Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 9: Giải khúc mắc [2]…




Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền, trong chớp mắt Thừa Kiền thấy bọn họ liền không cử động ,  hơi hơi nheo mắt nhìn Thừa Kiền… Dường như không muốn thấy hắn sao?
Loại cảm giác này đã là lần thứ hai.
Nhưng trên mặt Thái Tông đế vẫn cười.
Thừa Kiền ngồi ở xe lăn, ngoan ngoãn khéo léo điềm đạm hành lễ “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến Trưởng Tôn đại nhân.”
Thái Tông đế đứng lên, cười ha hả nói “Tốt lắm! Đều là người trong nhà, Kiền Nhi đừng kêu cái gì Trưởng Tôn đại nhân, kêu cữu cữu đi.”
Thừa Kiền ngại ngùng cười, nhu thuận đáp lời, nhìn về phía sau Thái Tông đế , Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng lật đật đứng lên “Chất nhi kiến quá cậu.”
“Không dám, không dám, điện hạ đa lễ.” Trưởng Tôn Vô Kỵ sợ hãi đáp lễ.
Thừa Kiền trong lòng cười, cữu cữu vẫn như thế .
Thái Tông đế phất tay “Tốt lắm, Vô Kỵ, đừng làm mấy thứ hư lễ.” Lại xoay người nhìn về phía Thừa Kiền, trên mặt có ý cười đầy ý vị “Kiền Nhi, phụ hoàng rất ngạc nhiên, ngươi vừa mới làm những chuyện kia là có ý gì ?”
Thừa Kiền trong lòng thầm nói, quả nhiên! Phụ hoàng quả nhiên đều thấy!
Vì thế, Thừa Kiền ngại ngùng cười, giải thích “Kỳ thật, trước đó mẫu hậu có phái Phong Hiệp  cô cô cho Kiền Nhi bảng danh sách thân thế gia phận của các cung nữ trong Khởi Huy điện  , Kiền Nhi nghĩ rằng, ai không có thân nhân bên ngoài, các cung nữ bị lừa bán ở lại trong cung vẫn thỏa đáng , người khác, nếu là gia cảnh không sai, là bị tuyển tú vào cung , căn cứ ý nguyện của các cung nữ muốn ra cung, Châu nhi tỷ tỷ trước đó đã cấp tấu cho Kiền Nhi, cung nữ nào muốn ra cung, cung nữ nào không muôn ra cung, cho nên, Kiền Nhi để cho bọn họ tự đề cử, chính là muốn nhìn một chút, rốt cuộc tỷ tỷ nào là thật tâm hầu hạ Kiền Nhi,  tỷ tỷ nào là có ý đồ khác …”
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng khiếp sợ nhìn chằm chằm Thừa Kiền, tâm tư điện hạ thế nào lại kín đáo, trí tuệ như thế?! Nhìn tới nhìn lui thấy Thái Tông đế tươi cười , trong lòng kêu rên, nhưng Thừa Kiền là điện hạ nha, mộc tú vu lâm phong tất tồi chi ( cây cao trong rừng sẽ là cây đón gió trước tiên. Ý chỉ người vượt trội, xuất chúng thường hay bị đố kỵ )
“Như vậy, Thừa Kiền nói cho phụ hoàng nghe, ngươi thấy ra sao?” khuôn mặt Thái Tông đế bình tĩnh nhìn chằm chằm Thừa Kiền. Trong lòng bốc lên tức giận, nguyên bản nghĩ rằng Thừa Kiền chắc không biết ai nên cho ra cung, cho nên để tự họ đề cử , vốn đang muốn khen ngợi hài tử này trí tuệ, cũng không nghĩ đến hài tử này đã sớm biết!! Lần đề cử này chỉ là muốn nhìn ai mang tâm khác thường!
Tiểu tử nho nhỏ thế nhưng tinh thông mưu kế! Nếu tương lai lớn hơn, chẳng phải sẽ càng thêm đáng sợ?!
Thừa Kiền tựa như không có phát hiện Thái Tông đế tức giận, vẫn như cũ ngại ngùng cười “Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần phát hiện tùy thị nhi thần Bích Nhi tỷ tỷ dường như có chút tâm tư không đúng. Nàng thế nhưng muốn chèn ép Châu nhi!” Nói xong lời cuối cùng, Thừa Kiền mặt nhăn mày nhíu, rất là sinh khí nói “Thật sự là rất đáng giận!”
Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền, đôi mắt lạnh như băng, chậm rãi cúi xuống nhìn hài tử, trong lòng dâng lên không chỉ có tức giận, còn có chút thất vọng nói không rõ, chậm rãi mở miệng, từng chữ từng chữ “Thừa Kiền, trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi ở trên xe lăn …”
Lời này vừa ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ biến sắc, vội vàng muốn tiến lên, Thái Tông đế lại đột nhiên gạt đổ bát trà trên bàn, nổi giận đùng đùng nói “Vô Kỵ, chúng ta đi!”
“Bệ hạ?!”
Thừa Kiền chậm rãi cúi đầu, thấp giọng nói “Cung tiễn phụ hoàng.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ mắt nhìn Thừa Kiền ngồi trên xe lăn , trong mắt hiện lên đau lòng, nhưng chung quy không có tiến lên, vội vàng đuổi kịp bước đi của Thái Tông đế.
Cho nên, Trưởng Tôn Vô Kỵ không có nhìn thấy, Thừa Kiền cúi đầu , khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười.
Châu nhi cúi đầu quỳ gối trước mặt Trưởng Tôn hoàng hậu , trầm mặc không nói.
Trưởng Tôn hoàng hậu xem xong  danh sách trên tay lại vội vàng mở ra tin nhắn Thừa Kiền viết , trầm mặc một hồi, cầm trong tay lá thư đưa cho Phong Hiệp , ý bảo Phong Hiệp mở ra thì biết, nàng mới hòa ái nói “Tốt lắm, ngươi đứng lên đi. Phong Hiệp , ngươi mang Châu nhi đi xuống nghỉ ngơi.” Trong lòng than nhẹ, Bích Nhi sao? Thế nhưng có tâm tư như vậy nha, mình thật đúng là nhìn lầm người.
Phong Hiệp  nhíu mày nhìn chằm chằm thư tín trên tay , nghe đến Trưởng Tôn hoàng hậu phân phó liền tiến lên, ra hiệu Châu nhi đi ra theo mình.
Nhìn Châu nhi có chút uể oải đi theo Phong Hiệp  , Trưởng Tôn hoàng hậu nhớ tới phong thư ngắn gọn kia , trên thư là chữ của Thừa Kiền , tuy thực non nớt  , nhưng từ đầu đến cuối còn hy vọng Phong Hiệp cô cô có thể để Châu nhi hiểu rõ chuyện .
Nguyên bản nghĩ Bích Nhi xuất thân dòng dõi thư hương, đọc qua sách , biết chữ mài mực , cũng biết chia sẻ để Kiền Nhi đỡ nhàm chán , dù sao Châu nhi xuất thân không tốt lắm, tương lai nếu được làm đại cung nữ ở Khởi Huy điện , cũng không đúng quy cách, cũng không nghĩ rằng Bích Nhi sinh ra tâm tư chèn ép Châu nhi , mà Châu nhi, cũng rất đơn thuần. Nhưng như vậy cũng tốt, đơn thuần như vậy , Kiền Nhi cũng dễ khống chế hơn nhiều.
Bất quá, tâm tư Bích Nhi rốt cuộc là vì cái gì lại như vậy ? Hay là vẫn đã có dã tâm từ trước ?
Nếu là dấu dã tâm trong lòng , vậy thật đúng phải xuất cung mới được.
Trưởng Tôn hoàng hậu đang muốn đứng dậy an bài công việc, chợt nghe cung nữ hồi bẩm, ngoài điện , Tiểu Ngân ở Khởi Huy điện cầu kiến.
