Khi phát hiện ra chiến ý của Hạ Đào đã giảm đi, Vô Danh liền muốn tận dụng cơ hội này, hắn sẽ ra một đòn kết liễu luôn Hạ Đào kia. Vô Danh ở bên trong kiếm trận kia của Hạ Đào vung tay lên, sau đó chính là một đao chém ra, Hàn Lệ đao. Một đao này đã không còn là một đao giống như lúc trước nữa rồi.
Một giọt nước mắt màu lam băng lạnh lẽo rơi trên lưỡi Khai Thiên Dạ Đao, cả một vùng không gian xung quanh nhiệt độ đột ngột hạ thấp xuống, một loại cảm giác “lạnh lẽo suốt xương da” ngập tràn trong vùng không gian này. Toàn bộ không gian này bắt đầu đóng băng hết thảy, một đao của Vô Danh đã chém ra bên ngoài.
Khai Thiên Dạ Đao trong tay Vô Danh chém ra, hóa thành những màn đao liên miên màu đen. Những màn đao màu đen liên miên vô cùng vô tận nối tiếp nhau quét ngang ra khắp không gian, đồng thời một đạo màn đao liên miên màu đen từ trong hư không quét xuống ngay tại chỗ của Hạ Đào.
Một đao này của Vô Danh đã không còn là đao ý tản mản như lúc trước nữa rồi, nó đã mơ hồ hình thành đao thế, màu đen ở khắp nơi giống như đao mang thực chất xẹt qua.
Hạ Đào vốn còn đang ôm trong mình ý định chạy trốn, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy không gian xung quanh bản thân đóng băng hết thảy, một loại cảm giác băng hàn cực kỳ lạnh lẽo lan tỏa khắp trong xương tủy của hắn, khiến cho cả người của hắn cứng đờ. Hạ Đào cực kỳ kinh hoàng, vội vàng thiêu đốt máu huyết để thoát khỏi loại cảm giác lạnh lẽo băng hàn này, thế nhưng màn đao liên miên vô cùng vô tận hình thành từ trong hư không đã bổ ngay xuống cơ thể của hắn, ngay lập tức Hạ Đào đã bị chém ra thành bốn mảnh.
Mặc dù trên đầu của Hạ Đào có pháp bảo chuông năm cạnh kia bảo vệ, nhưng mà khả năng phòng ngự của nó đã bị giảm đi nhiều khi tiếp một quyền Trùng San lúc trước của Vô Danh rồi. Cho nên bây giờ khi gặp phải một đao này của Vô Danh thì nó cũng không thể nào chống đỡ nổi được nữa, màu sắc trên món pháp bảo chuông năm cạnh nhạt dần rồi tắt hẳn sau đó liền rơi ra bên trên mặt đất.
Vô Danh cảm thấy rằng một đao này của hắn không chỉ là đao ý đơn giản như vậy, nó có lẽ đã gần tiếp cận tới cấp bậc thần thông rồi.
Hạ Đào cho đến lúc chết vẫn không thể nào tin được tại sao kẻ trước mặt hắn lại vẫn còn một chiêu kinh khủng tới như vậy, một chiêu này để cho cơ thể của hắn đã bị chém ra thành bốn mảnh mà không thể kêu được dù chỉ một tiếng.
Hạ Đào đã chết rồi thì sự liên kết của hắn và pháp khí cùng pháp bảo cũng đã bị cắt đứt. Năm mươi lăm thanh kiếm màu vàng giống như kim vũ rơi từ trên không trung xuống quanh người của Vô Danh.
Vô Danh phất tay một cái, năm mươi lăm thanh kiếm đều cắm sạch vào trên những thân cây ở bên cạnh, mà Vô Danh hình như không để ý rằng hướng này chính là hướng mà Hồng Mông đang ngồi.
Năm mươi lăm thanh kiếm bay với tốc độ rất nhanh hướng về phía của Hồng Mông. Hồng Mông còn đang nhàn nhã ở một bên vừa quan sát trận đấu vừa ăn hoa quả thì đột nhiên cảm thấy có rất nhiều luồng gió phóng tới.
- Phập...
Một tay vừa mới cầm hoa quả lên thì đột nhiên nghe thấy phập một tiếng, một thanh kiếm màu vàng đã ghim quả chuối ở ngay trên thân cây.
- Bịch..
Một nửa quả chuối bên dưới bị cắt đứt thì liền rơi xuống dưới mặt đất, Hồng Mông lúc này mới tỉnh táo lại, thân hình lập tức chuyển động.
- Viu…viu…viu…
- Phập…phập…phập...
