Dưới Đóa Hoa Hồng

Chương 15:




Trên bàn gỗ có một khay trà bằng gốm sứ, bên cạnh còn có một vật trang trí hình bàn tay Phật để thắp hương, rất có cảm giác nghệ thuật. Mới vừa đốt hương, một hương trầm tỏa ra, lởn vởn quanh gương mặt đang cúi thấp của Tạ Âm Lâu.
Đầu ngón tay thon dài của cô lật tập phương án quan hệ công chúng, ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ làm hàng lông mi của cô hơi run lên.
Dư Oanh kéo cửa chớp xong lại quay về, không nhịn được hỏi: “Tiểu Tiên Nữ, cậu cảm thấy sao?”
Sườn mặt Tạ Âm Lâu chìm trong bóng râm, qua một hồi lâu mới sực tỉnh, cô chậm chạp đẩy phương án ra chính giữa bàn: “Tớ không thấy thành ý của đạo diễn Trần.”
Nếu phương án xoa dịu công chúng mà tổ chương trình đưa ra là tìm kẻ ch3t thay, điều này biến tướng xác nhận cô có kim chủ làm chỗ dựa.
Trần Nho Đông hơi hé mắt nhìn Tạ Âm Lâu, tiếp tục ôn hòa khuyên cô chấp nhận phương án cả hai bên đều có lợi này: “Cô Tạ, bên phía tổ trang phục đã bị nhà đài phê bình rồi, Weibo Official cũng sẽ đăng bài thanh minh làm rõ bộ sườn xám của cô là do lỗi của nhân viên chọn chất liệu vải là sợi tơ mỏng manh, vì cô không muốn làm chậm trễ thời gian ghi hình nên mới tự mình sửa lại, đây đều là hiểu lầm cả.”
Tạ Âm Lâu vẫn không bị tác động, lạnh nhạt cong môi, hỏi: “Là hiểu lầm sao? Tôi lười so đo chuyện trước khi quay hình, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ bộ sườn xám kia là bị người ác ý cắt hỏng. Đạo diễn Trần lại còn muốn dùng cách qua loa lấy lệ này để che giấu sai phạm trong công việc, lừa dối người xem, e là chuyện này không kết thúc dễ thế đâu?”
Vẻ mặt Trần Nho Đông hơi khó xử, lòng bàn tay cứ liên tục chà xát chén trà.
Thái độ của anh ta rõ ràng là không muốn đắc tội với người thật sự cắt hỏng bộ sườn xám.
Nhưng mà phía Tạ Âm Lâu cũng không thể đối phó qua loa cho có, vị chống lưng cho cô anh ta càng không đắc tội nổi.
Đúng là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi ch3t, Trần Nho Đông thầm kêu khổ nhưng trên mặt vẫn phải cười làm lành: “Vậy ý của cô là?”
Tạ Âm Lâu cầm điện thoại đặt bên cạnh lên, đầu ngón tay trơn bóng nhanh chóng tìm thấy những bình luận mà cư dân mạng yêu cầu cô lên tiếng xin lỗi, khom người đẩy đến trước mặt Trần Nho Đông, giọng điệu rất mềm mỏng: “Ai cắt hỏng bộ sườn xám của tổ chương trình thì đứng ra xin lỗi, đạo diễn Trần, đây là ý của tôi.”
“Cô Tạ…”
“Muốn làm sáng tỏ trên Weibo Official nhất định phải dùng chứng cứ vô cùng xác thực để thanh minh, nếu không tôi làm kẻ ch3t thay và người khác làm kẻ ch3t thay, có gì khác nhau đâu?” Tạ Âm Lâu ngắt lời Trần Nho Đông đang định nói, chậm chạp ngồi lại ghế dựa, đôi bàn tay trời sinh đã xinh đẹp mê người của cô đan vào nhau, đầu ngón tay hơi đỏ lên.
Dáng vẻ đoan trang của cô rất tiêu chuẩn, tuy đẹp nhưng không hề có tính công kích, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn anh ta đã khiến trong lòng Trần Nho Đông nảy sinh một cảm giác áp lực khó tả, lòng bàn tay không nhịn được mà túa mồ hôi.
Nửa ngày sau.
Trần Nho Đông bị chuyện này làm cho đau hết cả đầu, móc từ trong túi quần ra một hộp thuốc, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tạ Âm Lâu ngồi yên, đầu ngón tay kéo điện thoại di động về lại, lướt nhẹ.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh khi đàm phán với đạo diễn của cô, trong lòng Dư Oanh cực kỳ sảng khoái, cô ấy mỉm cười thò đầu qua: “Có con át chủ bài tai to mặt lớn này, đạo diễn Trần có ngốc đến đâu cũng phải cân nhắc thật kỹ. Ủa, cậu tra Baidu làm gì vậy?”
