Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 59: Phù Dao Trần Thế






Thời khắc này toà tế đàn bỗng nhiên chấn động, mặt đất xé rách, quang mang vạn trượng chiếu rọi Thiên Khung, lại có một tiếng cổ chung quanh quẩn thiên địa, chuông này chứa đựng thần vận, hoá thành sóng gợn lan tràn bát phương, giống như có khả năng thanh tẩy vậy.
Dị Khí bốn phía lập tức bị đánh tan, ngay cả d*c vọng, sát niệm của chúng tu cũng bị chấn nát, rất nhiều người nhìn thấy tâm thức của mình bắt đầu phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, tựa hồ có cái gì đó ấp ủ, rốt cuộc cựa quậy, muốn phá kén thành bướm.
Tại chỗ sâu đáy mắt Tuyết Sinh vốn dĩ cất giấu một cỗ sát khí vô cùng vô tận, kia là thứ mà ngày đó Trần Thi Mạn nhìn thấy, nàng quả quyết chỉ Minh Chí Giả mới có thể gánh chịu được bậc ấy sát khí, nhưng lúc này theo tiếng chuông tràn vào đại não, quanh quẩn bên trong, ở những nơi đi qua hết thảy dục tâm ác niệm lập tức tiêu tán, trả lại cho thiếu niên mục quang thanh tịnh.
Có điều sát khí không hề suy chuyển, chỉ bị uẩn dưỡng thành một đoàn tử hoả, đang tại chỗ sâu lặng lẽ đốt cháy.
Sau cùng một thanh âm cổ xưa theo tiếng chuông phản hồi, trọng điệp vang vọng trong thiên địa, không biết từ đâu, không rõ năm tháng, chỉ nghe được hủ bại cùng tang thương.
"Ta sinh ở Cổ U kỳ, ngày Minh Thần chưa mãn đạo, thế nhân gọi Thương Tôn! Ta tử khi Phần Thiên Giới diệt, Nguyên Thần không vào Táng Giới, đem đạo ý của ta chúc phúc Thiên Công Châu! Nhục thân theo Tổ Quy ngao du Vô Tận Hải, tìm người hữu duyên!.
Hôm nay một tia đạo ý bị hậu nhân đánh thức, như vậy, không keo kiệt.
.
Đạo này người hữu duyên nhận lấy, cùng ta kết một hồi nhân quả!
Mặc Diệt Chi Đạo!
Nhất niệm chi gian Thi Sơn Huyết Hải, phù dao trần thế đạp Cửu Thiên!".
Một âm này ở giữa thiên địa nổ tung, truyền vào tai từng người, quét sạch đảo hoang hướng Vô Tận Hải mênh mông thao thiên quanh quẩn.
Thế giới cũng vì nó, vọng hồi đáp trả.

Cuối cùng tiếng chuông đứt đoạn, thanh âm kia cũng bị Vô Tận Hải vùi dập, tế đài bình tĩnh trở lại, quang mang lập tức tán lui.
"Nhất niệm chi gian Thi Sơn Huyết Hải, phù dao trần thế đạp Cửu Thiên!" Tuyết Sinh lẩm bẩm, hắn nghe không hiểu, có thể cỗ Đạo ý kia quá mức cao thâm, cũng không loại trừ khả năng, người hữu duyên mà Thương Tôn nhắc tới không phải hắn.
Bốn phía chỉ bình tĩnh được một chút, tà niệm, ác tâm chỉ lắng xuống một lúc, rất nhanh theo tôn Đại Xà ở giữa thung lũng di động cơ thể, lập tức mấy trăm đạo ánh mắt nhao nhao biến hoá.
Nhưng lúc này.
Từ bên dưới hố sâu cạnh tế đàn bỗng nhiên xuất hiện linh lực chấn động, một đạo thân ảnh đột ngột lao lên khỏi mặt đất, cả người lượn lờ hắc tuyến, Tuyết Sinh nhìn ra đối phương không phải Dị Tộc càng không phải Vận Ách chi tu, chỉ là ẩn nấp quá lâu cho nên bị Dị Khí nhập thể.
Thời điểm hai chân chạm xuống mặt đất, người kia bình tĩnh di chuyển nhãn mục quan sát bốn phía, đồng thời trên cơ thể xuất hiện hào quang chấn động, ngay tức khắc toàn bộ hắc tuyến đều tiêu tán, lộ ra tướng mạo thanh niên.
Đạo bào màu xám, dáng người cao gầy, diện mục phong thần tuấn lãng.
Mà người kia xuất hiện khiến cho Tuyết Sinh trầm ngâm nhíu mày, hắn đã từng gặp qua đối phương một lần, sau khi lục lọi ký ức.
.
