Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 97: Hoàn truyện




Hạ tiên sinh và Tống tiên sinh trong mắt tôi.
Góc nhìn của Hạ Đại Dã.
Tôi nghĩ, đối với một chú chó săn lông vàng mà nói, tôi thật sự đã không còn trẻ nữa.
Thế nhưng chủ nhân của tôi quả thật vẫn còn rất trẻ tuổi.
Lúc bọn họ mang tôi về nhà, tôi vẫn còn là một chú cún con mới hai tháng tuổi, bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên vừa tròn 18.
Mà hiện tại đã mười năm trôi qua, tôi đã là một con chó trưởng thành, bọn họ thì vẫn ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất.
Tây trang phẳng phiu, khí phách hăng hái, là đôi tình nhân ân ái, là người mới nổi trong giới kinh doanh mà mọi người cực kỳ hâm mộ, trong mắt người ngoài vẫn luôn chói lóa, thu hút, hoàn mỹ và không có khuyết điểm.
Thế nhưng chỉ có tôi biết, Tống tiên sinh khôn khéo, lý trí nhất trong lời đồn thật ra chỉ là một nhóc ngốc nghếch mà thôi.
Tỷ như đến bây giờ ngài ấy vẫn chưa học được cách gấp áo sơ mi gọn gàng không rối trước khi đi công tác.
Tỷ như mỗi buổi sáng thức dậy đều mơ hồ đến mức không phân rõ đông tây nam bắc.
Tỷ như mỗi lần ngài ấy cãi nhau với Hạ tiên sinh, sau khi Hạ tiên sinh lén lút ngắt cầu dao điện, ngài ấy sẽ sợ đến độ đi tìm Hạ tiên sinh để ngủ cùng nhau, cứ thế mà làm hòa, trước giờ chưa từng phát hiện ra có chỗ nào kỳ quái cả.
25
Cũng chỉ có một mình tôi biết, Hạ tiên sinh hay cười nụ giấu dao nhất trong lời đồn thật ra là một tên sợ vợ.
Chẳng hạn như vị Hạ tiên sinh cả năm thu về mức tiền lương lên đến bảy tám chữ số nào đó nhưng mỗi tháng lại chỉ có một ngàn tệ tiền tiêu vặt, bởi vì ngài ấy đã từng hứa rằng tất cả tiền đều sẽ đưa cho Tống tiên sinh quản lý.
8
Chẳng hạn như nhà của chúng tôi luôn có rất nhiều bàn phím, nhưng lại không để trên bàn máy tính, mà là đặt ở bên cạnh chổi quét nhà, rất kỳ quái.
3
Chẳng hạn như địa vị trong nhà của chúng tôi luôn do Tống tiên sinh đứng đầu, Tống Tiểu Hỉ thứ hai, tôi thứ ba, Hạ tiên sinh thứ tư. 
12
Đúng vậy, địa vị của Hạ tiên sinh so với tôi còn chẳng bằng.
1
Bởi vì tôi có thể thường xuyên leo lên giường Tống tiên sinh, nhưng Hạ tiên sinh thì rất hay chạy ra ngoài ngủ sô pha, phòng cho khách, và cả phòng sách.
Đến nỗi vì sao ngài ấy bị đuổi ra ngoài ấy à, đây không phải là chuyện mà một chú chó như tôi có thể nói.
1
Nhưng cũng chỉ có chú chó là tôi và bé mèo Tống Tiểu Hỉ của tôi mới có thể chân chính biết được Tống tiên sinh và Hạ tiên sinh thực sự có bộ dạng gì, vậy nên tôi đã quyết định nhân dịp hai chủ nhân của tôi kết hôn mà nói một vài lời.
3
Nhưng mà nói từ đâu đây ta, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên nói từ cái ngày cầu hôn vậy.
Bắt đầu từ lúc hai bọn họ ở bên nhau, rất nhiều người vẫn rất tin tưởng rằng nếu cầu hôn, nhất định sẽ do Hạ tiên sinh tỉ mỉ lên kế hoạch rồi chọn một ngày nào đó tổ chức một nghi thức long trọng nhất, lãng mạn nhất để cầu hôn Tống tiên sinh.
