Dưỡng Quỷ

Chương 27:




CHƯƠNG 27

Thẩm Hạ Đông đi ra,đám người Đặng Dương đã đứng chờ bên ngoài, vừa thấy Thẩm Hạ Đông,Trương Mục liền tiến đến “Ta muốn nói chuyện với con gái của ngươi.”
_”Cái gì ?” Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nghi hoặc,Trương Mục nói “Trong chuyện này ta cảm thấy con gái ngươi nhất định biết điều gì đó,tin tưởng ta, con gái người chắc chắn có liên quan.”
_”Nhưng trạng thái hiện tại của Thẩm Thanh không được tốt lắm.” Thẩm Hạ Đông đáp, sau đó dường như phát giác lời mình đang nói,có chút vô lực mở miệng,”Ta biết ta bây giờ không có quyền nói cái gì,nhưng ta mong các ngươi hãy từ từ,con gái của ta thật sự chịu không nổi giằng co…Làm ơn kiên nhẫn chờ một thời gian,cho ta một cơ hội,để ta gặp Trần Lệ…Gặp Trần Lệ sau,các ngươi muốn làm thế nào cũng được.”
Trương Mục híp mắt nhìn nam nhân trước mặt,thật lâu sau mới phất tay với lão Trần cùng Đặng Dương,”Đi thôi,hôm nào lại đến.”
_”Cám ơn.”Thẩm Hạ Đông nói,Trương Mục cười cười. Lúc rời đi còn không quên giúp Thẩm Hạ Đông che kín áo khoác,trong mắt ý vị thâm trường.( >.<) Thời điểm Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Trần Lệ ,Trần Lệ gầy hơn trước rất nhiều,khuôn mặt không còn được trang điểm tinh xảo, thoát không khỏi có chút tiều tụy, sắc mặt vàng vọt. Khi thấy Thẩm Hạ Đông, nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn đi tới. Đợi cho Thẩm Hạ Đông ngồi đối diện mình, nàng hơi hơi chồm người về phía trước, giơ lên đôi tay bị còng “Ngươi đã đến rồi.” Hoàn toàn giống như lúc bình thường ,ngữ khí ấm áp … Hệt như mỗi lần Thẩm Hạ Đông đi làm về,đều được nghe một câu “Ngươi đã trở lại.” Biểu tình hiện giờ của Trần Lệ cho thấy tinh thần nàng khá tốt,Thẩm Hạ Đông nhìn nàng, trong mắt trừ bỏ hận thù còn có thống khổ cùng khó hiểu “Tại sao phải làm như vậy ? Làm vậy có lợi gì cho ngươi chứ ???” _”Ta rất nhớ Tiểu Thanh, nó khỏe không ?” Trần Lệ không trả lời câu hỏi,hoàn toàn không để mắt đến nghi vấn của Thẩm Hạ Đông. _Trần Lệ, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đã làm gì ??? _”Ta rất nhớ Tiểu Thanh, nó khỏe không ?  Ngươi có thể mang ta đến thăm nó một lần sao ? Gần đây ta đều mơ thấy nàng.” Trần Lệ nhìn Thẩm Hạ Đông , Thẩm Hạ Đông cúi đầu,trầm mặc một hồi,giọng nói mang theo nghẹn ngào “Tại sao lại làm như vậy ? Chẳng có gì tốt…đối với chúng ta chẳng có gì tốt…Dương Hoằng như thế nào lại là chị của ngươi, vì cái gì không nói cho ta biết ??” _”Nàng không phải là chị  của ta.” Trần Lệ ngắt lời hắn,trong mắt dâng trào lửa giận,sau đó nàng lại hít sâu một hơi áp chế chúng,nói với Thẩm Hạ Đông “Thẩm Hạ Đông, không phải là ta.” Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn nàng. Trong mắt nàng hoàn toàn không có cảm xúc, chỉ nhếch miệng nói“Không phải là ta,không phải là lỗi của ta,ta đã suy nghĩ rất nhiều,ta vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không có làm sai chuyện gì, ta, cả gia đình ta nữa,kẻ đã phá nát gia đình của ta, chính là người kia, không phải ta.” Thẩm Hạ Đông trầm mặc, hắn đang đợi Trần Lệ nói hết,hắn không biết phải nói như thế nào,mọi chuyện xảy đến quá nhanh. Trần Lệ nói “Thẩm Hạ Đông .Con tiện nhân kia là kẻ tội ác tày trời,nàng xuất hiện cướp đi mọi thứ thuộc về  ta,ngươi có biết không ? Là nàng tự tay biến ta thành cái dạng này.” _”Ngươi có biết bộ dạng hiện tại của ngươi như thế nào không ?” Thẩm Hạ Đông rốt cuộc nhịn không được chất vấn. Trần Lệ đột nhiên nở nụ cười,nếp nhăn nơi khóe mặt nhíu lại cùng một chỗ nhìn đến cực kì châm chọc “Ta đã nghĩ trong mắt ngươi có chứa đựng đau lòng không ? Không có. Ngươi đối với ta chỉ có thất vọng,ngươi chán ghét ta,ngươi cảm thấy ta dơ bẩn,ngoan độc. Đúng không ?! Ta là người mà bây giờ ngươi không muốn gặp nhất. Ngươi thống hận ta sao, Thẩm Hạ Đông , kẻ đã đẩy ngươi vào hoàn cảnh nhà tan cửa nát như thế này, có phải ngươi đang nghĩ, nếu có thể giết ta thì thật tốt không ??!” Thấy Thẩm Hạ Đông không nói,khóe miệng Trần Lệ nhếch lên càng sâu “Thẩm Hạ Đông a Thẩm Hạ Đông…” Không thể nói rõ là cảm giác gì,chỉ có thanh âm làm lòng người chua xót. Nàng nói đúng,Thẩm Hạ Đông thật sự thất vọng, thất vọng đến cực điểm. _Tại sao lại tra tấn bản thân mình như vậy ? Như thế ngươi vui vẻ sao ? Ta càng hận chính mình, nếu lúc trước ta có thể kiên định một chút,không hề bị dao động,không kết hôn với ngươi,thì có lẽ kết cục sẽ không giống như hiện tại,ngươi sẽ không, Dương Hoằng càng không,ta cũng không trở nên như thế này,mọi người đều có cuộc sống rất tốt.” _”Không có từ “nếu”tồn tại Thẩm Hạ Đông,mọi chuyện đã không còn đường cứu chữa.” Trần Lệ nhìn Thẩm Hạ Đông, hắn cảm thấy lời nói của Trần Lệ quá tàn nhẫn, vô lực nói “Ta biết.” Không khí có chút trầm trọng,cả hai người đều không mở miệng,Trần Lệ trầm mặc nửa ngày nói “Thẩm Hạ Đông, ngươi nói cho biết tình hình con gái thế nào được không!?” _”Ngươi còn nhớ tới nó sao ?” Thẩm Hạ Đông nhìn nàng “Ngươi không xứng làm mẹ của nó,là ngươi hại nó,ngươi còn dám nhắc tới nó sao ? Ta còn không có mặt mũi đối mặt với Tiểu Thanh,ngươi muốn ta làm sao nói cho nó biết mẹ của nó là một tên giết người,ba ba của nó là một thằng đàn ông vô dụng, là một kẻ bội tình bạc nghĩa. Trần Lệ, ngươi có từng nghĩ tới Tiểu Thanh chưa ??” _”Ta muốn thấy nó.” Trần Lệ tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy hắn chất vấn. Thẩm Hạ Đông hỏi “Dương Hoằng có phải do ngươi giết hay không ?””Ta muốn gặp Tiểu Thanh,mang ta đi gặp nó.” Trần Lệ nói. “Nói cho ta biết , có phải ngươi giết Dương Hoằng hay không ???” Thẩm Hạ Đông kích động, hai cánh tay nổi đầy gân xanh chống lên bàn, bật người đứng lên. Trần Lệ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông “Ngươi quả nhiên vẫn không quên được con tiện nhân kia!!” _”Trần Lệ!!” Thẩm Hạ Đông giận dữ thét to. _”Ta muốn gặp Tiểu Thanh.” Trần Lệ dửng dưng,đáy mắt một mảnh kiên định “Ta muốn gặp Tiểu