Dương Thần

Chương 131: Linh Nhục Hợp Nhất!




- Tuân lệnh!

Sau khi Hồng Dịch hạ lệnh, hơn ba trăm binh lính đứng sau lưng lập tức giương cung lắp tên, chỉnh tề tiến lên bao vây Lục Mi đang đứng cách mấy trăm bước trong sơn cốc.

Keng!

Xích Truy Dương cũng lắp tên lên dây cung, nhắm thẳng vào đầu của Lục Mi , bằng vào tiễn thuật tinh kỳ của hắn, bằng vào xạ pháp Thiên Xà Cửu Tiễn, bằng vào lực lượng cường đại của Quán Hồng cung, chỉ cần tên Lục Mi kia hơi nhích động, lập tức sẽ lọt vào thiên la địa võng của mưa tên.

- Bắt ta lại? Hừ!

Vị nhị đảo chủ Cự Kình đảo Lục Mi này đứng trước cửa Quần Xà hạp cốc, một thân một mình đối mặt với hơn ba trăm binh lính lục doanh của Hồng Dịch, mấy vị võ sư đỉnh phong, một cao thủ tiên thiên võ sư, một đại kim chu, hai con ngao sư vương hung mãnh được trang bị từ đầu đến đuôi, không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cười lạnh một tiếng.

Đối mặt với áp lực lớn như vậy, Lục Mi vẫn trấn định như thường, không ai biết hắn bên trong người còn thứ biện pháp thần kỳ gì.

- Lên!

Lục Mi chờ đoàn người của Hồng Dịch còn cách sáu trăm bước, bỗng nhiên vung tay lên.

Một đội ngũ binh lính thân mặc thiết giáp, một tay cầm đao một tay cầm thuẫn, bất thình xuất hiện ở phía ngoài hạp cốc. Đám binh linh này mặt mũi hung hắn, thân thể cường tráng, hàm răng trắng nhởn, khiến cho người ta cảm giác khí tức trên người bọn chúng chẳng khác nào dã thú.

Một đội ngũ chỉnh tề hắc ám, tổng cộng hơn năm trăm người.

Từ bộ dáng có thể nhận ra những kẻ này đều là những võ đồ cực kì tinh hãn, thậm chí có cả võ sĩ. So với đám thủ hạ binh lính lục doanh này của Hồng Dịch, quân địch có tố chất cao hơn gấp đôi.

Trong khoảnh khắc khi đám binh lính này xuất hiện, thân thể Lục Mi liền lùi ra về phía sau. Chân điểm nhẹ lên mặt đất một cái, thu người lại, giống y như động tác uốn người của độc xa, trong nháy mắt lùi về phía sau hàng binh lính này. Đội ngũ binh lính tạo thành một tấm khiên khổng lồ, hoàn toàn che chắn thân thể của hắn bên trong.

- Võ công của kẻ này thật sự là thâm sâu khôn lường! Không chừng đã đạt tới cảnh giới linh nhục hợp nhất!

Xích Truy Dương buông cung trong tay xuống. Mặc dù Lục Mi ở trong tầm ngắm của hắn nhưng hắn vẫn không thể mang Thiên Xà Cửu Tiễn bắn ra được, bởi lẽ trong lúc Lục Mi thi triển thân pháp lẩn đi, hắn hoàn toàn không xác định được vị trí thân hình đối phương.

- Linh nhục sau khi hợp nhất, các giác quan trở nên vô cùng nhạy bén! Ta bên này vừa động, hắn liền lập tức cảm nhận được, như vậy ta sao có thể bắn trúng hắn đây.

- Vốn ta nghĩ rằng bằng vào hai mươi thiết ma tiễn thủ kia cộng thêm một ngàn con độc xà là có thể tiêu diệt toàn bộ các ngươi. Nhưng không ngờ võ công các ngươi lại khá như vậy, lại còn có kim chu trợ sức. Nhưng các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Mi đứng trong đám binh lính âm trầm nói. Những binh lính này, trên tay đều cầm những tấm thuẫn cao đến nửa thân người, bên ngoài mặt thuẫn có một lớp da dày đến nửa thước bao bọc. Tên mạnh đến mấy cũng khó có thể xuyên thủng.

