Dục Tu Ký

Chương 173: Lư Gia






Vấn đề ở chỗ, uy áp của đầu Hắc Huyền Xà này toả ra, tương đương với Địa Cảnh tầng 8.
Không chỉ vậy, dù thân hình đồ sộ nhưng đầu xà yêu này lại di chuyển nhanh thoăn thoắt vô cùng khó tin..“Ầm ầm ầm”.Vô số đao nhận từ Bả Phì Đao từ khắp nơi chém tới phát ra tiếng nổ vang vọng, xung quanh cây cối đổ rạp.
Nhưng đầu yêu xà kia ngoại trừ rơi một vài miếng vẩy ra, cũng không có thụ thương.Dường như cũng vô cùng tức giận với nhân ảnh trước mặt.
Hắc Huyền Xà này đầu ngước cao lên mấy trượng, phát ra mấy tiếng “Phì Phì… phì phì…”, hai mắt vàng rực chợt sáng lên.Lý Quý cách đó mấy trượng thấy biểu hiện kia của đầu yêu xà liền dâng lên cảnh giác cực độ..“Xoẹt xoẹt ….”.Nhất thời từ miệng yêu xà nhanh như chớp phun ra vô số lục thuỷ cầu như nắm tay, nhắm đến ngay vị trí Lý Quý đang đứng.Bất ngờ thấy mấy trăm viên cầu nước xanh lục từ bên trên bay đến như muốn phong toả mấy trượng xung quanh, hắn ánh mắt chợt loé..“Bộp bộp bộp… xèo xèo…”.Vô số thuỷ cầu vừa rơi xuống đều phát nổ, dịch nhầy màu xanh lục bên trong văng tung toé khắp nơi.Nhưng thuỷ cầu vừa tiến đến chỉ còn cách Lý Quý chừng một đốt tay thì….“Vù”.….

