Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 182: Tướng quân bá đạo quân sư xinh đẹp




Ở nhà nghỉ ngơi khoảng bảy tám ngày, Trì Tiểu Trì tiếp nhận truyền tống.
Ban đầu khi tỉnh lại, bốn phía đặc biệt yên tĩnh.
Cậu xuất hiện ở một nhà thủy tạ cổ kính, trên người mặc vải vóc xa hoa, thể hiện thân phận của nguyên chủ không phải bình thường, lương tâm khiến Trì Tiểu Trì hoài nghi có phải mình đang dùng bụng tiểu nhân đo lòng Chủ thần hay không.
Cậu tưởng rằng ở thế giới kia Lâu ca lợi dụng Chủ thần sẽ phải nghênh đón một làn sóng trả đũa.
Trì Tiểu Trì ở trong lòng gọi: “Thầy Lục?”
Không hề đáp lại.
Trì Tiểu Trì có chút cảm ứng: “Lâu ca, anh có ở đó không?”
Vẫn không có ai trả lời.
…Tốt, bye, bi-tch.
Lâu Ảnh không có cách nào mở miệng nói chuyện, tình huống này không phải chưa từng xuất hiện, Trì Tiểu Trì cũng không nóng lòng, gối lên cánh tay, nheo mắt quan sát bốn phía.
Theo quan sát của cậu, nơi này giống thế giới trước, là cổ đại.
Trước khi cậu tiến vào thế giới có lẽ nguyên chủ đang chợp mắt nằm nghỉ ở nhà thủy tạ này. Một bàn cờ vây bằng gỗ phỉ bày trước mắt, một quân cờ đen nằm chếch bên tay phải của cậu.
Ván cờ trên bàn đã đến hồi kết thúc, quân cờ đen như cuồng long giao chiến với bạch long thận trọng, thẳng thắn thoải mái, tùy ý múa lượn, chỉ cần nhìn thế cờ liền biết tính cách của người chơi cờ như thế nào.
Đầu ngón tay vẫn còn sót lại cảm giác mát lạnh của quân cờ.
Trì Tiểu Trì đứng thẳng dậy, chà xát đầu ngón tay, kẹp lấy quân cờ, đặt từng quân cờ lên bàn, đồng thời quan sát thân thể của mình, làm bài toán loại trừ cơ bản để nghĩ ra một cốt truyện đơn giản cho nguyên chủ.
Khớp xương rộng, giữa ngón tay có vết thương nhỏ, có lẽ là do luyện võ gây nên.
Căn cứ kinh nghiệm tích lũy ở thế giới trước, chất liệu quần áo của nguyên chủ xem như thượng đẳng, bên hông treo một túi gấm lơ lửng, hoa văn của túi gấm rất đặc biệt, ở trên có một chữ Thời, có lẽ là họ của nguyên chủ.
Trì Tiểu Trì tiện tay đặt xuống vài quân cờ, theo quán tính mà đi thành nước cờ Liên Hoa Lạc Thiên Nguyên, có thể thấy được đây là một thiếu niên có tính cách tùy tiện, không thích bị gò ép.
Nguyên chủ hiểu rõ về các nước cờ, trong đầu có Kỳ phổ tương đương hoàn thiện, xem ra được giáo dục không tầm thường.
Nguyên chủ ngủ đã được một thời gian nhưng không thấy ai đến gọi, có lẽ nguyên chủ không phải làm khách trong nhà người khác, không có lý do gì để một vị khách nằm một mình ở nhà thủy tạ như vậy.
Trì Tiểu Trì đang suy nghĩ thì có một gã người hầu vội vàng chạy đến từ hành lang uốn khúc, gặp mặt liền hành lễ, sau đó vội la lên: “Tiểu nhân rốt cục tìm thấy ngài! Thập tam Hoàng tử đến thăm, đang ở tiền sảnh, nói muốn gặp ngài.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút.
Không nghe lầm, là hoàng tử.
Cậu để cờ xuống, nhìn bốn phía trang trí tao nhã, trong đầu đều là kịch bản công tử nhà giàu lưu lạc phong trần, kỹ nữ cố nén sỉ nhục mà tiếp khách, bán rẻ tiếng cười.
