Dương Thần

Chương 197: Dùng Dao Mổ Trâu Giết Gà




Đến lúc này Hồng Dịch coi như đã biết người và yêu khác nhau ở điểm nào.

Mặc dù những kỵ sĩ kia dùng ánh mắt trắng trợn đánh giá Thiện Ngân Sa cũng khiến cho Hồng Dịch bất mãn trong lòng, tuy nhiên hắn chỉ muốn trừng phạt một chút thôi, tỉ như đánh cho bọn họ một trận chẳng hạn, tuyệt đối hắn không có ý nghĩ muốn giết chết bọn họ.

Dù sao nếu vừa nhìn vài cái mà đã ra tay giết người thì chẳng khác nào ma đạo cả.

Thế nhưng Thiện Ngân Sa chẳng những muốn giết những người này, mà còn muốn đoạt lấy hồn phách tinh khí của bọn họ để luyện pháp bảo.

Bảy kỵ sĩ này mặc dù người nào cũng tinh hãn, từ trong xương tủy còn có tín niệm tất thắng, quỷ thần không thể đến gần được, mang theo khí thế không sợ tiên phật. Thế nhưng đối mặt với tuyệt đỉnh cao thủ, uy danh lẫy lừng trong thiên hạ như Thiện Ngân Sa đây thì bọn họ căn bản không đỡ nổi một kích, nàng ta muốn đoạt lấy tính mạng của bọn họ thì chỉ cần một ý niệm là đủ.

- Nhìn cái đầu các ngươi à! Có muốn ta móc hết mắt của bọn ngươi ra không! Cút đi cho ta!

Vù!

Một chén rượu mãnh liệt bắn ra, mang theo tiếng gào rít xé gió, phóng thẳng về phía một tên kỵ sĩ đang nhìn Thiện Ngân Sa.

Hồng Dịch không đợi Thiện Ngân Sa nói hết câu, liền chấn động cổ tay, quăng mạnh chiếc chén ra, đồng thời mở miệng mắng mỏ đám người kia, bộ dáng của hắn chẳng khác nào những công tử nhà giàu trong Ngọc kinh thành đang gây gổ đánh nhau vì nữ nhân.

Năm đó Hồng Dịch cũng từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng từng hâm mộ, luôn muốn có được đời sống tiên y nộ mã của thiếu niên như vậy.

Tuy hắn là một thiếu niên dày dặn kinh nghiệm, lại trải qua nhân tình nóng lạnh sắc bén tựa như đao kiếm ở trong Hầu phủ, vì thế tính cách của hắn cũng trở nên khá góc cạnh từng trải. Thế nhưng thiếu niên bản tính vốn là hăng hái sôi nổi, vui cười, phẫn nộ làm sao có thể đè nén mãi được? Làm sao không khiến hắn không muốn có được một cuộc sống thoải mái như vậy được?

Nhưng với thân phận hiện giờ của hắn, ngay cả một chiếc lá rơi xuống cũng phải cẩn cẩn thận thận tránh để chạm vào đầu, làm sao còn có được cuộc sống như vậy được?

Nhưng hiện giờ, trong phút chốc, vì Thiện Ngân Sa mà vỗ bàn đứng bật dậy, quát tháo mắng mỏ, Hồng Dịch dường như trong khoảnh khắc dẹp bỏ mọi sức ép đè nén trong lòng bấy lâu, hắn bỗng cảm thấy toàn thân thư sướng chưa từng có.

Rầm!

Sau khi Hồng Dịch ném chén rượu ra, tay liền vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt quét ngang qua thủ lĩnh của đám kỵ sĩ này.

- Hả?

Ngay trong khoảnh khắc trước khi chén rượu bay tới nơi, trên mặt bảy kỵ sĩ kia đều không hẹn cùng hiện ra một nét cười lạnh, trong ánh mắt của tên thủ lĩnh kia hiện ra một tia tiếu ý.

Keng!

