Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 8:




Hừ! Kêu khóc om sòm cái gì! Sợ người ta không nghe thấy chắc!
“Tiểu Viêm!” Tiêu lão đại quay đầu về phía lều trại rống to.
Bảo kê có sẵn, tội gì mà không lợi dụng.
Âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng, Tiêu Hòa quay đầu lại đã thấy Viêm Chuyên lưng đeo cái túi đựng lều, diện vô biểu tình đứng trước mặt hắn.
“Cậu là quỷ à? Xuất hiện cũng không biết kêu lên một tiếng?” Tiêu Hòa bị dọa cho nhảy dựng.
Lông mày Viêm Chuyên nhíu lại, tựa hồ có chút khó chịu với đánh giá của Tiêu Hòa. Đường đường Viêm Chuyên y lại bị hình dung thành yêu ma quỷ quái, không biết người này không có mắt hay là đang cố ý thử sức chịu đựng của mình?
Tiêu Hòa im re, nhìn ra được thằng nhóc này đang tức giận, nếu không muốn bị đánh, tốt nhất vẫn nên ngậm chặt miệng một chút.
“Tiểu Viêm Viêm nha, cậu không thấy bên kia hơi ồn sao?” Tiêu lão đại mỉm cười, dè dặt hỏi.
Không thấy.
“Vậy có muốn đi dạo không? Trăng hôm nay đẹp lắm!”
Không muốn. Ánh trăng thì đẹp nỗi gì, ta ở trong núi thấy suốt!
“Tiểu Viêm Viêm…”
Ta đói bụng.
Tiêu Hòa đột nhiên đứng lên, hùng hùng hổ hổ bước về phía có tiếng gào khóc nức nở truyền đến.
Đồ nhãi ranh chết tiệt! Sớm hay muộn cũng có ngày tao đem mày đi bán!
“Ê, bọn kia! Không biết tụi mày ồn quá hả? Đang đêm hôm khuya khoắt! Sợ tuần cảnh không nghe thấy phải không?”
Vừa nói xong, Tiêu Hòa liền hối hận.
Biết trước thì hắn đã đi điều tra nhân số bọn họ rồi mới tới. Một, hai, ba…Bốn tên cao to lực lưỡng, năm đứa nhỏ ngồi co cụm lại một góc, cộng thêm một thằng nhóc đang quỳ trên mặt đất, tổng cộng sáu đứa.
Mười một giờ đêm, đằng sau nhà vệ sinh công cộng trong công viên, có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết sẽ chẳng có ma nào tới.
“Đại…Ca? Đại ca!” Thẳng nhỏ đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ người vừa tới, hưng phấn kêu to, lập tức lại cuống quít hô: “Đại ca mau đi đi! Ở đây không có việc của anh, đi nhanh lên!”
Tiêu Hòa bị vài tiếng kêu đại ca của thằng nhóc làm cho một bụng buồn bực.
Biết ngay thằng nhãi này đúng là một mớ phiền toái! Bị người ta đánh cho mặt mày bầm dập, hai hàng máu mũi rồi mà vẫn còn có tinh thần kêu loạn! Thật sự không nên vừa mới nghe thấy nó gọi đại ca liền chạy tới…Đúng là tự chuốc họa vào thân mà! Xem xem, lát nữa thể nào cũng có trò vui!
“Thằng nhãi này gọi mày là gì? Đại ca?” Một gã tầm hơn ba mươi tuổi, tay cầm dây lưng, ăn mặc coi như chỉnh tề tới gần Tiêu Hòa.
“A Thúc! Không phải đại ca của cháu đâu, cháu nhận lầm người! Không liên quan tới anh ấy! Thật đó!” Đứa nhỏ đang quỳ trên mặt đất kêu gào.
Gã được gọi là A Thúc nở nụ cười âm hiểm, “Giỏi, tao cuối cùng cũng biết thằng nhãi này mang tiền xin được đi đâu rồi! Nói! Mày là tay chân của đứa nào? Dám chạy tới đào góc tường nhà Hắc Đầu tao! Mày cho thằng nhãi này thứ gì hay ho hả?”
(Đào góc tường: thành ngữ, mang ý nghĩa lén lút, vụng trộm đánh úp, chiếm ưu thế của người khác)
“A Thúc, không phải! Cháu không đưa tiền cho anh ấy, cháu không có, thật đấy!”
“Mày thích ăn cây táo rào cây sung hả!” Gã tự xưng là Hắc Đầu quay lại đạp một cước.
Thằng nhóc bị đạp tới kêu thảm một tiếng, ôm bụng nằm trên mặt đất không ngừng khóc.
Tiêu Hòa nhíu mày. Hắn không thích trẻ con là một chuyện, không thích chõ mõm vào việc của người khác cũng là sự thật, nhưng chứng kiến một đứa trẻ chưa tới mười tuổi bị người ta đánh đập ngay trước mắt lại là chuyện khác.
Huống chi…Nói cho cùng, hình như hắn quả thật cũng có cầm tiền của đứa bé kia.
