Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 23: Em ruột, em nuôi, em kết nghĩa




Phó Lam Tự và Bạch Sanh xuyên việt từ phòng bếp nên lúc về tất nhiên cũng ở phòng bếp.
Nhưng tình trạng của hai người lại hoàn toàn khác nhau, Bạch Sanh thì sạch sẽ gọn gàng chẳng bị gì, còn Phó Lam Tự thì từ đầu tới chân bê bết máu, ai không biết còn tưởng cô sắp biến dị tới nơi mất.
“Lam Lam, cậu mau đi tắm đi, tớ sẽ giúp cậu lau sàn.” Bạch Sanh nhỏ giọng nói, “Anh tớ thường dậy nửa đêm rồi mò tới tủ lạnh kiếm đồ ăn lắm, nếu anh ấy mà trông thấy chỗ máu này thì chắc bị hù chết mất thôi.”
Mái tóc dài của Phó Lam Tự cũng đẫm máu như ma nước, cô nghe vậy thì gật đầu, bình tĩnh như thể không phải người cõi trần.
“Ừ, có lý.”
Ai ngờ cô mới đi tới phía phòng tắm được vài bước đã đụng phải Bạch Tiêu đang vừa ngáp vừa xuống lầu, lời tiên đoán của Bạch Sanh hóa ra lại thành sự thật rồi.
Bạch Tiêu không bật đèn mà đang dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng, ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt cô, chân thực hơn bất cứ bộ phim kinh dị nào.
… Thế là người anh nào đó trong nhà họ Bạch lập tức ngã nhào ra đất, ngồi phịch trên sàn nhà phòng khách, một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi.
Bạch Sanh theo sát đằng sau thấy cảnh tượng này, nhất thời chẳng biết nên khóc hay nên cười, vội vàng đi tới đỡ.
“Anh ơi, sờ đầu một cái là hết sợ nè, đây là Lam Lam, anh nhìn kỹ vào.”
Bạch Tiêu bị cận nhẹ, bấy giờ lại không đeo kính nên chỉ đành bất đắc dĩ ghé tới gần hơn một chút để nhận diện.
“À…!!” Anh ta tỉnh hết cả người, cuối cùng lý trí cũng đã trở về, vô thức hơi lo lắng, “Lam Lam, em không sao đấy chứ? Em… Bị thương à? Hay lại chém zombie nữa?”
“Không có bị thương, cũng chẳng chém zombie.” Phó Lam Tự vô cảm đẩy đầu anh ta ra, đi tiếp tới phía phòng tắm, “Mới bơi trong sông máu thôi.”
Bạch Tiêu ngạc nhiên nói: “Thế Bạch Sanh không bơi hả?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bạch Sanh rất áy náy: “Mấy việc cực nhọc bẩn thỉu đều do Lam Lam với anh Kiều làm hết, em không có dính vào.”
“Nhưng cậu tìm được manh mối mấu chốt mà, bức tranh đó rất quan trọng, nếu không chẳng ai thoát được đâu.” Phó Lam Tự nói, “Với tốc độ phát triển này của cậu, rất nhanh sẽ kề vai chiến đấu với anh cậu thôi.”
“Hi hi, là nhờ cậu dạy giỏi đấy.”
Bạch Tiêu thở dài: “Em vất vả rồi Lam Lam.” Khựng lại một chút, anh ta nói thêm, “Đói lắm rồi phải không? Anh đi nấu bữa khuya cho hai đứa nhé.”
Phó Lam Tự bình tĩnh từ chối: “Không cần bữa khuya đâu anh, bọn em ăn uống tốt lắm.”
Chỉ là lúc bơi có bị sặc mấy ngụm máu nên giờ phải đi súc miệng đã.
Cô vào phòng tắm nhưng vẫn có thể nghe được tiếng Bạch Sanh bên ngoài đang khoe khoang chi tiết với Bạch Tiêu về vụ cơm nước.
“Anh à, em kể anh nghe, bối cảnh lần này là trong lâu đài thời Trung cổ, hàng ngày bọn em đều được ăn bò bít tết, sườn dê, heo sữa quay, uống rượu với sữa tươi, còn có cả mấy loại điểm tâm và trái cây nữa — Nếu không phải vì tiến trình nguy hiểm của trò chơi thì em còn muốn ở lại thêm vài ngày nữa để ăn cho đã ấy.”
Bạch Tiêu: “Em nghĩ đây là buffet đấy hả?”
Em gái nhà mình thật sự không cứu nổi nữa mà.
