Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 89:




Thời gian cách lúc Hạ Mạc hứa với Lâm Nam tới nay đã không còn lại bao nhiêu. Lâm Nam không thể không dùng mùi nước hoa thật nồng mới có thể miễn cưỡng che đi mùi hôi trên người mình, các đốm thi ban lớn nhỏ bắt đầu tràn lên người anh ta, từng giây từng phút anh ta có thể cảm nhận rõ đau đớn ngứa ngáy dưới lớp da, cảm giác này như trong cơ thể anh ta mọc đầy giòi bọ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá da chui ra. Anh ta phải cố hết sức mình mới nhịn được dục vọng gãi vào.
Mà điều càng khiến anh ta không chịu nổi chính là khát vọng đối với máu tươi, loại khát vọng này hệt như giòi trong xương, cắn nuốt lý trí anh ta từng chút một.
Anh ta không chỉ một lần nhìn cha mẹ, nhìn Tư Niên, nhìn những người sống khác phát ngốc, đầu óc không chịu khống chế nghĩ tới mùi máu tươi của bọn họ. Chờ anh ta hồi hồn lại, nỗi sợ và suy nghĩ kinh khủng ấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Vì để tránh cho mình mất khống chế làm bọn họ bị thương, Lâm Nam lấy cớ sắp khai giảng, giáo viên bảo anh ta tham dự bài nghiên cứu mới, công việc bận bịu, tạm thời dọn vào trường ở. Sau đó anh ta lại lừa bố mẹ lấy một tờ giấy chứng bệnh, xin trường nghỉ nửa tháng.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Nam là kiểu khiến người ta bớt lo, là con nhà người ta điển hình, bản thân bố mẹ anh ta cũng nhiều việc nên không hề nghi ngờ anh ta. Chẳng qua mẹ Lâm Nam đã tận mắt nhìn thấy con mình ăn cá sống, lúc nào cũng lo tình trạng sức khỏe và trạng thái tinh thần của anh ta, ngày nào cũng phải gọi vài cuộc cho anh ta mới yên tâm. Trong lòng Lâm Nam có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, thậm chí anh ta muốn kể tình hình thực tế cho bà nghe, nhưng những lời đó tới miệng rồi vẫn không nói nên lời. Cuối cùng anh ta chỉ có thể nhận sự quan tâm hàng ngày của mẹ.
Càng như vậy, anh ta càng không thể tưởng tượng nổi bố mẹ sẽ đối mặt với nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh như thế nào.
Mà bên kia.
Sau khi Trương Tư Niên uống hết chỗ thuốc làm từ thảo dược đã hoàn toàn khỏe mạnh, đúng như Lâm Nam kỳ vọng, cuối cùng y đã có thể sống cuộc sống của người bình thường, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Trước đây khi Lại Tam chiếm đoạt cơ thể của Trương Tư Niên đã nói toạc tâm tư của anh ta. Lúc ấy anh ta thừa nhận mình có tình cảm với Trương Tư Niên, anh ta nghĩ Trương Tư Niên không biết chuyện, ai ngờ Trương Tư Niên không những biết mà còn nghe được tiếng lòng của mình.
Qua một hồi kiểm tra, xác nhận mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, Trương Tư Niên nói cho Lâm Nam biết y cũng thích anh ta, bằng lòng ở cạnh anh ta tới cuối đời.
Người anh ta yêu cuối cùng đã thoát khỏi tra tấn của bệnh tật, trốn thoát khỏi bóng ma của cái chết, người anh ta yêu cũng yêu anh ta.
Tâm nguyện nhiều năm đã sớm đạt được.
Nhưng trong lòng Lâm Nam chỉ còn lại chua xót.
Một người đã chết lấy gì để mang lại hạnh phúc cho người sống?
Đối diện với ánh mắt ngập tràn tình yêu và chờ mong của Trương Tư Niên, Lâm Nam đã dùng hết sức mình từ chối y, trong đôi mắt ướt át ngạc nhiên, anh ta xoay đi không chút do dự.
