Dương Thần

Chương 119: Long Tượng Pháp Ấn!




- Không sai, gia gia ta chính là đại quốc sư của Nhu Thiên. Là một trong bát đại yêu tiên Kim Chu pháp vương, ta bất quá chỉ là ra bên ngoài cho khuây khỏa, vì sao các ngươi lại truy sát ta?

Thanh âm của nữ hài tử do âm thần kim chú hóa thành dường như trở nên kịch liệt hơn. Thế nhưng khi nhìn đại cương xoa trong tay Hồng Dịch thì trong mắt lại hiện ra một tia thần thái sợ hãi.

- Nhu Thiên là vùng man di, cái gì là quốc sư với không quốc sư, dám đến Đại Kiền ra oai sao?

Hồng Dịch giơ cương xoa trong tay lên, cười lạnh nhìn chằm chằm vào âm thần kim chu:

- Coi như là là yêu nghiệt của Kim Chu pháp vương, vì sao lại đến Đại Kiền ta chặn đường giết người, ăn thịt uống máu, thì chỉ có đến cũng không có về. Nói, vì sao ngươi lại muốn tới Đại Kiền? Lại còn ở trong Hắc mộc sơn, sát hại những khách bộ hành thương nhân đi qua đường.

- Sát hại người qua đường cùng thương gia?

Kim chu lùi về phía sau một bước. Nhìn Hồng Dịch. Tựa hồ muốn nhận ra một cái gì đó từ trên sắc mặt của hắn:

- Tất cả những người đó đều muốn bắt ta luyện thân ngoại chi thân. Lẽ nào ta phản khảng cũng không được sao?

- Bắt ngươi? Ngươi phản kháng? Vậy chuyện xảy ra ngày hôm này là chuyện gì. Vì sao đột nhiên xuất hiện trên đường rồi phun ra mạng nhện, nhắm vây khốn chúng ta?”

Hồng Dịch không mảy may rung động trước hoa ngôn xảo ngữ của âm thần kim chu, ý niệm tăng cường vây khốn âm thần này. Chỉ cần đối phương thoáng có hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ lập tức một xoa giết chết ngay.

Đạo thuật của kim chu này tu luyện cũng không tinh thâm, vừa mới đến mức âm thần sơ thành.

Bất quá động vật có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy, đã có thể coi như là cao thâm mặc trắc. Phải biết rằng Hồng Dịch có được vô thượng điển tịch là Quá Khứ kinh, trải qua thời gian rất dài tu luyện, đột phá Dạ Du, Nhật Du, mới đến được cảnh giới Khu Vật Âm thần.

Đồ lão trong u cốc tu luyện đã vài chục năm, nhưng cũng mới chỉ tu luyện đến Nhật Du.

- Ta biết các nàng là tới bắt ta. Ta đương nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường rồi.

Âm thần của kim chu chỉ một ngón tay về phía Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, phát ra tiếng nói:

- Ngày trước. Ta đã giết mấy đệ tử của Dao Trì phái, đều tới để bắt ta. Ngày hôm nay nhìn thấy các nàng, ta liền biết, ngươi cũng là tới để bắt ta. Không lẽ là không chịu buông tha cho ta.

- À?

Hồng Dịch quay đầu lại nhìn Hoa Lộng ảnh, Hoa Lộng Nguyệt.

Hoa Lộng Ảnh nhìn âm thần kim chu nói:

- Chúng ta chỉ tưởng nó là một kim chu bình thường thôi, nhưng không có ngờ tới, nó lại là hậu duệ của Kim Chu pháp vương, lại còn tu luyện thần thông, khó trách những người Dao Trí phái chúng ta phái đi đều không phải là đối thủ.

Hoa Lộng Nguyệt thì lại cười lạnh:

- Bất quá bây giờ người còn chạy trốn được sao. Ngươi đã không phải là kim chu bình thường. Chúng ta bất kể thế nào cũng không thể buông tha ngươi, bằng không để người quay về. Nói lại cho kim chu pháp vương. Chẳng phải là tăng thêm phiền phức cho Dao Trì phái chúng ta sao?

Dứt lời, hai nàng nhìn Hồng Dịch, thần sắc rõ ràng muốn Hồng Dịch nhanh chóng hạ thủ.

- Ngươi đã không phải là vô cớ hại người, vậy ngươi đi đi, nhanh chóng quay về nơi ngươi đã đi, không nên lang thang ở Đại Kiến nữa.

