Dưới Đóa Hoa Hồng

Chương 5:




Tạ Âm Lâu đứng ở cửa sân bay chờ bắt xe, ánh đèn lộng lẫy phồn hoa hai bên đường xua tan bóng đêm, những tia sáng hoa lệ yên lặng loang lổ đầy mặt đất.
Cô không có lòng dạ thưởng thức cảnh đêm, cụp hàng mi cong vút nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nhấn mở hot search đứng đầu Weibo, đề tài cực kỳ bắt mắt:
#Tin tức bùng nổ! Mỹ nhân cổ điển bí mật về chung cư với đỉnh lưu Ôn Chước triền miên một ngày một đêm#
Sánh đôi.jpg
Địa điểm bị chụp lén là chung cư Thiên Phủ mà cô ở, Ôn Chước đeo khẩu trang, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và
quần dài đến từ thương hiệu anh ta làm đại ngôn, bóng tối phác họa lên dáng người đẹp trai và lịch lãm của anh ta, nhanh chân bước nhanh lên lầu, cho dù chỉ là cái bóng nhỏ xíu cũng bị cư dân mạng ăn dưa tinh mắt nhận ra.
Ôn Chước mới công khai tình yêu với nữ chính bộ phim truyền hình vừa quay gần đây, hình tượng nam thần mà anh ta khổ tâm xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ, còn phòng làm việc của anh ta cũng nhanh chóng bị cư dân mạng lên án mạnh mẽ.
Dư luận trên mạng biến thành: Tạ Âm Lâu biết rõ Ôn Chước có bạn gái chính thức mà còn bám mãi không buông.
Lửa giận của fans CP lập tức bị thổi bùng lên, chưa tới mấy phút.
Dưới bình luận của Weibo toàn là mắng chửi…
⌈Cạn lời luôn! Tới bao giờ cô ả mưu mô Tạ Âm Lâu này mới hết bám theo anh nhà chúng tôi để hám fame nữa vậy?⌋
⌈Nhờ múa điệu múa Lạc Thần dưới nước cho đài tin tức nổi tiếng được một thời gian nên tưởng bở rồi đúng không? Vì lưu lượng mà bất chấp cọ nhiệt độ như vậy!⌋
⌈Tạ Âm Lâu đẹp thì đẹp đó, nhưng mà nhân cách có vấn đề, làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm người khác đáng bị phỉ nhổ.⌋
⌈Làm sao cô ta có thể so được với bạn gái chính thức của anh nhà chúng tôi @Mạnh Thơ Nhụy. Mạnh Thơ Nhụy xuất thân trong gia đình có truyền thống văn nghệ, tài nguyên cầm mỏi cả tay, không phải một người bình thường chỉ mở cửa hàng thêu như Tạ Âm Lâu có thể bu bám ăn vạ được.⌋
“Anh trai sẽ chọn ai, người mù cũng có thể nhìn thấy rõ.”

Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu lướt nhẹ màn hình đọc bình luận, bả vai đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông vỗ nhẹ, cô bất ngờ quay đầu lại nhìn, là một khuôn mặt trẻ tuổi rất quen thuộc.
Khuôn mặt cậu ấy vô cùng tinh xảo, nghiêng về hướng đa tình, nhưng khi nhìn người khác đuôi mắt hơi nhếch lên để lộ ra sự sắc bén, trên mặt in đầy chữ ông đây là người có tiền.
“Tạ Thầm Thời…” Tạ Âm Lâu mở miệng gọi tên người đó, giọng nói vừa dứt thì cô lập tức hỏi: “Sao lại là em đến đón?”
Tạ Thầm Thời nhận va li trong tay cô, tiện thể ôm bờ vai mảnh khảnh của cô, cười nhạt nói: “Sao nào? Chị còn trông cậy vào cái tên Tạ Thầm Ngạn chỉ biết cắm đầu kiếm tiền kia đến đón mình à? Dập tắt hy vọng đó đi, chị có hai người em ruột, nhưng chỉ có mình em là có hương vị tình thân thôi.”
Nghẹn lời.
Cậu ấy dắt Tạ Âm Lâu đến chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, bàn tay trắng nõn mở cửa xe, nhướng mày nói: “Cảm động à?”
Tạ Âm Lâu lười vạch trần cậu ấy, liếc nhìn chiếc xe: “Giàu sang không khoe khoang nhé Tạ Thầm Thời, em lại quên lời dạy của ông bà rồi à?”