“Vì sao? Rõ ràng anh đã từng nói thích em mà!” Trương Tư Niên bắt lấy tay anh ta, không cam lòng chất vấn.
Lâm Nam dùng sức vùng tay mình ra, làm bộ như không có việc gì đút tay vào túi quần, hờ hững nói: “Anh thừa nhận mình thích em, nhưng anh lại thích cuộc sống của người bình thường hơn, anh không muốn anh, bố mẹ anh, còn có em và người nhà của em sống trong sự chỉ trỏ của người khác. Tư Niên, em còn nhỏ, em quá ngây thơ, em không hiểu cưới vợ sinh con mới là con đường đúng đắn.”
Trương Tư Niên khó tin nhìn anh ta, nói năng lộn xộn: “Anh Nam, anh sẽ không nói vậy đâu.”
“Tư Niên, em nghĩ là em thật sự hiểu về anh ư?” Lâm Nam nói: “Anh chỉ là người bình thường, có tất cả những khuyết điểm của người thường, anh không tốt như em nghĩ. Nếu những lời trước đó tạo thành bối rối cho em thì anh xin sẽ xin lỗi em. Anh xin lỗi.”
Rất xin lỗi.
Tuy anh cũng yêu em, nhưng chúng ta đã sớm âm dương cách biệt, được định sẵn không thể bên nhau.
“Em không cần anh xin lỗi!”
“Tư Niên, em bình tĩnh lại đi, em đã trưởng thành rồi, bây giờ trở lại khỏe mạnh, hẳn nên học cách xử lý vấn đề của một người trưởng thành.”
Trương Tư Niên nhìn thẳng vào Lâm Nam, kiên quyết nói: “Nếu cái giá phải trả khi khỏe lại là mất anh, vậy em tình nguyện chết đi.”
Lâm Nam ra vẻ lạnh nhạt, thật ra chật vật bỏ lại hai chữ: “Tùy em”. Nói xong, anh ta quay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Hai người chia tay trong không vui, Lâm Nam cho rằng với những lời kia của mình, Trương Tư Niên sẽ không tìm đến anh ta trước khi rời khỏi thế giới này, nhưng anh ta đã xem thường hiểu biết của Trương Tư Niên đối với mình.
Sau khi anh ta rời đi, ban đầu quả thật Trương Tư Niên vừa thất vọng vừa cực kỳ tức giận, dù thế nào y vẫn không tin anh Nam của y sẽ không nói như vậy. Từ nhỏ tới lớn Lâm Nam là bạn chơi cùng duy nhất của y, là bạn bè, là anh cả. Lâm Nam giống một người anh, cẩn thận săn sóc quan tâm để mắt tới y, đừng nói Lâm Nam thừa nhận thích anh ta, dù không thích y, với tính cách của Lâm Nam cũng sẽ tuyệt đối không nói những lời lẽ tổn thương người khác như vậy.
Nói không chừng anh Nam có nỗi khổ khó nói gì đó!
Suy nghĩ vừa lóe lên, Trương Tư Niên lập tức nhớ tới những chi tiết bị y xem nhẹ, ví dụ như mùi hôi không thể che giấu được trên người Lâm Nam, Lâm Nam thường xuyên thất thần, rõ ràng trời càng ngày càng nóng, anh ta lại mặc kín ba lớp áo, chỉ hận không thể bọc mình thành bánh chưng, thậm chí còn mang theo cả găng tay. Trước kia đẹp trời anh Nam luôn tìm mọi cách dỗ y ra ngoài tản bộ phơi nắng, mà dạo này anh Nam chưa bao giờ nhắc đến chuyện ra ngoài đi dạo với y.
Trương Tư Niên nhanh chóng nhớ tới một chuyện suýt nữa bị mình lãng quên.
Mấy hôm trước dì giúp việc trong nhà mua một con vịt, còn mang theo cả tiết vịt về nữa. Y tận mắt nhìn thấy Lâm Nam bỗng nhìn chằm chằm tiết vịt, không ngừng nuốt nước miếng, một hồi lâu sau vẫn chưa hồi hồn lại được.