Hồng Dịch cũng không có hạ thủ, cương xoa trong tay sáng lên. Thu hồi ác niệm, cương xoa cũng tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vạn vật đều có linh tính, nếu kim chu đã tu luyện ra thần hồn. Thì cũng giống với các tiểu hồ ly Tiểu Thù, Tiểu Phỉ. Không nên vô duyên vô cớ sát hại. Hồng Dịch cũng sẽ không tiêu diệt thần hồn. Khiến nàng hồn phi phách tán.

- A?

Âm thần kim chu thấy Hồng Dịch lại bằng lòng buông tha nàng thì không khỏi ngẩn cả người.

- Không thể buông tha nàng.

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đồng thời nói.

- Hừ! Thiên nữ của Dao Trì phái các ngươi có cái gì ghê gớm. Ta đây không sợ. Sẽ còn gặp lại!

Âm thần của kim chu cũng không tỏ ra khiếp sợ.

- Ngươi còn không chịu quay về đi”

Hồng Dịch cũng không thèm để ý tới các nàng, chỉ nhìn âm thần của kim chu.

- Ta không thể quay về, lần này là ta lén chạy đến đây.

Âm thần của kim chu nhìn Hồng Dịch. Biểu tình trên mặt thay đổi rất nhiều.

- Gia gia ta muốn dùng di hồn đại pháp, giúp ta chuyển thế, sau đó gả cho gã gia hỏa Nhu Thiên vương tử, ta đương nhiên không chịu. Nến chạy tới đây, bất quá không nghĩ tới nhiều người như vậy lại vây bắt ta. Ngươi lại bằng lòng buông thật à? Đấy là vì sao?

- Ngươi nếu là kim chu bình thương, ta đương nhiên muốn bắt người. Bất qua người lại tu luyện thành âm thần. Hồn đã hóa âm thần nên trừ một cái túi da ở ngoài. Ngươi cùng với nhân loại cũng không có gì khác.

Hồng Dịch nói.

- Ồ! Đây là đạo lý mà loài người các ngươi hay nói sao?

Âm thần kim chu nghe Hồng Dịch nói. Vùng chân mày nhăn nhăn lại, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó nói:

- Ngươi có thể ngưng tụ ánh trăng thành hình thể. Dường như người tu luyện bảo nguyểt quang vương thân. Loại thủ đoạn này. Phải trong bí kinh của Đại Thiện Tự mới có, nếu như lại có thể tiến thêm một bước, có thể ngưng tụ nhất quang, tu thành bảo nhật quang vương. Sau cùng tu luyện thành Đại Nhật Như Lai chan hình, so với Thái Thượng đạo địa cửu hỏa viêm long hòn còn lợi hại hơn. Thật lợi hại a, thật lợi hại. Gia gia ta muốn ta nhanh chóng trở lại để chuyển thế thành thân. Ta vừa lúc cần người che chở. Ngươi lợi hại như vậy, thì che chở cho ta đi! Ta có thể làm thuê cho người! Chúng ta có quy củ. Chỉ cần có tiền là có thể thuê người mạnh mẽ làm bảo vệ nhỉ.

“Đây là kim chu tinh thông bí điển! Lại có thể nhìn ra ta tu luyện Bảo Nguyệt Quang Vương thân?”

Hồng Dịch nghe âm thần kim chu nói một phen như vậy, trong lòng cảm thấy thất kinh, bỗng nhiên hỏi:

- Ngươi vừa thi triển là Đại uy thiên long Bồ Tát quan? Loại đạo thuật tu luyện ra thần hồn này. Lực lượng cực lớn, cũng là điển tịch của Đại Thiện Tử. Vậy nó là từ đâu ra?

- Năm đó gia gia ta tới tàng kinh các của Đại Thiện Tự rồi lén ăn trộm ra rất nhiều điển tịch.

Âm thần kim chu lại nói:

- Ngươi chịu cho ta thuê làm công? Nếu như ngươi chịu để ta thuê thì ta còn có thể nói cho ngươi phương pháp tu luyện. Loại kinh này bao gồm tu luyện cả võ thuật lẫn đạo thuật, ngoài trừ tu luyện thần hồn như Đại uy thiên long bồ tát kinh trong Long Tượng Pháp Ấn, còn có các loại võ công tu luyện của nhân loại, những loại võ công này, ta đều biết chính xác. Ngươi chỉ cần thuê ta ba năm. Ba năm thời gian. Như vậy là đủ rồi.

“Long tượng pháp ấn!”