Một tên kỵ sĩ vươn chiếc đũa ra, nhẹ nhàng gắp lấy chén rượu. Chén rượu đang gào rít xé gió lao tới đây liền bị chiếc đũa nhẹ nhàng kẹp lại. Sau khi vứt chén rượu xuống sàn, tên kỵ sĩ kia hếch mũi ngửi ngửi, trông có vẻ rất thích thú, rồi cười hắc hắc:

- Đáng tiếc, chén rượu này không phải là mỹ nhân, không có mùi thơm. Nếu là mỹ nhân kia mang chén rượu kia ném tới đây thì tốt hơn. Ha ha, ha ha.

- Ha ha, ha ha. Lão thất, lâu lắm không thấy các công tử quần áo lụa là như vậy, muốn đùa bỡn tiểu tử này sao? Chắc là con cháu của gia tộc quyền quý nào đó trong Ngọc kinh. Chỉ có những thứ công tử như vậy mới trong lúc trời đông đến Thần Phong quốc tránh rét, chơi đùa với mỹ nữ.

- Lão thất, chơi đùa chơi đùa với hắn đi, coi như là kiếm chuyện vui cũng hay. Nhưng tu vi của tiểu tử này cũng đến võ sư, so với đám công tử con nhà giàu trong Ngọc kinh thì mạnh hơn nhiều, cũng khó trách hắn có chút vốn để càn quấy.

- Lão thất, mời mỹ nhân của tiểu tử kia phụng bồi rượu cho chúng ta đi.

Mấy tên kỵ sĩ còn lại rống lên cười.

- Đừng ra tay, để cho ta giúp cô nương bớt giận.

Hồng Dịch nắm bắt chuẩn xác thời điểm Thiện Ngân Sa đang nổi lên sát ý trong đầu. Ngón tay của nàng vừa đưa ra, hắn lập tức xuất thủ, vội vàng cầm lấy tay của Thiện Ngân Sa.

Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa những ngày vừa qua mỗi giờ mỗi khắc đều cùng nhau tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai, dùng khí huyết củng cố thần hồn, thần hồn nội liễm, quan tưởng trẻ sơ sinh, từ trong hỗn độn tối tăm nuôi dưỡng thánh thai của đạo thuật.

Chính bởi vì như vậy khiến cho Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa thoạt nhìn qua chẳng khác nào hai võ sư, võ công còn chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên. Khí huyết toàn thần đều tập trung ở Tinh Nguyên Thượng Thai để tư dưỡng thần hồn, thân thể tất nhiên sẽ được thả lòng, gân cốt dãn ra một cách tự nhiên.

Hồng Dịch thì tạm được, công phu Tinh Nguyên Thượng Thai tu luyện cũng đến nơi đến chốn. Về phần Thiện Ngân Sa thì công phu thâm hậu hơn, đã luyện đến mức siêu phàm nhập thánh, mấy ngày vừa qua nàng đã hoàn toàn ngưng luyện được một khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai này. Bây giờ vận công phu lên, bề ngoài của Thiện Ngân Sa chẳng khác nào một thiếu nữ ôn nhu dịu dàng, có thể nói nàng đã luyện đến mức phản phác chân quy.

Trừ phi là lôi kiếp quỷ tiên có đạo thuật cao thâm, hoặc là võ thánh đỉnh cấp, nhân tiên thì mới có thể nhận ra lai lịch thật sự của Thiện Ngân Sa.

Bảy tên kỵ sĩ này tuy ánh mắt tinh tường, nhưng còn không thể cường đại đến mức có thể nhìn ra lai lịch của một tuyệt thế yêu tiên, vì thế, tự nhiên bọn chúng cho rằng Hồng Dịch là đám con cháu của các vương công quý tộc Đại Kiền.

- Được rồi! Ngươi xuất thủ đi, ta biết ngươi không muốn ta giết chết bọn họ, hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để luyện võ công. Những kẻ này là những tấm bia tốt để luyện tấp đấy.

