Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 118:




Ở trên diễn đàn tu chân giới náo nhiệt vô cùng, thiếu chút nữa đã làm tê liệt cả trang web. Ngay tại thời điểm khi bộ phận thông tin điên cuồng cứu vớt trang web, một bài post lặng lẽ xuất hiện trên diễn đàn, người đăng bài là [Con thỏ uy vũ hùng tráng].
[Con thỏ uy vũ hùng tráng]: Lần đầu tiên lên diễn đàn này, thật không ngờ bây giờ có rất nhiều hậu bối trong đầu chỉ nghĩ tới quyền thế, địa vị, thân phận, điều này làm tôi vô cùng đau lòng, tại sao không thể để tâm hồn của mình thuần túy hơn một chút, thoải mái hơn một chút.
[Cái đuôi gấu trúc]: …..
“Phù Ly muốn làm gì thế, đăng những ngôn luận quái đản này là chê bai những yêu tu kia mắng cậu ta còn chưa đủ sao?”
[Màn thầu một lông]: Chủ thớt không phải là ngu đấy chứ, còn tâm linh thuần túy một chút, cậu muốn thuần túy thì quay lại núi sâu, rừng già, chạy tới đây lên mạng làm gì? Trong túi không có mấy xu tiền thì thẳng thắn thừa nhận, cái gì mà tâm linh không tâm linh, bây giờ ai còn uống cái loại canh gà (1) vừa thiu vừa thối thế này?
[Miêu đại vương]: Chủ thớt, cậu không cần để ý tới những yêu quái này, bọn họ đã sớm bị thế giới phồn hoa của con người làm mờ mắt.
[Miếng mộc nhĩ]: Mèo yêu tầng trên cút qua một bên, ít kéo phồn hoa gì gì vào. Chủ thớt xem thường tiền tài địa vị như vậy, nói trước xem cậu có không?
[Không cần mang lương khô]: Nhìn cái tên này của chủ thớt, còn có loại thái độ “nhìn tiền tài như cặn bã”, sẽ không phải là Phù Ly đạo quân sau khi trưởng ban Trang trở thành Long Hoàng rồi mới ở bên trưởng ban Trang đấy chứ?
Vị cư dân mạng [Không cần mang lương khô] vừa phỏng đoán, lập tức dẫn tới vô số cư dân mạng từng mắng Phù Ly tán đồng, rất nhanh bài post này đã vượt quá trăm bình luận, đa phần đều là cười nhạo Phù Ly không biết xấu hổ, được lợi rồi còn khoe mẽ. Mắng rồi lại mắng, trong lòng những người này sinh ra một loại ý thức trách nhiệm, giống như bọn họ vì Trang Khanh tốt mới chửi mắng ấm ĩ lên như vậy.
[Màn thầu một lông]: Cậu nói không phải cậu chiếm được lợi từ trưởng ban Trang mới ở bên anh ấy, có chứng cứ gì không?
Con thỏ uy vũ hùng tráng bị mắng mấy trăm bình luận ở diễn đàn tu chân giới, mới xuất hiện lần nữa.
[Con thỏ uy vũ hùng tráng]: Chiếm lợi gì. Là chỉ pháp khí? Đan dược hay là vàng bạc châu báu?
[Miếng mộc nhĩ]: Cậu lấy ra được sao?
[Con thỏ uy vũ hùng tráng]: Mọi người đang nói thứ này?
Tiếp theo, con thỏ uy vũ hùng tráng đăng lên rất nhiều ảnh chụp pháp bảo, mười tám loại vũ khí, thuyền bay, quần áo…
[Con thỏ uy vũ hùng tráng]: Những pháp khí thế này tôi còn rất nhiều, nhưng mà đều không tiện tay dùng, cho nên vẫn luôn vứt ở đây.
Cư dân mạng: ….
Kế tiếp cậu lại post vô số hình ảnh bình đan dược.
[Con thỏ uy vũ hùng tráng]: Tu chân quan trọng nhất chính là tu tâm, dựa vào đan dược xây dựng không phỉa là chuyện tốt, cho nên những đan dược này vẫn ở trong túi Càn Khôn của tôi mấy nghìn năm chưa từng động tới.
Sau đó là các loại vàng bạc đá quý, những vàng bạc đá quý trong ảnh chụp chất đống thành núi, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mê muội.
