Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 5: Cố thị




Edit: nguyetduongv


Từ Lâm An đến kinh thành, tốn thời gian hơn nửa tháng, mọi người đều mệt mỏi. Ngưu thị cùng Hứa Trưng vừa vào phòng liền ngủ.


Hứa Cẩn Du đêm qua gần như không ngủ, hôm nay lại vật lộn một ngày, sớm đã mệt mỏi, nhưng nằm ở trên giường lại không ngủ được. Ánh mắt vô thức dừng ở trên màn lụa, suy nghĩ sớm đã bay ra ngoài.


Ở Uy Ninh Hầu phủ sống nhờ một năm. Một năm này, nàng muốn chuẩn bị chu toàn tinh thần ứng phó. Tiểu Ngưu thị chắc chắn phải đối phó nhưng không thể nóng vội. Phải cẩn thận trù tính, một kích liền trúng, làm  cho bà ta vĩnh viễn không thể xoay người.


Sơ Hạ yên lặng hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được há mồm hỏi:


“Tiểu thư, ngài còn chưa ngủ sao? Có phải có tâm sự không ạ?”


Tiểu thư đêm qua khóc náo loạn cả đêm, hôm nay lại trầm mặc không nói. Thật khiến người ta lo lắng.


Hứa Cẩn Du phục hồi tinh thần, nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm của Sơ Hạ. Cặp mắt lo lắng so với trong trí nhớ giống nhau đến bất ngờ.


Hứa Cẩn Du trong lòng ngũ vị tạp trần, lại cảm thấy may mắn. May mắn nàng đã tỉnh lại, may mắn hết thảy bi kịch vẫn chưa phát sinh.


“Chắc là đến nơi này chưa quen, trong lòng cảm thấy không yên, làm ta ngủ không được.”


Hứa Cẩn Du mặt giãn ra cười nói:


“Sơ Hạ, ngươi lên đây đi, cùng ta trò chuyện.”


Sơ Hạ là nữ nhi của vú nuôi Hứa Cẩn Du, theo Hứa Cẩn Du cùng nhau lớn lên. Lần này vào kinh, vú nuôi lưu tại Lâm An trông coi Hứa gia, chỉ có Sơ Hạ bồi Hứa Cẩn Du tới Biện Lương. Hai người tuổi tác tương đồng, là chủ tớ cũng là tỷ muội, khi ở chung cũng không đặt nặng quy củ. Sơ Hạ cười đáp ứng, nhanh chóng cởi ngoại y liền ngồi xuống bên người Hứa Cẩn Du.


Sơ Hạ hoạt bát nói chuyện:


“Tiểu thư, nô tỳ trước kia vẫn cảm thấy thành Lâm An tốt, hôm nay đến Biện Lương xem như mở rộng tầm mắt. Uy Ninh Hầu phủ này so với tòa nhà của chúng ta ở Lâm An lớn hơn năm lần mất! Ngay cả nha hoàn Hầu phủ cũng phá lệ khí phái. Nha hoàn Hàm Ngọc kia, đồ mặc trên người sánh ngang tiểu thư quan lại bình thường đó.”


Hứa Cẩn Du nhoẻn miệng cười:


“Ngươi là chê chủ tử ta bạc đãi ngươi sao?”


Sơ Hạ cười hì hì đáp:


“Tiểu thư biết là nô tỳ không có ý tứ này. Nô tỳ chính là cảm thấy, Hầu phủ này cùng nơi khác thật không giống nhau!”


“Đúng là không giống nhau.”


Hứa Cẩn Du thanh âm thản nhiên, lại mạc danh lộ ra một cỗ ý vị thâm trường:


“Chúng ta mới đến đây, đợi một thời gian, ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt càng nhiều.”


Sơ Hạ không nghe ra khác thường, hứng thú bừng bừng nói:


“Nô tỳ cũng nghĩ như thế. Buổi sáng ngày mai phải đi thăm Thế tử phi, không biết vị Thế tử phi có đẹp hay không. Còn có, không biết Thế tử gia sẽ có bộ dáng gì. Nhị tiểu thư tam tiểu thư đều là mỹ nhân, nghĩ đến Thế tử chắc chắn cũng sẽ tuấn tú.”


Xác thật tuấn tú.


Mỹ nam tử nổi tiếng nhất kinh thành, niên thiếu tuấn ngạn, thanh danh hiển hách. Dù cho đã sớm thành thân, vẫn có rất nhiều người ái một hắn. Nàng năm đó, không phải cũng bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp đẽ đó hay sao?


Hứa Cẩn Du ánh mắt tràn đầy thống khổ hối hận, giọng nói như cũ bình tĩnh:


“Buổi sáng ngày mai chúng ta đi theo dì tới Thiển Vân Cư thăm Thế tử phi. Còn Thế tử, ngài ấy chắc sẽ có thời gian hồi phủ, chúng ta ở Hầu phủ một năm, sẽ có cơ hội nhìn thấy ngài ấy.”


