ngàn thanh cường cung ngạnh nỗ đồng loạt nhắm bắn.

Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì Vô Địch hầu hẳn sẽ chết chứ không thể khác được. Võ thánh không phải là quỷ tiên, không thể bay lên trời chui xuống đất được, gặp phải hơn nghìn vạn binh lính dùng sức mạnh bắn hơn ngàn mũi tên, chắc chắn phải chết!

Thế nhưng biến cố đột ngột phát sinh!

Khóe miệng của Vô Địch hầu lộ ra một nụ cười khinh miệt.

Theo sau hắn há miệng ra, thoáng chốc Hồng Dịch có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực của hắn đang căng phồng lên.

- Hống!

Lồng ngực của Vô Địch hầu sau khi căng phồng lên liền mãnh liệt phun ra một hơi.

Một luồng khí lưu cường đại mang theo một cỗ âm lượng cực kỳ dữ dội từ trong miệng của Vô Địch hầu phát ra ngoài.

Hồng Dịch nhìn thấy cỗ khí lưu cường đại kia là một luồng sương trắng có nhiệt độ rất cao, trông giống hệt như hơi nước bốc lên khi đun sôi nước. Luồng sương trắng này lớn ước chừng bằng một miệng hang, phun ra ngoài một cách dữ dội. Hồng Dịch cũng cảm nhận được từng luồng huyết khí dương cương đang cuồn cuộn mãnh liệt tản ra.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch nhận thấy làn sóng âm thanh kia chấn động dữ dội.

Kể cả là lão hổ ở trong núi điên cuồng gầm lên, vang dội tứ phía, gió lớn nổi lên, tuyệt đối cũng không tạo ra được một phần mười chấn động như thế này.

Làn sóng âm thanh mãnh liệt quét ngang qua thần hồn của Hồng Dịch. Thần hồn của hắn lập tức sinh ra một loại cảm giác chấn động, muốn tan ra thành từng mảnh.

Cảm giác như vậy giống như thân thể bị một người dùng sức mạnh cường đại vô cùng bắt lấy, rồi mạnh mẽ rung lên, bất cứ sức lực nào cũng không thể sử dụng ra được.

- Cự hống của võ thánh không ngờ lại cường đại đến như vậy!

Hồng Dịch kinh hãi than lên.

Ở trong sóng âm, thần niệm của hắn cơ hồ bị đánh cho xơ xác, không cách nào ngưng tụ lại được, tất nhiên cũng không cách nào vận dụng đạo thuật.

Mặc dù hắn luyện Quá Khứ kinh, làn sóng âm thanh như vậy đối với hắn không thể tạo được sự tổn thương nào lớn cho lắm. Thế nhưng ở trong sóng âm đó, những tia thần niệm bị chấn động dữ dội, không thể chống đỡ được, không thể thi triển đạo thuật được. Điều này cũng là một việc phi thường kinh khủng rồi!

Hắn đã như vậy thì các quỷ tiên khác sẽ bị thương tổn lớn đến thế nào đây?

Hồng Dịch hoài nghi rằng, nếu như bản thân không phải là quỷ tiên, không biết tiếng cự hống này có thể đánh nát hoàn toàn thần hồn hay không?

Trong những tiểu thuyết bút ký có ghi lại rằng, một số cao tăng, đạo sĩ vân du bốn phương, khi gặp hổ lớn, mãnh thú cản đường, bọn họ cũng không động thủ, không động cước, chỉ cần gầm lên một tiếng thật to thì đã có thể đánh ngã một con mãnh hổ.

Trước kia Hồng Dịch không hề tin, ít nhất hắn cũng không làm được điều này.

Thiện Ngân Sa bây giờ cũng không làm được. Đạo sĩ không thi triển bất cứ đạo thuật nào, chỉ bằng vào thanh âm của một tiếng cự hống mà đánh chết mãnh hổ, cho dù bây giờ Thiện Ngân Sa đã tu luyện thành võ thánh thì cũng không đủ lực lượng để làm được việc này.

Nhưng chân chính võ thánh linh nhục hợp nhất thì lại có thể!

Sau khi nghe được thanh âm tiếng cự hống của Vô Địch hầu, Hồng Dịch nhìn tình cảnh bên trong quảng trường, một lần nữa hắn lại chấn động trong lòng!