Tất cả những tu chân giả vây xem bài post đều kinh hãi, trong chốc lát không ai dám trả lời bài post này.
[Cái đuôi gấu trúc]: Nói thật với mấy người, mấy hôm trước tôi bị thương, Phù Ly đạo quân tùy tiện ném cho tôi một viên Bổ Khí Đan, mấy người biết khi tôi nuốt viên thuốc đó xuống, có tâm tình như thế nào không?
[Miêu đại vương]: Lầu trên hưởng ké phúc lợi của yêu quái thổ hào, không cần phải khoe ra.
[Miếng mộc nhĩ]: Không thể nào, đây là giả! Yêu tu khoảng thời gian trước còn làm bảo vệ ở khách sạn, không thể có nhiều thứ đồ tốt như vậy được, tôi không tin!
[Rắn trăm năm]: Thích tin thì tin không tin thì cút, còn không cho phép thổ hào như người ta ra ngoài trải nghiệm cuộc sống sao?
[Vị chanh rất ngọt]: Phù Ly đạo quân, cầu ban thưởng một viên Bổ Khí Đan, em nguyện làm người làm vườn ở biệt thự nhà anh.
[Dưa hấu không phải dưa hấu]: Phù Ly đạo quân, cầu thu lưu, em biết trồng chọt!
Bài post ban đầu đầy tiếng mắng chửi, sau khi Phù Ly khoe giàu liền trở thành biển cả ôm đùi lớn.
“Lũ không biết xấu hổ này, ban nãy còn mắng kinh hơn cả mình, bây giờ quay đầu đã ôm ngay đùi lớn, nôn, không biết xấu hổ!” Chương Cường ngồi trên bậc thang, nhìn điện thoại chửi đểu, “Ai biết Phù Ly có cầm thứ gì của Trang Khanh để khoe giàu hay không? Mẹ nó, không hổ danh là con thỏ, toàn thân trên dưới đều giống ông già thỏ.”
“Ngại quá, làm phiền một chút.” Một người đàn ông cao giầy đẹp trai mặc áo gió đi tới trước mặt Chương Cường, “Tôi mới vừa từ trong núi ra, vừa nghe thấy cậu nhắc tới Phù Ly?”
“Anh là ai hả?” Chương Cường nhét điện thoại vào trong túi áo, thấy người đàn ông đẹp trai trước mặt này đang cười, vẻ mặt ôn hòa, không biết tại sao hắn lại ngại không thể mắng ra lời tục tĩu. Hắn đứng từ trên bậc thang dậy, phủi phủi bụi dính trên quần, giọng nói thấp mấy độ: “Anh quen Phù Ly à?”
Người đàn ông mỉm cười gật đầu.
“Thì ra anh là đồng hương với cậu ta.” Chương Cường nâng cằm hừ một tiếng, “Cũng không biết Phù Ly ở vùng nông thôn nào tới, dựa vào khuôn mặt đã quyến rũ được Long Hoàng vào trong tay, còn chạy lên diễn đàn khoe giàu. Một tên nhà quê chưa bao giờ được trải đời thì lấy đâu ra nhiều thứ đồ để khoe như thế, còn không phải là ỷ vào Long Hoàng mắt mù, thích cậu ta sao.”
“Cậu ấy khoe những gì?” Trên khuôn mặt nhã nhặn của người đàn ông xuất hiện vẻ tò mò.
“Này.” Chương Cường đưa điện thoại tới trước mặt người đàn ông, người đàn ông gần như không mấy quen thuộc với loại điện thoại này, cho nên chỉ nhìn chằm chằm màn hình mà không đưa tay ra chạm vào.
“Nơi mà các anh ở rốt cuộc phải khổ tới mức nào, ngay cả điện thoại cũng chưa từng thấy?” Thái độ của Chương Cường càng thêm ngạo mạn, gần như có thể khẳng định trên người Phù Ly không có thứ đồ gì tốt cả, những thứ trong ảnh chụp đều là Trang Khanh lấy ra để giúp cậu ta duy trì thể diện. Hắn chọc chọc trên màn hình, để cho người đàn ông nhìn rõ những món đồ trong ảnh, “Đã nhìn thấy thứ này bao giờ chưa, đây gọi là điện thoại, loại mới nhất bây giờ cũng phải hơn chín nghìn, anh nhìn rồi cũng không mua nổi.”