“Nào dám quên, chỉ thường xuyên vi phạm lời dạy của ông bà mà thôi.”
Tạ Thầm Thời lên xe, trong lúc khởi động xe cậu ấy nghiêng đầu, đuôi mắt gợi lên một đường vòng cung đẹp mắt: “Lãnh đạo đã cho phép rồi, đến đón chị có thể lái xe trong ga ra đi.”
“Ba cũng đâu có bảo em đi rêu rao khắp nơi, đúng không?”
Tạ Thầm Thời có tiền sử đua xe lên tận bảng tin buổi tối, bị tất cả mọi người trong nhà thi nhau dạy bảo.
Lần này thừa dịp tới đón Tạ Âm Lâu, cậu ấy mới có cơ hội chạm vào xe nên không tiếp lời, ném một tập hồ sơ để trong xe lên đầu gối trắng nõn của cô:
“Ảnh hậu nhà chúng ta ra nước ngoài đóng phim bị thương, ba ngồi máy bay tư nhân cả đêm đến bệnh viện chăm sóc… Chắn chắn là không về kịp buổi tiệc sinh nhật của chị rồi, xem đi, đây chính là quà sinh nhật mà cặp ba mẹ tình thâm của chị chuẩn bị để làm quà năm nay.”
Tạ Âm Lâu nhận lấy nhưng không vội mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra cảm xúc lo lắng: “Mẹ bị thương có nặng không?”
“Bị thương ngoài da, bác sĩ dặn phải ở lại bệnh viện theo dõi một tuần.” Tạ Thầm Thời nói sơ qua về tình huống, vừa nói vừa vui vẻ đánh nửa vòng tay lái.
“Yên tâm đi, có ba ở đó mà.”
Tạ Âm Lâu ngồi ở ghế phụ, lặng lẽ cầm điện thoại gửi tin nhắn cho ba, thuận tiện hủy bỏ bữa tiệc sinh nhật năm nay, mẹ bị thương nằm viện, cô cũng không có tâm trạng ở nhà tổ chức tiệc vui vẻ.
Trong thời gian chờ ba hồi âm lại, Tạ Âm Lâu mở gói quà sinh nhật ra.
Bên trong là một quyển sách cổ dùng danh nghĩa của cô để quyên tặng miễn phí cho viện bảo tàng.
Hồi nhỏ bắt đầu từ lúc Tạ Âm Lâu có trí nhớ, ba đã không tặng đồ trang sức, châu báu hay là biệt thự cho cô nữa, mà sẽ dùng tiền mua quà sinh nhật đó để làm từ thiện có ý nghĩa hơn.
Tạ Âm Lâu nhận lấy, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ xuống.
“Lại là sách quyên tặng từ thiện hả?”
Tạ Thầm Thời chẳng thèm đoán, nhếch môi mỏng lộ ra vẻ lười biếng tản mạn: “Truyền thống của dòng họ Tạ nhà chúng ta là giàu sang phú quý không để lộ ra ngoài… Kết quả là ông già giàu có, con trai như ăn mày, may mắn là trước khi em đến tuổi bị cắt giảm sinh hoạt phí đã làm vài vụ đầu tư, có được khoản tiền kếch xù mới sống được những ngày cơm no rượu say đó.”
Tạ Âm Lâu, người có hạn mức trong thẻ ngân hàng còn sạch hơn cả mặt, nói: “Có tiền thì ghê gớm lắm nhỉ.”
Tạ Thầm Thời nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, cười càng kiêu ngạo hơn: “Không phải là chị không có tiền tiêu đó chứ? Gọi tiếng anh trai đi, anh đây sẽ nuôi chị.”
“Không biết lớn nhỏ.”
Điện thoại Tạ Âm Lâu sáng lên, là tin nhắn trả lời của ba.
Cô rũ mắt nhìn, không trả lời lại, cũng không quan tâm đến cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.
Tạ Thầm Thời khẽ hếch cằm lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Trên con đường này, không ngờ còn có chiếc xe đắt đỏ hơn xe của em.”
Chuyện này sao có thể nhẫn nhịn được?
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu, nhìn thấy ở đoạn đường trước mặt có một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn.
Dưới bóng đêm đen nhánh, nó hòa vào dòng xe cộ dày đặc.