Hồng Dịch nghe xong, ý niệm trong đầu kịch liệt dâng lên.

Đọc qua chủ giải võ kinh của Ấn Nguyệt hòa thượng, Hồng Dịch biết, Long Tượng pháp ấn, là một môn võ công cực kỳ cao thâm, tác dụng chính là để luyện tủy.

Võ công thiên hạ, có trăm nghìn loại, luyện thịt cơ gân da cốt, tạng phủ, pháp quyết thổ nạp. Tuy rằng trân quý, nhưng nếu như gặp quan to quyền quý, là người có thế lực cực đại, đều có thể có được. Chỉ độc nhất có bí quyết luyện tủy, căn bản là không có được.

Phàm là luyện tủy điển tịch thì đều là vật vô giá như ngọc tỷ truyền quốc vậy. Một khi xuất thế, lập tức dấy lên một trận gió tanh mưa máu vô tận.

Bời vì quyền pháp siêu việt tiên thiên, đạt tới Đại Tông Sư cảnh giới, đều đòi hỏi phải luyện tủy hoán huyết. Mới có thể thoát thai hoán cốt trở thành Võ Thành!

Mà bí quyết luyện tủy. Chính là một cái chìa khóa để mở cánh cửa lớn, có bí quyết luyện tủy. Là có thể nhục thân thành thánh! Thành tựu Võ thánh cành giới! Không có bí quyết luyện tủy. Dù cho người đó là kỳ tài ngút trời, luyện võ một trăm năm, cũng chỉ có thể dậm chân tại Đại Tông Sư, khong thể nào nhập vào Võ Thánh cảnh giới.

Hiện tại Hồng Dịch có Linh quy thổ tức pháp, thiên xà xạ tức pháp. Từ Tiên thiên cảnh giới đến Đại Tông sư thì luyện tạng phủ cũng không thể thiếu. Thế nhưng muốn đột phá Đại Tông sư. Tiến vào Võ Thành, phải có được bí quyết luyện tủy, không có bí quyết luyện tủy, Hồng Dịch có lĩnh ngộ được cảnh giới ‘Vô pháp vô niệm’ thì cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tối đa chỉ dừng lại ở Đại Tông sư sơ cấp mà thôi.

- Cái gì?Vậy ….

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nghe nói thế, ngàn vạn lần không ngờ tới. Một tiểu kim chu, trên người lai ẩn tàng bảo kinh của Đại Thiện Tử. Bí quyết luyện tủy chí cao!

- Long Tượng pháp ấn, chính là võ đạo chí cao thần thông của Đại Thiền Tự, lúc luyện thành. Có thể thành tựu Võ Thánh, lực mạnh vô cùng. Lực lượng như long tượng! Loại quyền pháp này, rất gần với nhân tiên bí điển Hiện thế Như lai kinh trong Đại lôi âm pháp ấn!

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt thở dài, đều giống như kẻ ngốc nhìn âm thần của Kim Chu. Không biết đối phương bị ấm đầu hay thực sự ngây thơ như tiểu hài tử ba tuổi đây.

- Tốt! Ta sẽ bảo vệ ngươi ba năm.

Hồng Dịch nghe thấy thế, lập tức không suy nghĩ nữa mà đáp ứng liền.

Nói thật, chuyện tốt như vậy thì không ai có thể cự tuyệt nổi. Cho dù là sau này Kim chu pháp vương gì gì đó có thực sự tìm tới cửa thì đó cũng là chuyện về sau.

- Tốt lắm, ta ở lại trong cánh rừng này cũng đá chán lắm rồi. Đi ra ngoài thì bị người đuổi giết, hiện tại cuối cùng cũng nhờ được một đội bảo vệ có đạo pháp cao cường, thật không dễ dàng gì.

Âm thần kim chu chợt nổi cáu:

- Sau khi ra ngoài, ta muốn uống hát ngưu nãi hồng trà. Mỗi ngày ngươi đều phải chuẩn, còn phải tìm cho ta nới ẩn trốn tốt, không nên bị người khác nhòm ngó, ta muốn mỗi ngày đều an an ổn ổn ngủ. Không bị người khác quầy rầy, còn nữa, ta muốn chăn tơ tụa, sức nước hoa hồng, còn cần tắm bằng sữa bò. Ta không thích có mùi lạ.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

- Dịch ca ca đi vào cánh rừng đã lâu mà thế nào còn chưa có trở về?