“Vậy cậu có biết bây giờ Phù Ly đang ở đâu không?” Người đàn ông nhìn bầu trời mờ mịt, trong mắt xuất hiện vẻ đáng tiếc.
“Ban quản lý tu chân giới.” Chương Cường nhét điện thoại vào trong túi, cười nhạo một tiếng, “Đúng thật là từ trong núi ra, một yêu quái phát đạt, cả ngọn núi đều muốn chạy tới tống tiền.”
Người đàn ông nghe thấy câu này, cười ôn hòa: “Tiểu yêu tinh như cậu, tu vi không cao, miệng lại không buông tha người. Ngay cả chân thân và tu vi của tôi cũng không nhìn ra, lại dám kiêu ngạo vô lễ như vậy, xem ra tu chân giới hiện tại rất thái bình.”
Chương Cường nghe thấy câu này, cho rằng người đàn ông sẽ làm gì mình, vội vàng nói: “Anh đừng làm xằng bậy, bây giờ tu chân giới tôn trọng hòa bình, phản đối bạo lực, nếu như anh dám làm gì với tôi, tôi sẽ báo cáo lên ban quản lý, để cho bọn họ tới bắt anh lại.”
“Ban nãy cậu mới nói Phù Ly ở trong ban quản lý, bây giờ lại nói muốn báo ban quản lý giúp đỡ cậu.” Người đàn ông không nhanh không chậm đút tay vào túi áo gió, “Hành vi như vậy thực sự không ổn.”
Hắn vươn ngón trỏ đặt lên trán Chương Cường, Chương Cường không hề có sức lực phản kháng biến thành một con gián to bằng ba ngón tay.
“Con côn trùng nho nhỏ, tu luyện thành người vốn là chuyện hiếm thấy. Tuy luyện thành người lại không theo tâm đ*o, thành người có tác dụng gì?” Người đàn ông lấy ra một chiếc khăn lụa lau khô ngón trỏ, “Trong vòng bảy ngày, cậu sẽ giữ nguyên hình, tự ngẫm cẩn thận lại tâm tu luyện ban đầu của mình đi.”
Người đàn ông vứt khăn lụa vào trong thùng rác, xoay người rời đi, chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng trẻ con gào thét.
“Có gián!”
“Mau đánh chết nó.”
“Nó chui vào trong cống thoát nước rồi.”
Trong ban quản lý, khu văn phòng chung hò reo ầm ĩ.
“Anh Phù thật sự ngầu!” Trương Kha xem mấy tấm ảnh khoe giàu của Phù Ly, nằm bò ra bàn nói, “Cái gì mà bảo anh Phù ôm đùi lớn của lão đại, rõ ràng là lão đại ôm đùi lớn của anh Phù mới đúng.”
Cậu ngồi thẳng dậy, hỏi những đồng nghiệp khác: “Mọi người nói xem, có phải điều này rất hợp lý hay không?”
Đáng tiếc các đồng nghiệp khác vẫn còn chìm đắm trong sự khoe giàu của Phù Ly, không có thời gian quan tâm tới câu hỏi này của Trương Kha.
“Tôi không thể hiểu nổi thế giới của yêu quái có tiền.” Chiếc ly chuyên dụng thời Đường trong tay Triều Vân run rẩy, “Vẫn biết anh Phù có nhiều đồ tốt, không ngờ rằng anh ấy lại có nhiều đồ tốt tới mức độ này.”
“Mọi người….” Hoàng Hầu là nhân viên cùng vào ban quản lý với Phù Ly, nhưng vì tích cách của cậu không nóng không lạnh, cũng không gia nhập danh môn chính phái khác, cho nên trong đám nhân viên mới, càng đặt biệt nhỏ bé, “Mọi người đã từng nghĩ, anh Phù căn bản không phải là yêu quái bình thường chưa?”
Thỏ yêu có thể đánh bại Ôn Thần, có thể đánh với Côn Bằng lâu như vậy, có thể đánh cho đại yêu thượng cổ Tống Ngữ mặt mũi bầm dập, lông vũ bay đầy trời? Còn có cả những trân bảo trên người, trưởng bối ra tay hào phóng, đâu thể đơn giản được?