Tạ Âm Lâu rũ nhẹ lông mi, tìm ra không ít hình xăm chữ Phạn rồi tùy tiện kéo xem, thấy những hình vẽ rất bình thường, cô mất hứng thú thoát ra, ngẩng đầu nói: “Giết thời gian…”
Ước chừng mười phút sau, Trần Nho Đông mang cơ thể ám mùi thuốc lá quay lại, trong mắt tràn đầy cảm xúc, nói: “Cô Tạ, chúng tôi đã thương lượng xong chuyện này.”
Thái độ Tạ Âm Lâu cũng đã tỏ rõ, cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: “Đạo diễn Trần là một đạo diễn giỏi, nếu chương trình tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể cần dùng cách tuyên truyền bôi xấu thế này, tôi sẽ hủy hợp đồng. Tôi thà đồng ý bồi thường cho tổ chương trình một khoản tiền vi phạm hợp đồng không nhỏ, chứ nhất quyết không ghi hình.”

Trên mạng giờ phút này ngoại trừ hot search bịa đặt Tạ Âm Lâu ra thì bên phía Mạnh Thơ Nhụy cũng lũ lượt tuyên truyền.
Có mấy mục đã dần bò lên đầu bảng: # Mạnh Thơ Nhụy mới là mỹ nhân cổ điển thật sự#, #Mạnh Thơ Nhụy đã nói trong tiết mục#
Nhấp vào trong, là trích đoạn của một bài phân tích của phía chính phủ do người hâm mộ cắt ghép.
Phía dưới bình luận đều đang gào thét:
⌈Mạnh Thơ Nhụy không hổ là người nối nghiệp của nữ thần cổ điển, người đẹp mặc gì cũng đẹp, tạo hình yêu kiều trong bộ sườn xám màu tím này quá tuyệt!⌋
⌈Thì ra nữ thần cũng theo đuổi thần tượng… Vì nữ thần Mạnh theo đuổi ảnh hậu Khương Nại nên mới lọt hố sườn xám, đây là ước mơ thần tiên gì vậy!⌋
⌈Thật sự muốn tag cái người nghiệp dư bên kia vào đây xem, khách quý được mời tuyên truyền văn hóa phi vật thể mà còn có lòng hơn cả truyền nhân sườn xám như cô ta đấy.⌋
⌈Lầu trên nói rất đúng, tôi đã xem lại ba lần, phát hiện trong chương trình nữ thần Mạnh mặc sườn xám đứng ngồi rất cẩn thận, ai giống như Tạ Âm Lâu vì mổi tiếng còn dám phá hư cả sườn xám.⌋
⌈Trong mắt tôi chỉ chấp nhận Mạnh Thơ Nhụy là mỹ nhân cổ điển thật sự, so với cô ấy thì Tạ Âm Lâu chỉ là hàng nhái mà thôi.⌋
⌈… Chắc chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy khẩu hình Mạnh Thơ Nhụy bị lệch, chương trình đã lồng tiếng chưa nhỉ?⌋
⌈Trong giới giải trí Mạnh Thơ Nhụy không bao giờ tranh đoạt với ai, luôn cố gắng khiêm tốn đóng phim, anti-fan đừng tới ăn vạ, cảm ơn.”
Trong phòng hóa trang, Mạnh Thơ Nhụy ném bộ sườn xám sang trọng tinh xảo xuống mặt đất, dẫm qua dẫm lại vài cái, rồi cầm một cái áo màu vàng ngà móc trên giá mặc vào, đứng nhìn bản thân trong gương một lúc lâu.
Cho đến tận khi Đàm Lỵ đẩy cửa đi vào, nói: “Tạ Âm Lâu đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể tìm người đầu tư chương trình chống lưng cho mình, bây giờ phía đạo diễn Trần đang bị cô ta quấy phá.”
Phó Dung Dữ chống lưng cho cô?
Mạnh Thơ Nhụy nhất thời không còn tâm trạng phá sườn xám, sắc mặt lạnh xuống: “Tôi đúng là đã xem thường cô ta rồi, e là để có thể tham gia vào chương trình này cô ta đã lén giao dịch sắc quyền gì đó với Phó Dung Dữ từ lâu.”
Đàm Lỵ nói: “Với nhan sắc của Tạ Âm Lâu thì bị mấy ông tai to mặt lớn coi như đồ chơi mới mẻ vui đùa mấy ngày cũng bình thường.”
