Đứa Trẻ Mất Tích Bí Ẩn

Chương 3:




08.
Trưởng thôn bị chúng tôi trói một ngày một đêm.
Chiều tối hôm sau, Cố Thời Minh lại đến.
Dân làng tìm trưởng thôn khắp nơi, một số người sốt ruột không chờ nổi, trực tiếp báo cho Cố Thời Minh rằng nhà mình có bao nhiêu mẫu đất. Ý muốn kiếm chút tiền.
"Thím, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu không thả ông ta, chỉ sợ dân làng cũng tìm tới."
Trưởng thôn lúc này đã suy yếu, giống như con rối nằm liệt tựa vào cột, thở không ra hơi.
"Đại Mao, cháu có muốn đến nơi khác sinh sống không?" Thím điên nhìn tôi, hiếm khi nghiêm túc thế này.
Tuy rằng không hiểu tại sao thím ấy đột nhiên hỏi như vậy nhưng tôi cũng thành thật gật đầu.
Nếu còn ở lại đây, chỉ sợ trưởng thôn sẽ tìm mọi cách tr.a t.ấn chúng tôi.
"Được, thím đưa cháu đi." Thím điên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
"Người làm gì vậy?" Tôi hỏi.
"Chạy trốn."
"Chạy trốn? Vì sao phải chạy?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không phải thím có nhược điểm của trưởng thôn sao? Lấy nó đối phó với ông ta là được."
Không ngờ tôi sẽ nói những lời này, thím điên sững người trong chốc lát, sau đó tiếp tục dọn đồ:
"Không có nhược điểm nào hết, đừng đoán mò."
Nhưng đôi tay run rẩy đã bán đứng người, thím ấy đang khẩn trương.
"Nếu không, chúng ta nhờ Cố Thời Minh giúp đỡ?" Tôi đề nghị.
Nhớ tới hơi ấm trong lòng bàn tay ấy, tôi rất tin tưởng anh ta.
"Cháu biết đó là ai không? Cháu biết hắn có thể làm ra những chuyện gì không? Cháu cho rằng chúng ta đang trốn trưởng thôn sao? Chúng ta là đang trốn hắn!" Thím điên gần như hét lên.
Tôi giật mình, mắt hơi đỏ. Đây là lần đầu tiên thím nổi giận với tôi.
"Cháu biết rồi."
Thấy tôi khóc, thím điên đau lòng, kéo tôi lại, áy náy nói:
"Thím giúp cháu thoát khỏi cái nơi địa ngục này, tin thím đi."
Giờ phút này, thím điên dường như không còn khùng dại nữa.
...
Chúng tôi không mang quá nhiều đồ đạc, thím chỉ xách theo một cái túi nhỏ, kéo tôi chạy về phía sau núi.
"Bọn họ sẽ đuổi kịp nhanh thôi, chúng ta phải nhanh hơn chút."
Mặc dù từ nhỏ tôi đã quen với nơi này nhưng vẫn không thuộc đường bằng thím ấy.
Tôi im lặng theo sát phía sau.
Trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn.
Chúng tôi chạy trốn suốt hai ngày, không biết đã đi qua bao nhiêu đỉnh núi.
Mãi đến tận hôm nay, lúc trời tối mịt, không thấy rõ đường, thím điên mới dẫn tôi vào một hang động để nghỉ ngơi.
Hang động này rất lớn, lúc nói chuyện còn vọng tiếng vang, cũng thật hôi, y như cái giếng trong nhà thím vậy.
Tôi kiệt sức, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất:"Thím, cháu đói quá."
Từ thôn đến đây, chạy trốn lâu như vậy, chúng tôi cũng chưa được giọt nước nào, dọc đường không kiếm được thức ăn, ngay cả chút quả dại cũng không thấy. Bụng tôi kháng nghị, kêu mãi không dứt, cả người vừa đói vừa mệt.
Thím điên im lặng.
Qua một lúc lâu mới cất lời: "Cháu chờ ở đây."
