Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 13: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 13




Trình Tiệm đã đánh tiếng với ba mẹ trước nên sau khi Trì Tiểu Trì về nhà cũng không bị tra hỏi gì.
Cậu tắt di động, tự khóa mình trong phòng, mở Xbox chơi Phi cơ đại chiến.
Theo những gì cậu biết thì Trình Tiệm có thói quen chơi game với Trình Nguyên.
Ngài tổng giám đốc trẻ này chỉ chơi game Phi cơ đại chiến, bởi vậy tất cả lịch sử chơi Phi cơ đại chiến trong máy chơi game hầu như đều do hai anh em lưu lại.
Nếu Trình Tiệm có thời gian rãnh thì tám phần mười sẽ đến tìm cậu chơi game để xã stress.
Mặc dù có thể biện minh là do bị cảm xúc chi phối, nhưng hiển nhiên trình độ chơi game tay tàn của Trì Tiểu Trì đã vượt khỏi phạm trù bị cảm xúc chi phối.
Chơi một tiếng liền, điểm của Trì Tiểu Trì vẫn cứ lẹt đẹt ở top 50 từ dưới đếm lên, còn không chen nổi vào bảng xếp hạng, trước mắt cậu toàn là hiệu ứng lóe sáng của máy bay bị bắn nổ.
Cậu hơi vung tay cầm chơi game ra, phàn nàn với 061: “Đau mắt.”
061 nghĩ nghĩ, đi lục lọi trong kho âm thanh.
Không lâu sau, có giọng nữ vang lên bên tai Trì Tiểu Trì: “Vì cách mạng bảo vệ thị giác, phòng ngừa cận thị, bắt đầu vật lý trị liệu cho mắt.”
Trì Tiểu Trì: “…” Ngài có thể đi nghỉ rồi đó ngài 061.
061 nói: “Tôi biết cậu muốn mau chóng thích ứng với cuộc sống của Trình Nguyên, nhưng cũng không cần cố gắng đến vậy đâu.”
Trì Tiểu Trì không phục, “Hồi còn bé tôi chơi game lợi hại lắm đó.”
061: “… Rồi rồi rồi, lợi hại.”
Trì Tiểu Trì còn nói: “Cái tay cầm này cũ quá rồi.”
061: “Ừm, đúng là hơi cũ. Xem qua ngày sản xuất thì đã sử dụng được hai năm rồi.”
061 hùa theo như vậy giống như cho Trì Tiểu Trì cái bậc thang để bước xuống, còn tiện tay trải thêm một tầng thảm đỏ. fynnz.wordpress.com
Nhưng như thế Trì Tiểu Trì lại thấy hơi vô vị.
Cậu uể oải ngả về sau: “Được rồi, là tại tôi chơi game gà quá.”
061 ôn hòa nói: “Dù sao thì cũng nên làm vật lý trị liệu cho mắt đi.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Dưới sự chỉ đạo của hệ thống, Trì Tiểu Trì làm một bài vật lý trị liệu cho mắt, sau đó lại luyện game một lúc, thấy gần đến giờ cơm tối mới ngoan ngoãn xuống lầu.
Hai cụ nhà họ Trình đã chờ sẵn.
Cậu đứng trên bậc thang, gọi mẹ Trình đang ngồi trước bàn cơm: “Mẹ.” Lại nhìn về hướng ba Trình, “Ba.”
Trông Trì Tiểu Trì khá ổn, không khóc, trong mắt có tơ máu do thiếu ngủ, nhìn cực kì mệt mỏi, mơ mơ màng màng.
Mũi mẹ Trình hơi xót, quay mặt ra chỗ khác.
Ba Trình chỉ cái ghế mà Trình Nguyên hay ngồi: “…Ngồi đi.”
Lúc này, dì Trần mang một bát canh cá nóng hổi từ trong bếp ra, rau giá đầy đủ, dưa chua giòn rụm, từng lát cá tươi lấp ló dưới nước canh, chất thịt non mềm, nước canh thì óng ánh.
