Dưỡng Quỷ

Chương 18: Hoang phế quỷ lâu




( tòa nhà ma bỏ hoang ^o^/)
_”Cái gì nhảy xuống ??” Đặng Dương đứng sau lưng nàng,thân thể hơi chồm tới trước,đây là lầu bốn,phía dưới là xi-măng,nếu rơi xuống,hẳn là chết không phải nghi ngờ.
Ngay lúc Đặng Dương đang nghĩ đến nhập thần,Thẩm Thanh đột nhiên hét lớn,hoảng sợ nhìn Đặng Dương,cả người lui về phía sau, lưng gắt gao dán vào cửa sổ..
Nàng điên cuồng lắc đầu “Không phải! Không phải! Không phải! Không cần! Không cần!”
_”Cái gì không phải ?”sắc mặt Đặng Dương căng thẳng,dùng sức đè lại bả vai nàng
Thẩm Thanh càng ngày càng hoảng sợ,nàng liều mạng giãy dụa “Không cần! Không cần!”
_Nói cho ta biết! Rốt cuộc thì ngươi đã nhìn thấy cái gì ???
Đặng Dương cao giọng. Hắn sắp bị mấy người trong gia đình này bức đến phát điên rồi, luôn đợi đến lúc sự việc gần như sáng tỏ liền bị một tầng sương mù ngăn trở.
_”Đặng cảnh quan, ta nghĩ ngươi có thể ra ngoài.” Vừa lúc bác sĩ đi vào,nhìn hành động của Đặng Dương không khỏi nhíu mày,nghiêm túc nói “Đặng cảnh quan, nàng là một bệnh nhân. Với tư cách là bác sĩ của nàng,hiện tại, ta mời ngươi ra ngoài.”
Sau khi Đặng Dương bị buộc rời đi, Thẩm Thanh vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh,nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hung hăng bứt tóc, điên cuồng thét chói tai  “Không cần…không cần…không phải…không phải…”Nàng đang rất sợ hãi,lúc này biểu hiện của nàng quá rõ ràng.
_”Thẩm phu nhân, ta đã đuổi hắn đi ,theo lời ngươi nói.” Trong góc hàng lang bệnh viện,bác sĩ phụ trách Thẩm Thanh nói  với một nữ nhân. 
_Ân, đã biết. 
Nữ nhân gật gật đầu,nhìn thân ảnh Đặng Dương biến mất, ánh mắt có chút thâm trầm
Đẩy cửa ra, Trần Lệ nhìn thấy Thẩm Thanh đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất,trong mắt Trần Lệ dâng lên một chút không đành lòng,nàng chậm rãi đến gần Thẩm Thanh.
Đến khi đứng trước mặt Thẩm Thanh, nàng dừng lại,”Tiểu Thanh…” nghe thấy giọng nói của Trần Lệ, Thẩm Thanh ngẩng đầu,nhưng lúc nhìn tới khuôn mặt của Trần Lệ, hai đồng tử lại mãnh liệt co rút, há hốc mồm ,dại ra nhìn Trần Lệ.
_”Tiểu Thanh ?” Trần Lệ thử ngồi xổm xuống,vươn tay muốn chạm vào mặt Thẩm Thanh.
Thân thể của Thẩm Thanh đột nhiên bật ngửa ra,vẻ mặt hoảng sợ cố sức chạy đi “Không cần! Không cần! Tránh ra! Tránh ra!”
_”Tiểu Thanh? Là mẹ đây.” Trần Lệ cũng đứng lên đuổi theo nàng.
_”Không cần! Ô…” Thẩm Thanh lắc đầu,gương mặt tràn đầy nước mắt,đầu tóc rối bù bếch dính vào da thịt. Trần Lệ dừng lại,kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh,thanh âm có chút nghẹn ngào “Tiểu Thanh, mẹ là mẹ của con đây mà…”
_”Không cần …Không cần…” Thẩm Thanh nép sát vào góc giường,vùi đầu vào giữa hai chân,thân thể run cầm cập.