Thím ấy đứng dậy, đi vào chỗ sâu nhất trong hang.
Người vừa đi được 20 mét, tôi đã sợ hãi, chạy theo túm chặt tay thím: "Cháu sợ."
Giọng tôi run run, lỡ như một con lợn rừng nhảy ra ăn thịt tôi thì làm sao?
Thím siết chặt tay tôi như đang thỏa hiệp, hai chúng tôi tiếp tục bước vào.
Tầm nhìn bị bóng tối che khuất, nỗi sợ hãi không ngừng bủa vây, đường đi cũng gập ghềnh.
Tôi lấy ra một cây nến nhỏ trong túi áo ngực, định thắp sáng soi đường, còn chưa kịp châm lửa đã bị thím điên dập tắt.
"Cháu không muốn sống nữa à."
"Ánh lửa sẽ làm bọn họ càng dễ tìm được nơi này."
Tôi cúi đầu, nhận ra hành động của mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Sau khoảng 50 bước chân, chúng tôi dừng lại ở một nơi ẩm ướt.
Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến tôi nhớ tới cái giếng nọ.
Thím điên sờ s0ạng, tìm kiếm một hồi, sau đó nhặt lên một thứ trơn trượt, ướt át đưa cho tôi: "Ăn đi."
Tôi muốn nôn:"Đây là cái gì? Hôi quá."
"Cháu thích ăn thịt nhất, không phải sao? Đây là thịt, mau ăn đi." Thím ấy đáp.
"Thím, sao thịt này lại hôi như vậy, chúng ta có thể nướng chín rồi mới ăn không?"
"Muốn sống thì ăn đi." Thím điên bắt đầu tự mình nhai nuốt.
Tôi nghiến răng, cũng gặm một miếng.
Vừa hôi vừa thối.
Trong miệng tràn ngập mùi m.áu tanh.
Tôi nhổ ra.
Thím điên lại nhặt lên miếng thịt khác đưa tôi:
"Cố gắng ăn đi, ăn no mới có sức chạy tiếp."
Tôi cau mày nhận lấy, ngón chân hơi di chuyển, chạm vào một mảnh kim loại, phát ra âm thanh ngắn ngủi.
Tôi cúi xuống nhặt nó lên, đút túi quần, sau đó gắng gượng ăn nốt.
Xong xuôi, thím điên còn bọc mấy miếng vào túi vải, đề phòng trên đường chạy trốn không tìm được thức ăn.
09.
Đêm ấy, tôi ngủ không ngon, trong giấc mơ cứ luôn nhớ đến những người bạn đã cũng mình lớn lên.
Trời còn chưa sáng, tôi đã sốt cao.
Môi khô nứt vì thiếu nước, m.áu cứ rỉ ra.
Thím điên sốt ruột, tìm kiếm xung quanh, tìm được một chiếc lá còn đọng vài giọt sương, vội đặt lên miệng tôi.
Cơn sốt ngày càng tệ, cả người như bốc hỏa.
Thím điên ôm tôi, bắt đầu khóc.
Nói nhất định sẽ tìm được nước, bảo tôi đừng sợ.
Tôi nhìn bóng người khuất dần xuống núi, kéo lê cái thân thể đau nhức của mình vào sâu trong hang.
Miếng kim loại trong túi quần đong đưa theo bước chân.
Tôi vươn tay chạm vào.
Kết cấu không được bóng loáng cho lắm, thậm chí đã bong tróc.
Khi ngửi thấy mùi tanh càng nồng, tôi thắp sáng ngọn nến.
Cách đó không xa, một th.i th.ể thối rữa đang phân hủy nằm đó.
Đàn ruồi bọ vo ve, bu kín.
Tôi sụp đổ.
Hai chân như mất đi cảm giác.
Trước mặt là Cẩu Đản, người đã mất tích mấy ngày trước.
Cách đó không xa còn có hai bộ xư.ơng trắng khác, điểm chung là đều bị mất cánh tay phải.