Sơ Hạ không nhận ra điểm khác thường, cười vâng một tiếng, kể thêm một số nhàn thoại cho nàng nghe.


Thanh âm quen thuộc và nhiệt độ cơ thể ở bên người, làm nàng cảm thấy vô cùng an tâm.


Hứa Cẩn Du chậm rãi lơi lỏng cảm xúc, bị cơn buồn ngủ ập tới.


Sơ Hạ ngáp một cái, đem đầu dựa qua, chủ tớ hai người rúc vào nhau, dần dần đi vào giấc ngủ.


Sáng sớm, sau khi dùng xong rồi cơm sáng, mẫu tử ba người cùng đi Đinh Lan Viện. Thực mau, Kỷ Nguyên cũng tới thỉnh an Tiểu Ngưu thị.


Tiểu Ngưu thị cùng Kỷ Nguyên thần sắc tự nhiên, phảng phất như giao phong đêm qua không hề phát sinh. Kỷ Dư lại không có tâm tình, vẫn luôn xụ mặt, thấy Kỷ Nguyên cũng xa cách.


Hứa Cẩn Du là biểu tỷ ruột thịt của Kỷ Dư, đứng ở bên cạnh nàng ta. Nàng mỉm cười hướng Kỷ Dư nói:


“Dư biểu muội, kiểu dáng váy lụa hôm nay của ngươi thật đặc biệt, tỷ vẫn chưa gặp kiểu này bao giờ!”


Lời này nói trúng chỗ ngứa của Kỷ Dư. Kỷ Dư tự đắc giơ lên khóe môi, trong giọng nói lộ ra ngạo nghễ:


“Đây là kiểu dáng lưu hành nhất của năm nay ở Biện Lương, là từ trong cung lưu truyền ra. Ngươi ở Lâm An đương nhiên chưa thấy qua.”


Hứa Cẩn Du trong mắt hiện lên thần sắc hâm mộ, sau đó nhỏ giọng nói:


“Dư biểu muội, có thể hay không cho tỷ mượn váy lụa này, tỷ cũng làm theo một cái.”


Lòng hư vinh của Kỷ Dư bành trướng, khoe khoang đáp:


“Váy này ta đã làm bốn bộ, dáng người của ta và ngươi không sai biệt lắm, ngươi thích thì đưa cho ngươi một bộ là được. Buổi chiều ta sai người đưa qua.”


“Thật sao?”


Hứa Cẩn Du vẻ mặt kinh hỉ:


“Vậy cảm ơn Dư biểu muội.”


Kẻ hèn! Một bộ váy cũng có thể vui mừng thành như vậy, đúng là từ nơi nhỏ như thành Lâm An tới, nói chuyện chẳng có tý phóng khoáng nào.


Kỷ Dư trong lòng khinh thường nghĩ, nhìn Hứa Cẩn Du tương đối hợp mắt, nghĩ thầm có thêm một biểu tỷ khắp nơi phủng mình lên cũng không tồi.


Lòng dạ hẹp hòi dễ xúc động lại ngu xuẩn ngốc nghếch, đối phó loại người này, thật sự không uổng tốn chút sức lực.


Hứa Cẩn Du mỉm cười tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ.


Rắn chuột một ổ!


Kỷ Nguyên ngẫu nhiên liếc mắt nhìn hai người nói chuyện, trên mặt không lộ thanh sắc, trong lòng lại khinh thường cười. Ngày hôm nay nàng đại khái biết được, Tiểu Ngưu thị như vậy, chất nữ sao có thể đặt lên được mặt bàn.


Đoàn người là Tiểu Ngưu thị dẫn đầu, rất nhanh đã tới Thiển Vân Cư.


Nha hoàn bên người Cố thị là Bích La cung kính ra đón:


“Nô tỳ thỉnh an phu nhân, thỉnh an hai vị tiểu thư, gặp qua Hứa thái thái biểu thiếu gia biểu tiểu thư.”


Việc ba mẹ con ở nhờ Hầu phủ mọi người đều biết. Bích La dù chưa gặp qua ba người, cũng có thể đoán được thân phận.


Bích La là hồi môn nha hoàn của Cố thị, tính tình trầm ổn, dung mạo đoan chính thanh nhã, nay đã qua hai mươi, vẫn không có hôn phối.


Tiểu Trâu thị ừ một tiếng, hỏi:


“Thân mình Thế tử phi hôm nay thế nào?”


Bích La ánh mắt tối lại, thấp giọng đáp:


“Chủ tử vừa uống thuốc, ăn được gần nửa chén cháo rồi.”


“Ngươi đi vào bảo nàng ấy một tiếng, ta và Hứa thái thái tới thăm nàng.”


Tiểu Ngưu thị nhàn nhạt nói:


“Nàng ấy thân mình không tốt, không cần cố gắng đứng dậy.”


Bích La đáp tiếng, xoay người vào nội thất. Thực mau liền quay lại, thỉnh mọi người đi vào.


Cửa được đẩy ra, rèm châu vén lên, liền tới nội thất.


