Dương Thần

Chương 124: Nguyên Tẫn Thiên Châu!




Từ trong không trung truyền đến tiếng địch, khoáng đạt, du dương, kết hợp với vầng trăng đang nhô lên mặt biển dường như rửa sạch tâm hồn, mang đến một cảm giác thanh khiết không nhuốm bụi trần.

Âm thần của Hồng Dịch đang ở sâu dưới đáy biển cũng phải ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, xuyên qua làn nước tối thẫm, ánh trăng dường như không vướng phải vật cản nào mà rọi xuống tận đáy biển. Trong lòng bắt đầu bị tiếng địch lôi cuốn hút hồn, nhưng hắn dần dần cảm thấy nghi hoặc.

- Thần hồn của ta hiện đang ở dưới đáy biển, nơi này cách đất liền đến mười dặm, giờ lại là đêm khuya cô quạnh, giữa biển khơi vô cùng vô tận sao lại vang lên tiếng địch trầm bổng? Là ai đang thổi địch nhỉ? Phải cảnh giác mới được.

Trong lòng thầm cảnh giác, thần niệm của Hồng Dịch vừa động, thần hồn vọt lên khỏi mặt biển, hắn liền cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, tất cả trói buộc đều biến mất, thần hồn trở nên nhẹ nhàng linh hoạt, sức mạnh dường như tăng lên không ít.

Hắn cũng biết đây là hiệu quả của việc tu luyện Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quan.

Lần này, hắn tu luyện thần hồn dưới đáy biển, dùng tay bổ sóng, cũng giống như trên đất liền buộc bao cát và những vật nặng khắp thân thể mà luyện tập. Vừa ra khỏi mặt biển, sức ép trên người được loại bỏ hết, toàn thân tất nhiên sẽ cảm thấy dễ chịu khoan khoái, sức mạnh dồi dào.

- Xem ra tu luyện thần hồn dưới biển, quan tưởng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát cũng là một biện pháp tu luyện tốt.

Hồng Dịch trong lòng nhẩm qua lại bộ kinh văn thần thông này một lần. Sau đó bắt đầu ngưng tụ lại thần hồn, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra tiếng địch.

Quả nhiên, phóng tầm mắt ra xa, Hồng Dịch liền nhìn thấy ở xa ngoài khơi, dường như có một cột ánh sáng từ mặt trăng hạ xuống mặt biển. Giữa cột sáng có một viên ngọc to bằng nắm tay màu vàng không ngừng lấp lánh sáng rực rỡ.

Hơn nữa, dưới cột ánh sáng này dường như mơ hồ nổi lên một thứ gì đó to như một con thuyền, toàn thân đen nhánh.

Hồng Dịch vận thần niệm trong đầu, nhìn chăm chú về phía trước, hắn liền phát hiện ra thứ đen nhánh to như thuyền đang lơ lửng ngoài kia dường như là một con trai ngọc khổng lồ.

- Trời đất! Có con trai to như vậy sao?

Hồng Dịch vừa nhìn thấy liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Con trai to như một chiếc thuyền, đừng nói là nhìn thấy tận mặt, hắn còn chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cột ánh sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống chiếc miệng đang mở rộng của con trai, nhìn giống như nó đang mở miệng hút ánh trăng vào người. Dưới ánh trăng, từ trong miệng con trai lấp lánh ánh sáng bạc của kim hoàn, hình như nó đáng luyện thành trân châu dưới ánh trăng.

- Thì ra là lão bàng (lão bàng: ý chỉ con trai đã sống lâu năm) thổ châu. Ngọc trai đều có màu sáng bạc, trong khi ngọc của con trai này lại màu vàng. Hẳn con trai này đã sống đến trăm năm, ngàn năm dưới biển rồi. Trong bụng chứa trân châu, cứ mỗi khi đến đêm trăng tròn thì nổi lên mặt biển, nhả ngọc ra, mượn ánh trăng để tôi luyện châu ngọc, khiến cho ngọc càng trở nên sáng bóng, mượt mà.

Loại ngọc trai này trải qua vô số năm tháng tôi rèn, lại thấm nhuận máu huyết của lão bàng. Nếu lấy được mài thành bột luyện đan, sau khi ăn, có thể tẩm bổ gân cốt nội tạng toàn thân, khiến cho thân thể của con người trở nên mạnh mẽ, đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng được.