Xoa xoa cái mũi, thở dài, Tiêu Hòa mở miệng nói: “Vị đại ca này, hạ hỏa chút đi. Tôi với thằng bé quỳ trên mặt đất này quả thật không có quan hệ với nhau, nếu có liên can gì thì đại khái chính là hai ngày trước tôi lấy mất hơn mười đồng của nó. Thế cho nên, bây giờ tôi trả lại anh hơn mười đồng đó, việc này coi như xong, thế nào?”
Mấy gã cao to ngẩn người, lập tức một đám ôm bụng cười ha hả.
“Hơn mười đồng? Mày nghĩ chỉ cần đưa tao hơn mười đồng là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Đừng nói là mày lấy tiền của thằng nhãi này, cho dù mày không lấy, riêng việc mày chạy tới đây lải nhải cũng đủ để tao cho mày một bài học! Còn thằng ôn con này, đêm nay tao sẽ đánh gãy hai chân nó! Tránh cho từ nay về sau có người nói Hắc Đầu tao dễ dãi quá!”
Hắc Đầu trở nên hung tợn, hai tay xếp xếp cái dây lưng.
Thằng nhóc nằm trên mặt đất vừa nghe Hắc Đầu nói thật sự muốn đánh gãy hai chân nó, sợ tới mức gào thét, khóc lóc thảm thiết muốn đứt hơi. Năm đứa nhỏ khác cũng len lén khóc thành tiếng.
“Đợi một chút! Cái kia…Tôi nghe thằng nhóc này gọi anh là A Thúc? Vậy chắc các người có quan hệ với nhau đi? Trẻ con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu anh đánh nó tàn phế thật thì sau này giải thích sao với gia đình người ta?” Tiêu Hòa vẫn còn vớt vát.
Hiển nhiên lúc Tiêu Hòa đang ba hoa, Hắc Đầu đã nháy mắt một cái ra hiệu với tên đồng bọn ngồi bên cạnh. Tên này lặng lẽ chuồn ra phía sau Tiêu Hòa.
“Giải thích? Giải thích cái quái gì? Năm nào con mẹ nó cũng nhận được cả trăm đồng thì còn đòi giải thích gì nữa! Hắc Đầu tao vẫn là có lương tâm, nếu không đừng nói là mẹ nó mỗi năm nhận được một trăm đồng, thằng nhãi này mới ra khỏi cửa đã bị chặt tay chân bỏ vào bao rồi!”
“Tụi mày nghe thấy không! Từ nay về sau đứa nào không nộp bốn mươi đồng một ngày thì tao sẽ đánh gãy tay chân đứa đó! Đêm nay thằng ôn con này chính là tấm gương cho tụi mày!”
Mấy đứa nhỏ bị quát như thế, một đám vừa khóc vừa liều mạng gật đầu.
Xem ra việc này mình cũng không xử lý được, vẫn là kêu cảnh sát đi. Cũng không biết chờ cảnh sát đến có kịp cứu hai chân thằng bé này không. Tiêu Hòa sờ sờ cổ, phỏng chừng chính mình đại khái cũng chạy không thoát kiếp nạn này. Có điều nếu liều mạng, chắc hắn vẫn có thể mở đường máu!
Liếc đứa nhỏ trên mặt đất một cái, âm thầm nói một tiếng thật có lỗi, sau đó đột nhiên xoay người tông mạnh về phía Hắc Đầu.
“Chạy mau!”
Thằng nhóc cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hắc Đầu bị Tiêu Hòa đụng bất thình lình, bị đâm cho thụt lùi về phía sau vài bước. Không đợi Tiêu Hòa đứng vững, cái tên lặng lẽ chuồn về phía sau hắn kia đã giơ lên một cây gậy gỗ, bổ xuống đầu Tiêu Hòa.
“Đánh chết thằng khốn kiếp này!” Hắc Đầu gầm rú.
Thảm rồi! Tiêu Hòa cũng đã nghe thấy tiếng gió từ phía sau hắn bổ tới. Biết đó không phải gậy gỗ thì cũng là dây lưng, cái này…
“Cứu…”
“A –”
“Bịch!”
“Rầm rầm!”
Tiêu Hòa chậm rãi khép miệng, đem cái từ “Mạng” chưa kêu xong kia nuốt về. Chậm rãi xoay người, sau đó…
Sau đó Tiêu Hòa đi tới ôm lấy thằng nhóc đang nằm trên mặt đất, đi đến một bên  buông nó ra, tiếp theo tùy tiện ngồi xuống.
“Mày là thằng nào?” Hắc Đầu chấn động, mắt thấy cái tên chõ mõm vào biệc người khác kia sắp bị giải quyết xong, lại thấy cây gậy gỗ trên tay đồng bọn bất thình lình bay lên không trung, gậy còn chưa rơi xuống, tên đồng bọn kia đã bị một người cao lớn không biết đột nhiên xuất hiện từ nơi nào một cước đạp bay.
Một gã to lớn còn sống sờ sờ như vậy, ít nhất cũng không dưới bảy, tám mươi ki-lô-gam, lại bị người ta đá bay ra ngoài!
Người nọ ăn cái gì mà lớn lên?!
Người vừa tới — Viêm Chuyên liếc cái kẻ nhìn cũng không thèm nhìn mà ngồi một bên chuẩn bị xem kịch vui một cái.