Đao của bọn họ cũng chính là mông thần đao vô cùng sắc bén, mặc dù không được chế tạo từ chất liệu tốt như huyền cương, nhưng cũng là cương thép tinh chế, nhìn qua thấy ánh đao lấp lánh, bổ đôi một người tuyệt đối không có vấn đề gì.

Ngay trong lúc Hồng Dịch nói chuyện, đội binh lính kia tầng tầng lớp lớp tiến lên, mang dáng dấp một bầy kiến hành quân, nhanh chóng dồn nén quân của Hồng Dịch.

Sáu trăm bước, năm trăm bước, bốn trăm bước! Ba trăm bước, hai trăm bước....

Trong Quần Xà hạp cốc, số lượng của đám người này so với binh lính của Hồng Dịch còn nhiều hơn, hơn nữa nhìn tố chất của bọn chúng, hắn biết rằng chỉ cần hai bên giao chiến, nhất định bọn chúng sẽ giống như hổ lao vào bầy dê, chém giết toàn bộ binh lính của mình dễ dàng như trở bàn tay.

Những binh lính hung hãn mặc khôi giáp đen nhánh này rõ ràng được huấn luyện quanh năm, giết người cướp của, bọn chúng chẳng khác gì dã thú, trước mắt đang lao đến như bay về phía Hồng Dịch. Ngay cả bản thân Hồng Dịch cũng cảm nhận được một cỗ khí tức hung mãnh đập vào mặt khiến hắn hít thở không thông.

- Một đám hải tặc làm sao có thể so sánh với chiến lực hung hãn của quân đội chính quy được!

- Bày trận! Bắn tên! Rút đao! Chuẩn bị giao chiến!

Đối phương nhanh chóng áp sát, Hồng Dịch cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức hạ lệnh. Đối phương còn cách một trăm bước, hắn ra lệnh một tiếng, tiễn bay như châu chấu, lao mạnh đến đám hải tặc kia.

Nhưng cơn mưa tên giống như châu chấu này phần lớn bị những tấm khiên lớn cản lại, chỉ có mấy cao thủ như Hồng dịch mới có thể xuyên qua kẽ hở giữa những tấm khiến mà đâm thủng áo giáp bọn chúng, giết chết hơn mười người.

Nhưng như vậy căn bản là không chặn được bước chân hung hãn của quân địch.

Một loạt tiễn trôi qua, hơn ba trăm binh lính đều vứt cung tên xuống đất, rút cương đao ra, ánh mắt lạnh như băng găm chặt vào đám hải tặc đang lao tới.

Hồng Dịch nhanh chóng cảm nhận được sự hung hiểm khi hai đội quân giao chiến cũng như tâm trạng hiện giờ của binh lính.

Hắn tu luyện thần hồn, thần niệm trong đầu rất nhạy cảm, trong nháy mắt liền nhận ra, tất cả binh lính trên chiến trường, máu huyết đang sục sôi trong thân thể, ý niệm trong đầu tập trung, ngưng tụ thành một cỗ sát khí thực thể, bao trùm cả Quần Xà hạp cốc, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cho cuộc chiến bùng nổ.

- Mặc dù binh lính lục doanh không được tốt cho lắm, nhưng dưới hoàn cảnh giao tranh khốc liệt thế này mà vẫn trấn định được, tay vẫn rút được đao ra bày thế trận chờ quân địch, quả thật không hổ ba chữ Quân Chính Quy. Nếu là dạng lưu khấu gặp phải thế trận như vậy, sợ rằng chân đã nhũn ra rồi, chỉ còn nước quay đầu bỏ chạy, chạy càng nhanh càng tốt!

Phụt!

Ngay khi chỉ còn ba mươi bước là hai đội quân va chạm trực diện tiến hành chém giết, bỗng nhiên kim chu đang đứng bên cạnh Tiểu Mục phun ra một ngụm tơ. Trên bầu trời bỗng xuất hiện một màn lưới nhện cực lớn lấp lánh ngân quang, đè mạnh xuống đám hải tặc, trong thoáng chốc trói chặt hai mươi tên binh lính đang lao tới.