- Trong Bách Thảo Kinh có ghi lại một bài thuốc chế canh nhân sâm ngọc trai. Có tác dụng cải tử hoàn sinh. Trong đó ghi lại rằng, dùng một loại nhân sâm thượng hạng nấu cùng với một loại ngọc trai không tì vết. Nấu suốt một đêm, để cho những chất tinh túy của ngọc trai đúc thành một khối. Khi dùng thì đem khối ngọc đó hấp nóng lên, cho người sắp chết uống một ngụm, chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu sống được.

- Những nữ tử có da dẻ không tốt, dùng ngọc trai mài thành bột phấn, sau đó xoa lên da. Da thịt sẽ trở nên trắng sáng không tỳ vết.

Hồng Dịch vô tình nhìn thấy cảnh "Lão bạng bái nguyệt thổ châu" như vậy, trong lòng nhất thời nhớ lại đủ mọi công dụng của ngọc trai.

Ngọc trai bình thường đã có nhiều công dụng như vậy rồi, huống chi là loại trai to như chiếc thuyền thế này, lại còn nhả ra châu ngọc màu vàng.

- Biển khơi quả nhiên là thiên tài địa bảo, có vô số linh dược trân quý, chả trách nhiều người tu luyện đạo thuật lại muốn đến sống ở vùng hải ngoài.

Tâm niệm Hồng Dịch vừa động liền bay đến chỗ con trai khổng lồ đang thổ ngọc kia.

- Hả? Tiếng địch thì ra truyền đến từ nơi đó.

Hồng Dịch bay nhanh đi, khi cách con trai lớn không xa liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy lụa màu vàng, tay cầm một cây ngọc địch, đang đứng ngâm nga thổi.

Điều cổ quái chính là thiếu nữ kia đang đứng trên lưng một con trâu lớn toàn thân trắng muốt, hai chiếc sừng trắng như hai cái ngà voi.

Con trâu màu trắng này Hồng Dịch cũng nhận ra, đây là loại bạch ngưu ở Vân Mộng quốc, da của chúng dùng để luyện khôi giáp, gân dùng để luyện chế cung. Con bạch ngưu kia, bốn móng đạp trên mặt nước, thân thể lại không bị chìm xuống, giống như đứng trên đất liền, loại bạch ngưu thần tuấn này từ trước đến giờ Hồng Dịch chưa từng nhìn thấy bao giờ.

- Con bạch ngưu này hình như là do âm thần hóa thành.

Sau một hồi nhìn kỹ, Hồng Dịch cuối cùng cũng nhận ra, con bạch ngưu này chính là âm thần hóa thành, vì thế mới có thể đứng trên mặt nước như vậy.

Đại bạng, nguyệt quang, kim sắc trân châu, biển khơi, hoàng y thiếu nữ cưỡi bạch ngưu thổi ngọc địch.

Tất cả đều vô cùng nên thơ.

Nhưng lúc này Hồng Dịch không có bất cứ tâm tư nào để làm thơ cả. Hắn nhìn thấy hoàng y thiếu nữ kia dường như muốn cướp trân châu của con trai lớn kia.

Mỗi một âm điệu từ chiếc ngọc địch kia thổi ra, viên trân châu kim sắc to bằng nắm tay lơ lửng dưới ánh trăng hình như lại bay đến gần thiếu nữ hơn. Cùng lúc đó, con trai khổng lồ ngoài khơi bỗng gầm lên một tiếng hống trầm bổng, hút mạnh khí vào, rồi phóng thẳng ra, biển khơi nổi sóng dữ dội, cuốn viên trân châu kim sắc kia trở lại.

- Con trai này sao giống như một lão hổ vậy nhỉ?

Nghe thấy tiếng gầm của con trai, Hồng Dịch cảm giác tiếng rống của nó giống y như tiếng gầm của một con hổ.

- Thiếu nữ này là ai nhỉ? Đạo thuật cao thâm khôn lường. Cảm giác đứng nhìn từ xa giống như ngày đó đối đầu với Triệu Phi Dung.

Hồng Dịch thầm tính toán thực lực của thiếu nữ đang đứng trên lưng bạch ngưu kia. Ý niệm trong đầu khẽ quét ngang qua, thậm chí phát hiện ra thiếu nữ này thực lực thâm sâu tựa biển, lực lượng khổng lồ vô cùng, giống y như linh thần trong đào thần kiếm.