“Không phải Trần Nho Đông đang chuẩn bị tìm kẻ ch3t thay để ổn định dư luận sao? Bây giờ không thắng nổi áp lực tư bản, muốn đổi ý à?” Trong mắt Mạnh Thơ Nhụy mang theo vài phần căm ghét, móng chân sơn đỏ chót đạp lên bộ sườn xám làm bằng tơ lụa trên mặt đất rồi dẫm mạnh, lại nói: “Phó Dung Dữ rất khó chơi.”
“Thái độ bên phía đạo diễn Trần vẫn chưa rõ.” Đàm Lỵ khuyên cô ta nguôi giận, dù sao dư luận trên mạng bây giờ đều đang nghiêng về phía họ, chỉ một mình Tạ Âm Lâu sẽ không gây ra được sóng to gió lớn gì.
Ngay sau đó, cô ta lại nói thông tin mình mới nghe được: “Bác của cô nhờ quan hệ nghe ngóng được Phó Dung Dữ hay sưu tầm những món đồ cổ và sách cổ yêu thích… Vừa hay ở nước ngoài ông ta đã mua được một cuốn sách có giá trị, có thể nhân dịp này mượn hoa dâng Phật tặng anh ta.”
“Anh ta sẽ nhận sao?” Mạnh Thơ Nhụy chỉ quan tâm đến điều này.
Đàm Lỵ cười: “Loại đàn ông chỉ có đam mê sưu tập sách cổ như Phó Dung Dữ, sợ là trong lòng anh ta phụ nữ chỉ đứng thứ hai, chờ hết hứng thú thì tuyệt đối sẽ không quan tâm đến chuyện của Tạ Âm Lâu nữa.”
Mạnh Thơ Nhụy cảm thấy có lý, nhấc chân đá bộ sườn xám chặn đường sang một bên, đi đến sô pha ngồi xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho Ôn Chước đang chụp tạp chí ở nước ngoài.
Cô ta cũng không quên mình còn một người bạn trai chính thức.
Đàm Lỵ thấy thế thì không làm phiền cô ta, nhặt bộ sườn xám nhăn dúm lên rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Tám giờ tối, Tạ Âm Lâu và Dư Oanh tìm một nhà hàng để ăn tối, sau đó gọi xe về.
Khách sạn sang trọng nhất nằm ở trung tâm thành phố giống như một ngọn đèn phồn hoa diễm lệ, nhân viên giữ cửa cung kín đón những tinh anh mặc tây trang mang giày da bước vào. Khi Tạ Âm Lâu đi vào, trong tay cô còn xách theo một túi anh đào tươi rói, chậm chạp vào thang máy đi thẳng lên căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất.
Nhờ trí nhớ tối hôm qua mà cô đã tìm được số phòng.
Thư ký mở cửa không cản cô, tự động tránh đường.
Đi vào trong, ánh mắt đầu tiên Tạ Âm Lâu đã nhìn thấy trong phòng khách không gian mở có không ít đàn ông mặc tây trang đang ngồi bàn công việc.
Còn Phó Dung Dữ cầm ly cà phê đứng trước cửa sổ sát đất, bóng tối bên ngoài dường như bị ngăn cách bởi tấm kính trong suốt, tôn lên cơ thể đĩnh đạc của anh, chỉ là một bóng lưng cũng đủ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Gần như đúng lúc Tạ Âm Lâu nhìn lướt qua, khoảnh khắc ấy, anh cũng ngoảnh đầu nhìn lại.
Ở giữa có người ngăn cách, Tạ Âm Lâu đứng dưới đèn không nói chuyện, sau đó xách túi đi thẳng vào phòng ngủ.
Đám đàn ông tinh anh kia cũng rất biết giữ miệng mà không bàn tán, họ ăn ý im lặng vài giây, sau đó lại tiếp tục báo cáo công việc.
Ngón tay cân đối của Phó Dung Dữ cong lại, thong thả ung dung uống hết ly cà phê, trên khuôn mặt điển trai vẫn giữ vững vẻ trầm tĩnh, không nhìn ra chút thay đổi cảm xúc nào.
Cho đến tận khi anh đặt cái ly xuống, giơ ta ra hiệu mọi người tiếp tục thảo luận.
Sau đó, anh nghiêng người đi về phía thư ký đứng bên cạnh, dùng giọng điệu nhàn nhạt dặn dò: “Đến tiệm thuốc, mua một hộp mùi anh đào…”
Cách âm trong khách sạn rất tốt, đóng cửa phòng ngủ lại thì giống như ngăn cách hai thế giới.
