Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 77:




“Đội trưởng Từ, sắp tới rồi, chỉ cần ra khỏi con đường cao tốc này là đến. Hẳn là ở dưới chân cây cầu bên cạnh.” Tiểu Lý hợp thời kêu lên.
Từ Nham Phi bấm số điện thoại của Tiêu Hòa.
Vừa cảm thấy trong tay rung rung, nhìn dãy số quả nhiên là Từ Nham Phi, Tiêu Hòa khẽ mỉm cười, lập tức kéo cao giọng hô lớn: “Mọi người đừng sợ, tiếp tục chờ một lát, cứu viện của chúng ta sắp tới rồi.”
Khâu Phương và hai gã thanh niên trẻ tuổi vừa nghe tiếng kêu của Tiêu Hòa đều cảm thấy khó hiểu, không rõ tại sao Tiêu Hòa lại tự bộc lộ chỗ ẩn thân, hơn nữa hắn không sợ đối phương nghe được có hậu viện thì lập tức rút lui sao?
Kẻ cầm đầu vốn đang tính toán chờ thêm một lát, nghe Tiêu Hòa kêu như vậy, mặc kệ thật giả thế nào, cũng không tiếp tục do dự nữa, ngay lập tức hạ lệnh:
“Động thủ!”
Nghe được mệnh lệnh, đám người truy bắt lập tức siết chặt vòng vây, đồng thời giơ vũ khí trong tay lên.
Xuyên qua cửa kính xe, Từ Nham Phi đã nhìn thấy năm chiếc Land Rover dừng ở ven đường, cũng nhìn thấy đám người dần dần tiếp cận chỗ biển quảng cáo. Tới khi thấy rõ nhân số và vũ khí trong tay bọn họ, Từ Nham Phi lập tức hạ mệnh lệnh cho cấp dưới bao vây phần tử phản động, đồng thời cũng hướng về phía tổng điều phối viên yêu cầu tăng thêm nhân thủ.
Mười gã thành viên tổ D gần như đồng thời bổ nhào vào chỗ Tiêu Hòa ẩn thân.
Tiêu Hòa vừa nhìn thấy có người lại gần, còn chưa kịp phản ứng đã bị tên dẫn đầu trong đám bắn trúng.
“Ách,” Tiêu Hòa cúi đầu nhìn nhìn chỗ bị trúng đạn, đảo đảo mắt, nghĩ thầm đám người kia sao lại lợi hại như vậy, hắn còn chưa kịp giương oai, đã…
“Rầm.” Thân thể đổ gục xuống mặt đất. Cuối cùng của cuối cùng, trong đầu Tiêu Hòa hiện lên một câu: thôi xong, hắn không có cách nào liên hệ với yêu quái Viêm nhà bọn họ lúc mười rưỡi rồi. A di đà Phật, Phật tổ phù hộ…
Phù hộ ai? Tiêu Hòa còn chưa nghĩ xong, đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê.
Tiêm Đầu phát hiện Tiêu Hòa mất đi năng lực hành động, lẳng lặng nằm sấp trong túi Tiêu Hòa, không dám động đậy.
Thành viên tổ D bổ nhào tới hiển nhiên không ngờ địch thủ cường đại giống quái vật F trong tưởng tượng lại dễ dàng giải quyết đến thế, một đám người quay mặt nhìn nhau, ai cũng có chút hoài nghi.
Tên thủ lĩnh thận trọng tiến lên, giơ chiếc gậy điện đã gia tăng cường độ lên mức trung bình, chọc vào bụng Tiêu Hòa vài cái.
Tiêu Hòa đáng thương đang hôn mê bị điện giật tới cả người phát run, ngay cả tiếng kêu kháng nghị thảm thiết cũng không phát ra nổi.
Có người lo lắng hắn giả chết, lại tiến lên đá thêm hai cái, một cái vào dạ dày Tiêu Hòa, một cái vào sườn hắn, đều là những vị trí có thể khiến cho người ta đau đến lăn đi lộn lại trên mặt đất.
Tiêu Hòa ngoại trừ run rẩy ra thì không có bất kỳ phản ứng nào. Đám người truy bắt rốt cuộc cũng yên lòng.