Người hầu thúc giục: “Ôi, Đại công tử, ngài mau một chút đi.”
Nghe đến ba chữ “Đại công tử”, lúc này Trì Tiểu Trì mới an tâm, làm ra bộ dáng chưa tỉnh, để người hầu dẫn vào phòng rửa mặt.
Cậu ở trong lòng nói với Lâu Ảnh: “Lâu ca, truyền cho em cốt truyện thế giới đi.”
Dù sao bản thân cậu không phải nguyên chủ, nếu không biết rõ Thập tam Hoàng tử này là thần thánh phương nào thì e rằng sẽ có kết cục không tốt.
Nhưng mà trong đầu của cậu vẫn trống rỗng như trước.
Trì Tiểu Trì mơ hồ nhận ra có chút không đúng, cũng rất muốn đến phòng làm việc của ông chủ Lâu ca để đập bể cái não heo kia.
Tình huống lúc này tương tự với thế giới linh dị thứ 5 mà cậu từng gặp phải.
Lúc đó tuy rằng Lâu Ảnh bị hệ thống bản địa áp chế, không thể lên tiếng nhưng thực chất vẫn tồn tại trong cơ thể của cậu, bởi vậy ít nhất cậu vẫn có thể lấy được cốt truyện thế giới của Tống Thuần Dương, cũng biết nhiệm vụ chủ tuyến là gì.
Mà lần này Lâu Ảnh không thể lên tiếng, cốt truyện thế giới cũng chậm chạp không được phát.
Không có cốt truyện cũng có nghĩa không biết đối tượng công lược, không biết tính cách nguyên chủ, thân phận, thậm chí là họ tên.
Thế giới này chỉ là thế giới cổ đại bình thường, nguyên chủ chỉ là người phàm, không thể giao lưu với cậu như Quý Tác Sơn hoặc Đoạn Thư Tuyệt, báo cho cậu biết một ít tin tức quan trọng.
Điều này cũng có nghĩa cậu phải đánh cờ mù.
Mà ván cờ vừa mới bắt đầu thì cậu lập tức bị an bài đi gặp một tên hoàng tử mà nguyên chủ quen biết, còn tên hoàng tử này là địch hay là bạn, tính cách thế nào, tới đây làm chi thì căn bản cậu không thể biết.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, thật cmn kích thích.
Sau khi bị dẫn vào trong phòng, người hầu mang đến một bộ xiêm y khác, mau chóng giúp cậu thay y phục.
Cậu chú ý thấy đây là trang phục thường dùng để ra ngoài.
…Người hầu biết rõ bọn họ sẽ đi đâu.
Sau khi cho ra kết luận này, cậu có ý định thả chậm tốc độ mặc quần áo.
Quả nhiên người hầu thích nhọc lòng vừa treo đai ngọc lên thắt lưng cho cậu vừa lải nhải: “Có hẹn với Thập tam Hoàng tử thì Đại công tử nên sớm báo cho tiểu nhân một tiếng chứ. Cho dù ngài quên thì A Thư cũng có thể giúp ngài ghi nhớ mà.”
Người hầu có thể ở trước mặt cậu thuận miệng oán giận như vậy, xem ra quan hệ chủ tớ không tệ.
Cậu cười: “Vâng, A Thư đại nhân, tiểu nhân hiểu rồi, lần sau tuyệt đối không dám tái phạm.”
A Thư cũng vui vẻ, quỳ xuống chỉnh lại y phục cho cậu: “Đại công tử bình thường cứ dùng chúng tiểu nhân tiêu khiển là được rồi. Lúc trước Tướng quân đã từng dặn ngài, kề vai sát cánh với chư vị Hoàng tử, gọi nhau huynh đệ như vậy thật không ra thể thống gì. Đặc biệt là Thập tam Hoàng tử…”
A Thư nhỏ giọng: “Mặc dù ngài làm thư đồng mười năm cho ngài ấy, nhưng quân thần có khác biệt…”
Trì Tiểu Trì đã hiểu, cũng thu được không ít thông tin.
Nguyên chủ là nhi tử của Tướng quân, thân phận không thấp, là thư đồng của Hoàng tử.
