Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 18: Lâu đài cổ




Cuối cùng anh em nhà họ Bạch đã chấp nhận đề xuất của Kiều Vân Tranh, cuối tháng Bạch Tiêu sẽ xuyên việt riêng, còn Bạch Sanh thì do Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự xuyên chung.
Vì thế cả ba lần lượt ký hợp đồng hỗ trợ, thời gian cụ thể được ấn định vào lúc 6 giờ tối ngày cuối tháng.
6 giờ tối thường là giờ lành.
Thế là mấy ngày sau đó, Kiều Vân Tranh trở về đưa Cảnh Hạc xuyên việt thêm một cửa rank Bạc, Phó Lam Tự thì ở nhà, cùng với Bạch Tiêu giám sát Bạch Sanh luyện tập thể lực.
Tế bào vận động của Bạch Sanh thật sự không thể phát triển được, mới gập bụng bốn mươi cái đã thấy đau, chạy liên tục trên máy chạy bộ 10 phút thì run chân, cô ấy cực kỳ tuyệt vọng.
“Anh à, có cần phải thế không?”
“Chứ em nghĩ rank Vàng là chuyện đùa à?” Bạch Tiêu thở dài, “Nếu cường độ thấp thế này mà em còn không chịu nổi thì đi chỉ tổ gây thêm phiền phức cho Lam Lam thôi, đó là chưa kể tới việc sau này em còn phải đối diện với rank Bạch Kim đấy.”
“Không thể tìm cách dùng trí tuệ được hả?”
“Tất nhiên là dùng trí tuệ được, nhưng với quy tắc chỉ có ba người được sống sót của trò chơi sẽ khó tránh khỏi việc người chơi tàn sát lẫn nhau — Nếu tất cả đều muốn giết người thì em dùng trí tuệ kiểu gì hả?”
“…”
“Em nghĩ IQ của Lam Lam chưa đủ à? Dù Lam Lam đã ở trình độ đó rồi nhưng khi không xuyên việt vẫn dậy sớm chạy 3km, chống đẩy 80 cái mỗi ngày, cái bao cát cũ trong phòng em ấy đã bị đánh thủng rồi, sắp đổi cái mới đấy.”
“…”
Bạch Sanh hiểu hết đạo lý này, cô ấy cũng biết chỉ với sức của mình hiện tại thì sớm muộn gì cũng gây vướng víu cho người khác thôi.
Dù sao cô ấy cũng không thể trốn mãi sau lưng anh trai được, trong hệ thống nhiệm vụ tàn khốc này, anh trai muốn sống sót tới cuối cũng là một vấn đề khó.
Dù không thể giúp được anh nhưng chí ít cô ấy cũng phải tự gánh bản thân, không để anh trai lo lắng cho mình nữa.
Cô ấy khẽ cắn môi: “Để em chạy thêm nửa tiếng nữa.”
Như thế dù tương lai có đụng phải người chơi khác thì tốc độ chạy trốn trong khoảnh khắc mấu chốt cũng nhanh hơn ít nhiều.
Hai anh em đang nghiên cứu máy chạy bộ thì chợt nghe có tiếng mở cửa phòng, Phó Lam Tự rời khỏi phòng ngủ, đi xuống từ tầng 2.
Nhìn sắc mặt cô có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.
Bạch Tiêu nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“… Cũng không phải chuyện gì to tát.” Phó Lam Tự hơi khựng lại, bình tĩnh nói, “Còn nhớ khách hàng Hiểu Tuệ lần trước em nhận đơn không?”
“Nhớ chứ, cô ta lại tìm em hả?”
“Cô ta chết rồi.” Phó Lam Tự nói, “Ham giá rẻ, thuê một người chơi mới qua rank Bạc với giá 800 đồng dẫn mình, kết quả là đụng phải cửa khá khó trong rank Đồng, đối phương bán đứng cô ta ngay trong đó.”
[Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót] có một diễn đàn độc quyền trên mạng, chỉ có người chơi bị ràng buộc với hệ thống mới đăng nhập được, mọi người có thể tự do đăng bài trên diễn đàn, tiến hành giao dịch hợp đồng.
Mỗi người chơi đều sẽ có ID riêng, một khi người chơi được xác nhận đã chết trong quá trình xuyên việt thì ID sẽ tự động biến thành trắng đen, đồng thời công khai hết những bài đăng hoặc bình luận trong lúc còn sống của người đó.