Côn Bằng oai phong ở yêu giới vô số vạn năm, tới bây giờ tên của hắn vẫn làm cho vô số yêu tu run rẩy, nhưng vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong ban quản lý. Tống Ngữ lại trực tiếp gọi Phù Ly là lão đại trước mặt toàn bộ tu chân giới. Còn có cả Công Phúc tự xưng là con nối dõi của thần thú Thanh Thương Long, cũng đặc biệt gần gũi với Phù Ly. Ngay cả mấy người ba đầu dùng cổ nhìn người kia cũng rất thân cận với Phù Ly, trên thế gian lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy?
“Vấn đề này có quan trọng hay không.” Triều Vân dùng ánh mắt nhìn người thành thật nhìn Hoàng Hầu, “Chân thân là gì không quan trọng, dù sao anh ấy với lão đại là người một nhà, cũng chẳng khác gì là lão đại của chúng ta, lão đại càng lợi hại càng tốt.”
Hoàng Hầu: ….
Thật sự không ngờ, những tiền bối này lại tùy tiện như vậy.
Trong toà ký túc xá của ban quản lý, Côn Bằng nhìn Công Phúc đang ngồi khoanh chân uống trà bên cửa sổ, gãi đầu không kiên nhẫn nói: “Cả ngày chỉ biết uống trà, không phải chỉ là mấy cái lá ngâm trong nước thôi sao, có gì lạ chứ?”
“Loại yêu quái tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản như ngươi, sao có thể hiểu được loại hưởng thụ tinh thần như thế này chứ.” Công Phúc buông ly trà xuống, “Ngươi cuống cuồng như vậy làm gì?”
Công Phúc nhíu mày: “Ngươi không cảm nhận được gì sao?”
Công Phúc nhìn ra bên ngoài cửa sổ không nói gì.
“Linh khí của trời đất hỗn loạn, yêu khí của tám phương đất cuồn cuộn, những yêu quái ngủ say, đều sắp tỉnh lại.” Vẻ mặt Côn Bằng nghiêm trọng, dường như có thể nhìn thấy thời khắc mà mảnh đất này rơi vào hỗn loạn.
“Không có.”
“Cái gì?” Côn Bằng kinh ngạc nhìn Công Phúc, là con trai của thần thú Thanh Thương Long, Công Phúc cảm ứng với linh khí trời đất có lẽ là còn mạnh mẽ hơn loại hung thú trời sinh như hắn, tại sao lại không cảm nhận được gì.
“Trên người ta đã không còn hơi thở của thần do phụ thân để lại nữa.” Nước trà xuống cổ họng, hơi lạnh, “Ta dựa vào oán khí mà sinh ra, dùng thi thể dịch cốt làm lại thân thể, sớm đã không được coi là thụy thú.”
“Chẳng trách khi ngươi và Đào Ngột đánh nhau lại tốn sức như vậy.” Biểu tình của Côn Bằng có chút phức tạp, “Ta còn cho rằng tu vi của ngươi càng thêm tinh tiến, làm ta không cảm nhận được hơi thở của thụy thú trên người ngươi.”
Công Phúc cười một tiếng không nặng không nhẹ: “Trời đất có đường, chống đối lại Thiên Đạo phải trả giá đắt. Tuy rằng đại yêu liên tiếp hiện thân, nhưng ngươi đã quên mất bên này còn có một Trang Khanh sao.”
“Một con rồng nhỏ chưa tới hai nghìn tuổi như hắn thì có thể làm gì?” Trong mắt Côn bằng, tuy rằng tu vi của Trang Khanh cao cường, lại có toàn thân công đức, nhưng chung quy tuổi vẫn còn nhỏ. Nếu như thực sự xảy ra đại nạn, hắn có thể cản được sao?
“Ai biết được?” Công Phúc vẫn chỉ cười như cũ, “Trước khi trời ban cho con người một thứ gì đó lớn lao, đầu tiên nhất định phải làm thể xác này đói kém, xương cốt hao mòn. Cha của Trang Khanh là Kim Long, mẹ là hoàng tộc con người, sau đó trải qua đủ mọi chuyện, đó là hòn đá mài vận mệnh, khi vận mệnh được mài giũa bền gan vững chí, chính là lúc rút lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ.”
“Không có con cưng của Thiên Đạo nào không phải trải qua đau khổ sau đó mới làm nên việc lớn.” Công Phúc híp mắt nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài khung cửa sổ, “Cứ từ từ mà xem đi.”
