Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 173: Băng Trâm





Hồng Mông nhíu mày nhìn về phía tên Kim Đan tầng tám hậu kỳ bị hắn đánh thành bã vụn. Tuy nói một chiêu Khuyết Nguyệt thương vừa rồi của hắn mạnh mẽ nhưng cũng không đến nỗi chỉ còn lại một nửa sức mạnh mà một Kim Đan tầng tám cũng không đỡ nổi chứ.
Một chiêu vừa rồi của hắn sau khi đánh ra cũng đã bị tên Kim Đan tầng tám đó ngăn chặn được một nửa, một chiêu chỉ còn một nửa sức mạnh mà rơi trên người của Kim Đan tầng tám hậu kỳ thì cũng sẽ không thể gây ra vết thương chí mạng. Hắn không nghĩ một chiêu đó của mình đủ mạnh để trực tiếp giết chết một kẻ có tu vi Kim Đan tầng tám hậu kỳ như vậy. Điều này khiến cho hắn cảm thấy hết sức ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
Ngay cả mấy tên kim đan ở xung quanh cũng hết sức bất ngờ với một chiêu này của Hồng Mông, ai cũng không thể tin được rằng tên đồng bọn của mình lại bị giết chết dễ dàng như vậỵ. Nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi không hít vào một ngụm khí lạnh.
“Làm sao lại có thể mạnh như vậy??”
“Tên này nhất định không phải là Kim Đan tầng năm, nếu không làm sao có thể một chiêu giết chết Kim Đan tầng tám như vậỵ được.”
“Kim Đan tầng tám kia cũng quá yếu một chút, nếu không làm sao ngay cả nửa chiêu cũng không đỡ được.”
…………..
Đến ngay cả tên Kim Đan tầng tám vừa rồi mới bị giết chết cũng không hiểu tại sao mình lại chết một cách không rõ ràng như vậỵ. Một chiêu đó hắn đã ngăn cản lại được một nửa rồi, dù không thể hoàn toàn đỡ lại được nhưng bản thân vẫn có thể nghiêng người tránh đi những chỗ yếu hại, dù chúng một chiêu đó hắn cùng lắm là bị thương nặng một chút ở sườn mà thôi, cũng không đến mức trực tiếp mất mạng như vậy được.
Khi một thương kia sắp chạm tới người của tên Kim Đan tầng tám kia thì hắn cũng đã muốn nghiêng người tránh đi một thương đó. Nhưng đúng tic tắc hắn định nghiêng người tránh né thì phía sau đột nhiên phóng tới một cây băng trâm hết sức nhỏ, nó giống như một điểm sáng lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó chỉ thấy tên Kim Đan tầng tám kia cả người đơ ra, trong mắt hiện lên một mảnh trống rỗng, cây băng trâm nhỏ xíu kia đã xuyên qua đầu của hắn từ đằng sau rồi bắn thẳng ra ngoài mi tâm và biến mất.
Hiển nhiên đây chính là lý do tại sao tên Kim Đan tầng tám kia lại không thể cản lại được một thương của Hồng Mông mà trực tiếp bị xé ra làm mấy mảnh. Kim Đan tầng tám kia chết cũng không biết mình chết thế nào.
Mấy tên Kim Đan ở đằng sau thấy vậy thì trong lòng âm thầm kinh hoàng, nếu cứ mỗi người một chiêu liền bị giết chết đơn giản như vậy thì bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của thiếu niên trước mắt này.
Tất cả mọi người ở đây đều không tin rằng thiếu niên trước mắt kia có thực lực kinh khủng tới như vậy, nhất định là do tên Kim Đan tầng tám hậu kỳ kia quá khinh địch cho nên mới bị giết chết như vậy, chỉ cần mấy người bọn chúng liên thủ lại chắc chắn có thể giết chết được thiếu niên trước mắt kia.
Một tên Kim Đan tầng bảy nhìn về phía sau rồi hét lên một tiếng:
- Tất cả mọi người cùng xông lên giết chết tiểu tử này, trên người hắn có rất nhiều bảo vật, chỉ cần góp công giết chết hắn mỗi người đều được chia phần.
Hoàng Văn Trác nghe vậy cũng hét lên một tiếng:
- Trên người tiểu tử này nhất định không chỉ có một đầu linh mạch thôi đâu, mọi người cùng ra tay rồi cùng nhau chia phần…
Mấy tên Kim Đan vừa rồi nhìn thấy thực lực của Hồng Mông mạnh mẽ như vậy thì trong lòng cũng đã sinh ra cảm giác sợ hãi, nếu một thương vừa rồi đổi lại là bọn chúng thì có lẽ cũng sẽ chung số phận giống như tên kim đan tầng tám kia.