Tôi cũng luôn cho là như thế.
Thế nhưng thế sự khó liệu, ngay khi Hạ tiên sinh còn đang tỉ mỉ lên kế hoạch rồi chọn một ngày nào đó rồi tổ chức một nghi thức long trọng nhất, lãng mạn nhất ấy, Tống tiên sinh lại cầu hôn Hạ tiên sinh trước.
1
Ngày đó là lần đầu tiên Hạ tiên sinh đột nhiên đổ bệnh bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Bác sĩ nói là không nghiêm trọng lắm, chỉ là phải cắt bỏ một vật nho nhỏ, mà trước khi giải phẫu cần có chữ ký của người nhà bệnh nhân, Tống tiên sinh mới chợt ý thức được hóa ra trên mặt pháp lý, ngài ấy không phải là người nhà của Hạ tiên sinh, ngài ấy thậm chí còn không có tư cách ký tên vào tờ đơn đồng ý kia.
1
Vì thế mà cho dù lúc ấy chị gái của Hạ tiên sinh cũng ở đó, rất nhanh đã xử lý xong xuôi mọi việc, nhưng Tống tiên sinh của ngày hôm đó, là một Tống tiên sinh khẩn trương và trầm mặc mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Trong trí nhớ của tôi, Tống tiên sinh luôn được Hạ tiên sinh chăm sóc rất chu đáo.
Bất kể ở bên ngoài bọn họ có bộ dáng gì, nhưng về đến nhà, Tống tiên sinh luôn được chăm sóc giống hệt như một đứa trẻ con, không cần làm việc nhà, cũng không cần nấu cơm, vẫn luôn lười biếng, còn có chút tùy hứng, nhưng mà dường như Hạ tiên sinh rất thích ngài ấy sống như vậy, luôn tươi cười giúp ngài ấy xử lý hết mọi chuyện, lại tươi cười dỗ ngài ấy vui vẻ.
1
Hạ tiên sinh nói với tôi rằng, đây là do lúc bé Tống tiên sinh đã phải trải qua nhiều khổ đau, cho nên trong suốt quãng đời còn lại, ngài ấy muốn bù đắp gấp bội những yêu thương mà Tống tiên sinh đã thiếu.
Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu của Hạ tiên sinh dành cho Tống tiên sinh.
Mà ở trong lòng Hạ tiên sinh, ngài ấy nhất định cũng muốn bản thân có thể vĩnh viễn cao lớn như vậy, lợi hại như vậy, không đâu địch nổi đứng ở trước người Tống tiên sinh, vì người đó che mưa chắn gió, cho đến một đời một kiếp.
Thế nhưng ngài ấy lại quên mất, ngài ấy cũng là một thân máu thịt, ngài ấy cũng sẽ đổ bệnh, sẽ già đi, thậm chí là tử vong, mà khi đó Tống tiên sinh chỉ còn một thân một mình phải biết làm sao đây?
Tôi không dám nghĩ.
Tựa như tôi không thể tưởng tượng đến cảnh nếu có một ngày tôi đi trước, nhóc mèo xấu tính, luôn thích đi khiêu khích chó nhà người khác nhưng lại đánh không lại đối phương của tôi phải biết làm sao bây giờ.
2
Vậy nên tôi nghĩ Hạ tiên sinh cùng Tống tiên sinh cũng chưa từng suy xét tới vấn đề này, mãi cho đến cuộc phẫu thuật ấy, vấn đề này bị ép đẩy đến trước mặt của bọn họ.
Đoạn thời gian Hạ tiên sinh nằm viện, Tống tiên sinh cứ như bị bay mất hồn vía.
Phát hiện chìa khóa két sắt trong nhà không thấy đâu, sổ hộ khẩu cũng chẳng biết cất ở chỗ nào, vớ tìm kiểu gì cũng không ra, ngay cả cà vạt cũng thắt không xong.
Mỗi ngày ngoại trừ đi làm và đến bệnh viện chăm sóc Hạ tiên sinh thì chính là ngốc nghếch ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Ngài ấy suy nghĩ cái gì, tôi không biết, tôi chỉ biết vào cái ngày ngài ấy bị bệnh viện cho rằng không đủ tư cách ký tên vào đơn đồng ý kia, ngài ấy không ngủ suốt một đêm.
