Đức Tin Của Quỷ (The Devil’s Own)

Chương 7:




Phải đến gần sáng Linc và Joe mới trở về . Lúc đó Kerry đang lơ mơ ngủ , và quá vui mừng khi thấy họ không bị thương tổn gì khiến cô không nhận ra ngay vẻ mặt thất bại của họ
Dáng điệu của họ cho thấy chuyến đi thất bại . Cả hai đi thẳng ra suối vốc lấy vốc để từng vốc nước để rửa sạch lớp bùn xoa lên người , vừa rửa vừa uống nước . Cuối cùng Linc quay trở lại và nhìn Kerry .
Cô hỏi :
- Có chuyện gì vậy ?
- Chẳng lấy được cái gì cả - Linc nói cố giữ giọng thật khẽ - không thể nào đến gần được . Bọn chúng rất cảnh giác và không lơi lỏng cảnh vệ một phút nào . Suốt đêm chúng tôi đã vòng quanh khu trại , chỉ hy vọng có một tên lính canh nào ngủ gật giữa hai phiên đổi gác .
Nhưng hòan tòan không có tên nào ngủ gật .
Gã lùi lại về phía một cái cây rồi cứ thế tụt xuống theo thân cây , đầu gốc gập lại cho đến khi ********* chạm đất . Gã ngả đầu tựa lên thân cây và nhắm mắt :
- Ở đây có xảy ra chuyện gì không ?
- Không bọn trẻ ngủ yên . Chỉ có mấy đứa tỉnh dậy kêu đói ,nhưng tôi đã dổ chúng ngủ lại .
Joe , làm ra vẻ phớt lờ Linc và cũng đang ngồi tựa vào một gốc cây khác , mắt nhắm nghiền . Lúc này thằng bé đã trở thành một người đàn ông và đang làm nhiệm vụ của một người đàn ông . Có thể nó căm ghét Linc , nhưng vẫn giữ vẻ khâm phục miển cưỡng đối với gã . Kerry sờ vào đầu gối Joe , khi nó mở mắt ra thì cô mĩm cười và nói:
- Chị rất tự hào về em .
Thằng bé mĩm cười đáp lại .
Cô để cho nó nghỉ và đến ngồi cạnh Linc , hỏi :
- Từ đây đến biên giới còn bao xa nữa ?
- Khoảng một dặm .
- Chắc chúng ta sẽ đến kịp đúng thời hạn đấy .
Kế họach là họ sẽ đến điểm hẹn vào buổi trưa , người ta hy vọng là nếu có toán quân nào
quanh đấy thì lúc đó chúng sẽ đang buồn ngủ vì vừa ăn trưa xong và vì cái nóng nực buổi
chiều .
- Tôi cũng chỉ ước gì có thể biết được lúc tới được đó rồi thì chúng ta sẽ phải làm gì .
Trong cái thở dài khe khẽ của Linc có chút gì bi quan đáng sợ .
- Nếu không thể lên được máy bay mà không phải đánh liều tính mạng của bọn trẻ con thì
chúng cũng có thể lẻn vượt biên giới mà .
Linc sốt ruột nói :
- Và rồi thì sao ? - Đôi mắt viền đỏ của gã mở to và nhìn cô - Ở kia cũng thế thôi - Gã khẽ
phẩy tay chỉ về phía rừng già mịt mùng vây quanh họ .
- Trong nhiều dặm tới sẽ chỉ có toàn rừng già . Có Chúa mới biết là phải đi bao lâu nữa mới đến được khu dân cư gần nhất . Và nước láng giềng cũng chẳng hề muốn những người tị nạn của Montenegro tới làm căng thẳng thêm cho nền kinh tế đã rất khó khăn của họ . Cô sẽ thấy họ chẳng hiếu khách lắm đâu , nếu không nói là sẽ thù địch nữa kia . Nếu như chúng ta có thể thuyết phục được họ cho bọn trẻ tị nạn chính trị thì trước mắt chúng ta sẽ làm gì ? Chúng ta kiếm đâu ra thức ăn cho bữa tối nay ? Kiếm nước ở đâu ? Ngủ ở đâu ?
Thái độ cương quyết của gã làm tinh thần Kerry sáng lên hơn một chút :
- Vậy anh nghĩ là ...
- Suỵt !
Joe nhảy bật lên giỏng tay lắng nghe . Nó nghiêng đầu về một phía . Một lúc sau nó đưa mắt nhìn hai người cảnh cáo rồi im lặng trườn về phía trước . Kerry toan giữ nó lại nhưng móng tay Linc đã bấu sâu vào cổ tay cô như một cái khóa và kéo giật cô ngồi xuống cạnh gã . Gã lắc đầu lia lịa khi cô toan mở miệng muốn nói .
Joe mất hút vào khoảng rừng rậm xanh rì . Thời gian chờ đợi dường như vô tận . Linc dướn người lên nheo mắt quan sát . Kerry cảm thấy mình thật vô dụng . Cô chỉ hy vọng đừng đứa trẻ nào tỉnh dậy và làm ồn .