Trên đường cái, Tiểu Mục lo lắng nhìn vào trong cánh rừng.

- Mục tiểu thư xin cứ yên tâm, chỉ là một kim chu mà thôi, Hồng huynh thần hồn xuất du. Tuyệt không có gì trở ngại!

Xích Truy Dương an ủi Tiểu Mục. Trong giọng nói, mang theo một tia kính cẩn. Bởi vì Xích Truy Dương biết, Tiểu Mục rất có thể là do Vũ Văn thái sư chuyển thế.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, một đoàn quang nhân bỗng nhiên từ trong rừng cây bay ra. Chính là Bảo Nguyệt Quang Vương thân của Hồng Dịch.

Duy có một điều bất đồng so với trước, trên vai quang thân của Hồng Dịch, còn bám vào một kim chu nhỏ như con mèo.

- Đây là?

Xích Truy Dương thấy thần hồn Hồng Dịch nhập xác. Kim chu rơi xuống mặt đất, nhàn nhãn tản bộ, tựa như một con méo lông vàng khoan thai thì không khỏi lấy làm kỳ quái hỏi:

- Hồng Huynh đã hàng phục được kim chu? Ta nhớ rõ là kim chu tính tình dữ dắn, không dễ dàng bị hàng phục đâu.

- Hàng phục? Ta không có hàng phục nàng, chỉ là cùng nàng làm một cái giao dịch mà thôi.

Hồng Dịch mở mắt, nhìn kim chu giống như con mèo:

- Nàng không giống kim chu bình thường, nàng là tôn nữ của Nhu Thiên quốc sư Kim chu pháp vương, đào hôn trốn ra ngoài. Giờ muốn thuê chúng ta làm người bảo hộ cho nàng mà thôi.

- Nhện đào hôn? Thuê người bảo vệ?

Nghe Hồng Dịch nói? Đôi mắt của mọi người ở đây đều trợn lên thật to. Hình như trong tâm lý của mọi người, coi đây là một loại chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Mà lúc này. Kim chu lại hừ lên một tiếng. Trong miệng phát sinh thanh âm quái dị nhưng người nghe lại hiểu được:

- Các ngươi nhìn cái gì vậy? Ta muốn đi ngủ.

Nói xong, hàm răng rụt trở lại rồi chậm rãi tiến vào trong lều vải.

“Tri chù có thể nói?”

Mọi người ở đây. Bao gôm cả “Bạch Vân ngũ lão” Hắc Diêu tam huynh đệ, năm tên binh sĩ, cùng Trầm Thiết Trụ, tất cả đều có một cảm giác ngơ ngác.

Hồng Dịch đã từng thấy lão qua lão hồ ly nói chuyện, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là hướng Xích Truy Dương nói:

- Sao kim chu này lại có thể nói tiếng Đại Kiền tốt như vậu. Đây là kim chu của Nhu Thiên quốc. Dựa theo đạo lý, phải nói tiếng Nhu Thiên mới đúng.

Xích Truy Dương nói:

- Kim chu pháp vương đã từng tu hành ở Đại Kiền. Vương Công quý tộc Nhu Thiên nên học được tiếng Đại Kiền.

Đúng lúc này. Thần hồn Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt cũng trở về cơ thể. Mở mắt, nhìn Hồng Dịch.

- Các ngươi là người Dao Trì Phái, là hai vị đường chủ của Hoa Nguyệt Đương. Là hai vị tiểu thư của Ngân chây cự phú Hoa Gia.

Không đợi hai nữ nhân mở miệng, Hồng Dịch đã nói trước.

- Tỷ muội chúng ta hiện đã rơi vào trong tay của người. Như cá nằm trên thớt, mặc cho người giết mổ. Bất quá nhìn theo chuyện tình ngươi đuổi bắt kim chu vừa rồi. Cùng với một dị loại nói chuyện, tuy rằng chiếm thượng phong, nhưng cũng không bắt người gây sự, quả là một chính nhân. Chuyện tình lần này. Coi như là tỷ muội chúng ta gieo gió gặt bão. Ngươi có sự tình gì, thì nói ra đi.

Lúc này Hoa Lộng Ảnh đã ngồi xuống, vừa rồi nàng cũng biết, Hồng Dịch này, cũng không phải là loại người cùng hung cực ác tâm ngoan thủ lạt.

- Tạm thời không có chuyện gì, bất quá muội muội ta thiếu người hầu hậ. Thủ hạ của tỷ muội các ngươi hẳn là không thiếu nha đầu đắc lực. Hiện tại ta cần tám người hầu tin cậy. Bất quá không nên là loại người kiêu ngạo ương ngạnh.

