Dực Thủy

Chương 58:




CHƯƠNG 58

 
Tác giả: Mị Hồn
Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum
Bức bình phong khẽ chấn động, nhưng cũng chỉ là chấn động nhẹ mà thôi. Mặc cho Lãnh Dực Lăng cầm kiếm chém thế nào cũng không rách. Nhưng dù vậy, y vẫn không hề có lấy một tia bỏ cuộc.
‘Đinh!’ Thanh kiếm trong tay Lãnh Dực Lăng bị bật ngược trở lại, cắm phập xuống mặt đất đến phân nửa chiều dài của kiếm. Bấy nhiêu đó cũng đủ để thấy lực đạo mà y đã dồn vào thanh kiếm.
“Tiếp tục đi chứ.” Hoàng Phủ Bình Hạo khoanh tay trước người tựa vào một bên cửa, bộ dạng như đang xem kịch.
Lãnh Dực Lăng liếc mắt nhìn hắn, tiện đà nhìn ra ngoài khung cửa sổ, trầm lặng không nói câu nào.
“Ta khiến cho ngươi phải chán ghét đến mức không muốn cùng ta nói chuyện sao?”
Trả lời hắn vẫn chỉ là một mảng im lặng.
Hoàng Phủ Bình Hạo lại nhìn lên bàn thức ăn nguội ngắt, rồi chuyển tầm nhìn sang khuôn mặt hốc hác trông thấy của Lãnh Dực Lăng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.
Hoàng Phủ Bình Hạo đi đến trước mặt Lãnh Dực Lăng, nâng cằm y lên, nhìn thẳng vào đôi mắt khinh thường của y, nói: “Ngươi thực sự muốn đối đầu với ta? Hừ, nếu ngươi dám chết, đừng mơ tưởng được gặp lại hắn.”
“Ta không nghĩ rằng còn có thể được nhìn thấy hắn.” Lãnh Dực Lăng trào phúng cười.
Khí sắc Hoàng Phủ Bình Hạo thoáng chốc trắng bệch cả ra, phẫn nộ thu tay về, “Ngươi nói rất đúng, nhưng ngươi cũng nên biết rằng, ta sẽ không để ngươi được chết theo ý muốn, và người kia cũng vậy.”
“Ai?”
“Hắn.”
“Tinh Linh Vương có vẻ an nhàn thoải mái nhỉ!”
Thu Lan không biết từ lúc nào đã có mặt trong phòng, lam nhãn hòa nhã, điềm đạm bất đồng với khí tức âm lãnh trên người hắn.
Nhìn thấy Thu Lan, nội tâm nguội lạnh của Lãnh Dực Lăng lại cuộn trào lửa ấm. Tuy rằng không rõ vì sao Thu lan Lại gọi Hoàng Phủ Bình Hạo là Tinh Linh Vương, nhưng giờ khắc này y còn có vấn đề quan trọng hơn cần hỏi.
“Thu Lan, Dạ nhi sao rồi?”
“Hắn vẫn khỏe, ngươi yên tâm.”
“Dạ nhi không có vấn đề gì là tốt rồi.”
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được phá tan, Lãnh Dực Lăng thở phào một cái, thật may, Dạ nhi không có vấn đề gì.
“A! Lăng, chính vì hắn không có vấn đề gì mới không tốt. Hắn không có việc gì thì ngươi sẽ là người có chuyện. Không tin ngươi cứ thử hỏi Thu Lan đi.”
Thu Lan trừng mắt vứt cho Hoàng Phủ Bình Hạo một ánh mắt khinh bỉ. Không để ý tới ánh mắt châm chọc của Hoàng Phủ Bình Hạo, Thu Lan phất nhẹ tay áo một cái, bốn bức bình phong liền biến mất.
“Tinh Linh Vương hẳn không để ý để ta đem người đi chứ!”
Hoàng Phủ Bình Hạo nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Dù sao ta cũng không muốn y oán giận ta. Để ngươi mang người đi cũng tốt. Ta muốn y tận mắt nhìn thấy ai mới là người yêu y thật lòng.”
“Nếu y xảy ra bất trắc, ngươi cũng mặc kệ?”
“A! Ngươi thật là thông minh.”
Không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Hoàng Phủ Bình Hạo, Thu Lan lại phất ống tay áo lên, khung cảnh trước mắt nhoáng cái đã thay đổi thành một cảnh sắc khác.
Rừng trúc xanh um dày đặc, tứ phía sương mù vờn quanh tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Trong rừng trúc, sớm có một lão giả khoác áo choàng đen, cả người thoát ra phong thái tiên nhân cao quý, lúc này đây đang đứng vuốt vuốt chùm râu trắng mỉm cười nhìn Lãnh Dực Lăng, trong mắt lóe ra một loại tình cảm vui vẻ.
