Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 37: Khung Trời Ngoài Kia






Thuyền nhỏ rẽ sóng Nam Giang mang đám tân nhân đi về hướng tương lai vô định, ở đó nhiều năm sau sẽ có người trưởng thành hoá đại thụ che trời, có người giãy dụa cầu sinh, tất nhiên cũng có người nằm xuống khiến cho hết thảy chờ mong hôm nay chỉ còn là dằn vặt tiếc nuối.
Mặt sông dậy sóng, thủy lưu thay đổi đem màu nước chia đôi, mà tâm tình thiếu niên cũng vậy, không ai giống ai.
Tuyết Sinh đứng ở đầu thuyền, mắt hướng Thiên Không, trong lòng nghĩ thầm: Khi trở lại tầm mắt nhất định sẽ khác đi, vậy tâm cảnh hôm nay liệu sẽ còn, hay mất?.
Mặt trời vẫn đỏ nhưng Huyền Vũ ốc đảo không hoa lệ như lần đầu tiên nhìn thấy, bởi bầu trời đang bị một chiếc Chu Thuyền khổng lồ che đậy, Chu Thuyền hệt một tôn Viễn Cổ Hung Thú đang ẩn phục tầng mây đem hung uy bao trùm vạn trượng, không có dao động khí cơ nhưng uy áp tự thân khiến cho bát phương phải oanh minh run rẩy.
Sóng lớn quất vào ghềnh đá ầm ầm nổ tung, bọt nước bay lên trở thành bông tuyết, tiết trời cuối thu đầu đông hơi se lạnh, kỳ thực vẫn có một vài bông tuyết trắng tinh đang phiêu lưu, chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi.
Leo Huyền Vũ Thăng, đi vào lương đình.
Phía trên Chu Thuyền đã có người đứng chờ, đều là thanh niên, tuổi tác tương đương nhưng y phục khác nhau, đại khái mấy trăm người tụ thành một mảnh huyên náo, đều đang hướng phía dưới đại địa nhìn xuống, có thiếu niên nhãn mục lạnh băng, có tên mập tiếu tiếu hề hề nhìn vạn vật bằng ánh mắt xa lạ xen lẫn tò mò, một vài đạo dung nhan xin đẹp lướt qua, Tuyết Sinh biết bọn hắn cũng là tân nhân đến từ mấy chục toà thành bên trong quốc cảnh Thương Quốc.
Trung niên tử bào chắp tay đứng giữa lương đình, khuôn mặt lạnh nhạt, y phục trên người không thay đổi vẫn là Tử Kim Vương Bào như cũ, hôm nay hắn làm người tiếp dẫn, đem người mới đăng đường nhập thất.

"Xuất lệnh bài định danh, đi vào Tiểu Truyền Tống Trận!" Trung niên nhếch môi, thanh âm rất nhạt, nói xong nhấc tay, lập tức có một đạo pháp lực bắn ra đem không gian phía trước lật lên, ánh sáng thấu trời tại chỗ bộc phát, nhìn thấy một đạo quang trụ mọc lên từ mặt đất nối liền với Chu Thuyền.
Theo chỉ dẫn của trung niên, từng người lần lượt bước vào truyền tống, Tuyết Sinh luôn đi sau cùng, bàn chân vừa chạm quang trụ, ánh sáng chói mắt ngay lập tức bao trùm cả người, Tuyết Sinh mơ hồ cảm thấy, hình như có một cặp mắt đang từ bên trong vô số những quang điểm kia không hề kiêng kị trực tiếp quét qua cơ thể, đem toàn thân nhìn thấu, lột s@ch từ kinh mạch xương cốt cho đến từng tấc da thịt cơ nhục.
Cảm giác này đến nhanh đi cũng rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.
"Thông".
Một đạo âm thanh như là Viễn Cổ Chi Âm đụng chạm thức hải, kéo Tuyết Sinh đi vào quang trụ, tiến nhập Chu Thuyền.
Bầu trời màu xanh tinh khiết như ngọc, mặt đất màu đen âm u lạnh lẽo, đó là cảm nhận đầu tiên của Tuyết Sinh khi đặt chân lên Chu Thuyền, đứng phía dưới ngẩng đầu quan sát chỉ thấy nó rất lớn, nhưng trực tiếp đi vào.
.
Chu Thuyền này hoá ra vô cùng mênh mông, giống như có thể chứa đựng cả một phương thế giới.
Có lẽ là tác dụng do một loại thần thông hay trận pháp nào đó mang lại khiến cho trực quan bị thay đổi, nhưng nếu nhìn một cách tổng thể thì Chu Thuyền vẫn rất khổng lồ, đủ khả năng dung nạp vài ngàn người cùng lúc.