Công khai bài viết có thể giúp người chơi khác đề cao cảnh giác, ở một mức độ nào đó sẽ tránh được rủi ro giẫm mìn, đỡ phải ký kết với đối tượng vô dụng, tốn tiền mà còn phí mạng.
Lúc nãy Phó Lam Tự rảnh rỗi nên lên diễn đàn lướt thử, tìm thấy ID bị khóa của Hiểu Tuệ trong danh sách bạn bè của mình.
Mà trong lịch sử bài viết của Hiểu Tuệ có ghi chép bình luận với người chơi rank Bạc kia.
Cô đã từng khuyên Hiểu Tuệ đừng vì tiết kiệm tiền mà được nhỏ mất lớn rồi, nhưng cô ta không hề nghe.
Không nghe thì thôi, dù sao hai người chỉ là quan hệ công việc bình thường mà thôi, bèo nước gặp nhau, cô mặc niệm cho đối phương một phút, xem như là hết tình hết nghĩa rồi.
“Tớ nghĩ hệ thống nên cấm người chơi rank Bạc nhận đơn đi!” Bạch Sanh hơi tức giận, “Đám người đó còn chưa tự bảo vệ được mình mà dắt ai nổi chứ? Ngoài lừa tiền ra, nói không chừng là họ muốn tìm tấm khiên để đẩy ra đón dao trong lúc cần đấy!”
“Chuyện này sao mà cấm được.” Bạch Tiêu dịu giọng nói, “Chuyện hai bên tình nguyện, chỉ mong những người chơi rank thấp khác lấy đó mà làm gương, sau này ký kết thì nên cảnh giác, tìm trùm lớn đáng tin tí thôi.”
“… Kiểu như anh với Lam Lam hả?”
“Anh với Lam Lam không phải ví dụ, có rất nhiều người chơi đáng tin cậy, thậm chí là còn thành lập tổ chức, nhận đơn chuyên nghiệp hơn nữa kìa.”
Bình thường Bạch Sanh không để ý tới vụ này nên hơi khó hiểu: “Ví dụ như? Tổ chức gì vậy anh?”
Phó Lam Tự bên cạnh tiếp lời: “Ví dụ như Đảo Ngầm.”
Bạch Tiêu gật đầu theo.
Đảo Ngầm là một trong những tổ chức nổi tiếng trong giới xuyên việt của hệ thống.
Nghe nói thành viên được gia nhập vào tổ chức này đều là cao thủ trong cao thủ, thấp nhất cũng phải đạt Vàng III, IV.
Tất nhiên, giá nhận đơn cũng rất đắt đỏ.
Những thành viên kia rất thần bí, thân phận của thủ lĩnh lại càng bí ẩn hơn, người bình thường muốn liên lạc với họ phải thỏa mãn hai điều kiện.
Hoặc là thực lực mạnh, hoặc là có tiền.
Bạch Sanh nghe hai người giới thiệu sơ qua về Đảo Ngầm rồi chợt bừng tỉnh.
“Tiền bình thường hai người kiếm được chắc chẳng đủ nhét kẽ răng tổ chức chuyên nghiệp người ta nhỉ?”
“…” Phó Lam Tự lạnh mắt, “Bọn tớ là người solo, không có ý định vào biên chế đâu.”
Với cái tính của cô, sao mà chịu nổi việc bị người khác làm sếp chứ.
Huống hồ gì trong thế giới của hệ thống này, ai mà phục tùng ai được.
*
Ngày cuối cùng trong tháng, Bạch Tiêu đang ăn cơm trưa thì chợt bị hệ thống bắt buộc phải xuyên việt, bát cháo mới múc rơi vãi hết ra đất.
Còn Phó Lam Tự với Bạch Sanh thì đợi tới lúc xuyên việt buổi chiều có hơi chán, tính nướng một mẻ bánh quy việt quất nhỏ, bổ sung thêm tí calories trước khi lên đường thì… Sorry, là để qua cửa lần nữa.
Ai ngờ đắm chìm vào món bánh ngọt quá vui nên cả hai chẳng nhớ tới việc nhìn đồng hồ, vô thức đã tới 6 giờ rồi.
Bạch Sanh đang vui vẻ bỏ miếng bánh quy cuối cùng vào miệng thì vô tình ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ánh chiều tà đã sắp lặn xuống đường chân trời rồi.
“Lam Lam, có phải chúng ta đã…”
Chưa kịp nói hết câu, trước mắt cô ấy chợt tối sầm lại, cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng luôn xuất hiện mỗi lần xuyên việt.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi tới khi hai chân tiếp đất lần nữa, cô ấy mới dè dặt mở mắt ra.
