Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 11: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn 11




Tài hoa và năng lực của Trình Nguyên là chuyện rõ như ban ngày, nhưng thầy giáo của Trình Nguyên cũng không kì vọng nhiều ở cậu ta.
Bởi vì cậu ta có một vấn đề không nhỏ: dễ mất bình tĩnh.
Những lúc chơi nhạc cùng bạn bè thì Trình Nguyên thực sự là high đến ngất trời, trình độ rất  cao, thầy giáo cũng từng cho cậu ta cơ hội lên sân khấu. Nhưng cậu ta có loại khí chất rụt rè bẩm sinh, mỗi lần lên sân khấu là lại bị run giọng lạc nhịp, chính vì vậy ở buổi biểu diễn âm nhạc dành cho học sinh tốt nghiệp, biểu hiện của cậu ta chỉ thuộc dạng thường thường.
Khó trách thầy giáo không ưu ái Trình Nguyên.
Đối với người làm thầy giáo, nếu phải trơ mắt nhìn một viên ngọc thô đã định trước số phận long đong, không thể nào tỏa sáng, thì chi bằng nhắm mắt lại không nhìn.
Cũng may là bản thân Trình Nguyên cũng không quá thích lộ diện, huống hồ, gia thế của cậu ta bày ra đó, nếu như không có chuyện Dương Bạch Hoa thì cậu ta có trốn sau tấm màn sân khấu vui vẻ chơi nhạc cả đời cũng chẳng có vấn đề gì.
Nếu như là Trình Nguyên thật, nghe đến việc phải thử giọng, chắc chắn sẽ căng thẳng đến mất ngủ luôn.
Trong khi Trì Tiểu Trì thì lại bình thản tự làm một bát salad rau quả, tiện tay gọi điện báo cho Trình Tiệm rằng mình đã nhận được thông báo đến thử giọng.
061 hỏi cậu: “Không căng thẳng hả?”
“Mặt tôi dày.” Trì Tiểu Trì nói, “Hơn nữa, tôi xuất thân là người mẫu. Cậu cũng biết còn gì?”
061: “Ừm.”
“Làm cái nghề này phải có bản lĩnh trên sân khấu.” Trì Tiểu Trì nói nhỏ, “Năm tôi 17 tuổi đi tham dự một show diễn, chủ đề là đồ da thật, thứ tự đi ra của tôi là số ba. Không biết làm sao lại có người của tổ chức bảo vệ động vật lẻn vào được, sau đó ra sức ngăn cản kháng nghị show diễn này. Bọn họ nhảy lên sân khấu, tay giơ biểu ngữ, ngăn cản người mẫu catwalk, hét hò ầm ĩ, còn đọc cả diễn văn, cảnh tượng phải gọi là vô cùng náo nhiệt. Trùng hợp thế nào lại xảy ra đúng lúc tôi đi ra, tôi mới đi được mấy bước thì bao nhiêu người xông tới.”
061: “Sau đó thì sao?”
“Tôi hoàn toàn có thể quay đầu chạy vào hậu trường, nhưng nếu làm như vậy thì tiết tấu sẽ bị xáo trộn hết, show diễn coi như hỏng bét.” Trì Tiểu Trì cầm nĩa ghim vào một miếng cà chua nhỏ, “Những người đó có tín ngưỡng và suy nghĩ riêng của họ, là điều tốt. Nhưng tôi đã nhận tiền của nhà tổ chức thì phải làm hết trách nhiệm. Đây là đạo đức nghề nghiệp.”
Ngay sau đó, cậu lại đánh giá buổi thử giọng ngày mai: “Tình huống nhỏ thôi, không đáng kể.”
061 nghĩ, nghe rất đặc sắc.
Đợi buổi tối sau khi đọc sách cho Trì Tiểu Trì xong, 061 có thể đến chỗ 023 tìm xem có đoạn ghi hình show diễn ngày hôm đó không.
Tối nay 061 đọc cho Trì Tiểu Trì nghe sách Địa lý Trung Quốc.
061 còn chưa liệt kê hết các địa danh và các con sông của Trung Quốc xong thì Trì Tiểu Trì đã ngủ mất rồi.
061 cười cười.
Trong bảng điểm của Trì Tiểu Trì, điểm chính trị xếp thứ 2 từ dưới lên, điểm địa lý thì xếp thứ nhất từ dưới lên.
Sự thật chứng minh là cái thứ hạng này vô cùng khoa học, bởi vì đọc các địa danh vừa nãy khiến Trì Tiểu Trì ngủ sớm hẳn 10 phút so với lúc đọc “vật chất quyết định ý thức”.