_”Thẩm Thanh…”Trần Lệ bi ai nhìn nàng.”Mẹ là mẹ của con…là mẹ của con đây mà…”
*****
Thẩm Hạ Đông lại mơ một giấc mơ, trong mộng có người đang đi trước hắn,hắn chuyên tâm bước theo người kia,nhưng mà Thẩm Hạ Đông biết, nơi mà hắn phải đi. Ở chỗ đó, dường như có cái gì đang chờ đợi hắn. Cho nên hắn cố gắng đuổi theo,đi thật lâu thật lâu,ngay khi Thẩm Hạ Đông nghĩ có lẽ hành trình này sẽ không có điểm dừng,đột nhiên trước mặt xuất hiện một toà nhà khiến hắn chú ý đến. Hắn kinh ngạc ngước nhìn,thân thể vô thức đi tới,từng bước từng bước một. Có cái gì đó đang dẫn hắn đi, Thẩm Hạ Đông trong lòng ẩn ẩn biết,hắn không muốn đối mặt với chuyện sắp phát sinh,hắn muốn trốn,thời điểm hắn thấy rõ bức tranh được thu nhỏ kia, hắn thật sự muốn trốn. 
Trước mặt hắn là một trường học, giờ phút này cánh cổng đang mở ,Thẩm Hạ Đông nhìn qua nhìn lại,ngôi trường thật quen thuộc , nằm giữa ngã tư đường.
Thẩm Hạ Đông nhìn cảnh tượng trước mặt,đầu óc trống rỗng,trái tim đau xót giống như bị kim đâm. Nơi này, hắn đã không nhìn đến nhiều năm rồi,thế nhưng bây giờ lại hiện ra trước mắt mình. Từ nãy đến giờ,thân ảnh vẫn quay lưng về phía hắn, chậm rãi quay đầu. Thẩm Hạ Đông nhìn không tới gương mặt của người kia,chỉ thấy người kia vẫy vẫy tay với mình.
Thẩm Hạ Đông không tự chủ đi tới.
Bóng đen kia dẫn hắn đến một toàn nhà gần trường học,thời điểm Thẩm Hạ Đông vẫn còn đi học thì toà nhà này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm. Bóng đen kia đi vào tòa nhà,Thẩm Hạ Đông vốn muốn đi theo,nhưng đột nhiên bị một cỗ lực lượng hung hắn kéo lại. 
Thẩm Hạ Đông rơi vào một không gian tối đen… 
Trương mục ngậm que kẹo ngồi bên giường Thẩm Hạ Đông. 
Thẩm Hạ Đông vẫn nhắm mắt, nét mặt lộ vẻ bi thương.
Trương Mục lấy que kẹo ra, quay đầu nhìn Thẩm Hạ Đông. 
Thẩm Hạ Đông chợt mở mắt,tựa hồ đã sớm đoán được Thẩm Hạ Đông sẽ tỉnh , Trương Mục nhẹ giọng hỏi “Ngươi đã thấy cái gì ?” Thanh âm dường như mang theo ma lực,trầm thấp, từ tốn..
_Ta mơ một giấc mơ.
*****
_”Ngươi đoán, ta mang tới cho ngươi cái gì ??” lão Trần thần bí hề hề đến gần Đặng Dương,bởi vì gần đây thường xuyên mất ngủ mà hai tròng mắt Đặng Dương che kín tơ máu,lúc này thật không có tâm tình nghe lão Trần lảm nhảm.
_”Nếu ngươi lại muốn nói đến mấy chuyện ma quỷ linh tinh thì thôi đi,ta muốn về nhà đánh một giấc.” Nói xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lão Trần cũng đứng dậy,theo đuôi “Ta nói, ngươi đừng vội vàng vậy chứ Tiểu Đặng,ngươi nếu không chịu nghe ta nói thì nhất định sẽ hối hận đó!” Đặng Dương vẫn không thèm để ý tới hắn.