Phó Lam Tự mở đèn phòng tắm, theo thói quen nhìn thoáng qua gương.
Sau đó, cô nhìn cô gái lếch thếch, tóc đang nhỏ máu, khuôn mặt như hề trong gương.
“… Đệch.”
Chỉ một chữ này đã có thể miêu tả chính xác tâm trạng hiện tại trong lòng cô rồi.
Cô nhanh chóng c ởi đồ ra, bước tới mở vòi hoa sen.
Làn nước trong veo và ấm áp, như vô số lần trước đây, gột rửa hết những dơ bẩn và ô uế mà thế giới trong game đem tới, đồng thời cũng xoa dịu tâm trạng uể oải và nặng nề trong lòng cô.
Cô đã trở về thực tại rồi.
Phải tận hưởng khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này mới được.
*
Tối qua, Phó Lam Tự và Bạch Sanh tắm xong thì quay về phòng ngủ bù, cả hai ngủ thẳng tới giữa trưa, sau khi thức dậy mới phát hiện quý ngài Bạch Tiêu hiền hậu đang mang tạp dề nấu cơm trong phòng bếp.
“Anh, nấu món gì đấy?” Bạch Sanh thò đầu ra khỏi cửa tò mò, “Nhiều đồ ăn thế này, có cá, tôm, thịt, ba chúng ta ăn hết không vậy?”
“Anh gọi điện thoại cho anh Kiều hẹn anh ấy trưa tới ăn cơm rồi.” Bạch Tiêu nói, “Người ta giúp em qua cửa miễn phí, không thể không làm gì được.”
Bạch Sanh thấp giọng cười: “Thực ra cũng không phải là miễn phí đâu, chỉ là anh Kiều không quan tâm tới tiền công thôi.”
“Anh biết, anh Kiều quan tâm tới Lam Lam.” Bạch Tiêu trầm ngâm một lúc lâu rồi quay lại hỏi cô ấy, “Lần xuyên việt này, anh Kiều với Lam Lam chung đụng thế nào vậy?”
“Ầy, anh còn chả hiểu tính tình của Lam Lam hả, suốt ngày chẳng biết cười tẹo nào, tất nhiên cũng sẽ không biết cười với anh Kiều rồi.” Bạch Sanh nói, cuối cùng lại bổ sung thêm, “Nhưng em nghĩ, cô ấy với anh Kiều rất ăn ý, mà thái độ đối với anh Kiều cũng có hơi khác với những người khác.”
Bạch Tiêu trầm ngâm: “Nếu cây sắt Lam Lam này mà có thể nở hoa vì anh Kiều âu cũng là chuyện tốt.”
“Chứ gì nữa, kiểu con gái như Lam Lam nhà ta cũng chỉ có người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh Kiều xứng thôi — Tất nhiên, anh à, nếu anh cũng thích Lam Lam thì chắc chắn em sẽ ưu tiên đứng về phe anh.”
“… Thôi thôi, anh với Lam Lam đều chẳng có ý gì với nhau hết, em đừng có gán ghép lung tung.”
“Haizz, đúng nhỉ, cái tính của anh sao mà thu hút được Lam Lam, hai người không hợp nhau tí nào.”
Hai anh em đang nhiều chuyện thì chợt nghe có tiếng bước chân vang lên sau lưng, nhân vật chính trong câu chuyện, cây sắt Phó Lam Tự đã đến hiện trường.
Phó Lam Tự đứng đó, nheo mắt quan sát hai người một lượt.
“Thì thầm to nhỏ gì đó?”
Bạch Sanh và Bạch Tiêu lập tức liếc nhìn nhau, Bạch Sanh chột dạ cười: “Có nói gì đâu, đang nói là anh tớ tính mời anh Kiều tới ăn cơm chung, không biết cậu thấy thế nào thôi?”
Phó Lam Tự ngáp một cái, uể oải xoay người đi: “Liên quan gì tới tớ? Muốn mời thì cứ mời, dù sao anh cậu cũng đã làm thêm món rồi còn gì.”
“… Cũng đúng.”
Rất rõ ràng, Phó Lam Tự vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nói được vài câu đã xoay người quay về phòng khách, định rót một ly nước uống.
Ai ngờ mới rót được nửa ly đã nghe tiếng chuông cửa vang lên, có khách tới thăm.
Cô thả ly nước xuống, đi ra mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa ra đã thấy một chị đại cao gầy gợi cảm đứng ở ngoài, mày liễu mắt hạnh, mặc áo gió màu đỏ và đi bốt cao gót, xách một cái vali nhỏ, ngầu hết chỗ nói.
