Đứa Con Của Yêu Quái

Chương 128:




Hạ Mạc cũng không bất ngờ khi Long Viêm tìm tới mình. Cậu đã dám công khai bán mấy lá bùa đó, tất nhiên sẽ tính tới đủ loại hậu quả. Cậu muốn mượn lực Đặc Điều Xử để đối phó với Song Loa Hoàn, đối phó với Mẫn Vũ, dù thế nào đi nữa cũng không thể tránh mặt Long Viêm được. Từ thông tin hiện nay cậu thu thập được và hướng đi của Long Viêm, hẳn là ông cũng có mục đích giống cậu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tăng cường sức mạnh càng có lợi cho hợp tác tương lai.
Tất cả các loại bùa chú và truyền thừa nhà họ Mạc đều được cậu cải tiến ở một mức nhất định. Những người khác chưa chắc đã nhận ra lai lịch của số bùa ấy, nhưng chắc chắn Mẫn Vũ có thể nhận ra.
Tuy Mẫn Vũ có thực lực rất cao, nhưng từ ký ức phong ấn trong thẻ ngọc có thể thấy sau khi rắn khổng lồ hóa giao tự nổ đã khiến gã bị thương nặng. Bây giờ đã vài chục năm trôi qua, không ai biết thương thế của Mẫn Vũ hồi phục tới mức nào, nhưng với mức độ điên rồ của tên này, có thể nói nên giải quyết được sớm chừng nào hay chừng đó, để muộn lại sinh biến. Hạ Mạc không xác định với tu vi hiện tại của mình rốt cuộc có tỷ lệ thắng được Mẫn Vũ là bao nhiêu, nhưng cậu không thể vừa chờ đợi như vậy vừa dựa vào một mình mình, cái gì mượn được thì không thể khách sáo.
Đương nhiên dù là muốn mượn viện trợ bên ngoài, cậu cũng không thể chạy đến nói hết bí mật thân thế của mình cho Long Viêm biết, dù sao cậu cũng là yêu, hơn nữa còn là yêu vương. Nếu để người ta biết thân thế của mình và mối quan hệ với Mẫn Vũ, không chừng trong tương lai sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
Đúng là cậu muốn mượn thế Đặc Điều Xử, nhưng cậu không thể đi cầu xin bên đó, ngược lại còn phải khiến Đặc Điều Xử tới cầu xin mình. Chẳng lẽ Hạ Mạc không biết vẽ mấy thứ bùa chú bình thường ư? Cậu không những biết mà dù là cách vẽ bình thường nhất, cậu cũng có thể vẽ thành bùa chú cấp tông sư, nhưng dù như vậy, trong lòng Long Viêm và những người khác ở Đặc Điều Xử, sức nặng của cậu không bằng bây giờ, mấu chốt nhất là không thể thu hút được con cáo già Mẫn Vũ cực kỳ ranh ma lại sợ chết.
Mẫn Vũ luôn muốn tìm ra truyền thừa nhà họ Mạc, muốn có được trận pháp nghịch thiên năm đó Mạc Vũ sáng tạo, gã chắc chắn không thể dễ dàng từ bỏ.
Đương nhiên Hạ Mạc muốn dùng bùa chú đổi lấy lượng tiền và điểm cực lớn, nhưng mục đích thật sự lại là dẫn Mẫn Vũ ra.
Đến chiều, Hạ Mạc ngáp ngắn ngáp dài ngồi trong phòng làm việc của Long Viêm. Đối mặt với sự dò hỏi của Long Viêm, Hạ Mạc thẳng thắn nói cho ông ta biết cách vẽ bùa của cậu đến từ truyền thừa gia tộc, hơn nữa đã được cải tiến một ít.
Sau một hồi thoáng suy tư, Long Viêm khó tin nhìn Hạ Mạc, dù ông ta có bình tĩnh đến đâu cũng không dằn nổi trái tim đập như sấm, bật thốt hỏi: “Cậu là con cháu nhà họ Mạc?”