Hắn tiếp tục theo sát Đặng Dương,Đặng Dương đi vào bãi đỗ xe gần đó
Thời điểm lão Trần nhìn thấy Đặng Dương ngồi vào một vào một chiếc ôtô bóng loáng,hai con mắt đều trợn tròn cả lên. Hắn đi đến sờ soạng chiếc xe một phen “Đây là xe của ngươi sao ?”
Đặng Dương nhu nhu đầu, không nói gì ,lão Trần cười “hắc hắc” ,” Tiểu từ nhà ngươi,thật sự là đoán không ra a,có tiền như vậy ? Thực là thâm tàng bất lộ tướng,che giấu quá kỹ a…”
Đặng Dương nhíu nhíu mày khởi động xe,lão Trần lập tức nhớ đến chính sự,vội vàng mở cửa xe chui vào.
_”Đi xuống.” Đặng Dương không kiên nhẫn nhìn hắn,lão Trần nhìn bộ dáng khó chịu của Đặng Dương cũng không sợ chết nói “Ta vừa mới biết được một thông tin.”
Đặng Dương quay đầu nhìn hắn, ý bảo hắn mau nói.
_”Nguyên lai nữ nhân tên Dương Hoằng kia cùng Trần Lệ là hai chị em a!” lão Trần nói tới đây liền khoái chí “hắc hắc” cười, cũng không tính toán nói thêm gì nữa.
Đặng Dương lắng tai nghe “Tiếp tục.”
_”Có điều hai người không phải là chị em ruột, Dương Hoằng chỉ là con nuôi của phụ thân Trần Lệ mà thôi. Bọn họ từng sống chung với nhau nhiều năm, thẳng đến năm Dương Hoằng mười chín tuổi,không biết vì nguyên nhân gì mà bỏ nhà đi.”
_”Còn gì nữa ?” Đặng Dương rõ ràng phấn khởi hơn rất nhiều,hắn túm lấy áo lão Trần ,lão Trần lắc đầu “ Hết rồi.”
_”Nhiêu đó cũng đủ rồi.” Đặng Dương nở nụ cười, quay đầu xe lại.
_”Đi đâu vậy ?” Lão Trần hỏi
_”Bắt đầu lại từ đầu. Đi thăm dò chỗ ở trước kia của Trần Đông.”
Vì cái gì mà bọn họ đều ngậm miệng không đề cập đến chuyện này chứ, chắc chắn là cố ý giấu diếm rồi. Cái chết của Dương Hoằng, cả Thẩm Thành nữa, đều có liên quan đến bọn họ sao ?
*****
Thẩm Hạ Đông đi đến nơi đã xuất hiên trong giấc mơ của mình.
Rõ ràng là trong cùng một thành phố, lại không phải quá xa,nhưng nhiều năm  qua hắn chưa từng đặt chân tới.
Hiện tại nhìn nơi này,trái tim lại cảm thấy bồi hồi,một nhóm học sinh đang vui đùa ầm ĩ ở ngã tư đường, hắn đã lầm tưởng mình vừa trở về thời hồn nhiên đó.
Nhưng mà vẫn có điểm bất đồng,tỷ như trường học đã được xây mới,những căn nhà xung quanh cũng thay đổi,tất cả mọi thứ đã không còn nguyên vẹn như lúc trước.
Thứ duy nhất không biến hóa là tòa nhà bỏ hoang kia,đây là thứ duy nhất vẫn chưa bị thay đổi a..
Thẩm Hạ Đông đi về phía toà nhà bỏ hoang kia,vào trong con hẻm nhỏ, bên cạnh chỉ còn mấy căn hộ cũ nát, nghe nói nơi này bị quỷ ám, bởi vậy từ lúc Thẩm Hạ Đông còn là học sinh đến bây giờ vẫn không có người ở, Thẩm Hạ Đông vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó có rất nhiều học sinh trốn học đến chỗ này chơi, trốn trong góc hút thuốc,uống rượu đánh nhau.
Trương Mục vẫn đi sau lưng Thẩm Hạ Đông,hắn ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà kia,trừ bỏ bị hoang phế nhiều năm thì không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ ? Người kia đưa hắn đến nơi này làm gì ?