Hai mặt boong thuyền nhô ra mấy chục khẩu Tinh Quang Pháo, đều đang hướng phía mặt trời hấp thụ nhiệt năng mang lại cảm giác bén nhọn, linh động khiếp người.
Thân thuyền rất dày, đen bóng thô sần, không phải làm từ vật liệu Ngũ Kim mà người nào đó đen Thiên Ngoại Vẫn Thạch chế tác, bốn phía còn có linh quang trận pháp phát tán, theo như Tuyết Sinh nghe được từ miệng mấy người bên cạnh thì Chu Thuyền này đủ sức chống chịu một kích toàn lực của đại năng Nguyên Anh, còn Tinh Quang Pháo, từng khẩu pháo kia đều có thể bắn chết Kim Đan.
Tại chính tâm nhô cao một toà lầu các màu đen, bởi không phải xây dựng mà là đục đẽo tạo thành cho nên nhìn tổng quan vẫn có chút thô thiển, lối kiến trúc cổ xưa mang theo vận vị khó tả, người đứng đối diện không dám nhìn lâu, không thể ngẩng cao đầu.
Tuyết Sinh đem mình làm khách, ở giữa chỗ đông người hắn cảm thấy rất mất tự nhiên, mà những thiếu niên lên thuyền từ trước đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, có động thái lôi kéo quan hệ, bắt đầu tách rời phân chia cộng đồng.
Loại chuyện như vậy ở đâu cũng có, Tuyết Sinh không quan tâm, lúc này đứng sát mạn thuyền, ánh mắt hắn sáng ngời lấp lánh một cách dị thường, tựa như Tinh Thần.
Bởi ở độ cao này Tuyết Sinh có thể nhìn thấy toàn cảnh Mạo Nhi, bao trùm cả Huyền Vũ ốc đảo, thậm chí là Thanh Dực Thành cách đây trăm dặm.
Ở đó có gốc hoè già, có căn nhà gỗ!
Tiết Khí Hàn Lộ là tiết cuối cùng của mùa thu đánh dấu thời điểm khí trời giao mùa từ thu sang đông, đây là lúc trong thiên hạ không còn lá vàng, thay vào đó bằng bông tuyết trắng, vạn vật cởi bỏ lớp áo cũ, đem bản ngã tr@n trụi chống chịu với mùa đông giá rét khắc nghiệt đợi khi sang xuân choàng lên xiêm y rực rỡ.
Bầu trời vẫn nóng rực, mặt đất vẫn bị Thái Dương thiêu đốt, nhưng Thiên Không cao vợi đã xuất hiện một tầng tán mù, giống như chiếc ô xoè đem nhân gian bao trùm, gợn lên một cỗ lãnh mạc chi ý.

Mặc dù cỗ lãnh mạc kia không thể tránh khỏi bị nhiệt độ cao thiêu đốt nhưng nó vẫn kiên trì thủ vững, có lẽ đang đợi tiết khí kế tiếp sẽ lập tức đem bông tuyết phủ xuống nhân gian.
Chu Thuyền khởi động, thanh âm oanh minh ầm ầm rung chuyển bát phương, mái chèo hướng hư không quấy phá tạo thành khí cơ đem nó nhấc lên gào thét bay đi, càng bay càng cao, mãi cho đến chạm vào Thanh Thiên.
Chu Thuyền gào thét lướt qua, đuổi chạy mây mù, xua tan sương khói, đang cùng với phi cầm dị điểu đầy trời tranh đua tốc độ, lúc này toàn cảnh Thương Quốc bỗng nhiên hiện ra trong mắt Tuyết Sinh.
Thiên Công Châu kỳ thực chỉ là hòn đảo nằm lọt giữa Vô Tận Hải mênh mông.
Bộ dạng như một quả bóng bầu dục đang lặng lẽ trôi nổi giữa biển khơi, địa hình cũng vô cùng phức tạp, trong đó có một dãy núi rất lớn, hạo hãn mênh mông tựa hồ một đầu Ngoạ Long tung hoành nam bắc đem địa thế cách trở tây đông.
Dãy núi này gọi Vô Lượng Sơn.
Phía tây Vô Lượng Sơn là một cái Hoang Nguyên rất lớn, chiếm cứ bảy thành diện tích Thiên Công Châu, chỉ có điều Hoang Nguyên này không có người sinh sống, nó giống như tấm thảm màu đen bị ai đó đánh rơi, tồn tại vĩnh cửu bên trong năm tháng.
Chính giữa Hoang Nguyên, đại địa nứt vỡ một khoảng, đâm sâu vào Địa Tâm, nhìn thấy nham tương đỏ rực bên trong, có thể toàn bộ mây đen cùng chướng khí trong phiến thiên địa này là do nó thổi tới.
Hoang Nguyên cũng là cấm khu lớn nhất Thiên Công Châu.