Thời gian trong thế giới trò chơi và hiện thực ngang nhau, giờ cũng đang là chạng vạng tối nên ánh sáng khá yếu, cô ấy vẫn cần một lúc để thích nghi.
Cô ấy kinh ngạc phát hiện mình đang ở sân ngoài của một tòa lâu đài mang phong cách châu Âu, trong sân trồng đầy hoa tulip đen, có lẽ vì lâu đời nên gạch đá lát trên đất đã xuất hiện vết nứt.
Xung quanh lâu đài cổ được bụi gai bao quanh, phía xa xa là một khu rừng âm u vô tận, tiếng gió thổi rít qua từng trận, thi thoảng sẽ có vài con chim rừng bay ngang qua.
Như thể là một cái lồ ng giam tự nhiên khổng lồ vậy.
Cô ấy hơi sợ, vội vàng nhìn xung quanh, mãi tới khi thấy Phó Lam Tự đang cầm túi đứng gần đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lam Lam!”
Phó Lam Tự giơ ngón tay lên, ra hiệu cho cô ấy im lặng.
“Lát nữa vào đừng tỏ vẻ như chúng ta quen biết nhau, người trong rank Vàng thông minh hơn rất nhiều, người chơi xuyên chung sẽ bị nhắm vào đầu tiên đấy.”
So với Đồng và Bạc, rank Vàng toàn những người vượt trội, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận.
Bạch Sanh vội gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Thế là cô ấy quả quyết xoay người, sải bước đi lên thềm đá của lâu đài cổ, giả vờ như chẳng quen biết gì với Phó Lam Tự hết.
Cô ấy giơ tay, ra sức đẩy cánh cổng gỗ nặng nề.
Cả tòa lâu đài có năm tầng, hành lang tầng 1 uốn lượn quanh co, nhìn như chẳng thấy điểm dừng.
Bạch Sanh đứng đó, do dự một lúc lâu chẳng biết đi bên nào, chợt nghe đằng trước có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên đi thẳng tới phía bên này.
Ánh đèn trên vách tường chiếu ra khuôn mặt đượm vẻ trầm tư và uy nghiêm của ông ta, ông ta để ria mép, tóc chải rất gọn gàng, mặc lễ phục đuôi én, thắt nơ màu xanh dương, trông rất giống với nhân vật trên tranh tường trong thời Trung cổ.
“Kính thưa quý khách, tôi là quản gia của tòa lâu đài cổ này, William, tuân theo lệnh của Nữ bá tước, mời ngài đi dùng bữa ạ.” Ông ta cúi người hành lễ, trịnh trọng nói, “Mong ngài sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ trong lâu đài, trong lúc đó vui lòng chú ý giữ gìn vệ sinh, không được làm bẩn đồ vật, nếu không Nữ bá tước sẽ không vui đâu ạ.”
Nữ bá tước ư? Xem ra lần này đúng là bối cảnh châu Âu thật rồi.
Hơn nữa…
Có lẽ việc giữ gìn vệ sinh, không được làm bẩn đồ là quy tắc cơ bản của trò chơi lần này rồi.
Bạch Sanh đi tới phía ông ta chỉ mấy bước, nghe ông ta nói y hệt thế với Phó Lam Tự đi sau.
Cô ấy rẽ vào một góc, vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện trên tường có treo rất nhiều tranh sơn dầu, chủ đề đa phần đều là hoa và thiếu nữ.
Những thiếu nữ này đẹp thì có đẹp, nhưng trông có vẻ hơi… sợ hãi.
Đúng thế, ánh mắt của họ đều như co rúm lại, hoảng sợ cực kỳ, không có ngoại lệ.
Chính vì thế mà tất cả các bức tranh sơn dầu đều toát ra hơi thở vặn vẹo và quỷ dị.
Trong lúc thất thần, cô ấy nghe tiếng quản gia William giục ở đằng sau.
“Thưa quý khách, ngài còn đợi gì nữa ạ? Nếu tới muộn, Nữ bá tước sẽ không vui đâu ạ.”
“…”
Hình như Nữ bá tước hơi dễ không vui quá nhỉ.
Bạch Sanh bất đắc dĩ chỉ đành sải bước đi tới cánh cửa cuối hành lang.
Cửa đang khép hờ, đẩy nhẹ một cái là mở ra ngay.
