Dưỡng Quỷ Sư

Chương 29: Nhân Loại Đần Độn






Trong bản vẽ thì Chính Trực không hiểu, có lẽ nơi làm việc hướng ra phía mặt trời nhưng do mái nhà che xuống quá thấp.
Hắn đồng tình với Tô Kiên, nghĩ đến Thủ Mộ Quỷ, chính gã thao túng người làm việc trong đó, đề xuất sửa lại mái nhà.Lúc trước còn thương hại cặp vợ chồng quỷ, nghe Tô Kiên nói xong hắn bị chai sạn cảm xúc.Tô Kiên xem qua một lượt, đặt tấm bản vẽ tổng thể xuống, tấm này còn có những căn nhà xung quanh.
Đối diện dãy hành lang nơi làm việc là bãi đất rộng, dựng nên hai toà cao ốc dọc xuống.
Hai toà này rất gần với nhau, chừa một khe hở nhỏ giữa hai vách tường.Tô Kiên đặt ngón tay lên khe hở, nói.
"Không khí đổ dồn về đây mạnh, đánh qua nhà bên này tạo thế đao sát.
Bên này lại còn là âm khí đại tụ theo thời gian, là âm đao sát.
Chỗ làm việc người ta di chuyển qua lại nhiều, kinh động vào tầng dưới, đất lún thì mồ trồi, là Mộ Âm Đao sát, ảnh hưởng thi địa."Nói đến đây, Chính Trực không nghĩ cao ốc cũng do quỷ làm, xem như là vận mệnh khó tránh.Tô Kiên hướng dẫn phá Mộ Âm Đao sát, đi vào bên trong lấy ra một cái túi, bên trong túi có mấy cây đinh dài.
Đinh Trấn Quỷ, là loại đinh đóng quan tài được luyện pháp lực trong đó."Em có cần anh giúp gì không?" Tô Kiên tiễn Chính Trực ra cửa."Tạm thời em đến xem trước, lúc cần sẽ gọi!"Chính Trực ra ngoài đành gọi chú Thành, đúng là sơ suất, biết vậy cho An Thủy vào nói là em họ của hắn cũng được.Tiếp theo đi đến một hẻm nhỏ, Chính Trực tạm biệt chú Thành, đi vào hướng đến nhà Bảo Châu.Đi được một lát, còn cách khoảng mười mét là đến căn nhà, Chính Trực nhìn về trước cửa, cẩn thận lách người qua một bên.
Trước cửa là Bảo Châu, còn có một nam thanh niên cùng cô ta nói chuyện tỏ vẻ thân mật.

Mà anh chàng này, cũng đẹp trai đó.Họ nói chuyện với nhau một lát, nam thanh niên rời đi, trước đó còn nựng mặt cô ta một cái.
Thấy cảnh này Chính Trực sôi máu ục ục, không biết họ có quan hệ như thế nào.
Không lẽ Bảo Châu có người yêu rồi sao, anh kia có phải pháp sư không, kết đạo lữ sao, họ có song tu không, quá nhiều câu hỏi trong đầu.Nghĩ lại, Chính Trực có chút tức cười, hắn đang ghen sao, hắn là cái gì của cô ta mà có quyền đó.Bảo Châu mở cửa vào trong sân, Chính Trực bên ngoài réo lại."Ủa Trực hả, vào nhà đi!" Bảo Châu vẫn như vậy, cười tươi mời vào.Chính Trực đi vào, cô ta rất để ý nha, săm soi vào gương mặt hắn.
"Hôm nay nhìn Trực buồn buồn vậy?"Hắn cười.
"Không có gì, con qua đây hỏi chút chuyện!"Vào trong nhà, Chính Trực thuật lại chuyện ở rạp chiếu phim.Bảo Châu vẫn hút nước cam như vậy, nói.
"Phong ấn đã bị nứt nên cương thi có thể hút máu, việc không cho ai vào trong là đúng, nếu không cương thi cảm nhận được dương khí nhiều sẽ gây chuyện!""Không đúng nha, cương thi hút máu từ xa đó!" Chính Trực ngạc nhiên nói, trong lòng nghĩ không lẽ lão oán hồn đã lừa gạt mình."Trường hợp này có thể là yêu thi!""Yêu thi sao? Nghe khá hấp dẫn!" Chính Trực không hiểu cha nội nào biến động vật thành zombie nữa, cũng không cần truy cứu.
Trước đây chưa xảy ra chuyện gì, rạp chiếu phim mở cũng lâu rồi, có thể cha nội đó đi đầu thai luôn không chừng."Anh Kiên nói có Mộ Âm Đao sát sao? Vậy phải triệt tiêu thứ trong đó trước, nếu không phong ấn bị hủy lúc nào không hay!"Chính Trực à à, thấy không còn chuyện gì nữa, từ giã ra về."Đến đây nói nhiêu đó thôi sao?" Bảo Châu nói.Chính Trực đội mũ lên đầu.
"Nhiêu đó thôi!" Hắn còn định mời Bảo Châu đi ăn, nghĩ lại không cần nữa.Bước ra cổng, Bảo Châu để lại lời nhắn.
"Cần cô hỗ trợ gì cứ nói nha!"Chính Trực xoa xoa cái màn hình điện thoại.
Chú Thành vừa rời đi hai chập, bây giờ nếu như quay lại sẽ đòi tiền xăng kha khá.
Đang buồn mà còn gặp chuyện buồn.---Hôm sau, bảy giờ sáng, kim phong thanh đạm, lòng người nôn nao.
An Thủy đứng phía trước mấy anh cảnh sát, đi qua đi lại như biểu diễn thời trang.
Mấy anh cảnh sát lâu lâu khẽ liếc nhìn, không ngừng nuốt nước bọt nhưng không dám nói.
An Thủy nổi tiếng cục súc, nhà cô ta cũng không vừa, liệt vào danh sách bảng xếp hạng cho người có địa vị.An Thủy xem đồng hồ, trong lòng có đám lửa, đúng là tên lừa đảo, gặp hắn sẽ cho ngũ trảo thần công vào mặt.Tâm tư đến đây, chú Thành chạy xe chở Chính Trực đến, đúng là sống khôn thác linh, nhắc Tào Tháo liền tới.
Hôm nay Miêu Yêu được nhét vào cái ba lô, chừa phần đầu cho nó hô hấp."Làm việc với cảnh sát luôn mày!" Chú Thành nhìn vào trước cửa cười nói.Chính Trực móc ra tờ tiền polime.
"Mấy người này có họ hàng với chú không?"Chú Thành lắc đầu.
Chú nghĩ cả đời mình nên làm việc thiện một ít, trở thành công dân gương mẫu đi.