Trì Tiểu Trì ngủ không sâu, nhưng đối với cậu mà nói như vậy là đủ rồi.
Sau khi ngủ dậy, cậu cảm thấy như mình có sức lực vô hạn, thậm chí có thể giúp Trình Nguyên mở một buổi hòa nhạc cũng được.
7 giờ 30, Trì Tiểu Trì sửa soạn gọn gàng, xuống lầu.
Trình Tiệm tới đón cậu đi thử giọng, anh đang tựa vào cạnh xe chờ cậu. Thấy cậu mặc một chiếc áo khoác jean đã giặt đến phai màu, lộ ra cổ tay dài nhỏ sạch sẽ, lông mày anh nhướn lên.
Không đợi Trình Tiệm nổi bão, Trì Tiểu Trì liền xoa xoa hai lòng bàn tay rồi chạy vào ngồi phía sau ghế lái, “Lạnh quá, lạnh quá.”
Trình Tiệm ‘xì’ một tiếng, ngồi vào ghế lái: “Ông chủ này thật biết chọn chỗ nhỉ.”
Trì Tiểu Trì đẩy đẩy lưng ghế, “Tài xế Trình, lái xe đi.”
Trình Tiệm cởi áo khoác, vung ra ghế sau đắp kín mặt Trì Tiểu Trì: “Cầm cho anh.”
Trì Tiểu Trì cuộn áo khoác thành một cục, dùng để ủ tay.
Trình Tiệm thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, “Cái áo đấy còn đắt hơn mày đấy.”
Trì Tiểu Trì không nhúc nhích, mặt dày vô sỉ nói: “Cứ coi em là cái mắc áo đi.”
Trình Tiệm: “Phụt…Khụ.”
Anh rất hiếm khi thấy em trai hoạt bát như vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng cứ nghĩ đến sự thay đổi này là do Dương Bạch Hoa, Trình Tiệm lại cảm giác khó chịu như nuốt phải con ruồi vậy.
Anh không để ý xu hướng tình dục của em trai, cái anh để ý là con người Dương Bạch Hoa.
Phải, Dương Bạch Hoa chăm chỉ, có năng lực, đối xử với em trai mình rất dịu dàng, nhưng trong lòng anh ta, bất kì người nào thuộc họ hàng thân thích của anh ta đều xếp phía trên Trình Nguyên.
Trình Tiệm thừa nhận, từ thôn quê nghèo khổ có thể sinh ra một người như Dương Bạch Hoa, nhà họ Dương thực sự rất vất vả.
Nhưng mà, chính vì như vậy cho nên người nhà họ Dương mới là ‘người một nhà’ của Dương Bạch Hoa, Trình Nguyên mang theo một trái tim chân thành, có đối xử với anh ta tốt đến đâu thì vẫn là ‘người ngoài’ mà thôi.
Nếu không xảy ra mâu thuẫn còn đỡ, nếu như có, Dương Bạch Hoa mà che chở cho Trình Nguyên mới là lạ.
Chỉ là người đứng xem không thể đưa mắt của mình cho người trong cuộc, Trình Tiệm hiểu rõ đạo lý, nói ra lại không ai nghe, khó tránh sẽ nóng nảy.
Trình Tiệm chỉ có thể mượn cơ hội này để thăm dò: “Mày với Dương Bạch Hoa dạo này sao rồi? Nó đã nói chuyện của mày với nó cho ba mẹ nó biết chưa?’
Trì Tiểu Trì lắc đầu, vẻ mặt khó nén sự cô đơn.
Trình Tiệm thở dài, miễn cưỡng nuốt câu ‘Đm’ vào.
Anh nói: “Nó không muốn ba mẹ nó biết đến sự tồn tại của mày, đừng nói với anh là mày không biết điều đó có nghĩa là gì.”
Trì Tiểu Trì sụt sịt mũi, không tiếp lời.
Trình Tiệm hơi khó hiểu, “Thằng đấy tốt ở chỗ nào?”. Cái kiểu học sinh xuất thân nhà nghèo như Dương Bạch Hoa, trong công ty của Trình Tiệm có cả đống, mặc dù vẫn còn chút dấu vết của gốc gác gia đình nhưng ít nhất cũng giống một thằng đàn ông, dám làm dám chịu.
Trì Tiểu Trì rất muốn nói là ‘tôi cũng chẳng hiểu thằng cha đó tốt ở chỗ nào, kết hợp với những hành vi của gã đối với Trình Nguyên, chuyện duy nhất mà tôi cảm thấy thán phục chính là một đống rác mà chất cao được thành 1m8 như thế”.