Mắt Trì Tiểu Trì tỏa sáng, nhanh chân chạy xuống đỡ lấy bát canh, vừa đặt bát xuống bàn liền lấy muôi múc một miếng cho vào miệng, bị nóng đến nỗi liên tục thở ra ‘xùy xùy’.
Trình Tiệm cũng đi từ phòng bếp ra: “Chẳng ai thèm tranh đâu! Bao nhiêu lâu không ăn thịt rồi hả?”
Mẹ Trình lại đau lòng: “Không sao, đừng vội, con ngồi xuống từ từ mà ăn.”
Thịt cá vừa chín tới, vào miệng như tan ra.
Trì Tiểu Trì chép miệng, rất là thỏa mãn: “Về sau con đi đâu cũng phải đưa dì Trần theo.”
Dì Trần cười: “Được, chờ tiểu Nguyên gầy dựng sự nghiệp rồi, tiểu Nguyên đi đâu dì cũng đi theo.”
Lời này không hề giả.
Không lâu sau khi Trình Nguyên tự sát, dì Trần – người làm bảo mẫu hai mươi mấy năm ở nhà họ Trình, tận mắt nhìn Trình Nguyên trưởng thành, bị bệnh tim, cũng đi theo cậu ta.
Trước khi chết, thần chí bà đã không rõ ràng, miệng vẫn cứ nhắc đi nhắc lại: “Tôi đi tìm tiểu Nguyên. Tôi đi làm canh chua cá cho tiểu Nguyên ăn. Lâu lắm rồi nó không được ăn canh cá.”
Trì Tiểu Trì xắn tay áo ngủ lên: “Dì Trần làm cá cho con, có qua có lại, con cũng đi làm hai món cho dì Trần xem thử nhé.”
Dì Trần vội vàng kéo cậu lại: “Ôi tổ tông của dì! Mới nghĩ vậy đã muốn làm ngay hả! Mấy món khác sắp xong rồi, con cứ ngồi đây, đi vào bị ám mùi dầu khói lại mất công đi tắm đó!”
Trì Tiểu Trì quay đầu tìm viện trợ: “Anh hai.”
Trình Tiệm nhớ tới tay nghề của Trì Tiểu Trì, thế mà cũng hơi hơi thèm.
Từ lần Trì Tiểu Trì đưa cơm cho anh đến giờ, anh cứ ăn cơm ở căn tin công ty là thấy mùi vị không ổn.
Anh khoát tay: “Đi đi. Trong bếp còn thịt gà với ít nấm, xem làm món gì thì làm.”
Nhận được chỉ thị của Trình Tiệm, Trì Tiểu Trì lập tức cướp tạp dề của dì Trần.
Dì Trần hơi lo lắng: “Đừng làm cháy nồi nhé con.”
Mười mấy phút sau, Trì Tiểu Trì bưng thức ăn lên bàn.
Cậu lấy ớt xào với thịt gà cho chín vàng óng ả, đặt vào đĩa trũng, rưới đều nước sốt lên trên; nấm thì xào mỡ bò cho tươi ngon mọng nước, cắt từng miếng bày thành hình chiếc ô xòe, khi nhai có cảm giác đầy đặn, giống như ăn thịt vậy, lại thêm một món rau xào, bày lên đầy bàn ăn.
Mẹ Trình và dì Trần đều nhìn đến ngây người.
Trì Tiểu Trì lau lau tay, nói với ba Trình: “Ba, ba nếm thử xem.”
Từ khi thay thế Trình Nguyên sống trong thân thể này, Trì Tiểu Trì chưa từng nấu một bữa cơm nào cho Dương Bạch Hoa.
Thứ nhất, tay nghề mỗi người mỗi khác, đồ ăn làm ra cũng có vị khác nhau, một khi Dương Bạch Hoa phát hiện món ăn có mùi vị khác đi thì khó tránh khỏi sẽ sinh nghi.
Thứ hai, Trì Tiểu Trì chỉ nấu cơm cho người xứng đáng được ăn.