Mạng nhện cực kì bền chắc, khiến cho cước bộ của bọn chúng bị cản trở, đám hải tặc đang lao tới nhất thời chân tay nặng nề, tốc độ chậm hẳn lại.

- Giết!

Chớp lấy cơ hội này, Hồng Dịch vung Trảm Sa kiếm lên, dưới sự bảo vệ của đám cao thủ bên cạnh, cả thân người vọt lên phía trước.

Đây là lần đầu tiên hắn chân chính xông pha chém giết trên chiến trường, lần trước ở Ngô Uyên tỉnh trừ phiến loạn, binh lực đôi bên chênh lệch qua lớn, hắn chỉ ở phía sau nhìn giao tranh, cùng giao thủ đạo thuật với Triệu Phi Dung, còn hiện tại chính là chiến đấu thực sự, thực sự lao lên chém giết.

Hai đội quân va chạm vào nhau, thứ đầu tiên vung lên chính là đại thiết côn của Trầm Thiết Trụ!

Rầm!

Cây gậy sắt khổng lồ của Trầm Thiết Trụ mạnh mẽ bổ xuống một tấm khiên lớn, cả tấm khiên gỗ lẫn thiết bì lập tức vỡ tan thành bốn, năm mảnh, tên hải tặc cầm thuẫn ở phía sau bị thổi đi giống như một con diều giấy, bay vọt lên không trung, mấy tên hải tặc đứng phía sau cũng bị cỗ sức mạnh khổng lồ này đập tới, mồm miệng phun máu tươi, trong nháy mắt đội hình của quân địch bị tan tác.

Trầm Thiết Trụ vốn có thần lực trời sanh, lại tu luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, Hổ Ma Luyện Cốt quyền, đồng thời được phục dụng nhiều linh dược tôi luyện cơ thể, thậm chí còn được uống canh được sắc từ Nguyên Tân Thiên Châu, bây giờ sức mạnh của hắn vô cùng khủng khiếp! Một cây thiết bổng trên tay khiến cho hắn chẳng khác một cự thần Viên Ma Kim Cương.

Nhất là trên thân thể hắn mặc Ngân Sa giáp, đao thương bất nhập, càng làm tăng thêm sự dũng mãnh.

Trọng côn trọng chùy (gậy nặng, búa nặng) chính là thứ vũ khí tốt nhất để phá giáp, trận chiến này, Trầm Thiết Trụ có thể nói là có thể đem thực lực phát huy đến mức tối đa.

- Hay!

Thấy Trầm Thiết Trụ dũng mãnh như vậy, Hồng Dịch thầm kêu một tiếng hay, thân thể chợt lóe lên, bằng vào thân pháp Hồ Điệp Tán Phấn, nhẹ nhàng len vào giữa kẽ hở giữa đội hình quân địch, Trảm Sa kiếm trên tay vung lên.

Keng keng keng!

Phụt phụt phụt!

Ba thanh cương đao bị chém đứt, ba bộ áo giáp bị mở phanh ra, mũi kiếm thọc sâu vào xương địch nhân, máu tươi bắn tóe ra như cuồng phong, trong nháy mắt cả người Hồng Dịch biến thành một người máu.

Lúc này, sự sắc bén của Trảm Sa kiếm hoàn toàn bộc lộ uy lực khôn cùng.

Vốn thiết giáp trên người đám hải tặc này đều được rèn từ cương thép hảo hạng, ngay cả tinh cương trường đao sắc bén cũng khó có thể chém bung ra được, nhưng dưới lưỡi kiếm của Trảm Sa, những bộ áo giáp này chẳng khác gì những tờ giấy mỏng manh.

Ánh đao lóe lên, năm thanh đao vung lên, bổ thẳng về phía Hồng Dịch.

Trong lúc Hồng Dịch giết chết ba người kia, tất nhiên cũng bị kẻ khác chớp cơ hội đánh sau lưng, trong loạn quân, kể cả là cao thủ cũng không thể phòng thủ toàn diện được.