Đang lúc hai người muốn đi vào tìm tòi nghiên cứu,bỗng dưng một thanh âm già nua vang lên từ sau lưng bọ họ “Nơi này không thể tiến vào a.”
Thẩm Hạ Đông cùng Trương Mục khó hiểu quay đầu lại nhìn lão nhân đang chống gậy kia,lão nhân run rẩy đi về phía trước một chút, ánh mắt đục ngầu ngẩng đầu nhìn tòa nhà “Từ khi người nữ nhân kia nhảy lầu tự sát, nơi này liên tiếp xảy ra chuyện ma quái,nửa đêm có rất nhiều học sinh tận mắt nhìn thấy một bóng người lượn lờ trong tòa nhà này,đều bị dọa cho mất hồn. Đã từng có một học sinh không tin cả gan chạy vào,kết quả sau khi đi ra liền ngã bệnh, không lâu thì chết. Thật kinh khủng…Ai…”
_”Nữ nhân ?” Trương Mục hỏi “Lão nhân gia, ngươi có biết người phụ nữ kia là ai chăng ?”
Lão nhân lắc đầu,”Không biết, nàng nhìn rất lạ.”
Thẩm Hạ Đông vừa nghe đến đó, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh của Dương Hoằng.
Trái tim Thẩm Hạ Đông kịch liệt nhảy lên,tiếng đập “thình thịch” vang vọng trong lòng ngực. Hắn không biết vì cái gì bản thân lại khẩn trương như vậy.
_Nhưng ta còn nhớ rõ người nữ nhân kia,mái tóc đen dài, mặc một chiếc váy màu trắng. Ngày đó, lúc đi mua thức ăn ta có thấy nàng,nàng cứ lảng vảng quanh đây,một mình khóc khóc cười cười,ta cứ nghĩ nàng bị điên…”
Thời điểm đi đến mái nhà,cả người Thẩm Hạ Đông đều trở nên tái nhợt,hắn nặng nề nhích từng bước. Lời nói của lão nhân cứ mãi quanh quẩn bên tai.
_”Người nữ nhân kia lớn lên rất xinh đẹp, cũng không biết vì cái gì mà luẩn quẩn trong lòng chọn cách nhảy lầu tự sát. Hôm đó, lúc chạng vạng tối, ta đang ngồi bên cửa sổ chải tóc,khi ngẩng đầu lên chợt phát hiện nữ nhân kia đang đứng trên sân thượng tòa nhà đối diện,chưa đến một phút đồng hồ liền nhảy xuống. Thời điểm nhảy xuống, màu váy trắng nhảy múa giữa không trung…lúc chạm đất, trên chiếc váy trắng nhuộm đẫm màu đỏ của máu…tối hôm đó,con chó nhà ta sủa không ngừng a, sau lại hình như người nhà mang thi thể nàng về,ngày đó mưa rơi không ngừng,vết máu trên mặt đất,phải mất đến ba ngày ba đêm mưa to mới rửa sạch hết được,thật đúng là nghiệp chướng a…” 
Trong đầu Thẩm Hạ Đông xuất hiện một ít hình ảnh,mà hình ảnh đó lại giống hệt như cảnh tượng trong giấc mơ của hắn. 
Người nữ nhân mặc chiếc váy màu trắng,một đầu tóc đen dài lại tới đây,nhảy xuống trước mặt mình. Nàng đã nhảy xuống như vậy…tại sao ngay từ đầu hắn không nghĩ tới ? Tại sao lại sợ hãi chứ ?? Là nàng muốn tự nói với mình ??? Nên nàng đã về tìm mình ???? Ngốc, thật khờ, thật mẹ nó ngốc. 