Có thể hầu hạ bên cạnh Đại công tử,  người hầu tên là A Thư này hiển nhiên từng đọc sách. Nguyên chủ không hẳn có học vấn uyên bác, mà nếu có thể xưng là “Quân thần khác biệt”, còn bị phụ thân cường điệu như vậy, xem ra vị Thập tam Hoàng tử này cho dù không phải Thái tử thì cũng rất được lòng thánh ý.
Trì Tiểu Trì cười nói: “A Thư đại nhân, tiểu nhân đã hiểu.”
A Thư nhếch miệng vui vẻ: “Lễ hội hoa vốn đông người, xuất hành trễ một chút sẽ không tiện. May nhờ gặp được A Lăng trên đường đến tìm ngài, tiểu nhân bảo hắn đi chuẩn bị ngựa sẵn, nếu không thật sự sẽ không kịp.”
Dừng một chút, A Thư lại nói: “Cũng là Thập tam Hoàng tử cứ kiên trì, nguyện ý chờ ngài.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, à hiểu rồi, được sủng nên kiêu.
Cậu chuyển sang nhìn vào gương.
Người trong gương là bộ dạng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, là độ tuổi khó thúc ép nhất, thanh sam phóng khoáng, trong mắt như ngậm ánh sao trời, ấn đường trong trẻo phối hợp với tóc đuôi ngựa buộc cao, là bộ dáng của một quý công tử như ngọc như bích.
Đối mặt với tình hình rối loạn sắp kéo đến trước mắt, trong lòng của cậu vẫn còn ổn định.
Nghe giọng điệu của người hầu, Thập tam Hoàng tử ắt hẳn rất quen thuộc với nguyên chủ, cậu không thể chơi liều, giả bộ bệnh là biện pháp từ chối tốt nhất.
Trong kho hàng của Trì Tiểu Trì có đủ loại thẻ, giả vờ ngã bệnh không thành vấn đề, cũng không cần phải báo trước cho người hầu, cùng lắm thì nuốt thẻ khi lâm trận, giả vờ bộc phát bệnh cấp tính là được.
Trì Tiểu Trì rất muốn đi xem Thập tam Hoàng tử là người thế nào.
Nếu Lâu ca cũng xuất hiện ở thế giới này, vậy anh ấy sẽ là ai?
Cậu vừa mới chuẩn bị sẵn sàng, đạp cửa đi ra liền có một gã người hầu khác tới thúc giục: “Đại công tử, Đại công tử, Lục Hoàng tử cũng tới, còn có Nghiêm tam công tử phủ Thượng thư, tất cả đều ở trong tiền sảnh uống trà. Lục Hoàng tử mời ngài mau mau đi qua.”
Trì Tiểu Trì: “…”
CMN là ai nữa vậy.
Mở hội nghị củ cải hả?
Nhưng mà cậu vẫn phải đi.
Nhận thức một chút củ cải hầm cũng tốt.
Khi cậu đi đến cửa sổ tiền sảnh, vừa vặn có thể nghe thấy tiếng mấy người bên trong, liền ngừng bước chân, thở dài một tiếng, dựa vào cửa sổ, bộ dáng như đang nghe trộm.
A Thư lặng lẽ than thở.
…Bản tính ngang bướng của chủ nhân lại tái phát rồi.
Nhưng Trì Tiểu Trì suy nghĩ rất đơn giản.
Không có cốt truyện thế giới chỉ đạo, cậu như bị mù hai mắt, ngộ nhỡ đi vào bắt tay Thập tam Hoàng tử mà gọi là Lục gia thì coi như hết thuốc chữa.
Này chẳng khác gì tiến vào phòng thi, lướt từ trên xuống dưới đề thi chẳng thấy chữ nào quen thuộc, trước tiên quan sát trong phút chốc, dù sao vẫn đỡ hơn đánh dấu tất cả câu C hoặc là ném phiếu đề thi xuống đất để giẫm nát.
Mấy người trong sảnh có tuổi tác xấp xỉ nhau, đều mặc thường phục, mà theo vị trí sắp xếp chỗ ngồi thì cũng có thể biết rõ thân phận của bọn họ.