Hồng Dịch bất động thanh sắc, tủy tiện nói ra một yêu cầu.

- Điều này rất dễ. Thủ hạ ta vừa lúc có tám nha đầu thông minh. Võ công tu luyện cũng không kém, liền tặng cho người.

Hoa Lộng Nguyệt vừa nghe cái yêu cầu nho nhỏ này. Trong lòng cũng yên tâm hơn.

- Ân. Ngân thương của các người, tại phía nam có một đội thuyền thường thông thương với hải ngoại, các Ngân thương thuyền, đều phi thường cứng cỏi, bên ngoài bọc tấm sắt. Còn trang bị các bánh lái ở các phía đông tây. Không biết có thể bán cho ta một chút được hay không?

Hồng Dịch đã nói đến vấn đề then chốt.

Hóa ra Ngân châu cự thương sinh ý phi thường to lớn, các thương thuyền vãng lai trên biển, vận chuyển đồ sứ, lá trà, tơ lụa, đồng thời đổi lấy rất nhiếu hương liệu, bảo thạch, vàng bạc, các loại vật phẩm hiếm cócủa hải ngoài. Thế nhưng các hải đảo có rất nhiều song to gió lớn, thuyền cần rất kiên cố.

Ngân châu thương hội. Bí mật cam kết với các thợ giỏi tay nghề trong thiên hạ. Nghiên cứu chế tạo rất nhiều thuyền, trong đó thuyền kiên cố nhất, bên ngoài bọc tấm sắt, dưới boong tầu có gắn những bánh xe lớn bằng sắt, người chỉ cần dùng lực đạp vào bàn đap là thuyền sẽ lướt như bay trên mặt nước. Loại thuyền này so với chiến thuyền của thủy sư Đại Kiền thì lợi hại hơn rất nhiều.

Điều này Hồng Dịch vô tình đọc được trong bút ký.

Hắn muốn đến phía Nam làm quan trông coi hải thủy, tiêu diệt trộm cướp trên biển. Khẳng định cần xuất binh hải chiến. Nếu như xuất ra một đội ngũ quan thuyền cỡ nhỏ, tính nguy hiểm cực cao, nếu mua được thiết bì phi luân thuyền của Ngân Châu thương nhân, lập được chiến công. Đây không phải là sự tình nhỏ.

- Ngươi muốn mua thiết bì phi luân thuyền? Loại thuyền này, giá trị chế tạo cực quí, thuyền lớn cần tám trăm người. Thành phẩm sẽ tốn hao một trăm ba mươi vạn lượng bạc. Nhân công lên tới nghìn người phân ra làm khung thuyền, tôi luyện giáp sắt cho vỏ thuyền, quét dầu lên ván thuyền…Từ khi bắt đầu chế tạo đến khi hạ thủy thì nhanh nhất cũng phải tới bảy tám năm. Hai người chúng ta giờ được không chế hai chiếc như vậy. Hàng năm dùng những chiếc thuyền này ra khơi, đến các đảo quốc xa xôi như Thần Phong , Lưu Châu, Xuất Vân, Nhật Hạ, Hành Vũ, Bạch Mục, Đông Xuyên... để buôn bán. Hơn nữa do sự khó khăn khi chế tạo nên tổng hội Ngân thương chúng ta không bán ra ngoài.

Hoa Lộng Ảnh vừa nghe vậy liền nhíu mày.

- Hơn nữa nếu là một chiến thuyền lớn, xung quanh cần có thêm ba mươi sáu chiếc thuyền nhỏ để bảo vệ nữa.

Hoa Lộng Nguyệt nói tiếp.

- Một chiến thuyền giá một trăm ba mươi vạn lượng bạc?

Hồng Dịch vừa nghe. Thất kinh. Vừa nãy hắn còn muốn mua. Thế nhưng hiện tại vừa nghe. Đành quên đi. Thành phẩm hơn trăm vạn lượng bạc. Nếu mua ra ngoài còn không phải là hơn ba trăm vạn lượng, hiện tại trên tay hắn chỉ có hơn mươi vạn lượng bạc, không bằng một góc.

- Thôi quên đi, nhưng nó có thể cho thuê không? Còn nữa, Thương hội các người hẳn là còn có hải đồ phải không?

Hồng Dịch khoát tay rồi đề xuất một cách khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.