đã thấy hắn biến mất dạng..“Xèo xèo xèo…”.Chỉ thấy dịch nhầy này ăn mòn cực mạnh, cây cỏ ngay vị trí Lý Quý đứng ban nãy toàn bộ đều bị ăn mòn, khói đen bốc lên mùi tanh hôi khó ngửi.Yêu xà này cũng vô cùng nhạy cảm, thấy đòn tấn công của mình không trúng đích, đuôi ở phía sau nhanh như chớp quật đến bóng đen ẩn trong sương cách đó không xa.Nhưng dù ra đòn vô cùng nhanh, nhân ảnh kia........lại một lần nữa biến mất !..Đứng cách đó không xa, Du Phụng vòng tay dựa vào một thân cây, bộ dạng nhàn nhã, nhưng ánh mắt nheo lại không dấu được chấn động.“Làm sao lại thi triển được nhiều pháp môn của các môn phái khác nhau thế kia ? ““Kì tài… quả là kì tài….”“Thậm chí cả Du Bộ Chấn Vạn Sĩ khó nhằn của tiểu tử Du Tần cũng….”“10 năm qua, bất ngờ càng lúc càng nhiều a….”“Tiểu Kê à…….rốt cuộc còn bí mật gì nữa đây ?”..Đang miên man, bỗng Du Phụng như phát hiện gì đó, ánh mắt chợt loé.Miệng lẩm bẩm.- Tiểu Kê… chuẩn bị một chút…….bằng hữu của ngươi........đến rồi !Lý Quý đang hăng máu, nghe thấy âm thanh trong đầu thì khuôn mặt khẽ động, cười quỷ dị.Cước bộ cũng thay đổi, không còn ham chiến mà chuyển sang du đấu.
Hắn vừa đánh vừa rút lui, nhìn sang Du Phụng, thấy nàng ta bộ dạng cũng không còn nhàn nhã, mà đã lao đến phối hợp tấn công yêu xà.Từ tay Du Phụng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một quải trượng kì quái dài hơn 5 tấc, trong suốt như nước.
Bên trên có một viên đá xanh thẫm phát sáng.Hắn dù du đấu với đầu yêu thú, nhưng vẫn luôn chú ý về phía Du Phụng.
Vừa thấy quái trượng kia, Lý Quý ánh mắt liền chợt động.“Chẳng lẽ….
đây chính là pháp bảo của nàng ta ?”“Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên thấy qua Du Phụng động thủ a….”..Chỉ thấy nàng ta khuôn mặt nhíu lại, miệng niệm vài pháp quyết tối nghĩa, bàn tay bỗng phất đến.Nhất thời bên dưới bụng yêu xà, sương mù xung quanh cùng với nước dưới mặt đất như đông lại thành một mảng băng trắng xoá.Nhưng mảng băng này cũng không cố định mà lại quỷ dị chuyển động, đang từ hai bên dưới bụng yêu xà di chuyển lên trên hệt như đang muốn cầm chân yêu thú này vậy...“Là thuỷ thuộc tính ? Không… là băng thuộc tính mới đúng !”“Băng Cung trước giờ vẫn nổi danh với ngự băng, Du Phụng… cũng không ngoại lệ”“Nhưng đòn tấn công này dường như cũng quá….”..Hắc Huyền xà này đang chăm chú tấn công Lý Quý, bất ngờ thấy bên dưới có một lớp băng lạnh cóng đang tiến lên như bao bọc cơ thể mình thì liền động nộ phát ra tiếng “phì phì ” chói tai.Cả cơ thể gai góc giãy khẽ..“Xoang xoảng xoang xoảng….”.Lớp băng của Du Phụng chưa kịp bao bọc Hắc Huyền Xà thì đã thất thủ, rơi vỡ vụn ra.Lý Quý khuôn mặt khó hiểu xen lẫn với thất vọng nhìn sang Du Phụng, chỉ thấy khuôn mặt nàng ta nhăn lại không dấu nổi lo lắng.Nhìn biểu hiện bất thường kia, bỗng nghĩ ra gì đó, ánh mắt hắn chợt động.“Thì ra Du Phụng là đang......!dụ cá cắn câu a ! ”“Chả trách tại sao đòn tấn công lại yếu ớt như vậy….”“Đáng tiếc… đáng tiếc....Lý Quý ta vẫn thực sự thấy Quân Cảnh ra tay a….”..Khuôn mặt Lý Quý thoáng hiện qua tiếu ý, sau đó nhanh chóng đanh lại, có chút ranh mãnh phối hợp với Du Phụng hét lớn.- Trang chủ cẩn thận, để ta !Khuôn mặt Du Phụng nhướng lên, sau đó thì lại cố gắng nhịn cười, kẻ tung người hứng, giọng điệu lo lắng.- Tiểu Kê ! Chớ có cậy mạnh.Bất ngờ....!ngay lúc này !Từ trong làn sương, vô số sợi tơ bạch ti trắng từ bốn phương tám hướng từ bên trong sương mù quỷ dị phóng đến.Các sợi tơ này di chuyển uốn éo không có quỷ tích rõ ràng, không có sợi tơ nào di chuyển giống sợi tơ nào.
Chỉ có một điểm chung là tất cả đều di chuyển với tốc độ vô cùng nhanh.Hắc Huyền Xà vẫn đang hăng máu công kích vào Lý Quý cùng Du Phụng, nhất thời không chú ý liền bị các sợi tơ này bao vây chật như nêm.
Lúc phát hiện thì đã muộn, các sợi bạch ti này dày đặc từ bốn phương tám hướng đã phong toả đường thoát.Chỉ trong mấy cái hô hấp, Hắc Huyền Xà đã bị cả ngàn vạn sợi tơ trắng bó thành một khối, ra sức giãy dụa cầu sinh.
Nhưng dường như càng giãy dụa, bạch ti trói buộc càng mạnh, chỉ nghe tiếng các sợi tơ siết lại ma sát với nhau cùng với tiếng đau đớn rít gào của Hắc Huyền Xà..“Phặt….