Thanh.” _”Thẩm Thành thì sao ? Thẩm Thành cũng là ngươi giết? Có phải hay không ???” đôi môi Thẩm Hạ Đông không ngừng run rẩy,có lẽ là quá tức giận,hai tay đều nắm thành quyền rồi kìa ? Trần Lệ thu đáy mắt,lại nhịn không được cười,cho dù có sinh khí,nam nhân dường như cũng không có cái gì khí thế. _”Ta muốn gặp Tiểu Thanh.” Trần Lệ lặp lại. Thẩm Hạ Đông cảm thấy thất bại,cả người đều vô lực, hắn quá mệt mỏi để đối mặt với Trần Lệ,quay đầu nhìn bên cạnh,***g ngực kịch liệt phập phồng. Một lát sau, hắn xoay người bước đi. _”Thẩm Hạ Đông.” Lúc đi đến cửa, Trần Lệ mở miệng gọi hắn, Thẩm Hạ Đông khựng lại. Thẩm Hạ Đông đứng bật động,Trần Lệ lại hỏi “Thẩm Hạ Đông, ngươi từng yêu ta sao ?” _”Có.” Thẩm Hạ Đông nói, cũng không có gì không thể thừa nhận, hắn quả thật có yêu… Trần Lệ im lặng, Thẩm Hạ Đông dừng lại vài giây liền ly khai. **** Bầu trời thực u ám,tự hồ tùy thời sẽ mưa. Thời điểm Trương Mục đứng trước cửa một căn hộ, vừa mới giơ tay định gõ cửa, ngay lập tức vang lên tiếng sấm nổ,hắn quay đầu lại nhìn nhìn không trung,sau đó tiếp tục gõ cửa. Lúc này, cánh cửa tự động mở ra,bên trong vẫn giống như lần trước,có chút âm trầm,nhưng Trương Mục lại làm như bình thường,một căn hộ có quỷ thì sao lại không âm trầm được chứ.?! _”Quấy rầy.” Trương Mục đứng trước phòng khách chào hỏi Thẩm Thành trong ảnh, cánh cửa “Phanh!” một tiếng, đóng lại. Trương Mục không thèm để ý, đi rót ly nước, tự nhiên như ở nhà mình, một chút cũng không ngại ngùng. Nhiệt độ khá thấp,Trương Mục lấy hai tay chà xát cổ “Thẩm tiên sinh không ở,cho nên ta muốn tìm ngươi nói chuyện một chút. À, làm ơn đừng hiểu lầm, ta hoàn toàn không có ác ý. Ngươi nên biết ta không muốn làm tổn thương ngươi. Ta cũng không có gì luẩn quẩn trong lòng đến mức phải tìm đường chết, ngươi biết rồi đấy,ta là một gã trinh thám, ta chỉ đơn thuần, là muốn phá án thôi.” Trương Mục nói những lời này vô cùng thành khẩn,một hồi phát hiện không khí trước mặtt mình có dấu hiệu dao động,hắn thoáng lui về sau một bước,dưới đất chậm rãi hiện ra một đôi chân,dần dần lộ ra nửa thân trên. Trương Mục cười khan nói “Thật đúng là phải biết ơn ngươi vì không xuất hiện trước mặt ta với bộ dạng khủng bố.” Thẩm Thành nhìn hắn, Trương Mục rõ ràng có cảm giác mình không được hoan nghênh,đành ngượng ngùng cười “Thẩm Thành đúng không ? Được rồi , tin tưởng ta,ta không có ác ý. Ta là tới giúp ngươi, ok ?” Người đối diện, không, hẳn phải xưng là quỷ, Thẩm Thành không hề biến sắc,Trương Mục vội vàng khoát tay “Ân, quên mất ngươi không nói được. Kỳ thật ngươi có thể dùng phương thức khác để biểu đạt,tỷ như, dùng bút,ta hỏi ngươi viết ?” Sắc mặt Thẩm Thành tựa hồ càng trở nên âm trầm,Trương Mục khóe miệng trừu rút, kiên trì quấy đảo viên kẹo trong miệng “Được rồi, ta biết ngươi không muốn. Nhưng mà, cũng chỉ có thể làm như vậy. Ngươi không có gì muốn nói cho chúng ta biết sao ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.