Tình cảnh hiện giờ trong quảng trường là, làn mưa kim tinh kiếm sát đang hung hăng lao tới, thế nhưng dưới một tiếng cự hống của Vô Địch hầu, những kiếm sát này chẳng khác nào con diều đứt gió, bỗng chốc bị nghiền nát thành bột phấn.

Làn mưa kiếm khí bỗng chốc hóa thành một luồng sương mù màu vàng.

Những thứ này không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào cả!

Thậm chí không chạm tới một sợi lông nào của Vô Địch hầu.

- Nếu như những thứ này là cường cung ngạnh nỗ thì Vô Địch hầu kia có thể sẽ bị bắn chết! Đáng tiếc, những thứ này lại là đạo thuật thần hồn, là kim khí, sát khí do thần niệm hóa thành, tán mà không tụ! Vừa bị một tiếng cự hống liền tan biến.

Hồng Dịch chờ tiếng cự hống của Vô Địch hầu qua đi, trong lòng thầm nghĩ.

Uy Lực của những thứ kim tinh kiếm sát này so với cường cung, ngạnh nỗ thì còn mạnh hơn rất nhiều. Thế nhưng một tiếng cự hống của võ thánh lại có thể phá được nguồn lực cung cấp cho chúng. Tuy nhiên tiếng cự hống của võ thánh lại không thể phá được lực xung kích của cường cung, ngạnh nỗ.

Hạnh Vũ Tiên có thể dùng kim tinh kiếm sát ngăn cản trăm ngàn mũi tên do cường cung ngạnh nỗ bắn ra, thế nhưng không thể chống đỡ được một tiếng cự hống của võ thánh.

Cự hống của võ thánh có thể phá nát được kim tinh kiếm sát, thế nhưng không thể chống đỡ được trăm ngàn mũi tên do cường cung, ngạnh nỗ bắn tới.

Đây chính là sự khác nhau giữa chân thực và hư ảo, cũng là đạo lý tương sinh tương khắc.

Thiên địa kỳ diệu cũng chính là ở chỗ đó.

- Vô Địch hầu, ngươi phá rụng được kim tinh kiếm sát của ta, quả thật cũng không tệ. Tuy nhiên ngươi còn đại địch trước mắt là Tinh Nhẫn hòa thượng đang nhìn chòng chọc như hổ đói, mà chúng ta bây giờ, còn có cả Tất đại tướng quân đều muốn giết chết ngươi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân là nhân tiên sao? Có thể ngăn cản được sự công kích của ba người chúng ta sao?

Hai đại cao thủ gồm Hạnh Vũ Tiên và Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa bước nhanh ra từ một góc quảng trường.

Lúc này, tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng vừa rời đi, làn sương đen bao phủ Thiên Vu thành liền tan biến.

Tòa Thiên Vu thành hùng vĩ được xây bằng máu tươi, sinh mạng của ngàn vạn thổ dân, giờ phút này dần dần hiện ra sừng sững giữa Mãng Hoang.

- Ai nói Tinh Nhẫn đại sư là địch nhân của ta! Hai người các ngươi đều là người mang quan chức trong triều đình Vân Mông quốc, vì thế mà lưu lại đây để giết chết ta, giết được ta, công lao e rằng cũng đủ để phong vương đấy!

Vô Địch hầu cười nói:

- Hiện giờ hai người Nạp Lan Hài, Nạp Lan Yên La đang đuổi theo Càn Khôn Bố Đại! Ngươi nghĩ rằng bằng vào hai người các ngươi là có thể giết chết được ta và Tinh Nhẫn đại sư sao? Hai người chúng ta cũng đủ để giết chết Hạnh Vũ Tiên ngươi và Tất Thấp Hoa đấy! Ta đã sớm đoán trước rằng các ngươi sẽ xuất hiện tập sát ta, vì thế mới cố ý cho thủ hạ rời khỏi nơi này!

- Tinh Nhẫn đại sư, đại sư nói xem có phải hay không? Chúng ta cùng giết chết hai kẻ kia, rồi tiếp tục thống thống khoái khoái đánh một trận.

Vô Địch hầu cười cười rồi quay sang nói với Tinh Nhẫn hòa thượng.

- Lão nạp cũng đang có ý đó.

Tinh Nhẫn hòa thượng nói.