Khoảng chưa đầy một phút sau Joe bước từ bụi cây ra theo sát nó là một du kích quân . Kerry nhận ra anh này ngay lập tức và chạy ào tới , mặc cho Linc cảnh giác kéo lại .
- Holà , Juan !- Cô thì thầm .
- Hermana !- Anh thì thầm đáp lại và kính cẩn cúi đầu chào .
Linc đến cạnh họ . Gã yên tâm vì đã nhận ra đó là người du kích mà hôm qua Kerry đã chỉ cho gã thấy . Trông anh ta cũng giống như tất cả những người khác , trừ phi trông anh ta rất trẻ , chỉ khoảng mười sáu tuổi là cùng mặc dầu trông anh ta có cái vẻ cảnh giác của một chiến binh đã đuợc huấn luyện thành thục . Anh ta và Kerry nói chuyện khẽ và rất nhanh . Khi thấy anh ta nhìn Linc đầy vẻ nghi ngờ , Kerry bèn giải thích Linc là ai .
Cô nói với Linc :
- Cậu ấy đem cho chúng ta hai khẩu súng . Cậu ấy nói chỉ có thể tuồn ra được có thế thôi
Cô lùi xa khỏi hai khẩu súng máy trong khi Juan đưa cho Linc một khẩu , khẩu kia cho Joe
.Linc kiểm tra cả hai khẩu súng
- Súng tốt lắm , đạn ?
Người lính quân nổi dậy đưa cho Linc nhiều băng đạn .
- Cám ơn .
- De nada ( không có gì ).
Linc bảo Kerry :
- Hỏi anh ta xem bọn chúng có biết chúng ta là ai và chúng ta định làm gì không ?
Không , cậu ấy nói thế - Sau khi dịch lại cho Juan câu hỏi của Linc và nghe cậu ta trả lời .
Kerry nói - Bởi vì chúng ta đi bằng xe của quân chính phủ nên chúng nghĩ rằng có lẻ chúng ta là một tốp đi lẻ thiếu kinh nghiệm và đang muốn tìm quân nổi lọan để gia nhập . Chúng định đuổi theo cho đến khi tìm thấy chúng ta mới thôi .
- Đó chính là điều tôi lo sợ - Linc cắn môi hồi lâu - Hỏi anh ta xem nếu chúng ta giải thích
cho viên chỉ huy biết chúng ta là ai thì sao ?. Liệu hắn có để cho chúng ta đi không ?
Người du kích lắng nghe rồi lắc đầu quầy quậy . Kerry dịch lại câu trả lời rất nhanh của anh ta
:
- Cậu ấy nói là có thể chúng sẽ không giết chúng ta, nhưng chúng sẽ cố chiếm lấy chiếc máy
bay để sử dụng . Cậu ta nói hy vọng duy nhất của chúng ta là lên được máy bay càng nhanh càng tốt . Cậu ta sẽ cố hướng cho chúng đi chệch khỏi nơi máy bay dự định hạ cánh .
- Cậu ta có biết là có thể có người của chính phía anh ta bị trúng đạn nếu cố ngăn cản chúng ta không ??
Kerry mĩm cười buồn bã khi dịch lại câu trả lời của Juan
- Cậu ta nói rằng có một số kẻ xứng đáng bị ăn đạn .
Linc chìa tay ra , người du kích trẻ trang trọng bắt lấy tay gã :
- Anh bạn trẻ , tôi sẽ biết ơn bất cứ điều gì mà anh có thể làm được để giúp đỡ chúng tôi .
Giọng của Linc chẳng cần đến phiên dịch
Kerry gợi ý là Juan có thể đánh thức các em gái lại và chào từ biệt chúng . Juan rón rén bước đến nơi hai đứa em đang ngủ . Mặt anh ta dịu hẳn đi khi đứng nhìn hai đứa em , nhưng anh ta ra hiệu cho Kerry để yên cho chúng ngủ .
Gã lẩm bẩm nói gì với Kerry . Mặt và giọng gã có vẻ rất khẩn khiết , mắt gã nhòa nước mắt .
Rồi sau khi liếc nhìn lần cuối cùng hai bé gái đang ngủ , anh ta im lặng gật đầu từ biệt rồi tan biến vào rừng già .
- Anh ta nói gì ?
Kerry lau nước mắt :
- Cậu ta không muốn ký ức cuối cùng của hai đứa em về mình là lời chào từ biệt . Cậu ta cũng biết rằng họ sẽ khó có thể gặp lại nhau . Cậu ta muốn rằng hai em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở Mỹ . Cậu ấy muốn tôi nói với chúng rằng cậu ta muốn chết vì tự do của dân tộc . Nêu như chúng không bao giờ nghe được tin gì về cậu ta nữa thì hãy yên tâm với ý nghĩ rằng cậu ta đã chết một cách hạnh phúc vì biết rằng chúng vẫn an toàn và có cuộc đời mới tốt đẹp .