Trưởng Tôn hoàng hậu hơi hơi nhăn mày, trong lòng có chút lo lắng, ngày thường sự tình nhiều lắm, một quốc gia chi mẫu cũng không thể tự mình chiếu cố chính con mình , mà Thừa Kiền là nhi tử của nàng, có lẽ là vì lần đại nạn này, so với trước kia càng nhu thuận, trí tuệ so với trước kia càng làm cho nàng kiêu ngạo trong lòng, cũng làm cho nàng đau lòng không thôi, cho nên, quyết định cho Thừa Kiền đến ở Khởi Huy điện  , nàng cố ý chọn lựa Tiểu Kim , vốn tưởng, chỉ cho Tiểu Kim ở  Khởi Huy điện làm  tiểu thái giám, nàng chỉ cần biết Thừa Kiền hảo hay không, có chịu ủy khuất hay không, cũng không nghĩ rằng Thừa Kiền lại chọn trúng Tiểu Ngân làm thái giám bên người nó .
Thanh âm nhu uyển phân phó chuẩn gặp, trong lòng lại bất an, Thừa Kiền gặp chuyện gì sao ?
Tiểu Ngân vội vàng đi lên, quỳ lạy hành lễ , thấp giọng hồi bẩm “Bẩm hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng vừa mới đi vào Khởi Huy điện , không biết làm sao lại sinh khí , liền tức giận vội vàng rời khỏi .”
Trưởng Tôn hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, lập tức lại khôi phục tự nhiên, bình tĩnh nói “Đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Tuy rằng trên mặt bình tĩnh tự nhiên, Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng lại là lo lắng, Hoàng Thượng vì sao đột nhiên đi tới Khởi Huy điện ? Lại vì sao đột nhiên tức giận? Thừa Kiền đâu? Thừa Kiền nhu thuận trí tuệ, sao lại chọc giận Hoàng Thượng?
Lúc này Thừa Kiền, một bên suy tư , một bên có chút trúc trắc không thuần thục phủ đạn trước đàn cổ.
Tiểu Kim quỳ gối một bên châm trà, đang đợi thời điểm nước sôi , vụng trộm giương mắt nhìn thoáng qua Thừa Kiền, thấy vẻ mặt Thừa Kiền điềm tĩnh, bên miệng còn có một tia cười yếu ớt như có như không. Trong lòng Tiểu Kim có chút tư vị nói không nên lời , nghĩ Hoàng Thượng lưu lại  không lâu đã  giận dữ mà đi , còn có lời nói tàn nhẫn  “Thừa Kiền, trẫm thực may mắn, ngươi hiện tại là ngồi ở trên xe lăn …”
Hoàng Thượng! Điện hạ ngồi xe lăn, ngài thực may mắn?!
Đó, không phải con ngài sao?
Tiểu Kim không khỏi nắm chặt góc áo Thừa Kiền đang chăm chú nghịch đàn , trong lòng có chút mê hoặc, điện hạ bị Hoàng Thượng nói như vậy, bộ dáng tựa như một chút cũng không để ý … Nhưng như vậy cũng tốt, Tiểu Kim thích bộ dáng điện hạ cười rộ lên , giống dương quang sáng sớm , ấm áp lại xinh đẹp.
Tiểu Kim nghĩ hắn đời này cũng không thể quên ,hắn bị tổng quản thái giám phạt quỳ gối ở cửa cung , Vừa lúc điện hạ Thừa Kiền từ Khởi Huy điện đi ngang qua, thấy thế liền hướng hướng tổng quản thái giám cầu tình, còn đem hắn điều đến Khởi Huy điện , khi đó, điện hạ có một câu, có lẽ điện hạ chính mình đã quên, hắn lại vĩnh viễn nhớ rõ.
“Ngươi ở nơi này quỳ lâu như vậy, đầu gối nhất địnhđã  sưng lên, đi xuống ngâm nước ấm đi.”
Vào cung năm năm, bị phạt quỳ thiệt nhiều lần , bởi vì hắn không như Tiểu Ngân, rất nhiều đại thái giám đều thích tiểu thái giám như Tiểu Ngân , cũng bởi vì hắn chuyện gì cũng làm không tốt, trong cung trừ Tiểu Ngân sau mỗi lần hắn bị phạt quỳ đều rịt thuốc cho hắn  , cũng chỉ có điện hạ  nói vậy.
Gia gia nói qua, nếu trong cung có người quan tâm đến ngươi, giúp đỡ ngươi, mặc kệ hắn là hảo tâm hay cố ý, ngươi đều phải cả đời nhớ rõ ân tình này . Làm người không thể quên ân phụ nghĩa.