Tiêu Hòa biết, vẻ mặt đang nhìn hắn của người nọ hiện tại chắc chắn là tức giận.
Mắt thấy người tới không lên tiếng, Hắc Đầu gật với ba tên còn lại một cái, mỗi tên đều cầm gậy gỗ hoặc dây lưng, đồng thời đánh về phía Viêm Chuyên.
“Đại ca ca kia thật là lợi hại nha! Tiểu quỷ nằm trên mặt đất ôm bụng sợ hãi than.
Tiêu Hòa sờ sờ cằm, gật gật đầu. “Đúng là rất lợi hại. Chứng tỏ đêm nay mình cũng sẽ sống không dễ chịu…Ê, nhóc, nhớ cho kỹ, mày thiếu tao một cái ân tình đó!”
“Ân tình?” Thằng bé cười khổ.
Tiêu Hòa vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, hắn không thích nụ cười trên mặt đứa bé này, tuổi còn nhỏ mà cười đến chua xót như vậy làm gì! Nụ cười như thế là độc quyền của đại nhân hắn mới đúng!
Thằng bé nhìn chằm chằm vào Viêm Chuyên đang quyền ba cước bảy đánh cho đám người Hắc Đầu đang vây quanh bay ra ngoài, thì thào nói: “Các anh mà đi, tụi em lại phải dựa vào Hắc Đầu mà sống, chỉ cần bọn Hắc Đầu còn sống thì sớm hay muộn cũng sẽ đòi lại khoản nợ này trên người tụi em. Trừ phi anh chịu…mang em đi theo!”
Tiêu Hòa giả bộ như không thấy ánh mắt mong đợi của thằng nhỏ, đón lấy đôi mắt đang phát ra tia sáng nguy hiểm chĩa về phía hắn của Viêm Chuyên.
Thằng bé rũ mi xuống, che lại ánh mắt thất vọng.
“Để tao đi nói với bọn Hắc Đầu vài câu, mày chờ một chút.” Vượt qua Viêm Chuyên đang mang bộ mặt không vui, Tiêu Hòa đi về hướng đám người Hắc Đầu ngã cách đó không xa.
Viêm Chuyên nhìn thấy Tiêu Hòa ngồi xổm xuống trước mặt Hắc Đầu, tai nghe thấy hắn nói cái gì đó.
“Đại ca ca.”
Viêm Chuyên không quay đầu lại. Hắn biết những đứa bé này quả thật rất thảm, nhưng vấn đề này chỉ phải để lại cho xã hội này giải quyết, tuy rằng hắn có sức mạnh nhưng cũng không có cách nào trợ giúp những đứa bé này điều gì. Ít nhất là không phải trước khi hắn trưởng thành.
“Anh có thể hay không…”
Viêm Chuyên quay đầu lại, hai mắt thẳng băng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đang nằm trên mặt đất.
Ánh mắt kia không lạnh buốt, cũng không có cự tuyệt, nhưng thằng bé lại đem toàn bộ những lời định nói nuốt vào bụng.
Đúng vậy, đó là một đôi mắt không lạnh lùng băng giá, chỉ là không có chứa bất cứ tình cảm nào.
Thằng nhóc đột nhiên tỉnh ngộ. Nó bắt đầu cảm giác bản thân mình chẳng hề đáng thương, có lẽ kẻ đáng thương thật sự hẳn là vị đại ca nói năng chua ngoa tâm đậu hũ, không thích trẻ con, hơi tí là gắt gỏng kia, trực giác nó cho rằng Đại ca ca lợi hại trước mặt này sớm hay muộn sẽ có ngày vứt bỏ người nọ. Không lưu tình chút nào.
Tiêu Hòa nói xong những lời cần nói với Hắc Đầu, trở về chỗ cũ, bảo với thằng nhóc đang nằm trên mặt đất: “Bọn Hắc Đầu từ nay về sau hẳn là sẽ không tìm nhóc gây sự nữa đâu, cứ sống như trước kia thôi. Đúng rồi, vết thương có nặng không? Có cần đi bệnh viện không?”
Thằng nhóc ngẩng đầu lên, nhếch môi: “Đi bệnh viện? Đại ca, anh có tiền trả viện phí cho em sao?”
Tiêu Hòa im lặng. Người không có tiền ở vào thời điểm không có tiền lại càng thấm thía sâu sắc.
Thằng nhóc cười khanh khách tới ho khan. “Được rồi, em không sao, bị đánh quen rồi, cũng không khác mấy so với bình thường, nằm một chút là ổn.”
Tiêu Hòa cũng không biết cảm thụ trong lòng lúc này gọi là gì, miễn cưỡng cười cười nói: “Mấy đứa chắc cũng có chỗ ở chứ? Nơi này gió lớn lại lạnh, nằm lâu sẽ sinh bệnh, để tao đưa tụi bay về.”
Thằng nhóc gật đầu, nói ra chỗ ở hiện tại của bọn nó.
Tiêu Hòa ôm lấy thằng nhóc, cũng không để ý tới Viêm Chuyên, liếc liếc mấy đứa nhỏ cùng đi với nó.