Vị công tử nhà họ Nghiêm theo hầu hạ bên cạnh Lục Hoàng tử, biết vâng lời, xem bộ dáng thì là người có tính cách hòa nhã, nhưng so với sự trầm tĩnh tản mát từ trong xương tủy của Lâu ca nhà cậu thì người này vẫn còn non lắm.
Lục Hoàng tử mặc áo bào tím đầu đội kim quan, đôi mắt phượng lười biếng hơi xếch lên, bộ dáng như cười mà không cười, có chút tùy tiện, ánh mắt khá phóng túng, dễ dàng khiến người ta lưu lại cảm giác khinh miệt. Thập tam Hoàng tử thì lại văn nhã sang trọng hơn nhiều, đoan chính ngồi tại chỗ nhấp trà, bạch y viền vàng, giữa chân mày có một vệt dựng thẳng tương tự như hoa văn vẽ trán của nữ nhân, cũng rất có khí chất của công tử phong lưu triều Tấn.
Quan sát một lượt, vị Thập tam Hoàng tử thật sự có chút tương tự với Lâu ca.
“Thập tam đệ.” Lục Hoàng tử dùng quạt gõ lên lòng bàn tay, “Thật là hiếm thấy.”
Thập tam Hoàng tử hơi hạ thấp người, mặc kệ là chân tình hay giả ý, lễ tiết thì phải làm cho trọn vẹn: “Là Nguyên Hành lễ nghĩa không chu toàn, bộn rộn nhiều việc, thật không có thời gian lưu tâm, để hôm khác nhất định đến thăm quý phủ của Lục Hoàng huynh.”
Lục Hoàng tử cười một cái, xòe quạt nói: “Vi huynh thuận miệng nói mà thôi, chớ để bụng. Huống hồ vi huynh ngày thường bận rộn, ít ở trong phủ. Khi rãnh rỗi cũng chỉ đến mời Đình Vân uống vài ly rượu, chơi đá cầu thả lỏng mà thôi. Hôm nay vi huynh mang đến một bình rượu Hoa Điêu rất ngon, muốn mời Đình Vân đến Túy Nguyệt Cư uống một bữa. Hành đệ có hứng thú đi cùng không?”
Vừa dứt lời, Lục Hoàng tử liền làm ra bộ dáng bừng tỉnh: “À, là vi huynh quên mất, Thập Tam đệ không giỏi uống rượu.”
Sắc mặt của Thập tam Hoàng tử vẫn bình tĩnh: “Hôm Nguyên đán đệ đã hẹn y vào lễ hội hoa sẽ cùng chơi mã cầu, tối nay tham gia Trà hội Nhã Thi.”
Lục Hoàng tử hơi lắc lư cây quạt trong lòng bàn tay: “Thập Tam đệ thật có nhã hứng, không bằng dẫn vi huynh cùng đi?”
Thập tam Hoàng tử khách khí nói: “Tất nhiên là được.”
Hai anh em nhà này có cảm giác đưa đẩy quá mạnh, Trì Tiểu Trì lắng nghe mà đau cả đầu.
Lục hoàng tử nhấp một ngụm trà, cau mày lại, dường như không có hứng thú với lá trà cho lắm, quay đầu hỏi gã người hầu: “Đại công tử nhà ngươi đâu, sao vẫn chưa thấy? Huynh đệ hai người chúng ta chờ ở đây mà y còn ngại không đủ phô trương à?”
Gã người hầu chuyên đãi khái là người rất tinh ý, hiển nhiên biết lời của Lục Hoàng tử đa phần đều là trêu chọc, không có ý trách cứ, vì vậy bèn thuần thục thay hắn đổi ly rượu, rót đầy rượu, cung kính nói: “Lục Hoàng tử xin đợi một chút, để tiểu nhân phái người đi hối thúc một chút.”
Thập tam Hoàng tử cũng ở bên cạnh nói nhàn nhạt: “Lục Hoàng huynh chớ trách, ta không hẹn canh giờ chính xác với y. Giờ này nếu y không phải đang cùng người chơi cờ thì chính là ngủ trưa. Nếu trang phục xốc xếch mà ra gặp khách thì rất mất lễ nghi.”