Nhưng năm thanh đao vừa mới đến gần thân thể Hồng Dịch đã bị một thanh loa văn cương đao sắc bén chặt đứt tận chuôi. Tiếp đó thanh loa văn cương đao nhanh như chớp giật, xẹt qua, cắt đứt cuống họng của năm tên hải tặc kia, máu tươi bắn tứ tung, nhuộm đỏ cả khe suối!

Là Xích Truy Dương hộ vệ bên cạnh Hồng Dịch xuất thủ.

Cùng lúc ấy, đám hải tặc đang lao lên cũng bị Bạch Vân ngũ lão dùng trường đao giết chết từng kẻ một.

Cái gì gọi là tác dụng của thân binh, tác dụng của cao thủ hộ vệ? Ở thời khắc này đã hoàn toàn hiện rõ rệt. Hồng Dịch đứng ở trung tâm, chỉ việc phóng tay chém giết, còn các cao thủ bên cạnh chỉ có nhiệm vụ ngăn cản đao thương trí mạng, bảo vệ sự an toàn của chủ soái, lúc cần thiết thậm chí có thể dùng thân thể đỡ đòn, đây chính là tác dụng của thân binh.

Chủ soái võ công cao cường, có cao thủ thân binh, chém giết giữa chiến trường chẳng khác nào cá gặp nước, dễ như trở bàn tay.

- Thật là sướng khoái!

Chỉ trong khoảnh khắc hai đội quân giao chiến, Hồng Dịch trong lòng vẫn còn hơi khẩn trương, nhưng khi Trảm Sa kiếm vung lên giết chết ba tên hải tặc, hắn liền sinh ra một loại cảm giác vô cùng sung sướng sảng khoái.

Binh lính lục doanh cũng theo chân hắn xông lên chém giết hải tặc, bây giờ hắn cũng không có thời gian quan tâm đến bọn họ, càng không thể chiếu cố cho bọn họ. Hai quân giao tranh, vốn chính là lấy cứng chọi cứng, những binh lính lục doanh này đúng là phải tắm qua máu tươi mới có thể chân chính trở thành binh linh tinh nhuệ được.

Mặc dù hải tặc mạnh mẽ, nhưng Hồng Dịch có lòng tin thắng trận, dùng sức mạnh đọ sức mạnh với bọn chúng.

- Ngưu Ma Đính Giác! Hổ Ma Hạ Sơn!

Hồng Dịch xuất ra một kiếm, đấm xuyên qua cổ họng một tên hải tặc, sau đó xoay ngược kiếm, xẻ dọc xuống, khiến cho lồng ngực của một tên hải tặc rách toạc ra, sau đó hắn không quên tung ra một cước, một lực đạo khổng lồ truyền tới đập lên tấm khiên gỗ, đá bay cả người lẫn khiên văng ra ngoài.

Sức mạnh của Hồng Dịch bây giờ không hề thua kém Trầm Thiết Trụ, sự linh hoạt, sự lĩnh ngộ đối với võ công quyền pháp lại càng vượt xa Trầm Thiết Trụ, kiếm pháp của hắn vừa hung ác, vừa quỷ dị, tốc độ chém giết tất nhiên là đạt tới mức độ cao nhất, chỉ trong mấy nhịp hô hấp sau khi hai đội quân giao tranh, hải tặc tinh nhuệ chết dưới kiếm của hắn đã có hơn mười tên.

Hoàn toàn chìm ngập trong ý niệm chém giết, Hồng Dịch đột nhiên cảm nhân được mình lúc thì vô cùng tỉnh táo, lúc thì vô cùng điên cuồng. Sở học võ thuật của hắn như Ngưu Ma Đại Lực quyền, Hổ Ma quyền, Tiểu Thiên Cương Thủ, Điệp Vũ quyền, Thiên Triền Thủ, Ngư Long Cửu Biến, Viên Ma Bổng, vân vân, mười mấy loại võ thuật trong nháy mắt thi triển ra, hoàn toàn dung hợp làm một, ở trong men say chém giết được tu luyện một lần nữa, càng đánh càng luyện, dần dần trở nên thông suốt, có khuynh hướng dung nhập thành một thể.

