Dục Uyển

Chương 63: Tin tức đính hôn




“Ha...a..!!!!”
“Hoắc đại thiếu gia! chắc có lẽ...danh hiệu người tốt nhất năm phải giành cho cậu... tốn hơn trăm tỷ để xây một trung tâm y tế cộng đồng, không biết tới khi nào bọn tôi mới có thể bì kịp” 
“Đúng vậy! vừa bỏ tiền lại bỏ sức...ngay cả mãnh đất gần Vịnh Thiên Sa tốt như vậy, cậu cũng nỡ bỏ đi... thành phố Hán Trì có phải quá may mắn mới có được một người tốt như cậu chiếu cố”  
“Thành phố Xứ Cảng của tôi, cũng rất cần những người tốt như cậu ngó mắt đến...ha....a...”  
Bên trong đại sảnh Kỉ gia, tiếng cười nói giễu cợt của mọi người làm cho bầu không khí buổi tiệc thêm phần náo nhiệt.
Tất cả thương nhân, chính khách, lẫn phóng viên đều đang vây quanh Hoắc Khiêm, có thể nhìn thấy hắn còn nổi bật hơn cả chủ nhân của buổi tiệc. Cũng không phải tự nhiên mà họ lại xoay quanh hắn, tất cả vì tin tức Hoắc Khiêm đã tuyên bố trong buổi họp báo sáng nay.
Sau khi hắn trở thành đại cổ đông của Dương thị, dự án đầu tiên hắn phê duyệt chính là xây dựng một trung tâm y tế cộng đồng trên dãy đất ở Vịnh Thiên Sa. Cái này thì đến khi nào mới thu được lợi nhuận. Cùng là người làm kinh doanh, bọn họ thật không biết Hoắc Khiêm đang suy nghĩ gì. Lại nói thêm, vị trí của dãy đất hắn đang cho xây dựng nằm đối diện với viện dưỡng lão mà Kỉ lão đang cho khởi công.
Họ cùng nhau phân tích...
Lúc đầu tin tức chính phủ xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Vịnh Thiên Sa do Hoắc Khiêm tung ra ngoài, khiến cho đất đai ở đó trở nên vô cùng đắt giá. Dương thị cũng nhanh tay đấu thầu được một trong những mãnh đất gần nhất, rơi vào đúng cái bẫy hắn giăng ra. Nhưng khi Kỉ lão đắc cử chức thị trưởng, lại quyết định dùng Vịnh Thiên Sa để xây dựng một viện dưỡng lão, thì mãnh đất  Dương thị đấu thầu được trở thành đất chết, nhà đầu tư rút vốn, Dương thị đứng trên bờ phá sản và Dương chủ tịch vẫn còn đang nằm trong bệnh viện hấp hối.
Liệu có phải Hoắc Khiêm thấy hắn làm chuyện xấu quá nhiều, cắn rứt lương tâm nên muốn xây dựng một trung tâm y tế cộng đồng để chuộc tội. Đó là điều họ đang nghĩ...
“Tốt cỡ nào cũng không bằng đại thiếu gia của thị trưởng xứ Cảng, bỏ ra hơn năm mươi tỷ để mua một cuốn tự truyện của đại minh tinh...tên gì Lý...Mạn thì phải...nếu xếp hạng thì có lẽ tôi phải đứng sau con trai thị trưởng  Mã đây”Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, hắn cầm ly rượu lên nâng ly mời thị trưởng Mã.
“Hoắc Khiêm! cậu...” Tin tức mà ông ta cố gắng che giấu, dùng cả tiền lẫn quyền để bịt kín, bây giờ tên nhóc này lại công khai cho mọi người biết.
Phóng viên lẫn bạn bè của thị trưởng Mã đều bao lấy ông ta, hỏi tới tấp không kịp ngừng.
“Thị trưởng Mã! có phải thật không...”
“Thì ra người mua cuốn tự truyện của diễn viên Lý Mạn chính là đại thiếu gia của thị trưởng Mã..”
“Thị trưởng Mã! ông nói gì đi chứ...”
Hết người này đến người khác, Thị trưởng Mã tức giận đẩy họ ra, trừng mắt nhìn Hoắc Khiêm.
“Tôi không có gì để nói hết...tránh ra””Thị trưởng Mã...”
Nhìn bộ dạng tức giận của ông ta, tâm trạng của Hoắc Khiêm trở nên tốt hơn. Cũng phải cảm ơn Lưu trợ lý của hắn, việc chính đáng hắn sai đi điều tra thì không thu thập được bất cứ thông tin gì, nhưng những chuyện tào lao lá cải của nhà người ta thế nào thì biết rất đầy đủ, lúc nghe Lưu trợ lý nói lãi nhãi bên tai hắn cảm thấy thật phiền. Nhưng không nghĩ hắn lại có dịp dùng để chọc tức mấy lão già này.