Tạ Thầm Thời muốn lái xe lại gần khiêu khích, bị Tạ Âm Lâu lạnh nhạt cảnh cáo: “Thầm Thì, đừng gây chuyện.”
Rất nhanh, chiếc siêu xe kia rẽ sang bên trái rồi biến mất khỏi tầm mắt họ.
Tối nay Tạ Thầm Thời không có cơ hội được lên bản tin buổi tối, cậu ấy khẽ nở nụ cười đầy lưu manh: “Chỉ chào hỏi một tiếng thôi mà… Em cũng đâu có quấy rối t1nh dục người ta.”

“Mẹ kiếp, chiếc xe thể thao màu tím vừa nãy định đâm chúng ta à.”
Hình Lệ mặc bộ váy gợi cảm nằm nhoài lên cửa kính xe nhìn ra ngoài, thấy giá trị xa xỉ của chiếc siêu xe, trong lòng cô ấy hiểu rõ là họ đã đụng phải một cậu ấm thích khoe khoang nào đó của Tứ Thành rồi.
Trần Nguyện ngồi ở hàng thứ hai cười khẩy: “Anh ta dám đâm, Phó tổng sẽ cho anh ta đầu thai vào ngay tối nay luôn.”
Phó Dung Dữ bình tĩnh ngồi trên ghế lái, khuôn mặt tinh xảo bị bóng đêm che phủ, không nhìn thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt. Dù nghe thấy lời lén bàn tán của mấy thư ký ngồi sau cũng không thèm để ý đến.
Bàn tay thon dài kéo nhẹ cái nơ trên cổ, nhìn lướt qua con đường đầy xe cộ ngoài cửa sổ rồi lạnh nhạt cụp mắt xuống.
Bên trong xe im lặng cho đến tận khi về đến công ty.
——
Bốn mươi phút sau.
Tạ Âm Lâu về đến nhà tổ của nhà họ Tạ, cô xuống xe, hành lý để lại cho Tạ Thầm Thời khuân vác, còn mình đi thẳng về phòng tắm rửa.Sau đó cô mặc áo ngủ màu xanh chậm chạp đi đến phòng khách trên tầng hai, nhìn thấy đống quà sinh nhật giá trị mà các chú các bác từ các gia đình quyền quý tặng cô được đặt trên tấm thảm màu xám.
“Chúc cho bé Quan Âm mà bác thương nhất sống lâu trăm tuổi…. Chậc chậc chậc, ông bác này có thể đổi cách gọi khác không, tên cúng cơm của chị là tên mà ông ấy có thể gọi sao?”
Tạ Thầm Thời giúp cô mở quà, còn đọc thiệp chúc mừng sinh nhật, sau đó tiện tay ném sang một bên.
Tạ Âm Lâu đi đến cạnh sô pha mềm mại, áo ngủ phủ kín ngón chân trắng như tuyết, đôi mắt lặng lẽ nhìn Tạ Thầm Thời mở quà.
Những món quà này không có gì mới lạ.
Có rất nhiều chú bác nhà quyền quý muốn lấy lòng ba nên mới tặng quà cho cô, đây chỉ là hình thức bề ngoài mà thôi.
Điều làm cô cảm thấy hứng thú duy nhất đó là: “Năm nay còn có ai nặc danh tặng sách cổ không?”
Tạ Thầm Thời mở một nửa số cúc áo sơ mi vì ngại nóng, cánh tay nổi đầy cơ bắp lôi ra một hộp quà bằng gỗ được làm thủ công hết sức tỉ mỉ, ở ô địa chỉ không để lại họ tên là gì.
Tạ Âm Lâu nhận lấy mở ra, lông mi mảnh dài nhìn chằm chằm nửa giây.Bắt đầu từ khi cô mười lăm tuổi, sinh nhật hằng năm đều nhận được sách cổ do một người nặc danh tặng, nằm lẫn trong đống quà tặng đầy châu báu quý giá, có vẻ rất lạc loài.
Tạ Thầm Thời sải chân dài bước đến cạnh sô pha, nhướng mày nhìn lướt qua hộp gỗ đựng sách cổ: “Rốt cuộc là ai tặng sách cổ cho chị mỗi năm vậy?”
Tạ Âm Lâu cũng không biết, đầu ngón tay trắng nõn chạm lên sách cổ, rồi bất ngờ phát hiện lần này lại là một cuốn sách về tiếng Phạn.