Nhiều kẻ ở phía sau nghe được lời nói kích động của Kim Đan tầng bảy và Hoàng Văn Trác thì cũng đã có kẻ tế pháp bảo của mình ra rồi tấn công về phía của Hồng Mông. Chỉ cần có một người tiến lên thì nhiều người phía sau cũng sẽ xông lên theo, rất nhanh gần một trăm người liền hướng pháp bảo của mình tấn công về phía Hồng Mông.
Mà ngay lúc này thì Toàn Phong thương của Hồng Mông cũng đã hướng về phía tên Kim Đan tầng tám sơ kỳ đánh tới. Kim Đan tầng tám sơ kỳ thấy vậy cũng đã sớm tế pháp bảo của mình ra chống lại lốc xoáy thương khí kia.
Pháp bảo của Kim Đan tầng tám sơ kỳ này chính là một đôi song đao, song đao vừa mới chém ra liền hóa thành đao khí mênh mang quét ngang tới lốc xoáy thường khí. Chẳng mấy chốc lốc xoáy thương khí cũng đã bị đao khí mênh mang kia chặn lại, đồng thời đao khí mênh mang cũng đã tiêu tán đi.
Hai tên Kim Đan tầng bảy sau khi tiếp một quyền của Hồng Mông thì hết sức kinh ngạc, một quyền này lại có thể khiến cho bọn chúng bị chịu phản phệ lại, rõ ràng đây là một quyền đánh ra ba hướng nếu như mỗi người bọn hắn đều phải tiếp trọn một quyền này thì liệu có đơn giản là phun ra một ngụm máu như vậỵ không. Hai tên Kim Đan tầng bảy đồng thời nhìn qua phía Kim Đan tầng tám trung kỳ ở bên cạnh, ngay cả Kim Đan tầng tám trung kỳ cũng bị thương lùi lại chứ huống chi là hai người bọn hắn.
Lúc đầu tất cả đều nghĩ rằng chỉ một tên Kim Đan tầng năm thì mười người bọn chúng liền có thể dễ dàng giải quyết cho nên ai cũng không vội tung ra hậu chiêu của mình, tất cả đều bảo toàn lại lực lượng. Nhưng để cho bọn chúng cảm thấy bất ngờ là Kim Đan tầng năm này lại không giống như vẻ yếu ớt bên ngoài mà hoàn toàn ngược lại, sức mạnh này không phải mấy người bọn chúng liền có thể giết chết ngay được.
Hai tên Kim Đan tầng bảy không vì bản thân bị đánh lui đi mà cảm thấy sợ hãi bỏ chạy, ngược lại trong ánh mắt của chúng lại càng hiện lên vẻ tham lam một cách nồng đậm, nếu như tên Kim Đan tầng năm kia mạnh mẽ như vậy thì chắc chắn trên người cũng có rất là nhiều đồ tốt. Chỉ cần tiểu tử này lại bị bọn chúng giết chết thì không sợ không lấy được đồ tốt.
Hai tên Kim Đan tầng bảy lập tức nâng trường kiếm trong tay lên đánh ra hai chiêu về phía Hồng Mông. Một kiếm mang theo kiếm khí bàng bạc quét ngang người của Hồng Mông, còn một kiếm thì lại hóa thành một cây cự kiếm đỏ rực hung hăng bổ xuống trên đầu của hắn.
Kim Đan tầng tám trung kỳ sau khi thấy hai người bên cạnh mình đã ra tay thì Phi Vũ Song Kiếm trong tay của hắn cũng đã biến không gian xung quanh nổi gió phần phật, sau đó từ trong không trung hóa ra từng đạo thủy kiếm được hình thành từ chân nguyên đánh thẳng tới trên người của Hồng Mông, nhìn giống như những hạt mưa nhảy múa cùng với gió.
Hồng Mông mặc dù hết sức bất ngờ với một chiêu Khuyết Nguyệt thương của hắn nhưng hắn cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, Hỏa Long trường thương trong tay lại nâng lên sau đó tiếp tục chém ra một chiêu Khuyết Nguyệt thương lần thứ hai.
Lần này Khuyết Nguyệt thương tiếp tục vẽ ra từng đạo thương văn tấn công về phía tên Kim Đan tầng bảy sơ kỳ ở phía bên tay trái, Hồng Mông còn nhớ rõ chính kẻ này vừa rồi mới hô hào mọi người cùng tấn công về phía hắn.