“Ta mang người tới.”
Lão giả tỏ ý khen ngợi, “Hiệu suất làm việc của ngươi vẫn như vậy.”
Thu Lan hoàn toàn không coi lão giả vào mắt, xoay người đối diện với Lãnh Dực Lăng nói: “Có thể tạm thời lúc này Thủy không muốn gặp ngươi, vì an toàn, ngươi trước hết tạm theo Vân trưởng lão, qua một thời gian, các ngươi tự nhiên sẽ gặp mặt.” Là họa… tránh không được.
Vân trưởng lão? Là người trước mặt này sao? Lãnh Dực Lăng nhìn nhìn lão giả, vừa vặn trông thấy ánh mắt từ ái ẩn sâu trong nhãn thần tinh quang. Nội tâm y đột nhiên được thả lỏng, ôn thuận gật đầu đồng ý.
—————–
Ban đêm, ánh trăng nhu hòa treo trên nền trời tối mịt càng phát ra một thứ ánh sáng tinh khiết. Thế nhưng, có một tòa phủ đệ lại lầm lũi chìm trong bóng tối. Không phải ánh trăng không chiếu được tới nơi, mà là ánh sáng dường như bị bẻ ngược trở lại, không thể tiến vào. Vì thế, cả tòa phủ đệ đều chìm trong bóng tối âm trầm thanh lãnh. Nếu bỏ qua những ánh lửa hắt hiu lay động, phủ đệ này không khác bị bỏ hoang là mấy.
Thu Lan hít một ngụm khí lạnh, nhìn ánh nến leo lắt tản ra ở cuối đường, hắn cố lấy hết dũng khí bước tới. Bước chân vừa đặt tại trước cửa phòng, cánh cửa liền tự động mở ra dọa hắn giật bắn cả người.
Trong phòng có ba người, một nam tử cao cao tại thượng ngồi trên ghế chính giữa, thân khoác hắc bào che lấy cái bụng to tròn, mái tóc ngắn ngang vai màu lam nhạt lại như rất rực rỡ, trong tay nam tử còn ôm một chiếc hộp gỗ tinh xảo, bên môi lộ ra một nụ cười bình thản. Nam tử nọ nhìn Thu Lan, cười nói: “Lan nhi đi đâu vậy?”
Thu Lan đang do dự không biết nên kiếm cớ gì, lại thoáng nhìn Du Diệp Vân đang đứng bên cạnh nam tử luôn nháy mắt ra hiệu.
Căn cứ theo vẻ mặt của Hoàng Tự Thủy, Thu Lan biết chắc việc mình đi cứu Lãnh Dực Lăng đã bị phát hiện. Thu Lan hút một ngụm khí, cúi gục đầu xuống chờ hắn xử trí.
Hoàng Tự Thủy vẫn tà mị cười như cũ, bàn tay vuốt nhẹ lên nắp hộp gỗ trong tay, hồi lâu sau mới mở miệng nói.
“Đã không muốn nói, ta cũng không bắt ép. Lại đây.”
Hoàng Tự Thủy hướng Thu Lan ngoắc tay ý bảo Thu Lan lại gần.
Thu Lan không biết lời nói của Hoàng Tự Thủy là thật hay giả, nhưng vẫn biết điều đi tới. Cảm thấy bàn tay của Hoàng Tự Thủy vuốt nhẹ trên mặt mình, rồi bên tai lại bất ngờ đón nhận một luồng khí ấm nóng làm cho cả người Thu Lan bất giác run rẩy một trận.
Hoàng Tự Thủy ghé sát vào bên tai Thu lan, nhẹ giọng nói: “Không có lần sau.”
Cảm nhận được Thu Lan run nhẹ, Hoàng Tự Thủy làm như trấn an vuốt nhẹ mấy cái lên mái tóc của Thu Lan, rồi mới chuyển hướng tới hắc y nhân đang quỳ phía trước, hỏi: “Đã tập hợp đủ binh mã chưa?”
“Hồi Đại Vương, vẫn chưa tập hợp đủ, nhưng trong vòng bảy ngày thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nếu trong bảy ngày không hoàn thành, ngươi cũng không cần quay lại gặp ta.”
Thanh âm của Hoàng Tự Thủy tuy vẫn mềm mại như trước nhưng lại làm cho ngươi khác cảm thấy vạn phần uy nghiêm và nguy hiểm.
“Rõ, Đại Vương.”
“Lui xuống đi.”
Hắc y nhân nháy mắt liền biến mất hoàn toàn, chỉ lưu lại chỗ hắn vừa quỳ trong không trung một đám khói đen mờ nhạt.
Hoàng Tự Thủy ngẩng đầu nhìn nhìn màn đêm thâm trầm cùng những vì sao khi ẩn khi hiện lấp lánh, bên môi gợi lên một nụ cười quỷ mị. 
Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.