Man Thiên Cấm.
Bên trong tràn ngập âm u, mai táng toàn bộ di tích Viễn Cổ, chứa đựng thâm trầm quỷ dị, ngăn cản bước chân nhân loại không cho phép ngoại lai khai phá, vậy nên nhận thức trong hàng ngàn hàng vạn năm qua chỉ mới dừng ở sườn đông Vô Lượng Sơn.
Man Thiên Cấm đem mây đen đục thủng tầng trời, phía dưới tấm màn bị che đậy kia tồn tại vô số hung thú cùng rất nhiều sinh mệnh quỷ dị không sao đếm hết.
Mà sườn đông mới là chỗ nhân loại nghĩ chân.
Cảnh nội Thiên Công Châu có hết thảy sáu mươi tám quốc gia cùng năm ngàn toà thành trì phân bố rải rác chạy dọc theo Vô Lượng Đại Sơn.
Chỗ Tuyết Sinh sẽ đến vẫn thuộc về Thương Quốc.
Thương Quốc chỉ là một nước nhỏ với ba mươi sáu toà thành trì, dân cư chưa đầy trăm triệu, phía bắc giáp Vũ Quốc, điểm cuối cực nam bị Mã Nhạc Sơn chặt đứt, còn bên kia là nước Thiên Phổ.

Dân số ít ỏi như vậy nhưng mỗi năm đều có hạng vạn người phải đi vào Doanh Binh để rồi bỏ mạng dưới tay quỷ quái Dị Tộc, con số biết nói phản ánh một cái sự thực kinh khủng! Người sinh ra không kịp chiến sĩ chết đi.
Đầu Vô Tận Hải chính là điểm kết thúc của Vô Lượng Sơn, ở đó có một ngọn núi rất kỳ lạ, hình dáng giống như cánh tay đang nhô lên khỏi mặt biển muốn bám vào đất liền, đem cơ thể thoát ly ác thủy tràn ngập hung tà tăm tối.
Chỗ kia gọi Thần Vẫn Chi Địa, cũng là Thánh Địa duy nhất bên trong Thiên Công Châu, sở dĩ như vậy bởi vì ở đó có một cái tông môn đang tồn tại, bao trùm lên hết thảy.
.
Nhìn thành Chí Tôn Tu Chân Giới, Chúa Tể toàn bộ sinh mệnh Thiên Công Châu.
Lộ trình không ngắn cũng không dài, chỉ hơn nửa ngày đường mà thôi, nhưng đó là tốc độ của Chu Thuyền còn người bình thường nếu muốn đi hết ba mươi sáu toà thành trì, đạp tận quốc cảnh Thương Quốc chỉ sợ phải mất đến vài năm.
Tuyết Sinh chăm chú nhìn ngắm thiên địa, tất cả đối với hắn đều mới mẻ, giống như tự tay xua tan mây đen mở ra một phương chân trời lạ lẫm, từ trên độ cao này thi thoảng xuất hiện một vài cảnh tượng để cho Tuyết Sinh líu lưỡi khiếp sợ không thôi.
Một con Huyền Điểu cơ thể như toà núi, lấn áp Chu Thuyền gào thét bay ngang, ánh mắt nó vô cùng linh tính, sắc lạnh hung tàn.
Huyền Điểu vượt qua Chu Thuyền, ngoái đầu nhìn lại, miệng lớn phát ra tiếng rít giống như đang cảnh cáo, Tuyết Sinh trợn mắt há hốc mồm, mà lúc này ánh mắt giao hoà ở giữa, cả người hắn bỗng nhiên run lên một cái, hai mắt đau nhức tựa kim đâm, cũng có một vài thiếu niên trải nghiệm hệt Tuyết Sinh, nơi đây còn có trận pháp Chu Thuyền ngăn cản gần hết tác động, nếu như bắt gặp ở thế giới bên ngoài hắn không dám nghĩ Huyền Điểu kia sẽ còn kinh khủng đến mức nào.
Một canh giờ đi qua, không gặp phải bất kỳ biến cố gì, Chu Thuyền dần dần hạ thấp độ cao, bởi mấy chục dặm trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái Thủy Vực rất lớn, mặt nước sôi trào ùng ục bốc hơi dựng lên màn khí mờ đục đem Thiên Không chặt đứt, chủ động cắt ngang.
"Chu Thuyền chuẩn bị vào Hắc Long Đàm! Chúng đệ tử lập tức lùi khỏi boong thuyền!".
Một thanh âm rất lớn vang lên, chấn trụ hết thảy thiếu niên đang nháo nhác.
Tuyết Sinh nghe được bên trong thanh âm kia chứa đựng một tia ngưng trọng liền hiểu chuẩn bị có biến cố phát sinh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.