Ông ta biết rất rõ trong giới huyền môn có một gia tộc nổi tiếng, tuy Hạ Mạc mang họ Hạ, nhưng người dạy phép thuật giới huyền môn cho cậu hẳn là mẹ nuôi Mạc tiên cô của cậu. Trước khi Hạ Mạc tới đây, Long Viêm đã đi điều tra thân phận của Hạ Mạc lần nữa nữa, có cục tình báo quốc gia góp tay, từng trang tài liệu chi tiết về Hạ Mạc xuất hiện trong tay Long Viêm, vô cùng tường tận. Từ tư liệu có thể thấy Hạ Mạc được một tay Mạc tiên cô nuôi lớn, trong quá trình trưởng thành vẫn chưa từng tiếp xúc với người nào trong giới ngoài bà Mạc, bối cảnh sạch sẽ như một tờ giấy trắng. Thế thì Hạ Mạc học được thuật bùa chú xuất thần như vậy từ đâu?
Long Viêm chú ý tới họ của bà Mạc, Mạc.
Tuy con cháu của sư đệ Mạc Vũ tư chất bình thường, nhưng với truyền thừa Mạc Vũ để lại, bọn họ cũng có một vị trí không nhỏ trong giới huyền môn, đặc biệt sau khi huyền môn xuống dốc, thực lực của bọn họ lúc ấy có thể tiến lên gấp mười, chỉ đứng sau những môn phái cổ xưa sừng sững không ngã thuộc về tốp đầu giới huyền môn. Nhưng một tộc trưởng trong gia tộc như vậy đã bị người ta giết chết trong đêm, đời sau nhà họ Mạc không biết tung tích, toàn bộ gia tộc hoàn toàn bị hủy diệt, từ đó không còn tin tức.
Đã là gia tộc, tất nhiên sẽ không thể thiếu mối quan hệ bạn bè thông gia, biến cố của nhà họ Mạc khiến huyền môn ngày đó chấn động. Có không ít người tính sẵn mưu kế trong lòng, bất bình thay cho nhà họ Mạc, còn có ý đồ muốn báo thù cho bọn họ. Những kẻ yếu muốn bênh vực nhà họ Mạc có, mà những kẻ muốn đục nước béo cò, tranh giành truyền thừa nhà họ Mạc như Mẫn Vũ lại càng nhiều.
Tuy nhà họ Mạc đã lần nữa quay về chính đạo, nhưng trong huyền môn có mấy môn phái cổ xưa sừng sững không đổ vẫn còn ghi chép tổ tiên nhà họ Mạc tài giỏi như thế nào, cộng thêm lời đồn khắp phố rằng truyền thừa nhà họ Mạc chứa toàn bộ những kiến thức có thể điên đảo toàn bộ giới huyền môn của người này.
Thử hỏi ai mà chẳng muốn có truyền thừa như vậy?
Tiếc rằng Mẫn Vũ còn chưa thể tìm thấy truyền thừa, những người khác càng đừng trông mong.
Chiến tranh nổ ra liên miên, lại thêm chính sách trong nước biến động liên tục, từ đó huyền môn không gượng dậy nổi, mãi tới hai ba mươi năm gần đây mới dần sống lại, trừ các môn phái cực lớn ra, rất nhiều truyền thừa đều bị chặt đứt, thậm chí là mất tích. Mà cũng có người biết truyền thuyết về nhà họ Mạc, thầy của Long Viêm vừa hay có chút qua lại với nhà họ, biết được một ít chuyện trong nhà. Nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi, ông nhớ thầy đã từng nói trong toàn bộ giới huyền môn, chỉ có truyền thừa nhà họ Mạc hoàn chỉnh nhất, nếu có một ngày truyền thừa nhà họ Mạc xuất hiện lần nữa, giới huyền môn sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Thanh niên trẻ tuổi ngồi đây có thật là con cháu nhà họ Mạc không?