- Khó trách, khó trách chiến trường có thể khiến cho võ thuật tiến bộ thần tốc như vậy! Chém giết như vậy đích thực là có thể tăng tu vi võ đạo của kẻ tu luyện. Tât cả võ công đều ở trong chém giết mà tu luyện, môt trăm lần, một ngàn lần chém giết nhât định có thể đem quyền pháp dung hợp làm một. Giống như Hồng Huyền Cơ, tự thành lập một trường phái riêng biệt, bước vào cảnh giới võ thánh.

Hồng Dịch trong lòng chợt hiểu ra.

Đầu óc trở nên vô cùng thanh tỉnh.

Hồng Dịch trong lúc chém giết, cũng không quên phân thần ý niệm trong đầu ra, nắm giữ cục diện toàn bộ chiến trường. Mặc dù binh lực chênh lệch với hải tặc không ít, tố chất cũng chênh lệch không ít, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi hai bên giao tranh, bên mình lại chiếm được thế thượng phong.

Điều này cũng dễ hiểu, bằng vào thực lực của bản thân cùng Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Bạch Vân ngũ lão, ba huynh đệ Hắc Diêu Tử, còn có cả Ngân Nguyệt bát vệ, Kim Chu, ngao sư vương. Một đoàn đội tinh nhuệ như vậy, dưới sự kết hợp chặt chẽ, tổ hợp thành một sức mạnh khủng khiếp, giống như mũi thương của một cây thương, dùng làm vũ khí chính để xuyên thủng thế trận quân thù.

Đây chính là lực lượng tinh nhuệ, cũng là chiến thuật Xuyên Thấu trong quân đội

Trong Quần Xà hạp cốc dài ngoẵng, hai đội quân giao chiến, dùng lực lượng tinh nhuệ chọc thủng đội hình đối phương, chính là yếu tố quyết định thành bại.

Không chỉ là trong hạp cốc, mà kể cả là trên chiến trường, một vị đại tướng hung mãnh, bên người có một đám cao thủ hộ vệ, xông pha giữa trăm vạn quân thù, đánh thọc sâu vào thế trận đối phương, phía sau cho dù là một đám lão binh tàn tướng thì cũng có thể đem đại quân của đối phương nghiền nát thành từng mảnh.

Bởi lẽ cho dù là đám tàn binh già yếu nhưng được cao thủ đi theo sau bảo hộ, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần vung thương vung đao lên chém giết, bên người không hề có áp lực dồn ép, ai cũng có thể giết địch được.

Chiến trường giữa bình nguyên còn như vậy, chiến trường trong hạp cốc chẳng lẽ không bằng sao? Cho dù hải tặc lợi hại hơn đi chăng nữa, người có nhiều hơn đi chăng nữa, cũng không cách nào ngăn cản thế tiến khủng khiếp của đoàn cao thủ tinh nhuệ như đám người Hồng Dịch.

Xuyên thẳng vào sâu trong thế trận quân thù, giữ vững ưu thế này cho đến khi dành thắng lợi.

Dưới sự lãnh đạo của Hồng Dịch, hơn ba trăm binh lính phía sau, người người đứng dựa vào nhau, theo sát phía sau, hợp thành một xà trân (trận thế hình thân rắn) thật dài.

Hải tặc phía trước cản đường hoàn toàn bị nghiền nát, đội hình tan vỡ, khí thế suy yếu, binh lính lục doanh tụ tập lại cùng một chỗ, ánh đao chỉnh tề vung lên, cùng quát lên, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho hải tặc bị chết, bị thương không ít. Trong khí thương vong bên quân mình lại vô cùng nhỏ.

Sau hơn mười nhịp hô hấp, lục doanh thương vong hai, ba mươi người, còn hải tặc chết hơn trăm người.

- Ngươi lại có thực lực của tiên thiên cao thủ! Một, hai, ba, ba cao thủ tiên thiên! Nhiều tiên thiên cao thủ như vậy! Chả trách có thể xuyên thủng thế trận quân ta.

