Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 20:




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
"Em có thù với điện thoại di động?" Nguyên Bác vừa đi làm về, thấy Nguyên Dịch gắt gao nắm chặt điện thoại ngẩn người, "Đã 8 giờ 30 rồi, em không định rửa mặt đi ngủ sao?"
Khom lưng cầm lấy điều khiển từ xa, Nguyên Bác cũng không có xem TV, cởϊ áσ khoác âu phục ném sang một bên, ngồi xuống sô pha.
Nguyên Dịch nghe thấy trong TV truyền đến thanh âm quen thuộc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía màn hình TV, không nói một lời. Trên TV, Nhan Khê giới thiệu viện phúc lợi nhận được một số tiền thiện nguyện, số tiền thiện nguyện này sớm sẽ được sử dụng.
Sau đó, cô chụp ảnh căng tin và chỗ ở của nhà phúc lợi, tất cả đều được dọn dẹp rất sạch sẽ. Bất quá có thể vì bảo vệ những đứa nhỏ này, trong ống kính không quay chính diện những đứa bé, ngẫu nhiên không cẩn thận quay được cũng đều tiến hành xử lý mosaic, ngay cả giọng nói của bọn nhỏ cũng đã được xử lý.


Hôm nay thứ bảy, phát lại các chương trình cũ, không có gì mới. Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm TV, mãi đến khi chương trình kết thúc, mới quyết định.
Nể tình nữ nhân này rất có tấm lòng nhân hậu, hắn vẫn là nhắc nhở cô một chút.
Chu lão bản tổ chức tiệc tùng rất thành công, hơn nữa có Tống Triều đến làm mặt cho hắn, khiến hắn nhận không ít tâng bốc, qua lại không khỏi uống thêm hai chén, lúc nói chuyện liền càng thêm đắc ý.
Tống Hải ở cùng các đồng nghiệp, lo lắng con gái đi theo ông đi tới đi lui mệt mỏi, liền để cho cô tự mình tìm một chỗ nghỉ ngơi, không cần ở cùng ông.
Nhan Khê biết tình huống này, doanh nhân đều có phương thức giao tiếp của riêng mình, cho nên cô nghe lời trốn vào trong góc. Đầu bếp trong bữa tiệc lần này, đều là Chu lãng bản mời tới với giá cao, bất kể là hình dáng hay hương vị, đều đáng khen ngợi.


Nhan Khê lấy chút thức ăn bỏ vào đĩa, ngồi xuống trong góc. Loại tiệc này có đôi khi cũng chú ý giao lưu với các phu nhân, chỉ tiếc Nhan Khê còn quá trẻ, cũng không thuộc phạm trù phu nhân, cho nên rất nhiều người chỉ chào hỏi cô, cũng sẽ không nói chuyện trên thương trường với cô.
"Tống tiểu thư" Tống Triều bưng ly rượu đi tới, ngồi xuống đối diện Nhan Khê. Hắn nhìn đĩa ăn trên bàn, đồ ăn đã ăn xong, son môi trên miệng đối phương có chút nhạt, xem ra là chưa kịp to lại, "Quấy rầy rồi."
Nhan Khê vẫy tay kêu người thu dọn đĩa ăn, lễ phép cười nói với Tống Triều: "Tống tiên sinh có phiền không để tôi đi toilet trang điểm một chút?"
"Nơi này cũng không có người khác, Tống tiểu thư không cần phải vất vả đi xa như vậy." Tống Triều ngẩng đầu làm một động tác mời, "Hay là Tống tiểu thư để ý sự tồn tại của tôi?" Nói xong, hắn nghiêng người qua.


Nhan Khê không biết hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu người chú ý đến Tống Triều, hành động của đối phương có thể khiến người khác hiểu lầm hay không, bất quá loại mỹ nam này chủ động đến trước mặt cô, cô cũng không tính là chịu thiệt, về phần người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần đối với cô không có hại, liền tùy bọn họ đi.