Từ chút vải quần áo còn chưa mục nát hết, tôi nhận ra đây là hai người anh của Cẩu Đản.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm, trái tim như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng khiến tôi không sao thở được.
Nghĩ đến món thịt hầm mà ngày trước thím điên cho tôi ăn rất có thể là hai anh em của Cẩu Đản, tôi không khỏi buồn nôn, muốn móc sạch cả dạ dày.
Mấy con ruồi cứ vo ve trước mặt, tôi sực tỉnh trong giây lát.
Vừa lăn vừa bò về hướng ngược lại.
Tôi phải về lại trong thôn.
Thím điên dẫn tôi đến đây, có phải cũng muốn ăn tôi?
Tôi muốn nhanh chóng trở về kể chuyện này cho trưởng thôn, nói cho ông ta biết thím điên đã ăn thịt cháu trai ông ta.
Đường về bằng phẳng, tôi cứ chạy, thậm chí còn không nhận ra những vết phồng rộp đã nứt toác ở chân, m.áu tuôn xối xả.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thím điên ăn thịt người.
Phải tìm ai đó bảo vệ tôi.
Về đến cửa thôn, tôi thấy Cố Thời Minh đang đứng trước nhà thím điên.
Anh ta đứng bên miệng giếng xem xét.
Khoảnh khắc nhìn thấy người khác, cơ thể tôi cũng kiệt sức đến nơi.
Chân tôi khuỵu xuống, ngã trên đất.
"Cứu với."
10.
Cố Thời Minh trông có vẻ mệt mỏi, trong mắt hằn lên tia đỏ.
Thấy bộ dạng này của tôi, anh ta nhướng mày, đỡ tôi ngồi xuống bên cạnh giếng.
"Thím điên mang cháu chạy?" Anh ta hỏi.
"Thím ấy ăn thịt người, cháu nhìn thấy thím ấy ăn thịt người." Tôi sợ hãi lặp lại, cả người run run.
"Đàn ông con trai phải có dáng vẻ của đàn ông con trai, nhìn xem cháu bị dọa thành cái dạng gì rồi." Cố Thời Minh xoa đầu tôi, ngữ khí nói chuyện vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng tôi lại nổi da gà khắp người.
Hắn còn đáng sợ hơn cả thím điên.
"Cháu muốn tìm trưởng thôn." Tôi lay tay hắn.
"Trưởng thôn không phải đang ở đây sao?" Hắn nhìn về phía đáy giếng.
Nhớ tới chiếc quan tài còn nằm bên dưới, tôi rướn người nhìn thử.
"Rất tò mò đúng không? Hắn hỏi.
Tôi vội lui về sau, lắc đầu điên cuồng.
"Nếu đã tò mò vậy thì xuống đó xem đi." Hắn đạp tôi ngã dúi.
Tấm ván đã mục nát nhiều năm, không chịu nổi cú ngã của tôi, trực tiếp bị đập nát, nước bên trong bắn cả vào mặt, vị đắng chát.
Cảm giác mát lạnh trên tay khiến da đầu tôi tê dại.
Tôi nhắm chặt hai mắt, sợ hãi la hét.
Sự tiếp xúc với x.ác ch.ết được phóng đại lên vô số lần.
Tôi thở hổn hển, giọng nói đã lạc cả đi, Cố Thời Minh còn quan tâm, ném xuống một cái đèn pin.
Không gian chật hẹp bỗng trở nên sáng sủa.
Mãi đến khi xung quanh đã yên tĩnh, tôi mới dám lấy lại tinh thần, từ từ mở mắt ra.
Ngay cạnh đó, khuôn mặt một người đàn ông lộ rõ, khoảng cách gần đến nỗi nếu như tôi chớp mắt, lông mi cả hai sẽ chồng lên nhau.
Tim tôi như ngừng đập, bị dọa ngây dại, sợ đến mức ngã ra sau.
Trước khi ngất đi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra người này là ai.
Chú ấy là chồng của thím điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.