Mọi người đều im lặng , và hồi lâu không ai nhúc nhích . Bất cứ lời bình luận nào về sự hy sinh của chàng thanh niên đều là không thích hợp . Ngôn ngữ - Dẩu cho có giàu chất thơ đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ là không đủ và nói lên cũng chỉ là những lời trống rổng .
Linc buộc mình phải ra khỏi tâm trạng chìm đắm và hỏi Joe :
- Cậu có biết sử dụng cái này không ? - Gã hất hàm về phía khẩu Uzis trong tay thằng bé .
Trong khi Linc hướng dẫn cho Joe cách sử dụng súng thì Kerry đi lại giữa bọn trẻ , gọi chúng dậy nhưng dặn chúng phải hết sức trật tự không được phát ra một tiếng động nào . Cô cho chúng uống nước mát và hứa rằng bao giờ lên được máy bay sẽ có thức ăn . Chắc chắn là Jenny và Cage cũng đã nghĩ đến điều đó .
Sau khi thu thập xong số đồ đạc ít ỏi còn lại , cả bọn bắt đầu lê chân đi nốt chặng đường cuối cùng đến biên giới . Kerry khăng khănh đòi bế Lisa để Linc dể vận động hơn . Giờ đây gã không chỉ phải cầm con dao đi rừng mà còn cả khẩu súng máy nữa .
Gần bảy giờ sáng họ mới ra được đến bìa rừng . Một dải đất trống rộng đã được san ủi để dể dàng phân biệt đâu là biên giới giữa Montenegro với nước láng giềng . Giữa hai bức tường xanh rì của rừng già là một bải đất trống rộng khoảng bằng một cái sân đá bong
Kerry chỉ về phía bải đất trống :
- Kia , máy bay sẽ phải đậu xuống chổ kia - Họ vẫn nấp trong sự che chở của rừng già , nhưng đã nhìn thấy bải trống khá rỏ - Anh có nhìn thấy cái cột đồng cũ kia không ? Người ta sẽ cho máy bay chạy tới đó rồi quay lại.
Linc nheo mắt dưới ánh sáng mặt trời chói chang , chăm chú nhìn khu vực :
- Được rồi , hãy tới đó càng gần càng tốt . Bảo bọn trẻ đi sát vào nhau và nhớ nấp sau các bụi cây .
- Anh có nhìn thấy gì không ?
- Không . Nhưng tôi có cảm giác sáng nay không phải chỉ có chúng ta ở đây . Đi thôi .
Họ đi rất thận trọng , luôn luôn giữ cho có khoảng cách giữa đường họ đi với khỏang đất trống là khoảng vài mét . Cuối cùng họ cũng đến được chổ chiếc cột đồng hồ cũ . Linc bảo mọi người dừng lại :
- Chúng ta sẽ chờ ở đây - Gã nhìn đồng hồ đeo tay - Chắc bây giờ không phải chờ lâu nữa đâu .
Linc bảo Kerry dặn dò kỹ và giảng giải cho tất cả bọn trẻ hiểu rằng nếu bị nhắm bắn thì chúng phải khom lưng mà chạy .
- Bảo bọn chúng dù với bất cứ lý do gì cũng không được dừng lại . Bất cứ lý do gì , Kerry . Phải bảo đảm là chúng hiểu được điều đó .
Họ cố hết sức chuẩn bị tư tưởng cho bọn trẻ thật kỹ , rồi Linc kéo Kerry sang một bên để không ai có thể nghe lỏm được rồi ngồi xuống chờ . Gã liếc nhìn đồng hồ đeo và nói :
- Còn mười lăm phút nữa .
Cô rất tin tưởng :
- Cage sẽ có mặt ở đây .
Linc nhìn cô , mắt sắc như lưỡi dao cạo , gã hỏi :
- Rốt cuộc Cage Hendren là ai ?
- Tôi đã nói với anh rồi . Anh ta là một người Texas , em trai anh ấy bị Tổng Thống El bắn
chết cách đây hai năm .
- Tôi biết rồi . Nhưng anh ta là ai - hay là cái gì - đối với cô ?
Nếu không biết rỏ thì Kerry đã nghĩ rằng anh ta ghen
- Anh ta là chồng của bạn thân tôi .
Gã nhìn sâu vào mắt cô tự như đang cố tìm dấu vết một lời dối trá :
- Trước khi lấy bạn cô thì anh ta là gì với cô ?
- Chẳng là gì cả . Thậm chí lúc đó tôi còn chư biết anh ấy . Tôi quen Jenny trước , qua quỹ
Hendren .
Gã quay đi và nhìn thẳng ra phía trước . Gã không có nhận xét gì trước những thông tin mà cô
vừa chia xẻ , nhưng nét căng thẳng trên quai hàm gã dịu đi rất rỏ .
Đột nhiên gã đổi đề tài , nói :
- Tôi và cô sẽ đưa bọn trẻ chạy ra .cô có bế nổi Lisa không ?
- Dỉ nhiên là nổi .