Bốn đạo khuyết nguyệt thương văn của Hồng Mông vừa mới vẽ ra liền hướng thẳng tới phía trên đạo kiếm khí bàng bạc kia đánh tới. Chỉ thấy kiếm khí bàng bạc thật giống như tấm giấy bạc mỏng bị bốn đạo khuyết nguyệt thương văn dễ dàng chém rách không còn một mảnh, chân nguyên bàng bạc nổ tung tóe ra xung quanh nhìn như những điểm sáng nhỏ trong đêm tối, rất nhanh đã biến mất.
Khuyết Nguyệt thương văn lúc này thật giống như vầng trăng máu trong đêm huyết nguyệt hướng thẳng tới phía tên Kim Đan tầng bảy sơ kỳ đánh tới. Kim Đan tầng bảy sơ kỳ thấy vậy thì hai mắt trợn tròn lên, không ngờ một kiếm mạnh nhất của hắn lại bị đối phương đơn giản xé mở như vậy.
Không đợi Kim Đan tầng bảy làm ra hành động gì thì Khuyết Nguyệt thương văn đã đánh lên trên người của hắn. Trong mắt Kim Đan tầng bảy sơ kỳ hiện lên vẻ hối hận nồng đậm, nếu như không phải vừa nãy hắn hô hào mọi người xung quanh tấn công tiểu tử trước mặt kia thì có lẽ người phải đỡ một thương này không phải là hắn mà là một kẻ khác, đáng tiếc hắn chính là kẻ phải chết dưới một thương này.
- Răng rắc!!
- Bành!!
Khuyết Nguyệt thương văn vừa mới đụng tới trên người Kim Đan tầng bảy sơ kỳ thì ngay lập tức đánh nát tấm pháp khí hộ giáp trên người của hắn, sau đó bốn đạo khuyết nguyệt thương văn lập tức vẽ ra một bức tranh máu dùng để hiến tế huyết nguyệt.
- Thịch! Thịch! Thịch!
Ngay tại thời điểm Hồng Mông giết chết Kim Đan tầng bảy sơ kỳ thì cự kiếm màu đỏ cùng với hơn nghìn đường thủy kiếm cũng đã đánh vào trên người của hắn. Bởi vì trên người Hồng Mông mặc một tấm chiến giáp cho nên hai kiếm này đều trước tiên đánh lên trên hộ giáp của hắn.
Mặc dù hai kiếm này hết sức mạnh mẽ nhưng cũng không thấy cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng, toàn bộ hai chiêu này đều đã bị hộ giáp trên người của Hồng Mông cản lại toàn bộ, tuy nhiên dư chấn sau đó cũng khiến cho hắn bị đánh bay sang một bên chừng mười mét rồi mới ngừng lại được.
Rất may mắn cho Hồng Mông là trên người của hắn đang mặc một bộ chiến giáp cấp bậc Linh Khí thượng phẩm, nếu không thì hai kiếm kia mà rơi xuống thì hắn cũng chỉ có nước chết mà thôi.
Tuy nhiên điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Hồng Mông, hắn chính là muốn chịu đòn hai kiếm này để tung ra một thương giết chết tên Kim Đan tầng bảy sơ kỳ vừa nãy, với độ chắc chắn của tấm chiến giáp này hắn cũng không sợ mình bị thương, và một thương mà hắn chém ra chắc chắn có thể giết chết được tên Kim Đan tầng bảy sơ kỳ kia.
Mặc dù chiến giáp trên người Hồng Mông đã giúp hắn đỡ đi hai kiếm khá mạnh nhưng nó cũng đã bị ảm đạm đi phần nào rồi, rất có thể tấm chiến giáp này ngày hôm nay sẽ không thể giữ được, bởi vì trước mắt Hồng Mông còn có quá nhiều kẻ địch.
- Phốc!!
Đột nhiên phốc một tiếng, chỉ thấy từ chân của Hồng Mông bắn ra một luồng huyết vụ, sau đó là cảm giác đau nhói truyền tới.
- Răng rắc!!
Từ chân của Hồng Mông vang lên một tiếng răng rắc, xương chân trái của hắn đã bị đánh gãy. Hồng Mông ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Hoàng Văn Trác, chân này của hắn bị gãy chính là do tên áo vàng kia đem tới. May mà lúc đó hắn nhận ra có một đường kiếm khí đánh tới sau đó kịp thời thu chân về nếu không thì cái chân này của hắn đã bị người ta chém đứt.
Hoàng Văn Trác thấy một kiếm của mình đắc thủ thì liền cười khẩy một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích nồng đậm.
Mọi người đi qua nhớ để lại tim nhé...đừng đọc lướt nha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.