Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 44: Đến Trong Gió Tuyết






Khảo hạch này không nói lên cái gì, cũng chẳng đại biểu cho bất cứ thứ gì, có chăng xem kẻ nào giết người càng nhiều, thủ đoạn càng tàn độc mà thôi.
Nhưng La Sát Môn lại đem nó trở thành quy chuẩn xếp hạng tân nhân.
Ở đây rất nhiều người không phục, sở dĩ bọn hắn sùng bái là sùng bái vị trí đệ tử Nội Môn, đố kỵ là đố kỵ phần thưởng hấp dẫn mà tông môn ban tặng.
Cho nên mới có một vài thanh âm mỉa mai vang lên bên tai Tuyết Sinh.
"Nếu như ta biết trước khảo hạch là cái dạng này, nhất định sẽ đoạt được hạng nhất!".
"Cũng chẳng có gì tài giỏi, giết nhiều người hơn mà thôi".
Tuyết Sinh bình tĩnh đi lên phía trước, nhãn mục như thường, vĩnh viễn mang theo một tia lãnh mạc, đám người kia nói không sai, giết nhiều người hơn, không có cái gì đáng để tự hào.
Chúng nhân bốn phía đổ dồn ánh mắt nóng bỏng ngóng nhìn, đem mấy thân ảnh kia, đem vài cái tên kia ghi khắc, không phục vẫn là không phục, nhưng ở trong khảo hạch chém giết nhiều Vận Ách như vậy, ý tứ thế nào hết thảy người ở đây đều hiểu.
Mà lúc này ánh mắt trung niên tử y rơi xuống, xoáy trên người Tuyết Sinh, dừng lại rất lâu, mãi cho đến khi tựa hồ nhớ ra cái gì, trên miệng xuất hiện ý cười rất nhạt, thu liễm âm thanh.
"Ba hạng đầu nhận thưởng năm mươi Linh Thạch thượng phẩm, hai viên Thăng Linh Đan, riêng hạng nhất.
.

thưởng thêm một kiện Pháp Bào Nội Môn!".
Ba tên thiếu niên thiếu nữ hạng đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn hắn đều mang theo thanh minh, bình tĩnh đến lạnh lùng, giống như việc đối phương có mặt ở đây, đặt chân ở vị trí này không có cái gì kỳ lạ.
Theo như trung niên tử y nói, thì kiện Pháp Bào kia cùng đạo bào Nội Môn bình thường là tương tự nhau, sở dĩ gọi Pháp Bào vì trên thực chất nó là một dạng Pháp Khí phòng ngự, có thể chịu được ba lần công kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Chính ngọn sơn phong, ba ngọn một cụm từ thấp đến cao cách biệt ngàn trượng, chia làm Hạ Thiên, Trung Thiên, Thượng Thiên.
Ba phong Hạ Thiên phân biệt Sát Phong, Đạo Phong, Đan Phong, đỉnh núi là chỗ sinh hoạt, tu luyện của Nội Môn đệ tử, lưng núi thuộc về Ngoại Môn, còn hai ty Tạp, Công dưới chân núi,.
Ở đó phân chia ty phòng, thực chất là chỗ trú ngụ của đệ tử tạp dịch, quy chế tông môn Tuyết Sinh đại khái nắm rõ nhưng cách thức phân chia hắn vẫn chưa tìm hiểu kỹ càng.
Nội Môn được an trí động phủ tu luyện, ở đây có tân nhân, có cả đệ tử các niên trước, theo như Tuyết Sinh biết thì đệ tử Nội Môn Hạ Thiên nếu như trong ba năm không thể đột phá Trúc Cơ leo lên Trung Thiên sẽ bị bãi bỏ tư cách trục xuất đỉnh núi.
Mấy ngàn cái động phủ giống như tổ Yến trên vách đá, không nháo nhác ồn ào ngược lại vô cùng im ắng, đệ tử Nội Môn thường xuất sơn lịch duyệt hoặc thi hành nhiệm vụ, có một bộ phận bế quan tu luyện, Tuyết Sinh biết khung cảnh chào đón hoành tráng trước đó là do tông môn sắp xếp, sau khi chào đón tân nhân lập tức hối hả rời đi, không khí ở đây có phần lắng đọng, nhưng dòng chảy sinh hoạt lại cực kỳ náo nhiệt.
Tuyết Sinh đi vào động phủ của mình, là một cái động đá sâu hút tối om, bên trong có một ngọn Trường Minh Đăng trường kỳ chiếu sáng, bốn phía tường đá trơn bóng nhẵn nhụi mang lại ý lạnh, mà ngọn đèn treo ở trên cao không đủ chiếu sáng toàn bộ, đem một góc đốt lên ám quang, giống như hoàng hôn rơi trong động phủ.
Bên trong bài trí vật dụng hết sức sơ sài, một cái giường đá, một bồ đoàn đen nhẵn, dưới chân bồ đoàn xuất hiện mấy cái lỗ khảm tạo hình kỳ dị, chính là Tụ Linh Trận, chỉ cần đem Linh Thạch khảm vào sẽ lập tức khởi động trận pháp.
