Dương Thần

Chương 158: Võ Thánh!




Hồng Dịch tại thời điểm hạ lệnh muốn giết chết Ngô đại quản gia, trong lòng hắn đã hoàn toàn quyết liệt với Vũ Ôn Hầu phủ, bất luận là thế nào hắn cũng phải sống chết đến cùng.

Nếu như nói lần đó đỗ cử nhân, đầu phục dưới trướng Ngọc thân vương là một hành động chống đối lại Hầu phủ, thì bây giờ Hồng Dịch từ miệng của Ngô đại quản gia đã xác minh đúng phán đoán của mình, hắn đã gạt bỏ ảo tưởng cuối cùng trong lòng. Bây giờ hắn từ thân đến tâm, hoàn toàn muốn đối kháng với Vũ Ôn Hầu phủ, muốn chống lại kẻ phụ thân vô tình vô nghĩa kia, đòi công đạo, báo mối tuyết cừu cho mẫu thân.

Thù giết mẫu thân, không đội trời chung. Không báo được thù này, Hồng Dịch cũng không còn thể diện sống giữa trời đất này nữa.

Đối với hạng người như Ngô quản gia này, Hồng Dịch từ nhỏ đến lớn cũng không oán hận gì, bởi lẽ lão đầu này đối xử với ai cũng hòa khí nhã nhặn.

Nhưng chính bởi vì như vậy Hồng Dịch mới càng thêm cảnh giác, không giết không được.

Ngô quản gia này trong lòng hoàn toàn loại bỏ khái niệm đúng sai, chỉ nghe lệnh của Hồng Huyền Cơ. Người như vậy là kinh khủng nhất, so với loại người có chủ tâm muốn giết chết Hồng Dịch thì còn đáng sợ hơn.

Mới vừa rồi nghe thấy vài lời của Ngô đại quản gia, Hồng Dịch cũng biết kẻ này thật sự chân chính là môt con chó của phụ thân mình, một con chó già vô cùng trung thành không gì sánh được.

Con chó già này còn chưa tiêu diệt được thì bất cứ thủ đoạn nào để báo thù cho mẫu thân cũng sẽ bị lão ngăn cản.

Mà thủ đoạn của lão cẩu này, Hồng Dịch vừa rồi cũng chứng kiến qua. Có thể nói, hắn bây giờ là nhân vật lợi hại nhất, là kẻ không thể lường trước được.

Lão cẩu này tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, thậm chí so với những nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất như Triệu Phi Dung, Dao Nguyệt Như còn lợi hại hơn rất nhiều. Thuộc về hạng nhân vật cấp bậc như Bạch Tử Nhạc, Nguyên Phi, Thiện Ngân Sa, Hồng Huyền Cơ.

Đây chính là dự cảm trong lòng Hồng Dịch.

Hắn sau khi tu luyện Quá Khứ Kinh, thần hồn lực vô cùng cứng rắn, dự cảm cũng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng chuẩn xác.

Lui về phía sau đội ngũ của Huyết Sa vệ, trong lòng Hồng Dịch cũng cảm thây yên tâm hơn rất nhiều. Tâm niệm vừa động, vận chuyển thần hồn, hắn đã câu thông với ba người là Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên.

Ba đại cao thủ này có lạc ấn của Hồng Dịch trong thần hồn, hiện giờ đại doanh của Thủy Sư quân ở không xa, chỉ trong khoảnh khắc bọn họ sẽ rất nhanh cảm thấy.

Trong lúc câu thông cho bọn họ, Hồng Dịch sai một người báo cho Đoạn đại tiên sinh.

Hồng Dịch lúc này phải tập trung tất cả lực lượng của mình, bao vậy con chó già này ở đây, để hắn vĩnh viễn không cách nào trở về được.

Hồng Huyền Cơ lại có thể tuyệt tình như vậy, để cho kẻ khác hại chết mẫu thân của Hồng Dịch, mà hắn vân thờ ơ lãnh đạm. Thậm chí còn ngăn cản mình học võ công. Bây giờ mình mới thoát ly ra thậm chí còn không tiếc người bắt mình trở về, phế đi võ công của mình.