Tiếng Phạn?
Cô bị gợi lên hứng thú, lật vài tờ nhìn xem.
Còn Tạ Thầm Thời không thể nào cảm thấy hứng thú với những chữ cổ xưa đầy thần bí và khó hiểu này, cậu ấy lắc khớp xương, phát ra tiếng vang giòn tan nho nhỏ: “Nếu để ông đây tìm được ai là người nặc danh giả thần giả quỷ, dù thế nào ông đây cũng vặn gãy cổ tên đó.”
Tạ Âm Lâu chỉ nhìn lướt qua rồi đặt quyển sách tiếng Phạn xuống bên cạnh, khẽ nói: “Có lẽ là một người lớn tuổi nào đó trí nhớ không tốt tặng chị.”
Đối với những cô chiêu khác thì dùng sách cổ làm quà tặng sinh nhật vốn không hấp dẫn nỗi sự chú ý.
Nhưng với Tạ Âm Lâu từ nhỏ đã là học trò của nhà thư pháp nổi tiếng, vừa hay thích những món đồ văn vẻ cổ xưa thế này, ở nhà cổ cô còn có một tầng gác mái chứa đồ cổ, bình thường đều có người làm chuyên dọn dẹp bảo vệ.
Bóng đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng đậm, Tạ Âm Lâu cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ.
Đầu ngón tay vừa bật mở màn hình, không ngờ Weibo lại tự động đẩy cho cô một tin giải trí.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy tên mình nên mở lên xem.
Hot search tai tiếng trước đã bị đẩy xuống hàng mười mấy, ngược lại có một đề tài #Chồng chưa cưới của Tạ Âm Lâu# dần bò lên.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là do người hâm mộ nhắc lại dưới phần bình luận: ⌈Lúc mỹ nhân cổ điển này nổi tiếng dựa vào điệu múa, từng có người nặc danh đăng tin người trong nhà đã đính hôn cho cô ta từ lâu…⌋
Có hôn ước rồi mà còn chạy vào giới giải trí gây sóng gió làm gì?
Điều này làm cho người hâm mộ của Ôn Chước càng không thể nhịn, nhiệt độ của đề tài càng lúc càng tăng lên, mở ra xem đều là lời mắng chửi cô ngập trời.
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu hơi dừng lại trên màn hình, cảm thấy buồn cười, cô ngước mắt nói với Tạ Thầm Thời: “Chị đính hôn với người ta từ lúc nào? Em từng nghe nói chưa?”
“Khụ.” Tạ Thầm Thời cũng đang xem hot search của cô bằng điện thoại, không trả lời thẳng câu hỏi của cô.
Cậu ấy hơi cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo hơi nhíu lại, để lộ ra chút giận dữ: “Sao lại có nhiều người mắng chị vậy? Có cần em…”
“Tự chị sẽ xử lý tốt.”
Tạ Âm Lâu biết Tạ Thầm Thời muốn nói cái gì, cô nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
Tính cách cô là thế, cho dù trời có sập cũng có thể bình tĩnh xem diễn.
Mặc dù người diễn lần này chính là cô.
——
Tạ Thầm Thời nghe điện thoại, là bạn nhậu rủ ra ngoài tụ tập.
Bình thường Tạ Âm Lâu sẽ không quản lý cuộc sống cá nhân cơm no rượu say của em trai, cô ôm cuốn sách tiếng Phạn cổ đi về phòng.
Một bóng đèn ngủ màu cam thắp sáng căn phòng ngủ thanh nhã, bức rèm đóng chặt lại làm khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Cô dựa lên chiếc gối dựa màu trắng tiếp tục lướt điện thoại, những bình luận ác ý trên Weibo không k1ch thích được cảm xúc bình lặng trong lòng cô, nhưng thật ra lại mơ màng gợi lên một chút chuyện cũ trong cô.
Lời bịa đặt từng có hôn ước không phải bắt đầu từ giới giải trí.
Tạ Âm Lâu nhớ mang máng năm năm trước, trong một bữa tụ tập của các cô chiêu, trong lúc vô tình cô có nghe thấy vài người lén nhắc đến chuyện liên hôn, thuận tiện còn nhắc đến lời đồn cô đã đính hôn từ lúc mười hai tuổi.
