Dương Thần

Chương 161: Mọi Người Công Kích!




- Thực lực của lão cẩu này thực sự là quá cường đại.

Hồng Dịch mặc dù đã mang thần hồn xuất xác, trốn vào trong đào thần kiếm, nhưng cuộc nói chuyện giữa Đoạn đại tiên sinh và mọi người với Ngô lão quản gia đã sớm lọt vào tai hắn. Hắn cũng không nghĩ đến ngay cả Kim Huấn Nhi mang Kim Chu Pháp Vương ra hù dọa cũng không khiến lão cẩu Ngô đại quản gia này cố kỵ trong lòng.

Tay giữ đào thần kiếm của đối phương vẫn ổn định như cũ, tâm lý không có nửa điểm dao động.

Hồng Dịch thậm chỉ cảm giác được, đừng nói là Kim Chu Pháp Vương, mà ngay cả thiên hạ bát đại yêu tiên cũng không có cách nào khiến lão cẩu này có một chút khiếp đảm hay cố kỵ nào trong lòng.

Thân tâm của Ngô đại quản gia đã luyện đến một trình độ mà bất kể kẻ nào, bất kể loại sự tình nào cũng không thể khiến hắn dao động. Hắn đã hoàn toàn kết hợp linh hồn và thể xác làm một, không hề có bất cứ sơ hở nào cả, giống như một pho tượng thần không bị bất cứ tâm tình gì ảnh hưởng.

Tu luyện thân tâm đến trình độ như vậy tất nhiên là siêu phàm nhập thánh, đối với bản thân là đại kiên định, nhưng đối với địch nhân chính là đại kinh khủng.

Biết được như vậy, ngay cả bản thân Hồng Dịch tiêu hao hết thần hồn lực cũng đừng mơ tưởng đến chuyện dùng đào thần kiếm thoát khỏi tay đối phương. Thân thể đối phương ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, so với lực lượng mà bản thân hắn kết hợp với linh thần của đào thần kiếm thì lợi hại hơn rất nhiều.

Vốn là Hồng Dịch định khu sử đào thần kiếm kiềm chế Ngô đại quản gia, sau đó Đoạn đại tiên sinh liều mạng xuất kích, dùng đủ các loại thủ đoạn, như vậy cũng không phải là không có khả năng liều mạng một trận với Ngô đại quản gia.

Nhưng Đoạn đại tiên sinh đầu cuối không thông, qua cuộc nói chuyện với Ngô đại quản gia, dần dần mất đi lòng tin, làm sao còn dám liều mạng nữa.

Hơn nữa, trong lòng Đoạn đại tiên sinh cũng cảm thấy không cần thiết vì Hồng Dịch mà liều mạng với một cao thủ khủng khiếp như Ngô đại quản gia.

Bằng vào thủ đoạn của Ngô đại quản gia, bằng vào võ công cao siêu như vậy, không trả một cái giá thật đắt thì không thể nào giết chết đối phương được.

Đoạn đại tiên sinh là kẻ từng trải nhiều, hắn hiểu sâu sắc rằng, hôm nay muốn lưu Ngô đại quản gia ở lại đây, thì mình chỉ sợ đến tám phần phải bỏ mạng, hơn nữa còn có thể đắc tội với trọng thần của triều đình Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ. Huống chi Hồng Dịch không có quan hệ gì với hắn. Hắn tại sao lại phải mạo hiểm tính mạng vì chuyện này?

Đối với suy nghĩ này của Đoạn đại tiên sinh, trong lòng Hồng Dịch vô cùng rõ ràng. Hắn biết không thể giằng co được mãi, nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, sẽ khiến cho Ngô đại quản gia hoàn toàn làm tan ra lòng tin của Đoạn đại tiên sinh. Đến lúc đó e rằng song phương đạt thành cái hiệp nghị gì đó, đem bán mình đi.

Cho nên trong nháy mắt, Hồng Dịch hạ quyết tâm, thi triển phản kích cường đại nhất của mình.

Hắn ở trong đào thần kiếm, vận luyện thần hồn, nuôi dưỡng ngũ âm chân ma lớn mạnh, sau đó tế xuất Linh Hồn Qua Toàn, nghiến nát ngũ âm chân ma này, biến thành thần hồn lực của mình, bộc phát đến mức lớn nhất.