Khâu Phương và hai người kia vừa nhìn thấy tình huống không ổn, lúc này liền chạy trốn khỏi nơi ẩn thân.
Gã thủ lĩnh xác định kẻ địch giả kia quả thật đã bị loại bỏ uy hiếp, lập tức chỉ huy những người khác đuổi bắt ba người Khâu Phương.
“Có xe cảnh sát đang lại gần chúng ta!” Người phụ trách giám thị xung quanh của đám người truy bắt chợt thốt lên trong tai nghe.
“Là hướng về phía chúng ta, hay là đi ngang qua?” Gã thủ lĩnh vừa ôm lấy Tiêu Hòa vừa ấn tai nghe xuống hỏi.
“Không biết, bọn họ không hú còi. Chết tiệt! Bọn họ dừng xe rồi.”
Gã thủ lĩnh vừa nghe vậy, trong lòng hoảng sợ. Tại sao đúng lúc này cảnh sát lại tới thọc gậy bánh xe? Gặp quỷ, cả mười người bọn họ không một kẻ nào có thân phận thỏa đáng, nếu bị cục cảnh sát bắt được, cũng không phải là phiền toái bình thường. Gã thủ lĩnh cũng bất chấp việc còn chưa bắt được đám người Khâu Phương, lập tức hạ lệnh trong vòng ba phút phải thu phục ba người kia, quá ba phút thì mặc kệ kết quả như thế nào cũng phải rút lui ngay tức khắc.
Thanh niên tóc nâu bên kia vừa nhìn thấy Tiêu Hòa gục xuống, dựng thẳng người nhanh chóng nhào tới.
Vài tên trong đám người truy bắt cũng không quản có cảnh sát hay không, lập tức cùng thanh niên tóc nâu chiến thành một đoàn. Nếu Tiêu Hòa còn tỉnh, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc đối với bản lĩnh của thanh niên tóc nâu này, cậu ta giống như ma pháp sư trong truyền thuyết, biết bắn ra đạn băng.
Đáng tiếc một mình thanh niên tóc nâu kia không địch lại được đám đông, bản lĩnh bắn đạn băng cũng không được lợi hại như ma pháp sư trong truyền thuyết, bắn ra được mười mấy viên là hết, yếu đến mức xụi lơ trên mặt đất, bị vài cái gậy điện của đám người truy bắt chọc cho không ngừng kêu thảm, cả người run rẩy.
Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, chỉ còn lại có Khâu Phương và một thanh niên khác vẫn đang tránh trái né phải.
“Tất cả giơ tay lên! Không được nhúc nhích!” Từ Nham Phi không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống thét to.
Xe cảnh sát hình thành một vòng vây, bao vây hết đám người lại. Đáng tiếc nhân viên cảnh sát quá ít, nếu như đối phương liều mạng đột phá, bọn họ đại khái cũng chẳng giữ lại được bao nhiêu.
Khâu Phương vốn muốn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, nhưng mà…
Nhìn Tiêu Hòa bị người của CED bắt lấy, thanh niên tóc nâu chạy tới trợ giúp, địch không lại, trong lòng Khâu Phương do dự vạn phần, cứu hay là không cứu?
Tuy rằng không biết lần này tại sao gã họ Tiêu muốn cứu hắn ra, nhưng mặc kệ mục đích của đối phương là gì, việc cứu hắn ra là sự thật. Đối phương lấy ơn báo oán, hắn có thể trơ mắt nhìn gã họ Tiêu rơi vào trong tay CED như vậy sao?
Mắt thấy thanh niên kia đã sắp chạy ra khỏi vòng vây, Khâu Phương cắn răng một cái, quay người vọt về phía kẻ đang ôm lấy Tiêu Hòa. Thiếu niên lợi hại bên cạnh Tiêu Hòa còn chưa xuất hiện, bọn họ vẫn còn một chút hi vọng.
“Thủ lĩnh, tính sao bây giờ?” Đám người truy bắt hỏi gã cầm đầu.