Đám trẻ len lén nhìn bọn Hắc Đầu đang nằm lăn lóc trên mặt đất, bị Hắc Đầu nghẹn quát một tiếng “Cút”, mới dám rụt rè sợ hãi theo sát phía sau Tiêu Hòa, cùng nhau rời đi.
Viêm Chuyên nhìn Tiêu Hòa ôm lấy thằng nhóc rời khỏi, cũng tự nhiên mà đi theo.
Đưa thằng bé tới nơi nghỉ tạm của tụi nó, Tiêu Hòa ngẫm lại, lấy toàn bộ tiền trên người ra, nhét vào túi thằng nhóc.
Nó khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu lão đại cười đến lúng túng, “Đừng tưởng đây là cho không mày, tương lai chờ mày giàu to rồi tao đòi lại gấp ngàn vạn lần!”
“Cái này vốn là của em mà.” Thằng nhóc bĩu môi.
“Sách! Cái gì mà vốn của mày! Đây chính là tiền thuốc men mày trả tao cộng với tiền tao bán vỏ lon!” Tiêu Hòa lập tức bắt đầu hối hận. Hơn hai mươi đồng nha, đủ cho hắn mua một cái vé xe lửa loại tốt để nửa đêm bỏ trốn!
Viêm Chuyên đứng chờ một bên tựa hồ có vẻ mất kiên nhẫn, kéo kéo áo Tiêu Hòa từ phía sau.
“Làm cái gì thế hả?” Thanh âm của Tiêu Hòa càng không kiên nhẫn.
Ngươi nói gì? Hai mắt Viêm Chuyên phát ra màu sắc kỳ quái.
“Đói thì tự mình kiếm ăn đi!  Đâu phải con nít ba tuổi mà đòi có người lớn dẫn ra ngoài kiếm hộ! Ách!” Tiêu Hòa nhanh chóng giữ chặt cổ áo của mình, tránh cho thật sự bị thằng nhóc đó xiết chết.
“Đại ca đi đi, em không sao. Tụi nó sẽ chăm sóc em.” Thằng nhóc chỉ chỉ vào đám trẻ đang túm tụm lại làm ổ tại chân tường, đắp một chiếc chăn rách vá chằng vá đụp sưởi ấm cho nhau.
“Làm như tao lo lắng cho mày chắc! Tao sợ mày chết rồi gây phiền cho tao thôi! Từ nay về sau không được tiếp tục đi theo tao nữa có nghe thấy không!” Tiêu Hòa vừa đi ra cửa vừa quay đầu lại ngoan độc nói.
Thằng nhóc ủ trong mền cười cười, bắt gặp ánh mắt của Viêm Chuyên, vẻ tươi cười lập tức thu lại.
Thật kỳ quái… Đại ca ca lợi hại này vốn không có cảm giác gì đối với nó, không chán ghét cũng không thích, đối với nó giống như là với người lạ, hiện giờ chẳng biết tại sao nó lại cảm thấy được Đại ca ca này tựa hồ bài xích nó.
Từ đầu tới lúc trước khi đưa nó về, ánh mắt của người nọ vẫn không có tình cảm gì, chỉ mới qua nửa giờ, trong ánh mắt kia lại có phản cảm, mơ hồ có chút địch ý.
Vì sao? Nhóc con khó hiểu.
“Đúng rồi…” Tiêu Hòa đi tới cửa đột nhiên quay đầu trở lại, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm.
“Không phải mày muốn học cách lừa tiền người khác sao? Hiện tại cái dạng này của mày chính là công cụ tốt nhất để ra ngoài lừa tiền đấy! Kêu một đứa nào đó mang mày ra ngoài, cứ nằm trên mặt đất, để cho đứa kia khóc lóc níu người xin tiền. Không khóc nổi thì mua hành mà xát vào mắt. Đảm bảo một ngày kiếm được cả túi tiền!”
“Đừng quên tìm nơi nào đông người chút a, còn nữa, phải coi chừng cảnh sát với kẻ nào tỏ ra tốt bụng bất thường đó. Bye bye…”
Tiêu lão đại vô trách nhiệm thuận miệng nói xong nghênh ngang rời đi, nhưng không biết sau khi hắn đi khỏi, thằng nhóc kia bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của hắn.
Tiêu Hòa cảm thấy được đêm nay Tiểu Viêm có chút kỳ lạ.
Sau khi bọn họ kiếm thức ăn nhét đầy bụng xong, ở nhà ga phụ cận tìm một nơi vừa kín đáo lại khuất gió, dựng lều trại lên, thằng nhóc đó gần như gấp gáp thô bạo kéo hắn vào trong lều, ấn ngã xong liền đè lên người hắn.
“Ê ê ê! Ngừng ngừng ngừng! Chúng ta đã thống nhất không đi cửa sau! Sao cậu dám phá vỡ quy tắc hả?”
Tứ chi Tiêu Hòa vùng vẫy, đem sức toàn thân ra kháng cự.
Đùa à, thằng nhóc đó còn muốn đến từ phía sau? Miệng vết thương của hắn vừa mới khỏi chưa được hai ngày! Hắn không muốn lần nào mình cũng gào khóc như đau đẻ!