- Thậm chí phải chạy nữa đấy ?
- Tôi sẽ bế được .
- Tốt lắm ;Tôi sẽ lùi lại một tí và bảo vệ phía sau . Joe sẽ ở lại đây cho đến khi cô và những
đứa khác lên hết máy bay
Cô cảnh giác :
- Tại sao ?
- Để yểm hộ nếu có kẻ nào bắt đầu nả đạn .
- Ồ !
- Sau khi cô đã lên được máy bay tôi sẽ quay lại đón Joe
Còn một điều gã không nói là Linc sẽ là người phải hứng đạn lâu hơn cả . Thân hình cao lớn
của gã không chỉ là tấm bia lớn nhất mà gã còn phải liều mạng băng qua quảng trống những
hai lần .
Gã nói :
- Đây .
Cô nhìn xuống gói phim ảnh mà gã đặt vào tay mình :
- Để làm gì ?
- Nếu có điều gì xảy ra với tôi thì ít nhất chổ phim này cũng thóat được - Kerry chợt tái mặt -
Tôi cũng đã từng ở trong cảnh túng quẩn , nhưng chưa bao giờ ngặt nghèo đến thế này . Chỉ là thận trọng thôi mà .
Cô bối rối nói :
- Nhưng chổ phim này đã chụp đâu ?
- Có , đã chụp rồi . Cái hộp này đựng chổ phim tôi đã sử dụng . Tôi đã gói nó vào giấy
cellophan để cho trông giống như phim mới chưa chụp . Như vậy , ít nhất nó cũng có thể bảo vệ được cô ...nếu như cô bị bắt cùng với cuộn phim .
- Tôi không muốn được anh giao phó cuộn phim này đâu đâu Linc . Tôi có thể ...
- Thôi nếu như có một tên du kích nào đó ngắm trúng đích , thì hãy cố sao cho cuộn phim
được tráng và được công bố .
- Đừng nói thế .
Gã cởi chiếc khăn mùi soa mà gã vẫn buộc ngang trán để thấm mồ hôi ra và choàng lên đầu
cô , kéo xuống cho đến khi nó tụt xuống đến tận cổ cô :
- Có phải ngày xưa các hiệp sĩ vẫn thường tặng cho các tiểu thư mình ngưỡng mộ một vật kỷ
niệm trước khi ra trận không
- Đừng - Cô nói đầy nước mắt - Tôi không thể chịu đựng nổi điều này đâu . Tôi không muốn
nói đến chuyện đó . Và anh đâu có ngưỡng mộ tôi .
Gã cười lục cục :
- Có . Tôi ngưỡng mộ cô . Phải tôi thừa nhận là tôi có thể đã súyt bóp cổ cô khi tỉnh dậy và
thấy mình bị bắt cóc làm một việc mà tôi không muốn làm - Lúc này giọng gã không còn chút giểu cợt nào nữa - Nhưng tôi ngưỡng mộ cô , Kerry . Cô là một tên lính thiết giáp trong khi lẻ ra cô đáng đánh đòn vào ********* . Nếu như tôi chẳng còn có dịp nào để nói nữa ...
- Thôi đi ! Bao giờ chúng ta về tới Texas thì anh muốn nói gì với tôi cũng được .
- Kerry - Linc nhẹ nhàng nói . Gã hiểu rằng nổi lo âu có thể làm nhụt đi lòng dũng cảm trong
khi lúc này cô đang cần đến nó nhất - Tôi không hề có ý định chết ở Montenegro đâu . Tôi không muốn giải Pulitzer thứ ba của mình lại được truy tặng . Tôi chưa bao giờ nghĩ là dành được giải thưởng sau khi đã chết là việc đem đến nhiều thanh danh . Hơn nữa , tôi vẫn muốn nhận được năm mươi ngàn đô la của cô kia mà .
Gã mĩm cười với cô . Gã có hàm răng rất đẹp , lần đầu tiên cô nhận ra điều đó . Hàm răng trắng lóa tương phản với nước da đen sạm của gã . Cô không biết mình muốn tát hay muuốn hôn gã nữa .
Nhưng cô không muốn để cho gã nhận thấy tình cảm của mình . Họ không dám lúc này tỏ ra
ủy mị . Vì thế cô cười và châm biếm :
- Vậy anh còn yêu cầu cuối cùng nào không ?
- Nếu cô được đến đích còn tôi thì không , xin hãy hút cho tôi điếu thuốc và uống một hay hai ly whisky .
- Bourbon hay Scotch ?
- Không nhất thiết .
- Còn gì nữa không ?
- Còn . Đừng tuyên thệ lần cuối .
Gã đưa tay lên quá nhanh và trước khi cô kịp hiểu điều gì xảy ra gã đã choàng tay kéo mặt cô vào sát mình thật sát .