Ánh sáng chói lóa đập thẳng vào mặt khiến mắt cô ấy đau nhức, Bạch Sanh giơ tay che mặt lại, thấy ở đây là một sảnh tiệc rất lộng lẫy.
Trong sảnh tiệc trải thảm dày có hoa văn phức tạp, ở giữa bày một bàn ăn rất dài, trên bàn ăn là đủ món sặc sỡ, hai bên ghế ngồi đều có người chơi đang ngồi ngay ngắn — Đếm sơ qua, tính cả cô ấy và Phó Lam Tự thì vừa tròn mười sáu.
Trên chiếc ghế cuối bàn ăn là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc váy lễ phục thời Trung cổ, đó hẳn là người được gọi là Nữ bá tước rồi.
Như cách miêu tả công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, Nữ bá tước này có làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, mắt tựa như viên Saphir tinh khiết nhất, toát ra vẻ sáng ngời quyến rũ.
Thấy Bạch Sanh và Phó Lam Tự bước vào, cánh môi đỏ của ả khẽ cong lên, mỉm cười gật đầu.
Chẳng hiểu tại sao, rõ ràng ả cười rất đẹp nhưng lại khiến sống lưng Bạch Sanh lạnh toát.
“Thưa phu nhân, khách đã đến đủ rồi ạ.”
Quản gia William hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài.
Cửa sảnh tiệc lại bị đóng lại lần nữa.
Hai bên bàn ăn đều còn trống một chỗ ngồi, vì thế Bạch Sanh và Phó Lam Tự cũng lần lượt ngồi xuống.
Trước khi ngồi, Phó Lam Tự hơi đảo mắt, nhanh chóng quét mắt qua tất cả người chơi ở đây.
Ừm, cộng thêm cô và Bạch Sanh nữa là mười nam sáu nữ.
Người đàn ông đẹp trai mặc đồ jeans đang cắt bò bít tết ngồi chéo đối diện cô là Kiều Vân Tranh.
Anh tới sớm hơn họ một chút.
Vẻ mặt Kiều Vân Tranh rất bình thản, tựa như chẳng thèm để ý gì tới xung quanh, chỉ tập trung dùng bữa.
Chỉ trong nháy mắt, anh hơi ngước mắt lên, tình cờ đụng phải ánh mắt của Phó Lam Tự.
Anh cong môi, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Phó Lam Tự xác định trong lòng, vì thế cầm dao nĩa lên bắt đầu cắt con heo sữa quay ở gần mình.
Bạch Sanh đối diện: “…?”
Có thể ăn những thứ ở đây à? Lỡ có thứ gì kiêng kỵ, ăn vào là mắc lỗi thì sao?
Nhưng mà…
Hình như hai đồng đội của mình ăn rất vui, những người chơi khác cũng đang ăn nữa.
Mọi người đã ăn chung thì chắc không có gì đâu.
Cô ấy lấy hết can đảm, múc một thìa súp bơ khoai tây cho vào miệng, sau đó lại nếm thử một con tôm.
Ôi, đây là bữa cơm ngon nhất trong tất cả các thế giới cô ấy đã từng xuyên đấy.
Trong sảnh tiệc, tính cả Nữ bá tước nữa thì có tổng cộng mười bảy người, bầu không khí rất yên lặng, từ đầu chí cuối chẳng ai nói chuyện, thậm chí tiếng động lúc dùng bữa cũng rất nhỏ.
Tất cả mọi người yên tĩnh như đang dự đám tang, sợ vô ý sẽ khiến boss nữa trong trò chơi lần này để ý tới.
Bầu không khí lúng túng ấy cứ kéo dài mãi tới khi Nữ bá tước dùng bữa xong, ả lấy khăn tay lau sạch khóe miệng, tao nhã gật đầu ra hiệu rồi đứng dậy, xách váy đi ra khỏi sảnh tiệc.
Quản gia William đứng ở cửa ra vào cung kính tiễn ả, sau đó đi tới trước bàn ăn, quay mặt về phía mười sáu người chơi.
“Không biết các quý khách dùng bữa có ngon miệng không ạ?” Ông ta khẽ mỉm cười, “Theo quy định của lâu đài, để đáp lại lòng hiếu khách của Nữ bá tước, các vị vui lòng bỏ phiếu chọn ra một vị khách nữ xinh đẹp, cô ấy sẽ có may mắn được cử hành thánh lễ với Nữ bá tước vào nửa đêm ạ.”
Sáu người chơi nữ có mặt: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.