“… Cho hỏi chị là?”
Chị đại thấy Phó Lam Tự cũng hơi sững sờ, liếc mắt nhìn lại số nhà như thể nghĩ mình gõ nhầm cửa.
“Ở đây là nhà của Bạch Tiêu đúng không?”
Phó Lam Tự lờ mờ hiểu ra, lập tức quay sang phòng bếp hô lớn.
“Bạch Tiêu, có người tìm này!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ai thế? Anh Kiều tới nhanh thế à?” Bạch Tiêu đang dùng tạp dề lau nước trên tay, ung dung bước ra, “Anh Kiều, mau vào đi, anh… Ủa?”
Anh ta nhìn chị gái xinh đẹp ngoài cửa, nét mặt trở nên cổ quái, im bặt.
Yên lặng.
Cầu Khang chẳng cất lời*.
(*) Một câu thơ trong bài Tạm biệt Khang kiều – Từ Chí Ma.
Khung cảnh lúng túng một lúc, mãi tới khi Bạch Sanh cũng bước ra khỏi phòng bếp, thấy đối phương thì lập tức kinh ngạc.
“Anh à, người đẹp này là ai vậy? Tới tìm anh hả?”
Phó Lam Tự gật đầu, trả lời thay: “Đúng thế, tới tìm anh cậu đấy.”
Chị gái xinh đẹp cũng tốn chút thời gian mới tiêu hóa nổi lượng thông tin trước mặt, hình như có hơi khó tin.
“Bạch Tiêu, hóa ra anh ở chung với hai cô bé à? May mắn nhỉ.”
Bạch Tiêu: “…”
Nói tới chuyện ngồi lê đôi mách, Bạch Sanh luôn rất nhạy bén, cô ấy sợ ảnh hưởng tới vận đào hoa anh nhà mình nên vội vàng xua tay thanh minh.
“Không không không, chị đừng hiểu lầm, tôi là em gái anh ấy, em gái ruột, là em gái cùng cha cùng mẹ đấy!”
Phó Lam Tự bình tĩnh tiếp lời: “Tôi cũng là em gái anh ấy, em gái nuôi, chỉ share tiền thuê nhà với ăn cơm chung với anh ấy thôi, là em gái tuyệt đối không hề có bất cứ suy nghĩ nào với anh ấy ấy.”
Bạch Tiêu: “…”
Anh ta đã hiểu rồi, hai con nhóc này tính hùa nhau giết mình đây mà.
Bạch Sanh cố tình huých cùi chỏ vào Bạch Tiêu: “Ngẩn ra đó làm gì vậy anh, mau giới thiệu cho bọn em đi chứ.”
Bạch Tiêu bất đắc dĩ, nghiêng người ra hiệu “Mời” với chị gái xinh đẹp để đối phương vào nhà.
“Đây là Bạch Sanh, đây là Phó Lam Tự, ba chúng tôi cùng thuê nhà lâu lắm rồi — Đây là Kỷ Linh, quen biết trong một cửa rank Vàng, cô ấy đã cứu anh.”
“Oa.” Bạch Sanh vội vàng nắm lấy tay Kỷ Linh, chân thành nói, “Cảm ơn, cảm ơn, cho hỏi chị Kỷ đã bao nhiêu mùa xuân, cấp bao nhiêu rồi ạ?”
Giờ Kỷ Linh mới hiểu hai cô gái đứng trước mặt cũng là người chơi trong hệ thống giống như mình.
Không thể không thừa nhận, cảm giác thân thiết và lòng cảm mến đã lập tức dâng lên.
“Chị 28 tuổi, nhỏ hơn anh em hai tháng, Vàng III.”
Bạch Sanh liên tục gật đầu: “Nhỏ hơn hai tháng cũng được, hay là chị suy nghĩ tới việc làm em gái kết nghĩa của anh em đi, em gái mà có thể cùng nhau xuyên chung, trao đổi tình cảm, cùng sống cùng chết ấy?”
Bạch Tiêu im lặng, anh ta túm cổ áo cô ấy kéo ra.
“Em đang chào hàng sản phẩm chăm sóc sức khỏe đấy hả?” Nói xong, anh ta thở dài quay sang Kỷ Linh, “Cô tới nhà tôi là có chuyện gì vậy?”
Kỷ Linh khẽ nhún vai, cười quyến rũ nói: “Dù sao đi nữa cũng là đồng minh vượt qua khó khăn mà, chẳng lẽ không có việc gì thì em không được tới tìm anh hả? Đừng quên, là chính anh cho em biết địa chỉ đấy nhé.”