Côn Bằng nhớ tới những tiểu thuyết tu tiên ở nhân giới, những nhân vật chính đều trải qua đau khổ, cuối cùng mới trở thành vương giả mạnh nhất, hoặc là trở thành người cứu vớt thế giới.
“Như vậy….cũng tốt.”
“Không phải ngươi vẫn thường thường nói ngươi là hung thú, lười quan tâm sự sống chết của vạn vật nhân gian này sao?” Công Phúc như cười như không, “Tại sao ngược lại bắt đầu quan tâm rồi?”
“Ta tùy tiện hỏi vậy không được sao?” Má Côn Bằng có chút đỏ, hắn quay đầu đi nói, “Ai quan tâm tới sống chết của bọn họ.”
“Ồ, thì ra là như thế.” Công Phúc gật đầu vô cùng có lệ.
“Biểu tình của ngươi là gì thế, ý của ta chính là….” Côn Bằng đột nhiên dừng lại, hít hít cái mũi, đột nhiên nói: “Mùi của Bạch Trạch!”
“Bạch Trạch?” Công Phúc cũng đứng dậy theo, nước trà trên bàn đổ đầy xuống, làm ướt thảm trải trên mặt đất, “Ngươi không ngửi nhầm chứ?”
“Không thể ngửi nhầm được, cho dù trên người tên tiểu nhân này có xịt cả tấn nước hoa, ta cũng có thể ngửi được mùi của hắn.” Côn Bằng xoay người đi ra ngoài cửa.
“Đợi đã.” Công Phúc cản hắn lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Trên mặt Côn Bằng hiện lên vẻ tức giận.
“Ngươi đi làm gì, muốn đánh nhau với Bạch Trạch một trận ở ban quản lý sao?” Công Phúc nâng cằm, “Thật sự coi Phù Ly và Trang Khanh dễ tính sao? Nếu như khi ngươi vừa mới ra khỏi biển còn có thể đánh hòa hai người họ, bây giờ thì sao….”
Một người là vua của thủy tộc, một người là Hống do linh khí đất trời ngưng tụ thành, sau lưng con Hống này còn có Chu Tước không dễ chọc, nếu như Côn Bằng chọc vào hậu bối này, có lẽ sẽ bị đánh cho nửa chết.
“Ta không đánh nhau với hắn, ta ra ngoài xem xem là được chứ gì!” Côn Bằng thở phì phì đi ra ngoài, lần này Công Phúc không cản hắn lại. Dựa vào chút tình cảm bạn bè qua lại, hắn nhắc nhở Côn Bằng, còn về phần rốt cuộc Côn Bằng có nghe hay không, vậy không còn là chuyện của hắn nữa.
“Công ty TNHH Khoa học Công nghệ Sinh vật Trường Long?” Người đàn ông nhìn bảng hiệu nguy nga lộng lẫy ở bên ngoài, trong mắt người bình thường, đây chính là một công ty lớn nổi danh cả nước được bảo vệ nghiêm ngặt, trang hoàng tráng lệ. Nhưng trong mắt người đàn ông, nơi đây yêu khí dày đặc, vô số trận pháp không gian chồng chất lên nhau, ngay cả bảo vệ trông cửa cũng là yêu tu thủy tộc.
“Xin chào, thưa anh, cho hỏi anh tìm ai?” Một người bảo vệ bản thể là cá lù đù vàng đi ra từ cổng bảo vệ, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép của nghề nghiệp.
Tu vi của cá lù đù vàng không hề cao, nhưng vì con người đánh bắt quá mức, cá lù đù vàng càng ngày càng ít, khó khăn lắm mới có một con cá lù đù vàng tu luyện thành người, ban quản lý liền thuê cậu ta làm nhân viên bảo vệ hợp đồng. Cá lù đù vàng cũng rất biết ơn sự chăm sóc của ban quản lý với mình, cho nên khi làm việc không chỉ nghiêm túc có trách nhiệm, mà vẫn luôn duy trì thái độ mỉm cười phục vụ, thường được ban quản lý biểu dương, làm cho các nhân viên bảo vệ khác vô cùng đố kị.
“Xin chào, làm phiền rồi.” Người đàn ông đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi vừa mới được biến ra, “Xin hỏi, Phù Ly ở nơi này sao?”