Vốn là Hồng Dịch còn muốn quan tưởng năm vị đại ma thần là Dạ Xoa Vương, La Sát Vương, Tu La Vương, Kim Cương Vương, Minh Vương sau đó cho linh hồn qua toàn nghiền nát, Nhưng coi như là hắn có ở trong đào thần kiếm đi nữa, cùng linh thần của đào thần kiếm kết hợp, nhưng hắn khống chế Hủy Diệt Minh Vương còn có chút lực bất tòng tâm, chứ đừng nói là quan tưởng một lúc năm vị đại ma thần.

Năm đại ma thần này một khi cùng xuất hiện, Hồng Dịch hoài nghi rằng, mình không cần lão cẩu Ngô đại quản gia bắt đi thì đã hồn phi phách tán rồi.

Năm đại ma thần này, muốn khống chế cũng khống chế không được, nếu bị phản phệ thì tình hình càng thêm khó khăn. Hồng Dịch tính toán rõ ràng trong lòng, muốn đạt được như vậy, sợ rằng ngay cả Quỷ Tiên cũng không làm nổi, trừ phi, trừ phi thần hồn vượt qua lôi kiếp, co được thuần dương chi khí, thì mới có thể chân chính làm được điều này.

Mặc dù không thể quan tưởng năm đại ma thần này để nghiền nát, nhưng vận dụng Linh Hồn Qua Toàn bên trong đào thần kiếm, uy lực tăng lên gấp mười lần so với trước đây.

Điểm lợi hại của Linh Hồn Qua Toàn chính là trong nháy mắt nghiền nát năm âm ma, khiến thần niệm bên trong thần hồn được thúc đẩy đến cực hạn, trảm quỷ nhiếp hồn, không cần xuất xác cũng có thể thi triển đủ mọi thủ đoạn.

Hồng Dịch phản kích một chiêu.

Đào thần kiếm lục quang đại thịnh, trong lúc rung động khiến cho khí lưu vang lên âm thanh lảnh lót kéo dài. Tay của Ngô đại quản gia cũng lung lay theo, có xu hướng không thể giữ lại được.

Lấy Hồng Dịch làm trung tâm, lốc xoáy linh hồn hiện ra, dường như muốn đem tất cả thần hồn của mọi người hút vào đó.

Ngay cả Ngô đại quản gia linh nhục hợp nhất, nhưng lão ta đứng ở trung tâm lốc xoáy linh hồn, khiến cho tâm linh của lão có chút dao động. Loại dao động tâm linh này trong nháy mắt ảnh hưởng tới luồng khí huyết tuần hoàn toàn thân, khiến cho sức mạnh vì thế cũng không ổn định.

- Hả? Linh Hồn Qua Toàn! Là chiêu mạnh nhất của Huyền Mê! Dịch thiếu gia, tại sao cậu lại biết chiêu này? Không thể nào, Đoạn đại tiên sinh tại sao lại dạy cho cậu? Nhưng lão nô đã sớm linh nhục hợp nhất, cho dù cậu có lực lượng của đào thần kiếm, thi triển ra linh hồn qua toàn có lực lượng cường đại gấp mười lần cũng khó có thể lay động thần hồn của lão nô.

Ngô đại quản gia thấy Hồng Dịch đột nhiên xuất uy như vậy, lúc đầu hơi kinh hãi, sau đó da mặt càng căng lên, hồng hào, tựa như được tắm qua tơ lụa, trong nháy mắt dường như lão trẻ lại hai, ba mươi tuổi.

Tiếp đó, tâm linh đang khẽ chập chờn của lão ta dường như trong nháy mắt được trấn áp xuống. Cả người tựa như một khối ngọc thủy tinh, tựa như một viên trân châu, một khối kim cương, không có một vết nứt nào. Bất kể là tâm hồn hay thần thể không hề có nửa điểm sơ hở.

Hống!

Từ trong cơ thể của Ngô đại quản gia tuôn ra một thanh âm dài dằng dặc, truyền đi xa, tựa như chân ngôn, tựa như pháp chú, cả người lão vận lực lượng lên, ô kim cà sa trên người cũng bị cơ bắp da thịt căng phồng lên mà kéo giãn ra. Toàn thân giống như một tráng hán bừng bừng khí thế, làm cho người ta có cảm giác đang đứng trước một thiên thần vạm vỡ lực lưỡng.

Hơn nữa, cùng với lúc cơ thể của Ngô đại quản gia tràn ngập sinh cơ, vẻ già nua của lão ta cũng xảy ra biến hóa, khuôn mặt như trẻ ra, tràn ngập sức sống, giống như một cây đại thụ cành lá xum xuê giữa mùa hè.