“… Tôi cho cô địa chỉ là vì cô bảo muốn gửi một thứ rất quan trọng cho tôi mà.”
“Em không nói thế thì có thể lừa anh nói thật hả?” Kỷ Linh thản nhiên trả lời, chỉ vào chính mình, “Ừm, với lại em tự gửi mình tới đây này, em cũng rất quan trọng đấy.”
“…”
Bạch Sanh và Phó Lam Tự thầm nhìn nhau, giơ ngón cái trong lòng.
Chị gái này đúng là người đẹp mà tán tỉnh cũng đẹp.
*
Thế là trong quãng thời gian tiếp đó, Bạch Sanh và Phó Lam Tự hùa nhau đẩy Bạch Tiêu vào phòng bếp nấu cơm tiếp, pha cho Kỷ Linh một ly cà phê rồi cùng ngồi trên ghế sô pha tám chuyện.
Qua cuộc trò chuyện, hai người biết được cửa rank Vàng Bạch Tiêu xuyên lần này lấy bối cảnh là một vũ trường bỏ hoang thời dân quốc, chỉ có tám người chơi, thoạt trông có vẻ ít cạnh tranh nhưng thực chất trò chơi lại cực kỳ trí trá, gần như là bước nào cũng có thể đạp phải mìn, cuối cùng chỉ còn anh ta với Kỷ Linh sống sót — Đó là nhờ trong thời khắc mấu chốt, Kỷ Linh đã giúp đỡ anh ta.
Kỷ Linh rất có khiếu kể chuyện, lời kể đầy chân thực như dẫn người nghe lạc vào trong bối cảnh ly kỳ và thú vị, Bạch Sanh nghe mà toát hết cả mồ hôi lạnh.
“Chị Linh, chị là ân nhân cứu mạng anh em, ân tình lớn thế này, phải bảo anh ấy lấy thân báo đáp mới được!”
Phó Lam Tự khẽ liếc nhìn Bạch Sanh một cái, cô phát hiện cô gái ngốc nghếch này thật sự rất thích thuyết phục người khác làm người thân với mình.
Nhưng vừa hay, Kỷ Linh cũng có ý này.
“Chị Kỷ, cho em hỏi thêm câu nữa, trong vali này của chị là…”
“Là hành lý đơn giản của chị, đồ lót để thay, mỹ phẩm trang điểm, dưỡng da, thêm một cái laptop nữa.” Kỷ Linh khẽ cười, “Chị đã đặt chuyến bay từ thành phố A ngay sáng nay, đây là tất cả tài sản của chị, những thứ còn lại có thể mua lại sau — Sau này chị định ở lại thành phố C.”
“… Là vì Bạch Tiêu ư?”
Nụ cười của Kỷ Linh càng sâu hơn, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng thế, thật lòng mà nói, từ ngoại hình tới tính cách của Bạch Tiêu đều là gu của chị, chị vừa gặp anh ấy là đã yêu rồi. Nếu được, chị muốn ở lại thành phố C, tìm cơ hội để yêu đương với anh ấy.”
Phó Lam Tự bình tĩnh nhướng mày: “Một câu trả lời hay đấy, em ủng hộ.”
“Em cũng thấy thế à?” Kỷ Linh vỗ vai cô, “Dù sao những người như chúng ta cũng sẽ chết trong một trận xuyên việt nào đó thôi, tới khi đó chẳng kịp yêu đương gì thì oan lắm, đúng không?”
“Cũng đúng.”
Bạch Sanh lập tức nghiêm mặt: “Nghe hai người nói thế, em lại có cảm giác cũng phải tranh thủ lên, hay là em đăng ký một tài khoản mạng xã hội nhỉ?”
“Cậu xem thêm phim kinh dị với kiên trì luyện tập vẫn quan trọng hơn đấy.” Phó Lam Tự nói, “Huống hồ gì cậu muốn yêu đương thì cũng phải tìm người chơi trong hệ thống, chứ yêu người bình thường không biết chuyện gì thì cậu tính giải thích về việc lâu lâu mình sẽ biến mất vài ngày thế nào hả?”
“…”
Bạch Sanh ảo não thở dài, cảm thấy con đường đằng trước quá ư là khó khăn.
Phó Lam Tự lại nhìn Kỷ Linh lần nữa, dịu dàng đề nghị.