Đã là đầu mùa xuân, thời tiết bất đầu chuyển ấm, nhưng trong phòng treo bức màn dày nặng, ánh sáng ảm đạm. Dù có đàn hương áp đi vẫn không che lấp được mùi thuốc.


Một phụ nhân gầy yếu ngồi trên giường, phần dưới eo bọc thật dày. Nàng chừng hai ba hai tư tuổi, vì mang bệnh mà sắc mặt xám trắng, gương mặt tú lệ gầy ốm, không nhìn ra vẻ đẹp ban đầu. Phụ nhân ốm yếu này là Cố thị.


Cố thị cùng Tiểu Ngưu thị chạm mắt nhau. Giao tranh trong nháy mắt xong, hai người từng người dời ánh mắt đi.


Người khác không chú ý, Hứa Cẩn Du lại âm thầm cười lạnh một tiếng. Tiểu Ngưu thị ngày thường rất ít đến thăm Cố thị, tuyệt không đơn giản như người ngoài tưởng tượng. Bà ta lòng dạ thâm sâu, Cố thị không lộ ra sơ hở, mẹ chồng nàng dâu hai người muốn đem giấu đi không cho người nào biết.


Cố thị giương lên khóe môi nhợt nhạt thoáng ý cười, hữu khí vô lực gọi một tiếng bà bà.


Tiểu Ngưu thị ôn hòa cười nói:


“Hứa di mang theo Trưng Nhi và Cẩn Nhi đến đây thăm con.”


Cố thị có chút áy náy nhìn lại đây:


“Ta trước giờ thân mình gầy yếu, vẫn luôn ốm đau trên giường, không tiện xuống giường hành lễ. Còn thỉnh dì thứ lỗi.”


“Thế tử phi thân mình không khoẻ, cố gắng ngồi dậy được là tốt rồi, không cần nói lời khách khí.”


Ngưu thị gương mặt tươi cười nói:


“Lại nói mẫu tử ba người chúng ta, sau này muốn ở Hầu phủ sống nhờ, sẽ còn quấy rầy Thế tử phi nhiều.”


Cố thị mỉm cười:


“Dì đã đến Hầu phủ thì cứ coi nơi này là nhà, yên tâm ở lại đây, có cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy.”


Ánh mắt rơi xuống trên người huynh muội Hứa Cẩn Du, trong mắt hiện lên tán thưởng:


“Trưng biểu đệ cùng Cẩn biểu muội dung mạo xuất chúng, khí độ hơn người, quả thực là nhân trung long phượng. Dì thật là hảo phúc khí.”


Không đợi Ngưu thị khiêm tốn khách sáo, Cố thị lại mỉm cười dặn dò Kỷ Nguyên, Kỷ Dư:


“Nhị muội, Tam muội, ta cả ngày bệnh nặng không thể xuống giường, vô pháp đón tiếp dì cùng biểu đệ biểu muội. Hai muội cần phải có lễ nghĩa của chủ nhà đấy.”


Ngắn ngủn mấy câu, cũng nghe ra khí phái của người ở địa vị cao. Cho dù bệnh nặng trên giường, Cố thị vẫn biểu hiện tốt khí độ của Thế tử phi.


Kỷ Nguyên cười đồng ý. Thời điểm Cố thị gả qua, nàng còn chưa đầy mười tuổi, cùng Tiểu Ngưu thị không hề thân cận, nhưng cùng trưởng tẩu Cố thị này rất hợp ý.


Kỷ Dư cùng Cố thị trước nay vẫn như người lạ, nghe vậy chỉ thuận miệng lên tiếng, hiển nhiên không để trong lòng.


Trong phòng đều là nữ quyến, Hứa Trưng thân là nam tử duy nhất, không khỏi có chút xấu hổ, vẫn luôn không nói gì. Hứa Cẩn Du càng cẩn thận, vẫn luôn mỉm cười đứng ở một bên, chỉ nghe mọi người hàn huyên nói chuyện.


Cố thị tinh thần giảm xuống, cả người có vẻ ủ rũ.


Ngưu thị há mồm đang định cáo từ, một tiểu nha hoàn nhẹ nhàng đi đến, ở bên tai Bích La nói nhỏ vài câu.
Bích La đi đến bên giường, thấp giọng nói:


“Chủ tử, Cố phu nhân mang tứ tiểu thư tới thăm ngài.”


Cố phu nhân là mẹ ruột của Cố thị, Cố tứ tiểu thư cũng là ấu muội ruột thịt. Cố thị tinh thần rung lên, không lập tức sai người mời Cố phu nhân các nàng tiến vào, ngược lại nhìn về phía Tiểu Ngưu thị.


Ân oán Tiểu Ngưu thị và Cố thị là ngầm đấu đá, ngoài mặt không thể mất lễ nghĩa, lập tức đứng dậy cười nói:


“Phu nhân thông gia tới rồi, mẫu thân nghênh đón bà ấy giúp con.”


#5/3/2020


Song: Mình edit nhanh để tuần sau bận việc, có gì sai sót mình sẽ beta lại sau nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.