Gã nhìn vòng vây của cảnh sát còn chưa hình thành, cũng lo lắng cảnh sát sẽ càng ngày càng nhiều, lúc này hạ lệnh: “Lao ra!”
“Nhưng còn hai người…”
“Mặc kệ bọn họ! Xong việc rồi nói sau.”
“Rõ.”
Hai mươi mấy người vốn đi truy bắt, thoáng cái đã đảo lộn, biến thành kẻ đào vong, mỗi người đều đang suy nghĩ biện pháp thoát khỏi vòng vây.
“Thành viên tổ C đi trước, thành viên tổ D ở phía sau, ba người tạo thành một tổ, tấn công theo hình nón!”
Người tổ C biết rõ chính mình trở biến thành vật hi sinh nhưng cũng đành chịu, nếu lúc này bọn họ không tuân thủ mệnh lệnh, sau này cho dù có chạy ra khỏi vòng vây của cảnh sát, trở về cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể liều mạng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Khâu Phương lại liều lĩnh vọt tới, cũng thuận lợi cướp được một cây gậy điện, nhắm ngay vào kẻ ôm lấy Tiêu Hòa mà đập, đúng là ôm tình thế bạt mạng.
Hai gã khác cùng tổ vì bảo vệ đồng bạn, đành phải chống lại Khâu Phương. Mà kẻ bị đoạt gậy điện đương nhiên cũng không cam chịu để cho người khác ăn cướp trắng trợn như vậy, quay lại muốn ngăn cản Khâu Phương.
Chỉ trong chốc lát chậm trễ đó.
“Không được nhúc nhích! Các người đã bị cảnh sát bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống, đừng có phản kháng một cách vô nghĩa, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp mạnh. Nhắc lại lần nữa, các người đã bị…”
“Mẹ nó! Bọn cảnh sát kia có súng!” Thành viên tổ C xông ra trước tiên không biết nên làm như thế nào.
“Bỏ vũ khí xuống! Buông con tin ra! Các người nếu còn tiếp tục tiến lên, chúng tôi sẽ nổ súng!”
Hơn mười gã cảnh sát lấy xe làm vật chắn, ào ào lấy súng lục ra nhắm ngay vào đám người truy bắt của CED.
“Sự tình phiền phức rồi…” Gã thủ lĩnh nhíu mày thật sâu.
“Mau nhìn bên kia! Có màn cảnh – cướp đối nghịch thật kìa! Hay rồi đây! Mau! Mau dựng camera lên!”
Đài truyền hình và tòa soạn báo cũng lục tục đuổi tới giữa lúc cảnh sát và cường đạo đối mặt nhau, vừa nhìn đã biết là một vụ lớn, cả đám hưng phấn tới mức chỉ kém không có hoa chân múa tay nhảy nhót vui sướng.
Từ Nham Phi nhìn thấy đám phóng viên, nhức đầu ôm lấy trán.
Đáng tiếc Tiêu Hòa vốn tính toán giả chết xem náo nhiệt, hiện tại lại chính thức hôn mê, náo nhiệt cỡ nào cũng xem không thấy, nếu không nhất định hắn sẽ cười tươi như hoa, khẩn cầu ông trời đổ thêm dầu cho cục diện này càng nóng càng tốt.
Đám người truy bắt hiển nhiên là lần đầu tiên đụng phải loại tình huống này, ai nấy đều trợn tròn mắt. Cả đám do dự, không biết là nên lựa chọn rút lui hay là khoanh tay chịu trói.
Gã thanh niên còn lại vốn đã thoát khỏi vòng vây, lại nhìn thấy cảnh sát coi gã như đám người CED mà chĩa súng, trong hỗn loạn cũng không tiện giải thích, đành phải hai tay ôm đầu úp sấp xuống.
Kẻ đang đứng chỉ còn lại có đám người truy bắt và cảnh sát, còn có các phóng viên cách đó không xa. Khâu Phương sau khi nhìn thấy cảnh sát đã khống chế được tình hình liền buông tha cho việc giãy dụa, bị đám người truy bắt tóm lấy.