Long Viêm bây giờ căng thẳng không thua gì năm đó đứng ngoài phòng sinh chờ vợ sinh con.
Chỉ thấy Hạ Mạc khẽ gật đầu, sau đó nói: “Mấy thứ này là truyền thừa của nhà họ Mạc, không thể nộp lên cho nhà nước.”
Long Viêm: “…”
“Không cần phải nộp.” Long Viêm dằn cơn đau lòng, rít từng từ ra khỏi kẽ răng.
Đó là truyền thừa nhà họ Mạc trong truyền thuyết đấy. Nhưng cũng chính vì vậy nên trừ khi Hạ Mạc tự nguyện dâng ra, bằng không nhà nước cũng không thể cưỡng chế trưng thu, dù sao huyền môn không thể sánh với những thứ khác, mỗi một môn phái, mỗi một gia tộc, thậm chí mỗi một người trong giới huyền môn đều chứa đầy bí mật, nếu bắt mọi người đều giao ra thì chẳng phải sẽ loạn cào cào lên ư?
Hạ Mạc cười giả lả, cứ như không tin tưởng ông: “Vậy thì được.”
Đầu Long Viêm đột nhiên càng thêm đau, rõ ràng bây giờ Hạ Mạc không tin ông, mà cậu lại là nhân viên ngoài biên chế, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt quan hệ với Đặc Điều Xử, rất nhiều lời ông không thể không băn khoăn mãi mới nói ra, nhưng ông ghét nhất cũng dở nhất là đi đường vòng.
“Cậu biết truyền thừa nhà họ Mạc có ý nghĩa như thế nào không? Cậu biết có bao nhiêu người muốn chiếm được truyền thừa nhà họ Mạc không?” Long Viêm từng được thầy kể rằng truyền thừa nhà họ Mạc nửa chính nửa tà, người nhà họ Mạc chỉ tu hành chính đạo, tổ tiên để lại truyền thừa lúc ấy là một đại ma đầu khét tiếng giới huyền môn, vì vậy thứ thật sự đáng sợ trong truyền thừa là phần tà tu kia. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, không biết phần tà ma đó còn được truyền lại hay không, một khi rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Long Viêm xuất thân từ quân đội, luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhìn khuôn mặt ngái ngủ của thanh niên, ông như thấy đứa con gái say mê đu idol của mình, ham muốn dạy dỗ giảng đạo lý của một người bố lại ngo ngoe rục rịch.
Hạ Mạc lười biếng nói: “Biết.”
Biết còn dám bộc lộ tài năng như vậy, của mang theo người không thể tùy ý để lộ, biết cái gì gọi là mang ngọc mắc tội không?
Chẳng trách lại nói EQ của Long Viêm thấp hơn các cán bộ cấp cao khác, biểu cảm hận rèn sắt không thành thép đều hiện hết lên trên mặt. Nếu đổi thành các cán bộ khác, nếu không tìm cách biến truyền thừa từ tư nhân thành của công thì ít nhất cũng không thể để Hạ Mạc thảnh thơi thế được.
Tính tình của ông chú này cũng không tệ lắm, khá thú vị.
Hơi thở trên người Hạ Mạc đột nhiên thay đổi, một luồng khí cực kỳ đáng sợ tỏa ra từ người cậu, Long Viêm đột nhiên trợn trừng nhìn Hạ Mạc, chỉ nghe cậu bình thản nói: “Nếu đến cả truyền thừa của tổ tiên cũng không bảo vệ được thì sao dám nhận bừa là con cháu nhà họ Mạc?”
Cậu vừa dứt lời, hơi thở thoáng cái biến mất không còn tăm hơi.