Nhân sinh trên đời, ai lại không suy nghĩ lung tung một vài lần?
Tống Triều quan sát nữ nhân trước mắt, liền nhịn không được nhớ lại chín năm trước. Khi đó áp lực học tập của hắn rất lớn, không biết tại sao đối với một học muội lớp dưới lại có vài phần tâm tư mông lung. Chín năm trước, hắn ngây ngô quá mức, học cách theo đuổi của các bạn cùng lớp khác, viết cho cô một bức thư tình.
Sau đó nữ sinh này không trả lời thư cho hắn, cũng không đi địa điểm hẹn gặp trong thư của hắn, hắn giống như kẻ ngốc ở đó chờ nửa ngày. Sau đó, hắn đã đi tìm cô, nghe nói rằng cô đã làm thủ tục chuyển trường vào buổi sáng hôm đó.
Cách chín năm, dung mạo cô gái kia đã mơ hồ trong trí nhớ của hắn, mơ hồ nhớ rõ cô là một cô gái thập phần nhu thuận nhu nhược sạch sẽ. Nhưng hắn đợi cô dưới ánh mặt trời suốt nửa ngày, từ hy vọng đến tâm tình mất mát lại nhớ rõ ràng. Đây là thất bại duy nhất của hắn khi còn trẻ, những điều ngu ngốc không muốn nhớ lại, vì vậy hắn không thích nhớ lại đoạn ký ức này.
Hắn cho rằng chuyện này đã quên không sai biệt lắm, nhưng lần thứ hai nhìn thấy nữ sinh năm đó, hắn cơ hồ trong nháy mắt liền nhớ tới tướng mạo của cô, tựa hồ vẫn thuần khiết như vậy, vẫn thanh tú như vậy, ngay cả đôi mắt thủy nhuận kia, cũng cực kỳ giống tiểu bạch thỏ bị khi dễ.
Nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, sẽ mang theo khuôn mặt tươi cười trước mặt hắn.
Nhan Khê không phải kẻ ngốc, đã sớm phát hiện Tống Triều sau khi ngồi xuống vẫn luôn quan sát cô, cô dời lực chú ý ra khỏi gương nhỏ, đối diện với hai mắt Tống Triều, "Tống tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì không?" Cô chỉ vào khóe môi của mình, "Bị một người đàn ông xuất sắc như anh nhìn chằm chằm, tôi lo lắng rằng bản thân sẽ vì run tay mà tô son lên răng."
"Xin lỗi, bởi vì Tống tiểu thư có chút giống mối tình đầu của tôi, cho nên nhịn không được nhìn thêm hai lần." Tống triều tháo kính đặt lên bàn, mỉm cười nhìn Nhan Khê, "Tôi đã 9 năm chưa từng gặp cô ấy, không biết hiện tại cô ấy sống như thế nào."
"Cô gái được Tống tiên sinh thích, nhất định rất ưu tú, cho nên anh không cần lo lắng, cô ấy khẳng định sống rất tốt." Nhan Khê đóng gương lại, bỏ son và gương vào túi.
Đây cũng không phải phim thần tượng, cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà 9 năm không gặp, loại thủ đoạn phóng điện với phụ nữ này ngay cả tiểu thuyết hạng ba cũng không dám viết, thật sự cho rằng cô chưa từng gặp qua đàn ông? Thật không nhìn ra, Tống Triều này tướng mạo nhã nhặn, suy nghĩ lại không ít.
Cũng không thể bởi vì khuôn mặt của cô dễ lừa gạt, liền chạy tới lừa cô chứ?
"Tống tiểu thư..."
Điện thoại di động của Nhan Khê vang lên, cô nhân cơ hội đứng dậy, cười áy náy với Tống Triều, xách túi đi vào góc. Lấy điện thoại di động ra, phát hiện người gọi lại là Nguyên nhị thiếu, cô có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại nhìn Tống Triều đã đeo kính lên, đứng dậy chuẩn bị rời đi, ấn nút nghe.