Âm nhạc bất ngờ vang lên, ánh sáng lập tức chuyển hướng lên lầu. Đệm theo từng bước chân của Kỉ công chúa là tiếng đàn du dương réo rắt. Nhân vật chính của buổi tiệc rốt cuộc đã xuất hiện. Cô từ trên lầu thướt tha đi xuống, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, họ đều phải ngẩn đầu lên nhìn.
Kỉ Quân kiêu sa trong chiếc đầm dạ hội màu hồng thanh nhã, thiết kế hở vai, làm tôn lên hết sự quyến rũ của khuôn ngực, đôi vai thon gọn cùng làn da trắng hồng, khiến mọi người không thể rời mắt. 
Mái tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng bồng bềnh cùng vương miện kim cương lấp lánh trên tóc, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng từ tốn, váy hồng uyển chuyển lay động theo từng nhấc chân, nụ cười dịu dàng luôn nở trên môi, thật xứng danh kì thực là Kỉ công chúa.
Trong đôi mắt kiên định tưởng chừng đang chú tâm đó, thật ra đã phân tâm từ lâu. Từ trên lầu cô đã tìm kiếm bóng dáng hắn, người luôn nổi bật hơn người, cho dù lẫn vào cả đám đông vẫn dễ dàng nhận ra. Hắn như chàng hoàng tử lịch lãm trong bộ lễ phục màu trắng, kiểu cười nhếch môi tự mãn và bộ dạng kiêu ngạo tự phụ đó, là điểm cuốn hút làm cho Kỉ Quân đổ từ lần đầu tiên gặp mặt.
Hoắc Khiêm, em nhất định sẽ khiến anh yêu em...
Kỉ công chú nhẹ nhàng nâng làn váy lên, bước đến chỗ của Hoắc Khiêm đang đứng, nhưng lại bị phản ứng của đám đông cản bước.
“Wo...o...!!!”
“Đó là ai vậy...”
“Không biết...nhưng nhìn rất quen mặt”
Những cái nhìn trầm trồ, những tiếng “wo” đầy ngạc nhiên. Tất cả họ đều nhìn ra cửa lớn và sự chú ý đổ dồn về người phụ nữ đang bước vào. Lệ Kì tiểu thư, nóng bỏng gợi cảm trong chiếc đầm dạ hội màu đỏ đuôi cá.
Thiết kế khoét sâu ở cổ làm bật lên hết vẽ đẹp căng tròn đầy sức sống mà Lệ Kì luôn tự tin. Phần thân váy xẻ tà quyến rũ, còn đính đá lấp lánh, mỗi bước chân của Lệ Kì những ánh sáng phát ra từ những viên đá quý giống như thêu hoa trên gấm, làm nổi bật thêm đôi chân thon dài trắng muốt của cô.
 Ánh mắt hờ hửng mang ý cười đang quét sạch hết đại sảnh, nhưng nụ cười quyến rũ động lòng người chưa dừng lại quá lâu trên bất cứ ai. Ngoại trừ hắn, có chút thất vọng, cho dù cô quyến rũ thế nào, làm điên đảo mọi người ra sao, hắn vẫn không hề nhìn đến. Đó là nguyên nhân cô bị hắn thu hút.
Hoắc Khiêm, cậu nhất định sẽ yêu tôi....
Lệ Kì nâng làn váy lên, từng bước đi đến bên cạnh Hoắc Khiêm. Hành động rất quen thuộc và tự nhiên, cô vòng tay qua tay của Hoắc Khiêm. Như thể đó là điều đương nhiên, nụ cười nở trên môi, cô hướng cái ánh mắt đầy tự tin của mình đến mọi người xung quanh, cho tất cả họ biết. Hoắc Khiêm là hoa đã có chủ và những cô nàng đang có có ý định cưa cẩm hắn biết khó mà rút lui. Lẫn cả Kỉ Công chúa đang đứng ở đằng kia.”Đến rồi sao..” Hoắc Khiêm mỉm cười nhìn Lệ Kì
“Ừ..!!!”
Kỉ công chúa thật rất muốn xen ngang giữa họ, nhưng cô vừa nhấc bước thì đã có một cánh tay vòng qua, ôm lấy eo của cô.
“Em muốn đi đâu” Tề Dịu, hôn phu của Kỉ Quân.
“Em...” 
Lúc Kỉ Quân không còn lời để nói thì tiếng nói của Kỉ lão lại vang lên từ phía sân khấu.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt đông đủ vào đêm nay, thật ra...tối nay ngoại trừ là sinh nhật cháu gái yêu quý của tôi, Kỉ Quân...” ông dừng lại, đảo mắt nhìn xuống mọi người bên dưới, khuôn mặt mang nét cưới đó lại dường như trú tạm trên người của Hoắc Khiêm.
“Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố, hôm nay Kỉ gia sẽ chào đón một thành viên mới...xin giới thiệu với mọi người cháu rể của tôi...Tề Dịu”
Ánh đèn lập tức rọi về phía của Kỉ Quân và Tề Dịu đang đứng, rõ ràng nhất chính là vẽ mặt đầy bất ngờ sửng sốt của Kỉ Quân đang giành cho Hoắc Khiêm từ xa, cô không hề biết gì đến chuyện này. Tại sao ông nội không hề nói cho cô biết.
“Kỉ Quân! đi thôi.. ông nội đang gọi chúng ta” Tề Dịu nắm lấy tay của Kỉ Quân, dẫn đến chỗ của Kỉ lão.
Phong thái lịch lãm và tao nhã, Tề Dịu mỉm cười với mọi người bên dưới, hắn nhận lấy micro từ Kỉ lão.
“Xin chào các vị! cho hỏi có ai không biết Tề Dịu tôi không...có cần tôi giới thiệu đôi chút gì về mình” Lời chào hỏi của Tề Dịu đã khiến cho cả đám đông phá lên cười.
“Ha...a...!!!!”
Thì ra mục đích Kỉ lão mời hắn đến là muốn hắn nhìn thấy cảnh này, nhưng đã phí hết công sức của ông ta, vì hắn không hề có ý đồ gì với Kỉ Quân. Trong lúc mọi người còn đang cười to hào hứng thì Hoắc Khiêm đã lặng lẽ rời đi.
Ngồi trong xe.
“Cậu không được vui sao..” Lệ Kì quay sang nhìn Hoắc Khiêm, từ lúc hắn rời khỏi Kỉ gia, cô không nghe hắn nói bất cứ lời nào.
“Nếu phải thì chị sẽ làm gì...” Hắn mỉm cười nhìn sang Lệ Kì
“Tôi sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn” Lệ Kì trèo lên hai đùi của Hoắc Khiêm ngồi và kéo tuột vai áo của mình xuống, cặp vú căng tròn nãy ra khỏi áo, đập vào mặt hắn.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ấn nút cho kính xe hạ xuống. Chẳng lâu sau đó những âm thanh quen thuộc lại phát ra.
“Áh..ah..!
-----------------------
Hoắc gia
“Tít...tít...tit..!!!”
Trước cửa phòng của Mạn Ni, Hoắc Luật đang cầm điện thoại gọi liên tục nhưng không thể nào liên lạc được với Dục Uyển, cho dù hắn đã gọi hơn chục cuộc điện thoại và gửi hàng tá tin nhắn nhưng không có hồi âm. 
Trong lúc hắn đang gọi và nhắn tin liên tục, thì sâu tận đáy của hồ bơi Kỉ gia, có một chiếc điện thoại đang nằm im thin thít. Tính hiệu không thể truyền tải được, Dục Uyển mãi không thể biết hắn đang lo lắng cho cô thế nào.”Choang..!!!”
Âm thanh vỡ nát của tiếng thủy tinh chạm sàn, đã di dời hết sự chú ý của Hoắc Luật trên chiếc điện thoại vào người đang ở trong phòng, hắn vội vàng cất điện thoại, rồi chạy vào trong phòng với Mạn Ni.
“Két...t...!!!”
Khi hắn vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Mạn Ni đang trong trạng thái say xỉn. Trên tay của còn cằm một chai rượu đỏ, dưới đất là mãnh vỡ thủy tinh, bước đi của cô chao đảo, suýt nữa Mạn Ni đã giẫm lên mãnh vỡ nếu không có bàn tay Hoắc Luật ngăn lại.
“Mạn Ni! chị làm gì vậy....”
Tại sao hắn chỉ mới rời khỏi phòng ba mươi phút thì Mạn Ni đã tỉnh dậy và uống gần hết nửa chai rượu. Hắn hốt hoảng chạy đến giựt lấy chai rượu đưa cách xa tầm tay của Mạn Ni, nhưng cô lại tràn tới trước, giành lấy chai rượu về.  
“Luật! em tránh ra, chị đang rất buồn...em hãy để cho chị uống, uống say rồi...chị sẽ không phải nghĩ gì hết, không cần bận tâm bọn họ nói gì...trả rượu lại cho chị...”
Trong trạng thái không tỉnh táo, trên gương mặt trắng hồng xinh đẹp là một đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt đáng thương lăn dài trên má.
“Mạn Ni! sức khỏe chị đã không tốt, bây giờ chị cần tỉnh dưỡng chứ không phải là uống rượu” Hoắc Luật kéo cửa sổ ra, ném thẳng chạy rượu xuống đất.