1
Sau đó, sáng sớm ngày tiếp theo thì mang theo một đôi nhẫn kim cương cùng với một tờ thỏa thuận người giám hộ tự nguyện, xuất hiện trước giường bệnh của Hạ tiên sinh, hỏi đối phương: "Hạ Chi Dã, anh có bằng lòng kết hôn với em, bằng lòng trở thành người giám hộ tự nguyện của em không?"
7
Không có hoa tươi, không có dàn nhạc, không có bữa tối dưới ánh nến, không có bong bóng champagne, chỉ có một đôi nhẫn kim cương, một tờ thỏa thuận, cùng với một Tống tiên sinh mà Hạ tiên sinh yêu tha thiết.
Sau đó Hạ tiên sinh cũng đồng ý ngay, ngài ấy nói: “Anh bằng lòng."
Đương nhiên, mấy chuyện này đều là do sau khi Hạ tiên sinh khỏe lại mới kể cho tôi với nhóc mèo của tôi nghe, một hai phải dùng cá ngừ hộp ép chúng tôi thừa nhận Tống tiên sinh yêu ngài ấy đến nỗi quyết chí không thay đổi.
2
Tôi và nhóc mèo của tôi thật ra có chút khinh thường cách làm của ngài ấy, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, Tống tiên sinh quả thật rất yêu ngài ấy, giống như ngài ấy yêu Tống tiên sinh vậy.
Mà Hạ tiên sinh nói cho chúng tôi biết, ngày đó ngài ấy còn bị ép đồng ý với Tống tiên sinh một việc, chính là nhất định phải chăm chỉ rèn luyện, ăn uống đàng hoàng, nghỉ ngơi đầy đủ, nhất định phải khỏe mạnh cường tráng, nhất định phải đi trễ hơn Tống tiên sinh.
Bởi vì Tống tiên sinh là một nhóc ngốc nghếch tính tình rất xấu, không có Hạ tiên sinh, ngài ấy sẽ không vui, sẽ không hoạt bát, thậm chí buổi tối cũng sẽ không biết rót một ly nước cho mình uống.
Hạ tiên sinh cũng không chút do dự nói lời đồng ý, ngài ấy nói rằng bản thân nhất định sẽ làm một ông lão sống thọ hơn cả Tống tiên sinh, bởi vì ngài ấy đã từng hứa với Tống tiên sinh sẽ chăm sóc người nào đó một đời một kiếp, muốn để đối phương mãi mãi là một bạn nhỏ vui vẻ hạnh phúc.
2
Ngày đó Tống tiên sinh hình như đã khóc, cũng có lẽ là không.
Dù sao thì Tống tiên sinh sẽ không chịu thừa nhận, thế nhưng mỗi lần tôi lén lút chui vào phòng ngủ, đều có thể trông thấy Tống tiên sinh ôm chặt lấy Hạ tiên sinh, vùi đầu, có ra sao cũng chẳng chịu buông tay.
Nhóc mèo của tôi hôm đó cũng rất ngoan, nó an an tĩnh tĩnh nằm ở bên cạnh, nhẹ nhàng cọ vào đầu tôi.
Tôi biết nó đang lo lắng điều gì, vì thế mà tôi nhẹ nhàng li3m li3m nó, để nó không cần phải sợ hãi.
Bởi vì nếu có thể, tôi cũng muốn sống lâu hơn nhóc mèo của tôi, không nhiều không ít, vừa đủ một ngày là được, có như vậy thì nhóc mèo của tôi mới không cô đơn, cũng sẽ không cảm thấy bất an.
Ồ, quên nói mất, nhóc mèo của tôi cũng là một con mèo ngốc nghếch tính tình kém cỏi còn không biết chăm sóc bản thân, mỗi lần lăn lộn xong đều cần tôi giúp nó li3m lông sạch sẽ, mỗi lần gây chuyện cũng do tôi giúp nó đi đánh nhau, mỗi lần làm vỡ đồ cũng là tôi đứng ra đội nồi.
3
Nó quả thật là một nhóc mèo đã bị chiều hư.