"Nguyên tiên sinh."
"Cô đang ở đâu, sao lại ồn ào như vậy?"
Nhan Khê quay đầu nhìn mọi người phía sau, cô đều cách xa như vậy, vị đại thiếu gia này còn có thể nghe thấy, thật sự là tai chó: "Cùng ba tôi tham gia bữa tiệc nhà một người bác."
"Anh có việc gì không?"
"Không có việc gì thì không thể gọi cho cô?"
Bọn họ không thân, không có gì gọi điện thoại để làm gì, chê phí điện thoại quá ít? Nhan Khê liếc mắt nhìn trần nhà một cái, "Đương nhiên có thể, nhiệt liệt hoan nghênh."
"Yên tâm đi, không có việc gì tôi cũng lười tìm cô." Nguyên Dịch cười nhạo một tiếng, "Hôm nay tôi không phải nói mời cô ăn cơm sao? Thân là người mời, phải hỏi về sở thích của khách, trước tiên cô nói tôi biết cô thích ăn cái gì, tôi sẽ an bài tốt."
"Chỉ vì việc này?"
Nguyên Dịch quay đầu thấy Nguyên Bác đang nhìn hắn, nghiêng người, không cho Nguyên Bác nhìn thấy biểu tình trên mặt mình, "Dân lấy thức ăn làm trời, đây là đại sự."
Không nhìn ra, Nguyên nhị thiếu là một tín đồ ăn uống a.
Nhan Khê thiếu chút nữa bị giọng điệu hợp tình hợp lý của đối phương thuyết phục: "Anh có muốn ăn món Tứ Xuyên không?"
Nghĩ đến mấy món vừa cay vừa nóng, lại có hạt tiêu làm cho đầu lưỡi cũng mất đi vị giác, Nguyên Dịch cự tuyệt ở trong miệng xoay ba vòng, "Được, tôi sẽ sắp xếp thật tốt, cô an tâm chờ đi."
"Vậy... cảm ơn anh? "Nhan Khê đã rất lâu rồi không gặp được người mời người ăn cơm lại trịnh trọng nghiêm túc như vậy, nhịn không được cười nói, "Rất mong chờ chỗ anh an bài."
"Không, không cần khách khí." Nghe giọng nói mang theo ý cười của Nhan Khê, tai và cổ họng Nguyên Dịch đều có chút tê dại, biểu tình cứng rắn, "Đúng rồi, chỗ đông người uống ít rượu, gặp phải người nhã nhặn đi xa một chút, có một số nam nhân bộ dạng đẹp trai, tâm so với cái gì cũng đen."
Rõ ràng lời này của Nguyên Dịch không chỉ ai, nhưng Nhan Khê không hiểu sao lại nghĩ đến thiếu đổng Tống Triều kia, cô sờ sờ mũi: "Được, cám ơn anh nhắc nhở."
Nguyên Dịch Nguyên nhị thiếu không chỉ là một người thích ăn uống, còn là một người biết quan tâm, còn ... tôi thực sự không nhìn thấy điều đó.
Nghe ra giọng điệu Nhan Khê có chút có lệ, Nguyên Dịch lạnh lùng nói: "Cô phải biết chú ý, đoạn thời gian trước đã có người xảy ra chuyện, nháo đến mấy nhà mặt mũi đều không còn."
"Được, tôi nhất định sẽ chú ý." Nhan Khê nói với điện thoại di động, "Tuyệt đối không uống rượu."
Cúp điện thoại, cô chụp một tấm ảnh ly nước cam trong tay, gửi qua WeChat Nguyên nhị thiếu.
Nguyên Dịch nhận được ảnh của Nhan Khê, biểu tình nghiêm túc rốt cục cũng hòa hoãn lại, anh tùy ý ném điện thoại xuống sô pha, rốt cục cảm thấy ngực mình không còn ngột ngạt nữa.