- Ngươi là ai? Sao lại đến nhìn trộm ta? Chẳng lẽ muốn cướp đoạt Nguyên Tẫn Thiên Châu trong miệng của con Hổ Bạng này sao? Con Hổ Bạng này do ta vô cùng vất vả dùng tiếng địch dụ dỗ nó từ dưới hải vực sâu ngàn dặm lên mặt biển, ngươi chẳng lẽ muốn thừa cơ cướp đoạt sao?

Ngay Khi Hồng Dịch từ dưới mặt biển trồi lên, hoàng y thiếu nữ kia dường như cũng biết nhưng nàng ta không chú ý lắm, mãi đến khi thần niệm của Hồng Dịch quét qua, nàng có vẻ không nhẫn nại được nữa, ngừng thổi địch, lên tiếng dò hỏi, đồng thời vung tay lên!

Hồng Dịch ngay lập tức cảm thấy ánh trăng biến mất, trên mặt biển, mây đen kéo đến, ngay sau đó sấm chớp lóe lên đì đùng.

Ầm ầm ầm!

Một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mang theo sấm chớp đánh mạnh xuống, mặt biển chấn động, nước bắn tung tóe khắp nơi, trời long đất lở, uy thế như đất trời nổi giận, muốn xé nát nhân gian thành từng mảnh.

- Huyễn thuật thật ghê gớm! Loại huyễn thuật gì thế này! Lại có thể biến hóa lôi đình, huyễn hóa thiên tượng!

Hồng Dịch thấy sắc trời đột ngột thay đổi, mây đen giăng phủ, sấm chớp trong nháy mắt đánh xuống,trong lòng ngay lập tức hiểu ra, nữ tử kia, trong lúc vung tay đã tạo thành huyễn cảnh lôi đình sấm chớp!

Rầm Rầm Rầm! Rào Rào!

Mặc dù là ảo ảnh, nhưng tiếng sấm trong ảo cảnh này cũng khiến cho thần hồn của Hồng Dịch muốn tan nát ra, thật giống như cảm giác ngày ấy bị xuân lôi chấn động.

Cảm nhận được thần hồn như bị chấn nát ra, sấm chớp đầy trời đánh xuống, thần niệm trong đầu Hồng Dịch lập tức thu lại, giữ chặt trong lòng, vận khởi Quá Khứ Kinh. Trong lòng giữ một mảnh thanh tĩnh, lập tức không bị ảo cảnh lôi đình này ảnh hưởng.

Nhưng mặc dù hắn không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh trước mắt, nhưng cảnh vật xung quanh lại không biến mất, ngược lại càng ngày càng biến hóa dữ dội hơn.

Trên biển cuồng phong gào thét, sóng cuồn cuộn nổi lên, sấm chớp đánh rung trời.

- Theo lý mà nói, ta giữ chặt nội tâm thì những huyễn tượng này phải lập tức biến mất chứ, tại sao càng lúc càng biến hóa dữ dội như vậy? Mặc dù ta không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể thoát ra ngoài được. Giống như ngày đó ta bị chiêu Tinh Hà Qua Toàn của Triệu Phi Dung bao vây, tuy có thể giữ cho thần hồn không bị tổn thương, nhưng không phá nổi pháp thuật của nàng ta. Đạo thuật đối phương thật là cao thâm

.

- Tại sao vừa thấy mặt liền hạ độc thủ? Ngươi dùng ảo cảnh lôi đình tưởng có thể làm gì được ta sao?

Hồng Dịch tuy không bị ảnh hưởng, nhưng huyễn cảnh không biến mất, trong lòng càng giật mình. Tâm niệm đột nhiên máy động, cười to ha ha, rồi nói.

- Hả? Ngươi có thể tiếp được một chiêu Phong Lôi Vân Động của ta sao? Thần hồn không tiêu tan sao?

Lúc này, hoàng y thiếu nữ cưỡi bạch ngưu trên biển lấy cây sáo trên tay thu lại, ngón tay xoay tròn hướng về phía Hồng Dịch. Nàng ta nhìn thấy trong vòng xoáy của ngón tay mình, Hồng Dịch bị lôi điện, sóng to gió lớn trùng trùng điệp điệp bao vây, thế nhưng hắn vẫn bất động, còn cười to ha ha. Trong lòng nàng ta chợt động, thu lại ngón tay.

Ngón tay nàng ta vừa thu lại, Hồng Dịch cảm thấy huyễn tượng trước mắt lập tức biến mất, mây đen tan biến, sấm chớp lôi đình cũng từ từ dừng lại. Bầu trời khôi phục lại vẻ thanh bình, mặt trăng lại hiện lên trên biển, gió đêm nhẹ nhàng thổi, từng con sóng gợn lăn tăn, cả mặt biển phẳng lặng sáng như một chiếc gương khổng lồ.