- Tôi
Gã hôn cô
Môi gã áp chặt vào môi cô . Môi cô hé ra . Lưỡi gã ngọt ngào và nhọn hoắt đưa vào miệng cô
. Sự bất thần và đầy chất đàn ông của cái hôn khiến cô như yếu lả đi . Tay cô nắm chặt ngực áo may ô của gã và đầu cô ngửa ra . Râu gã cọ cả vào má cô , nhưng cô không để ý . Lưỡi gã mịn như nhung và linh động như ngọn nến quấn quýt vào lưỡi cô và háo hức đưa sâu vào miệng cô
Một cái gì trống rổng trong người cô cứ căng ra , rộng ra và kêu gào được lấp đầy . Ngực cô đầy lên như căng sửa . Hai núm vú cứng lên , khao khát được chạm vào , được hôn , được mơn trớn . Cái phần đàn bà của cô đau nhói lên một cách tuyệt vời . Theo phản xạ , cơ thể đói khát của cô ưởn lên áp vào gã . Hai tay quàng lấy cổ gã .
Sự đáp ứng của cô khiến gã như điên lên . Gã hôn mạnh hơn . Hai bàn tay to lớn của gã xòe ra áp vào lưng cô và ép chặt cô vào người gã hết cở . Cơn bừng bừng mỗi lúc một cao lên , cho đến khi gã bật kêu lên một tiếng lạ lùng và ngẩng đầu lên . Gã nhìn vào đôi mắt cô đang mở to nhìn gã .Gã nhìn đôi môi cô lúc này dầy lên và mọng đỏ vì cái hôn
Gã nói khàn khàn :
- Mẹ kiếp , Kerry !
Lưỡi cô vô tình liếm môi
Gã rên lên :
- Ôi lạy Chúa , em thật ngọt ngào - Gã lại hôn cô và đưa lưỡi vào thật sâu trong miệng cô- Và tôi thề với em là nếu có thời giờ tôi sẽ ngắm em . Ngắm cả người em Và vuốt ve ngực em .. Ngực em . Lạy Chúa , ngực em - Gã đưa tay mơn trớn ngực cô . Kerry rên lên vì cảm giác đê mê - Và tôi sẽ hôn em . Sẽ vào trong em . Dẩu cho như vậy cũng có nghĩa là chối bỏ thiên đường .
Cô thèm muốn gã . Phải , nhưng .. Cô yêu gã . Cô yêu gã ! Và phỉ thui lời cô , nếu có điều gì
xảy ra cho gã thì cô ..
- Linc có một điều ...
Đầu gã ngẩng lên :
- Suỵt !
- Nhưng tôi phải nói với anh ...
- Không phải bây giờ . Im lặng .
Gã đẩy cô ra và đứng dậy , nghển đầu lên nhìn qua các ngọn cây . Gã ra hiệu cho cô im lặng .
Mấy giây sau tai gã đã bắt thấy tiếng động cơ máy bay ì ì vọng tới .
- Em yêu , chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm , nhưng bây giờ không phải lúc . Hãy bảo bọn trẻ sẵn sàng - Gã lại linh họat và sẵn sàng hành động , mọi bắp thịt trên người gã căng thẳng nhưng gã vẫn rất bình tỉnh và tỉnh táo - Joe vào vị trí đi
Joe nấp vào sau một bụi cây , nói :
- Tôi xong rồi .
Chiếc máy bay không lượn vòng như bình thường . Nó bay thẳng đến gần . Bọn trẻ nhấp nhổm chờ đợi . Giấc mơ của chúng đang trở thành hiện thực . Trong khi tất cả mọi người dán mắt vào chiếc máy bay đang đáp xuống , còn Linc bận quan sát xem có toán quân nào đang ở quanh đấy không .
Viên phi công cho máy bay tiếp đất một cách hoàn hảo , chiếc máy bay chạy thêm một lúc rồi dừng lại đúng trước cột đồng hồ cũ . Linc đẩy nhẹ Kerry :
- Đi đi .
Ôm chặt Lisa vào ngực , cô ngập ngừng bước mấy bước rồi chạy ra hẳn ngoài bãi trống .
- Đi đi - Lần này Linc gầm lên ra lệnh .
Kerry vùng chạy trối chết và gào lên giục bọn trẻ cùng chạy . Cô nghe rỏ tiêng giầy của Linc nện thình thịch phía sau .Cô và lủ trẻ chạy được khoảng nửa đường thì những viên đạn đầu tiên nả tới . Kerry cứng người , bọn trẻ thì kêu rú lên .Linc hét :
- Chạy tiếp đi . Không được dừng lại !
Gã quay ngoắt lại và lia một tràng súng máy nhằm bắn vào những kẻ tấn công còn chưa lộ mặt . Một tràng đạn đáp lại gã . Cây cối dường như bắt cháy không hơn gì những điếu thuốc lá , nhưng Linc cảm thấy rỏ đạn chíu chíu găm xuống đất khắp quanh người . Gã lia một băng nữa rồi quay lại đuổi theo Kerry lúc này gã gần tới được máy bay . Thật kỳ diệu là không một ai trúng đạn , mặc dầu một số rú lên vì hoảng sợ .