Nhớ lại ngày đó vừa đi vào Mạo Nhi Thành, một tên thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, cướp đoạt mãng xà của hắn, khi đó tu vi đối phương quá cao, Tuyết Sinh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tuyết Sinh từng nói, nếu như sau này gặp lại nhất định một dao cắt đầu.
"Kẻ vượt qua hồng tuyến!" Tuyết Sinh lẩm bẩm, trong mắt lộ ra lăng lệ, cho rằng thế giới này cũng không lớn như trong tưởng tượng, nhưng thời điểm cảm nhận khí tức của đối phương, Tuyết Sinh lập tức co rút hai mắt, đại não nổ vang một cái.
"Trúc Cơ!! Làm sao có thể Trúc Cơ nhanh như vậy! Ngày đó ở Mạo Nhi Thành hắn tối đa Luyện Khí chín tầng! Mà Vũ Hoá Kinh nói: mười ngày Túc Mệnh, trăm ngày Trúc Cơ!".
Tuyết Sinh kinh dị lẩm bẩm, vốn thấy thế giới này thật nhỏ, nhưng một khắc kia lập tức thu hồi nhãn mục, dẹp bỏ ý định báo thù, cảm nhận của hắn không thể sai được, đạo ánh sáng vừa rồi tuyệt đối là Mệnh Hoả.
Thanh niên liếc mắt khinh thường nhìn ngó bốn phía, giống như hết thảy tồn tại ở đây đối với hắn hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
Trên tay thanh niên xuất hiện một cái Linh Đang, tiếng chuông mỏng nhẹ vang lên, Đại Xà đang lim dim hai mắt bỗng nhiên thức tỉnh gầm một tiếng chấn động trời đất.
Cảm nhận được nguy hiểm Tuyết Sinh trực tiếp lùi lại, tránh xa đỉnh núi, nhảy lên một gốc cây cao lớn cháy khô, ngưng thần quan sát.
Đại Xà cũng không công kích đám người bốn phía, theo Linh Đang trên tay thanh niên chỉ dẫn, nó lặng lẽ trườn xuống hố sâu, biến mất bên dưới mặt đất.
Lúc này trong mắt Tuyết Sinh hiện ra tinh quang.
"Con đường từ bãi biển dẫn tới đỉnh núi là do Đại Xà thường ngày lên xuống tạo thành, còn vật hình hộp mà ta suy đoán.
.
Là cỗ quan tài đồng! Hôm trước nhìn thấy trên lưng Tổ Quy thì xích sắt bốn phía đã vô cùng gỉ sét.
.

Mà tên kia dùng Linh Đang điều khiển Đại Xà, giúp hắn vận chuyển quan tài, có thể hắn Trúc Cơ nhanh như vậy cũng là nhờ thứ gì đó bên trong quan tài!".
Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, đối với thủ đoạn của thanh niên, Tuyết Sinh không thể không kinh sợ, nghĩ thầm phải là hạng người thế nào mới dám làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy.
Tổ Quy kinh khủng Tuyết Sinh đã từng nhận thức, mà bên trong quan tài còn mai táng một tồn tại thuộc về Kỷ Nguyên trước.
Nếu đổi lại là hắn, Tuyết Sinh chắc chắn không dám đem mạng nhỏ ra chơi đùa.
Giờ phút này lặng lẽ quan sát đối phương, mặc dù trong mắt vẫn tồn tại lăng lệ, nhưng phảng phất nhiều thêm một tia kính ý.
"Thiên kiêu!" Tuyết Sinh thì thào.
"Ở đây không còn thứ gì để cho các ngươi cướp đoạt, mà ta cũng không muốn lạm sát, cho nên nửa canh giờ sau tất cả phải rời khỏi chỗ này, bằng không.
.
!" Thanh niên ngồi giữa tế đàn, thanh âm lạnh nhạt hoá thành Thiên Lôi quanh quẩn thiên địa, trấn áp hết thảy tu sĩ bốn phía.
Hai chữ cuối cùng nói rõ, người không kịp chạy sẽ vĩnh viễn ở lại làm chất dinh dưỡng cho Cốt Diệp Thảo, hoặc rơi vào miệng Đại Xà.
Lúc này có vài người di chuyển khỏi chỗ ẩn nấp, hướng về phía thanh niên trên tế đàn cung kính ôm quyền, sau đó lặng lẽ rời đi.
"Nửa canh giờ!" Tuyết Sinh lẩm bẩm, ngay khi nhìn thấy đối phương khép mắt, hắn đột ngột lao về phía trước, sử dụng Tật Phong Phù, Dịch Dung Phù, tốc độ trực tiếp bộc phát hoá thành trường hồng gào thét hướng đỉnh núi lướt tới.
Trong mắt Tuyết Sinh giờ phút này đều là điên cuồng, một câu kia của thanh niên khiến cho hắn phải nghiền ngẫm.