Ngón tay của Thiện Ngân Sa khẽ nhúc nhích, vốn là định thi triển đạo thuật, thế nhưng lại bị Hồng Dịch cầm lấy, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác khác thường, nàng ngây người ra một lúc, rồi mới rút ngón tay lại.

- Không phải, ta chỉ muốn vì Ngân Sa cô nương mà đánh nhau một trận thôi, đồng thời giải phóng những đè nén bấy lâu trong lòng. Ngân Sa, cô nương muốn giết bọn họ chẳng lẽ ta còn ngăn cản sao?

Lúc này Hồng Dịch đã đứng dậy, trong tay cầm một chiếc ghế lớn bằng gỗ đào, quăng mạnh về đám kỵ sĩ đang đứng đằng kia trêu chọc.

Chiếc ghế ném ra mang theo lực lượng của một võ sư.

Rắc!

Tên kỵ sĩ bị chiếc ghế ném tới liền đứng dậy một cách quỷ mị, bước về phía trước hai bước, giương tay lên, nhẹ nhàng đỡ lây chiếc ghế, sau đó bàn tay rung lên, chiếc ghế làm bằng chất gỗ đào chắc chắn này bỗng trở nên giống như xương cốt, rã ra thành từng mảnh vụn khiến cho người ta nhìn thấy mà run sợ.

Làm xong tên kỵ sĩ này phủi phủi tay, giống như vừa làm xong một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thế nhưng mắt hắn lại lóe lên một tia sắc bén, như muốn nói rằng hắn giết người hủy cốt cũng dễ dàng như chiếc ghế vừa rồi.

Tất cả khách nhân trong tửu quán lúc này nhìn thấy có ẩu đả đánh nhau liền lập tức đứng dậy tính tiền rồi chạy ra ngoài, những người nào có chút võ công thì nán lại theo dõi. Tiểu nhị trong điếm vừa muốn tiến lên ngăn cản liền bị một tên kỵ sĩ trợn mắt lên quét qua dọa cho chết khiếp, thậm chí tên tiểu nhị còn hét lên một tiếng, ngồi bệt xuống sàn, đũng quần ướt thành một vũng.

Chỉ một ánh mắt mà có thể khiến cho người sợ mất hồn mất vía, có thể thấy quân đội tinh nhuệ của Vô Địch hầu khủng khiếp như thế nào.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy càng khiến cho không có ai dám đứng ra ngăn cản, kể cả là người có võ công, khi nhìn thấy những thớt Ô Ma Kỳ Lân mã và khí thế của đám kỵ sĩ này, không ai không biết những kẻ này đều là những nhân vật vô cùng cường hẵn.

- Đến đây nào tiểu tử, ta và ngươi chơi đùa một lúc. Ta sẽ không làm ngươi bị thương đâu, nhưng ta muốn mỹ nhân bên cạnh ngươi bồi tiếp mỗi huynh đệ chúng ta một chén rượu coi như để tạ lỗi.

Tên kỵ sĩ nhìn Hồng Dịch đang hầm hầm đi tới, ngón tay út của hắn vẫy vẫy, bộ dạng trông rất ung dung vô cùng, giống như đang dạo chơi trong đình.

Sáu tên kỵ sĩ còn lại, đặc biệt là tên thủ lĩnh, tất cả đều mỉm cười nhìn về bên này, giống như chuyện đùa bỡn với một công tử quý tộc tại một tửu quán nơi tha hương dị quốc này là một chuyện đặc biệt để thư giãn, buông lỏng tâm tình.

Sau khi ném chiếc ghế ra, Hồng Dịch hầm hầm bước về phía trước hai bước. Mọi người đứng xem vốn cho hắn chỉ đạt tới cảnh giới võ sư, thế nhưng khi còn cách tên kỵ sĩ kia vài chục bước, khí thế trên người Hồng Dịch bất thình lình biến đổi, miệng hắn thổ ra hai loại âm thanh.