Độc ác quyết đoán như vậy, Hồng Dịch trong lòng cũng tự thấy mình không sánh bằng.

- Ngươi muốn phế võ công của ta sao, sau đó còn muốn đem ta về phủ nuôi dưỡng sao? Để cảm ơn lòng nhân từ của ngươi, ta chỉ phế cánh tay phải của ngươi!

Hồng Dịch trong lúc lùi mạnh về phía sau, tâm tư biến hóa tầng tầng lớp lớp, cuối cùng dứt khoát hạ quyết tâm.

Lúc này trong lòng hắn biết rằng, mình không thể nào trở về Võ Ôn Hầu phủ, không chỉ vì chuyện của mẫu thân, mà còn là vì chuyện giết chết Triệu Phi Dung, cướp đi Âm Dương Đào Thần Kiếm. Chỉ riêng chuyện này đã kết thù oán với Triệu gia, thậm chí còn kết đại thù với Hồng Huyền Cơ. Trở về thì khác nào làm cho mối thù của mẫu thân chìm vào đáy biển, mình đâm đầu vào tử lộ.

Hắn đã thông thục kinh sử, những loại chuyện hại người hại mình đã đọc qua rất nhiều, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì đạo lý tình phụ tử mà tự đưa mình lên thớt, để mặc kẻ khác chém giết.

Huống chi luc này, tình phụ tử của hắn với Hồng Huyền Cơ đã sớm tan thành mây khói.

Hồng Dịch vừa ra lệnh một tiếng, chín gã Liệt Kình tử sĩ quả nhiên là nghe lệnh.

Chín gã Liệt Kình tử sĩ theo lệnh của Nhan Chấn đến đây là để không chế Hồng Dịch, bảo vệ Hồng Dịch. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một lão già áo đen muốn đem Hồng Dịch đi, bọn họ đời nào chịu để yên?

Nếu chuyện Hồng Dịch dưới sự bảo vệ của bọn họ lại bị người khác bắt đi bị truyền ra ngoài, thực sự sẽ bị thiên hạ chê cười, không riêng gì bọn họ khó thoát khỏi quân pháp, mà ngay cả thanh danh của Nhan Chấn cũng bị quét sạch.

Rắc rắc rắc!

Chín gã này toàn bộ đều mặc Ngân Sa giáp, ngay cả đầu cũng được bao kín. Trong nháy mắt chín tên tử sĩ tỏa ra sức mạnh giết chóc của mình.

Chín nhân ảnh, trong nháy mắt cong lên như một cây cung. Tai của Hồng Dịch rõ ràng nghe được tiếng xương cốt, da thịt vang lên răng rắc răng rắc khi bọn họ nghiêng người, khom lưng với lấy đao. Trong âm thanh này có thể nhận ra bọn họ đang súc tích một cỗ lực lượng khổng lồ, sau đó bộc phát phóng thích ra ngoài.

Choeng!

Chín thanh loa văn cương trảm đao, lưỡi cong cong, lóe sáng như tuyết, đồng thời được rút ra, chín người rút đao giống hệt như một người rút đao, chỉ có một thanh âm, phối hợp như đã từng trải qua luyện tập cả trăm ngàn lần.

Chín người! Khom người! Phát lực ! Rút đao! Lao tới! Chém!

Chỉ trong khoảnh khắc liền hoàn thành năm động tác, một nhịp hô hấp sau đó, ánh đao phóng xẹt qua hai mươi bươc, đan xen tạo thành một lưới đao, từ trên bổ xuống, bao trùm Ngô đại quản gia vào chính giữa.

Động tác trong nháy mắt được tung ra, chín người chỉnh tề làm một, cùng nhau phát động, ngay cả tinh thần, ý chí, hô hấp, đao ý cũng hoàn toàn ngưng luyện thành một khối. Giống như một ma thần mười tám cánh tay, mười tám cẳng chân.

Hồng Dịch đã từng thấy qua Lãnh Huyết Thập Tam Ưng phối hợp đao thuật, ngay cả huyết văn cương châm cũng khó có thể xuyên qua được. Nhưng bây giờ nhìn sự phối hợp của chín gã Liệt Kình tử sĩ này, mới biết được Lãnh Huyết Thập Tam Ưng chẳng khác nào những hài tử mới học đi mà thôi.