Nhưng mà Hạ tiên sinh nói rằng như vậy là rất tốt, bởi vì mèo nhỏ sinh ra thì nên được chiều hư.
Cho nên tôi nghĩ Tống tiên sinh ở trong mắt của Hạ tiên sinh chắc chắn cũng là một bé mèo nhỏ, nếu không thì vì sao ngài ấy lại cưng chiều đối phương như vậy chứ.
Cưng chiều đến mức thậm chí vào ngày cử hành hôn lễ, ngài ấy còn bằng lòng đeo cà vạt màu hồng nhạt vì Tống tiên sinh, đơn giản là do Tống tiên sinh đã từng nói, ngài ấy là vệt mực màu hồng nhạt đầu tiên trong thế giới chỉ tràn đầy hai sắc trắng đen của mình.
9
Chẳng sợ vì thế mà bị Chu tiên sinh cười nhạo suốt một năm.
1
Nhưng mà không thể không thừa nhận, Hạ tiên sinh quả thật là người đàn ông siêu cấp đẹp trai, tôi chưa bao giờ trông thấy người nào có thể đeo cà vạt màu hồng nhạt mà vừa đẹp mắt, vừa sáng sủa, lại vừa khéo léo như vậy cả.
Cho nên tôi nghĩ chắc chắn là do Chu tiên sinh ghen ghét Hạ tiên sinh, mới cười nhạo ngài ấy. Tại vì Thẩm tiên sinh nhà Chu tiên sinh có một cặp cha mẹ vô cùng yêu thương con trai, luôn cảm thấy Thẩm tiên sinh vẫn là một đứa trẻ, không thể kết hôn sớm như thế được, khiến vị luật sư như Chu tiên sinh gấp đến độ ngứa ngáy trong lòng, thế nhưng lại chẳng có cách nào.
5
Cơ mà Chu tiên sinh và Thẩm tiên sinh ngoại trừ không có tổ chức hôn lễ, thì chẳng khác gì đã kết hôn, tóm lại là trên tài khoản mạng xã hội hàng triệu fan hâm mộ của Thẩm tiên sinh, mỗi ngày ngược chó độc thân cũng chẳng phải ít.
Tôi vừa mới trông thấy bọn họ lại trộm hôn nhau, đúng là không biết xấu hổ.
1
So sánh với họ thì tôi càng thích Béo tiên sinh và Triệu tiên sinh hơn một chút, không vì gì cả, chỉ đơn giản là do bọn họ vẫn đang độc thân, như vậy thì tôi có thể trắng trợn mang theo nhóc mèo của tôi rêu rao khắp nơi, bày ra khí thế đã có người yêu.
4
Cơ mà cho dù hai người vẫn còn độc thân, nhưng rất là lợi hại, hình như một người mở nhà hàng lớn, một người trở thành biên kịch nổi tiếng, sống rất nghĩa khí, đi rất nhiều tiền mừng, đủ để mua một đống cá ngừ đóng hộp đắt nhất cho nhóc tiểu Hỉ, vậy nên tôi quyết định trước mắt sẽ không k1ch thích bọn họ.
Ngoại trừ bọn ra, người tôi thích nhất còn có Thương tiên sinh.
Lúc trước tôi chỉ có thể nhìn thấy Thương tiên sinh ở trên tivi, đây vẫn là lần đầu tiên được gặp mặt người thật.
Nghe nói chi phí mỗi lần vị Thương tiên sinh này lên sân khấu đã lên đến bảy chữ số, thế nhưng lại vì Hạ tiên sinh và Tống tiên sinh mà từ chối tham gia một buổi lễ trao giải, đặc biệt tới đây ca hát vì hôn lễ của bọn họ.
9
Khiến cho Tống tiên sinh và Hạ tiên sinh rất có mặt mũi, cho nên tôi rất là thích ngài ấy.
Thế nhưng người tôi thích nhất vẫn là mẹ Đàm, từ khi chúng tôi vẫn còn là hai chú cún con và mèo con, mẹ Đàm đã bắt đầu chăm sóc chúng tôi, mẹ thật dịu dàng, thật cẩn thận, cũng thật xinh đẹp, tôi và mèo nhỏ đều rất thích mẹ.