Cửa máy bay đã mở sẵn . Linc quay lại . Giờ đây bức tường cây rừng như sống động lên vì các thứ vủ khí của các quân đang khạc đạn . Rỏ ràng là Juan đã không đáng lạc hướng được bọn chúng . Linc chỉ hy vọng là anh ta không bị lộ .
Qua góc mắt gã thấy Joe đã rời khỏi chổ nấp và đang xả đạn . Trước khi nhảy về lại chổ củ nó xả súng vào những bụi cây rừng khiến một số tên lính phải bò lại vào và nấp
- Thằng bé giỏi quá - Linc lẩm bẩm . Gã ngoái lại đằng sau và thấy bọn trẻ đang được kéo vào trong máy bay . Gã bèn chạy ngược trở lại , súng vẫn kẹp bên hông và nhả đạn , gã giúp bọn trẻ trèo vào boong .
Đến lúc quay lại nhìn , gã mới thấy từng đòan xe Jeep chở đầy lính đang nhô ra từ khu rừng phía bên kia biên giới . Nước láng giềng của Montenegro không thiên vị , nhưng họ cần phải đến để điều tra . Một sĩ quan ngồi trên chiếc xe đi đầu cầm một cái loa ghé sát vào miệng hét lên ra lệnh . Linc không biết tiếng nhưng gã cũng hiểu được câu đe dọa khi binh lính bắt đầu bắn cảnh cáo .
- ********** !
Bây giờ họ bị quân đội của cả hai bên nhắm bắn .
Một trong những đứa trẻ bị vấp ngã . Linc lao đến bế nó lên và khom lưng chạy về phía cửa máy bay mở sẳn .
Kerry hét lên trong tiếng rú của động cơ máy bay và tiếng súng bắn đùng đùng
- Mike trúng đạn à ?
- Tôi nghĩ là nó chỉ bị ngã . Vào máy bay đi !
Lisa đang được nhấc khỏi cánh tay của Kerry và kéo vào trong thân máy bay . Linc đẩy Mike
vào đôi tay đang giơ ra đón . Thằng bé đang sợ chết khiếp , nước mắt vòng quanh chảy thành vệt trên khuôn mặt nhoen bẩn được kéo vào nơi an toàn .Lúc này tất cả bọn trẻ đã vào được trong máy bay , trừ Joe lúc này đang bắn chặn quân du kích khá hiệu quả buộc chúng phải chúi xuống nấp . Nhưng nó sắp hết đạn .
- Vào trong máy bay đi ! - Linc nhắc lại với Kerry .
- Nhưng anh và Joe ...
- Vì Chúa lúc này đừng cải lại tôi !
Rỏ ràng người trong máy bay cũng có cùng ý nghĩ với Linc . Kerry bị kéo vào trong và vẫn cưỡng lại . Linc hét lên với người đàn ông tóc vàng :
- Nếu có điều gì xảy ra với tôi thì hãy thóat ra khỏi chốn địa ngục này !
Kerry gào lên :
- Không !
Linc nhìn thẳng vào cô . Hai người nhìn nhau trong một thoáng ngắn ngũi nhưng vô cùng
mãnh liệt ? rồi Linc quay phắt đi và chạy ngược về phía bìa rừng , vừa đi vừa lia súng máy .
Cage Hendren hỏi :
- Anh ta đang làm gì vậy ? Tại sao anh ta không vào đi ?
- Anh ấy quay lại để đón một đứa trẻ nữa . Thằng bé ở lại để yểm hộ cho chúng tôi
Cage gật đầu và nhìn người đàn ông đang chạy ngang qua bải trống theo một đường dích dắc .
Anh không biết người này là ai , nhưng anh cho rằng đó là một anh hùng . Hoặc một thằng ngốc .
- Cage , chúng ta phải đi thôi - Viên phi công hét lên qua cửa khoang lái để mở
Kerry nắm lấy tay áo Cage :
- Không, chiếc máy bay này không thể cất cánh nếu không có bọn họ .
Cage nhận thấy vẻ mặt cương quyết của cô , anh gọi viên phi công :
- Chưa đâu .
- Chung ta có thể trúng đạn mất . Lại còn những chiếc xe Jeep kia nữa ...
- Ba mươi giây nữa thôi - Cage mặc cả , anh biết rằng viên phi công có lý - Chúng ta phải còn
chờ hai người nữa .
Kerry rú lên khi thấy Linc ngã nhào xuống đất . Cage an ủi :
- Anh ấy không sao đâu . Anh ấy chỉ thu nhỏ người để tránh đạn .
Linc đang nằm dưới làn đạn và gào lên gọi Joe chạy về phía máy bay trong khi gã yểm hộ cho thằng bé bằng cách vải đạn vào quân du kích . Joe nhô lên , khẩu súng máy trong tay vẩn khạc đạn . Vừa chạy vừa quay và lia súng về mọi hướng . Thằng bé sắp chạy tới được nơi Linc nằm thì nó khuỵu chân trái và ngã xuống .