phặt…”.“Rít… rít….”.“Phặt….
phặt…”.“Rít… rít….”.Chỉ qua mấy hơi thở, máu của Hắc Huyền Xà từ bên trong loang lổ ra bên ngoài, thấm đẫm các sợi tơ trắng kia.
Yêu thú này giãy dụa mãnh liệt, không lâu sau đó thì yếu ớt dần.“Ha… ha… ha…”Chính ngay lúc này, từ trong sương mù, có bốn nhân ảnh từ từ hiện ra.
Chỉ thấy trong bốn nhân ảnh hai nam tử mang mang hắc y, hai nữ tử mang phấn y.Trên tay cả hai nhân ảnh hắc y đều đang cầm một bát sứ cũ kĩ loé sáng quỷ dị.
Nhưng kì quái ở chỗ, tất cả các sợi bạch ti rợp trời lại đều xuất phát từ hai bát sứ này.
Nắp của bát sứ chỉ mới mở ra gần một nửa.Lý Quý khuôn mặt chợt động.“Hai nam tử kia chính là người Lư gia mà ban sáng ta đã gặp….còn hai nữ tử kia, lại có chút lạ lẫm…”..- Ai da, là Du Trang Chủ đó sao ? Quả thật là trùng hợp a !Ánh mắt Du Phụng loé lên, đanh lại.- Là ngươi ??Chỉ thấy một trong hai nam tử đi tới, bộ dạng cười cợt.- Vạn Phiến trang chủ cùng Lư gia ta có chút hiểu lầm.
Nay Vạn Phiến đã chết, chẳng hay phu nhân có thể thay ông ta…Dứt lời, hai bát sứ kia triệt để mở nắp ra.
Vô số sợi bạch ti hướng phóng về phía Du Phụng không chút báo trước.Cũng lúc này, hai nữ tử bên cạnh nở nụ cười độc ác, tế ra hai chiếc roi dài mấy trượng, lao đến.Lý Quý ánh mắt chợt loé, không chút chần chừ cầm Bả Phì Đao chém đến vô số đao nhận đến phía trước..“Ầm Ầm Ầm…”.Dư chấn khiến hắn nhất thời văng ra sau mấy trượng, Lý Quý vội định thần đứng dậy, chỉ thấy cả người chi chít vết thương, y phục rách tả tơi.Hắn mặc kệ thương thế nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Du Phụng, khuôn mặt đầy lo lắng.- Trang chủ, chạy mau !Du Phụng khuôn mặt có chút ngơ ngác khó hiểu, nhưng bị hắn kéo đi....!Cũng đành chạy theo ở phía sau.Nhân ảnh cả hai biến mất sau làn sương mù.Thấy Lý Quý chạy mất, hai nhân ảnh Lư gia ánh mắt khẽ động, không sau đó thì bật cười.

Bởi hướng Lý Quý cùng Du Phụng tào tẩu chính là….….
phía Đông của Cấm Không Sâm Lâm...Một nữ tử phấn y gần đó ánh mắt có chút nôn nóng.- Sao không đuổi theo ?Bên cạnh, một trong hai nam tử Lư gia ánh mắt đầy tiếu ý.- Tiểu tử kia đang theo đúng kế hoạch….
Hơn nữa, không nên truy đuổi quá sát, rất dễ bại lộ, nếu xui xẻo còn trúng cả Xuân Dược của Giản Kim nữa......Cách đó không xa, Lý Quý cùng Du Phụng vẫn đang len lỏi qua các tán rừng đào tẩu.
Nhưng khuôn mặt cả hai đã không còn vẻ lo lắng hoảng sợ như lúc nãy.- Tiểu Kê nắm tay bỏ chạy thế này… thật khiến ta hoài niệm tháng ngày chưa bước vào tu chân a….Lý Quý trợn mắt, lúc này mới để ý mình vẫn đang nắm ngọc thủ Du Phụng kéo đi, nhất thời giật mình thu tay.
Vừa đi vừa quay ra sau bật cười thâm ý.- Thất Thải giới này, có lẽ chẳng còn mấy người đủ tư cách có thể khiến phu nhân….....thất thố bỏ chạy như thế này đâu nhỉ ?Vừa nghe vậy, Du Phụng thoáng có chút ngạc nhiên, chẳng biết nghĩ gì liền nhoẻn miệng cười khúc khích.- Hihi.
Tiểu Kê….… đề cao ta ta quá rồi !.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.