- Thật là may mắn.

Hồng Dịch vừa thanh tỉnh lại, hắn biết rằng mình dùng kế nghi binh để nữ tử kia thu lại huyễn cảnh. Nếu không, huyễn cảnh vừa rồi tuy không làm tổn thương hắn nhưng bản thân hắn cũng không cách nào thoát ra được.

- Ngươi là ai?

Hoàng y thiếu nữ sau khi hủy đi huyễn cảnh, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Hồng Dịch, đồng thời chú ý đến con trai khổng lồ đang lơ lửng trên mặt biển.

Hồng Dịch lúc này mới nhận ra, toàn thân con trai khổng lồ kia cũng có những vằn đen tầng tầng lớp lớp trên vỏ, trông chẳng khác gì một lão hổ. Hai mảnh giáp của con trai mở rộng, để lộ ra huyết nhục óng ánh sắc vàng bên trong.

Trong nháy mắt khi hoàng y thiếu nữ và Hồng Dịch nói chuyện, con trai khổng lồ này liền phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa. Trên mặt biển nổi lên sóng to gió lớn, Hồng Dịch lập tức nhìn thấy một tia sáng vàng rực từ trong thân con trai bay vọt ra, tia kim quang này liền biến thành một con hổ sắc vàng vô cùng lớn, răng nanh dữ tợn nhe ra, từ trên người con kim hổ tản ra cỗ hung sát khí kinh thiên động địa, mồm mở rộng như chậu máu lao về phía hoàng y thiếu nữ.

- Đúng là muốn chết! Hồn của ngươi ẩn náu kĩ trong thân xác, dưới sự bảo vệ cường đại của huyết khí mới khíên ta không thể ra tay giết ngươi. Bây giờ người lại hóa thành ảo hồn xông ra ngoài, chẳng lẽ muốn tìm cái chết hay sao?

Hoàng y thiếu nữ này liền vung tay lên. Một khối nước biển đột ngột bùng lên, tạo thành một màn nước trong suốt như ngọc, bao vây con kim hổ ở trong. Nhìn chẳng khác nào một con kim hổ đang giương nanh múa vuốt trong một khối cầu thủy tinh khổng lồ, ánh trăng chiếu xuống tạo nên vẻ thần kỳ của tạo hóa đất trời.

- Nổ!

Hoàng y thiếu nữ phất tay một cái.

Rầm!

Thủy cầu nổ mạnh, kim hổ bên trong bị nổ thành vô số mảnh nhỏ, sau đó một đoàn sương mù màu vàng dần tiêu tán trong thiên địa.

- Đáng tiếc! Con trai khổng lồ này đã thông linh, luyện thành thần hồn, hơn nữa tu vi không thấp, ít nhất cũng đến cảnh giới nhật du! Không ngờ lại bị hồn phi phách tán như vậy!

Hồng Dịch vừa nhìn thấy con kim hổ kia liền biết đấy chính là thần hồn của con trai khổng lồ biến thành. Bây giờ bị hoàng y thiếu nữ lấy đạo thuật hiện hình, dùng nước biển bao vây, sau đó cho nổ tung, linh hồn của nó hoàn toàn tiêu tán rồi.

Dường như cảm nhận được sự tiếc thương của Hồng Dịch, bỗng nhiên, viên trân châu kim sắc đang lơ lửng trên mặt biển đột ngột bay lên, bằng vào một loại tốc độ cực nhanh, so với phi kiếm thì còn nhanh gấp mười lần, bay thẳng về phía Hồng Dịch.

Hồng Dịch theo bản năng đưa tay lên, ngay lập tức bắt được viên trân châu màu vàng to bằng nắm đấm kia, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay ấm áp khôn tả, thật giống như da thịt của trẻ sơ sinh.

- Con trai này, vào thời khắc cuối cùng, trước khi linh hồn tiêu tán, dường như cảm nhận được ý niệm tiếc thương của ta, dùng sức mạnh cuối cùng mang viên trân châu kia cho ta.

Hồng Dịch trong nháy mắt đón lây viên trân châu, trong lòng cũng lập tức hiểu ra sự việc.

- Chạy!

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hồng Dịch. Thần hồn máy động, đột nhiên phóng đi như điện xẹt, mang theo viên ngọc trai trong tay, trong nháy mắt vọt ra ngoài mấy dặm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.