(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
"Ai uống rượu gây chuyện, nháo đến mấy nhà đều không còn mặt mũi? Tại sao anh chưa từng nghe nói qua?" Nguyên Bác nhíu mày nhìn về phía Nguyên Dịch, "Nguyên tiểu nhị, em không cần nói bậy với bên ngoài, vạn nhất tin tức truyền đến tai những phóng viên giải trí kia, lại muốn tạo ra một đoạn ân oán tình cừu, em cho anh yên bình một chút."
"Ví dụ, em không nói là sự thật." Nguyên Dịch nói vào phòng bếp, "Dì Lý, vắt cho con một ly nước cam."
"Giả người chính trực, lão nhị, em thật sự có năng lực." Nguyên Bác bất đắc dĩ nói, "Buổi tối uống nước cam gì, rắc rối."
"Nước cam có thể bổ sung Vitamin C, em cảm thấy rất tốt." Nguyên Dịch đứng dậy từ sô pha, thuận tay cất điện thoại vào trong túi, vào bếp lấy nước cam.
Nguyên Bác nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, một lúc lâu không nói nên lời.
Tật xấu!
Hào môn đều có vòng tròn nhỏ của mình, một số người trẻ bước trong hào môn cũng đều có danh sách bạn bè riêng cho mình, từ sau khi WeChat càng ngày càng thịnh hành, bọn họ cũng theo trào lưu xây dựng một nhóm chat, nội dung trò chuyện lại rối tinh rối mù.
Cái gì mà đồng hồ xe sang, máy bay, du thuyền, mỹ nhân soái ca, đều là những nội dung bọn họ nói chuyện phiếm, ngược lại liên quan đến vấn đề thương mại, cơ hồ đều rất ăn ý tránh né. Những người có thân phận như bọn họ, có đôi khi không cẩn thận tiết lộ một tin tức nào đó, liền liên quan đến chén cơm của hàng vạn người, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, cho nên đồ ăn có thể tùy tiện ăn, lời nói lại không thể nói lung tung.
Ngay khi mấy người bạn hồ bằng cẩu hữu nói ai mua máy bay mới, Nguyên Dịch ở trong nhóm hỏi một câu.
Nguyên: Ai biết chỗ nào có món Tứ Xuyên ngon không?
Trương Vọng: ...
Dương Dục: Bị trộm tài khoản?
Từ Kiều Sinh: Chó má thằng trộm cắp, chúng tôi không nạp cho anh tiền điện thoại, cũng không cho vay tiền, cảm ơn!
Nguyên Dịch nhìn thấy trong nhóm trong nháy mắt lướt hơn hai mươi tin nhắn, tất cả đều là mắng hắn, rất nhanh trả lời một tin nhắn
Nguyên: Đừng nghĩ rằng tớ không biết các người đang nhân cơ hội này để mắng tớ, trả lời câu hỏi đầu tiên.
Từ Kiều Sinh: Anh Dịch, đã gần 10 giờ rưỡi rồi, anh còn chưa ngủ sao?
Nguyên Dịch nhìn cái ly rỗng trên bàn, nước cam uống quá nhiều, ngủ không được. Hắn không trả lời câu hỏi này của Từ Kiều Sinh, lại hỏi một lần nữa vấn đề ẩm thực Tứ Xuyên.
Trương Vọng: Hỏi cái này để làm gì, đưa phụ nữ đi ăn tối?
Nguyên: Suy nghĩ quá nhiều, tớ sẽ vì muốn hài lòng một người phụ nữ mà làm như vậy?
Hắn chỉ là đáp ứng nguyện vọng của đối phương, đã hứa thì nhất định phải làm được mà thôi.
Nó đơn giản là như vậy.
....
Từ Kiều Sinh là em họ bên ngoại của Nguyên Dịch
│〇'3`|人|'ε`●|

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.