Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 13: Tỷ muội




Edit: nguyetduongv


Kỷ Trạch muốn đi Đinh Lan Viện, Kỷ Nguyên và Kỷ Dư cũng đi theo cùng nhau rời đi.


Hứa Cẩn Du lưu lại không dám nhúc nhích.


Ngắn ngủn một lát, cơ hồ hao hết tự chủ của nàng. Đối mặt với Kỷ Trạch, nàng sợ chính mình sẽ không nhịn được mà sở hở toát ra hận ý.


Kỷ Trạch khôn khéo tàn nhẫn, nàng so với ai khác rất rõ ràng. Muốn báo thù, tương lai còn dài, mưu tính thật kĩ rồi hành động mới là thượng sách. Tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ rước lấy lòng nghi ngờ của hắn.


“Cẩn muội muội, ngươi không đi theo mọi người đế  Đinh Lan Viện sao?”


Cố Thải Bình thấy Hứa Cẩn Du vẫn không nhúc nhích, trong lòng âm thầm sốt ruột, nhịn không được mở miệng xúi giục. Nếu Hứa Cẩn Du đi theo, nàng lại đuổi kịp cũng sẽ không tính là cố tình.


Hứa Cẩn Du phục hồi tinh thần, đón nhận ánh mắt vội vàng của Cố Thải Bình. Về điểm tâm tư của Cố Thải Bình, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được.


“Ta đã ra ngoài nửa ngày, chuẩn bị về Dẫn Yên Các, miễn cho nương ta lo lắng.”


Hứa Cẩn Du khẽ cười nói.


Cố Thải Bình chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục thuyết phục nàng:


“Nhà các ngươi mới tới Hầu phủ có mấy ngày, lại chưa gặp qua tỷ phu. Khó có dịp ngài hồi phủ, đêm nay khẳng định sẽ mở tiệc mời nhà các ngươi thật linh đình. Ngươi cần gì gấp gáp trở về Dẫn Yên Các, trực tiếp đi Đinh Lan Viện chờ là được.”


Hứa Cẩn Du tiếp tục mỉm cười:


“Ta vẫn phải đi về trước. Buổi tối nếu là có gia yến, tự nhiên sẽ có người đi Dẫn Yên Các thông báo.”


Cố Thải Bình liên tục chạm vào cái đinh mềm, trong lòng có chút xấu hổ buồn bực, đang muốn nói cái gì, chợt Cố thị mở miệng lên tiếng:


“Cẩn biểu muội, nếu muội vội vã trở về, ta liền không níu kéo muội nữa.”


Hứa Cẩn Du có lễ cáo lui. Đem không gian để lại cho tỷ muội Cố thị.


Bích La rất có ánh mắt, không đợi Cố thị lên tiếng liền mang đám nha hoàn lui xuống.


Trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người.


Cố Thải Bình có chút chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn Cố thị ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn làn váy của mình. Giày thêu màu hồng nhạt lộ ra, ở dước váy lụa bích sắc phá lệ nổi bật tinh xảo.


Cố thị cũng không nói chuyện. Thời gian từng chút từng chút trôi đi, trong phòng một mảnh yên lặng.


Cuối cùng vẫn là Cố Thải Bình trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố thị:


“Đại tỷ, muội...”


“Khó cho ngươi còn nhớ rõ người đại tỷ này.”


Gương mặt thon gầy tiều tụy của Cố thị một mảnh ửng hồng, trong thanh âm ẩn nhẫn tràn đầy lửa giận, ánh mắt nhìn sang Cố Thải Bình không dám nhìn thẳng:


“Cố Thải Bình, ngươi hôm nay thật khiến ta mở rộng tầm mắt!”


Cố Thải Bình trên mặt nóng rát. Một nữ tử chưa đính hôn lại trước mặt mọi người đối đãi với nam tử thân thiết, loại sự tình này nếu truyền ra ngoài, đúng là mất hết thể diện. Chỉ là... Chỉ là nàng dù sao cũng phải tìm cơ hội cho Thế tử thấy tâm ý của mình. Nếu không, Cố thị vừa đi, Kỷ gia trên dưới ai còn sẽ nhớ thương nàng?