“Luật! tại sao em lại ném rượu của chị...híc...híc...ngay cả em cũng giống như bọn họ bắt nạt chị sao”
Mạn Ni bất lực nhìn chai rượu bị ném xuống đất, cô ngã phịch đất ăn vạ, oán trách Hoắc Luật. Nhìn cô khóc đến thương tâm, hắn vừa đau vừa khó chịu. Hoắc Luật bước đến ôm Mạn Ni, hắn muốn an ủi muốn dỗ dành, ngăn đi những giọt nước mắt khiến nó ngừng chảy.
“Mạn Ni! không có ai bắt nạt chị cả, và em  cũng sẽ không để họ làm điều đó...em sẽ luôn bảo vệ chị” 
“Tránh ra! em đừng chạm vào chị..” 
Hoắc Luật vừa bước tới thì Mạn Ni lại nổi loạn, cô đầy hắn ra. Sự bày xích này của cô làm hắn rất bất ngờ.
“Luật! bọn họ nói rất đúng...chị là thứ xui xẻo, chỉ mang lại sự bất hạnh cho người khác,  tất cả đàn ông bên cạnh chị đều sẽ bị chị hại chết...Luật, em hãy tránh xa chị ra”
“Hu..u...!!!! Chị đã mang sự không may mắn của mình lên người Thiếu Hoành, chị không muốn hại đến cả em...hu..u...”
Mạn Ni đau khổ, cuộn tròn một mình trong góc giường, tiếng khóc của cô đau đến nhói lòng. Người say luôn nói lời thật, thì ra chị Mạn Ni của hắn phải chịu nhiều thiệt thòi đến như vậy, chị luôn mặt cảm về bản thân mình.
“Mạn Ni! chị không phải như họ nói, chị hãy nhìn em đi...Mạn Ni chị là điều may mắn nhất trên đời này...mọi chuyện xảy ra với Tống Thiếu Hoành không liên quan đến chị”
Hắn chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Mạn Ni, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Lời lẽ của Hoắc Luật thật dịu dàng ấm áp như thôi miên người khác, nhưng một giây sau đó thì Mạn Ni lại bừng tĩnh đẩy tay hắn ra.”Không đúng! Thiếu Hoành là do chị hại...là chị hại anh ấy thành ra như vậy, nếu không gặp được chị có thể Thiếu Hoành đã không có kết cuộc này”
“Mạn Ni! Tống Thiếu Hoành chỉ là một tai nạn...và hắn cũng sẽ tỉnh lại” Hoắc Luật lớn tiếng.
“Không thể nào, sáng nay không phải em đã dẫn chị đi gặp Thiếu Hoành sao, em cũng nhìn thấy mà...anh ấy vốn không thể nào tỉnh lại được, em còn muốn lừa chị sao...Thiếu Hoành không còn, thì trên đời này sẽ không còn ai yêu thương chị, sẽ không còn ai quan tâm đến chị nữa...híc...híc..”
“Sao lại không còn ai...còn có dì, dì rất yêu thương chị...và tất cả mọi người ở Hoắc gia ai cũng quan tâm đến chị”
Cô ngẩn đầu lên mỉm cười với hắn, trong tất cả người người Hoắc Luật kể trên, đã thiếu mất một người.
“Vậy còn em thì sao, trong lòng em chị hiện tại ở vị trí nào, có phải mãi mãi đứng sau Dục Uyển...mà không đúng, ngay cả vị trí đứng sau chắc chị cũng không thể có...vì em đã không còn đặt chị vào chỗ này, có đúng không...” Mạn Ni nửa tỉnh nửa say, cô đặt tay lên ngực của Hoắc Luật, trên môi nhàn nhạt ý cười.
“Mạn Ni! chị thừa biết trong lòng em chị quan trọng thế nào...hay từ trước đến giờ trong lòng chị chỉ có mỗi Tống Thiếu Hoành nên chị mãi không nhận ra được điều đó” Hắn tức giận khi nhìn thấy Mạn Ni tự đày đọa mình, cũng như chuyện cô không ngó ngàng đến tình cảm của hắn suốt nhiều năm, nên có phần hơi lớn tiếng. 
Hoắc Luật đẩy Mạn Ni ra rồi đứng dậy, nhưng...
“Ưm..m..!!”
Hoắc Mạn Ni bất ngờ ôm lấy hắn.
Môi cô  cưỡng chiếm môi hắn, mùi vị ngọt ngào mà hắn từng mơ tưởng rất nhiều lần, có thể một lần cắn mút lấy nó. Hơi thở của cô, sự ướt át trong miệng, và cảm giác tê dại mà chiếc lưỡi nhỏ của Mạn Ni đang quấn lấy. Cảm giác thật chân thật. Nhưng có lý nào lại như vậy...