1
Chỉ tiếc là mẹ thật sự quá tốt, nên có một ông chú đẹp trai một hai phải nhất quyết giành mẹ với chúng tôi. Sau khi Tống tiên sinh và Hạ tiên sinh tốt nghiệp, mẹ cũng lập tức kết hôn với cái chú đó.
3
Vì thế mà tôi và nhóc mèo mới hung tợn nhe nanh múa vuốt với chú đẹp trai đó suốt ba ngày, nhưng mà sau này bởi vì chú ấy thật sự quá đẹp trai, còn biết trộn thức ăn mèo siêu ngon, nên tôi với nhóc mèo mới miễn cưỡng tha thứ cho chú ấy.
2
Hôm nay lúc bọn họ mang theo tiểu Nhạc Nhạc đến đây, quả là một nhà ba người vô cùng đẹp mắt.
Cơ mà tôi cũng vừa mới phát hiện, hóa ra tiểu Nhạc Nhạc năm ấy ôm hai chúng tôi chạy quanh nhà không biết đã âm thầm trở thành một thiếu niên cao ráo đẹp trai từ bao giờ.
Thời gian quả thật trôi qua rất nhanh chóng.
Tôi và nhóc mèo của tôi cũng chẳng còn trẻ nữa.
Không đúng, chỉ có tôi là không còn trẻ nữa thôi, nhóc mèo của tôi đến chết vẫn là một bé mèo con.
1
Ừm, chỉ là bé mèo con này hiện giờ đã nặng hơn mười năm trước thêm một chút xíu thôi à.
Tôi ghé vào bên cạnh sân khấu, nhóc mèo nhà tôi ghé vào trên lưng của tôi, chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn Tống tiên sinh và Hạ tiên sinh đang đứng trên khán đài.
Bọn họ khoác lên mình bộ tây trang màu trắng đẹp đẽ như vậy, vẫn là bộ dáng đ ĩnh đạc thon gầy như thời niên thiếu, thế nhưng trên khuôn mặt đã được tô điểm thêm vài phần trầm ổn và chút ý cười thong dong.
Tôi từng được nghe kể về câu chuyện khi còn thuở thiếu thời của bọn họ, khi đó bọn họ có lẽ vẫn là trẻ con, có một tên xấu xa đã qua đời từng bắt ép cả hai phải chia xa, cũng nói với bọn họ rằng, đây là sự bất lực của kẻ yếu.
2
Tôi nghĩ, nếu như tên xấu xa kia may mắn sống đến tận bây giờ, trông thấy bộ dáng hiện tại của bọn họ, người đó nhất định sẽ không thể nói ra được mấy lời như thế.
Bọn họ ưu tú, mạnh mẽ, thiện lương, lại yêu nhau chân thành sâu sắc như vậy, thế nên tôi nghĩ ngoại trừ việc sinh tử, thì cả đời này sẽ chẳng có chuyện gì khiến cho bọn họ bất lực.
Mà bạn bè thân hữu gần xa đang ngồi ở đây, không có một ai là không gửi những lời chúc phúc thiệt tình nhất, chân thành nhất đến đôi chú rể này, vì vậy mà tôi tin rằng hai người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, đầu bạc đến già.
Người chủ hành hôn lễ trên sân khấu đã bắt đầu hỏi ra câu nói cổ xưa đã được lưu truyền từ rất nhiều năm về trước.
Ông ấy hỏi: “Hạ Chi Dã tiên sinh, cậu có bằng lòng trở thành chồng của Tống tiên sinh, chăm sóc cậu ấy, yêu cậu ấy, dù bần hàn hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, yêu thương thương và tôn trọng lẫn nhau, không tời không bỏ vĩnh viễn ở bên nhau hay không."
1
Hạ tiên sinh nhìn vào hai mắt của Tống tiên sinh, vừa chắc chắn lại vừa thâm tình, ngài ấy nói: "Anh bằng lòng. Dù nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh đều yêu em, tôn trọng em, mãi cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."
Chỉ có cái chết mới có thể chìa lìa đôi ta.
5
Tôi nhẹ nhàng quơ đầu, nhóc mèo của tôi cũng nhẹ nhàng cọ vào tôi.
Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều hiểu rõ ý nghĩ của nhau.
Chúng tôi thật sự là đã không còn trẻ nữa, có lẽ cái chết rất nhanh sẽ chia cắt hai chúng tôi, nhưng mà cuối cùng chúng tôi sẽ đi hết một đời có nhau.
2
Tựa như sau khi chúng tôi rời đi, các thiếu niên của chúng tôi rồi cũng sẽ sánh bước đi hết quãng đời còn lại cùng nhau.
Vạn vật thế gian ngắn ngủi đều như vậy, vội vàng trôi qua, cho dù có từng là nhân vật muôn màu rực rỡ như thế nào trong cuộc đời của bạn đi chăng nữa, thì dưới sự an bài của vận mệnh, chung quy cũng chỉ có thể là khách qua đường cả đời mà thôi.
Chỉ có một người, một con mèo, một đóa hoa sớm nở tối tàn thật sự thuộc về bạn, mới có thể chân chính cùng bạn đi hết quãng đời dài dằng dặc đầy thú vị chỉ là của riêng một mình bạn.
Đây là bạn đời mà vận mệnh sắp đặt.
Mà hai chữ bạn đời, chính là món quà hào phóng nhất mà tự nhiên ban tặng cho muôn vàn sinh mệnh cô độc trên thế gian này.
Chẳng hạn như tôi rất là may mắn, tìm được bé mèo thuộc về tôi.
Các thiếu niên của tôi cũng rất may mắn, tìm được lẫn nhau.
Vậy nên chúng ta có thể tận hưởng buổi chiều yên tĩnh và tràn ngập hạnh phúc này.
Tôi và tất cả những người yêu mến họ cùng nhìn cả hai trao đổi nhẫn kim cương, rồi đeo nhẫn vào ngón áp út của đối phương.
Nghe nói ngón tay kia có thể dẫn trái tim, tượng trưng cho lời thề anh sẽ mãi mãi yêu em, cho đến khi trái tim ngừng đập.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ kính màu pha lê buông xuống những tia nắng ấm áp, hoa linh lan trắng tinh mang ngụ ý hạnh phúc bung cánh nở rộ bên cạnh cả hai, bọn họ ôm chặt lấy nhau, đắm chìm trong nụ hôn của tình yêu và lời chúc phúc từ những người yêu thương họ.
Bọn họ từ lúc gặp gỡ mới quen, đến hiểu nhau yêu nhau, đi qua biết bao con đường, trải qua biết bao năm tháng sống động, trải qua biết bao hỉ nộ ái ố, rơi lệ cười vui, bây giờ cuối cùng cũng đã chân chính trở thành ái nhân và người nhà của nhau.
Mà bọn họ cũng sẽ sát cánh bên nhau, cùng đi hết những ngày tháng sau này.
Ngắm xuân về hoa nở, sóng hè dâng cao, ngắm lá thu quay về, đông tuyết trắng ngần.
Ngắm một năm bốn mùa, một ngày ba bữa, ngắm pháo hoa nhân gian, trăm năm xoay chuyển.
Ngắm nhìn tất cả ấm áp và hết thảy cái đẹp của năm tháng cùng với thế gian.
Giống như các cậu, người mà giờ khắc này đang được chúc phúc.
Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là bộ dáng tốt đẹp nhất trong những năm tháng dài lâu, cũng là tương lai tốt đẹp nhất của các thiếu niên nhà tôi.
Cho dù nếu như có một ngày tôi phải nói lời từ biệt với bọn họ trước, bọn họ cũng sẽ vô cùng hạnh phúc trải qua những tháng ngày còn lại.
Cho nên tôi mới an tâm hôn nhóc mèo nhà tôi.
Mà các cậu sau khi nghe xong câu chuyện của Hạ tiên sinh và Tống tiên sinh, cũng đã đến lúc cậu nên đi tìm nhóc mèo thuộc về riêng mình.
4
Tôi tặng cho các cậu bó hoa cưới mà tôi vừa nhảy lên để cướp được, chúc các cậu có thể giống như bọn họ, vĩnh viễn hạnh phúc.
84
Hết chương 97.
- ----------------TOÀN HOÀN VĂN-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.