Thẩm Hạ Đông đứng bất động trên mái nhà,gió thổi đến đỏ cả con mắt, miệng hơi giương giương, trong mắt vây kín tình tự. Hai tay hắn, vô lực rũ xuống…
_”Dương Hoằng, là ngươi sao ?” thanh âm run nhè nhẹ,hắn cứng rắn buộc bản thân phải bình tĩnh “Chắc là ngươi rồi ? Là ngươi bảo ta đến nơi này ?? Ngươi hận ta phải không ??? Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy…lại tin lời ngươi, tin ngươi muốn tìm một nơi an an tĩnh tĩnh chết đi…Nhưng sao đến giờ ngươi lại về tìm ta ???? Ngươi nói cho ta biết …Ngươi nói cho ra biết a….đến cùng thì ngươi muốn nói cho ta biết cái gì….Ngươi nói cho ta biết…Ngươi nói a…Ngươi nói cho ta biết!”
Trương Mục lúc này chỉ có thể lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Đông, không nói được lời nào, thẳng đến Thẩm Hạ Đông khốn khổ quỳ xuống,than khóc như một đứa trẻ,trong không khí dường như có cái gì đó đang bắt đầu chuyển động.
Trương Mục dùng ngón giữa quẹt hai mắt,khi mở ra liền phát hiện một thân ảnh bán trong suốt đứng bên cạnh Thẩm Hạ Đông,thân ảnh kia đứng trước mặt Thẩm Hạ Đông,vươn tay phủ lên đỉnh đầu của hắn,từng chút từng chút một , nhẹ nhàng vuốt ve. Trương Mục có thể nhìn thấy linh hồn này một cách thấu triệt. 
Trong lúc Trương Mục đang nhìn chăm chú,thân ảnh kia đột nhiên xoay đầu lại, hai con mắt âm lãnh đỏ ngầu thẳng tắp thu vào đáy của Trương Mục, Trương Mục hít sâu một hơi,hắn chưa từng nhìn thấy một con quỷ giống như vậy,nói thế nào cũng chỉ là một con lệ quỷ mà thôi,làm sao lại có thể sở hữu năng lực cường đại như thế chứ…
Được rồi , có lẽ còn muốn khó thu phục hơn so với tưởng tượng của mình. Trong lòng Trương Mục nghĩ vậy,sau đó lấy ra một lá bùa,nắm trong lòng bàn tay suy nghĩ một hồi,ban ngày ban mặt,một con quỷ lại dám xuất hiện,hơn nữa không hề bị bất cứ thương tổn nào, vậy lá bùa này chẳng phải là vô dụng sao ? Trương Mục nhìn thoáng qua lá bùa trong tay,đây lá bùa duy nhất sự phụ cho hắn, không phải vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng. 
Suy nghĩ một chút,Trương Mục lại nhét lá bùa vào áo,sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra,đến bên cạnh Thẩm Hạ Đông “Thẩm tiên sinh, xin hãy nén bi thương.”
Trong toà nhà này trừ bỏ có chút âm khí thì không hề có quỷ hồn tồn tại,nói âm khí chẳng qua là do bị hoang phế nhiều năm mà hơi u ám ẩm thấp mà thôi. 
Thời điểm rời đi, Thẩm Hạ Đông hỏi một câu “Là Dương Hoằng phải không, là nàng tìm tới ta sao …” 
_”Không phải.” Trương Mục nói, Thẩm Hạ Đông liền trầm mặc. 
Trương Mục phát hiện con quỷ kia vẫn cứ đi theo Thẩm Hạ Đông,hơn nữa còn bám theo Thẩm Hạ Đông lâu lắm rồi,cứ nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Hạ Đông là có thể đoán được. 
Nhưng mà tại sao nó lại không thương tổn Thẩm Hạ Đông ? Là vì Thẩm Hạ Đông là phụ thân của nó sao ? Hắn dẫn Thẩm Hạ Đông đến nơi này là muốn nói cái gì ?? Nói cho Thẩm Hạ Đông biết,nơi này từng có một nữ nhân tự sát ?? Là người mẹ đã chết của hắn ??? 
Trương Mục âm thầm suy đoán,nhưng không cố ý xem nhẹ cỗ lực lượng đáng sợ đang kháp trụ cổ của mình… 
A~~, thật sự là vô dụng mà. Trong lòng Trương Mục thở dài,một cái thiên sư tróc quỷ mà bây giờ cả một con quỷ cũng không thể đối phó được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.