Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 64:




“Loại người xấu thứ ba đã không còn gọi là người xấu nữa. Bởi vì cho dù mày có làm chuyện xấu, người khác cũng tưởng rằng mày làm chuyện tốt, chẳng những ca tụng công đức của mày, còn có thể tặng tiền dành ưu đãi cho mày. Chờ tới khi mày làm người đạt được tới tiêu chuẩn này, sư phụ cũng nhắm mắt được rồi. Khụ khụ! Làm cái gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt  mà dám giở trò lưu manh hả? Cẩn thận tao báo cảnh sát bắt mày bây giờ.”
Làm một lần.
“Một lần cái rắm! Đừng hòng! Tối hôm qua tao mới bệnh nặng một trận, hôm nay mày đã muốn thượng tao, mày có còn là người không hả?”
Ta vốn cũng không phải là người. Những lời này Viêm Chuyên không nói ra, ôm lấy eo Tiêu Hòa, lè lưỡi liếm liếm lỗ tai của hắn, ngay sau đó ngậm nguyên cả vành tai của hắn vào miệng.
Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, thắt lưng lập tức mềm nhũn.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này, càng lớn càng háo sắc, chiêu này ai dạy mày… A…”
Viêm Chuyên không trả lời, một bên dùng lưỡi cùng răng nanh tận tình nhấm nháp cái lỗ tai kia, một bên lấy tay dùng sức xoa bóp mông Tiêu Hòa.
Hương vị nồng đậm khiến cho huyết dịch sôi trào, thần trí mơ hồ truyền vào lỗ mũi, dần dần xâm chiếm tất cả ý chí của hắn. Hai tay Tiêu Hòa vòng lại ôm lấy cổ Tiểu Viêm, trong lòng mắng: yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt mà! Được, bằng bất cứ giá nào, chờ mày thực sự yêu đại gia tao, tao coi mày…
Tiêu Hòa chỉ mặc đồng phục bệnh nhân mong manh nên rất dễ lột, Viêm Chuyên chỉ hai ba cái đã lột cho hắn không còn một mảnh.
“… Đợi lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài, a… Tên yêu tinh này…”
Tiêu Hòa bị liếm đông liếm tây liếm tới mức cả người đều sắp mềm nhũn thành một vũng nước.
“Chờ chút!”
Hử? Ác ý hút lấy viên thịt nho nhỏ, dùng răng nanh sắc nhọn ngậm lấy kéo kéo lên phía trên.
“Ách… Thằng nhóc chết tiệt này, tao bảo mày từ từ đã!”
Chờ không được.
“Chờ không được cũng phải chờ! Tên yêu tinh này dừng lại cho tao! Tao hỏi mày một câu.”
Viêm Chuyên ngẩng đầu, dùng nửa người dưới cương cứng cách một lớp quần không ngừng cọ cọ Tiêu Hòa, Tiêu Hòa bị y đỉnh đến mặt đỏ bừng, hai mắt ươn ướt, vô cùng chật vật!
“Tao nghe người ta nói người làm với yêu tinh nhiều sẽ cạn kiệt dương khí mà chết, mày khai thật cho tao, từ trước tới giờ mày hút của tao bao nhiêu dương khí rồi?”
… Viêm Chuyên không nói gì, vùi đầu tiếp tục giành phúc lợi của mình. Nói chuyện với người này thật sự là vô ích.
“Ưm ưm! Hôm nay không được vào! A a a! Chết tiệt mày mày mày… A…”
Viêm Chuyên hung hăng cắn một ngụm lên cái mông vểnh của người nào đó, tâm tình sảng khoái thay đổi trận địa.
“Tao cảnh cáo mày tao còn chưa tha thứ cho mày đâu! Lần trước…”
Đừng ồn, lần này ta không dùng thú thân làm ngươi. Viêm Chuyên rút hung khí từ trong quần ra.
“Mẹ nó! Mày tưởng là mày không dùng thú làm ông thì ông sẽ cảm kích mày… A a … Cái kia là thứ quái gì?!” Tiêu Hòa kêu thảm thiết: “Mày nói cho tao đây là cái thứ đồ quái quỷ gì?”
Sinh trưởng ở giữa háng ta, ngươi nói xem là thứ gì?
“… Mày nhất định phải dùng thứ kia làm tao?”
Ừ. Khẳng định vô cùng chắc chắn.
“… Yêu quái, đánh ngất tao luôn đi.” Tiêu Hòa cả người trần trụi, hai tay ôm cổ yêu quái, hai chân quấn lấy eo yêu quái, bình tĩnh nói.
Không đau.
“Gạt người.”
Thật sự, ta sẽ khống chế nó, ngươi nhìn xem.