Nhưng Trình Nguyên yêu quá sâu đậm, Trì Tiểu Trì không thể phá hỏng thiết lập tính cách của cậu ta được.
Thế là cậu làm bộ tình sâu nghĩa nặng nói: “Có một người đàn ông, một tháng kiếm được 10.000 tệ nhưng chỉ sẵn lòng tiêu 1000 tệ vì em; một người đàn ông khác, một tháng chỉ kiếm được 1000 tệ, nhưng lại sẵn lòng tiêu 999 tệ vì em. Anh hai, nếu là anh thì anh sẽ chọn người nào?”
Trì Tiểu Trì cảm thấy vòng hào quang thánh nhân trên đầu mình đang phát sáng rực rỡ, hoàn toàn có thể biểu diễn một màn phát điện bằng tình yêu.
061 đang lẳng lặng bàng thính bị câu nói sến súa cũ rích này làm cho rùng mình.
Trình Tiệm căng mặt, “Ừm, nó có 1000 tệ, nó tiêu cho mày 999 tệ, còn 1 tệ chúng mày há mồm cạp đất mà ăn cả tháng nhé.”
Trì Tiểu Trì nghĩ, cái vị đồng chí này, tuy rằng tôi rất đồng ý với lý luận của anh nhưng nếu tôi là Trình Nguyên thì anh vừa mới cắt đứt cuộc trò chuyện rồi đấy.
Dứt lời Trình Tiệm mới phát hiện ra cảm xúc của em trai không ổn lắm liền dịu giọng: “…Ăn sáng chưa?”
Nếu không phải vì sợ nói chuyện nhiều sẽ ảnh hưởng đến buổi thử giọng của Trình Nguyên thì Trình Tiệm sẽ không bỏ qua cơ hội tẩy não cho em trai mình.
Trì Tiểu Trì ỉu xìu đi đến công ty giải trí Tinh Vân, từ xa đã thấy hai người đứng trong gió rét chờ sẵn, trông tuổi tác và quần áo thì tuyệt đối không phải là trợ lý, tối thiểu cũng phải là cấp bậc Phó tổng giám đốc.
Trì Tiểu Trì giao lưu với hệ thống: “Đây không phải là đãi ngộ dành cho ca sĩ đến thử giọng bình thường đâu.”
061 nói: “Đây là đãi ngộ dành cho cậu hai nhà họ Trình.”
Trình Tiệm cũng lên tiếng: “Giữ vững tinh thần, đừng căng thẳng.”
Trì Tiểu Trì còn chưa kịp cám ơn sự tri kỉ hiếm có của Trình Tiệm liền nghe anh tiếp tục nói: “Anh đã đánh tiếng sẵn cho mày rồi. Vào hát bừa dăm ba câu là được.”
Trình Tiệm rất hiểu cái bộ dạng của em trai mình khi tham gia những tình huống quan trọng này như thế nào, cho nên đã đánh tiếng trước với người ta rồi.
Viên thuốc an thần này có chất lượng quá cao, làm người ta hơi bị nghẹn.
Không nghĩ cũng biết nếu như Trình Nguyên thật đang ở đây thì tâm trạng cậu ta sẽ như thế nào.
Trì Tiểu Trì thở dài, “Thầy Lục, hôm nào mở lớp nghiên cứu nghệ thuật dùng từ cho anh ta nhé?”
061: “…???” Ai là thầy Lục vậy.
Trì Tiểu Trì ưu sầu nói: “Anh ta nói chuyện như vậy dễ bị ăn đòn lắm.”
Có điều khi bước vào phòng thử giọng, Trì Tiểu Trì liền bình tĩnh trở lại.
Cũng giống như công ty giải trí Vân Đô của Đường Hoan, công ty giải trí Tinh Vân có mạng lưới rất rộng trong ngành giải trí, có rất nhiều công ty con liên quan đến âm nhạc, phim truyền hình, phim điện ảnh, v.v… Fox Music là một trong những công ty con chủ chốt, mà người phụ trách buổi thử giọng của Trì Tiểu Trì lần này chính là hai Phó tổng giám đốc của Fox Music và một nhà sản xuất âm nhạc.
Đầu tiên bọn họ vẫn hỏi mấy vấn đề có tính chuyên nghiệp liên quan tới âm nhạc theo thường lệ.
Mấy câu hỏi này ngay cả sinh viên năm hai học viện âm nhạc cũng trả lời được, đơn giản đến mức khiến người ta bực mình.
Trì Tiểu Trì cảm thán với hệ thống: “Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm hiện trường quy tắc ngầm gần như thế này đấy.”
