Dưỡng Cổ Giả

Chương 9:




Gọi vài tiếng, cánh cửa bền chắc vẫn không nhúc nhích. Mạnh Ân chạy trốn tới một góc cùng trong phòng, “Tên biến thái kia, đừng tới đây!”
“Mụ nương pháo chết tiệt, ngươi tưởng ta thích qua chắc?” La Thiết cũng rống lên.
Hai người mắng nhau một hồi lâu, mắng đến dùng từ bắt đầu lặp lại, có chút nghèo từ, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Đại sư phụ đã nói là có một không hai, nếu không nói xong, bọn họ đại khái sẽ bị nhốt ở chỗ này đến trời tàn đất tận sông cạn đá mòn.
“Ngươi rốt cuộc muốn hỏi gì?” La Thiết thực không kiên nhẫn, “Nhanh hỏi cho xong đi để cho ta còn chạy lấy người nữa! Thở cùng một bầu không khí với ngươi thật khiến cho người ta không thoải mái.”
“Ngươi cướp lời ta rồi đó.” Mạnh Ân tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta muốn hỏi ‘ly hồn’.”
“Ly hồn có gì hay mà phải hỏi ?” La Thiết hút thuốc, “Thất tâm phong chớ jè.”
“… Ly hồn thôi, không điên.”
“Bệnh nặng? Người thực vật? Không có khả năng, ngươi nói hươu nói vượn xem nhiều anime tiểu thuyết quá hả? Hồn phách chạy mất là chuyện phi thường nghiêm trọng. Làm sao một chút dị trạng đều không có…”
Mạnh Ân gãi gãi đầu, nói rõ chân tướng cho hắn.
La Thiết mờ mịt nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, “Thật đặc biệt… Thật sự quá đặc biệt. Nghe bệnh trạng tựa hồ là ‘si bệnh’.”
“Si bệnh?” Mạnh Ân như rơi vào sương mù dày đặc.
“Ngươi có biết ‘Du viên kinh mộng’ không”
Du viên kinh mộng xuất xứ từ “Mẫu Đơn Đình”, “Mẫu Đơn Đình” còn có một cái tên khác là “Hoàn hồn ký”, tác giả là Thang Hiển Tổ, là một trong Ngọc Minh Đường tứ mộng*.
(*Ngọc Minh Đường tứ mộng còn được gọi là Lâm Xuyên tứ mộng, là bốn tác phẩm văn học hí kịch của kịch gia Thang Hiển Tổ: Mẫu Đơn đình, Tử Thoa ký, Hàm Đan Ký, Nam Kha ký.)
đọc các truyện của Du viên kinh mộng ở đây.
Truyện kể về Đỗ Lệ nương nằm mộng dạo chơi vườn hoa, cùng Liễu Mộng Mai cảm mến nhau, sau khỉ tỉnh mộng vì quá thương tâm nên bệnh chết, được chôn dưới cây mai trong sân đình. Một thời gian sau khi nàng qua đời, thư sinh Liễu Mộng Mai dưỡng bệnh ở hoa viên gần đó, nhặt được bức chân dung tự họa của Đỗ Lệ, bèn ái mộ không thôi. Đỗ Lệ nương sau khi chết tình hồn không tan, cảm giác được thâm tình của Liễu Mộng Mai, đến lúc chiều tối, rời đi lúc bình minh. Cuối cùng vì ở chung lâu ngày, đào ra phần mộ của Đỗ Lệ nương, Đỗ Lệ nương quả nhiên đã sống lại.
“Đây chính là chuyện xưa.” Mạnh Ân nhún vai, “Nào có loại chuyện này.”
“Thối, ngu ngốc.” La Thiết khinh thường nhìn hắn, “Ta đã làm khảo chứng, chuyện này xác thực có. Chính là Đỗ Lệ nương vẫn không hề chết, sống rất bình thường, ăn được, ngủ được, khỏe mạnh thật. Chỉ phải đợi chàng trai kia đến lấy cô ta thôi. Nữ nhi không lấy chồng khiến cho người ta lời ong tiếng ve, cha mẹ đành phải nói dối là cô ta đã chết.
Cái gì mà mở quan tài rồi sống lại, hoàn toàn chỉ là trò diễn lừa tên thư sinh ngu ngốc kia thôi. Bất quá, lúc Đỗ Lệ nương ngủ, xác thực có ly hồn lang thang đây đó, chuyện này ngược lại là thật.”
“…Làm sao ngươi biết?” Loại chuyện này, tìm ai khảo chứng chứ?
“Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc a.” La Thiết mắng, “Ta hỏi ngươi, ta nghiên cứu cái gì?”
“Quỷ.”
“Vậy ta hỏi lại ngươi, đương sự để cho ta gọi tới, có phải là trực tiếp khảo chứng không?”
… Quả nhiên là chuyện xưa của “Quỷ”.
“Sau ta lại nghiên cứu một thời gian, phát hiện đây là hậu di chứng của ‘si bệnh’.” La Thiết thao thao bất tuyệt, “Đương nhiên không phải từng bị ‘si bệnh’ đều sẽ ly hồn. Cũng không phải là trò chơi ghép hình (jigsaw puzzle), ngươi tưởng là ly hồn đơn giản vậy sao? Ngoại trừ ‘bẩm sinh’, còn cần phải có tâm nguyện kiên cường.”
“…Vậy làm sao đem ‘cô’ ta nhét trở lại?” Được rồi, cuối cùng biết là bệnh gì rồi, nhưng cái hắn muốn biết nhất không phải nguyên nhân, mà là làm thế nào để giải quyết hiện tượng thần quái như thế.