Tạ Âm Lâu xách túi anh đào vào phòng tắm rửa sạch, rồi tìm một cái đĩa thủy tinh tinh xảo bỏ chúng vào, đầu ngón tay cầm một trái nếm thử, đến khi đi đến cạnh bàn sách kế cửa sổ mới phát hiện bên trên đặt bốn quyển sách cổ.
Vừa nhìn thấy hộp gỗ tinh xảo bên cạnh là biết có người mượn hoa cúng phật, tặng nó cho Phó Dung Dữ.
Cô ngồi xuống ghế sô pha bằng tơ nhung, co hai chân lại, thờ ơ lật quyển sách cổ.
Nương theo ánh đèn màu cam ấp ám, Tạ Âm Lâu lật vài trang sách, đầu ngón tay lướt dọc theo tờ giấy nâu màu vàng cam, hơi dùng sức xé toạc nó xuống.
“Âm thanh cũng rất dễ chịu.”
Cô cong môi, ngón tay tinh tế trắng nõn cầm tờ giấy đã xé xuống gấp hoa hồng.
Đến tận khi hội nghị bên ngoài của đám đàn ông kết thúc, Phó Dung Dữ đẩy cửa bước vào, trên tấm thảm lông màu trắng dưới ghế sô pha Tạ Âm Lâu ngồi đã vương vãi không ít hoa hồng giấy.
Bàn tay thon dài của Phó Dung Dữ đặt trên then cửa, từ từ đóng lại, ánh sáng rực rỡ ngoài phòng khách len theo khe hở chiếu vào cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ánh đèn trong phòng ngủ hơi tối, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn lướt qua hoa hồng giấy đầy dưới mặt đất, không thèm để ý mà nhấc chân dẫm lên chúng. Anh hơi cúi người, cánh tay thon dài mạnh mẽ chống trên tay vịn, hơi thở nóng hổi phả vào trán cô: “Cô Tạ phí phạm của trời như vậy, là chuẩn bị lấy thân đền bù cho tôi sao?”
Tạ Âm Lâu khẽ dịch cái trán sang chỗ khác, hơi thở kia lập tức lướt qua đuôi mắt cô, cô đành ngẩng mặt nói: “Chỉ một quyển sách giả cổ thôi mà, Phó tổng như vậy sẽ bị người khác coi là phá tiền như rác đấy.”
Ánh mắt Phó Dung Dữ khóa chặt cô, không nói không tin: “Cô Tạ còn biết giám định và thưởng thức đồ cổ sao?”
“Giám định và thưởng thức thì không dám…… Chẳng qua.” Tạ Âm Lâu chỉ quyển sách cổ đã bị cô xé ra gấp hoa hồng, nói: “Sinh nhật hằng năm tôi đều nhận được một quyển sách cổ làm quà, trùng hợp là ba bốn năm trước cuốn này đã nằm trong tay tôi rồi.”
Cho nên khi nhìn thấy cuốn sách này nằm trên bàn, Tạ Âm Lâu liếc mắt một cái đã nhận ra là giả.
Cô cố ý giễu cợt Phó Dung Dữ, vẻ mặt rất xấu xa: “Anh đúng là tội nghiệp quá đi.”
“Tôi không tội nghiệp.” Phó Dung Dữ vươn một tay kéo cô lại gần, môi mỏng kề sát vành tai cô nói nhỏ: “Đêm nay người phải rơi lệ khóc lóc xin tha mới tội nghiệp.”
Tạ Âm Lâu kề trán lên nguc anh, qua lớp áo sơ mi mỏng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người anh, đầu ngón tay hơi cuộn lại, bên tai không khỏi vang lên giọng nói bà tám của Dư Oanh hỏi về mối quan hệ giữa hai người sáng nay.
Cô chưa kịp suy nghĩ quá nhiều đã Phó Dung Dữ ôm cô lên chiếc giường lớn kia.
Người đàn ông này đúng là không thành thật.
Tạ Âm Lâu không phản kháng, từ nhỏ cô đã có tính cách này, một khi đã dán nhãn của cô thì chính là đồ riêng của cô, đối với đàn ông cũng vậy.
Chờ đến khi Phó Dung Dữ ném áo sơ mi xuống đuôi giường, cô quấn chăn ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời như chứa nước, trắng trợn nhìn trộm đường cong tuyệt đẹp trên cánh tay anh.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm này, tôi đã cảm thấy hứng thú.” Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu chạm lên rồi mơn tr0n hoa văn thần bí này một lúc, cuối cùng dừng lại trên miệng vết thương bị cô cắn.