Long Viêm chợt buông lỏng, nửa thân trên nằm tựa trên lưng ghế, trong lúc thở gấp, phía sau lưng ông đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm. Áp lực đáng sợ như vậy hiếm khi nào thấy trên đời này! Nếu không phải ghi chép quá trình lớn lên của Hạ Mạc vẫn còn nằm trên bàn làm việc của ông, ông đã nghi ngờ liệu có phải cậu là quái vật cải lão hoàn đồng hay không.
Ông vốn tưởng tu vi của Hạ Mạc không thấp mới vẽ ra được bùa chú cấp tông sư, bây giờ xem ra không những không thấp mà trong cả Đặc Điều Xử, thậm chí là giới huyền môn đều không có ai có thể sánh nổi với cậu.
Chẳng lẽ phải khen không hổ là đời sau nhà Mạc ư?
Song Loa Hoàn còn chưa kịp giải quyết xong đã có con cháu nhà họ Mạc tu vi sâu không lường được tới, đúng là không chừa đường thở cho ông mà.
Chờ đã.
Long Viêm chĩa ánh mắt sắc bén vào Hạ Mạc, dò hỏi: “Cậu quen Cung Tố Tâm à?” Cặp song sinh của Cung Tố Tâm mất tích một cách ly kỳ, tuy rằng về sau tra ra chúng là do một kẻ buôn người bắt cóc, nhưng Long Viêm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ngoài ra sinh hồn của Cung Liệt đến nay vẫn đang mất tích, ông dùng hết cách vẫn không thể gọi hồn cậu ta về được.
Từ tư liệu tình báo thu thập, nhiều năm về trước Mạc tiên cô đã từng cứu được con cả Thẩm Nặc nhà họ Thẩm từ tay bọn buôn người, người nhà họ Thẩm cho bà một số tiền lớn, vì vậy đến giờ vẫn còn có người nhắc tới. Lúc đó đã quá lâu, không còn ai nhớ đứa bé Mạc tiên cô cứu tên gì, nhưng năm đó chuyện nhà họ Thẩm mất đứa con cả quá ồn ào, cuối cùng tìm thấy con mình ở quê Hạ Mạc. Xong xuôi, người nhà họ Thẩm lợi dụng quan hệ, mạnh tay đả kích án buôn người. Sau khi tình báo thâm nhập điều tra đã nhanh chóng nối mọi việc lại.
Nhưng tình báo chỉ có thể tra ra quả thật năm đó là bà Mạc cứu mẹ con Thẩm Nặc, về sau nhà họ Thẩm cho bọn họ một khoản tiền thì không qua lại nữa.
Vết cắt giữa Hạ Mạc và nhà họ Thẩm cũng chỉ đến vậy, Thẩm Nặc đã bệnh chết được mấy năm, Hạ Mạc không có lý do ra tay với mẹ con Cung Tố Tâm. Cũng không biết vì sao mà Long Viêm luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hạ Mạc ngáp một cái: “Một ảnh hậu nổi tiếng như cồn, ai mà chẳng biết? Sao đột nhiên Long Xử lại nhắc tới cô ấy?”
Chẳng lẽ không liên quan gì tới Hạ Mạc thật?
Long Viêm rất muốn hỏi thẳng cậu, nhưng đây là chuyện cơ mật, nếu là Hạ Mạc làm thật thì cũng chỉ tới thế, nếu không phải sẽ không dưng đi gây thêm chuyện. Long Viêm sượng sùng nói: “Chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
“Ồ. Thế nếu Long Xử không còn việc gì khác thì tôi về đây.” Nói xong, Hạ Mạc ra dáng muốn đứng dậy.
Chuyện chính còn chưa nói đâu đấy, Long Viêm vội gọi cậu lại, cũng tung cơ hội cho Hạ Mạc: “Hạ Mạc, tu vi của cậu cao thâm không lo người khác để mắt, nhưng cậu không sợ có người ra tay với mẹ mình à?”
Miếng mồi tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.