- Quả nhiên là hung mãnh.

Hồng Dịch chỉ nhìn chiêu thức ấy cũng biết dưới sự vây công của chín gã Liệt Kình tử sĩ này, kể cả là võ đạo đại tông sư cũng khó mà ngăn cản được.

Mà lúc này, cạch cạch cạch cạch! Tất cả bốn mươi chín tên Huyết Sa vệ đều nhanh chóng kéo căng Kính Nỗ, giơ lên.

Thế nhưng, trong lòng Hồng Dịch bất chợt xuất hiện một tia bất an.

Bởi lẽ, ngay khi hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt Ngô quản gia đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhăn nheo bỗng trở nên bóng loáng, hai con mắt nhìn thật sâu về phía hắn.

Cái nhìn này khiến cho Hồng Dịch có một loại cảm giác, mặc dù bên cạnh hắn có thiên quân vạn mã, nhưng khi đứng trước Ngô quản gia thì không có bất cứ tác dụng phòng ngự gì.

Ngày đó lúc Hồng Dịch chém giết ở Quần Xà hạp cốc, Lục Mi một thương xông đến cũng khiến cho hắn có loại cảm giác này nhưng còn kém xa với cảm giác mãnh liệt hiện giờ. Hơn nữa lúc đó Lục Mi có thương trong tay, còn hiện giờ hai tay Ngô quản gia hoàn toàn trống trơn, chỉ là một ánh mắt mà thôi.

Huống hồ Hồng Dịch bây giờ võ công đã tiến đến cảnh giới tiên thiên, so với lúc ở Quần Xà hợp cốc thì tăng cường gấp mười lần.

Nếu bây giờ giao đấu với Lục Mi, Hồng Dịch tuyệt đối không có cảm giác bị đối phương đơn thương độc mã uy hiếp, thậm chí nếu có Toái Diệt đao trong tay, thi triển Lôi Ngục đao kinh, hắn lập tức có thể giết chết đối phương.

- Mình hiện giờ đã đạt tới tiên thiên đại thành, thần hồn tu luyện đến cảnh giới phụ thể thượng phẩm, thực lực so với trước kia thì mạnh hơn gấp mười lần. Vậy mà lão cẩu này chỉ cần liếc mắt đã khiến cho mình có cảm giác mãnh liệt như vậy, quả thực là rất kinh khủng!

Sự bất an trong lòng Hồng Dịch trong nháy mắt lan rộng ra.

- Dịch thiếu gia, cậu cần gì phải làm như vậy.

Một tiếng thở dài thật sâu từ trong cổ họng của Ngô quản gia phát ra, liên miên dai dằng. Thân thể của Ngô đại quản gia giống như biến thành một làn khói đen, lóe lên một tia sáng, bước về phía trước một bước, y phục phồng lên mãnh liệt, tựa như y phục lão ta chứa đầy không khí.

Rầm!

Ngô quản gia đẩy ra một chưởng thật nhanh, khí lưu quanh thân chuyển động kịch liệt tạo thành một trận cuồng phong. Trận cuồng phong này so với lực lượng bạo tạc mà Đoạn đại tiên sinh khu động không khí tạo thành thì còn khổng lồ hơn, mãnh liệt hơn.

Quanh thân Ngô quản gia liên tục vang lên tiếng nổ đì đùng như pháo, một lượng lớn cát dưới chân bị chấn động bay tứ tung, tạo thành một trận bão cát mãnh liệt phóng về hướng đám Liệt Kình tử sĩ.

Ngô đại quản gia dậm chân xuống một cái, cả bờ biển dường như cũng bị lún xuống, một lượng cát khổng lồ bị đánh bật lên không trung tạo thanh một bức tường cát cực lớn.

Rào rào rào rào!

Từng hạt cát như những thứ ám khí vô cùng lợi hại, xé gió lao đi vun vút! Có thể thấy trong đó ẩn chứa sức mạnh to lớn đến mức nào!

Rầm!