Cho nên, Tiểu Kim hắn cả đời nguyện trung thành với Thừa Kiền điện hạ! Đi theo Thừa Kiền điện hạ! [ nắm tay ]
*************************
Châu nhi theo Phong Hiệp  cúi đầu đi vào thiên điện yên lặng.
Phong Hiệp xoay người nhìn Châu nhi đang cúi đầu , vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí lạnh như băng “Châu nhi! Nương nương bảo ngươi đi theo ta là vì nương nương muốn hỏi ngươi một câu!”
Châu nhi sợ hãi ngẩng đầu. Trong mắt có chút sợ hãi, các cung nữ ngay từ đầu đều đã ở Dịch Đình cung huấn luyện lễ nghi trong cung , dạy quy củ trong cung , sau đó mới phân phối đến các cung điện.
Nàng bởi vì Thừa Kiền điện hạ ngay từ đầu yêu cầu, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ , trực tiếp nhảy vọt qua Dịch Đình tiến vào Khởi Huy điện , còn làm đại cung nữ Khởi Huy điện  . Nhưng, nàng kỳ thật vẫn đều bị huấn luyện , người huấn luyện của nàng chính là Phong Hiệp cô cô  trước mắt – Đại cung nữ Lập Chính điện.
Cho nên, Châu nhi sợ nhất chính là Phong Hiệp  .
“Hoàng hậu nương nương muốn biết, ngươi còn muốn ở lại Khởi Huy điện hay không ?”
Châu nhi sắc mặt trắng nhợt, sợ hãi quỳ xuống “Phong Hiệp cô cô , Châu nhi đương nhiên muốn ở lại Khởi Huy điện .”
Sắc mặt Phong Hiệp  hơi hoãn, nhưng lại nghiêm khắc nói “Ngươi đã muốn ở lại Khởi Huy điện , sao còn không chiếu cố tốt điện hạ?! Ta từng nói qua với ngươi, chiếu cố điện hạ, bảo hộ điện hạ, chính là trách nhiệm của cung nữ bên người điện hạ ! Mà vì sao có một Bích nhi như thế bên người điện hạ mà ngươi lại không phát hiện?! Nếu không phải điện hạ nhạy bén, kịp thời phát hiện, tương lai nói không chừng điện hạ sẽ bị hạ độc thủ!”
Châu nhi vẻ mặt nhất thời hoảng sợ, lúc này, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi mồ hôi lạnh ứa ra.
Trưởng Tôn vào lúc hoàng hôn bước vào Khởi Huy điện , chỉ dẫn theo Phong Hiệp  , lẳng lặng tiêu sái bước vào, vẫy các người hầu ra ngoài chờ.
Đi vào hậu điện , chỉ thấy Thừa Kiền ngồi trước đàn cổ , im lặng nhìn đàn cổ, không biết suy nghĩ cái gì? Vì thế, Trưởng Tôn hoàng hậu ra hiệu cho Tiểu Kim , Tiểu Ngân cùng mình ngồi phía sau Thừa Kiền , Châu nhi, Phong Hiệp  không cần ra tiếng.
Sau đó Trưởng Tôn hoàng hậu liền lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ, nhìn Thừa Kiền.
Hoàng hôn ráng màu thổi qua, gió nhẹ nhẹ phẩy, Thừa Kiền vẻ mặt yên tĩnh, hơi hơi gợi lên tươi cười, tươi cười điềm đạm không thôi, lập tức, hai tay nhẹ nhàng ấn trên huyền cầm , gẩy lên , nhất bát, nhất phủ, làn điệu xa xưa uyển chuyển liền theo hai tay Thừa Kiền mà ra.
Trưởng Tôn hoàng hậu kinh ngạc đứng ở tại chỗ, ngóng nhìn hài đồng đang đánh đàn giữa hoàng hôn , trong lòng từng trận đau lòng. Là [ ngư ca ].
“Duyến lục khỉ dĩ tả ngư tình, phủ tiêu đồng nhi thư nhã huống… . . .”