- Tinh Nhẫn, Đại Kiền diệt Đại Thiện tự của ngươi, chúng ta bây giờ giết chết Vô Địch hầu, coi như là báo thù cho Đại Thiện tự. Ngươi lại đi giúp hắn, chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề rồi sao?

Hắc Lang vương quay sang nhìn nhau rồi cùng đưa mắt hướng về phía Tinh Nhẫn hòa thượng.

- Vô Địch hầu ít ra vẫn cùng lão nạp đơn thương độc đấu, hơn nữa khí độ của hắn khá cao, lão nạp cho dù bị giết chết thì cũng có thể chết toàn thây, nếu như rơi vào tay các ngươi, chỉ sợ sống không bằng chết thôi.

Bỗng nhiên Tinh Nhẫn hòa thượng cười lớn một cách điên cuồng.

- Lão hòa thượng này nhận ra như vậy cũng có phần đúng, tiếc là cuối cùng vẫn phải chết! Lần đoạt bảo này, quả thật là một bi kịch đây! Bất kể là Đại Kiền thắng, hắn cũng chỉ có một kết cục là chết, Vân Mông thắng, hắn chết càng thê thảm hơn!

Hồng Dịch nhìn Tinh Nhẫn hòa thượng, thầm cảm thán một câu.

Đừng tưởng hiện giờ Tinh Nhẫn hòa thượng cùng Vô Địch hầu giống như là đang tượng trợ giúp đỡ lẫn nhau. Thật ra khi giải quyết xong Hắc Lang vương, Hạnh Vũ Tiên, hai người này sẽ lập tức đánh nhau đến sống chết mà thôi.

Nói tóm lại một câu, Tinh Nhẫn hòa thượng chết là cái chắc.

Hồng Dịch luôn cảm thấy rằng, lão hòa thượng này chết đi thì quả thật vô cùng đáng tiếc.

- Được rồi, ta tu luyện Quá Khứ kinh của Đại Thiện tự, cũng xem qua Đấu Phật Bút Lục của Ấn Nguyệt hòa thượng, còn có cả Võ kinh bao gồm chú giải của lão, từ đó cũng thu lại nhiều lợi ích, Ấn Nguyệt hòa thượng coi như là một nửa sư phụ của ta rồi. Tinh Nhẫn hòa thượng này là dòng dõi cuối cùng của Đại Thiện tự, một khi chết thì coi như Đại Thiện tự hoàn toàn tuyệt diệt. Ta cứu lão một mạng, coi như báo đáp một nhân tình cho Đại Thiện tự vậy. Đám người Trầm Thiết Trụ dù sao cũng là người sống xung quanh Đại Thiện tự.

Hồng Dịch thở dài.

Trong lúc đó, thần hồn của hắn bỗng nhiên dốc mạnh một cái, hiện lên giữa không trung!

Phương hướng hắn phóng đến chính là vị trí của Tinh Nhẫn hòa thượng.

Thần hồn lực của hắn phi thường mạnh mẽ, một cú lao ra này khiến cho âm phong nổi lên, gió lớn cuồn cuộn, đất đá bay mù trời.

- Kim Chu pháp vương!

Hạnh Vũ Tiên và Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa vừa nhìn thấy Hồng Dịch lao ra, mang theo một luồng âm phong quen thuộc, lập tức chấn động kêu lên. Bọn họ trăm triệu lân không nghĩ tới, Kim Chu pháp vương vừa mới bị trọng thương như vậy mà bây giờ đã có thể ngóc đầu trở dậy.

Đây đúng là một con gián tồi tệ nhất mà bọn họ gặp phải, đánh mãi cũng không chết, đuổi mãi cũng không đi, nghiền cũng không nát, không cách nào đánh chết được thần hồn của hắn.

- Hình như hắn không trấn áp Mạt Nhật phủ của ta thì phải? Thế nhưng tại sao Mạt Nhật phủ của ta dường như vẫn đang bị thứ gì đó trấn áp nhỉ?

Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa nhìn thấy âm phong nổi lên, liền lập tức bắt pháp quyết, vận khởi thần niệm để thu hồi Mạt Nhật cự phủ, thế nhưng vẫn như cũ không hề có bất cứ hiệu quả nào, khiến cho hắn không khỏi kinh hãi thất sắc.

- Yêu nghiệt!

Vô Địch hầu cũng đột nhiên kinh hãi, sau đó liền huýt lên một tiếng, thân hình lao nhanh đến, trong chớp nhoáng, bóng dáng của hắn như biến mất khỏi quảng trường.