Hai loại âm thanh này, một loại tựa như thiên xà thở ra, một loại tựa như cự quy gầm lên, bằng một tốc độ cực nhanh tổ hợp lại cùng một chỗ, trong lúc thanh âm chấn động vang lên lập tức sinh ra một loại uy thế hùng vĩ như biển, trầm thấp như ngục.

Tên kỵ sĩ kia loáng thoáng cảm nhận thấy sau lưng Hồng Dịch bỗng nhiên xuất hiện thứ gì đó vô hình, thứ vô hình đó dường như là một con rắn đang quấn quanh một con rùa khổng lồ, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng cường đại vô cùng, chẳng khác nào một cự thần mang theo thần uy mãnh liệt. Hắn tuy là thân kinh bách chiến, là tiên thiên cao thủ chém giết từ trong núi thây biển máu mà bước ra, thế nhưng tâm linh vẫn bị chấn động khi Hồng Dịch đột nhiên bộc phát ra cỗ khí thế uy mãnh này.

Rầm!

Khi Hồng Dịch còn cách mười bước chân, bất thình lình bộc phát, chẳng những khí thế trên thân thể biến hóa, mà ngay cả từng thớ thịt bỗng nhiên giống như sống dậy, nhúc nhích chuyển động, làn da căng phồng ra, xương cốt kêu lên răng rắc, trong lúc hắn bước tới, từng viên ngói lát sàn đều bị chấn nát thành bụi phấn.

- Không ổn! Lui!

Thủ lĩnh của bảy tên kỵ sĩ này vừa nhìn thấy uy thế này của Hồng Dịch, không kịp nghĩ ngợi gì cả, lập tức hét lên ba chữ này.

- Lui cái đầu ngươi ấy! Dám ở trước mặt lão tử hét hò hả!

Hồng Dịch hét lớn một tiếng, nhấc chân vượt qua khoảng cách mười bước, lao thẳng vào chết của tên kỵ sĩ kia, vung tay lên

Hồng Dịch hét lớn lên một tiếng, nhấc chân một cái vượt qua khoảng cách mười bước, phóng thẳng vào góc chết của tên kỵ sĩ, một chủy vung lên, cánh tay nện xuống rồi quét sang ngang. Đây chính là một chiêu trong Ma La Thần Chủy của Tinh Nguyên Thấn Miếu có tên là Hô Hô Bát Nhi Lạp, dịch sang tiếng Đại Kiền chính là Quần Ma Loạn Vũ.

Tên kỵ sĩ kia nhìn một chủy đang quét đến, cũng không lùi về phía sau, hắn lập tức vung mạnh hai cánh tay lên đỡ lại, cẳng chân vung ra như cung tiễn, thi triển một chiêu Bàn Mã Loan Cung, đá thẳng vào hạ bàn của Hồng Dịch, chân hắn vung ra mang theo tiếng gió rít tê tâm liệt phế.

Cùng lúc đó, hai mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, một cỗ sát khí ghê gớm từ trong xương tủy tản ra.

Cánh tay của Hồng Dịch vẫn không ngừng lao theo quỹ đạo về phía trước. Ánh mắt của hắn vừa lướt qua, cánh tay liền hạ xuống dưới, nhắm chuẩn xác vào đùi của đối phương nện xuống, khiến cho tên kỵ sĩ kia đứng không vững.

Chớp lấy cơ hội này, Hồng Dịch tiến về phía trước, dẫm thật mạnh xuống sàn lầu, cả tửu quán như rung lên một cái. Một tiếng hống vang lên, chẳng khác nào tiếng long ngâm, âm thanh chấn động khiến cho lỗ tai mọi người vang lên ông ông.

- Cự Tượng Ấn!