Người một nhà ngồi quây quần bên bàn đầy thức ăn nóng hôi hổi, Trình Tiệm thảo luận chuyện làm ăn gần đây của công ty với ba Trình, mẹ Trình hỏi han quá trình thử giọng của Trì Tiểu Trì, dì Trần không ngừng gắp thức ăn cho Trì Tiểu Trì, sợ cậu ăn không đủ no.
Khuôn mặt mỗi người bị hơi nóng của thức ăn tỏa ra trở nên mơ hồ, nhưng lại ấm áp vô cùng.
Cuối bữa ăn, trên bàn hầu như không dư món gì, Trình Tiệm còn cầm bánh bao chấm nước canh ăn, hơi có vẻ thòm thèm.
Ăn xong, dì Trần đuổi Trì Tiểu Trì còn đang muốn rửa bát về phòng.
Cậu vừa vào phòng cầm lấy máy chơi game thì Trình Tiệm liền gõ cửa.
Vốn dĩ Trình Tiệm không phải vào chơi game, nhưng nhìn thấy tab game chưa kịp đóng trên màn hình TV, anh khó tránh khỏi chút ngứa tay, bèn đề nghị: “Chơi một ván đi.”
Trì Tiểu Trì: “Được ạ.”
Bề ngoài Trì Tiểu Trì vẫn vững vàng, nội tâm lại hoảng loạn.
Cậu thầm than vãn với 061: “…Tiêu đời.”
061 nói: “Đừng lo.”
Trì Tiểu Trì không để ý câu an ủi của 061, bắt đầu lặng lẽ tìm cớ.
…Thất tình khiến tinh thần chán nản, đau lòng khiến cho ta tay tàn.
Khi hai anh em ngồi xuống trước màn hình TV, Trì Tiểu Trì đột nhiên nghe 061 nói: “Cậu đừng sợ, là tôi.”
Trì Tiểu Trì: “?”
Không lâu sau, một cảm giác khô ráo ấm áp bao trùm lên hai tay Trì Tiểu Trì, giống như có hai bàn tay khác cầm lấy, nhưng dùng mắt thường lại không nhìn thấy gì hết.
Trì Tiểu Trì run một cái, suýt nữa đánh rơi tay cầm chơi game.
Chủ nhân hai bàn tay kia rất am hiểu việc trấn an người khác, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay Trì Tiểu Trì, ôm trọn lấy bàn tay đang hơi run rẩy của cậu, giọng nói ôn hòa như nước: “Không sao, cứ giao cho tôi.”
061 nói giao cho 061, là triệt để giao cho hệ thống.
Trì Tiểu Trì hoàn toàn không cần động tay, chỉ cần nắm chặt tay cầm là được. Một đôi tay vô hình nhưng cảm giác mềm mại nắm lấy tay Trì Tiểu Trì, điều khiển trò chơi thay cậu.
Đôi tay kia nhanh đến kinh người, Trì Tiểu Trì cảm giác tay mình bị dẫn dắt cử động chỉ còn lóe ra bóng mờ, 061 điều khiển máy bay trong mưa bom bão đạn tăng tốc, tránh né, bắn giết kẻ địch một cách chuẩn xác.
Nhưng rồi những kẻ địch trên màn hình rồi cả máy bay đang điều khiển cũng dần dần biến thành những khối màu dày đặc, hiệu ứng nổ máy bay trở nên mờ ảo trong mắt Trì Tiểu Trì, biến thành một đống hình thù kì lạ màu sắc sặc sỡ.
Trì Tiểu Trì vẫn biểu hiện như thường, lòng bàn tay lại bắt đầu run rẩy đổ mồ hôi lạnh, chỗ bị 061 nắm lấy như nằm trong ổ kiến, vừa ngứa vừa khó chịu.
Hết một ván, Trì Tiểu Trì phá kỉ lục cao nhất dễ như trở bàn tay.
Cậu quay đầu cười cười với Trình Tiệm: “Anh hai, tay anh chậm hơn rồi đó.”