Một cỗ sức mạnh vô cùng vô tận từ sâu trong thân thể truyền đến cánh tay, một lần nữa nắm chặt đào thần kiếm, không để cho nó rời tay.

Nếu đề cho đào thần kiếm thoát được, tiếp đó sẽ lại đâm vào mình, phối hợp với Đoạn đại tiên sinh, hơn nữa trên bờ biển lại có nhiều cao thủ vây giết mình như vậy, Ngô đại quản gia biết rằng kể cả mình bản lĩnh cao cường đi chăng nữa, vũ lực có cường đại hơn đi nữa cũng khó có thể thu thập được Hồng Dịch một lần nữa.

- Lão nô đối với năng lực của Dịch thiếu gia đúng là bội phục sát đất. Coi như là Hi thiếu gia, Khang thiếu gia cũng không làm được như cậu đâu. Chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày mà tuyệt học như vậy cũng có thể mô phỏng được.

Thân thể sau khi biến hóa kịch liệt, thanh âm của Ngô đại quản gia cũng thay đổi rất nhiều. Giọng nói dường như trẻ đi rất nhiều, hùng hậu giống như một tráng niên, không còn chút gì gọi là già nua, mệt mỏi.

Đồng thời, trong lúc hắn vận lực trấn áp đào thần kiếm, tinh quang từ trong mắt bắn ra bốn phía, không hề che dấu sát cơ chút nào, rà quét khắp đám người xung quanh, tựa như đang lâm đại địch.

Mỗi một người khi bị ánh mắt của lão ta bắn tới đều có cảm giác như cường giả võ đạo này, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến xé đôi thân thể mình.

Trong một khoảng thời gian ngắn, không một ai dám nhúc nhích, toàn lực phòng thủ.

Đoạn đại tiên sinh nhìn thấy ánh mắt của Ngô đại quản gia, lập tức lảng sang một bên, hết sức tránh né. Ánh mắt của hắn tập trung vào đào thần kiếm đang nắm trong tay Ngô đại quản gia, thanh kiếm không ngừng chấn động, vang lên những tiếng ngâm lảnh lót.

Hắn đang đợi thời cơ, đợi đào thần kiếm thoát khỏi sự phong tỏa của đối phương. Kiếm không thoát khỏi sự phong tỏa trước thì hắn cũng không dám xuất thủ. Đối mặt với Ngô đại quản gia, hắn thật sự là không vững tâm lắm.

Chỉ bằng vào một ánh mắt, bắn qua một lượt đám cao thủ xung quanh liền khiến không ai dám nhúc nhích. Ngô quản gia thể hiện một năng lực chấn nhiếp của một tuyệt đỉnh cao thủ.

- Đoạn đại tiên sinh, ngươi nếu như thối lui, để ta mang Dịch thiếu gia đi, ta nguyện ý...

Giọng nói hùng hậu của Ngô đại quản gia lại vang lên.

-Huyền Âm Nhiếp Hồn Trảm Quỷ này quả nhiên là thủ đoạn vô thượng. Nuôi dưỡng âm ma lớn mạnh, rồi nghiền nát ra, trong nháy mắt khi nghiền nát âm ma, thu phục toàn bộ âm tính lại! Thần hồn trong nháy mắt có được một tia thuần dương lực, thần hồn có một lực lượng độc nhất vô nhị giống như sau khi vượt qua lôi kiếp! Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, quả thực là vô thượng bí tịch! Chỉ tiếc, bí tịch này không thể hoàn toàn tiêu trừ âm ma! Sau khi nghiền nát, âm tính khôi phục trở lại, không giống như lôi kiếp, đem âm tính luyện hóa hoàn toàn, không để lại chút gì!

Ở bên trong đào thần kiếm, tại khoảnh khắc sau khi thi triển Linh Hồn Qua Toàn, Hồng Dịch chợt hiểu ra tất cả ảo diệu của Huyền Âm Trảm Quỷ Nhiếp Thần, trong nháy mắt hắn đã thông suốt mọi thứ.

Tất cả đạo lý đều trở nên sáng sủa trong tâm niệm của hắn.

- Thì ra môn đạo pháp này còn có một tia chướng ngại, trong chớp mắt vừa rồi được ta phá đi sạch sẽ.

Hồng Dịch liền hiểu được dụng ý thực sự của người sáng lập ra Linh Hồn Qua Toàn.