Khi đó, Tạ Âm Lâu bị bệnh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, có lẽ vì uống quá nhiều thuốc mà ký ức có hơi hỗn loạn.
Cô còn đặc biệt chạy về nhà nghiêm túc hỏi ba mẹ chuyện bị tung tin vịt là đã đính hôn kia.
Thời gian đã qua lâu lắm rồi, Tạ Âm Lâu không còn nhớ rõ ba đã trả lời như thế nào, cho đến tận hai năm trước, trong giới quyền quý lại bắt đầu lan truyền xu hướng t1nh dục của cô có vấn đề, chuyện hôn ước đã hoàn toàn phai nhạt.
Còn bây giờ, lại bị đưa lên mạng…
Tạ Âm Lâu nhìn thấy hot search, điều quan trọng nhất trước mắt đó là làm sáng tỏ vụ bê bối với Ôn Chước.
Làm sáng tỏ bằng cách ngồi xuống nói chuyện là điều không thể, cô không ngu, đoán đây là trò quỷ mà công ty quản lý Ôn Chước làm ra.
Tạ Âm Lâu cũng không phải không còn cách nào khác, nhớ lại cuộc tình một đêm với Phó Dung Dữ hôm đó, khu biệt thự càng xa hoa thì an ninh càng tốt, cứ đi mười bước có một camera theo dõi cũng không nói quá.
Cô cần phải chủ động tìm Phó Dung Dữ.
Phải lấy được đoạn video giám sát ra vào khu biệt thự đó, rồi dùng nó để chứng minh cô không ở cùng Ôn Chước cả một đêm.
Tạ Âm Lâu lấy lại tinh thần, đầu ngón tay nhấn mở WeChat, nhấn vào avatar hình Trì Lâm Mặc: ⌈.⌋
Trì Lâm Mặc: ⌈.⌋
Tạ Âm Lâu thấy anh ta trả lời thì không tiếp tục đánh đố nữa: ⌈Mặc Mặc… Cái người mà tớ gặp được ở nhà cậu lần nọ đó, gửi phương thức liên hệ cho tớ với, cảm ơn.⌋
Năng suất làm việc của Trì Lâm Mặc rất cao, lập tức gửi WeChat của Phó Dung Dữ cho cô, cũng không hỏi nhiều lời.
Tạ Âm Lâu gửi cho anh ta một biểu cảm xoa đầu, sau đó đầu ngón tay nhấn mở WeChat của Phó Dung Dữ, gửi lời mời kết bạn.
Tốc độ trả lời của Phó Dung Dữ không nhanh như Lâm Mặc, mà giống như đá chìm đáy biển, mãi không có tiếng động.
Tạ Âm Lâu ôm gối chờ một lúc lâu, đầu ngón tay nhàm chán lướt vòng bạn bè, đúng lúc nhìn thấy Trì Lâm Mặc đăng trạng thái mới nhất. Anh ta là ngôi sao ca nhạc, bình thường ngoại trừ chia sẻ vài ca khúc ra thì rất ít khi đăng những chuyện khác.
Không ngờ tối nay anh ta lại đăng lên vòng bạn bè một video về tài chính kinh tế.
Tạ Âm Lâu nhấn vào, mới phát hiện ra nhân vật được phỏng vấn chính là Phó Dung Dữ.
Trong video.
Người đàn ông mặc bộ âu phục được là ủi phẳng phiu, ngồi trên ghế sô pha bằng da trả lời câu hỏi phỏng vấn của phóng viên. Dưới ánh đèn sáng chói, sườn mặt của anh có thể nói là không chê vào đâu được, rất hợp với tính cách ít nói ít cười của anh, giống như người sứ không có chút tì vết.
Tạ Âm Lâu xem đoạn video này lại tận ba lần.
Điện thoại bị cô cầm đến mức nóng lên, mới vừa xem xong đoạn kết, định xem thêm xu thế chứng khoán mà Phó Dung Dữ đã nói, nhưng WeChat đột nhiên gửi đến thông báo lời mời kết bạn đã chấp nhận.
Trong giây lát, đột nhiên hiện lên dòng chữ bạn tốt Fry mời trò chuyện video.
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu quá nhanh, bất cẩn đã nhấn phải nút đồng ý, qua màn hình, cô giật mình vì thấy đôi mắt và khuôn mặt giống y như đúc trong video hỏi thăm kia.
Là Phó Dung Dữ.
—Hết chương 5–-
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.