Lục Hoàng tử xòe quạt ra, quạt gió cho mình: “Sự nhẫn nại của Thập tam đệ đúng là thượng đẳng. Nhưng mà tính tình của vi huynh rất nóng, không muốn chờ người.”
Hắn quay đầu nói với gã người hầu: “Ta lại cho Đại công tử của ngươi thêm một nén nhang nữa. Qua một nén nhang, cho dù y còn để trần thì ta cũng sẽ lôi y ra. Chuyển lại nguyên văn, một chữ cũng không được thiếu.”
Người hầu cúi đầu, thỏa đáng che lại một nụ cười nhạt: “Dạ.”
Lục Hoàng tử uống rượu, Thập tam Hoàng tử uống trà, công tử nhà họ Nghiêm đoan trang trầm ổn đứng sau lưng Lục Hoàng tử, gã người hầu châm trà rót rượu, Trì Tiểu Trì ghé vào cửa sổ mà đứng, rất là đau đầu.
Lâu ca là ai? Đối tượng của nhiệm vụ lần này là người nào?
Bọn họ có ở trong đó không? Hay là…
Nghĩ đến đây, đột nhiên một giọt nước lạnh lẽo vừa vặn rơi trên ô cửa sổ bằng gỗ, làm tung tóe bọt nước tí hon.
Trì Tiểu Trì ngẩn ra, giơ tay vuốt ve đáy mắt.
Bàn tay ẩm ướt.
Đây không phải ý muốn của cậu.
Cho nên đây là nguyên chủ đang khóc?
Y khóc vì chuyện gì?
Đột nhiên một cơn đau đầu như búa bổ giáng xuống khiến Trì Tiểu Trì có cảm giác như Bàn Cổ Khai Thiên bổ ra từ giữa, cậu phát ra tiếng rên đau đớn, vịn lấy cửa sổ rồi quỳ xuống.
A Thư cũng đứng nghe trộm với cậu liền phát hiện khác thường, xoay mặt lại, nhìn thấy sắc mặt công tử trắng như tuyết, nhất thời hoảng hốt: “Công tử!”
Người trong sảnh cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Lục Hoàng tử đang định nâng ly uống rượu liền ngưng lại động tác: “Sao vậy?”
Mà gã người hầu mặc trang phục thiếu niên vừa nghe thấy tiếng kêu liền chạy ra ngoài, cũng quỳ xuống cùng Trì Tiểu Trì, vội vã xoa trán của cậu: “Đình…Đại công tử sao vậy? Bị đau đầu?”
Trì Tiểu Trì mở mắt muốn nhìn khuôn mặt của người thiếu niên này, nhưng khi trợn mắt thì đỉnh đầu lại như búa bổ, đau đến mức cậu phải cúi người, há mồm thở dốc.
Bên tai hỗn tạp thanh âm, cậu dường như nghe thấy có người ném ngã cốc trà.
Ngay sau đó là một người đưa tay đỡ lấy cánh tay của cậu: “Sao vậy?”
Đó là giọng của Lục Hoàng tử, nghe ra có vẻ rất lo lắng, Trì Tiểu Trì nhớ đến thời điểm mình bị sốt phải nhập viện, Lucas lái xe chạy như bay đến bệnh viện cũng mang theo giọng điệu thế này.
Trì Tiểu Trì vừa ngẩng đầu thì đập vào mắt là một khuôn mặt đầy máu.
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Hoàng tử bị móc sạch, chỉ còn dư lại hai cái hốc tối đen, cũng không biết là hắn chết có nhắm mắt hay không, toàn thân bị tổn thương, áo quần rách nát, chính là bị đánh chết tươi.
Dường như có một phần nội dung thế giới xâm nhập vào đầu của Trì Tiểu Trì, giống như đó là phần ký ức đau đớn mà tối tăm nhất trong cuộc đời của nguyên chủ.
Trước khi bị cơn đau bổ nứt ra, cậu ngất xỉu.
Mà trước khi hôn mê, suy nghĩ cuối cùng của Trì Tiểu Trì chính là: tiết kiệm được thẻ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.