Chẳng lẽ anh Nam cũng giống y, bị dã quỷ không rõ lai lịch bám vào người?
Nhưng sao y không thấy con quỷ nào trên người anh Nam?
Trương Tư Niên được người nhà bảo bọc rất kỹ, bình thường thích nhất là xem mấy bộ phim nhiệt huyết thiếu niên, trông thì trầm tính ngoan ngoãn, thật ra trí tưởng tượng rất lớn, tràn ngập tò mò, còn có chút bệnh nổi loạn tuổi thiếu niên.
Y nghĩ mãi không ra nên gọi điện ngay cho Hạ Mạc, thông qua điện thoại nói hết những biểu hiện bất thường của Lâm Nam cho Hạ Mạc nghe. Hạ Mạc vẫn giữ vững suy nghĩ của mình, cho rằng chân tướng không nên đến từ miệng cậu, chẳng qua cậu vẫn âm thầm thúc đẩy, không phủ nhận việc Lâm Nam bất thường mà nói với Trương Tư Niên rằng nếu có câu hỏi gì có thể đi hỏi trực tiếp Lâm Nam.
Vì thế Trương Tư Niên đi thẳng tới nhà tìm Lâm Nam, lại được mẹ Lâm Nam báo bận làm bài nghiên cứu, quay về trường học trước rồi.
Trương Tư Niên đến trường của Lâm Nam, tìm được phòng ký túc xá anh ta ở nhưng không thấy ai. Sau khi hỏi mới biết Lâm Nam xin nghỉ nửa tháng, vốn không về trường.
Rốt cuộc anh Nam đã đi đâu?
Tìm đâu cũng không thấy, Trương Tư Niên bỏ khoản tiền lớn mời một thám tử tư chuyên đi điều tra bắt người thứ ba, thám tử nhanh chóng tìm ra nơi Lâm Nam ở, hơn nữa không biết dùng cách gì mà lấy được chìa khóa chỗ anh ta.
Trương Tư Niên chạy thẳng đến phòng thuê tạm thời của Lâm Nam, vừa đứng trước cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, trong phòng có tiếng động vọng đến, y gõ cửa nhưng không ai ra mở. Do dự một lúc, y dùng chìa khóa thám tử đưa cho mở cửa ra. Ban ngày ban mặt mà trong phòng tối đen như mực, nương theo ánh sáng từ cửa chiếu vào, y nhìn thấy có bóng người cuộn trong góc, tay cầm gì đó đưa lên miệng, ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ lắm, chỉ biết thứ kia hình như là vật sống, đang điên cuồng giãy giụa.
“Anh Nam?” Trương Tư Niên chạm vào công tắc ngay cạnh cửa, bật đèn lên.
Dưới ánh đèn sáng trắng, Lâm Nam đang cắn cổ một con thỏ nuốt từng miếng một, trên lớp lông trắng của thỏ, trên mặt trên tay anh ta bắn đầy máu. Lâm Nam đã hoàn toàn chìm đắm vào khoái cảm được ăn uống, dù có người vào vẫn không ngẩng đầu lấy một cái. Chỉ thấy bên ngoài cơ thể trần trụi phủ kín từng đốm đen thành cụm, miệng vết thương lớn lớn bé bé thối rữa sâu đến mức lộ cả xương, trên người gần như không còn một miếng thịt nguyên vẹn.
Hình ảnh còn đáng sợ hơn mấy bộ truyện tranh kinh dị y lén đọc, nước mắt Trương Tư Niên tràn mi, trong ngực truyền đớn từng cơn đau quặn, nguồn gốc cơn đau không phải sợ hãi mà cực kỳ đau lòng.
“Anh Nam!” Trương Tư Niên nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâm Nam, giật lấy con thỏ đang dần ngừng giãy giụa trong tay anh ta: “Anh biết mình đang làm gì không?”