Song phương còn đang giằng co, thời gian lại trôi qua từng chút một. Chi viện mà Từ Nham Phi yêu cầu cũng lục tục đuổi tới. Hơn hai mươi cỗ xe cảnh sát niêm phong cả phía trước lẫn phía sau con đường này đến sít sao, các phóng viên tới muộn chỉ có thể giống như dòng xe cộ bị cắt đứt, ở ngoài vòng kích động mà nước miếng tung bay hoặc tìm người thăm dò tin tức.
Mắt thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, gã thủ lĩnh cũng không thể tùy tiện quyết định, lập tức liên hệ với cấp trên trong công ty, xin bọn họ ra chỉ thị.
“Tình huống không ổn, chúng tôi bị cảnh sát bao vây.”
“Tại sao lại có cảnh sát xuất hiện?”
“Không biết. Chúng tôi nên làm thế nào?”
Đối phương do dự một chút, nói: “Đừng phản kháng, cũng đừng nói gì cả. Chờ luật sư của công ty tới nộp tiền bảo lãnh các cậu. Nhớ kỹ, bảo bọn họ quản miệng mình cho tốt.”
Nếu Tiêu Hòa nghe được đoạn chỉ thị như vậy, nhất định sẽ dè bỉu vị thượng cấp kia. Dưới loại tình huống này nên bắt bọn họ làm con tin, nghĩ biện pháp phá vòng vây mới đúng. Ngu ngốc!
Đương nhiên người nọ là muốn làm cho sự tình càng náo nhiệt càng tốt, mà công ty CED lại lo lắng băn khoăn chồng chất, chỉ có thể hành động cẩn thận.
“Vâng.” Gã thủ lĩnh truyền đạt lại mệnh lệnh của cấp trên.
“Mặt khác, phóng viên cũng xuất hiện.”
“Cái gì?!”
Đám người truy bắt nhận được phân phó của thủ lĩnh, ào ào bỏ vũ khí xuống, cũng dựa theo lời của cảnh sát, hai tay ôm đầu nằm úp sấp ở trên mặt đất.
Mà 110 Tiêu Hòa gọi vào phút chót lúc nãy rốt cuộc cũng lững thững tiến đến. Tới khi hai gã cảnh sát trung niên chậm chạp đuổi tới thì vừa nhìn hiện trường khổng lồ đều ngây người.
Mười giờ rưỡi.
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm di động, theo dõi nó từ 10: 30 biến thành 10: 31. Không đợi nó chuyển thành 10: 32, Viêm Chuyên cầm lấy di động nhảy khỏi ban công tầng mười một.
Tiêu Hòa lâm vào hôn mê nên không biết cảnh sát đã nhanh chóng khống chế toàn bộ cục diện, tất cả đám người truy bắt của công ty CED đều bị còng tay, khóa vào xe cảnh sát, bao gồm cả Khâu Phương và một thanh niên có thể cử động khác. Từ Nham Phi quen biết hắn, đương nhiên không nói hai lời đưa hắn lên xe cứu thương, mà thanh niên tóc nâu kia bởi vì thương thế nghiêm trọng nên cũng được đưa lên một chiếc khác vừa mới đến.
Sự kiện lần này huyên náo quá lớn, lại xảy ra giữa ban ngày ban mặt, tuyến đường chủ đạo thì xe đến xe đi, cảnh sát muốn giấu cũng không thể giấu hết, chưa đến buổi tối, trên các tạp chí lớn cũng như internet tràn ngập bài báo nói về hành động vây bắt của cảnh sát lúc sáng. Mà không biết có phải bởi vì thận trọng hay không, tên của công ty CED còn chưa xuất hiện, tư liệu Tiêu Hòa gửi đến đài truyền hình và tòa soạn báo không bị phơi bày ra toàn bộ, hiển nhiên phương diện truyền thông cũng đang chờ kết quả xử lý từ phía chính phủ.
Tiêu Hòa bị đưa vào bệnh viện trụ sở của quân đội, được canh phòng bảo hộ khá nghiêm mật, cùng đi với Tiêu Hòa đến bệnh viện chỉ có Từ Nham Phi và trợ thủ của hắn. Phóng viên không biết tầm quan trọng của Tiêu Hòa, lại thêm việc bị cảnh sát cản lại nên cũng không theo tới đây, tuy nhiên cũng đã có người chụp được một tấm ảnh đặc biệt nổi bật.