Môn đạo pháp này cũng không phải dùng để nhiếp hồn mà là để luyện hóa toàn bộ những mảnh vụn âm thần, khiến cho thần hồn trở thành thuần dương! Quan tưởng âm ma lớn mạnh, sau đó một chiêu nghiền nát, muốn tận diệt âm ma, để trở về thuần dương.

Nhưng người sáng lập lại không nghĩ tới, âm ma trong lòng không thể tan biến được. Cho dù bị nghiền nát thì chỉ trong chớp mắt sau khi hàng phục nó, âm ma liền khôi phục lại, ký thác vào trong lòng.

Trong thiên địa, pháp môn chân chính để luyện hóa tận cùng âm ma chỉ có một, đó chính là mượn lực lượng sinh tử của thiên địa lôi đình, ngoại trừ cách đó ra thì không còn biện pháp nào khác.

Nhưng môn đạo thuật này, mặc dù không thể khiến thần hồn trở nên chân chính thuần dương, nhưng trong nháy mắt sau khi nghiền nát âm ma, lại có thể khiến cho tất cả các mảnh vụn âm thần hàng phục, thần hồn trong thoáng chốc trở nên vô tạp niệm, niệm niệm quán thông, xuất ra lực lượng lớn nhất.

Mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng có thể bạo xuất ra lực lượng như vậy thì quả thực là vô cùng lạ thường.

Hồng Dịch ở trong đào thần kiếm, mượn linh thần của đào thần, có được lực lượng của quỷ tiên, bỗng nhiên thông suốt đạo lý này, tất cả ý niệm trong đầu không hề bị ngưng trệ, tất cả nghi ngờ toàn bộ đều tiêu tan. Đối với lĩnh ngộ môn đạo pháp này hoàn toàn giống y như đúc với người đã từng sáng lập ra nó, lực lượng của lốc xoáy linh hồn tăng tiến thêm một tầng, chân chính luyện thành một chiêu mạnh nhất của Huyền Mê!

Vào thời khắc này, lĩnh ngộ của hắn thậm chí đã vượt qua tinh túy mà Đại tiên sinh lĩnh ngộ suốt mấy chục năm qua.

Hống!

Đào thần kiếm vào giây phút này dường như là rắn hóa thành giao long, lực lượng cuồng bạo từ trên thân kiếm kịch liệt tản ra xung quanh, khẩu thần kiếm này chân chính biến thành một cự long cuồng bạo.

Một cự long cuồng bạo làm sao có thể cam tâm để bị bắt, bị hàng phục?

Rầm ! Rầm !

Đào thần kiếm trong nháy mắt cuồng bạo phát lực khiến cho khuôn mặt Ngô đại quản gia thoáng biến sắc! Vị siêu cấp cao thủ này bất cứ chuyện gì cũng không thể làm lão động dung, giờ phút này lại bị lực lượng chấn động từ thân kiếm trong tay làm cho kinh tâm động phách.

- Cái này! Lực lượng ngự kiếm như thế này chỉ có thể có được sau khi vượt qua một lần lôi kiếp! Thần hồn không vượt qua lôi kiếp, lực lượng ngự kiếm không thể nào cường đại như vậy được!

Ngô đại quản gia cả kinh quát lên.

Nhưng đào thần kiếm vụt một cái, tuột khỏi tay lão, bay lên trời, thật giống như một cự long xanh biếc phi một cái vọt lên trời cao, tiếp đó biến hóa thành ngàn vạn ảnh kiếm, đâm thẳng xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Đoạn đại tiên sinh rực sáng lên, dồn tất cả lực lượng, một trảo tung ra, thi triển Khí Hồn Chân Cầu.

Một đoàn khí lưu khổng lồ, lặng lẽ ngưng tụ ở phía sau Ngô đại quản gia.

Cùng lúc đó, Xích Truy Dương thi triển Thiên Xà Cửu Tiễn, chín mũi tên xé gió lao đi.

Mặt khác, tất cả mọi người đều dốc tất cả tinh thần và lực lượng thi triển công kích mạnh nhất về phía Ngô quản gia. Ngay cả Kim Chu cũng mãnh liệt phun ra một ngụm tơ.

Đào thần kiếm, khí hồn thuật, thiên xà cửu tiễn, lưới nhện, bốn Liệt Kình tử sĩ còn sống, Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, mấy đại tiên thiên cao thủ, trong nháy mắt tung ra toàn bộ lực lượng công kích về phía Ngô đại quản gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.