Hồng Mông cơ thể hết sức nhanh lẹ tránh né đi những đường kiếm kia, toàn bộ những thanh kiếm này đều cắm hết lên gốc cây phía sau lưng của nhóc.
- Chuyện nhỏ ha ha…
Hồng Mông vừa phủi tay vừa cười nói.
- ẦM…
Đột nhiên một tảng tuyết lớn từ trên gốc cây lá kim kia rơi xuống trên đầu của Hồng Mông, mà theo sau đó lại là những tảng tuyết lớn hơn nữa rơi xuống. Hồng Mông đã bị chôn trong đống tuyết trắng này rồi.
Vô Danh sau khi giải quyết xong Hạ Đào rồi thì liền vung tay ra, hắn muốn ném ra một quả cầu lửa thiêu rụi xác của Hạ Đào đi.
- Bịch…
Vô Danh còn chưa kịp ném ra một quả cầu lửa thì đột nhiên có một bóng người lao tới chỗ hắn, sau đó xô hắn ngã xuống dưới đất.
Bóng người kia lao tới kéo theo một luồng nhiệt độ ấm áp, theo sau đó là một mùi hương mềm mại của xử nữ. Mùi hương từ cơ thể trên người Thanh Kiều ập thẳng vào mũi của Vô Danh khiến cho hắn hít vào có chút ngây ngất.
Một loại cảm giác mềm mại cực điểm dán tại trên người của Vô Danh. Vô Danh còn chưa kịp hoàn hồn lại thì đột nhiên thấy ở trước mắt có hai tòa tuyết sơn ập tới khiến cho hắn không kịp trở tay. Trước mắt Vô Danh bây giờ chỉ cảm thấy tối thui, một loại cảm giác ngột ngạt truyền đến khiến cho hắn có chút khó thở, nhưng mà cảm giác mềm mại đàn hồi cùng với hương thơm nhẹ nhàng kia lại khiến cho hắn cảm thấy yên lòng.
Thân thể mềm mại không xương của Thanh Kiều dán tại trên người Vô Danh, đè hắn xuống dưới nền băng lạnh. Hai tay của Vô Danh giống như không có điểm tựa trong không trung thì liền rơi ngay phía trên người của Thanh Kiều, một loại cảm giác săn chắc mềm mại kèm theo sự đàn hồi tiếp xúc nơi tay khiến cho đầu của Vô Danh giống như muốn nổ tung.
Pặc…
Vô Danh trợn tròn mắt, đột nhiên thanh kiếm liền thân của hắn bị nắm lấy khiến cho hắn không kịp trở tay, người này rốt cục là ai, tại sao tốc độ lại nhanh tới như vậy. Chỉ mới một vài giây thôi trước mắt của hắn liền đen thui sau đó vị trí trọng yếu nhất trên cơ thể của hắn đã bị người ta bắt được rồi. Còn nữa, mị lực của người này quá mạnh khiến cho tay chân cùng với não của hắn không kịp hoạt động, hắn vậy mà chưa kịp điều động chân nguyên trong cơ thể thì đã hoàn toàn bị đánh bại rồi. Vô Danh bây giờ thực sự rất bối rồi, đây rốt cục là tu vi gì mà lại khủng bố tới mức như vậy, đối thủ mạnh như thế thì hắn phải làm sao đây.
- Ưm….ư…
Thanh Kiều rên lên một tiếng hết sức trong trẻo, cơ thể nàng giống như không phải nàng điều khiển liền trượt nhẹ xuống phía dưới. Trước mặt Vô Danh cuối cùng cũng đã lộ ra được một chút khoảng trống, nhưng một chút khoảng trống này cũng đã đủ để cho Vô Danh quan sát hết tất cả.
Trước mắt Vô Danh bây giờ chính là một hình ảnh hết sức kiều diễm, để cho hắn có chút thất thần, không ngờ người đang đè trên người hắn lại chính là Thanh Kiều.
Nhiệt độ từ cơ thể của Thanh Kiều ập tới cũng khiến cho Vô Danh cảm thấy nóng, nền băng phía dưới cũng bởi vì nhiệt độ của hai người mà bắt đầu tan ra.
Cảnh tượng trước mắt này thực sự khiến cho Vô Danh cảm thấy cực kỳ bối rối, đôi mắt ướt át như mập mờ từng tầng thủy yên vụ khí kia khiến cho hắn không khỏi xao động, đôi má đỏ hồng hào trượt xuống tới cổ rồi chỗ xương quai xanh kia khiến cho hắn thèm khát. Cổ họng của Vô Danh bây giờ khô khốc, miệng cũng là một vị đắng ngắt, hắn khát.