Ông đẩy tờ tiền ngược lại khiến Chính Trực bất ngờ, ông nói nhỏ.
"Hôm nay tao vui!"Nói xong chú cũng rời đi.
Chú vui, con cũng vui không kém, nhét tiền vào ví.
Vừa quay lại, đập vào mắt là An Thủy đang nhìn hắn với cặp mắt phụng hoàng, nhưng là phụng hoàng lửa từ trên trời mổ xuống.Cũng tại lúc thức dậy đau bụng quá, đi vệ sinh hết mười lăm phút, bấm điện thoại mười lăm phút, nói chuyện với chị Mỹ một tiếng rưỡi, tính ra có hai giờ đồng hồ chứ nhiêu.Trừ tà đâu có giờ hành chính.An Thủy nghĩ nếu vả hắn, chắc hắn sẽ đau lắm nên cô không giận, nhìn qua con mèo, nó mở hai mắt to ra hiển thị sự hồn nhiên, dễ thương, nũng nịu, bla...Tiếc là không phải cô gái nào cũng thích mèo, nhìn qua Chính Trực.
"Biết mấy giờ rồi không hả?"Chính Trực đang khổ lắm, đi với cô ta lúc nào cũng cảm thấy bất an.
Mấy giờ...!Xem đồng hồ thì biết, như vậy mà cũng hỏi.
Hắn ậm à ậm ừ, cuối cùng cũng nói.
"Biết!"An Thủy thở ra một hơi rất mạnh, tức đến không thể mở miệng nói, quay người đi vào.Chính Trực kéo bàn tay cô lại.
"Tôi đùa mà, xin lỗi đã trễ hẹn!"An Thủy rút tay ra, nhìn hắn.
Không ngờ cô hồn sống như hắn cũng có chiêu này, cô quay mặt chỗ khác nói.
"Không sao, đi vào thôi!"Chính Trực thở phào, đúng là ở hiền gặp lành, an tâm bước qua cửa.
An Thủy đi phía sau, tay này xoa vào tay bên kia, cảm giác nó rất lạ.Tấn công tâm lý con người đỉnh cao, đưa người ta rơi xuống vực thẳm hụt hẫng, sau đó kéo lên tận mây xanh, ai mà chịu nổi.Miêu Yêu ngồi trong ba lô khẽ ngáp, đúng là nhân loại đần độn, yêu phải nói đói phải ăn, ngao...Đi lên cầu thang bằng sắt, dẫn đến cái hành lang.

Có khá nhiều phòng đặt cùng một bên, phòng kế toán, phòng kỹ thuật vân vân.Đúng như Tô Kiên nói, Chính Trực quan sát ra bên ngoài.
Mái nhà nắm chếch xuống, kết cấu rất không ăn khớp.
Hơn nữa bên ngoài có trồng nhiều cây, mặt trời không lọt vào đây miếng nào.
Vì thế dù ban ngày vẫn mở đèn trên trần.Hai người một mèo đi lên quan sát.
Chính Trực dừng lại khoảng giữa, đưa mắt nhìn lên trần, bóng đèn đặc biệt so với những bóng còn lại, bị nhiễm đen tệ bạc.An Thủy cũng nhìn lên, nói.
"Chỉ là bóng đèn sắp hỏng thôi, có gì sao?"Chính Trực không nghĩ như vậy.
Ước chừng mười mấy bóng đèn đặt dọc theo hành lang như thế.
Nhìn những bóng đèn còn lại đều rất mới, sự thay thế này không cân bằng.Thông thường đèn sẽ hỏng một loạt, chênh lệch chỉ trong thời gian ngắn, ở những nơi làm việc khác với ở nhà, người ta ưu tiên chọn đèn cùng tuổi thọ tiện theo dõi.
Thật ra đèn này cùng thời gian lắp đặt, nếu đã như vậy dù việc có thay các bóng đèn hỏng, thì số lượng cũng không trùng hợp đến mức này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.