Tính Trình Tiệm hiếu thắng, vừa định nói chơi thêm ván nữa,  nhưng khi quay đầu nhìn thấy trán Trì Tiểu Trì đầy mồ hôi thì lập tức giật mình, đưa tay lên định sờ trán cậu, “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì vừa né về sau, vừa nhỏ giọng nói: “Chắc là tại ăn nhiều quá nên dạ dày em hơi khó chịu.”
Trình Tiệm lập tức quên chuyện chơi game: “Nhìn mày xem. Để anh đi lấy thuốc cho.”
Trì Tiểu Trì nói: “Không sao đâu, đừng làm mẹ lo. Em nằm một lúc là khỏi à.”
Trình Tiệm vẫn không yên lòng, đỡ cậu lên giường, nói đi lấy thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho cậu rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Phỏng đoán Trình Tiệm đã xuống dưới lầu, Trì Tiểu Trì bật dậy, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa kịch liệt.
Giọng của 061 cũng thay đổi: “Cậu Trì…?”
Trì Tiểu Trì căn bản không rảnh miệng trả lời, cậu nôn đến trắng bệch cả mặt, dạ dày như chiếc găng tay bị lộn ngược ra ngoài, co rút đau đớn.
Đợi đến lúc có thể thở dốc, câu nói đầu tiên của Trì Tiểu Trì là bày tỏ sự tiếc nuối: “…Thật vất vả mới được ăn ngon một bữa, giờ nôn ra hết cả rồi.”
061 hơi luống cuống tay chân.
Trên thực tế, 061 vốn không cần tự nắm lấy tay Trì Tiểu Trì để chơi game.
Chỉ cần dùng virus xâm nhập vào hệ thống game thì cho dù Trì Tiểu Trì có chơi bằng ngón chân cũng được điểm cao chót vót.
Nhưng 061 muốn thử làm một thí nghiệm.
Sự thật chứng minh 061 đoán không sai, Trì Tiểu Trì gặp trở ngại trong việc tiếp xúc da thịt với người khác, nhưng 061 không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Khó trách mấy ngày nay Trì Tiểu Trì như Tôn nhị nương trên đồi Thập Tự(1) vậy, cứ hơi một chút lại cho Dương Bạch Hoa ngủ mê, thậm chí không tiếc tiêu phí trị giá hảo cảm.
Nôn xong, Trì Tiểu Trì lấy nước súc miệng, dựa vào bồn rửa tay nghỉ tạm.
061 nói: “Xin lỗi.”
Trì Tiểu Trì quệt miệng: “Không sao, tôi thấy trong bếp còn một ít bột gạo nếp với rượu gạo, nửa đêm tôi dậy tự làm đồ ăn bù, làm bánh trôi rượu nếp.”
Dù biết Trì Tiểu Trì đang không khỏe, 061 nghe vậy vẫn hơi buồn cười: “Không phải vì chuyện đó… Cậu biết nguyên nhân của chuyện lần này chứ?”
Chỉ đụng vào tay một lát thôi mà đã bị nôn đến co thắt dạ dày, rõ ràng là vấn đề về mặt tâm lý.
Trì Tiểu Trì hời hợt: “Bệnh cũ.”
061 hỏi: “Lúc cậu đi catwalk với quay phim khó tránh khỏi việc tiếp xúc tay chân với người khác mà.” Huống hồ còn có cái loại cảnh quay như cảnh hôn, cảnh giường chiếu nữa chứ.
Trì Tiểu Trì nói: “Không sao, tôi nhịn đến lúc quay xong được.”
061: “…”
Trì Tiểu Trì vẫn rất tự hào: “Nôn đi nôn lại cũng thành thói quen rồi.”
061 hỏi cậu: “Sao lại bị như vậy?”
Trì Tiểu Trì nhìn ‘Trình Nguyên’ trong gương, mắt ngập hơi nước mỏng manh, khiến người ta thương tiếc vô cùng, nhưng biểu hiện bất cần đời của Trì Tiểu Trì đã xóa nhoà sự đáng thương và đáng yêu kia đi rất nhiều.