Vô Danh lại đưa mắt xuống dưới nữa chính là hai tòa tuyết sơn điểm điểm những cánh đào hồng tại trên đỉnh núi, trắng ngần và đẹp đẽ.
Đột nhiên áo của hắn bị cởi phanh ra, cảm giác mát lạnh truyền vào khiến cho hắn giật mình bừng tỉnh. Đôi tay trắng muốt giống như bạch ngọc kia đã đặt tại trên ngực hắn từ lúc nào không biết, Vô Danh đưa hai tay gạt ra, nhưng mà ánh mắt kia nhìn hắn khiến cho hắn có chút không nỡ, bất giác một giọt nước mắt lăn dài trên gò má hồng hào kia. Tay của Vô Danh còn đang định đẩy Thanh Kiều ra thì khi nhìn thấy cảnh tượng này làm cho hắn xao lòng, Vô Danh cắn chặt môi của mình lại, nếu như bây giờ hắn tránh đi thì nàng ta cũng sẽ bị xuất huyết mà chết. Khi hắn sống ở trong chùa cũng đã được dạy rằng “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”, nhưng nếu như bây giờ hắn giúp nàng ta thì chẳng phải hắn sẽ phạm vào giới luật hay sao, mặc kệ, hắn hoàn tục rồi, hắn có thể cứu người, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Trong lúc Vô Danh còn đang đấu tranh tư tưởng thì y phục trên người của hắn đã bị cởi ra hết từ lúc nào không biết.
- Á…ưm…
Thanh Kiều kêu lên một tiếng như xé rách da thịt, đoản kiếm của Vô Danh đã phá lớp phòng ngự mỏng manh bên ngoài của “tiêu hồn động" mà công phá vào trong, nhưng mà là hắn hoàn toàn thụ động.
Hồng Mông lúc trước bị đống tuyết trên cây rơi vào đầu thì mãi mới bò lên được, tiếng kêu vừa rồi khiến cho cậu nhóc chú ý, lập tức đầu của Hồng Mông liền thò lên trên lớp tuyết, nhưng thứ mà nhóc thấy chỉ là một thanh trường đao dài màu đen đang bay thẳng về phía mặt của nhóc. Hồng Mông vội vàng cúi thấp đầu xuống tránh đi một đao này.
- Phập….
Toàn bộ phần lưỡi đao cắm phập vào bên trong thân cây, hàn khí lạnh lẽo vẫn còn vờn quanh tại lưỡi đao và chỗ tiếp xúc, Hồng Mông biết rằng chương trình tiếp theo không dành cho thiếu nhi.
Xuân quang mang theo cảm giác ấm áp lan tỏa khắp vùng không gian lạnh giá này, khiến cho cảnh thì lạnh lẽo mà lòng người lại ấm áp. Cuộc chiến vẫn cứ kéo dài cho tới khi mặt trời lặn.
……….
Khi màn đêm buông xuống, cái lạnh của thời tiết về đêm thật khiến cho con người ta phải run lên. Thanh Kiều thì vẫn như vậy, toàn bộ thân thể vẫn đang nằm trên người của Vô Danh, nhưng nó không mạnh mẽ như lúc ban đầu mà là một sự mệt mỏi kéo dài. Trên người của Vô Danh và Thanh Kiều được phủ lại bởi một lớp chăn dày, nhưng lớp chăn này vẫn chẳng thể nào mang lại cảm giác ấm áp cho Thanh Kiều, tuy nhiên cơ thể của Vô Danh đã bù đắp đi điểm thiếu sót này.
Thanh Kiều sau một hồi triền miên với Vô Danh cũng đã không còn sức mà ngủ thiếp đi, cơ thể của nàng vẫn còn chịu tác dụng phụ của xuân dược kia khiến cho chân nguyên trong cơ thể không thể nào điều động được, vì vậy mà việc giữ nhiệt độ là một điều gì đó hết sức khó khăn.
Vô Danh đương nhiên biết điều này cho lên chân nguyên của hắn luôn tại bên trong cơ thể của Thanh Kiều lưu động, đồng thời hắn cũng ôm chặt lấy nàng để giữ nhiệt.
Vô Danh nhìn lên trên bầu trời đầy sao, sau đó hắn lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngủ say bên trong lồng ngực mình, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, gạt đi những giọt nước mắt trên má nàng, bất chợt đôi mắt của hắn cũng nhỏ lệ. Đúng là tạo hóa trêu ngươi, hồng nhan thì bạc mệnh. Hắn cũng đã có những dự đoán từ trước rồi, quả nhiên là vận xui tới thì không thể cản được, nhưng may mắn đối với nàng chính là trong cuộc đời của nàng hiện tại đã có sự xuất hiện của hắn.