Ma La Thần Chủy biến chiêu thành Cự Tượng Ấn trong Long Tượng Pháp Ấn. Trong lúc biến chiêu, khí thế của Hồng Dịch càng trở nên uy mãnh, một chưởng vừa đẩy ra, không khí cuồn cuộn ập tới cánh tay đang giơ lên của tên kỵ sĩ kia. Một chưởng cách không vừa đánh trúng đối phương, hai tay của Hồng Dịch liền liên tục xuất quyền, đánh tới tấp, quyền thế tựa như mãnh hổ xuống núi, như giao long ra biển. Trong nháy mắt, trên người tên kỵ sĩ này đã trúng mấy chục chưởng, khôi giáp toàn thân bị rạn nứt ra, ngay áo lót bên trong cũng bị đánh cho nát ra như vỏ cây, cả người lùi về sau mười bước, đập mạnh vào vách tường, sắc mặt trắng bệch, miệng há hốc ra như cá chết, hắn ọe lên một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo toàn bộ đồ ăn ban nãy ra ngoài, trong phút chốc bốc lên mùi hôi thối bức người.

- Loại phế thải này đâu phải là uy phong của quân đội Đại Kiền ta.

Một chiêu liên hoàn của Hồng Dịch sau khi đắc thủ, hắn ngoảnh đầu xung quanh, đưa mắt nhìn tên kỵ sĩ đang nôn mửa ở vách tường, trong lòng sảng khoái vô cùng.

- Dùng võ công đánh người so với dùng đạo thuật đánh người đúng là sảng khoái hơn nhiều. Dùng võ công mới dễ dàng bồi dưỡng huyết khí dương cương cũng như ý chí vô địch của con người. Khó trách đạo thuật là âm nhu, còn võ thuật là dương cương. Nhưng đây đúng là lần đầu tiên ta vì nữ nhân mà gây ẩu đả với người khác, thật đúng với tâm nguyện của thiếu niên nhiệt huyết.

Ba quyền hai cước liền đánh cho cao thủ tinh nhuệ thủ hạ của Vô Địch hầu đánh cho nôn mửa khiến cho Hồng Dịch sảng khoái vô cùng, đồng thời hắn cũng cảm thấy thần hồn của mình rất dễ chịu, dường như lại vừa tiến thêm một bước nữa trong tầng bình chướng quỷ tiên.

Trong lòng hắn chợt hiểu ra, vừa rồi mình tuân theo sự cuồng nhiệt lông bông của thiếu niên đã xóa bỏ tất cả những đè nén lâu này trong lòng, khiến cho thần niệm trong đầu được thống suốt, vô cùng dễ chịu.

- Xem ra tình cảm yêu mến của mình với Thiện Ngân Sa là xuất phát từ bản tâm, nếu không thì ý niệm trong đầu không thể thống sướng đến như vậy.

Hồng Dịch ngẫm nghĩ trong lòng.

Rầm rập, rầm rập!

Sáu tên kỵ sĩ còn lại đồng loạt đứng bật dậy, nhìn bộ dáng uy phong lẫm liệt của Hồng Dịch mà không tin nổi vào mắt mình.

- Bằng hữu giả làm heo mà ăn thịt lão hổ, thâm tàng bất lộ, không biết là vị cao thủ nào của Đại Kiền ta? Bằng vào thân thủ của ngươi chắc hẳn không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Bản nhân là chỉ huy sứ Ngạn doanh dưới trướng của đại nguyên soái thập châu binh mã Vô Địch hầu gia, tước vị là khinh xa đô uy nhất đẳng nam tước, tên La Phong. Xin hỏi tước vị của bằng hữu là gì? Sao có thể càn rỡ đánh người như vậy?

Tên thủ lĩnh đứng lên, giơ tay cản năm tên còn lại đang rục rích muốn động thủ, ánh mắt sắc bén như đao nhìn thẳng vào Hồng Dịch, tự báo ra tên cũng như tước vị của mình.

Một trong năm tên kỵ sĩ bị cản lại liền đi về phía tên kỵ sĩ đang nôn mửa ở vách tường, xem xét qua thương thế của hắn.

- Được lắm, thì ra là một chỉ huy sứ dưới trướng của Vô Địch hầu, là khinh xa đô úy nhất đẳng nam tước, quả nhiên là thụ hoàng ân.