Ngay khi Hồng Dịch nén hơi, chuẩn bị phá tan đám hải tặc trước mắt, bỗng nhiên một giọng nói từ sâu trong đám hải tặc truyền đến. Đồng thời một cây trường thương phá không nhằm thẳng vào đầu Hồng Dịch bay tới. Thế thương phi hành vô cùng mãnh liệt, mũi thương lấp lánh hào quang, thậm chí còn bao phủ lên toàn bộ đám người Hồng Dịch, Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Bạch Vân ngũ lão, người nào cũng cảm nhận được một thương này đang nhắm thẳng vào đầu mình mà lao tới.

Một thương này xé không phi hành, Hồng Dịch bỗng nhiên trong đầu dâng lên một cảm giác lẻ loi, đơn độc, cho dù bên canh còn rất nhiều cao thủ bao vệ, nhưng hoàn toàn bị cô lập. Đối mặt với một thương này chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân mà tránh né.

Không chỉ riêng Hồng Dịch, các đại cao thủ bên cạnh hắn cũng có cảm giác như vậy

Một thương này!

Người người bị cô lập!

Thương pháp kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm, quả thực là một loại chân lý đối với võ học.

Người phóng thương là Lục Mi.

- Đây chính là tiên thiên cao thủ linh nhục hợp nhất sao? Về phương diện võ đạo so với Triệu Phi Dung thì càng kinh khủng hơn nhiều!

Hồng Dịch đối mặt với thế thương này, nghiêng người, dồn hết toàn lực vào hai tay, một kiếm bổ mạnh xuống đường bay của thương.

Nhưng lúc này quỹ tích của cây thương bỗng nhanh gấp mười lần, chỉ chợt lóe lên, đột nhiên đánh mạnh vào thân kiếm của hắn. Một cỗ lực cường đại truyền vào thân kiếm, Trảm Sa trong nháy mắt rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, cây thương uốn lượn như rồng, lóe hào quang đầy trời, thương ảnh vung lên, binh khí trong tay Bạch Vân ngũ lão, thậm chí là Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ cũng bị đánh bay hết.

- Hả!

Xích Truy Dương nghiêng người, dốc hết toàn lực, một đao Ngư Long Phiên Lãng mới có thể chém trúng thân thương.

Thương ảnh vừa thu lại liền hiện nguyên hình là một cây thương cổ, toàn thân đen nhánh.

Thương của Lục Mi cùng cương đao của Xích Truy Dương va chạm kịch liệt không chút hoa lệ. Hồng Dịch thoáng nhận ra cổ tay Xích Truy Dương hơi run rung.

Đầu rồng công phá của lục doanh rốt cục cũng bị cản lại

.

Hải tặc phía sau Lục Mi dâng lên như thủy triều.

- Bảo vệ chủ soái!

Xích Truy Dương điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể che kín người Hồng Dịch, một đao vung lên chém nát bốn, năm tên hải tặc đang lao đến.

- Thì ra hai người các ngươi không phải là cao thủ tiên thiên, chẳng qua chỉ là thiên phú dị bẩm!

Ánh mắt Lục Mi lướt ngang qua, nhìn Hồng Dịch và Trầm Thiết Trụ, bước về phía trước một bước, tựa như hoàn toàn nắm được cục diện thế trận, chuẩn bị bắt sống bọn họ.

- Bỏ vũ khí xuống, làm nô lệ cho ta, ta tha cho các ngươi một mạng.

Lục Mi cười nói.

- Ngươi đã muốn chết như vậy. Thế thì cũng không được trách ta!

Hồng Dịch quát lên một tiếng.

Bỗng nhiên một trận âm phong nổi lên, ánh mặt trời rực rỡ ngưng tụ lại, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, không khí vang lên ầm ầm, ngay trước mặt Hồng Dịch ngưng tụ thành một ngọn lửa hình người tung bay, toàn thân lấp lánh, một người ánh sáng khuôn mặt giống hệt như Hồng Dịch hiện ra.