Bản năng xác sống hoàn toàn chiếm lấy lý trí Lâm Nam, vào khoảnh khắc Trương Tư Niên cướp đi con thỏ, anh ta đột nhiên chồm lên bắt lấy tay Trương Tư Niên, xoay người đè y lên tường, nghiêng đầu muốn táp vào cổ y. Miếng bùa Trương Tư Niên đeo bên người bỗng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cơn đau nơi miệng thoáng cái đánh úp lại, Lâm Nam chợt bừng tỉnh.
Anh ta… đang làm gì thế này?
Bất an sợ hãi những ngày qua trong lòng anh ta biến thành nỗi sợ rõ ràng. Trong khoảng thời gian này, anh ta đã sớm chấp nhận sự thật mình biến thành xác sống, nhưng vào lúc này đây, anh ta mới hoàn toàn hiểu ra rốt cuộc mình đã biến thành một con quái vật như thế nào.
May mà… May mà anh ta đã lấy mấy lá bùa hộ mệnh từ chỗ Hạ Mạc.
Cuối cùng Lâm Nam không thể đối mặt với một bản thân như vậy, anh ta xoay người muốn chạy, Trương Tư Niên phản ứng cực nhanh bắt lấy tay Lâm Nam, thuận thế nhảy về phía trước ôm lấy eo anh ta, sau đó dùng hết sức mình giữ chặt Lâm Nam, hét lớn: “Anh không được ra ngoài!” Y không biết rốt cuộc Lâm Nam đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết nếu Lâm Nam mà cứ vậy chạy ra, chắc chắn sẽ bị người ta xem là quái vật rồi bắt lại.
Trương Tư Niên không để ý, tay ấn vào vết thương thối rữa của Lâm Nam khiến anh ta đau đến mức kêu thành tiếng. Trương Tư Niên nghe thấy vội thả lỏng tay, ngay sau đó y nhanh chân chạy tới đóng cửa lại, đồng thời chắn trước cửa.
“Anh Nam, anh nói cho em biết rốt cuộc chuyện này là sao?” Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ lại mở mắt âm dương, Trương Tư Niên lờ mờ nhận ra Lâm Nam không đơn giản là sinh bệnh, thế nhưng y không dám nghĩ sâu hơn.
Lâm Nam cúi đầu không nói gì.
“Nếu anh không nói em sẽ đi hỏi cảnh sát Hạ, chắc chắn cậu ấy biết!” Trương Tư Niên lớn tiếng nói.
Việc đã đến nước này, Lâm Nam biết nếu mình không nói ra sự thật, Trương Tư Niên sẽ không bỏ qua.
Anh ta nói: “Thật ra trước khi em làm phẫu thuật thì anh đã chết rồi…” Lâm Nam kể hết mọi chuyện cho Trương Tư Niên, nhìn y khóc thành tiếng, an ủi nói: “Cảnh sát Hạ nói cậu ấy có thể để anh ở lại nhân gian bằng hình thức quỷ hồn, nhưng anh không biết ở lại như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì không.”
Tư Niên đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại, chấp niệm sâu nhất trong lòng Lâm Nam đã hoàn thành. Nếu anh ta ở lại trong hình thái quỷ hồn sẽ âm dương cách biệt với bố mẹ, dù anh ta đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy anh ta, mà anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ phải nhận lấy nỗi đau mất con. Tuy Tư Niên mở mắt âm dương có thể nhìn thấy anh ta, nhưng chung quy người quỷ không chung đường, anh ta không thể mang đến bất cứ hạnh phúc nào cho y, ngược lại rất có thể vì sự tồn tại của anh ta khiến Tư Niên mất đi cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Nhưng nếu anh ta vào luân hồi, kiếp sau sẽ không có ký ức kiếp này, anh ta không biết bản thân khi đó có còn là chính mình không.
Thay vì sống trong một kiếp sau không biết gì, anh ta tình nguyện được như bây giờ, trốn trong góc âm u nhất nghe những lời quan tâm của mẹ, trộm nhìn người thân và người yêu, anh ta cũng đã thấy thỏa mãn rồi.
Đủ loại suy tính bủa vây khiến Lâm Nam do dự.
“Anh Nam, anh ở lại đi được không, em cầu xin anh ở lại được không?”
*********************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.