Tụ Linh Trận có công năng hấp thu linh khí ngoại giới, đem nó phong ấn ở trong động phủ khiến cho linh khí trở nên nồng đậm.
Tuyết Sinh quan sát bốn phía, tìm hiểu từng cái ngóc ngách, lúc lâu ngồi xuống bồ đoàn đem lệnh bài định danh lấy ra tiến hành khắc ấn.
Dùng linh thức khắc tên họ lên lệnh bài, từ đó về sau trở thành một thể, người chết lệnh bài tán, ngược lại, mất lệnh bài cũng chính là mất đi tư cách đệ tử La Sát Môn.
Đêm tối Tuyết Sinh đón một vị khách.
Cố Linh Thư tìm đến, hôm nay nàng cởi bỏ dã y, mặc lên đạo bào màu tím, giống như Tường Vi rũ bỏ bụi đường, kinh diễm để người ta trầm trồ không tiếc ngoái đầu nhìn nhiều thêm một chút, mà nàng dường như không quen thân phận mới, chưa quen diện mạo mới cho nên bộ dạng có chút mất tự nhiên.
Nàng đi trong đêm tối, tay cầm dù giấy che gió che tuyết, suối tóc đen dài như thác đổ bên dưới dù giấy trắng tinh tùy ý khoác lên vai áo, tóc mái cắt ngắn nghiêng nghiêng rơi trên mi mắt.
Lông mi rất dài che đôi con ngươi to tròn, đạo bào màu tím trùm lên cơ thể hoá thành váy dài, bông tuyết vui đùa bốn phía, nghịch ngợm bám lên vai áo bám vào suối tóc, rơi trên dù giấy, giống như ai đem bức hoạ Hồng Trần Tiên Nữ đặt vào cảnh đêm.
Thắt lưng đầy nắm, đẹp không tỳ vết tựa như không ăn khói lửa nhân gian.
Nàng đứng trước động phủ, ngại ngùng nhỏ giọng kêu gọi, gió mưa thổi tới nâng lên suối tóc để lộ ra làn da trắng mịn như ôn ngọc mang theo ánh sáng nhu hoà nhược mị.
Tuyết Sinh đi ra, cách ba bước chân, sau màn sáng phòng hộ, ngóng nhìn có chút thất thần.
"Ta đến để cảm tạ ngươi, ơn tha mạng! Lần trước qua loa không đủ thành ý!" Thanh âm rất nhỏ, ở trong gió tuyết như là thủ thỉ, nói rồi nàng đưa tay ra, trên tay cầm một cái hộp ngọc.
Tuyết Sinh biết, kia là tất cả những thứ mà nàng nhận được lúc sáng, dung nhan trước mặt để cho hắn không cách nào liên hệ với dã nữ điên cuồng trong trận chiến khảo hạch.
Kỳ thực, không phải hắn trượng nghĩa, chỉ là Tuyết Sinh không muốn giết nàng, bởi nàng chưa chạm vào ranh giới cuối cùng, nếu như vượt qua hồng tuyến, đụng chạm nghịch lân, hắn sẽ không ngần ngại xuống tay.

Thế gian có nhiều người tính cách vô cùng chấp nhất, chịu ơn tất báo, Tuyết Sinh cũng là hạng người kia, cho nên không nói lời dư thừa, lặng lẽ thu lấy hộp ngọc, lúc này từ chối chỉ khiến cho đối phương bứt rứt.
Tuyết Sinh nhận lễ, nàng cũng gỡ bỏ gánh nặng trong lòng, cúi đầu một chút, quay người rời đi.
Đem hộp ngọc đặt vào túi chứa đồ, Tuyết Sinh ngồi trên bồ đoàn, lông mi nhíu chặt, ngày mai hắn phải lựa chọn sơn môn, mà hiện tại Tuyết Sinh không có bất kỳ thông tin nào.
Ngoài trời gió tuyết nổi lên, có lẽ sơn phong quá cao khiến cho khí hậu khác biệt, Hàn Lộ vẫn có tuyết rơi, một vài cánh như Bồ Công Anh bay trong đêm tối, lọt qua hào quang trận pháp, rơi xuống Hạ Thiên, tán hạ trên bóng lưng xinh đẹp tay cầm dù giấy đang đi vào đêm tối.
Tuyết Sinh ngồi trên bồ đoàn tu luyện.
Mà lúc này tại Mạo Nhi Thành, Nhàn Vân Tông.
Nhàn Vân Tử đang lật sách bỗng nhiên tròng mắt co rút lại, cả người co giật mấy cái, mồ hôi theo tóc bạc xuề xoà trước mặt chảy ra, hoảng sợ hét lên một tiếng.
"Xong! Nhân vật chính vậy mà đi đến La Sát Môn rồi! Theo như tình tiết thường gặp thì nhất định sẽ có một vài kẻ đui mù chọc ghẹo hắn.
.