Người ánh sáng này chính là Bảo Nhật Quang Vương Thân của Hồng Dịch.

Bảo Nhật Quang Vương Thân vừa xuất hiện, hải tặc xung quanh, tên nào chỉ hơi đứng gần toàn thân liền lập tức bốc cháy, trong nháy mắt tan thành tro bụi, phát ra tiếng gào thét thê lương.

Hồng Dịch đối mặt với Lục Mi khanh khách cười, một trảo vung ra, trảo còn chưa tới, luồng hơi nóng đã khiến cho lông mày của Lục Mi cháy rụi, một mùi khét lẹt bốc lên.

- Đạo thuật!

Lục Mi rống lên.

Hồng Dịch cũng không ngờ rằng, tiên thiên cao thủ linh nhục hợp nhất lại lợi hại như vậy! So với cấp bậc đại tông sư như Triệu Phi Dung còn cao hơn một tầng! Bất đắc dĩ, hắn buộc phải thi triển đạo thuật ra, hồi phục lại cục diện.

Vốn ngay từ đầu hắn không có ý định thi triển đạo thuật, một là để luyện binh, hai là sợ đối phương cũng có cao thủ đạo thuật, ba là mấy trăm người lao lên chém giết, sát khí đằng đằng, mặc dù còn kém so với chiến trường vạn người, nhưng bao nhiêu đấy cũng ảnh hưởng đến thần hồn.

Nhất là sau khi nghe thấy Xích Truy Dương nói đối phương là tiên thiên cao thủ linh nhục hợp nhất, Hồng Dịch biết được đối phương tuyệt đối không có đạo thuật, vì vậy mới quyết định rèn luyện võ công.

Võ công của Triệu Phi Dung hắn cũng chứng kiến qua, cảnh giới võ công của đối phương cũng không giống như Triệu Phi Dung, Hồng Dịch suy tính, bằng vào quyền pháp hiện giờ của bản thân, công thêm sự phối hợp của rất nhiều cao thủ bên cạnh thì nhất định sẽ vây giết được đối phương.

Nhưng sơ hở duy nhất trong tính toán của hắn chính là, hắn không ngờ rằng tiên thiên tuyệt đỉnh linh nhục hợp nhất, lại có thể kinh khủng như vậy, còn lợi hại hơn so với đại tông sư!

Kế hoạch thông qua chém giết tôi luyện võ công đã thất bại. Hồng Dịch chỉ còn cách thi triển ra đạo pháp của mình để đối phó với bản lĩnh của đối phương.

Bảo Nhật Quang Vương Thân vừa xuất hiện, hỏa diễm bốc lên hừng hực, phi hành như chớp giật , linh hoạt gấp mười lần thân thể, uy lực cường đại vô cùng, Hồng Dịch không tin Lục Mi này lợi hại đến mức có thể ngang ngạnh chống lại mình.

Quả nhiên, Lục Mi sau khi nhìn thấy Hồng Dịch thi triển đạo thuật, kinh hãi thất sắc, nhưng dù sao hắn cũng là tuyệt đỉnh tiên thiên, linh nhục hợp nhất, phản ứng rất nhanh nhạy, trở tay một cái, thu hồi thương về, hắn đưa thương cứa mạnh lên cánh tay một cái, mũi thương thấm máu tí tách chảy xuống, sau đó hắn đột nhiên rung mạnh tay lên. Mũi thương mang theo dương cương khí mãnh liệt phóng vút đi, thương ảnh hừng hực đâm xuống đầu Hồng Dịch.

- Nếu như là các loại âm thần khác, bằng vào huyết khí của ngươi cũng có thể khiến cho bọn chúng bị tổn thương. Đáng tiếc lại là ta!

Hồng Dịch một lần nữa cười lạnh, mặc cho thương ảnh xuyên thủng thân thể mình, chỉ cảm huyết khí dương cương ở mũi thương bốc lên xèo xèo, liền vận khởi Di Đà Kinh, ngay lập tức hồi phục, không để lại dấu vết gì.

Ngược lại, cả cây thương bằng cương thiết đã bị nung đỏ rực lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.