Nếu đây không phải là giấc mơ của hắn, thì chỉ có một lý do để giải thích cho nụ hôn cuồng nhiệt này là chị Mạn Ni đã say.
“Em không phải là Tống Thiếu Hoành...nhưng nếu chị xem em là hắn thì cũng không sao, vì ngay lúc này em không muốn dừng lại”  
Hắn ôm Mạn Ni đặt lên giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm dưới thân hắn vô cùng chân quý. Nhìn vào khuôn mặt ửng hồng vì men cay và đôi môi sưng đỏ có bao nhiêu động lòng làm say lòng người. Hắn đặt tay lên cặp ngực mềm mại xoa nắn, và nhẹ nhàng cắn mút môi của Mạn Ni.
Mạn Ni mỉm cười, bàn tay cô vuốt ve trên mặt hắn, dọc xuống cổ.
“Vậy thì đừng dừng lại, chị biết em là ai....Luật... đêm nay chị muốn trở thành đàn bà của em” 
Hoắc Mạn Ni lật người dậy, đảo ngược tình thế, cô trở thành kẻ nằm trên. Chiếc đầm ngủ chỉ với một động tác của Mạn Ni đã được kéo ra khỏi người cô, thân thể quyến rũ trắng muốt.
“Ưm..m...m...!!!”
“Áh...áh..a...!!!”
Cánh cửa chưa hề được khép lại, hình ảnh nhạy cảm kích tình khiến cho lòng người nhốn nháo, lửa dục dâng trào đang được diễn ra, những âm thanh mãnh liệt, những tiếng thở mạnh, tiếng rên rĩ hòa quyện vào nhau, trên giường hai kẻ trần trụi đang chìm vào trong cuộc yêu.Ngoài cửa, Hoắc Phi tay ôm lấy Dục Uyển đang say khướt, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn thật sự rất muốn chạy vào trong phòng, đấm thẳng vào mặt của người anh trai yêu quý của mình. Hắn tức giận vì mình đã buông tay Dục Uyển quá sớm. Nếu hắn có được một chút tình cảm của Dục Uyển nhất định sẽ không làm cô phải thất vọng. 
“Áh...áh..a...!!!”
“Áh...áh..a...!!!”  
Trong phòng, Hoắc Luật vẫn đang kịch liệt ra vào và Mạn Ni thì sung sướng rên rĩ. Có lẽ bây giờ, dù thiên hạ có sập xuống cũng không ngăn được hoạt động của hai người trên giường kia, bọn họ không hề biết ngoài cửa đang có người đang tức giận, và một người đang tự dằn vặt mình.
“Hic..hic...!!! Luật, em xin lỗi...em đã làm anh phải xấu hổ...em xin lỗi..Luật à..” Trong ngực Hoắc Phi, Dục Uyển vẫn đang khóc thúc thích, tự nhận lỗi về mình.
“Đúng là con ngốc..” Hoắc Phi tức giận chỉ muốn đánh tỉnh cô dậy, để nhìn thấy cảnh đẹp đẽ trước mắt.
Luật! là anh đã buông tay Dục Uyển ra trước. Thì anh đừng bao giờ nghĩ sẽ có được cô ấy một lần nữa. Em nhất định sẽ không từ bỏ cô ấy. 
--------------------
Dưới đó hai tầng lầu
“Két..t..!!!”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Khiêm mở cửa phòng ra mà không nhìn thấy một ai. Hai chiếc giường vắng chủ bên cạnh hắn, hoàn toàn lạnh tạnh, chăn gối vẫn được xếp ngay ngắn trên đầu giường. Cho thấy chủ nhân của nó chưa từng bước vào đây. 
Trước giờ, người đi sớm về muộn, thậm chí không về phòng ngủ luôn là hắn. Lần đầu tiên, có kẻ đã vượt mặt hắn, còn là hai người cùng lúc.
“Hai đứa này rốt cuộc đang giở trò gì..”
Trong lúc Hoắc Khiêm đang thắc mắc không biết hai thằng em của hắn đang ở đâu, thì Hoắc Luật vẫn đang vui vẽ với Mạn Ni và Hoắc Phi đang vất vả ôm Dục Uyển về phòng.
“Uạ...ụa...!!”
Hoắc Phi vừa đầy cửa ra thì Dục Uyển đã “Uạ” hết thức ăn chưa kịp tiêu hóa lẫn đã tiêu hóa rồi lên người hắn, một chất lõng sền sệt tanh hôi và khó ngửi dính khắp quần áo, đã vậy Dục Uyển còn ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
“Luật! em xin lỗi...em xin lỗi...có phải anh rất thất vọng về em đúng không...Luật, em xin lỗi..” Dục Uyển vừa khóc vừa ôm lấy Hoắc Phi, mà tưởng là Hoắc Luật.