Hơn nữa…Hắn cũng không muốn còn trẻ đã bị trĩ.
“Mày cũng không thèm nhìn xem cái đó của mày dài ngắn thế nào! Cắt đi một nửa nói không chừng tao còn xem xét lại…Khoan! Đùa cho đúng lúc đúng chỗ vào! Con mẹ nó! Buông tay ra cho ông!”
Tiêu Hòa nâng chân lên đạp, mặc kệ có đạp trúng hay không, trước tiên bảo vệ quần mình cho tốt đã.
Đáng tiếc đối mặt với hắn chính là Viêm Chuyên. Sự giãy dụa này trong mắt Viêm đại thiếu gia cũng chỉ như châu chấu đá xe, vài cái tát đã khiến cho Tiêu lão đại bắt đầu lên tiếng cầu xin tha thứ.
“Tiểu Viêm Viêm, chúng ta hảo hảo thương lượng một chút được không? Tôi dùng miệng giúp cậu ngậm, cũng thoải mái giống như bọc cậu bình thường… Không, đêm nay tôi sẽ cố gắng hơn, cho cậu càng sảng khoái! Tin anh trai này đi! Khoan…Đã nói đừng có cởi quần ông!”
Tiêu lão đại bảo vệ quần thì không giữ được áo, bị lột từng tầng từng tầng một  giống như người ta lột tôm.
Một bàn tay Viêm Chuyên giữ chặt cằm Tiêu Hòa không cho hắn giãy dụa, tay kia thì trượt trượt trên ngực Tiêu Hòa, sờ sờ nơi này, xoa xoa nơi khác.
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm hai tròng mắt Viêm Chuyên, thấy đôi mắt kia từ màu đen dần dần biến thành xanh thẫm, hơi hơi lóe ra kim quang(màu vàng rực), sau đó ánh sáng rực rỡ kia theo đôi tay đang di chuyển trên người mình cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng nóng bỏng.
Một mùi hương quen thuộc dần dần thấm đầy khoang mũi hắn, mùi hương không nói rõ được là cái gì kia tựa như có ý thức, theo lỗ chân lông chui vào khắp người, từng chút một ngấm vào huyết dịch toàn thân hắn.
Nhũ đầu trên trái tim bị hai ngón tay thô ráp vân vê, viên thịt mềm kia không có chút kiên định nào, khuất phục dưới sự vuốt ve của hai ngón tay.
Chờ nó cứng tới dựng thẳng đứng lên, lại bị ngón khác không khách khí ấn dẹp xuống.
Bụng ngón tay xoa xoa vòng quanh viên thịt, Tiêu Hòa hé miệng thở gấp.
“Ưm!” Bỗng nhiên hung hăng véo một cái, khiến cho Tiêu Hòa kinh động hổn hển thành tiếng.
“Nhẹ chút…Nhẹ chút.” Lực độ dần dần gia tăng làm cho Tiêu Hòa bắt đầu chịu không nổi. Tới khi Viêm Chuyên cúi đầu ngậm bên kia của hắn, dùng răng nanh bén nhọn cắn hạt mềm mại kia thì Tiêu Hòa nhịn không được kêu thảm thiết.
“Viêm lão đại! Viêm đại gia! Coi như tiểu nhân sợ ngài. Đêm nay ngài bỏ qua cho tiểu nhân được không?”
Tiêu Hòa cầu xin, vẻ mặt đưa đám, hắn sắp không khống chế nổi chính mình, nhưng hắn lại không muốn tiếp tục chịu đựng thống khổ như vậy một lần nữa.
Hắn không muốn bởi vì nhất thời xúc động, nhất thời bị mê hoặc mà khiến cho mình  khổ sở nhiều ngày trời! Hơn nữa…Đau đớn kia không phải là loại con người có thể chịu đựng được! Bị một lần đã đủ lắm rồi!
Viêm Chuyên không để ý tới hắn. Đêm nay bất kể như thế nào y cũng phải đòi hỏi hắn một lần! Mặc kệ hắn cầu xin, cự tuyệt ra sao.
Cảm giác được Viêm Chuyên đang cởi dây lưng mình, Tiêu Hòa đưa tay ra chặn, còn chưa bắt được tay của đối phương đã cảm thấy ngực truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, lập tức phản xạ có điều kiện lấy tay đi che ngực. Đương nhiên không che được, chỗ đau vẫn còn trong miệng người ta mà!
“Rốt cuộc tôi chọc giận cậu như thế nào? Hôm nay tôi cũng chẳng làm chuyện gì đi? Sáng sớm không đuổi cậu ra ngoài, cũng không cướp đồ ăn của cậu, càng không bất thình lình đánh cậu đạp cậu, thằng nhóc chết tiệt sao cơn tức lớn như vậy?” Tiêu lão đại máu nóng xông lên não, mở miệng liền mắng.
Không tại sao cả, bởi vì ta muốn.
Bởi vì Tiêu Hòa nhắc nhở đúng lúc, khiến cho Viêm Chuyên nhớ lại tội ác ngày thường của người này, lập tức quyết định đem mấy món nợ trước kia thanh toán một lượt ngay trong đêm nay. Nhớ tới Tiêu Hòa từng nói trước khi làm việc này tốt nhất là nên bôi trơn một chút, Viêm Chuyên không thèm suy nghĩ, liền chọn cách áp dụng phương thức lần trước Tiêu Hòa bôi trơn giúp y.