- Không ! - Kerry kêu lên . Cô cố nhào ra khỏi cửa máy bay nhưng Cage đã nắm chặt hai vai
cô giữ lại .
Vừa lúc đó hàng lọat đạn bắt đầu dội vào thân máy bay . Không có gì hư hỏng nghiêm trọng ,
nhưng điều đó làm nổi lo của Cage tăng lên . Nhiệm vụ của họ có thành công hay không là tùy thuộc việc bọn trẻ có được cứu thóat một cách an toàn không . Liệu họ có nên hy sinh hai người vì thế không , trong khi rỏ ràng là hai người kia cũng muốn hy sinh tính mạng mình vì bọn trẻ ?
Anh nhìn Linc bò dán bụng xuống đất đến chổ thằng bé đang nằm sóng xoài úp mặt xuống đất
. Anh thấy họ nói gì đó với nhau .
- Nó vẫn sống - Cage nói với Kerry .
- Ôi , lạy Chúa , xin đừng để cho họ chết - Nước mắt tràn ra trên mặt cô .
Viên phi công gọi :
- Cage chúng ta bị những chiếc xe Jeep kia chặn đường chạy rồi .
Tất cả bọn trẻ con gào khóc vì khiếp sợ
Cage nói :
- Kerry, chúng ta phải đi thôi .
- Không , chúng ta không thể bỏ bọn họ ở lại được .
- Tất cả chúng ta sẽ chết . Nếu ...
Kerry vùng vẩy để thoát ra khỏi tay Cage :
- Các anh có thể cất cánh , nhưng để tôi ở lại .
- Cô biết là chúng tôi không thể làm như thế được . Bọn trẻ cần cô .
Cô bật khóc thổn thức khi thấy Linc quỳ một gối lên . Gã đặt Joe lên một cánh tay và nặng nề
chậm chạp đứng lên . Joe không thể đứng vững nổi nữa . Chân cậu bé thỏng xuống vô dụng . Linc cố quàng một tay cậu bé lên vai rồi bắt đầu đi về phía máy bay .
Đạn bắn vào họ như mưa . Kerry nhìn thấy những đám bụi tung lên khi đạn cày xuống mặt đất . Ngửi thấy mùi thắng lợi , các du kích quân bắt đầu rời chổ những nấp sau các thân cây và bắt đầu chạy về phía bải trống , vừa chạy vừa xả đạn :
- Kerry ...!
- Không , Cage , không dược nhúc nhích cái máy bay này dù chỉ một phân .
- Nhưng ...
Cô khum tay lên miệng gọi to :
- Linc ! Linc ! Nhanh lên !
Linc lia súng vào kẻ thù đang truy đuổi đàng sau cho đến khi hết đạn . Rồi bật lên chửi thề , gã quẳng khẩu súng đi và xốc Joe lên lên tay bế như bế một đứa trẻ và chạy về phía máy bay .
Kerry hét lên :
- Họ sắp đến nơi rồi !
Cage ngoái lại nói với viên phi công :
- Bắt đâu chạy !
Cage cố hết sức dướn người ra thật xa khỏi cửa máy bay và giơ tay ra đón .
Kerry nhìn thấy Linc nhăn mặt đau đớn rồi mới thấy ngực áo gã bắt đầu loang đỏ . Cô khản
đặc cả cổ không thể nào phát ra nổi một tiếng nói , nhưng cô vẫn há miệng và thầm gào lên .
Linc đã bị thương nhưng vẫn cố chạy , răng gã rời rả . Gã vấp vào cửa máy bay và cố gắng một cách phi thường để đưa Joe cho Cage .
Cage nắm lấy cổ áo Joe và lôi nó vào . Thằng bé cố hết sức và bất chấp cái đau tự bò vào
trong .Lúc này máy bay đã bắt đầu có đà , Linc phải chạy để bám kịp cửa máy bay .
Cage hét lên :
- Đưa tay đây cho tôi !
Linc cố với tay nhưng bị vấp , rồi bằng một phép lạ nào đó gã vẫn đứng vững . Rồi , với nổ
lực cuối cùng , gã nắm được tay Cage và bám vào đó . Chân gã lơ lững bên dưới . Gã bị kéo lơ lửng một lúc lâu trước khi Cage - với sự trợ giúp của Kerry - kéo được gã vào trong . Gã nhào vào trong thân máy bay , lăn lại nằm ngửa ra và cứ nằm thế thở hổn hển trong khi Cage đóng cửa và hét gọi người phi công :
- Cất cánh khỏi cái địa ngục này đi !
- Đã nhận được thông báo !
Họ vẫn chưa ra khỏi vòng nguy hiểm . Đạn từ tứ phía bắn xối xả vào máy bay cho đến khi
viên phi công chạy được hết quảng đường , rồi chiếc máy bay cất cánh chỉ cách chiếc xe Jeep đang cố lao tới chặn đường họ có mấy mét
Bọn trẻ con ngồi tụm cả lại với nhau . Hầu hết bọn chúng đã thôi không khóc nữa , nhưng tất
cả đều mở to mắt và sợ hãi trong chuyến bay đầu tiên trong đời chúng . Chúng nhìn người đàn ông cao lớn tóc vàng đang nói chuyện với chúng bằng tiếng mẹ đẻ của chúng và mĩm cười ấm áp .