Chỉ thấy hắn vừa động, một nắm đấm lập tức hiện ra công kích thẳng vào luồng âm phong của Hồng Dịch đang lao tới.

- Huyết khí thật mạnh mẽ!

Hồng Dịch đang lao tới liền cảm nhận được trong lúc thân thể của Vô Địch hầu chớp động, trên thần hồn của bản thân đã bị ba bốn mươi quyền đánh vào, trong mỗi một quyền đều bao hàm một cỗ khí huyết cường đại cũng như ý chí võ đạo.

Lúc Hồng Dịch bị từng nắm đấm một đánh tới, thần niệm dường như bị tan rã, thần hồn cảm thấy sắp bị nghiền nát đến nơi.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết! Đại Nhật Phật Hỏa, Ba mễ ba mễ hống!

Bị một loạt quyền đầu của võ thánh công kích, Hồng Dịch cuối cùng cũng nhận thấy được sự lợi hại, tuy nhiên hắn chỉ hơi bị tổn thương chút xíu, trong nháy mắt liền khôi phục lại.

Thần niệm vừa động, một luồng hỏa diễm thật dài hiện ra, trông chẳng khác nào một con rắn lửa đang phóng thẳng về phía thân thể của Vô Địch hầu.

- Đây là?

Tinh Nhẫn hòa thượng vỗn cũng muốn động thủ, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy cỗ Đại Nhật Phật Hỏa này, liền nheo mắt lại, vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích!

- Hống!

Vô Địch hầu lại hống lên một tiếng thật to, sóng âm bắn thẳng vào chính giữa luồng lửa hừng hực cháy.

Trong nháy mắt, luồng hỏa diễm kia không thể đụng đến thân thể của hắn, dưới một tiếng hống lớn liền tan biến mất. Còn Vô Địch hầu, trong lúc rống to, thân hình lóe lên, nhún mình một cái, vượt qua khoảng cách ba mươi bước, những ngọn lửa nhỏ không cách nào chạm vào người của hắn được.

- Huyết!

Sau khi phá tan Phật Hỏa xong, Vô Địch hầu nhướng mày, nắm ngón tay co lại thành trảo! Bỗng chốc từ năm đầu ngón tay của hắn lỗ chân lông liền mở ra, một vài giọt máu tươi từ đó chảy ra rồi lập tức bắn đi.

Phụt!

Năm giọt huyết châu, trong nháy mắt bắn vào trong luồng âm phong của Hồng Dịch.

Ầm!

Những ngọn lửa của Hồng Dịch chẳng khác nào những thùng hỏa dược, năm giọt huyết châu này vừa bắn tới, luồng âm phong do thần hồn của Hồng Dịch hóa thánh liền lập tức nổ tan tành.

Thế nhưng, trong nháy mắt, thần hồn của Hồng Dịch lại ngưng tụ trở lại. Một cỗ âm phong mãnh liệt cuồn cuộn kéo tới, quấn quanh thân thể của Tinh Nhẫn hòa thượng.

- Đây là! Thần hồn này ngay cả máu của võ thánh cũng không thể làm tổn thương được!

Tinh Nhẫn hòa thượng lẩm bẩm nói:

- Đây là phương trượng....!

- Lão hòa thượng, không nên nhiều lời! Ta đến đây là để cứu lão! Thu liễm khí huyết của lão lại đi, rồi đi theo ta nào!

Thần niệm của Hồng Dịch dao động dữ dội, sau đó bám vào thân thể của Tinh Nhẫn hòa thượng.

Hắn lập tức cảm thấy trong không gian ba trượng xung quanh đối phương giống hệt như một vầng mặt trời gay gắt, toàn thân đau nhức như bị vạn châm đâm vào, thứ nhiệt lượng này so với ánh sáng mặt trời thì còn cường liệt gấp trăm ngàn lần.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không để tâm nhiều, hắn lập tức mãnh liệt cuốn đi. Nhìn Tinh Nhẫn hòa thượng cũng không phản kháng chút gì, lại thu liễm khí huyết của mình, lúc này Hồng Dịch mới yên tâm. Sau đó một luồng gió cuồn cuộn nổi lên, cuốn theo vị đại hòa thượng này bay vụt lên bầu trời, rồi biến mất giữa không trung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.