061 cười cười.
Tình huống này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng xét cho cùng thì đều do Trì Tiểu Trì tự làm ra được.
Tất cả ký chủ mà 061 từng dẫn dắt đều sợ tuyến thế giới sẽ xảy ra vấn đề gì đó nên đều thành thật làm đúng y như kịch bản, ngay cả cơ hội để trải nghiệm cái gọi là quy tắc ngầm cũng không có.
Không lâu sau đã đến phần thử giọng.
Trình Tiệm chờ ở bên ngoài, chỉ cách Trì Tiểu Trì một bức tường thủy tinh, anh dùng ánh mắt ra hiệu với hai vị Phó tổng giám đốc.
Bọn họ đều hiểu ý gật đầu, nhưng nhà sản xuất âm nhạc kia lại nóng nảy, mặt cứ lạnh như tiền từ nãy đến giờ, khoanh tay nhìn chằm chằm vào Trì Tiểu Trì.
Nếu như không phải nghe qua bản demo và cảm thấy hứng thú với chất giọng của Trì Tiểu Trì thì người sản xuất âm nhạc là Tô Tú Luân cũng sẽ không đến đây làm gì.
Nhưng lời căn dặn của hai vị Phó tổng giám đốc và mấy câu hỏi như trò đùa ban nãy đã khiến anh ta dần dần mất đi hứng thú ban đầu với Trì Tiểu Trì.
Hát trên sân khấu mới là mạng sống của một ca sĩ.
Ca sĩ hát phòng thu(1) đã nhiều lắm rồi, không cần thêm một Trình Nguyên nữa.
Trì Tiểu Trì ngồi trước đàn dương cầm, mở nắp đàn, đặt mười ngón tay lên những phím đàn đen trắng xen kẽ, lòng yên tĩnh như nước.
Cậu nghĩ, Trình Nguyên, cái gì nên làm tôi đã làm giúp cậu rồi, giờ đến lượt cậu đấy.
Trong khoảnh khắc, có vô số cảm xúc tràn vào đầu Trì Tiểu Trì.
Trước khi hoàn toàn bị những cảm xúc này điều khiển, Trì Tiểu Trì mở miệng nói: “061, sử dụng thẻ ‘Tăng cường kỹ năng cá nhân’.”
061 hơi kinh ngạc: “Không cần thiết…”
Hai tay Trì Tiểu Trì lướt nhẹ trên phím đàn, “Tô Tú Luân đang ở đây.”
“Ai cơ?”
“Nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng của Fox Music, Trình Nguyên cần một người như vậy. Cho nên Trình Nguyên nhất định phải làm đến mức tốt nhất.”
Câu này vừa lý trí vừa lạnh lùng, 061 chú ý, Trì Tiểu Trì nói là ‘Trình Nguyên’ chứ không phải ‘tôi’.
… Là Trình Nguyên cần, không phải Trì Tiểu Trì cần.
Cậu ấy phân định rất rõ ràng, tài hoa này, vinh quang này, cũng không thuộc về cậu ấy.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi muốn cho Trình Nguyên nhìn thử xem, nếu cậu ta có thể cố gắng vận dụng con bài trong tay thì số mệnh của cậu ta sẽ tốt như thế nào.”
Trong lòng 061 khẽ động, “Hiểu rồi.”
061 mở kho hàng, chọn đúng thẻ kỹ năng Trì Tiểu Trì vừa nói, click sử dụng.
Tên: Thẻ tăng cường kỹ năng cá nhân (bản thử nghiệm)
Thời gian sử dụng: 10 phút.
Số lượng: 1
Chất lượng: Tốt
Loại: Sử dụng một lần duy nhất.
Điểm cần để đổi: 0 (miễn phí)
Giới thiệu: Gia tăng gấp đôi ưu thế vốn có của nguyên chủ, như bỏ đầu cá vào nồi đậu hũ non, lăn qua lăn lại, gia tăng vị tươi.
Trì Tiểu Trì: “…” Cái giới thiệu này làm cậu đột nhiên muốn ăn đầu cá.
Tập trung tinh thần, Trì Tiểu Trì đánh lên hợp âm đầu tiên.
Cậu hát bài (Lời con tim), bài hát Trình Nguyên thích nhất, cũng chính là bài hát bị lấy cả tên lên bìa album của Đường Hoan.
“Em nguyện làm cuốn sách đặt bên gối, được anh đọc mỗi ngày…”
Trì Tiểu Trì vừa cất tiếng hát, Tô Tú Luân liền bật dậy ngồi ngay ngắn.