Tiêu Hòa không tự chủ được cúi đầu xuống nhìn. Chỉ thấy cây thịt to lớn phi nhân loại kia chậm rãi thu nhỏ lại, chiều dài không thay đổi, nhưng đường kính biến hóa, kích cỡ trở nên giống chiếc đũa.
Sau đó đũa lại chậm rãi nở to ra, khôi phục về thể tích vốn có.
Nó còn có thể càng thô càng dài hơn nữa. Viêm yêu quái thành thật giải thích, tiếp đó lại giống như trẻ con khoe đồ vật này nọ với bạn bè, kiêu ngạo nói: nhìn coi, ta còn có thể như vậy nữa. Biến thành thế này, bất kể ngươi giãy dụa thế nào, cho dù chúng ta làm giữa không trung cũng không cần lo lắng chúng ta sẽ bị tách ra.
Chỗ đầu cự vật bỗng nhiên nhô ra một thứ giống như bướu thịt, sau đó bướu thịt rung lên, biến thành con nhím, đồng thời đoạn đầu còn có tám cái xước mang rô dài chừng ba centimet vươn ra. Không chỉ như thế, cây thịt khổng lồ nguyên bản cũng phát sinh biến hóa, đồng thời biến dài, múa may một cách *** mỹ đến dị thường trong hư không, giống như muốn ôm lấy cái gì đó.
Đây là hình dáng của ta sau khi thành niên, nó có thể thỏa mãn bất kỳ thư phục giả nào của ta. Cái tên bán xà nam chỉ có hai cây kia tính làm quái gì! Nếu ngươi cảm thấy thế này còn chưa đủ thỏa mãn ngươi, ta còn có thể dùng đuôi.
Tiêu Hòa… chớp chớp mắt, trực tiếp hôn mê. Hắn bị dọa ngất nên xem nhẹ một tin tức trọng yếu mà Viêm yêu quái tiết lộ, chờ hắn hiểu được cái gì gọi là làm giữa không trung cũng không bị tách ra… Cái này về sau hẵng nói, bây giờ tạm thời không đề cập đến.
Viêm Chuyên ngó ngó hắn, cúi đầu cắn vài ngụm lên mặt, nhìn đối phương còn đang giả chết, lại không thấy tỏ vẻ cự tuyệt hay chấp nhận rõ ràng. Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, quyết định tuân theo bản năng của mình.
“Đợi lát nữa tao còn muốn ra ngoài, cho mày 30 phút. Mày… kiềm chế chút cho tao… A … Đã bảo không được đi vào!” Ta không cần nó yêu ta nữa, hiện tại vứt bỏ nó cũng không được sao? Gã đàn ông giữa ranh giới sinh tử lần đầu nếm thử mùi vị hung khí, rơi lệ đầy mặt thầm nghĩ.
Mân Côi cùng Tiêm Đầu nhìn nhìn cửa buồng vệ sinh đóng chặt, lại nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh thiếu nhi không nên nghe, đồng thời yên lặng xoay người trở lại ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách.
Tiêm Đầu tha điều khiển từ xa tới, Mân Côi tùy tiện tìm một kênh kịch truyền hình, vặn volume tới mức cao nhất. Nghe thanh âm “Ư ưm” lúc cao lúc thấp truyền đến từ buồng vệ sinh, Mân Côi không thể nhịn được nữa ném điều khiển TV tới bên kia sô pha.
“Mân Côi.”
Mân Côi cố nén lửa giận quay đầu, “Chuyện gì?”
Hai móng vuốt nho nhỏ của Tiêm Đầu vặn tới vặn lui, ngượng ngùng nửa ngày rốt cục nói với Mân Côi: “Tui, tui muốn cưới vợ.”
“A a a! Ta chán ghét động vật có vú! Chán ghét chán ghét!” Mân Côi đột nhiên bạo phát.
Nửa tiếng sau, hai vị phụ huynh giải quyết xong vấn đề sinh lý, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ, rốt cục chui ra khỏi phòng vệ sinh. Mà Tiêu Hòa sắc mặt vẫn luôn không tốt lúc này giống như chiếc xe sau khi được bảo dưỡng cùng đánh bóng một lần nữa, hai gò má hồng nhuận, mắt hàm chứa hơi nước lấp lánh, chỉ là tư thế đi lại hơi khó coi.
Viêm Chuyên theo ra phía sau gắt gao nhìn chằm chằm mông hắn, nhớ lại dư vị khoái hoạt đến cực điểm vừa rồi, tay nhịn không được lại sờ soạng vài cái.
“Cút!” Tiêu Hòa che mông rống to: “Lại thêm một lần nữa ông mày thăng thiên luôn!”
Viêm Chuyên bĩu môi, vừa rồi rõ ràng ta còn chưa dùng hết sức đâu. Nếu không ngươi cũng chẳng đứng được ở đây mà kêu với gào.