Hồng Dịch nghe xong lời tự giới thiệu của tên thủ lĩnh kia, trong lòng khẽ giật mình.

Khinh xa đô úy nhất đẳng nam tướng, không liên quan gì đến quan chức, thế nhưng thân phận rất long trọng, gặp tổng đốc, tuần phủ cũng không phải hành lễ. Thân phận như vậy so với một kẻ không tước vị gì như Hồng Dịch thì có thể nói tôn quý hơn rất nhiều.

- Bây giờ có dùng tước vị để áp chế người thì cũng đã muộn rồi.

Hồng Dịch cười lạnh hắc hắc rồi nói:

- Các ngươi thân là quân nhân Đại Kiền, ở dị quốc tha hương lại đi đùa bỡn nữ tử, làm tổn hại quân kỷ. Từ lâu đã nghe nói Vô Địch hầu quân pháp như sơn, bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế là cùng.

- Câm mồm! Dám vũ nhục Hầu gia của chúng ta sao!

Một kỵ sĩ toát ra sát khí, phẫn nộ quát.

- Thế nào? Muốn cùng ta giao thủ sao?

Hồng Dịch liếc mắt nhìn qua tên kỵ sĩ này.

- Vừa rồi mới chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi, biết các ngươi là người dưới trướng Vô Địch hầu, đều là quân nhân Đại Kiền cho nên ta không hạ độc thủ, ngươi còn gây gổ nữa ta tát cho bay miệng.

- Đại ca, giết hắn đi!

Tên kỵ sĩ đỡ đồng bọn bị thương liền nói.

- Câm mồm!

La Phong quát lên một tiếng, sau đó nhìn Hồng Dịch, trông giống như muốn đem tướng mạo của Hồng Dịch khắc ghi lại trong lòng:

- Bằng hữu, chúng ta hiện giờ còn có chuyện quan trọng phải làm, lần này lão thất tài nghệ không bằng ngươi, đành chịu thua một bậc. Bằng hữu lưu lại tên tuổi, lão Thất sớm muộn sẽ tìm ngươi thanh toán sòng phẳng.

- Hừ! Bản nhân là đệ ngũ tướng quân của Tĩnh Hải Quân, muốn biết tên họ của ta thì tự bản thân các ngươi về Tĩnh Hải Quân mà tra. Được rồi, hôm nay tha cho các ngươi một mạng. Còn không cút đi cho khuất mắt ta?

Hồng Dịch chắp tay sau lưng nói.

- Chúng ta đi!

La Phong tiện tay vứt một đống ngân tệ lên bàn, từng thỏi bạc đều khảm sâu xuống gỗ, thể hiện ra một thân công phu thâm hậu. Hắn không động thủ, cũng không ra lệnh vây công, sau khi vứt tiền xuống liền ra cửa sau, cưỡi ngựa, mang theo đoàn người phóng đi.

Cuối cùng Thiện Ngân Sa cũng không động thủ lấy đi tính mạng của bọn chúng.

- Những kẻ này quả thật không đơn giản, từ đó có thể thấy được Vô Địch hầu lợi hại đến thế nào. Không biết dưới trướng của Vô Địch hầu có bao nhiêu kẻ như vậy. Chỉ huy sứ đã như vậy, không biết cấp bậc tướng quân, thống lĩnh thì như thế nào đây? Đáng tiếc ta còn muốn cùng tên La Phong kia giao đấu, rèn luyện thêm võ công, kẻ này có thể nín nhịn được như vậy, quả nhiên không tầm thường.

Hồng Dịch nhìn bảy người rời đi, cau mày lại.

- Hồng Dịch, võ công của ngươi cũng có chút khí thế đấy.

Thiện Ngân Sa nói.

- Nếu như tên Vô Địch hầu kia cũng ra biển, không khéo hắn giết chết Tất Thấp Hoa trước thì hỏng bét, chuyện này cũng nên chuẩn bị thật kỹ lưỡng mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.