Vẻ mặt của hai Phó tổng giám đốc cũng dần dần thay đổi.
Trong đó một người nghe một hồi liền kinh ngạc nhìn về phía Trình Tiệm đang đứng bên ngoài tấm kính thủy tinh của phòng thu, lại phát hiện anh ta cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối y như mình.
Trình độ điều khiển giọng hát của Trình Nguyên rất cao, dây thanh quản giống như được thần ban phúc vậy, món quà trời ban này giúp cho cậu ta không cần tốn thời gian vào việc điều khiển âm sắc, từ đó càng dễ dàng biểu đạt những tình cảm mà cậu ta muốn.
Trì Tiểu Trì yên tâm giao việc biểu diễn lại cho Trình Nguyên, những biểu hiện cảm xúc bên ngoài thì cậu sẽ thể hiện giúp cậu ta.
Cái sau mới là môn tủ của Trì Tiểu Trì.
Không cần tập luyện gì từ trước, Trình Nguyên ngẫu hứng nối ba bài hát với nhau thành liên khúc, điều chỉnh luôn một số giai điệu tại chỗ. (Lời con tim) du dương, (Yêu anh) thì hoạt bát, (Mùa thu) lại đau thương. Trình Nguyên đẩy ba bài hát đến đoạn điệp khúc, hòa làm một, kể lại câu chuyện bi kịch của thiếu niên bị tình yêu làm cho mê muội.
Hát xong, Trì Tiểu Trì đóng lại nắp đàn, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài lớp kính thủy tinh, nở nụ cười yếu ớt với Trình Tiệm.
Trình Tiệm không hiểu âm nhạc, nhưng anh bị nụ cười đắng chát của em trai làm đau đớn từ sâu trong tim.
Trì Tiểu Trì thoát khỏi vai diễn rất nhanh, chớp mắt đã kiểm soát được cảm xúc, đứng dậy, “Cám ơn các vị.”
Trì Tiểu Trì ra khỏi phòng thu, Trình Tiệm im lặng ôm lấy cậu, dùng sức ôm chặt lấy cậu.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ cảm thấy hình như mình nợ em trai một cái ôm, giống như… nếu không ôm thật nhanh thì có thể cả đời cũng không ôm được nữa.
Hành động thân mật này giữa anh em trai là bình thường, nhưng 061 lại chú ý tới, sau khi được ôm, cơ bắp cả người Trì Tiểu Trì căng cứng trong nháy mắt, nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao, hô hấp cũng hơi nhanh, giống như có phản ứng tiêu cực kịch liệt đối với kiểu tiếp xúc như thế này. fynnz.wordpress.com
Cũng may là Trình Tiệm chỉ ôm một cái mà thôi, sau khi được buông ra, Trì Tiểu Trì cũng nhanh chóng bình phục.
Tô Tú Luân kích động đến ngồi không yên, lôi kéo Trì Tiểu Trì thảo luận mấy vấn đề chuyên nghiệp, mà hai vị Phó tổng giám đốc tự biết vừa nhặt được bảo vật, cười sắp thành một đóa hoa, nói với Trình Tiệm: “Anh Trình, anhi thật sự quá khiêm nhường rồi.”
Trình Tiệm cố gắng ép khóe môi đang cong lên xuống.
…Thật là vui, nhưng vẫn phải giả bộ không thèm để ý.
Anh tỏ chút thái độ, “Lần này Trình Nguyên thể hiện cũng khá.”
Đang lúc nói chuyện, điện thoại của Trình Nguyên nhờ Trình Tiệm giữ hộ trong túi rung lên ‘rè rè’.
Anh lấy ra nhìn, hai chữ ‘Lão Dương’ nhấp nháy trên màn hình.
Trình Tiệm ngẩng đầu nhìn về phía em trai, cậu đang trò chuyện với Tô Tú Luân vô cùng vui vẻ.
Trình Tiệm dứt khoát từ chối cuộc gọi.
Về tình về lý, đối với Trình Nguyên mà nói thì hiện tại không phải lúc thích hợp để nhận điện thoại của Dương Bạch Hoa.
Đầu bên kia, Dương Bạch Hoa cầm điện thoại đang báo bận, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Anh ta tiễn ba mẹ, chị ba và cháu trai xong, đặc biệt gọi điện hỏi Trình Nguyên xem bao giờ thì cậu ta chuyển về.
…Nhưng cậu ta lại dám từ chối cuộc gọi của mình?
…………….
(1)  Ca sĩ hát phòng thu là ca sĩ chỉ hát trong phòng thu âm, không lên sân khấu hát live.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.