Liên tiếp nghe Dục Uyển nói hai từ “xin lỗi” mà cơn giận của Hoắc Phi lại càng nhiều hơn. Hắn bóp chặt lấy cằm của Dục Uyển, kéo cả khuôn mặt cô ngẩn đầu lên.
“Mày mở mắt ra đi...con ngốc này, mày không có lỗi gì hết....người đang làm chuyện có lỗi là Luật chứ không phải mày” Hoắc Phi to tiếng hét vào mặt Dục uyển, nhưng thật là công dã tràng.
“Luật! sao anh lại lớn tiếng với em như vậy,  anh giận sao...em xin lỗi...hic..hic...” 
Hoắc Phi tức giận hết lời, hắn thật không biết làm gì để thôi ngay cái hành động ngu ngốc của cô, nên quyết định bỏ mặt. Vì hiện tại hắn không thể nào chịu nổi mùi thức ăn thối trên người mình, thật kinh tỏm. Hoắc Phi đi thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi tắm rữa sạch sẽ xong hắn mới biết đây là của Dục Uyển, nên sẽ không có áo choàng tắm xếp ngay ngắn trong kệ như phòng hắn vẫn hay để. Hoắc Phi chỉ có quấn chiếc khăn tắm đi ra ngoài, và giải quyết con ma say khướt, đang khóc lóc trên giường.
Mùi hương xà phòng thơm lan tỏa khắp người hắn sau khi tắm xong, cũng phải chào thua với mùi hôi thối trên người của Dục Uyển, hắn trèo lên giường lột sạch sẽ quần áo trên người cô, không chần ném ngay vào sọt rác.
“Két.....t..t..!!!!” 
Hoắc Phi kéo hết tất cả cửa sổ trong phòng ra cùng lúc, bây giờ thì không khí đã trong lành hơn. Hắn trèo lên giường bồng Dục Uyển vào nhà vệ sinh. Nhưng khi nhìn thấy thân thể trần truồng xinh đẹp của cô, lại bị một cơn đại chấn động ập đến bất ngờ. Khốn thật, anh bạn nhỏ của hắn chỉ vô tình chạm vào cặp đùi non mềm của cô, đã dựng đứng. Hắn thật không ngờ, thân thể của Dục Uyển lại có sức ảnh hưởng ghê gớm như vậy. 
Hắn bị cám dỗ hoàn toàn, thật rất muốn...
Không được, nếu nhân cơ hội này mà chiếm đoạt cô. Sáng thức dậy, với tính khí của Dục Uyển nhất định sẽ vác gậy lên rượt hắn. Kiềm chế...hắn phải kiềm chế vì an toàn của bản thân, cũng như hình tượng tốt đẹp trong lòng Dục Uyển.
Nhưng cho dù hắn cố gắng làm chính nhân quân tử như thế nào thì....
-----------------
Sáng hôm sau.
Những tia nắng sớm đang bắt đầu chiếu cố căn phòng, từ mọi ngõ ngách đều bừng lên ánh sáng. Rèm cửa phiêu dật bay bồng, gió mát lùa vào phòng. Dưới đất mãnh vỡ thủy tinh vẫn còn nguyên, và quần áo nằm lạnh lẽo trên sàn suốt một đêm. Trên chiếc giường trắng muốt, một nam một nữ đang ôm lấy nhau, cảnh tượng thật là lãng mạn. 
Người nam ôm chặt người nữ trong lòng, người nữ e ấp ném sát vào ngực của người nam. Trên mặt họ là nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng xuân. Hắn nhẹ nàng cúi xuống hôn lên tóc và vuốt ve cánh tay thon mềm mại của cô.
Hoắc Mạn Ni bất ngờ xoay trở người lại, hai tay vòng qua người Hoắc Luật ôm chặt, như một con mèo nhỏ đáng yêu nép sát vào vòm ngực của hắn. Hoắc Luật cũng đáp trả lại, xiết chặt lấy cô. Cả hai đã có một đêm thật cuồng nhiệt và hoang dã, dư âm của cuộc vui vẫn còn kéo mãi đến tận sáng nay, khiến họ không muốn tách nhau ra.
“Luật! chuyện xảy ra tối qua, chúng ta hãy quên đi... em cũng đừng có nghĩ tới” Lời lẽ dù nhẹ nhàng êm tai, nhưng lại khiến cho hắn khó mà tiếp nhận được.
Hoắc Luật đang đắm chìm trong hạnh phúc, giấc mơ suốt nhiều năm của hắn đã trở thành hiện thực, hắn đã có được Mạn Ni lẫn tình cảm của cô, thì ngay lúc này Mạn Ni lại nói với hắn, chuyện tối qua hãy quên hết đi, có phải cô đang bỡn cợt hắn.
“Chị hối hận...” Hắn cúi người xuống nhìn Mạn Ni.