Cậu ra khỏi nhà vệ sinh, không tìm thấy bao thuốc lá, liền lôi một hộp Pocky vị socola ra, miệng ngậm lấy một que: “Thầy Lục ngoài việc đọc sách cho tôi nghe còn muốn phụ trách thêm việc trị liệu tâm lý nữa à.”
…Như thế này là không muốn nói ra rồi.
061 thở dài: “Xin lỗi. Sau này tôi sẽ cố gắng chọn những tuyến thế giới không có tình cảm quá sâu với đối tượng mục tiêu cho cậu.”
Trì Tiểu Trì ca ngợi từ tận nội tâm: “Lục Lục, cậu thật đáng yêu.”
061: “…” Rồi rồi rồi, đáng yêu thì đáng yêu vậy.
Để an ủi Trì Tiểu Trì, 061 nói: “Tôi vừa ghi hình lúc chơi game lại rồi.”
Trì Tiểu Trì lập tức tỉnh táo cả tinh thần, xoa xoa tay nói: “Nhanh nhanh nhanh, gửi cho tôi xem.”
061 nghĩ nếu cậu mà gửi cho Trình Tiệm rồi bị đánh thì tôi mặc kệ đấy, sau đó thành thật gửi video vào điện thoại của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì mở di động.
Cậu không thèm nhìn hơn 90 tin nhắn trên Wechat và hơn 30 cuộc gọi nhỡ của Dương Bạch Hoa, mặc kệ tiếng thông báo ‘tinh tinh tinh’ liên tục, chỉ lưu video lại.
Cậu vui vẻ xem đoạn video, “Đây là một bước tiến nhỏ của cá nhân tôi, nhưng là một bước tiến lớn của các đồng chí tay tàn.”
Cậu còn nói: “Chờ khi tôi về thế giới thực, cậu gửi lại cái video này cho tôi nhé.”
061: “Hả? Để làm gì?”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đi tảo mộ cho Lâu ca, thu đoạn video này thành đĩa CD đốt cho anh ấy xem, có thầy Lục giúp đỡ, giờ tôi không tay tàn nữa rồi.”
061 bật cười.
Con người Trì Tiểu Trì thật quái lạ, lúc gặp chuyện gì thì vô cùng lý trí, tính toán từng bước một, nhưng ngẫu nhiên lại hơi cố chấp và trẻ con.
061 rất trân trọng sự cố chấp này.
Sau khi 061 đã đi qua hàng trăm thế giới, Trì Tiểu Trì có thể sẽ là người đầu tiên và duy nhất có khả năng quay về thế giới thực.
Trì Tiểu Trì cứ rúc trong nhà, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ngẫu nhiên lên Weibo tương tác với fan hâm mộ của mình, đăng tải mấy bài hát sáng tác ngày thường với một vài video tự đàn tự hát.
Trước kia Trình Nguyên chưa bao giờ lộ mặt trên Weibo, như cách mà Trì Tiểu Trì nói thì đây quả thực là lãng phí như việc có cả mỏ vàng mà phải đi ăn bánh ngô vậy.
Cậu đăng tải đoạn video mình đánh đàn ghi ta lên, ngày hôm sau ngủ dậy đã có thêm hơn 2000 fan, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng thêm.
“!!! Mẹ ơi chủ blog đáng yêu quá!”
“Cầu gả cho chủ blog! Hoặc là cầu hình mặc đồ nữ!”
“…Comment phía trên giới tính gì vậy?”
“Trước đây tui vẫn cho rằng @Trình Nguyên dựa vào tài hoa kiếm cơm, giờ bạn lại nói với tui thực ra cậu ta có thể chỉ cần dựa vào khuôn mặt thôi? [icon đầu chó][icon tạm biệt].”
Trì Tiểu Trì chọn trả lời mấy bình luận đầu tiên, sau đó tiếp tục đăng tải mấy bài hát sáng tác ngày thường.
Có điều từ khi cậu lộ mặt, Weibo của Trình Nguyên liền có thêm một đội fan lớn xếp hàng xin thêm ảnh.