Vừa nghe thấy tới tìm Phù đạo quân, cá lù đù vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, cho hỏi anh là?”
“Tôi là chú của nó, họ Bạch, không biết có thể cho tôi vào gặp nó không?”
Lúc này cá lù đù vàng mới biết thì ra người đàn ông có dung mạo đẹp trai này là một yêu tu. Cậu lấy bộ đàm ra, cười với người đàn ông: “Xin Bạch đạo hữu chờ một lát, tôi liên hệ với lễ tân trước đã.”
“Được, làm phiền.”
Phù Ly đang rúc trên sô pha, nhìn vô số những bình luận muốn nhận cậu làm bố nuôi, lắc đầu thở dài nói: “Những yêu quái trẻ tuổi bây giờ thực sự là không biết rụt rè chút nào.”
“Ừ, tôi còn trẻ, cũng không muốn cậu nhận nuôi thêm con trai hay con gái.” Trang Khanh nhìn những tấm ảnh khoe giàu Phù Ly đăng lên mạng, phát hiện Phù Ly chọn toàn những thứ đồ không có giá trị nên cũng mặc kệ tùy ý cậu.
Qua một lát, điện thoại của Phù Ly reo lên, Trang Khanh phát hiện ra sau khi Phù Ly nhận điện thoại, biểu tình có chút không thích hợp.
“Sao thế?”
“Lễ tân nói, có một chú họ Bạch tới tìm tôi.” Phù Ly nhảy từ sô pha dậy, lắp bắp nói, “Anh còn nhớ chú Bạch Dương mà tôi đã từng nói với anh không, ông ấy họ Bạch.”
“Tôi đi xem thử.” Phù Ly quăng lại một câu, xoay người chạy ra ngoài, bởi vì chạy quá vội, còn đá hỏng bồn hoa ngoài cửa của Trang Khanh.
“Bạch Trạch….” Trang Khanh nhìn bồn hoa đã bị đá vụn, đuổi theo qua đó.
“Anh Bạch, phía lễ tân đã xác nhận rồi, mời anh vào.” Cá lù đù vàng mời người đàn ông vào cửa.
“Cảm ơn.” Người đàn ông lục lọi trong túi áo gió, lấy ra hai viên đan dược đặt vào trong tay cá lù đù vàng, “Cầm lấy ăn chơi đi.”
Cá lù đù vàng cầm trong tay hai viên Nguyên Khí Đan, thiếu chút nữa bị dọa mềm chân: “Anh, anh Bạch, thuốc này quá quý, tôi không thể nhận.”
“Loại đồ chơi này có gì quý trọng chứ.” Người đàn ông xua tay, xoay người bước đi.
Lúc này cá lù đù vàng có thể khẳng định một trăm phần trăm, vị họ Bạch này chính là trưởng bối của Phù đạo quân, bởi vì trừ bỏ trưởng bối của Phù đạo quân ra, cả tu chân giới này không có ai ra tay xa xỉ như vậy.
Nghe nói lần trước Thanh Tu đạo quân và Ngụy Thương đạo quân đi ra ngoài công tác với Phù đạo quân, gặp được trưởng bối của Phù đạo quân, mỗi người được tặng một túi đá quý có giá trị không thể đo được, câu chuyện này được lan truyền cả tu chân giới.
Không ngờ rằng cậu cũng có thể gặp được chuyện thế này.
Bước chân vào kết giới ban quản lý mà yêu tu mới có thể đi vào, người đàn ông nhìn thấy mấy tiểu yêu đang chơi trên cỏ, cùng những tu chân giả đang đùa giỡn với bọn chúng, hắn thậm chí còn nhìn thấy một nhân sâm tinh nhỏ cưỡi lên cổ một nhân tu.
Đây là nhân tu và yêu tu hiện tại?
“Bạch Trạch, quả nhiên là ngươi!”
Người đàn ông ngẩng đầu, cau mày với yêu tu đang chạy tới trước mặt: “Ồ, Côn Bằng, ngươi chạy thoát khỏi kết giới rồi hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Trưởng bối của Phù Ly đạo quân có gì đặc biệt?
Đáp: Tràn ngập hơi thở thổ hào!
~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Canh gà: Những lời lẽ an ủi tâm hồn, nói tóm lại là mấy lời tẩy não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.