Hai tay Kerry run run đặt trên ngực Linc :
- Ôi , lạy Chúa , anh bị trúng đạn ở đâu , Anh có đau không ?
Gã hấp háy mắt :
- Tôi không sao đâu . Xem xem Joe thế nào ?
Cô lom khom đi tới chổ thằng bé nằm . Mặt nó xám như tro , môi trắng bệch vì đau . Cage gạt
cô sang bên . Anh lau sạch vai Joe bằng một miếng bông tẩm cồn và tiêm cho nó một mũi .
- Thuốc giảm đau - Anh nói với Kerry để trả lời câu hỏi cô không nói ra
- Tôi không biết anh lại biết cả tiêm nữa kia đấy .
Anh cười nhăn nhó :
- Tôi cũng không biết là mình tiêm được . Đêm qua một bác ở sĩ địa phương đã đưa cho tôi
cái túi cứu thương này
Anh cắt cụt ống quần của Joe và kiểm tra vết thương ngóac miệng trên đùi thằng bé :
- Tôi nghĩ là xương không gẩy , nhưng phần mềm bị xé rách khá nhiều .
Kerry cố nuốt cơn nghẹn đang dâng lên trong cổ :
- Nó sẽ khỏe lại chứ ?
- Tôi nghĩ là nó sẽ khỏe lại- Cage mĩm cười và ấn tay cô - Tôi sẽ cố rửa sạch vết thương và
đặt nó nằm lại thoải mái hơn . Bao giờ về gần nhà phi công sẽ gọi điện thoại vô tuyến cho Jenny . Cô ấy sẽ lo cho xe cứu thương đến và chờ sẵn khi chúng ta hạ cánh . Và tiện thể - Anh nói và mĩm cười với cô , nụ cười đã khiến anh trở thành một huyền thoại đối với tất cả phụ nữ vùng Tây Texas - Tôi rất mừng là cô đã làm được điều đó .
- Chúng tôi sẽ không thể làm nổi nếu không có Linc .
Lúc này dường như Joe đã thiếp đi , cô đi về phía người đàn ông vẫn nằm trên sàn máy bay .
Cage hỏi :
- Ai kia ?
- Linc . Linc O'Neal .
Cage kêu lên :
- Cô đùa đấy à ? Tay phóng viên nhiếp ảnh đó ư ?
- Ai goi tên tôi đấy ? - Linc mở mắt và cố gượng ngồi dậy . Hai người đàn ông cười với nhau
như thể họ là những người bạn cũ
Cage bắt tay Linc :
- Xin chào mừng anh đã lên máy bay của chúng tôi .
- Cám ơn .
Linc nhìn Kerry . Kerry nhìn lại . Ngay lập tức Cage nhận ra điều đang diển ra , ở đây anh là
người thừa :
- Tôi ...ờ ...Tôi phải đi xem bọn trẻ thế nào ? Kerry , có lẻ tốt hơn hết là cô là cô hãy kiểm tra
vết thương của Linc đi . Túi cứu thương ở đây này - Anh nói và đưa chiếc túi cứu thương cho cô rồi lịch sự quay đi để họ ở lại với nhau .
Linc giận dữ hỏi :
- Cô cố chứng tỏ cái quái gì ở đó ? Tôi đã bảo cô đi đi đừng có chờ chúng tôi dẩu có bất cứ
chuyện gì xảy ra kia mà . Có lẻ tôi phải đánh đòn cô một trận vì tội không nghe lời .
Nước mắt Kerry bổng đi đâu sạch vì giận dữ :
- Thôi được , Xin anh tha lổi - Cô quát lên - Tôi đâu có chờ anh . Tôi chờ Joe . Anh có đau
không ?
- Đó chỉ là vết thương cỏn con mà thôi - Gã nói và cúi xuống liếc nhìn vết thương ở vai .
- Cage có thể tiêm cho anh một mũi để giảm đau
- Quên đi . Tôi rất ghét tiêm .
Họ quắc mắt nhìn nhau . Môi cô nhếch lên thành một nụ cười trước . Rồi đến gã . Họ kinh
ngạc khi thấy tất cả các hành khách trên máy bay đều phá lên cười . Linc kêu lên hồ hởi :
- Chúng ta thành công rồi . Chúng ta thành công thật rồi . Mẹ kiếp !. Kerry - đã về đến nhà ,
miển phí .
- Về nhà ! - Kerry thì thầm như đọc kinh tạ ơn .
Rồi tình cảm của cô lại quay sang một hướng khác . Cô lao vào bộ ngực loang máu của Linc .
Và trong khi họ ôm ghì lấy nhau dữ dội , cô thổn thức khóc vì nhẹ lòng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.