Y tạm thời bỏ qua hai viên thịt nhỏ kia, hai tay giữ chặt lấy đầu Tiêu Hòa, không cho hắn lộn xộn, cơ thể dựng thẳng, giang rộng hai chân ra ngồi chồm hỗm tại cổ hắn, cái thứ đã hơi cứng rắn lên kia lại vừa vặn đặt ở bên miệng Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn thứ trước mặt một chút, lại giương mắt nhìn tên nhóc lớn đầu kia. Chẳng lẽ y đồng ý tha cho mình một lần sao? Nếu đã như vậy…
Tiêu lão đại đoán sai tình hình quân địch, lập tức cúi xuống làm cái việc ngu ngốc nhất nửa đời trước của hắn — hao hết lời lẽ, dùng rất nhiều nước miếng, thực bán mạng làm cho vật kia cương lên. Kết quả… A di đà Phật! (=)))
***
“Tại sao mày nằm chỗ này lại có tiền cầm? Trong khi tao ngồi đây nửa ngày trời cũng chưa có ai ném cho tao xu nào?”
“Bởi vì…Em thoạt nhìn giống như người bệnh, mà đại ca…”
“Tao nhìn qua không giống người bệnh chắc? Đây là cái lý lẽ gì! Dựa vào cái gì mà cùng mắc bệnh giống nhau thì người lớn không xin nổi tiền, còn trẻ con lại có thể?”
Tiêu lão đại ngồi héo hon nửa ngày không được tới nửa đồng cảm thông nào, bắt đầu không phân rõ phải trái. Cảm giác được ngồi không thoải mái, đầu choáng váng kịch liệt, dứt khoát nằm xuống một bên.
“Có cần em cho mượn một cái thùng giấy làm đệm không? Trời lạnh thế này anh cứ vậy mà nằm sẽ ốm thật đấy.”
“Ốm thật cái gì? Tao vốn đã ốm rồi mà!” Tiêu lão đại duỗi tay ra, thoải mái nhận lấy thùng giấy thằng nhóc đưa tới lót xuống phía dưới. Không đệm không được, lạnh quá mà!
“Đại ca ca kia đâu?” Nhóc con đang nằm tò mò hỏi. Chẳng lẽ người nọ bỏ rơi Tiêu Hòa đại ca nhanh vậy sao? Ừm… Cũng khó trách, tính cách Tiêu đại ca tệ quá mà.
“Bị tao đánh cho chạy mất rồi.”
“Bị anh đánh chạy?”
“Nè! Giọng điệu thế là sao! Xem thường người khác hả mày!”
“Đương nhiên không phải. Em biết đại ca rất lợi hại, phi thường lợi hại! Nhưng… Đại ca ca kia thoạt nhìn cũng rất lợi hại, hơn nữa đánh nhau rất giỏi.”
“Bốn người bọn Hắc Đầu sau khi trở về không dám làm gì với tụi em, còn nói chờ em khỏe lại mới tiếp tục để em nộp tiền. Em nghĩ Đại ca ca chắc chắn là đánh cho bọn họ phát sợ rồi, anh ấy có thể một chọi bốn, mà Tiêu đại ca chỉ có một người, cho nên…” Thằng bé tiến hành phân tích theo lẽ thường.
“Tuổi còn nhỏ đừng có thông minh như vậy! Cẩn thận tương lai tóc tai  rụng sạch đấy!” Tiêu Hòa phi thường không có nhân phẩm của một người lớn, ác độc nguyền rủa tiểu hài tử thông minh.
“Vậy…Sao anh phải đánh chạy Đại ca ca kia?” Thằng nhóc không sợ tóc rụng sạch, tiếp tục hỏi.
“Bởi vì trên người nó có rận, chân còn bị nấm, hôi miệng, chốc đầu, không đánh răng rửa mặt, chảy nước mũi thì lau khắp nơi, tuổi còn nhỏ đã không chịu học cho giỏi mà học người khác làm biến thái, ở nhờ không trả tiền, thấy tao hiền lành tốt bụng nên chiếm tiện nghi (lợi dụng, sàm sỡ) tao!” (o_O)
Tiêu lão đại một đường mắng trôi chảy, mắng tới trong lòng này thoải mái a.
“Biến thái là cái gì?” Kỳ thật tiểu hài tử muốn nói, đại ca anh thoạt nhìn hiền lành tốt bụng chỗ nào?
“Biến thái chính là người không bình thường! Tiểu quỷ mày ở bên ngoài hỗn độn cần cẩn thận một chút, nếu gặp phải tên biến thái nào nhìn chằm chằm nửa người dưới của mày, mặc kệ nam hay nữ phải nhanh chân mà chạy nghe chưa.”
“Thế à… Có phải Đại ca ca kia thích nhìn chằm chằm nửa người dưới  của anh hay không? Cho nên anh mới phải đánh cho anh ấy chạy mất?”