[ Nghĩa : Duyên Lục Hầu viết tình ca cho nhân ngư , mục đồng thổi tiêu mà thư nhã …]
Hựu hữu nhất thuyết, ngư ca xướng vãn, độc tọa hàn giang, tiếu khán đăng hỏa, tự đắc kỳ nhạc
Đây là tâm ý của Thừa Kiền sao? Trưởng Tôn chậm rãi đi lại , ngồi bên người Thừa Kiền , ôn nhu từ ái nhìn Thừa Kiền chuyên chú bát lộng huyền cầm , không khỏi mỉm cười, như vậy cũng tốt, chỉ cần Thừa Kiền mạnh khỏe, cái khác, cũng không trọng yếu…
*****************
Ban đêm,trên Cam Lộ điện , Thái Tông đế mặt âm trầm, không nói được một lời ngồi ở trên giường .
Trong đầu một hồi hiện lên Thừa Kiền dưới trăng thổi tiêu , một hồi hiện lên những lời hôm nay Thừa Kiền nói .
Không khỏi nhăn mặt nhăn mày, hắn không tin, hài tử có thể thổi ra  khúc tiêu này , hài tử sẽ bụng dạ thâm trầm như vậy, một hài tử tám tuổi thế nhưng nghĩ ra phương pháp thử cung nữ như vậy , chuyện này thật sự không phải Thừa Kiền trong tưởng tượng của hắn , hài tử kia , hẳn là trí tuệ, cũng rất thuần khiết…
Chính là, hơi hơi nhắm mắt lại, nhớ tới lúc hoàng hôn , hắn tâm phiền ý loạn, nhưng lại đi đến Khởi Huy điện nghe được khúc nhạc đàn cổ tấu, tiếng đàn uyển chuyển xa xưa, nhất thời tò mò, nhớ tới là hậu điện đang đàn, sẽ là Thừa Kiền đang đạn tấu sao?
Sau đó, hắn theo cửa hông đi vào, kinh ngạc nhìn hậu điện thế nhưng không có cung nữ thái giám, bất giác chau mày, trong lòng  hờn giận, cung nữ thái giám đều đi làm gì rồi ? Lại nghĩ tới buổi sáng, hắn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào Khởi Huy điện  , cũng như thế, không có một ai…
Vì thế, trong lòng nghẹn lại , đối Thừa Kiền thử cung nữ tựa hồ có chút hiểu.
Sau đó, hắn thấy Thừa Kiền ngồi ở nhuyễn ***, hai tay đánh đàn, bên cạnh còn có Trưởng Tôn hoàng hậu.
Thủ khúc kia , là [ Ngư ca ]…
Thái Tông đế đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi đến bên cửa sổ , kinh ngạc nhìn bầu trời đêm một vầng thanh nguyệt cong cong . Trong đầu hiện lên đối thoại của Thừa Kiền cùng Trưởng Tôn:
“Kiền Nhi, phụ hoàng ngươi nói gì, ngươi không cần để ý, phụ hoàng ngươi chính là như vậy, giận dữ liền nói lung tung nói.”
“Không có việc gì, mẫu hậu, ngươi đừng lo lắng. Kiền Nhi không để ý.”
“Kiền Nhi, phụ hoàng ngươi hiện tại đối với ngươi thành kiến rất sâu, chỉ sợ về sau…”
“Không có việc gì, mẫu hậu, Kiền Nhi có mẫu hậu yêu thương là đủ rồi. Phụ hoàng ngài là vua của một nước, chuyện ngài phải làm rất nhiều, ngài cần sủng ái rất nhiều người , Kiền Nhi hiểu được… Về phần thành kiến gì gì, mẫu hậu, vì sao người đối Kiền Nhi không có thành kiến? Chuyện hôm nay Kiền nhi làm , mẫu hậu không thấy đáng sợ sao ?”
“Sao có thể chứ ? Kiền Nhi, chuyện tình hôm nay sẽ chỉ làm mẫu hậu an tâm, ngươi mới tám tuổi, hiện tại lại… Như vậy, Khởi Huy điện lớn như vậy, cung nữ nhiều như vậy, ngươi không nghĩ biện pháp để trị thì sao được? Xem đi , hôm nay phụ hoàng ngươi đến đây, nhưng lại không ai báo trước cho ngươi biết được, nếu ngày nào đó có thích khách thì làm sao bây giờ? Huống chi, Kiền Nhi, ở trong mắt mẫu hậu , mặc kệ ngươi làm cái gì, mẫu hậu đều tin tưởng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.