Cố thị thấy Cố Thải Bình cam chịu, không dám biện giải nửa câu, khí huyết từng đợt cuồn cuộn, toàn thân không ngừng run rẩy:


“Được lắm, ngươi quả là dũng khí đáng khen, dám làm dám chịu! Ta người làm đại tỷ này thành toàn tâm ý của ngươi. Buổi tối hôm nay liền tìm dây thừng thắt cổ, chết cho xong việc, sớm chút cho ngươi trở thành Thế tử phi...”


Cố Thải Bình nghe xong mặt nhỏ trắng bệch, không chút nghĩ ngợi vọt tới mép giường, bùm một tiếng quỳ xuống:


“Đại tỷ, là muội sai, hết thảy đều là muội sai. Là muội không nên si tâm vọng tưởng, tỷ ngàn vạn đừng bởi vì muội mà tức giận tổn thương thân mình.”


Nói, nước mắt đã trào ra khóe mắt.


Cố thị tức giận chưa tiêu, cười lạnh một tiếng nói:


“Hai ngày trước mẫu thân mang ngươi tới thăm ta, còn kêu ngươi ở trong phủ vài ngày bồi ta. Ta nên sớm nhìn ra. Ta là một người sắp chết, đối với Cố gia cũng không có tác dụng gì, hà tất ở trên người ta tốn tâm tư. Nguyên lai là đánh chủ ý như vậy.”


Cố thị xưa nay ôn hòa rộng rãi, khí tới cùng cực, nói chuyện cũng chanh chua lên:


“Ngươi còn thanh xuân, trời sinh tú lệ yểu điệu. So với kẻ tuổi già bệnh tật đầy người là ta có ích hơn gấp trăm lần. Chỉ tiếc, Uy Ninh Hầu phủ hiện giờ thánh quyến vô biên, Thế tử là mỹ nam tử nổi danh kinh thành, dưới gối không có con cái. Nữ tử khuynh mộ hắn nhiều đếm không xuể. Ta vừa chết, có rất nhiều người muốn gả cho hắn làm vợ kế, chưa chắc đến phiên ngươi. Cho nên, nương và ngươi dùng danh nghĩa tới thăm ta ở lại Hầu phủ, tốt nhất là gần quan được ban lộc. Lại còn có thể ỷ vào là thân muội muội của ta, mặt dày biểu lộ tâm ý với hắn. Thanh danh đã hủy, dù thế nào thì Kỷ Trạch nhất định sẽ phải cưới ngươi về.”


Một câu lại một câu, đem tâm tư mờ mịt trong lòng Cố Thải Bình đều nói ra.


Cố Thải Bình xấu hổ không dám ngẩng đầu, nơi nào còn dám phản bác, nước mắt giống như hạt châu không ngừng đi xuống rớt.


“Ngươi tính toán tốt lắm, bất quá, ta sẽ tuyệt không đồng ý. Ngươi nhân lúc chưa muộn chết tâm cho ta!”


Cố thị cảm xúc quá mức kích động, nói xong đống lời này liền kịch liệt ho khan.


Cố Thải Bình bất chấp gạt nước mắt, vội vàng giúp Cố thị vỗ lưng thuận khí.


Cố thị cổ họng khó chịu, khụ ra một búng máu.


Máu tươi từ khóe môi tràn ra, nhỏ giọt ở trên đệm, tựa như tràn ra vài điểm hồng mai, nhìn thấy ghê người.
Cố Thải Bình hoảng sợ:


“Đại tỷ! Tỷ làm sao vậy? Người đâu, mau đi thỉnh đại phu tới!”


Lời còn chưa dứt, Bích La liền vội đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn đến vết máu trên đệm, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nhanh chóng vọt tới mép giường:


“Thế tử phi, ngài làm sao vậy?”


Rõ ràng buổi trưa vẫn tốt, tại sao lại đột nhiên thổ huyết?


Cố Thải Bình hoảng loạn vô thố, liên tục thúc giục Bích La:


“Hiện tại đã là lúc nào rồi còn lo lắng cái này. Mau chút đi thỉnh đại phu lại đây. Sai người đến Đinh Lan Viện báo tin nữa...”


“Không cần.”


Cố thị thanh âm mỏng manh, vẫn cự tuyệt kiên trì:


“Thân mình ta thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng. Không cần kêu đại phu tới, cũng không cần kinh động ai cả.”


Dầu hết đèn tắt, thuốc và châm cứu cũng không hữu hiệu.


Nàng rất rõ ràng, chính mình sống không được bao lâu nữa.