Giọng nói giữa môi và răng hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Tôi chỉ đọc được một chữ Phạn, còn dòng này dịch ra tiếng Trung có nghĩa là gì?”
Phó Dung Dữ nắm chặt đầu ngón tay lành lạnh của cô, đôi môi mỏng bỗng nhiên cong lên, khẽ nói: “Không thì cô đoán xem? Đoán đúng có thưởng.”
Tạ Âm Lâu từ chối chơi đánh đố cùng anh, cô rướn người lại gần, đôi môi đỏ gần như kề sát vào khuôn hàm dưới có đường nét sắc bén, bật hơi hỏi: “Anh nói xem, tôi cũng xăm ở cổ tay một cái giống vậy được không?”
Phó Dung Dữ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm của anh nhìn lướt theo khuôn mặt tinh xảo xuống đến bả vai, cuối cùng là bàn tay tinh tế trắng muốt như ngọc. Nói ra cũng lạ, rõ ràng anh chưa chạm vào mà đã khiến Tạ Âm Lâu cảm thấy làn da như bị thiêu đốt,
Một lúc sau.
Cánh tay Phó Dung Dữ ôm cả người và chăn cô vào trong lòng, cổ họng phát ra giọng nói được đè thấp: “Tôi không nỡ thấy cô Tạ đau.”
Tạ Âm Lâu cười nói: “Phó tổng đúng là biết dỗ dành.”
Cô đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, một giây trước còn cười hỏi muốn xăm hình chữ Phạn giống vậy trên cổ tay, giây tiếp theo đã cẩn thật vuốt v3 cổ tay mình như một món đồ quý giá, lo lắng nói: “Từ bé đến lớn tôi luôn được nuông chiều, ngủ trên giường mềm nhất, dùng đồ tốt nhất… Nên mới có thể mềm mịn như vậy, tôi chẳng thèm xăm lên người mấy cái hình hoa văn kỳ lạ đâu.”
Phó Dung Dữ bật ra tiếng cười trầm khàn, ngón tay chạm vào lông mi cong dài ở đuôi mắt cô, cố tình hỏi:
“Vậy công chúa yêu kiều, tối nay tôi có thể “đâm” em khóc được không?”
Anh hỏi rất lễ phép, Tạ Âm Lâu cũng lễ phép trả lời: “Không thể.”

Thư ký lái xe đi khắp ba con phố cuối cùng mới tìm được một nhà thuốc bán mùi anh đào, sau đó gấp gáp chạy về khách sạn, Phó Dung Dữ mới vừa tắm xong, khoác áo tắm dài của khách sạn đi ra mở cửa.
Cửa vừa đóng lại, anh đã quay người đi về phía Tạ Âm Lâu đang ngồi trên sô pha bên kia ăn anh đào.
Một túi anh đào đã bị cô ăn sạch, nửa quả cuối cùng thưởng cho Phó Dung Dữ, đầu ngón tay rời khỏi đôi môi móng của anh: “Anh mua gì vậy?”
Bàn tay thon dài lạnh lẽo của Phó Dung Dữ đặt trên bả vai cô, tiếp theo, dưới ánh đèn lộng lẫy mọi động tác đều được phóng đại đến vô hạn, anh kề lại gần, mùi hương gỗ tuyết tùng cũng phảng phất đến gần, đôi môi mỏng bình tĩnh nói ra hai chữ: “Anh đào.”
Tạ Âm Lâu rất nghiện mùi hương này của anh.
Cô giống như còn mèo lông xù, khẽ ngửi anh, thích ăn cá, lại thích ngửi mùi, rúc cả người vào trong lòng anh, mềm mại giống như không có trọng lượng, lẩm bẩm: “Nhưng tôi đã ăn anh đào đến no căng rồi…”
“Không sao.” Phó Dung Dữ khóa chặt cô lại, giải thích một cách rất tự nhiên: “Cái này để tôi dùng.”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu kéo cái túi lại, ánh mắt nhìn thấy “anh đào” bên trong.
Ngoài cửa sổ đêm khuya vắng lặng, căn phòng rộng rãi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Phó Dung Dữ ôm cô rời khỏi ghế sô pha, cô không từ chối, ánh đèn chiếu lên áo tắm dài của khách sạn tôn lên làn da trắng mịn như lớp men trên đồ gốm, chốc lát sau đã bị mái tóc dài màu đen che phủ.
Sau đó, giọng nói khe khẽ dịu dàng của người phụ nữ xẹt ngang qua bầu không khí mập mờ: “Phó Dung Dữ, tôi cảnh cáo anh, lần này không được chơi cái sở thích đặc biệt kia…”
—Hết chương 15–
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.