Vốn dĩ đối phương coi thường tàn sát Luyện Khí tu sĩ, nhưng vì lý do gì lại cho cụ thể nửa canh giờ?.
Tuyết Sinh không dám khinh nhờn Trúc Cơ, nhưng càng tin tưởng thanh niên sẽ không nói chơi, chỉ cần trước thời gian cho phép kịp thời rời khỏi đảo hoang, đối phương nhất định không xuất thủ.
Tuyết Sinh đánh cược.
Hắn đến đây là vì Cam Túc Lộ, truyền thừa hay bảo tàng hắn không quan tâm.
Nhìn thấy Tuyết Sinh lao lên đỉnh núi, đám người bốn phía nhao nhao biến hoá, mà thanh niên kia rõ ràng chỉ nhíu mày một cái, lại tiếp tục nhắm mắt tu hành.
Gần như ngay lập tức mấy chục đạo thân ảnh bốn phía cũng hành động, sử dụng Phù Bảo hoá thành trường hồng đuổi theo.
Một vài người trong số đó cũng giống như Tuyết Sinh, đến vì Cam Túc Lộ, nhưng không ít kẻ cho rằng trên đỉnh núi tồn tại bảo vật, nhìn thấy Trúc Cơ không phản ứng ngay lập tức phát cuồng.
Cam Túc Lộ là Linh Thủy từ Cam Túc Thạch chảy ra, có công dụng liệu thương Mệnh Môn, Tuyết Sinh nhận nhiệm vụ này từ Đan Phong, giá cả hai trăm Linh Thạch thượng phẩm.
Chớp mắt đặt chân xuống đỉnh núi, trước mặt Tuyết Sinh quả thực có một tảng Cam Túc Thạch, Linh Thủy vàng óng theo thạch nhũ nhỏ giọt.
Tuyết Sinh lập tức lấy bình ngọc hứng Cam Túc Lộ, nhưng cũng lúc này sau lưng có người đuổi tới, thấy được bóng kiếm rơi xuống đầu.

Nhãn mục bộc phát hàn mang, Tuyết Sinh đột ngột nâng tay chụp về phía sau.
Trong nháy mắt một đạo thân ảnh mờ ảo hiện ra, bị Tuyết Sinh gắt gao bóp chặt cổ họng.
Thời điểm vùng vẫy, thân ảnh này nhanh chóng lộ rõ, là trung niên tán tu, tu vi Luyện Khí chín tầng, trong mắt hắn mang theo hoảng loạn, vừa định phản kích, bỗng nhiên tay phải Tuyết Sinh hung hăng bóp, một tiếng răng rắc vang lên, cổ trung niên trực tiếp vỡ vụn.
Vẫn không kết thúc, lực lượng Vũ Hoá Kinh trong chớp mắt tràn vào cơ thể đối phương, phong toả huyết dịch, theo Tuyết Sinh gầm nhẹ cả người hắn lập tức nổ tung.
Máu thịt be bét.
Sau khi giết một người, ánh mắt Tuyết Sinh cũng không hề xuất hiện dị động, dường như bóp ch3t sâu kiến mà thôi.
"Năm mươi hơi thở mới thu đủ một bình Cam Túc Lộ!" Tuyết Sinh thì thào.
Bỗng nhiên quay đầu, trong mắt hiện ra hung ác.
Tên tán tu tiếp theo vừa mới đặt chân xuống mặt đất chưa kịp đứng vững cơ thể, một cây dao găm không biết từ chỗ nào lướt qua, nhanh như thiểm điện, không thể tránh né.
Máu tươi phun ra, đầu lâu sụp đổ.
Lại một tên nữa xuất hiện, vừa nhìn thấy cảnh kia tròng mắt co rút, muốn trốn chạy nhưng đã muộn.
Tuyết Sinh bộc phát tốc độ, cả người hoá thành một đạo tàn ảnh, sắc mặt tên kia đại biến, trong nháy mắt phất tay hình thành linh lực phòng hộ, Tuyết Sinh đuổi kịp, dao găm rơi xuống.
Lộng lộng!!
Linh lực phòng hộ nổ tung chia năm xẻ bảy, ánh mắt đối phương co rút đến cực hạn, vừa muốn mở miệng nói cái gì, nhưng dao găm của Tuyết Sinh sắc bén tấn mãnh dễ dàng quét qua lồ ng ngực, cắt ra một đạo vết thương khủng b0', nhìn thấy xương sườn bên trong, cũng không để cho hắn gào thét đau đớn, dao găm cuốn ngược trở lại, mang theo đầu lâu.
"Hiểu.
.
Lầm.
.
" Thanh âm cuối cùng đi ra khỏi miệng cũng là khi thi thể đổ sụp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.