Trì Tiểu Trì nói với 061: “Cậu nhìn xem, nhiều người miệng nói vẻ ngoài không quan trọng, tâm hồn độc đáo mới quan trọng. Nhưng nếu không có vẻ ngoài đẹp thì ai muốn tốn thời gian tìm hiểu xem tâm hồn có độc đáo hay không.”
061 cảm thấy lời này hơi vô lý.
Lúc trước 061 tiếp nhận Trì Tiểu Trì cũng không biết hình dáng của cậu như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy cậu rất thú vị nên mới đi tìm 023 để lấy tư liệu liên quan tới cậu.
Nhưng 061 nhìn số fan hâm mộ đang từ từ tăng lên, cảm thấy mình nói cũng không đủ sức thuyết phục, dứt khoát im lặng.
Một ngày nọ, Trì Tiểu Trì xuống lầu lấy hoa quả, nghe tiếng mẹ Trình đang nói chuyện điện thoại với chị em thân thiết của bà: “Chia tay rồi chia tay rồi, chia tay thật rồi đó. Cái thằng nhóc họ Dương kia trước giờ tui nhìn không ưa mà… Không phải là tui coi thường người nghèo, ông cụ ba lão Trình nhà tui còn đang nuôi cá kia kìa? Nhưng bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ không phải nói không đâu, Tiểu Nguyên và Dương Bạch Hoa căn bản không phải người trong cùng một thế giới, tội gì phải cố dính lấy nhau cơ chứ?”
Trì Tiểu Trì cười cười.
Cậu lặng lẽ quay về phòng, không quấy rầy mẹ Trình đang vui sướng như hận không thể tung hoa khắp thế giới.
Nhưng Dương Bạch Hoa không muốn chia tay Trình Nguyên.
Đã bên nhau nhiều năm rồi, nền móng tình cảm còn đó, không phải cứ nói chấm dứt là chấm dứt được.
Giờ Dương Bạch Hoa không có cách nào liên lạc được với Trì Tiểu Trì, chỉ có thể theo dõi Weibo của Trình Nguyên, mỗi lần Trì Tiểu Trì đăng bài mới là lại nhấn like, đồng thời không ngừng gửi tin nhắn lấy lòng, hỏi cậu đã nguôi giận chưa.
Không được ăn cơm Trình Nguyên nấu, không có cậu ta chăm sóc, không có tiếng đàn dương cầm hòa cùng tiếng hát vang lên mọi lúc mọi nơi, Dương Bạch Hoa chợt phát hiện cuộc sống của anh ta có điều gì đó không đúng, lúc làm việc thì ngơ ngơ ngác ngác, thường xuyên có một bé Trình Nguyên nho nhỏ nhảy qua nhảy lại trước mặt làm anh ta không thể nào tập trung nổi, gây ra không ít lỗi sai, còn bị sếp lôi ra mắng một trận té tát.
Ngay từ đầu, Dương Bạch Hoa vẫn còn tự tin.
Chẳng qua Trình Nguyên chỉ hờn dỗi nhất thời thôi, cậu ấy yêu mình như vậy, nhất định sẽ quay về.
Nhưng rồi một tuần trôi qua, nửa tháng trôi qua.
Miễn cưỡng chịu đựng hơn 20 ngày, rốt cục Dương Bạch Hoa cũng không chịu nổi nữa.
Sao cậu ấy vẫn chưa về?
Hay là cậu ấy bị người nhà giữ lại? Không ra được?
……………
(1) Tôn Nhị Nương là một phụ nữ sắc sảo. Bà tinh thông võ thuật, chân tay khoẻ mạnh, thường ăn mặc diêm dúa, sử dụng nhiều đồ trang sức. Cha của Tôn Nhị Nương một lần đi qua đồi Thập Tự, gặp Trương Thanh chặn lại cướp. Ông đánh bại được Trương Thanh, thấy anh ta nhanh nhẹn nên đem về dạy võ nghệ, rồi gả con gái cho. Sau đó, hai vợ chồng mở quán rượu ở đồi Thập Tự. Gặp các khách thương qua đường bất cẩn, họ đánh thuốc mê, cướp tài sản, xẻ thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao. (Theo Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.