Đội phó Trương Cường thì phụ trách áp giải những kẻ bị hiềm nghi là tội phạm về cục cảnh sát tiến hành thẩm vấn sơ khảo.
Từ Nham Phi đang chờ đợi kết quả kiểm tra của Tiêu Hòa, trước đó hắn hồi báo với cấp trên của hắn là cục trưởng Lưu về quá trình sơ lược của hành động lần này, về phần một số chỗ chi tiết thì mập mờ lướt qua. Hắn đang đợi, đợi Tiêu Hòa tỉnh lại cho hắn một lời giải thích.
Cục trưởng Lưu ngồi tám năm ở vị trí này tuy rằng không phải người quá thông minh, đối với trinh thám hình sự cũng không có thiên phú gì, nhưng bởi vì bị thương mà được điều từ bên bộ đội đặc chủng tới, hắn cũng tuyệt đối không phải dễ lừa, ậm ờ trong lời báo cáo của Từ Nham Phi hắn vừa nghe đã phát hiện ra, nhưng cũng không tiến hành truy vấn trong điện thoại, mà chỉ yêu cầu sau khi Từ Nham Phi quay về cục thì báo cáo một mình với hắn.
Từ Nham Phi ngầm thở phào nhẹ nhõm, hắn dám lớn mật như vậy, kỳ thật đại đa số vẫn là nhờ phúc của vị thủ trưởng này. Lưu cục trưởng xuất thân từ quân đội, mặc dù đối với trinh thám hình sự không phải hiểu biết rõ ràng, tư tưởng cũng khá truyền thống, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt theo chính nghĩa của mình, cũng cực kỳ bao che khuyết điểm cho thuộc hạ, lại thêm mạng lưới quan hệ trong quân đội lúc ban đầu, người bình thường thì không dám đắc tội phú thương quan lớn, nhưng chỉ cần hắn nắm được đuôi sam của bọn họ, hắn sẽ dựa theo đó mà tóm hết không chừa.
Thu hồi điện thoại, quay người lại, Từ Nham Phi há to miệng.
Hắn lại nhìn thấy người đàn ông tự xưng là tình nhân đồng giới của Tiêu Hòa trong bệnh viện một lần nữa.
May mắn, lần này người kia có mặc quần áo, hơn nữa cũng không xông vào phòng bệnh ngay lập tức. Có điều cậu ta xuất hiện như thế nào? Cửa thang lầu ngay tại bên cạnh hắn, thang máy cũng ở ngay phía trước cách đó không xa, hắn thề chính mình không hề thấy người đàn ông này ra khỏi thang máy, cũng không đi lên từ cầu thang, như vậy người kia rốt cuộc xuất hiện ở phía sau hắn kiểu gì?
“Đừng đi vào!” Không đợi người đàn ông có chút phản ứng nào, Từ Nham Phi lập tức bước lên trước cản lại: “Bác sĩ đang kiểm tra, chắc là sẽ kết thúc nhanh thôi. Xin đừng vào quấy rầy.”
Viêm Chuyên nghiêng đầu liếc Từ Nham Phi một cái, sắc mặt tương đối khó coi. Tên tiểu nhân ngu ngốc kia quả nhiên lại cho y thêm phiền toái, chẳng phải vậy sao, y chỉ mới để cho hắn hành động một mình trong chốc lát, người này đã lại nhập viện. Lần nào cũng như thế!
Sau này sẽ không nghe lời hắn nữa, cho dù hắn có tiếp tục khẩn cầu cũng vô dụng. Người này phải nhìn chằm chằm!
Viêm Chuyên khống chế dục vọng muốn dỡ bệnh viện xuống, vạn phần căm tức nghĩ: Sau này y có nên kiếm cái dây thừng buộc tên ngu ngốc kia trên người mình hay không?
Ừm, không tồi, cứ quyết định vậy đi. Lúc về mua cái dây thừng buộc hắn vào lưng quần.
“Nè, cậu…”
Viêm Chuyên không thèm đáp lại, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.