Tiêu Hòa nghe xong vấn đề này có chút muốn khóc. Hắn đâu chỉ là bị người nhìn chằm chằm nửa người dưới, hắn căn bản chính là từ trong ra ngoài, từ trên xuống  dưới đều bị tên khốn kia chà đạp tới triệt triệt để để! Hơn nữa…Trong quá trình đó hắn còn thực sự sảng khoái — đó cũng là điểm đáng hận nhất! Khiến cho hắn có muốn cũng không thể hoàn toàn làm người bị hại!
Cho nên chờ thân thể của hắn có thể hoạt động một chút, thừa dịp thời gian thằng nhóc đó đi ra ngoài, hắn liền rời khỏi lều chuồn mất. Vốn muốn lập tức lên xe lửa rời khỏi, tiếc là trên người không có tiền, chỉ có thể “Chuyển” đến khu phố xá náo nhiệt, ngồi dưới đất chờ người bố thí.
“Tiêu đại ca, anh đang khóc à?” Thằng nhóc thấy Tiêu Hòa nửa ngày không hé răng, có chút lo lắng.
“Tao khóc?” Tiêu Hòa dở khóc dở cười, “Mày nghĩ tao mới mười tuổi giống mày à? Nhóc con, nhớ cho kỹ, sau này lớn lên bị người khác ức hiếp thì đừng có chỉ khóc không thôi, phải nghĩ biện pháp trả thù trở lại! Minh không được thì ám, ám không được thì âm, một lần không được thì hai lần, hai lần cũng không được nữa thì ba lượt. Quân tử báo thù ba năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù ba mươi năm cũng không thành vấn đề! Hiểu chưa?”
Đã hiểu. Thằng nhóc gật đầu. Từ lời nói của Tiêu Hòa, nó cảm thụ sâu sắc một điều: Làm quân tử không bằng làm tiểu nhân.
Không biết có phải bộ dạng Tiêu Hòa nằm xuống thoạt nhìn khá giống với người bị bệnh nặng hay không, mãi cho tới giữa trưa nhiều người qua lại, có người còn thực sự ném một đồng tiền vào trong cái túi nhựa đặt bên người Tiêu Hòa.
Người tốt thì cứ lạ lùng như vậy, có người thứ nhất bỏ tiền ra, người thứ hai cũng lũ lượt kéo đến, lại có người thứ ba, thứ tư cũng chẳng có gì kỳ quái.
Nhóc con nằm trên mặt đất, nhìn thấy trong đám người xa xa xuất hiện một bóng dáng cao lớn quen thuộc, thân ảnh cao to kia mang theo một túi đồ gì đó trực tiếp đi về phía bọn họ.
“Tiêu đại ca!”
“Hả?” Tiêu Hòa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn mệt mỏi vô cùng.
“Cái kia…”
Thằng nhóc đang nằm há hốc mồm, sững sờ nhìn thanh niên cao lớn ngồi xuống bên chân Tiêu Hòa.
“Đại ca ca khỏe không.” Đứa bé ngồi xin tiền ậm ừ chào hỏi.
Thanh niên cao lớn liếc nó một cái, lấy ra một con cá chiên nhỏ còn nguyên từ trong túi đưa cho nó.
Đứa bé ngây người, không biết là nên nhận hay không.
“Cám ơn đại ca ca.” Tên nhóc đang nằm vẫn là thông minh, chọc chọc thằng bé đang ngồi, ý bảo nó nhận lấy con cá chiên.
Đứa bé vội vàng nói cảm ơn, đưa tay ra nhận lấy con cá kia, xé ra một nửa cho mình, nửa kia đưa cho thằng nhóc nằm dưới đất.
Thanh niên cao lớn lục lọi túi nhựa vừa xách tới, lấy ra mấy miếng xương sườn bỏ vào lòng bàn tay, đứng dậy đi tới bên đầu Tiêu Hòa ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt của hắn.
Tiêu Hòa đã biết Viêm Chuyên tới đây từ lúc y ngồi vào cạnh mình, lật người không thèm để ý tới y.
Viêm Chuyên cũng không quản hắn để ý hay không, di chuyển sang bên kia, cầm lấy khối sườn trong lòng bàn tay nhét vào miệng Tiêu Hòa.
Thằng nhóc đang nằm vừa ăn cá vừa lén nhìn hai người Tiêu, Viêm. Xem bộ dạng hai người bọn họ hiện tại, nó nhìn chung cũng hiểu được Tiêu đại ca không có đánh chạy Đại ca ca lợi hại kia, chỉ là không biết tại sao lại dỗi với y mà thôi.
Mà Đại ca ca lợi hại kia đúng là giỏi thật, cho dù miệng Tiêu đại ca đóng chặt thế nào, y đều có biện pháp đem xương sườn nha, khoai tây nha, cải thìa nha, còn có thứ gì gì đó nữa, toàn bộ đút vào miệng Tiêu đại ca, xong rồi lại giúp Tiêu đại ca uống nước.
… Nhóc con đột nhiên cảm thấy thực hâm mộ Tiêu Hòa.