Mà ta cũng có một thằng cháu ở đó, thằng này! Chắc chắn hắn sẽ gây hoạ!" Nhàn Vân Tử gầm nhẹ, lập tức kêu gọi đám trưởng lão tập hợp.
Không khí đại điện có chút khẩn trương, ba tên trưởng lão đang ngái ngủ bị đánh thức, nháo nhác nhìn ngó bốn phía, chỉ sợ địch tập.
"Tông Chủ! Có chuyện gì phát sinh hay sao?"
Đêm xuân rất đẹp, hắn đang cùng với tỳ thiếp vật lộn cao trào thì bị kéo tới chỗ này, hiển nhiên không thể không sinh khí.
"Các ngươi! Khốn nạn, một đám khốn nạn!" Nhàn Vân Tử gầm nhẹ, hai mắt bắn ra lửa nóng, hướng phía dưới chỉ tay chửi mắng.
Ba tên trưởng lão không hiểu cái gì, bỗng nhiên nửa đêm kéo bọn hắn tới chỗ này, còn mắng nhiếc thậm tệ, nhưng mà có Hàn Lăng làm tấm gương, bọn hắn chỉ biết cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
"Ngươi đến La Sát Môn, đem con trai lão Thất, lôi đầu về đây cho ta!" Nhàn Vân Tử lớn tiếng quát.
"Nếu hắn không chịu về thì sao?" Một tên trưởng lão nhíu mày, nghi hoặc hỏi, hắn không biết chuyện gì phát sinh nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Hừ! Không về sao! Đánh gãy hai chân.
.
Không mang được hắn trở về, ngươi cũng đừng về đây nữa!" Đại điện chấn động, uy áp bao trùm bốn phía, Nhàn Vân Tử bạo nộ.
Bọn hắn quá quen thuộc, mỗi lần Tông Chủ phát điên đều sẽ có chuyện lớn xảy ra về sau, mà Tông Chủ hành sự như Thần, tông môn không ai không phục, Nhàn Vân Tông có được ngày hôm nay đều do một tay lão xoay vần chuyển thế.
Tên trưởng lão bị chỉ định vội vàng gói ghém hành trang chạy đi trong đêm.
Nhàn Vân Tử ngồi trong thư phòng, bứt rứt bất an.

"Quá khổ! Cuộc đời ta quá khổ rồi, nếu cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp hoạ.
.
Liệu có nên giải tán tông môn lên núi quy ẩn?" Nhàn Vân Tử thì thào, nói rồi lắc đầu tự phản đối bản thân.
"Chưa đến mức như vậy! Dương thọ không còn nhiều, Kết Đan gần như không thể.
.
Cơ duyên của ta nằm trên người thiếu niên kia, nếu như nắm bắt tốt cơ hội sẽ có ngày lão tử dậm một chân, Thiên Công Châu run ba cái!" Nhàn Vân Tử quả quyết, ngậm tẩu thuốc hút một hơi, nhả khói mù trời giống như thôn vân thổ vụ.
Sáng sớm Tân Dương hiện ra, bình minh ở chỗ này cũng đẹp hơn rất nhiều so với Mạo Nhi Thành, Tuyết Sinh tỉnh lại từ trong tu luyện, tu vi Luyện Khí bốn tầng tương đối vững chắc.
Sáng nay nhập phong cho nên hắn tỉnh dậy rất sớm, thanh tẩy cơ thể, khoác lên tử y Pháp Bào.
Mà khí hậu chỗ này cũng quá mức ma quỷ, bầu trời vốn đang trong xanh, bỗng nhiên mây đen tụ tập, lôi đình gào thét.
Thiên lôi nổ vang.
Thanh âm ùng ùng quanh quẩn thiên địa, tầng mây đè lên núi non trùng điệp, tràn đầy nặng nề, phảng phất có ai đó ở bên ngoài tinh không đem búa sắt nện xuống.
Khi thì sấm rền, lúc lại tiếng vang chát chúa, toàn bộ tu sĩ nhao nhao tỉnh lại.
Từng đạo lôi đình thô to vạch phá trời cao đẩy lùi bình minh đưa cánh tay kéo tấm màn bóng tối, mà tia sét cũng nương theo nước mưa hoá thành mũi nhọn buông xuống nhân gian.
Sáng sớm, mưa rất lớn.
Tuyết Sinh đứng ở cửa động phủ, nhíu mày.
Phía dưới có một vài đạo nhân ảnh áo tím tay che dù đen kiên trì đi vào mưa bụi, mà hạt mưa rơi trên tán dù truyền ra tiếng vang lạch cạch, giống như gào thét, chấp nhất vì sứ mệnh thanh tẩy nhân gian, nước mưa không cam lòng bị ngăn cản thuận theo tán dù chảy xuống hoá thành thác nước.
Trận mưa này kéo dài hơn nửa canh giờ, đem bụi đất cùng bông tuyết tối hôm qua cuốn sạch.
Bầu trời hơi mờ, chỉ còn một vài giọt lất phất, Tuyết Sinh đội mủ rộng vành rời khỏi động phủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.