“Không! chị chỉ không muốn em phải khó xử, chị biết em và Dục Uyển đang quen nhau, chị không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của hai đứa”Mạn Ni là người con gái hắn yêu, đêm qua hắn đã có được cô thì hắn phải có trách nhiệm.Hắn có cảm giác với Dục Uyển chỉ là sự ham muốn nhục dục về thể xác, cảm giác mới mẽ, tất cả chỉ có vậy. Qua thời gian, sự mê luyến đã sẽ dần nhạt phai, còn tình yêu giành cho Mạn Ni mới là chân chính.
“Chuyện của Dục Uyển em sẽ giải quyết, nên chị đừng lo gì cả...cứ ở bên cạnh em, em sẽ khiến chị cảm thấy hạnh phúc” Hắn ôm chặt lấy Mạn Ni.
Nhưng có điều mà Hoắc Luật không hề nghĩ đến, cho tới ba mươi phút sau. Hắn mới biết cảm giác mà hắn giành cho Dục Uyển đã vượt qua sự ham muốn về thể xác mà hắn nghĩ.
Nghe được điều muốn nghe nhất từ Hoắc Luật, Mạn Ni phấn khởi vô cùng, cô ngẩn đầu lên nhìn hắn.
“Luật! em nói thật sao..”
“Ừ..”
-----------------
Cùng thời điểm, cách đó một bức tường.
“Á....a..!!!”
Vừa mở mắt ra, Dục Uyển thấy thân thể mình trần truồng không mặc gì hết, bên cạnh là Hoắc Phi cũng trần như nhộng, anh bạn nhỏ của hắn đang ngẩn cao đầu chào buổi sáng với cô. Nó khí thế bừng bừng như vậy, chắc tối qua rất là thỏa mãn. Hu..u...vậy là tối qua cô đã cùng hắn ấy ấy rồi sao.
 ”Hoắc Phi! anh là đồ đàn ông thúi đáng chết.... sao anh có thể làm như vậy với tôi...hu...u..anh đồ xấu xa...” 
Dục Uyển vừa nói vừa ném tới tấp vào mặt hắn.
“Bốp...!!!”
“Mày bỉnh tĩnh lại....nghe tao nói trước...” Hắn vừa mở miệng thì ăn nguyên cái gối vào mặt.
“Bốp....!!” 
Tiếp theo hàng loạt vật thể lạ, bay tới tấp vào mặt hắn, không cho Hoắc Phi cơ hội mở miệng. Thân thủ dù có linh hoạt thế nào, cũng không thể tránh khỏi chiêu liên hoàn ném của Dục Uyển. Tất cả những thứ có trên giường đều bị cô ném bay. 
“Đồ khốn! anh nghĩ tôi sẽ tin vào lời nói của anh sao...đồ háo sắc, đồ biến thái...uổng công tôi xem anh là bạn, tâm sự và tin tưởng anh, anh lại làm vậy với tôi...”
“Hu....u...!!!!”
Không còn cách nào khác, Hoắc Phi nhảy lên giường, lấy tay bịt miệng Dục Uyển lại, có như vậy thì cô mới chịu im lặng, mà cho hắn cơ hội mở miệng.
“Mày đừng có khóc nữa...tối qua chúng ta vẫn chưa làm gì cả, dù tao rất là muốn làm...”
“Ưa...ưa...ưa..!!!” Bởi vì bị hắn chặn lại miệng, những tiếng mắng chửi phong phú của Dục Uyển chỉ có thể một âm thanh “ưa..ưa..” duy nhất. 
Đồ khốn, anh rất muốn làm gì hả... Cô trợn to mắt nhìn hắn.
Thấy Dục Uyển không còn la hét nữa, Hoắc Phi mới chịu buông tay ra.
“Vậy tại sao chúng ta đều không mặc gì” Xem như là cô tin lời vào nói của hắn đi.
“Mày không nhớ gì sao...tối qua mày say xỉn ói hết lên người tao, nên tao phải cởi đồ ra..” Nghe thì cũng có lý, nhưng...
“Tại sao tôi lại không mặc gì, nếu không phải anh có ý xấu...thì tại sao lại không mặc quần áo vào cho tôi”
“Cái đó...” Hoắc Phi cứ ấp a ấp úng không giải thích được.  
Bởi vì Dục Uyển nói đúng, hắn có thể mặc quần áo vào cho cô. Nhưng hắn lại muốn nhìn thấy thân thể trắng muốt của cô nhiều hơn, ôm cô suốt cả đêm ngủ, thỉnh thoảng cũng sờ mó chút ít, nắn trên sờ dưới, cảm giác thật rất sướng tay, cũng là an ủi anh bạn nhỏ củ hắn chút chút, nhưng hắn thật sự không làm gì khác.  