“Không phát si bệnh nữa thì hồn phách tự nhiên liền trở về cơ thể .”
… Nói cho cùng. Bị phụ tình thì làm sao bây giờ? Quên đi là được rồi. Nếu quả đơn giản như vậy, còn có người cần phải tự sát vì thất tình sao?
“Si bệnh có chữa được không?” Mạnh Ân từng đợt nhức đầu.
“Si bệnh là bệnh nan y.” La Thiết một mực chắc chắn, “Cho dù từ một đợt si này tỉnh lại, rất nhanh sẽ lâm vào một đoạn si khác. Si bệnh là bệnh không thể chữa.”
“Sao ngươi chắc chắn như vậy được?” Mạnh Ân cảm thấy càng đau đầu.
La Thiết không đáp lời, muốn mở cửa, phát hiện cửa vẫn là khóa. Bởi vì hắn vẫn chưa nói hết tất cả sao… ?
“… Ta đương nhiên chắc chắn.” Một hồi lâu, La Thiết mở miệng. “Lúc ta vừa tới Đêm Hè, đã thích ngươi. Nhiều năm như vậy, loại tình cảm này cũng chưa từng thay đổi.”
Mạnh Ân hét một tiếng dán sát trên tường, gương mặt trắng bệch.
“Ngươi đừng tưởng rằng ta muốn làm gì ngươi!” La Thiết thở hổn hển, “Ngay cả chạm vào ngươi một cái ta cũng thấy nổi cả da gà rồi, nghĩ lại ta vậy mà đi thích ngươi… Ta liền thấy phi thường ghê tởm! Nhưng nếu có thì thế nào? Ta vừa ghét ngươi, nghĩ đến là buồn nôn, cùng lúc ta thích ngươi, như là yêu một bãi nôn! Con mẹ nó ta quả thật đúng là tên biến thái! …”
Biết rõ ràng đối phương là ghê tởm như thế, khinh khủng như thế, làm người ta căm ghét và khinh thường như thế. Biết rất rõ ràng.
Nhưng lại không có cách nào kiềm chế bản thân mà trầm luân vào, yêu say đắm, tâm tâm niệm niệm chỉ có mỗi tên đáng ghê tởm kia. Nói không nên lời là hận đối phương, hay là hận chính mình…
‘Si bệnh’ không thể khỏi hẳn, như một căn bệnh khó chữa như vậy.
La Thiết điên cuồng hét lên một hồi, đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng. Cánh cửa vốn đang bị khóa đột nhiên cạch một tiếng, nhẹ nhàng mở ra. Hắn thực ung dung tiêu sái mà đi khỏi văn phòng, Mạnh Ân lại vô lực ngồi phịch trong góc, thật lâu thật lâu…
Sau đó…
Sau khi Mạnh Ân túm Lưu Phi vội trốn về nhà, rầu rĩ không vui cả một tuần lễ. Mặc kệ hỏi thế nào, Mạnh Ân cũng không nói lời nào, rầu rĩ khoảng một tuần, hắn mới mở miệng nói…
“Không phải nữ nhân phiền toái, nam nhân cũng cực phiền toái… Không, không đúng, là nhân loại liền cực kỳ phiền toái… Ta muốn sống một mình đến chết mới thôi!”
Sống một mình? “Vậy muốn ta trở về trụ sở sao?” Lưu Phi lạnh lùng nói.
Mạnh Ân đắn đo suy nghĩ một hồi, “…Ngươi ở lại đi. Ta cần người nấu cơm…”
Lưu Phi rất thẳng thắn dứt khoát mà cho hắn một cú đấm thẳng xinh đẹp ngắn gọn.
***
La Thiết gởi đến một hạt giống, trông đẹp như hạt ngọc trai. Tờ giấy bao lấy hạt giống viết rất cẩu thả, ghi rằng đây là hạt giống cỏ huyên có cái tên là “Mỹ nhân dưới ánh trăng”. Dặn dò nhất định phải do Lưu Phi gieo trồng, hơn nữa phải là một nơi đón gió tràn trề, cách xa nơi ở mới tốt.
Chọn một sơn cốc nhỏ sâu trong rừng rậm, bên cạnh có dòng suối lãng mạn chảy qua. Hạt giống cỏ lạ kỳ kia rất nhanh đã đâm chồi lớn lên, không đến mười ngày, đã cao hơn đầu gối, hơn nữa bắt đầu cho ra nụ hoa nho nhỏ. Nụ cười nở rộ tựa như bạch cúc, nhưng nhụy hoa nhỏ bé trong suốt, như một viên trân châu nhỏ.
Sau đó, sinh linh xinh đẹp mà bi thương kia, không còn đến thăm sở nghiên cứu nữa.
Bất quá, Tiểu Ái nói cho Lưu Phi biết, sơn cốc kia đã nở đầy hoa, có rất nhiều Quỷ Hồn thống khổ muốn lãng quên, đều lưu luyến quẩn quanh nơi đó. Mà sinh linh xinh đẹp kia, đã dứt khoát mọc rễ tại nơi đó, tắm mình trong ánh trăng dệt nên mộng cảnh chữa nỗi đau thương.
Cảm mạo cũng là một loại bệnh nan y, bệnh nan y, thì thế nào? Quản chi là gãy tay đứt chân, mất hồn phách, nát tim hoặc bị vỡ nát linh hồn, đều vẫn có thể dũng cảm mà sống sót.
Đó, mới chính là nhân loại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.