Đáng tiếc Tiêu lão đại chẳng hề cảm kích tình cảm của Viêm Chuyên, trở mình cầm lấy đống tiền lẻ trong túi nhựa trên mặt đất, chỉ chừa một đồng tiền ở bên trong, còn lại toàn bộ nhét vào túi, sau đó xoay người tiếp tục sự nghiệp ngủ ngáy của mình.
Cảm giác được Viêm Chuyên lại một lần nữa ngồi xuống bên chân hắn, Tiêu Hòa nhắm mắt lại nói thầm trong lòng: Rốt cuộc là nó tìm được ta như thế nào? Bởi vì ta trước kia đi công tác đã tới thành phố S, cho nên biết mấy khu náo nhiệt nơi này, chẳng lẽ nó cũng biết? Xem ra không giống nha. Kỳ quái…
Viêm Chuyên đem toàn bộ đồ ăn còn lại trong túi bỏ vào miệng, ừng ực ừng ực uống vài ngụm nước, lau miệng, ngồi im bên chân Tiêu Hòa, không nói cũng không động đậy.
Năm phút, mười phút, mười lăm phút…
Tiêu Hòa chịu không nổi, một tay chống nửa người trên ngồi dậy liền mắng vào lỗ tai Viêm Chuyên: “Đừng có ngồi lì ở đây giống tên ôn thần như vậy! Qua bên này mà ngồi, chỗ đó chưa có ai ném tiền vào!”
Viêm Chuyên nhìn nhìn hắn, đột nhiên đưa tay sờ sờ mặt hắn.
“Làm cái gì vậy?” Tiêu Hòa bị động tác của y làm cho giật mình.
Hắn đang phát sốt. Viêm Chuyên căn cứ vào trực giác mà nhận định. Hắn cần thuốc hạ sốt. Viêm Chuyên tự nói với mình.
“Mày cút càng xa càng tốt cho tao, có nghe không! Mày…”
Viêm Chuyên đứng lên, nghĩ nghĩ, hắn nhớ rõ bên cạnh khách sạn hắn tìm thức ăn kia có một tiệm thuốc, chỗ đó chắc là sẽ có thuốc hắn cần.
“Đại ca ca!” Tiểu hài tử thấy Viêm Chuyên thực sự rời khỏi Tiêu Hòa, rảo bước đi vào đám đông, vội vàng ngồi dậy muốn gọi hắn lại.
Tiêu Hòa há hốc mồm nhìn về phía Viêm Chuyên rời đi, nhất thời ngẩn ngơ.
Một lát sau, chỉ thấy hắn chớp chớp mắt, nhún nhún vai, lập tức xoay người nằm trên mặt đất, nhắm mắt ngủ.
“Tiêu đại ca…” Thằng nhóc có chút luống cuống. Đoán rằng Đại ca ca lợi hại kia sẽ vứt bỏ Tiêu đại ca là một chuyện, mắt thấy sự thật phát sinh ngay trước mắt lại là chuyện khác, cảm thấy được có phần khó tiếp thu.
“Mặc kệ đi. Dù thế nào đi nữa sẽ có ngày nó rời đi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mày cũng thật là, đầu óc thông minh thì đừng có lãng phí, nghĩ biện pháp thoát khỏi Hắc Đầu càng sớm càng tốt, học tập chút gì đó, vạch ra kế hoạch chu đáo cho tương lai của mình, đừng có chờ tới lúc bằng tuổi tao đây mới bắt đầu hối hận.” Tiêu Hòa nhắm mắt lại nói.
“Tiêu đại ca,” Nhóc con lại lấy hết dũng khí, “Liệu em có thể…”
“Không được.”
Thằng nhóc cắn chặt môi, nước mắt đã chực trào ra khỏi hốc mắt, nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, lã chã rơi xuống.
Đứa bé đang ngồi nhìn nó, trong mắt tràn ngập cảm thông cùng bất đắc dĩ, muốn an ủi rồi lại không biết phải an ủi như thế nào.
“Tiêu, Tiêu đại ca, nếu được thì anh mang Tiểu Diệp đi đi. Lần này Hắc Đầu chịu buông tha cho Tiểu Diệp, tất cả đều là vì bọn họ sợ các anh, nếu các anh vừa đi…”
“Phiền muốn chết! Hai thằng quỷ con tụi bay sao mà dài dòng vậy! Đi theo tao thì sống kiểu gì! Chẳng phải cũng nhìn sắc mặt người khác mà xin ăn? Tụi mày làm sao biết tao sẽ tốt hơn Hắc Đầu? Không sợ tao cũng đánh gãy chân tay bắt tụi mày kiếm tiền sao? Mẹ nó! Ngủ cũng không yên nữa! Từ giờ đừng để tao thấy mặt tụi mày!”
Tiêu Hòa lửa giận phừng phừng, rút thùng giấy phía dưới ra ném trả về cho hai đứa nhỏ, quay người lại, cũng không để ý thân thể không khoẻ, bước từng bước lớn chen vào đám người. Bởi vì đi nhanh quá, ngay cả một tệ để trong túi nhựa trên mặt đất kia cũng quên cầm.
Thằng nhóc đang nằm trên mặt đất thấy Tiêu Hòa phát hoả rời đi, nước mắt nhịn không được rốt cục vỡ đê mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.