Hành động của đám Liệt Kình tử sĩ dường như bị một chưởng của Ngô đại quản gia mà bị kìm hãm lại. Đao còn chưa bổ xuống đã bị một chưởng của Ngô đại quản gia ấn mạnh vào lồng ngực, cả người truyền ra tiếng tim phổi vỡ tung, xương cốt nát bấy.

Hai gã Liệt Kình tử sĩ trực tiếp bị đánh chết, không kêu nổi một tiếng! Hồn phi phách tán! Thân thể bay rất nhanh về phía ngược lại!

Bồng!

Ngay sau khi hai gã Liệt Kình tử sĩ bị giết, trong nháy mắt thân ảnh của Ngô đại quản gia biến mất, chỉ con hai thi thể đang phóng như đạn pháo về phía bên này, chỉ chớp mắt va chạm vào ba, bốn tên Huyết Sa vệ.

Ba, bốn gã cao thủ Huyết Sa vệ này trên người cũng mặc khôi giáp, thân thể cường tráng, gân cốt cứng cỏi. Thế nhưng xung lực từ hai cỗ tử thi kia so với lực do kỵ binh thần mã trùng kích thì còn mạnh hơn gấp mười lần, chẳng khác nào bị một con voi khổng lồ đâm vào, căn bản không thể nào cản được.

Vụt vụt vụt!

Tiễn từ Thần Tí Nỗ liên tục bắn vào hai cỗ tử thi kia nhưng không hề có chút tác dụng.

- Chú ý địch nhân!

- Địch nhân đâu rồi!

- Cẩn thận! Hắn núp sau tử thi!

Đầu lĩnh của đám Huyết Sa vệ là một tiên thiên cao thủ, đứng thủ ở phía trước, suất lĩnh mười một cao thủ, ngăn cản đối phương trùng kích lên, thế nhưng hắn không hề phát hiện ra tung tích của Ngô đại quản gia. Chỉ có Hồng Dịch vận thần hồn đến mức tối đa mới có thể nhận ra được trong khoảnh khắc, khi Ngô đại quản gia một chưởng đánh chết hai gã tử sĩ, thân thể lão ta đột nhiên co rút lại, bám sát theo thi thể của hai tên tử sĩ kia.

Thân thể lớn như thế mà có thể co rút lại kích cỡ một con ly miêu, hoàn toàn khiến cho người ta không thể cảm nhận ra bất cứ động tĩnh gì, giống như thoáng một cái biến mất trước mặt.

Ngô đại quan gia tiếp tục co rút tay chân lại, bám theo tử thi lao đến bên này.

Rầm!

Tử thi vừa va chạm với đám Huyết Sa vệ liền đột nhiên dừng lại, thân thể của Ngô đại quản gia xuất hiện!

Hắn cứ như vậy xuất hiện, song chưởng vung lên, thân thể xoay tròn cực nhanh! Không khí bốn phía chấn động dữ dội, vang lên những tiếng xé gió kịch liệt! Ai ai cũng cảm thấy một cỗ khí tức hừng hực bốc lên từ người lão.

Ánh mắt Hồng Dịch cơ hồ không theo kịp song chưởng của Ngô đại quản gia, lão ta vung chưởng lên, trong nháy mắt hơn hai mươi cao thủ Huyết Sa vệ đều bị đánh bay ra. Thân thể bọn họ bị đánh bay ra ngoài chẳng khác nào ngọn cỏ mỏng manh, miệng phun máu tươi, nội tạng bị nghiền nát. Máu tươi thấm đẫm cả bờ biển!

Tất cả hành động diễn ra trong đúng hai nhịp hô hấp!

Hồng Dịch chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí cường bạo mãnh liệt tràn ngập khắp không gian trên bờ biển.

Thần hồn khó chịu vô cùng, ý niệm trong đầu tựa hồ không vận chuyển nổi!

Cỗ huyết khí áp bách mãnh liệt này đều từ trên người Ngô đại quản gia tản mát ra! Thậm chí hắn cảm giác được cỗ huyết khí này còn có chút tương tự như huyết khí của Hồng Huyền Cơ trong Võ Ôn Hầu phủ ngày đó!

- Võ thánh!

Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu Hồng Dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.