Viêm Chuyên đang nghĩ chờ tới lúc tâm tình Tiêu Hòa tốt nhất định phải hảo hảo tận hứng với hắn một lần, thời điểm Tiêu Hòa mặc quần áo còn bất chợt khiêu khích hắn một phen.
“Lăn qua bên kia khụ, khụ, mặc quần áo vào!” Tiêu lão đại trừng mắt.
Tâm tình dã thú đang rất hứng khởi, cũng không chấp đối phương càn rỡ, ngược lại vươn tay qua giúp Tiêu Hòa kéo quần lên, thuận tiện nhéo hạ thể hắn vài cái. Tiêu Hòa tức giận đá một cước, kết quả té xuống giường. Viêm Chuyên lập tức nhào tới, hai người lăn thành một đống, ở trên giường ngươi cắn ta, ta cắn ngươi, triền miên ước chừng nửa giờ.
“Đủ rồi, đứng lên cho tao, chúng ta ra ngoài bán kim cương kiếm chút tiền rồi nói sau.”
Tiêu Hòa đẩy đẩy dã thú vẫn thú tính không giảm đang úp sấp trên người mình. Viêm Chuyên sờ sờ mặt hắn, bất đắc dĩ bò dậy. Được rồi, nể tình ngươi bệnh nặng mới khỏi, hôm nay bỏ qua cho ngươi một lần.
Tiêu Hòa rốt cuộc cũng ăn mặc chỉnh tề, đỡ lấy thắt lưng đi vào phòng khách, phía sau Viêm Chuyên trần truồng cùng theo ra.
Tiêu Hòa chú ý tới thời gian trong TV, mười một giờ đúng theo giờ Bắc Kinh.
“Tụi mày đợi ở đây, dù thế nào cũng không được ra ngoài, tao và Tiểu Viêm đại khái tới xế chiều trở về, Tiêm Đầu nếu đói bụng, trong tủ lạnh còn chút đồ gì đó, chờ tao trở về mang thức ăn ngon cho mày. Mân Côi phụ trách giữ nhà, đừng có chạy loạn, lúc về tao mang quà cho mày.” Tiêu Hòa phân phó hai tên nhỏ, đồng thời còn phải nhắc nhở tên lớn: “Viêm tiểu yêu, mặc ngay quần áo vào cho tao! Đừng có quang mông chạy khắp nơi.”
Dã thú tính dục đạt được thỏa mãn nhất định nhếch nhếch miệng, xoay người trở về phòng ngủ mặc quần áo.
Nhìn thấy thanh niên cao lớn mặc quần áo tử tế đi ra, Tiêu Hòa nhịn không được nói: “Sau này không được phép chưa mặc quần áo mà đã chạy loạn khắp nơi, mày cũng không nhìn coi chính mình trông như thế nào?”
Viêm Chuyên phiền. Từ không sinh có, khiến cho các loại vật chất ngưng tụ thành bộ dáng chính mình cần, y còn chưa học được tới giai đoạn đó. Nghĩ thầm không bằng trước tiên học xong bản lĩnh “Cách không thủ vật” (lấy vật từ xa)? Có điều cho dù học được cũng không thể nói cho tên tiểu nhân này, nếu không còn chưa biết sẽ bị lợi dụng tới làm chuyện xấu nào nữa.
“Anh muốn tặng quà cho tôi?” Mân Côi rất kinh ngạc.
Viêm Chuyên cố tình xem nhẹ câu hỏi này. Tiêu Hòa không nghe thấy, đương nhiên không thể trả lời.
“Tiểu Viêm làm gì đó? Đi nhanh lên.”
Viêm Chuyên đang cố gắng đeo chiếc đồng hồ điện tử bị gãy kia lên cổ tay.
“Cái đó hỏng rồi, để lần sau mua cái mới.” Trong lòng Tiêu Hòa mềm nhũn, đi tới cầm lấy chiếc đồng hồ kia muốn ném.
Viêm Chuyên vươn tay bắt được, lắc đầu.
“Cái này hỏng rồi.” Tiêu Hòa kiên nhẫn giải thích với anh bạn cao lớn.
Kẻ kia rất cố chấp, nắm đồng hồ không chịu buông.
“Được rồi, đợi lát nữa chúng ta tìm cửa hàng sửa đồng hồ, xem xem có thể sửa lại như cũ được không.
Viêm Chuyên nở nụ cười.
Tiêu Hòa ngẩn ngơ, trong lòng thẳng mắng Viêm tiểu yêu đê tiện, dám dùng khuôn mặt tươi cười hấp dẫn hắn. Hừ hừ! Cho dù cười như vậy cũng đừng hy vọng ông đây mềm lòng. Chờ mày yêu tao coi, đại gia tao sẽ quăng rụng mày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.