“Căn duplex này của bọn em còn trống một phòng ngủ trên tầng 2, chị có thể đến ở, gần quan được ăn lộc, lại còn có thể share tiền thuê nhà với bọn em nữa.”
Hai mắt Kỷ Linh sáng lên: “Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, không tin thì chị cứ hỏi Sanh Sanh đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bạch Sanh lập tức hùa theo: “Đúng thế! Em thường xuyên quét dọn căn phòng ngủ trên tầng 2 nên rất sạch, chị cứ xách đồ vào ở là được!”
Hai tay trái phải của Kỷ Linh, mỗi tay nắm một người, chân thành nói: “Thế thì tốt quá, Tiểu Bạch, Tiểu Lam, cảm ơn nhiều nhé, từ nay về sau chúng ta sẽ là chị em khác cha khác mẹ!”
“Vâng chị Linh! Từ giờ trở đi chúng ta là bộ ba “Em ruột, em nuôi, em kết nghĩa”, em nhất định sẽ giúp chị hạ gục anh trai em, dù sao anh ấy cũng đã 28 rồi, cũng nên yêu đương thôi!”
Phó Lam Tự: “Ừm, đồng ý.”

Bạch Tiêu không hề biết hai đồng chí nữ thuê chung nhà với mình đã bí mật kết thành đồng minh với một cô gái khác, chuẩn bị kế hoạch bán đứng mình.
Anh ta chăm chỉ nấu một bàn ăn lớn toàn món ngon, sau khi ra khỏi bếp lại được biết: Quý cô Kỷ Linh xinh đẹp sắp trở thành người thuê thứ tư trong nhà này.
“Ba người có thể nào qua loa hơn được không? Quyết định mà không thèm hỏi ý anh luôn hả?”
Bạch Sanh tỏ vẻ kinh ngạc: “Gì vậy anh, chị Linh cố tình bay từ thành phố A tới để nhờ cậy anh, chẳng lẽ anh tính đuổi người ta ra khỏi cửa hả? Đó là thái độ đối xử cho ân nhân cứu mạng mình à?”
“…”
“Thành phố C phồn hoa, giá nhà lại đắt đỏ, muốn tìm một căn nhà phù hợp với nhu cầu như mọi người cũng không dễ tí nào.” Kỷ Linh nhẹ giọng nói, “Em biết, thế sẽ rất phiền cho anh, nhưng tất cả đều là người chơi trong hệ thống, ở gần nhau cũng có thể chăm sóc lẫn nhau mà — Tài nấu nướng của em không tệ đâu, sau này có thể giúp đỡ anh, tốt thế còn gì.”
Giọng điệu rất chân thành tới mức không thể chân thành được hơn, nhưng Bạch Tiêu lại ngửi thấy được mùi âm mưu.
Anh ta tốt tính nên không thể buông lời cự tuyệt được, huống hồ gì dù quen biết chưa được bao lâu nhưng cũng coi là có tình nghĩa cùng trải qua hoạn nạn mà.
Thôi, thuê chung thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát hết, chỉ đơn giản là sau này thêm đôi đũa thôi.
Anh ta yên lặng một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng tự thuyết phục mình.
“… Vào bàn đi, ăn cơm trước đã.” Anh ta bất đắc dĩ ra hiệu cho Kỷ Linh ngồi xuống, sau đó nói với Phó Lam Tự, “Anh Kiều vẫn chưa tới, hay là em gọi điện thoại hỏi thử đi?”
“Ừm.”
Ai ngờ Phó Lam Tự mới cầm điện thoại, chưa kịp bấm số thì chuông cửa đã vang lên.
Bạch Tiêu sải bước đi ra mở cửa, khách sáo chào hỏi: “Anh Kiều, mời vào.”
Kiều Vân Tranh vào nhà, vừa cúi người thay giày vừa mỉm cười nói.
“Xin lỗi nhé, tự dưng có việc phải xử lý nên tôi tới hơi trễ.”
“Không sao, mới dọn món lên thôi, vừa đúng lúc.”
“Đúng là phiền anh Bạch quá.”
“Có gì đâu.”
Kiều Vân Tranh thay giày xong, cởi áo khoác treo lên móc treo, chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa mận vàng cực kỳ tôn lên khí chất dịu dàng mà nhã nhặn của anh.
Anh dùng một tay chỉnh lại đồng hồ, thản nhiên quay người lại.
Ngay sau đó, Kỷ Linh ngồi bên bàn cũng đã thấy rõ được mặt anh.
Hơi sững sờ, như sực nhớ ra gì đó nên hơi sốc.
“… Là anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.