Tư vị chờ chết quá gian nan. Có đôi khi nàng cảm thấy, sớm một ngày nhắm mắt cũng tốt, miễn cho ngày ngày chịu khổ...


“Không gọi đại phu sao được.”


Cố Thải Bình hai mắt đỏ lừ nức nở nói:


“Đại tỷ, đều là muội bị mê muội, là muội không biết liêm sỉ, mới làm tỷ thổ huyết. Tỷ cũng đừng cố tổn thương thân mình nữa. Chờ thân mình tỷ tốt lên, tỷ muốn đánh muốn chửi đều được. Hiện tại vẫn nên thỉnh đại phu đến đây đi!”


“Ta nói không cần là không cần.”


Cố thị thanh âm mỏng manh gần như không thể nghe thấy:


“Ta muốn yên lặng một chút. Ngươi ra ngoài đi, Bích La lưu lại bồi ta.”


Cố Thải Bình còn định nói chuyện, Cố thị đã nhắm hai mắt lại, không hề muốn nhìn nàng.


Bích La hốc mắt hồng hồng thấp giọng nói:


“Tứ tiểu thư, Thế tử phi không thể tiếp tục kích động, ngài nghe Thế tử phi, tạm thời về phòng tử nghỉ ngơi. Chờ ngày mai lại qua đây vấn an Thế tử phi cũng được!”


Bích La từ mười tuổi liền ở bên người Cố thị hầu hạ, đến nay đã mười năm, là nha hoàn thân tín nhất của Cố thị. Cố Thải Bình ở trước mặt nàng cũng không tiện bày ra tư thế chủ tử, rầu rĩ lên tiếng, đứng dậy ra sảnh ngoài.


Bích La ngồi ở mép giường, nhìn Cố thị sắc mặt tái nhợt, bên môi vẫn còn vết máu, trong lòng bi thương. Nhẹ nhàng dùng khăn giúp Cố thị lau khóe môi.


Cố thị mở mắt ra, trong mắt một mảnh tĩnh mịch.


Bích La âm thầm kinh hãi, thấp giọng khuyên nhủ:


“Tứ tiểu thư chưa đính hôn, khó tránh khỏi sinh ra chút tâm tư không trong sạch. Thế tử phi đừng cùng tứ tiểu thư so đo. Mặc kệ nói như thế nào, nàng vẫn là người Cố gia, là thân muội muội của ngài......”


“Ta tình nguyện không có muội muội như vậy.”


Cố thị thanh âm khàn khàn, trong mắt tràn đầy thương tâm cùng phẫn nộ:


“Ta còn chưa có chết, nàng đã bắt đầu tính kế phải gả vào làm vợ kế. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không biết xấu hổ thể hiện trước mặt Thế tử. Quả thực mất hết mặt mũi Cố gia!”


Cảm xúc ngày càng kích động, trên mặt tái nhợt dâng lên một trận đỏ ửng khác thường.


Bích La e sợ nàng lại kích động hộc máu, vội theo Cố thị nói:


“Vâng vâng, tứ tiểu thư hôm nay quả thật cư xử không ổn. Ngài trước bình tâm tĩnh khí, ngàn vạn đừng tức giận rồi hỏng thân mình.”


Cố thị tự giễu mà kéo kéo khóe môi:


“Có người ước gì ta sớm chút bị tức chết mới tốt.”


“Có người” kia, hiển nhiên là Cố Thải Bình.


Bích La hầu hạ Cố thị nhiều năm, đối với tình cảnh gian nan của Cố thị ở Hầu phủ thập phần rõ ràng. Nghe vậy một trận chua xót, vội giương lên tinh thần an ủi Cố thị:


“Ngài cũng đừng miên man suy nghĩ, trước hết nghỉ ngơi một chút. Thế tử gia khó có dịp trở về, ăn cơm chiều xong sẽ trở về Thiển Vân Cư. Đến lúc đó ngài cũng có sức lực bồi Thế tử gia nói chuyện.”


Cố thị châm chọc trong mắt càng đậm, lại cái gì cũng chưa nói. Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói:


“Ngươi hiện tại sai người đến Cố phủ đưa tin, nói tứ tiểu thư dự định ngày mai hồi phủ.”


Bích La thoáng ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại, vội đồng ý.


Tứ tiểu thư xác thật không nên lại lưu Hầu phủ.


#17/3/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.