“Hoắc Phi! anh cút ra ngoài cho tôi..”
Dục Uyển giận giữ đẩy Hoắc Phi ra khỏi cửa, cùng lúc đó....
“Két....t...!!!!”
Cánh cửa phòng của Mạn Ni cũng vừa mở ra.
Hoắc Luật bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hoắc Phi đang bị Dục Uyển đẩy tới cửa. Trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm, lưng trần trắng hồng mịn màng dù không đủ rắn rổi nhưng cũng đủ làm tối mặt của Hoắc Luật, nhất là bộ dạng của Dục Uyển lúc này.
“Đi ra mau! đồ háo sắc” 
Mái tóc dài đen mượt đang rối bời trên vai, trên người cũng không mãnh vải chỉ quấn chăn, vừa chửi vừa cầm cái gối ôm đánh túi bụi vào người của Hoắc Phi.
“Bốp..! bốp..!!!”  
Suốt cả một buổi tối, hắn phải kiềm chế cực khổ thế nào. Để sáng ra bị cô vừa đánh vừa đuổi ra khỏi cửa sao. Có lý nào, làm tiểu nhân thì bị phỉ nhổ, đến lúc hắn muốn làm chính nhân quân tử, lại có kết cuộc này...
“Ai mới là đồ háo sắc...tối qua người nào đã ôm chặt lấy tao khóc lóc, tiện nghi của tao mày chiếm hết, nghĩ xem ai mới là sắc lang” Hoắc Phi tức giận, túm lấy cái gối của Dục Uyển nép xuống đất, bắt lấy hai tay, còn cô ép lên cửa.
“Tôi không có..” Dục Uyển tức giận nhảy nảy lên, lúc xoay người ra qua hướng phòng của Mạn Ni, thì mới phát hiện ra Hoắc Luật đang đứng trước mặt cô, không nói được lời nào, ngoại trừ sửng sốt kinh hãi gọi tên hắn.
“Luật..!!!” 
Xong rồi, hoàn cảnh của cô lúc này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rữa sạch được tội thông gian. Nhất định Luật sẽ nghĩ cô và Hoắc Phi có gì đó. 
Dù Luật có tin hay không, nhưng cô là vô tội. Trong mắt Dục Uyển lúc này chỉ có mỗi Hoắc Luật, và việc cô muốn làm duy nhất là giải thích cho hắn hiểu. Dục Uyển đẩy ngã Hoắc Phi sang một bên, ôm chăn quấn quanh người, chạy đến trước mặt Hoắc Luật.
“Luật! anh phải tin em...anh nghe em nói, thật ra mọi chuyện không như những gì anh đang nhìn thấy, thật ra...” Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì...
“Chúng ta chia tay”
Không gian như ngưng động lại, Dục Uyển chết lặng tại chỗ không nói được gì khác. Còn Hoắc Luật lạnh lùng đi thẳng qua người cô, Hoắc Mạn Ni cũng đuổi theo sau.
-------------------
Tại cầu thang
“Luật! vậy cũng tốt, em cần không phải cảm thấy có lỗi, thật ra Uyển và Phi cũng rất xứng đôi...” 
Hoắc Mạn Ni vừa vòng tay qua người của Hoắc Luật thì bị hắn hất mạnh ra, nụ cười của cô cũng tắt hẳn khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của hắn lúc này.
“Luật...em..” Cô sửng sốt lên tiếng.
“Mạn Ni! em xin lỗi...nhưng em cảm thấy hơi mệt, em muốn về phòng... chị xuống lầu trước...” 
Không cần nghe Mạn Ni nói, hắn đã xoay người đi về phòng mình, để lại cô hụt hẫng đứng giữa hành lang.
“Rầm...m...!!!” 
Âm thanh vang vội từ cánh cửa phát ra, cũng phần nào bộc lộ thái độ bực tức của chủ nhân, có bao nhiêu là khó chịu.
“Khốn kiếp!!”
Làm thế nào cũng không thể xua tan đi hình ảnh Dục Uyển và Hoắc Phi khi nãy, có phải tối qua hai người họ đã làm tình với nhau. Bộ dạng quyến rũ, tiếng rên rĩ của Dục Uyển, cả sự thỏa mãn của Phi, là những điều mà Hoắc Luật đang tưởng tượng ra trong đầu.
“Bốp..!! bốp...!!!” Hoắc Luật tức giận đập tay vào cửa.
Khi nãy hắn nói ra lời chia tay, điểm xuất phát không phải vì Mạn Ni, mà vì sự tức giận của bản thân mình, nhưng tại sao hắn phải tức giận. Không phải hắn đã xác định, tình cảm giành cho Dục Uyển chỉ là ham muốn thể xác, thì tại sao hắn phải ghen.
“Mình đang ghen sao”
------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.